Tiểu kịch trường Chương 77

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lại một ngày thời tiết tốt, lãnh đạm, ánh nắng tươi sáng, các vị lão công đều đem bé mèo con nhà mình ra đồng cỏ phơi nắng.

nhóm tiểu thụ xinh đẹp như hoa đều là hình dạng mèo con, trên đồng cỏ không tránh khỏi một trận meo meo.

Thẩm Tấn ghét vào đồi cao, nhìn các chủng loại mèo con đang nũng nịu

"Meo~"

Mèo con Xiêm La Kiều Tư Mộc, đang dán vào bạch Lang do Thập Tam biến thành mà nũng nịu, một bên mềm thanh manh manh kêu, một bên dùng thân thể lông xù nhỏ nhắn cọ cọ chân bạch lang, ấm áp rất dính người.

Dù sao cũng là cô gái ngoan ngoãn, Thẩm Tấn nhìn bạch hồ cùng mèo quýt nhỏ.

Mười con mèo quýt nhỏ chín con béo, còn có một con đặc biệt béo, may mắn Mạc Trinh vẫn là mèo con, bởi vậy chỉ là có chút tròn vo.

Bạch hồ chính là sinh vật cao quý mỹ lệ, ở bên cạnh một con mèo quýt thích đùa tựa hồ có chút không hài hòa.

Bất quá mèo quýt rất nhanh " biến mất"...."Meo?"

Không để ý, Mạc Trinh mèo quýt đột ngột lăn xuống sườn dốc đầy cỏ , dọa cho bạch hò nhảy dựng lên nhanh chóng kéo nàng lại.

Mạc Sĩ Nhã biến thành mèo bông xinh đẹp đáng yêu, chừng một tuổi, vậy mà cái đuôi lông nhung đen còn ngắn đong đưa, lắc cái mông nhỏ, ở trước mặt hổ Bùi Cẩm Tịch bước đi, rõ ràng là đang dụ dỗ câu dẫn.

Tiểu hắc miêu Quý Lam là an tĩnh nhất, ra một góc nằm sấp cuộn tròn ngủ, bởi vì nàng màu đen, Nghiêm Tịnh Dao sợ nàng hút nắng bị nướng cháy, liền ngậm một cái lá sen lớn che nắng cho nàng.

Sư tử uy vũ ngậm lá sen che cho mèo nhỏ ngủ trưa, nhìn qua có chút buồn cười a, Thẩm Tấn hai chân trước nâng lên xem hài kịch, đột nhiên cảm thấy cái đuôi tê rần.

"Ngao~"

Kéo chút nhảy dựng lên, Thẩm Tấn quay đầu nhìn, là bé mèo xám trắng Tần Mặc, chính là đang cắn chơi cái đuôi nàng.

"..."

"Meo meo!"

Tần Mặc tựa hồ chơi đến vui vẻ, đột nhiên chạy mấy bước, nâng lên móng vuốt nhỏ, nhào lên trên mông đầy lông của báo tuyết lớn.

Lay động bò lên trên lưng báo tuyết lớn, bé mèo hưng phấn phủ phục tiến lên, kêu meo meo lại bò lên đầu báo.

Oa~, lỗ tai A Tấn~"

Bé mèo ngao ô một miệng, ngậm chặt tai báo tuyết lớn tròn trịa, nhẹ khẽ cắn kéo.

"...."

Mèo con nhà mình tựa hồ rất thích leo lên đầu nàng chơi đùa, báo tuyết lớn sợ nàng đứng không vững, chỉ có thể ngày ngày phủ phục trên đồng cỏ.

Ai, cuộc sống thật không dễ dàng, báo lớn thở dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro