Chương 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Vy Vy
Người đàn ông còn sống sót kia cười khúc khích hai tiếng: "Bây giờ chỉ có ba chúng ta, mà vẫn còn một lượt chơi nữa. Trò chơi giải mã này cần càng nhiều người càng tốt, vậy các người ... hẳn sẽ không giết tôi để báo thù cho cô ta đâu nhỉ?"
Tống Tân liếc nhìn cánh cửa phía sau, ngồi xổm xuống bên cạnh cái xác trước mặt. Sau khi cẩn thận tìm kiếm một hồi, cô thấy được hai thẻ đạo cụ từ hắn.
Cô đứng dậy đi sang phòng con nhóc ở đối diện.
Người đàn ông kia biết vì sao cô lại đi, mà trong tình huống bây giờ, hắn không có cách nào để cướp thẻ của hai người bọn họ.
Hắn nhướng mày, ấn ấn vào vết thương trên cánh tay trái, chậm rãi đi về phía phòng riêng của mình.
Sau khi tránh sang một bên, toàn cảnh phía sau hắn lập tức hiện ra.
Đầu tiên Tống Tân nhìn thấy một đứa trẻ nằm trên mặt đất, cái chết của cô ta cũng không có gì ghê gớm. Người chơi nam kia quả thực đã thực hiện một hành động rất gọn gàng, đâm vào tim cô một nhát dao.
Quần áo, đầu tóc đều loạn cả lên vì giãy dụa.
Tống Tân khẽ thở dài trong lòng, thầm nói xin lỗi.
Nếu ... lúc đó cô không nói vài lời đó với Trọng Phong, có lẽ bây giờ kết quả sẽ khác.
Cảm thấy có người đang kéo kéo góc quần áo của mình, vừa quay đầu lại đã thấy Trọng Phong đứng sau lưng, đầu hơi cúi xuống, thì thào: "Thiết lập của người máy trí năng khiến tôi phải bỏ mọi thứ trong tay xuống để bảo vệ em. Nếu như em không vui, em có thể mắng tôi. "
Tống Tân cười bất lực, nắm tay anh, lắc đầu: "Em không phải không vui, em biết đây là thiết lập của anh. Hơn nữa cho dù là người bình thường, vì cứu em mà bỏ qua người khác thì em cũng không có tư cách trách cứ anh. Được rồi, giúp em tìm đạo cụ của cô ta rồi chúng ta cùng về nghỉ ngơi."
Trọng Phong nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô một lúc, sau đó mới ngây ngốc cười rộ lên.
Tống Tân đã tìm thấy được ba cây kim trong tay con nhóc kia.
Ban đầu Tống Tân cũng không định lấy đi đạo cụ hay dị năng của cô ta, nhưng bây giờ người đã chết. Nếu họ không lấy đi thì mọi thứ cũng liền biến mất sau khi trò chơi kết thúc. Vậy thì cũng nên mang đi, về sau còn có thể sử dụng được.
Khoảnh khắc cầm ba cây kim trên tay, chúng đột nhiên tan chảy trong lòng bàn tay như bông tuyết, rồi biến mất không còn tăm tích.
Đồng thời, lời giới thiệu về chúng cũng vang vọng trong tâm trí Tống Tân.
Như con nhóc đã nói trước đó, ba cây kim này được đặt trong cơ thể giống như năng lực khi họ không sử dụng, và chúng sẽ chỉ xuất hiện trên tay người dùng khi người sở hữu chúng muốn sử dụng.
Tuy nhiên, nó có giới hạn về số lần có thể sử dụng, tổng cộng là 10 lần. Sau khi sử dụng xong, nó có thời gian nghỉ là năm giờ và chỉ có thể sử dụng lại sau năm giờ.
Bây giờ còn lại ba lần, mỗi lần có thể dùng hết ba kim, tổng cộng có thể dùng chín kim.
Song Xin đứng dậy nhặt chiếc chăn bông rơi trên mặt đất, vỗ vỗ sạch sẽ rồi đắp lên xác cô gái nhỏ, quay sang Trọng Phong nói: "Đi thôi, trở về phòng."
Sau khi quay lại, cô nhìn vào hai tấm đạo cụ tìm thấy được trên xác của một người chơi khác.
Một trong số đó là đạo cụ tấn công mà cô đã thấy người chơi sử dụng trước đây.
Đạo cụ này được gọi là "Dây leo". Khi sử dụng, nó có thể tạo ra một số dây leo rắn chắc, có thể được sử dụng để làm vướng chân tay của kẻ thù hoặc thực hiện các cuộc tấn công đơn giản.
Tuy nhiên, số lượng dây leo nhiều nhất là hai dây một lần và thời gian kéo dài là một phút. Trong thời gian này, nếu dây leo bị hỏng, có thể tạo ra dây leo mới để thay thế, nhưng sẽ chỉ có tổng cộng hai dây leo...
Thời lượng của đạo cụ này hơi ngắn, chỉ có một phút. Tuy nhiên, không giới hạn số lần sử dụng, có thời gian nghỉ 12 giờ sau mỗi lần sử dụng.
Có lẽ chính vì không giới hạn số lần sử dụng nên thời gian nghỉ lâu hơn hẳn.
Ngoài thẻ này còn có một thẻ đạo cụ khác có chức năng hỗ trợ.
Chức năng của nó là giúp người chơi phục hồi 50% thể lực, tức là chỉ cần sử dụng khi người chơi đang rất mệt, họ có thể phục hồi ngay một nửa thể lực.
Nhưng số lần được giới hạn trong ba lần, thời gian nghỉ lên đến hai mươi bốn giờ. Bây giờ còn lại hai lần sử dụng, người chơi trước kia đã sử dụng nó một lần.
Tống Tân cho hai thẻ đạo cụ vào nhẫn không gian. Sau khi nghỉ ngơi một lát, cô đi đến sảnh chính để mang một số thức ăn về. Hiện tại vẫn còn một xác chết trong đó, nơi này có vẻ không sôi động như ngày hôm qua, không ai muốn ngồi ăn một mình trên một cái bàn lớn như vậy.
Sau đó, ba người họ cùng chờ đợi hiệp thứ ba của trò chơi.
Tống Tân thật hy vọng rằng quy tắc như vậy sẽ không bao giờ được lặp lại nữa trong ván thứ tư. Có tổng cộng hai mươi người, thêm Trọng Phong nữa là hai mươi mốt, mà cuối cùng chỉ còn lại ba người...
Lượt thứ ba của trò chơi cũng đến vào sáng hôm sau, sau một tiếng bíp, ba người họ được đưa đến một nơi xa lạ và tối tăm.
Ngay lúc được đưa vào, Tống Tân liền ngửi một mùi thối đến gay mũi.
Mùi vị này rất phức tạp, nó dường như chứa rất nhiều loại mùi vị kỳ lạ như máu, ôi thiu, và nước tiểu.
Sau khi ngửi xong, mắt cô cũng dần dần mở ra trong khung cảnh u ám này.
Đây là căn phòng chỉ có một cửa sổ thông hơi nhỏ ... không phải, hình như nhiều hơn một. Có một cánh cửa trên bức tường phía bên tay phải của cô, cánh cửa đang mở, đầu kia của cánh cửa là một mảnh tối đen, chỉ có thể nhìn thấy khi đi vào bên trong đó.
Ngoài cánh cửa đang mở, có một cầu thang đi lên ở đầu kia, cũng tối om.
Bây giờ trong căn phòng ba người Tống Tân đang đứng có một chiếc giường đơn bẩn thỉu, một chiếc bàn gỗ và bốn chiếc ghế đẩu ở bên góc. Trên bàn là một cái chậu đã bị ngã xuống, với những thức ăn thừa chưa ăn hết.
Ở góc đối diện giường ngủ có hai cái tủ lạnh hở nóc, màu trắng nguyên bản đã bị bẩn đến mức tối màu, trên ngăn đá còn có mấy cái thùng các-tông, không biết đựng cái gì bên trong.
Ngoài những thứ này, có một cái thùng phía cuối giường.
“Đây chắc là tầng hầm.” Người chơi nam kia nói.
Tống Tân gật đầu, liếc nhìn bóng đèn treo phía trên —— công suất của bóng đèn quá thấp, ánh sáng lờ mờ làm người ta hoa mắt.
"Đây đã là vòng cuối cùng rồi, chúng ta hãy giới thiệu với nhau trước đi. Tôi tên là Hoắc Lập." Người chơi nam đưa tay về phía Tống Tân, nở nụ cười nói: "Ai cũng phải giết người để tồn tại. Không có ai sạch tay hơn ai cả. Tôi tin rằng cô cũng không trách tôi vì đã giết chết đứa nhóc đó. "
Tống Tân nhìn xuống bàn tay của mình, đưa tay ra bắt lấy, nói: "Tôi tên là Tống Tân, anh ấy là Trọng Phong."
Hoắc Lập cười gật đầu: "Tôi nhớ rồi, vòng này chúng ta chỉ cần lấy được đạo cụ vô địch, cũng không cần trở thành kẻ thù của nhau nữa, hi vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ."
Tống Tân nói, "Được, bắt đầu thôi."
Sau khi chào hỏi xong, cô đi tới hai cái tủ đông đặt cùng nhau.
Hoắc Lập cũng đi theo, nói: "Mùi nơi này khó chịu quá, xem ra còn có mùi máu, nhưng không thấy có máu ở đây, chắc là từ phòng bên cạnh bay tới."
Tống Tín kiễng chân nhìn hộp các-tông đặt trên ngăn đá, sắc mặt hơi trầm xuống: "Không nhất định là vậy."
Hoắc Lập cao hơn cô rất nhiều nên đương nhiên hắn không cần kiễng chân lên nhìn, vừa bước tới đã nhìn thấy bên trong chiếc hộp. Sau đó đột nhiên lùi lại một bước, sắc mặt trở nên xấu đi rất nhiều. Trong giây lát, hắn đã bất giác sợ hãi thốt lên một tiếng.
Tống Tân nhờ Trọng Phong giúp mình di chuyển chiếc hộp xuống đất để đồ đạc bên trong hoàn toàn được ánh sáng chiếu vào.
Cô không hề hoa mắt, thứ bên trong ... thực sự là xương người.
Nói là xương thì cũng không hoàn toàn là vậy, vì nhiều xương vẫn còn dính thịt, những cục xương lớn —— giống như xương lợn vẫn còn chưa được gặm sạch.
Thịt đỏ và xương trắng tạo thành một sự tương phản rõ nét. Mặc dù có ánh sáng mờ ảo nhưng những thứ này vẫn khiến đôi mắt của họ bị kích thích.
Mặt trên của thùng là một hộp sọ người, một ít tóc và thịt đỏ nối với xương, hai hốc mắt đen kịt giống như hai lỗ đen, hấp thụ hoàn toàn ánh sáng chiếu vào.
Bên dưới hộp sọ này là các loại xương khác, bao gồm các hàng xương sườn nối với thịt vụn, còn có xương tay, chân hướng về trước.
Thoạt nhìn, nó trông giống như những chiếc móng gà sau khi được gặm sạch.
Mùi máu tanh nồng hơn tỏa ra từ thùng giấy này, khiến những mùi khó chịu khác dường như bị che lấp.
Tống Tân cảm thấy hơi buồn nôn, cũng không nhìn thêm nữa, xoay người bước đến tủ đông, dùng sức nắm lấy cái nắp rồi nhấc lên.
Hai ngăn đá tương đối sâu, bên trong không được lắp đầy đồ, còn bị thành tủ ngăn lại. Nên sau khi đèn mờ bật lên, bên dưới đổ bóng xuống, khiến Tống Tân hoàn toàn không thể nhìn ra bên trong có thứ gì.
Cô nhấc nắp lên đặt ở bức tường phía sau, sau đó ấn nút trên chiếc vòng tay. Ánh sáng xanh mờ của màn hình từ từ hiện lên làm rõ đồ trong tủ.
Là thịt.
Hai hàng thịt rộng khoảng 20 cm, miếng thì dài miếng thịt nhỏ.
Thịt hơi nạc, chỉ có một lớp mỡ mỏng, phần thịt nạc có màu đỏ đậm, tựa như bị màu nước màu đỏ bôi lên.
Hơi lạnh trong tủ lạnh phả vào mặt, một ít khí trắng nhàn nhạt bốc lên, đồng thời mang theo mùi máu tanh.
Có một lớp sương đọng trên miếng thịt, trông giống như đã bị đông cứng thành một tảng đá.
Tống Tân mơ hồ đoán được nguồn gốc của số thịt này, suy cho cùng thì đã có một thùng xương người đặt ngay phía trên ngăn đá.
Nhưng chỉ nhìn như thế này thôi thì cũng không quá kinh tởm. Cho đến khi cô nhìn thấy một vết sẹo cũ được khâu lại trên một mảnh da thịt.
Lúc này cảm giác buồn nôn trở nên mạnh hơn rất nhiều, cô không nhịn được quay đi. Vừa mới điều chỉnh lại suy nghĩ, muốn xem tiếp thì đã nghe thấy Hoắc Lập ở phía sau nói: "Ý cô nói là cái chậu trên bàn đúng không? Nó là thịt người à? "
Tống Tân nuốt nước bọt, khó khăn đem cảm giác nôn khan nhịn xuống.
Cô thấy Hoắc Lập lúc này đang đứng trước bàn gỗ đưa tay lật lại cái chậu inox.
Hắn nhìn xuống, vẻ mặt kỳ lạ nói: "Là thịt xào với mầm tỏi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh