Chương 109: Hậu tri hậu giác (hơi H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sự tình xử lý vô cùng bí mật.

đội cảnh sát hình sự cục thành phố trực tiếp cử hai nhân viên tới, không có giăng dây cùng xe cảnh sát, xử lý âm thầm.

Hung thủ tập kích không chết, thoi thóp, một con mắt máu me nhầy nhụa, Bùi Cẩm Tịch liên hệ bệnh viện tư, đưa người đi trước để bảo toàn tính mạng.

Tần Mặc trên cổ quấn khăn lụa, tạm thời che vết thương bị siết , sau khi đưa lời khai ở hiện trường xong, liền được phép đi bệnh viện xử lý vết thương.

Cảnh sát cho người mở camera, mọi chuyện đều rõ ràng như ban ngày: Tần Mặc bị người ta tập kích, hung thủ ra tay độc ác muốn siết chết nàng, không nghĩ tới Thẩm Tấn tấn công hắn, đánh cho gần chết.

Điểm đáng ngờ chính là động cơ của tên sát thủ này.

Phương hướng điều tra đã vô cùng rõ ràng, làm công việc lấy bằng chứng xong, cảnh sát liền âm thầm thu quân, trước sau không đến ba mươi phút.

Bãi đỗ xe lại sạch sẽ, tựa hồ không có gì xảy ra.

Thẩm Tấn bị Bùi Cẩm Tịch mang đi trước, Tần Mặc ngồi xe Vạn Sĩ Nhã đi bệnh viện, đột nhiên nhớ tới một việc.

Camera hành trình!

lúc chuyện xảy ra cũng tương đối khuya, bãi đỗ xe cũng không còn nhiều xe đậu lại, xe đậu gần xe nàng hình như có hai chiếc ?

không biết camera hành trình có quay trúng gì không, Tần Mặc vội vàng để Vạn Sĩ Nhã quay đầu, lái về bãi đỗ xe.

Vạn Sĩ Nhã cũng không biết nàng muốn làm gì, mới để xe dừng lại, Tần Mặc vội vàng xuống xe, mở nắp xe phía sau, lấy ra thùng dụng cụ.

sau đó, Vạn Sĩ Nhã kinh ngạc nhìn tiểu học muội rất ư thục nữ của nàng Tần Mặc, tìm một cái búa nhỏ, đi đến gần cửa xe trước, phanh phanh đập kính

Cảnh báo vang lên, Tần Mặc cũng không hoảng hốt, mở cửa xe, ngậm đèn pin, cầm công cụ gỡ nút khoá còi báo động xuống

thuần thục đến mức làm người nghẹn ngào nhìn trân trối.

Đúng là không thể nhìn bề ngoài một người, Vạn Sĩ Nhã gục trên tay lái, một mặt suy nghĩ sâu xa, vừa nhìn "thục nữ" lại đập kính một chiếc xe khác.

Tần Mặc kiểm tra xong camera hành trình, các định không có mở, một cái thì xóa đi file ghi chép, về sau nàng trở lại trong xe, gọi cho đồng học đang làm việc sửa xe secondhand.

thao tác nhanh nhẹn dứt khoát như mãnh hổ, đợi nàng cúp máy, phát hiện Vạn Sĩ Nhã sớm nhìn nàng chằm chằm thật lâu.

Tần Mặc có điểm chột dạ " Thế nào, thế nào nha?"

"Chậc chậc" Vạn Sĩ Nhã nháy mắt tinh nghịch " Thục nữ vốn là cuồng dã như vậy?"

"..."

chỉ chốc lát sau, đồng học sửa xe đến, xem ra Tần Mặc nhờ hắn giúp không ít chuyện " bận bịu", không nói hai lời liền thay kính xe.

xử lý xong chuyện này, Tần Mặc mới phát giác được vết thương trên cổ lại đau, cảm giác nóng bỏng như thiêu đốt.

"Tại sao lại đau..."

" Đoán chừng bị thương phần mềm" Vạn Sĩ Nhã khởi động xe " mình chỉ băng bó cho bồ một chút, đợi đến bệnh viện kiểm tra kỹ hơn mới biết"

"Thế nhưng Tấn thì sao?"

"Không có việc gì, bên kia liền giao cho tiểu Tịch đi"

an ủi Tần Mặc không yên lòng, Vạn Sĩ Nhã chở người đến bệnh viện, đăng ký để nàng kiểm tra.

trên cổ một vòng tím xanh, tổn thương không nhẹ, phần mềm bị hao tổn, mấy ngày nay đều phải xức thuốc, không thể đụng vào nước.

Xức thuốc xong mới dễ chịu một chút, Tần Mặc trong lòng canh cánh Thẩm Tấn, gọi điện thoại cho Bùi Cẩm Tịch, hỏi Thẩm Tấn thế nào.

"Nó hả..."

Ngoài ý định, Bùi Cẩm Tịch có chút muốn nói lại thôi, Tần Mặc kém chút không khóc lên, thanh âm không khỏi phát run " Cô ấy, cô ấy làm sao rồi?"

"Không có việc gì, không có việc gì," Bùi Cẩm Tịch vội vàng nói " Nó về nhà rồi"

Về nhà rồi ?

Chờ không nổi Bùi Cẩm Tịch nói gì nữa, Tần Mặc vội vàng chào hỏi Sĩ Nhạc, cũng không cần đưa, đi ra ngoài gọi một chiếc taxi chạy về nhà.

Sau mười mấy phút, vội vội vàng vàng gấp trở về chung cư, Tần Mặc vội vàng tìm chìa khóa mở cửa.

nhưng cổ tay không khỏi phát run, chìa khoá làm sao không vừa.

Tần Mặc lập tức gấp đến độ mắt đỏ đục ngầu, cửa nhà nàng lại mở ra, Thẩm Tấn đứng ở cửa ra vào, có chút ngoài ý muốn nhìn xem nàng.

Vẫn là áo sơ mi sạch sẽ, Thẩm Tấn hiển nhiên đã thay quần áo, Tần Mặc đầu óc chập mạch vài giây, đột nhiên liền khóc.

người yêu bình an vô sự, dây cung căng cứng trong lòng rốt cuộc có thể dịu đi, tất cả cảm xúc thoáng chốc bộc phát.

"Tấn, em thật sợ..."

nhào vào trong ngực Thẩm Tấn, Tần Mặc ôm nàng thật chặt, nắm chặt áo sơ mi của nàng, cả người đều không ngừng phát run.

giờ khắc này, nàng không còn là cô gái tỉnh táo uy hiếp bảo vệ, gọi điện cho Bùi Cẩm Tịch, sau đó không quên đập kính kiểm tra camera hành trình, còn có thể điền nhiên như không theo Vạn Sĩ Nhã đến bệnh viện, chỉ là một cô gái bình thường mới bị uy hiếp đến tính mạng.

Tần Mặc kỳ thật sợ muốn chết, không có người nào vừa bị siết cổ đến chết có thể bình tĩnh tự nhiên được.

Loại cảm giác ngạt thở kinh khủng...chân của nàng đã mềm đi, nếu không phải nhiều năm rèn luyện trong công ty xử lý khủng hoảng truyền thông, Tần Mặc sợ đã bất tỉnh từ lâu.

"Tấn, có người muốn giết em...Ô ô, kém chút liền chết rồi, cổ cổ đau quá...Tấn, em sợ..."

Hậu tri hậu giác sợ hãi, Thẩm Tấn sững sờ trong chốc lát, mấp máy môi dùng sức ôm sát Tần Mặc trong ngực Tần Mặc, đóng cửa lại.

Nàng lúc tỉnh lại trong bệnh viện tư, Bùi Cẩm Tịch sợ nàng bị quá khứ ám ảnh, đặc biệt gọi Quý Lam tới, còn chuẩn bị một viên thuốc an thần.

nhưng nàng đột nhiên bĩnh tĩnh đến lạ, nghỉ ngơi một hồi liền tranh thủ thời gian trở về...chỉ sợ mèo con của nàng bị dọa cho phát sợ.

Ôm lấy Tần Mặc trong ngực run rẩy thiếu điều đứng không vững, từ tốn đi vào trong, Thẩm Tấn một mặt ôn nhu dỗ nàng, một mặt hôn trán nàng.

"Ngoan, meo meo không khóc, tôi ở đây, không ai có thể tổn thương em"

kỳ thật nàng cũng nghĩ mà sợ y hệt, hôm nay nếu không đi đón Tần Mặc, bây giờ khả năng chính là...ngẫm lại liền đáng sợ!

càng ôm chặt Tần Mặc hơn, mèo con khóc đến thở không ra hơi " Tấn Tấn...làm sao bây giờ, ô ô...Tấn có bị ngồi tù không...ô...."

"Không có, không sao, em đừng lo lắng"

"Thế nhưng mà....Ô...."

rất sợ Thẩm Tấn vì vậy mà phải chịu trách nhiệm hình sự, Thẩm Tấn một bên an ủi, một bên ôm chặt Tần Mặc, đi vào phòng tắm.

"Đến, meo meo, để tôi xem vết thương của em thế nào rồi?"

Đem người cẩn thận ngồi xuống đất, Thẩm Tấn mở nước tắm, kéo tay Tần Mặc, vén tay áo nhìn kỹ một chút.

Chổ tay có chút rách da, cũng may không có chảy máu.

"Đau không?"

Thẩm Tấn vén nhìn cổ nàng " Bác sĩ nói thế nào?"

"Ngô...tổn thương phần mềm, xức thuốc, không thể dính, dính nước"

mèo con vẫn đang run rẩy, Thẩm Tấn nhìn mà đau lòng, đang muốn kiểm tra xem còn vết thương khác không, Tần Mặc đột nhiên nhón chân lên, hôn môi nàng.

Nụ hôn khác lúc xưa, lần này hôn đặc biệt vội vàng, đặc biệt bất an.

"Tấn, Tấn...muốn em, muốn em..."

Tần Mặc ôm khóc cổ Thẩm Tấn, thân thể chăm chú dán sát vào nàng, tìm kiếm cảm giác an toàn nào đó " Tấn, muốn em..."

"Tốt, tốt..."

Thẩm Tấn biết Tần Mặc lần này bị doạ thảm, tranh thủ thời gian ôm bé mèo con " trước cởi quần áo, lau người"

"Không muốn..."

Tần Mặc ướt nước mắt, cố chấp lại muốn hôn môi Thẩm Tấn, khóc ròng nói: " Tấn, em sợ, Tấn đừng đi..."

Mèo con như thế thực tế để người ta cảm thấy thương tiếc, Thẩm Tấn vội vàng hôn trả lại nàng, hé miệng dung túng nàng tiến đến.

"Ngô~"

được Thẩm Tấn đáp lại, Tần Mặc rốt cuộc trấn định một chút, hai tay ôm cổ nàng, đầu lưỡi cấp bách quấn lấy khuấy động.

giờ phút này, chỉ có người yêu an ủi mới có thể xua tan sợ hãi.

Tần Mặc nghĩ bị Thẩm Tấn hảo hảo chiếm hữu, nghĩ bị nàng vuốt ve, nghĩ nói với nàng không có sao.

Tấn của nàng, sẽ bồi tiếp nàng.

lưỡi mềm kịch liệt quấn giao, Tần Mặc nhiều lần mút Thẩm Tấn, một tay chạm vào y phục của nàng, ôm thân thể nàng, không cho phép rời khỏi mình.

Thẩm Tấn đau lòng lấn tới, nàng nhiệt tình đáp lại, đầu lưỡi linh hoạt khuấy động mấy lần, tạm thời lui ra ngoài.

"Tấn, Tấn đừng..."

"Ngoan" vội vàng bưng lấy khuôn mặt mèo con hôn " muốn em muốn em, tôi luôn hung hăng muốn em"

nửa ôm nửa đem Tần Mặc đưa vào phòng gội, không gia thu hẹp dễ dàng có cảm giác an toàn, nước xối xuống cũng không lạnh.

đem mèo con đặt trên tường gạch men, rất nhanh cởi bỏ quần áo của nàng, lộ ra lót ngực viền đen

"Tấn~"

Tần Mặc có chút nôn nóng muốn hôn Thẩm Tấn, Thẩm Tấn đáp lại nàng một chút, cởi xuống áo sơ mi, tay phải sờ lên móc áo, cởi áo ngực.

thô sơ giản lược quét qua, may mắn không tổn thương gì rõ ràng.

Trái tim hơi an lòng một chút, Thẩm Tấn cởi xuống váy Tần Mặc, trút bỏ quần lót màu trắng của nàng,

"Tấn~"

mèo con cũng gấp rút muốn cởi quần áo Thẩm Tấn, mấy lần giật nút áo của nàng, nhào tới ôm. liều mạng muốn dán lên thân thể nàng.

trong lúc nhất thời, hai người cũng bắt đầu nóng lên.

mèo con trần trùng trục để Thẩm Tấn nhịn không được hơi thở dồn dập, ngón tay nàng trượt trên lưng, ép lên tường.

"Ngoan, tôi liền muốn em ngay đây~"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro