Chương 22: Vụ án giết người hàng loạt và cảnh sát thông linh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Cá

Tô Diệu vừa tan làm liền chạy vội về nhà, đẩy cửa vào, không để ý tới Trác Vong Ngôn đang đứng chờ cô ở cửa. Cô vội vã hỏi chị Hồng: "Chị Hồng! Hài của chị đâu rồi?!"

Trác Vong Ngôn bước chậm tới, nhìn xuống chân chị Hồng.

Chị Hồng chỉ đi một đôi tất trắng, bên cạnh còn dính bùn đất.

"Đây là đồ chị mặc khi chết đúng không?!" Tô Diệu hỏi, "Hài của chị bị mất ở đâu?"

Chị Hồng thở dài, nói: "Tên đó cầm đi, quăng xuống ao nước."

Tô Diệu: "... Ao nước?"

Trác Vong Ngôn lấy ra giấy bút, viết rằng: "Gần hiện trường vụ án có một cái ao."

"Hả?!" Tô Diệu ngạc nhiên, "Làm sao mà anh biết? Anh có thể nhìn thấy chuyện xảy ra trước kia à?!"

Trác Vong Ngôn lắc đầu, trên giấy viết: "Ngày hôm qua cùng nhau xem hồ sơ, có ảnh chụp."

Đúng rồi! Ngày hôm qua, trong hồ sơ còn có bản sao chép ảnh chụp hiện trường vụ án, vì không phải bản gốc nên hình ảnh rất mờ, Tô Diệu chỉ chú ý đọc phần văn bản mô tả, còn ảnh chụp chỉ nhìn thoáng qua.

Cô không ngờ Trác Vong Ngôn lại nhớ.

Chị Hồng kể: "Lúc đó, tôi van xin hắn, cầu xin hắn bằng cả mạng sống đừng giết tôi và con gái, hắn liền ép tôi, bắt tôi... Sau đó, hắn bóp nghẹt cổ tôi đến tắt thở, tôi chết rồi thì biến thành quỷ, hắn chán ghét tiếng khóc của con gái tôi quá lớn, thì đánh con bé bất tỉnh, rưới xăng lên, châm lửa...Nhưng con bé không chết, nó không chết, tôi thấy con bé vùng vẫy đứng dậy, một người nho nhỏ bốc cháy, con bé đứng đó, không thể gọi mẹ, chỉ đứng...Đang sống sờ sờ bị thiêu rụi..."

Chị Hồng nói mãi, bỗng nhiên không một tiếng động.

Nỗi đau khiến chị nhớ lại cái chết của mình, cổ chị dài ra lệch về một bên, trên cổ nổi lên dấu ngón tay đen sì, dần dần chuyển sang màu máu. Dấu ngón tay đỏ tươi ấn xuống đất, chính là biểu tượng của vòng tròn sát quỷ.

Tô Diệu nhắm mắt, ngồi xổm trên mặt đất, ôm đầu.

Hai giọt nước mắt theo lông mi rơi xuống.

Cô như cảm nhận được nỗi đau của chị Hồng, chị ấy mang theo hận thù đau đớn như ngọn lửa thiêu đốt, thiêu cháy trái tim cô.

Trác Vong Ngôn cúi đầu nhìn Tô Diệu, ánh mắt bi thương.

Những con quỷ khác thở dài bay đến, an ủi chị Hồng, lão quỷ áo xám tức giận không thôi: "Đồ con hoang, người như thế với những tên quân Nhật đánh người hoa năm xưa có gì khác biệt! Tất cả đều là súc sinh!"

Tô Diệu lau nước mắt, bình ổn lại cảm xúc, đứng dậy lần nữa: "Chị Hồng, chị nhận ra hắn không?"

"Tôi không biết hắn."Chị Hồng chậm rãi quay đầu, âm u nói, "Hắn không phải người trong trấn, tôi chưa bao giờ thấy qua hắn ở gần đó. Hắn là kẻ lạ mặt..."

"Đúng rồi, đôi hài của chị, tại sao hắn lại ném đôi hài đó đi?"

"Tôi cũng không biết tại sao."Chị Hồng nói, "Lúc đó, con gái tôi bị hắn đốt sống sau, tôi ôm con gái đã thành quỷ khóc... Con gái tôi không phải là lần luân hồi cuối cùng, nên không hoá sát, cũng không biết nói, chỉ là một bóng dáng nhỏ bé mờ nhạt, ở trong lòng tôi, tôi liền ôm nó, nhưng con bé như sương mai rất nhanh liền tan biến... Tôi lúc đó không biết gì về sát quỷ hay phổ quỷ, tôi cho rằng, có lẽ là hận ý khiến tôi ở lại, tôi liền hướng về phía hắn hét lên, tôi nói, tôi sẽ không tha cho hắn, tôi cho dù có thành quỷ cũng sẽ không tha cho hắn! !"

Trong đôi mắt trống rỗng của chị Hồng tràn ra huyết lệ, cô ấy nói: "Lúc đó, hắn đã muốn vứt bỏ đôi hài của tôi, đi qua cái ao thì hắn nhét một đá vào đôi hài rồi ném xuống ao."

"Đôi hài của cô... Là loại hài gì?" Tô Diệu hỏi.

"Lúc đó lưu hành hài búp bê. Ở bệnh viện, những người phụ nữ làm ở nhà máy đều mang, năm đó cực kì thịnh hành."

Tô Diệu lên mạng tìm hình ảnh, giơ lên cho chị Hồng xem: "Là loại này à?"

Đôi hài màu trắng, đế cao su, rất đơn giản, có một cái khóa hình vuông bằng sắt.

"Đúng!"

"Hắn có lấy khóa giày trước khi ném không?"

"..." Chị Hồng suy nghĩ rất lâu, nói "Có! Đúng rồi! ! Tôi không nhìn thấy hắn tháo khóa giày, nhưng tôi nhớ hắn ném đôi giày, tiếp theo cất cái gì đó vào túi quần... Chắc chắn là nó!"

Tô Diệu hít sâu một hơi, nói: "Tôi có biết một vụ giết người hàng loạt... Hung thủ chuyên chọn xuống tay với những người phụ nữ đi làm một mình vào ban đêm, sau đó tháo khóa giày của họ, để lại ký hiệu."

Tô Diệu hỏi: "Hắn có để lại số hiệu ở hiện trường vụ án không?"

Chị Hồng nhíu mày tự hỏi, thật lâu sau mới nói: "Hắn... Có nhặt một nhánh cây, viết cái gì đó trên mặt đất bên cạnh rồi xóa bỏ..."

"Chẳng lẽ là bắt chước kẻ khác?" Tô Diệu chống cằm suy tư, "Thôi, không phải chuyên môn, chỉ đoán bừa."

Cô thở dài, hỏi chị Hồng: "Nếu có bức vẽ của tên tội phạm thì tốt quá... Chị Hồng, chị còn nhớ rõ hắn trông như thế nào không?"

Chị Hồng nghiến răng nói: "Hắn biến thành tro tôi cũng nhận ra! !"

Người đàn ông sát hại cô và con gái cô, cô căm ghét đến tận xương tủy, mỗi ngày mỗi giờ đều hận hắn, cô nhớ rất rõ nét mặt của hắn.

Tô Diệu lẩm bẩm: "Phải làm sao mới có thể giúp chị phá án đây?"

Nếu chỉ chờ cảnh sát đưa ra kết luận, chị Hồng nhờ cô có ích lợi gì?

Tô Diệu nghĩ mãi, trước mắt sáng ra, ngẩng đầu lên nói: "Chị Hồng! Chị hãy miêu tả hắn trông như thế nào cho tôi, tôi sẽ tìm người vẽ lại."

Sau đó cô sẽ dùng cái cớ là người thân báo mộng, gửi bức tranh cho Lâm Thư Lê, bảo hắn đi tìm người.

Bây giờ tin tức của cảnh sát không phải có thể so sánh trên mạng sao? Biết đâu có thể so sánh thành công và tìm ra hung thủ!

Nếu là điều tra án, thì không nên bỏ qua bất kỳ manh mối nào để tìm được hung phạm!

Năm xưa điều tra án thì vì người bị hại đã chết, cảnh sát không biết hung phạm trông như thế nào, bao nhiêu tuổi, là ai, nên chỉ dựa vào một chút manh mối để truy tìm, đương nhiên khó khăn lớn, nhưng bây giờ khác rồi.

Trác Vong Ngôn rời đi khi nào, Tô Diệu không phát hiện, chị Hồng miêu tả xong diện mạo, Tô Diệu liền bắt đầu liên lạc với những người bạn biết về vẽ tranh.

Trác Vong Ngôn khi trở về, Tô Diệu đã nằm lăn trên giường ngủ rồi.

Tay cô còn cầm điện thoại, ngủ rất say.

Nữ quỷ tóc xoăn ở bên cạnh nói: "Cô nàng vẫn như thế, trước kia nói chắc chắn không giúp chúng tôi hoàn thành ước nguyện, vì sợ mình không đủ sức chịu trách nhiệm, nhưng cô ấy tốt bụng, tôi biết...Cô ấy một khi bắt tay vào, sẽ nghĩ mọi cách để giúp chúng tôi hoàn thành nguyện vọng."

Trác Vong Ngôn gật gật đầu.

Tô Diệu luôn luôn như thế, cô vốn là người có tấm lòng nhân hậu, yêu thương mọi sinh linh, ý thức trách nhiệm của cô là từ khi sinh ra đã có.

Chẳng qua, lực lượng của loài người thật nhỏ bé.

Tô Diệu bận rộn cả đêm, thu được các bức tranh vẽ người không giống nhau, vì không qua đào tạo chuyên nghiệp, căn bản không có khả năng hoàn thành phác hoạ tội phạm chính xác.

Trác Vong Ngôn quỳ một gối, nhẹ nhàng ôm lấy Diệu Diệu, điều chỉnh tư thế ngủ cho cô thoải mái hơn, đắp chăn, tay chân rón rén, từng chút một mở ngón tay cô ra, lấy điện thoại đi rồi đem tay cô bỏ vào trong chăn.

Điện thoại rung lên.

Trác Vong Ngôn buông mắt nhìn, thấy khung hội thoại của Triệu luật sư bật sáng lên.

Một anh trai quỷ nhỏ có tóc dài nghệ thuật mới đến cười nói: "Mở ra đi, đây là wechat, phương tiện truyền thông tin của người hiện đại."

Trác Vong Ngôn tò mò chớp mắt, ngón tay vừa động, mở wechat ra.

"Di động mua cho lão đại thế nào rồi? Gửi số điện thoại lại đây."

Sau đó còn gửi một số hình ảnh màu sắc rực rỡ.

Trác Vong Ngôn kinh ngạc, dưới sự hướng dẫn của tiểu ca nghệ thuật, nhanh chóng nắm bắt được kỹ năng cơ bản.

Sau đó, Trác Vong Ngôn buông di động, đi ra ngoài.

Triệu luật sư đang ở nhà ngoài tỉnh uống bia lạnh xem bóng đá, đột nhiên đèn trong phòng nhấp nháy vài cái, trong phòng rơi vào bóng tối.

Trên cửa kính xuất hiện hoa băng, Triệu luật sư đứng lên, trợn to mắt.

"Quỷ gì thế, không phải chứ? !"

Hắn có thể cảm nhận được, khí tức nguy hiểm càng ngày càng gần, phải là Đế Thanh mới có cái uy áp như trời đất ập xuống như này.

Triệu Xung cái khó ló cái khôn, lật đật quỳ ngay ngắn trên sô pha.

Ánh sáng hoàng kim từ Phượng Hoàng chiếu vào cửa sổ sát đất của tầng lầu, xoay quanh lướt qua, Trác Vong Ngôn lấy hình dạng quỷ hóa thành Phượng mà đến.

Triệu Xung: "Đã chết, muốn bán nhà chuyển chỗ ở."

Người thường không nhìn thấy được, nhưng Quỷ Vương hoá Phượng mà xuất hiện tại toà nhà xoa hoa nhất ở nơi nội thành này, chỉ trong thời gian ngắn thôi, chỗ ở của hắn chắc chắn sẽ bị Bộ pháp vụ khóa chặt.

Đạo băng nhuận kéo dài đến chân Triệu Xung.

Triệu Xung cúi đầu, chân chó hô to: "Tiện dân nghênh đón vương thượng, vương thượng đại giá quang lâm!"

Phượng Hoàng bay vào phòng, quanh quẩn một vòng rồi miễn cưỡng ghét bỏ đậu trên lan can ban công.

Một đôi chân rơi xuống đất, Trác Vong Ngôn bước chậm rãi, áo gió bay trong gió đêm.

Triệu Xung yên lặng nói: "Ngài cứ tự nhiên, có phải là cãi nhau với vương phi rồi, nên đến đây tìm thần trợ giúp!"

Thật đáng tiếc, mộng tưởng của Triệu Xung tan vỡ.

Trước mặt Trác Vong Ngôn hiện lên vài chữ ánh vàng.

"Đưa điện thoại của ngươi cho ta."

"Xem điện thoại? !" Triệu Xung ngạc nhiên ngẩng đầu, hắn lập tức nghĩ ngay đến những biểu tình bất lương cùng mấy cái xưng hô đại nghịch bất đạo đối với Trác Vong Ngôn, tim gần như ngừng đập.

"Xong đời ..." Triệu Xung vẻ mặt thảm thiết, cầm điện thoại dâng lên, còn tri kỷ mở khóa.

Trác Vong Ngôn mặt không biểu cảm nhìn xong, hai chữ hiện lên trước mặt Triệu Xung: "Giải thích."

Tại sao Diệu Diệu lại gọi ngươi là hoàng đế, còn quỳ lạy cung kính với ngươi!

Triệu Xung nước mắt lưng tròng giải thích: "Là như vậy ... Hiện tại đã khác xưa, mọi người đối với cái danh xưng hoàng đế này, cũng chỉ là đùa giỡn thôi. Hơn nữa hiện tại... Hiện tại có tiền mới là hoàng đế, có tiền mới là đại gia! Vương, vương đây là văn hóa lệch lạc, không liên quan gì đến thần! !"

Triệu Xung giải thích xong, cẩn thận xem Trác Vong Ngôn nói gì tiếp theo.

"Thời gian một ngày." Trác Vong Ngôn nói, "Ta muốn có tiền ở nhân gian."

Triệu Xung dập đầu một cái, lớn tiếng trả lời: "Không vấn đề gì! Cam đoan ngài trong vòng một đêm phất lên, trong một ngày gia tài bạc triệu, có xe có nhà, có bối cảnh hùng hậu cưới vương phi! !"

Trác Vong Ngôn hơi nhếch mép, hoá phượng bay đi.

Triệu Xung ngồi sụp xuống nền nhà, nước mắt tuôn rơi: "Thôi, cứ bán nhà đi, đem tiền cho vương."

Hu hu hu, thế gian này có ai đau khổ bằng anh ta không? Đau lòng quá.

Triệu Xung ôm di động khóc nức nở: "Diệu Diệu ơi! không phải đã nói là xã hội mới sẽ không có chuyện vương quyền đè đầu dân chúng à? Sao ngài lại phản bội cách mạng thế?"

Thứ sáu tan tầm, Tô Diệu vừa về nhà, liền bị Trác Vong Ngôn mời đến nhà anh.

"Cái gì?"

Tô Diệu nhìn thấy chị Hồng cũng ở đây, hơn nữa trong phòng còn có một người bốn năm mươi tuổi, tóc hoa râm, mặc đồng phục cảnh sát, trước mặt đang vẽ bản vẽ.

Cảnh phục?

Tô Diệu: "Hửm? Người này là?"

Tiểu ca nghệ thuật bên cạnh giới thiệu: "Đây là Trác lão sư mời từ khu Đông Bắc tới, cảnh sát thông linh Vương Huy, hắn có mắt Âm Dương, nhưng không gia nhập Bộ pháp vụ, hắn có thể hỏi linh, quan trọng nhất, Vương Huy là cảnh sát, là người phục hồi các bức họa năm xưa."

"Chào ngài." Tô Diệu trong giọng nói tràn đầy kính trọng.

"Trác lão sư mời anh ta đến để vẽ bức họa cho chị Hồng." Tiểu ca nghệ thuật nhỏ giọng nói.

Tô Diệu cũng nhỏ giọng hỏi: "Cái gì gọi là cảnh sát thông linh?"

Tiểu ca nghệ thuật nói: "Đó là người có thể rời khỏi thân xác, cảnh sát khai thông cùng quỷ giao tiếp."

"Oa..."

"Cả nước chỉ có một người như vậy." Tiểu ca nghệ thuật nói, "Trác lão sư bận rộn một tuần mới mời được, đồng chí cảnh sát khi hồn phách rời cơ thể không thể quá lâu, nơi làm việc cách đây một nghìn tám trăm cây số, là Trác lão sư tự mình đi mời, còn nói bao cả đưa đón, hứa hẹn đảm bảo an toàn, đại gia người ta mới đến."

Tiểu ca nghệ thuật nói xong, dừng một chút, lại bỏ thêm một câu: "Ngồi Phượng Hoàng đi đến!"

Oa, ngồi Phượng Hoàng á!

Tô Diệu hai mắt sáng lên: "Hâm mộ thật!"

Trác Vong Ngôn nghe thấy, lòng nao nao, quay đầu nhìn Diệu Diệu cười cười.

Chị Hồng hướng đến bức vẽ của cảnh sát thông linh, miêu tả lại diện mạo hung thủ.

Chỉ một lát sau, cảnh sát thông linh đã vẽ ra bộ dạng hung thủ.

"Là hắn à? !"

Chị Hồng hai mắt đỏ ngầu, giọng đầy căm phẫn nói: "Là hắn! Dù biến thành quỷ, tôi cũng không quên được khuôn mặt đó!"

Bức vẽ cho thấy một gương mặt thanh tú văn nhã, nhìn qua không giống như kẻ tàn ác đã giết hại hai mẹ con chị Hồng.

Tô Diệu: "Có chút... quen mắt."

Nữ quỷ tóc quăn bay qua xem, kim châm áo lông cầm trong tay ngừng lại.

"Đây không phải là...vụ việc kia?" Không phải trước đây đã mang theo đội quân quỷ đến hạ thư khiêu chiến thách đấu thủ lĩnh sao?

Điện thoại của Tô Diệu reo lên, là Lâm Thư Lê.

"Cảnh sát Lâm, thế nào rồi?"

"Kết quả kiểm tra DNA đã có từ hôm qua." Lâm Thư Lê nói, "Chúng tôi đã khống chế được phạm vi cư trú của nghi phạm và thân thích trong nhà hắn, trong thành phố Đồng An ở một thôn cách đó ba dặm, không xa Hải thành. Hôm nay chúng tôi sẽ theo địa chỉ đến thăm hỏi điều tra, lấy lời khai của người thân là nam như cậu, bác, anh em... Dựa vào những chứng cứ như tóc, lời khai của nhân chứng và các vật chứng khác, cuối cùng, xác định được người hiềm nghi."

"Xác định rồi?!"

"Trên lý thuyết là xác định rồi." Lâm Thư Lê nói, "Nhưng cần phải tiến hành nghiệm chứng... Mở quan tài ra."

"Cái gì?!" Tô Diệu cả kinh nói.

"Hung thủ đã chết." Lâm Thư Lê nói, "Chúng tôi đang thương lượng với người nhà, họ muốn mai táng. Nếu họ đồng ý mở quan tài, pháp y sẽ tiến hành so sánh DNA..."

"Hung thủ... đã chết?" Tô Diệu che điện thoại, ngước mắt, nhìn về phía chị Hồng.

Chị Hồng biểu tình ngây ngốc, một hàng huyết lệ trượt xuống.

Nữ quỷ tóc xuăn muốn nói chuyện, bị chị Hồng đột nhiên hoá sát đốt tới quỷ ảnh.

"Trác Vong Ngôn, đừng giết cô ấy!" Tô Diệu nói, "Chị Hồng, chị bình tĩnh! Chưa chắc đã là hắn, chị bình tĩnh..."

Một đạo kim quang chợt loé, chị Hồng bị trói chặt bởi dây thừng màu vàng kim, như dã thú khóc lên, nhưng may mà không thật sự hoá sát.

Có vẻ chờ chị ấy bình tĩnh lại sẽ không sao.

Tô Diệu nhẹ thở ra, lấy lại tinh thần, vừa cúi đầu, bộ dạng như bị sét đánh, sững sờ tại chỗ.

Trong tay cô điện thoại vẫn chưa cúp máy.

Bên kia, Lâm Thư Lê khoé môi cong cong, nói: "Ôi, náo nhiệt quá đi..."

Náo nhiệt thật, thật là một đám quỷ sống động!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro