Chương 19: Trạm thu nhận quỷ già yếu, bệnh tật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Cá

Tô Diệu không hổ là cùng quỷ lớn lên, trong rừng núi đột nhiên lung lay thấp thoáng đi ra một đám quỷ nam nam nữ nữ với gương mặt dại ra. Nếu đặt trong phim kinh dị, chắc chắn sẽ khiến người xem tạo thành bóng ma trong lòng, nhưng Tô Diệu lại nhanh chóng bình tĩnh, hỏi lão quỷ sống hơn bốn ngàn năm này: "Ông xưng hô như thế nào?"

"Không dám không dám." Lão đầu khom người, chạm rãi nói, "Tiểu nhân tên là Xuân."

"Xuân...gia gia." Tô Diệu nói, "Ông nói phó thác là gì?"

Xuân lão quỷ dùng gậy chỉ vào một vòng quỷ, nói: "Đây là những người có oan ức từ đời Đường, tiểu nhân giúp đỡ vương phi thu thập. Bọn họ đều đáng tin, mong muốn được vào luân hồi mới thoát khỏi kiếp quỷ, vương phi xin xem qua."

Tô Diệu: "... Hả? Từ bao giờ?"

"Đời Đường." Xuân lão quỷ nói, "Đời trước, vương phi đã đưa đi hết, những người này là đời sau, lão hủ thay vương phi tiếp tục thu thập."

Xuân lão quỷ vung gậy, quỷ già trẻ, nam nữ, đều quỳ xuống, có kêu cầu giúp đỡ, có than vãn không muốn biến mất, có khóc lóc kể oan ức, khiến Tô Diệu hoảng sợ tóc gáy dựng đứng.

Lúc này, Triệu Xung nghiêng tai lắng nghe, liên tục gật đầu, bước lên nói: "Vương hỏi ngài, lần này thoạt nhìn số lượng không nhiều."

Tô Diệu mơ hồ.

Này còn không nhiều? Đây đã gần ba mươi rồi! Ba mươi, cô mỗi ngày gặp đồng nghiệp cũng chỉ có hai mươi người!

Xuân lão quỷ thở dài: "Ban đầu còn nhiều hơn, nhưng mấy năm gần đây, vương chậm chạp không tỉnh, nhiều quỷ sát tiến vào núi, thỉnh thoảng còn có quỷ nội gián báo cho Bộ pháp vụ, lão hủ phải dùng hết trí tuệ, mới bảo vệ được mấy quỷ này... những quỷ khác, đều đã tiêu tan. Nay vương trở về, vương phi cũng có năng lực bảo hộ bọn họ, lão hủ liền giao phó cho hai người."

Tô Diệu: "Ý của ông là... Muốn tôi giúp bọn họ hoàn thành nguyện vọng? !"

Xuân lão quỷ nói: "Đây chính là mục đích tiểu nhân còn sống trên thế gian này nghìn năm qua."

Tô Diệu ngẩn ra.

Xuân lão quỷ nói: "Tiểu thư, tiểu nhân bảy mươi tuổi năm ấy thành quỷ, sau này dựa vào vận may và kinh nghiệm, vẫn giữ được hình dạng quỷ ở nhân gian, thời Ngô Chu, tiểu nhân có mười vạn quỷ tướng..."

Tô Diệu kinh ngạc.

"Nhưng thời gian dài, cũng cảm thấy chán nản. Vừa không muốn biến mất, cũng không muốn sống mãi. Bồi hồi mãi, may mắn gặp lại tiểu thư, tiểu thư chỉ cần một ánh mắt chân thành chứa đầy tình thân, lay động tiểu nhân, từ đó, tiểu nhân và vạn quỷ tướng sĩ, đều được tiểu thư dẫn độ, đạt được tân sinh."

Tô Diệu sửng sốt.

Vậy ra, cô trong mắt lão quỷ này, có lẽ là Bồ Tát sống?

"Tiểu nhân khi đó liền quyết định, muốn tiếp tục ở lại đây, vì tiểu thư tìm kiếm những quỷ có oan ức, lo liệu công nghĩa thế gian, xin tiểu thư giúp bọn họ không còn tiếc nuối, hoàn thành tâm nguyện rồi trùng sinh..."

Đế Thanh dùng tay làm dấu mời.

Cô có hơi do dự.

Triệu luật sư nói: "Tô tiểu thư, nếu hôm nay ngài cảm thấy khó xử, chúng ta liền về trước, chờ ngài suy nghĩ rõ ràng rồi lại đến tiếp bọn họ..."

Tô Diệu: "Không phải nói, trước đó có rất nhiều, nhưng bị Bộ pháp vụ tiêu diệt, chỉ còn lại ít ỏi như vậy hả?"

Xuân lão quỷ che mặt khóc: "Là tiểu nhân bất tài, không bảo vệ được bọn họ..."

"Nói cách khác, nếu hôm nay tôi không đưa bọn họ đi, bọn họ rất có thể sẽ bị tiêu diệt." Tô Diệu nói, "Ông thay tôi chọn lựa mấy ngàn năm, cộng với Đế Thanh bảo đảm cho ông, như vậy có thể khẳng định, những quỷ này đều có nguyện vọng muốn hoàn thành, mong được tôi tiễn vào luân hồi, bọn họ xứng đáng tin cậy."

Đế Thanh mỉm cười, ôn nhu nhìn Tô Diệu.

Tô Diệu nói: "Tôi làm sao có thể bỏ lại bọn họ rồi về nữa? Tôi là người hay do dự, chờ tôi quyết định xong thì không chừng bọn họ đã biến mất... Cho nên, giờ tôi còn ở đây, mọi người theo tôi về đi.

Cô quay người, hỏi Đế Thanh: "Anh là quỷ vương, có thể ký kết khế ước với thiên địa, bảo hộ bọn họ chắc không có vấn đề gì chứ?"

Đế Thanh gật đầu.

"Được rồi, mau đứng lên đi." Tô Diệu nói, "Nhưng tôi còn có một điều muốn hỏi."

Xuân lão quỷ: "Tiểu thư cứ nói."

"Ông sống trên nhân gian được ngàn năm, có thể chỉ huy mười vạn quỷ tướng, quả là rất lợi hại. Sao bây giờ, bên cạnh ông chỉ còn lại ít ỏi như vậy?"

Xuân lão quỷ nói: "Tiểu thư không hiểu, trước đây tôi lang thang nhân gian, dựa vào nhân tình. Tôi hoạt động mấy ngàn năm, tích lũy được nhiều người nguyện ý đi theo, cùng bọn họ ẩn náu, không sợ thiếu nơi trú ẩn, nhưng đến bây giờ, năm tháng vô tình, những người bằng hữu có thể dựa vào trước đây, bây giờ đã không còn, lại có Bộ pháp vụ truy bắt bọn họ...aizz..."

Xuân lão quỷ thở dài, nói không nên lời, bất đắc dĩ cùng tang thương.

Tô Diệu: "... Tôi nghĩ ông sống lâu sớm đã nhìn rõ lòng người. Hoá ra, lão quỷ ngàn năm cũng có tâm tình như thế."

Xuân lão quỷ nói: "Tiểu thư không hiểu, càng thấy nhiều, càng trải qua nhiều, dù có ghê tởm những thứ xấu xa ngoài kia, nhưng cho đến bây giờ, lão hủ vẫn muốn tin tưởng tình nghĩa của người khác."

Tô Diệu cũng thở dài, không biết là do châm biếm xã hội ngày nay, hay cảm thán do thấy lão quỷ trãi qua bao năm tháng, càng ngày càng chân thành, chất phác.

Trên đường về, Triệu luật sư lái xe chở đầy quỷ.

Tô Diệu ngồi ở ghế sau, nhìn qua cửa sổ thấy quỷ dán đầy cửa kính, mệt mỏi nói: "Haizz... Tôi nghĩ các anh sẽ cho tôi một chuyến dã ngoại, không nghĩ tới, đi ra ngoại ô thành phố dạo một vòng, gặp lại người quen cũ, lúc về, lại mang theo một xe nhiệm vụ..."

Nữ quỷ tóc xoăn ngồi bên cạnh cô đan áo lông, nói: "Hãy thu xếp cho tôi ở phía sau."

Tô Diệu: "Vì sao?"

Nữ quỷ tóc xoăn im lặng một lúc, nói: "Cô thấy tình trạng tử vong của tôi rồi đấy."

Tô Diệu: "Thấy rồi, thật thảm khốc."

"Tôi không muốn để cô có ám ảnh trong lòng." Nữ quỷ tóc xoăn nói, "Cô là một cô gái hơn hai mươi tuổi, chắc là có những mong ước đẹp đẽ về hôn nhân, không nên để chuyện của tôi làm hỏng sự chờ đợi của cô. Vì thế, hãy để tôi ở phía sau đi, chuyện xưa của tôi không có gì tốt đẹp, tối nay tôi sẽ kể cho mọi người nghe."

Tô Diệu sửng sốt một lúc, gật đầu: "Nếu cô nói vậy, thì cứ làm như vậy đi."

"Tô Diệu." Đầu quỷ kính râm từ ngoài cửa sổ xe chui vào, nói, "Hãy để tôi ở phía sau, trước khi xử lý chị Hồng."

"Ai là chị Hồng?" Tô Diệu ngạc nhiên.

"Tôi."

Từ trên đỉnh xe, một người phụ nữ tóc dài trút xuống, nhìn lên khoảng ba mươi tuổi, mặc váy trắng liền thân, tất trắng, không mang giày.

Quần áo của người này nhìn giống như hai mươi năm trước, nếu cô ấy còn sống, bây giờ chắc còn lớn hơn mẹ Tô Diệu.

Cô ấy vừa nói đã khóc, lệ máu rơi xuống, trên mặt trắng nõn để lại hai vệt máu dài.

"Thời điểm khoảng năm 91, tôi lái xe đưa con gái về nhà, bị người sát hại..." Chị Hồng nói, "Hắn không chỉ giết tôi, còn thiêu sống con gái của tôi..."

Tô Diệu chấn kinh rồi.

Lệ máu của chị Hồng rơi xuống ngón tay Tô Diệu, rồi biến mất không thấy.

"Tên đáng chết đó giết tôi, thiêu chết con gái tôi, hủy hoại gia đình tôi, bây giờ vẫn chưa bị bắt." Chị Hồng nói, "Chồng tôi, con trai tôi bây giờ vẫn đang chờ, bọn họ hiện tại, một người gần 60, một người gần 30, mỗi dịp cuối năm, bọn họ ở nhà đều sẽ nhớ đến tôi, nhớ đến vụ án của tôi chưa được giải quyết, kẻ sát nhân vẫn chưa bị trừng trị..."

Tô Diệu thận trọng hỏi: "Vậy...tâm nguyện của cô, là muốn tôi bắt hung thủ sao?"

Cái này cô làm không được đâu!

Chị Hồng nói: "Hiện tại công nghệ DNA rất phát triển, chỉ cần cục cảnh sát đem bản án cũ của tôi tiếp tục điều tra, còn sợ không tìm thấy hắn? ! !"

Tô Diệu nghĩ thầm, cô đây coi tôi là viện kiểm sát à!

Chẳng qua, chị Hồng ...bị giết, con gái còn bị thiêu sống, chỉ sợ khi hung thủ phóng hỏa đốt con gái thì lại cô ấy bất lực trơ mắt nhìn...quả thật quá thảm.

Tô Diệu là một người mềm lòng, cũng là người xem trọng công bằng và chính nghĩa, Dù biết mình không thể giúp gì được, nhưng cô vẫn hỏi: "...Tôi có thể làm gì cho chị?"

Chị Hồng nói: "Tâm nguyện của tôi, chính là phá án này, để cho gia đình tôi biết, ai đã giết tôi và con gái, để cho họ buông bỏ tôi và con, từ nay về sau sống cho thật tốt..."

"Tôi..." Tô Diệu thở sâu, "Thử xem sao, án này là ở Hải thành à?"

"Đúng, hiện tại thuộc về quận Trường An." Chị Hồng nói, "Hai mươi năm trước, nơi đó là huyện Trường An, chưa có phát triển, hai bên toàn là ruộng đất, cửa hàng cao nhất cũng chỉ có hai tầng..."

Tô Diệu nghĩ nghĩ, dù thời gian án này cách hiện tại rất lâu, nhưng cô có thể hỏi thăm một chút về tình hình án kiện ở cục cảnh sát, để có thể nghĩ tiếp theo cách làm gì.

Trác Vong Ngôn cả đường không nói gì, mắt hắn không rời khỏi sau xe, luôn nhìn theo Tô Diệu.

Triệu luật sư nói đúng lúc: "Thần dù không quen với Hải thành, nhưng cũng sẽ giúp ngài hỏi thăm một chút, dù sao có bạn bè làm cảnh sát cũng nhiều."

Tô Diệu nói: "Vậy thì phiền anh Triệu, cảm ơn nhiều nhé."

Trác Vong Ngôn giật mình, Triệu luật sư như bị nghẹn ở cổ, kêu lên khàn khàn, gần như phá vỡ giọng nói: "Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn! Ngài không cần dùng kính ngữ! Đây là việc thần phải làm!"

"Triệu luật sư làm công việc ở tỉnh khác đúng không?" Tô Diệu cười nói, "Không có gì phải ngại, thời đại mới, mọi người giúp đỡ nhau, nói lời cảm ơn là bình thường, không cần lo lắng."

Cô nói xong, vụng trộm lén nhìn Trác Vong Ngôn.

Quả nhiên là vì quỷ vương ở đây sao?

Kế bên tài xế, Trác Vong Ngôn từ từ ngồi thẳng lưng, biểu tình bình tĩnh, như đang tự cảnh tỉnh chính mình bỏ qua thói quen áp bức cấp dưới của "xã hội cũ".

Triệu luật sư nhẹ thở ra, lặng lẽ bật ngón cái cho Tô Diệu.

---

Tô Diệu về đến nhà, đếm một lượt số lượng quỷ.

Thêm quân sư, chị gái tóc xuăn và ông chú kính râm, hiện tại trong nhà có tất cả hai mươi bảy con quỷ.

"Đại gia đình..." Tô Diệu ngồi trên sofa, mệt mỏi thở dài.

Trác Vong Ngôn cúi đầu đứng, bộ dạng như vừa phạm lỗi, thật lâu sau, hắn mở nắp bút, viết một dòng chữ đưa cho Tô Diệu.

"Có thể ở nhà tôi."

Tô Diệu: "...thật chứ?!"

Quỷ nhiều khó quản lý, thời điểm bên người Tô Diệu nhiều nhất cũng chỉ có hai mươi con. Nhưng trong khoảng thời gian đó, cô làm gì cũng bất tiện, đi WC, viết nhật ký đều bị rình rập, quân sư cũng không quản được.

Hiện tại có hai mươi bảy con, cô phải cùng hai mươi bảy con quỷ này ngày đêm chung sống một phòng, nghĩ đến đầu liền đau.

Nếu Trác Vong Ngôn có thể mang đi một phần, thì đơn giản là giúp đỡ lớn!

Bận rộn đến nửa đêm, Tô Diệu cuối cùng cũng đặt biệt hiệu cho nhóm quỷ khách, những con quỷ này sớm nhất là từ thời Hậu Đường, sau đó còn có Tống, Minh, Dân Quốc...

"Trước khi Trung Quốc mới được thành lập, đều đến chỗ Trác lão sư ở." Tô Diệu nói, "Sau khi Trung Quốc mới đã thành lập, đều đến chỗ tôi ở."

Quỷ tự giác xếp thành hàng, Trác Vong Ngôn mang đi một nửa.

Còn lại bảy con, thêm ba lão bạn thường trú, nơi này của Tô Diệu có mười con quỷ.

Tô Diệu: "Đi, ai làm việc người đó. Như câu quân sư thường nói, đại gia đi ngủ đây."

----

Triệu Xung hành động cũng rất nhanh, nói muốn giúp Tô Diệu tìm người, ngày thứ hai liền đi tìm: "Có một người bạn cảnh sát ở Hải thành, làm ở tổng cục hành chính, ngài cứ việc hỏi, thần gửi wechat của hắn cho ngài."

Tô Diệu vội vàng kết bạn, giải thích ý định của mình.

"Khu Trường An? Hai mươi lăm năm trước? Án hình sự à..." Người kia trả lời, "Gần đây quốc gia đang xét xử lại những án cũ nặng, nhưng độ khó cũng rất cao, trước kia phá án là những người cảnh sát cao tuổi, có người về hưu, có người không còn ở đây nữa, chứng cứ được bảo tồn, cũng sợ khó tra...là án của thân thích à?

"Chính là vì nghe nói hiện nay quốc gia có chính sách phúc thẩm bản án cũ, nên muốn hỏi thăm một chút." Tô Diệu nói, "Nghĩ rằng bây giờ kỹ thuật đã tiến bộ, không biết có thể bắt được hung thủ hay không."

"Vậy thì tôi sẽ giới thiệu cho cô một đồng nghiệp ở phân cục, cô hãy hỏi ý kiến anh ấy, anh ấy làm ở khu Phù Bình, trước đây cũng từng làm hình sự ở khu Trường An."

Tô Diệu: "Tốt quá! !"

Sau đó, danh thiếp được chuyển qua.

"Tôi là Chung Quỳ."

Tô Diệu: "..."

Tên này quá quen thuộc, hình đại diện này cũng quá quen thuộc, đây không phải là cảnh sát Lâm sao?

Rốt cuộc là duyên phận thần kỳ cỡ nào chứ? !

Tô Diệu cười khổ: "Thế giới này thật là nhỏ bé quá... Ha ha ha."

-----

Tác giả có lời muốn nói: cảnh thứ hai đến rồi! ! !

Há, đây chính là duyên nợ không thể tránh được! !

Tiểu Lâm, Tiểu Lâm, anh phải luôn nhớ lời mẫu thân anh dặn dò: Không nên quá thân thiết với phụ nữ đã có chồng nhá ~

Lâm Thư Lê: ? ? ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro