Chương 29: Ngày rằm tháng bảy âm lịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Cá

Âm lịch 15 tháng 7, là ngày sát khí thiên địa nặng nhất trong năm, cũng là ngày sinh nhật của Đế Thanh, vua của vạn quỷ. Từ bốn phương tám hướng, Đông Tây Nam Bắc trưởng quỷ phụ trách 5 khu vực đều đồn dập đổ về cung điện chúc mừng vua quỷ.

"Chúc vương mọi việc như ý, vạn tuế bất diệt."

"Chúc vương phúc lộc đầy nhà, sống lâu hơn ngọn núi phía Nam."

"Chúc vương bách chiến bách thắng, không gì là không thể đánh bại!"

"Chúc vương sống mãi với trời đất, trẻ mãi không già!"

Những tiếng vỗ mông ngựa vang lên đều giống nhau như một, Trác Vong Ngôn thu được hạ phù, nội tâm không hề gợn sóng.

Chỉ có Triệu Xung, người phụ trách khu vực Đông Nam tạm thời, có được lòng vua, vui vẻ chạy từ Giang Loan thành về đến điện chúc mừng: "Chúc vương và vương phi luôn yêu thương nhau, mãi mãi gắn bó không rời." Trác Vong Ngôn giật giật mày, vừa lòng gật đầu, cho Triệu Xung về.

"Duyệt."

Chạy vạy khắp phố lớn ngõ nhỏ tại Giang Loan thành, vì xem mặt rồng vui vẻ nói ra từ 'Duyệt', Triệu Xung ôm lệnh phù hôn một cái, trong lòng vui sướng không thể tả.

Sau khi lệnh phù bị đốt hết, Triệu Xung leo lên tòa nhà cao nhất Giang Loan thành, thẳng đến tầng thượng, hướng về kính viễn vọng trên đài quan sát, nhét vào đó một đồng Tam Nguyên.

Khi nắp kính viễn vọng mở ra, Triệu Xung suýt nữa bị hù chết.

Phóng mắt nhìn, Giang Loan thành rộng lớn là một bức màn tối đen, trong những ngõ ngách thỉnh thoảng thoát ra từng đợt ánh máu đỏ của sát khí.

Giang Loan thành là nơi có nhiều tư tưởng thịnh hành, nhưng cũng là nơi tuân thủ nghiêm ngặt truyền thống phong kiến mê tín. Một thành phố cảng biển, thế nhưng so với nội địa còn muốn lợi hại hơn, cho nên các loại đường ngang ngõ tắt ở trong này đều có cơ hội phát triển lớn mạnh, rủi ro cũng lớn, đêm nay Giang Loan thành sát khí nặng nề, một mảnh đen kịt, thân là quỷ sống nhờ, Triệu Xung cũng kinh hãi không thôi.

"Thật là một nơi tuyệt vời..." Quỷ sống nhờ nói, "Thiên đường, đây chính là thiên đường."

Thiên đường của quỷ, địa ngục của nhân gian.

Triệu Xung từ từ di chuyển kính viễn vọng, lại dùng 90 nguyên còn lại để quan sát. Trong lòng có nhiều suy nghĩ.

Tình huống phức tạp, là quỷ ngoại lai, anh ta muốn tìm người, thì phải thăm dò quy củ của nơi này trước. Quỷ sống nhờ gọi mấy cuộc điện thoại, dựa vào mạng lưới quan hệ, tìm được một người bạn cũ quỷ sống nhờ làm cảnh sát ở Giang Loan thành.

"A, ôi trời, anh Nam! ! Em là Lý Tiện đây, Lý Tiện, là Lý Tiện ở Đông Đô! Nhà em là yến địa hích, khi xưa hoạt động ở Đông Đô Đường triều, em lúc trước còn từng gặp phụ thân đại nhân nhà anh, nhà anh rất có tiếng thời đó mà! Là là là, tiểu đệ đến Giang Loan, bây giờ đang ở nơi này! Đúng đúng đúng, em sao? Em bây giờ là luật sư, nào có, haha vẫn là không bằng anh, em chỉ có sáu bảy cái công ty trên danh nghĩa mà thôi, nào so được với Nam ca, hiện tại đang làm cảnh ty cao cấp. Anh xem, lúc nào cho em gặp mặt một chút, em mời anh uống trà?"

Ngày mười lăm tháng bảy, vận khí quỷ cũng tốt, người kia sau mấy ngàn năm mới liên hệ lại, rất nhanh hẹn gặp ở nhà hàng. Triệu Xung nhẹ thở ra, thuê xe đi đến nơi hẹn.

Triệu Xung muốn hỏi thăm quỷ sống nhờ này, vì hắn đã ở Giang Loan hoạt động gần trăm năm, vẫn đang trà trộn trong đội ngũ quân cảnh, trước mắt đang nhập thân vào người có thân phận là cảnh ty cao cấp tại Giang Loan, quản lý khu ba, trong đó bao gồm khu ăn chơi trứ danh, và khu cờ bạc hỗn loạn - nơi có nhiều dê béo nhất!

Xe taxi dừng trước một nhà hàng nhỏ gần khu ăn chơi sầm uất, Triệu Xung vào phòng ăn, phục vụ viên trực tiếp dẫn hắn vào ghê lô đã đặt.

Cao Nam đang ngồi đó uống trà, mặc cảnh phục, bụng mập tròn như cái trống, mặt to như cái đầu heo, ngón tay ngoắc ngoắc, bảo anh ta ngồi xuống.

"Anh, đã lâu không gặp!" Triệu Xung trong lòng một bên chê bai thẩm mỹ nhập thân của hắn, một bên khách sáo nói, "Anh mấy năm nay vẫn sống tốt chứ?"

Cao Nam gật đầu, rót trà cho anh ta, nói: "Chú đến Giang Loan để làm ăn hay là nghỉ ngơi?"

"Đi công tác đi công tác." Triệu Xung nói.

"Ở nội địa ăn nên làm ra chứ?"

"Bình thường thôi, còn sống được." Triệu Xung nói, "Không dám so với anh."

"Đừng khiêm tốn." Cao Nam nói, "Thử xem trà này có thơm không? Phương pháp pha trà này, cũng không sánh được với trà của anh ngày xưa... Chú cứ thưởng thức đi."

Triệu Xung vội vã cầm cốc trà lên, uống một ngụm: "Thơm! Là Thiết Quan Âm à? Giống như trà mới hái, rất ngon."

Cao Nam nói: "Đây gọi là Quan Âm nương tử."

"Còn có loại này?"

"Trà này được xào bởi những thiếu nữ thanh xuân, tay mềm lật trà, xào ra hương vị ngọt ngào, hơn hẳn những loại trà khác trên thị trường..."

Triệu Xung trong bụng nhàm chán chửi thề, nhưng ngoài mặt lại nịnh nọt nói: "Vẫn là anh Cao hiểu biết nhiều."

Cao Nam còn nói: "Nếm thử đồ ăn đi, chú lần đầu tiên đến Giang Loan, đợi chút nữa anh dẫn chú đi thả lỏng một chút. Chú dùng thân thể này, còn được chứ? Có cần uống thuốc gì không? Có kéo dài được không?"

Triệu Xung: "..." Ồ, hắn biết Cao Nam nói thả lỏng là gì rồi.

---

Người đàn ông áo ba lỗ gõ cửa nhà Giang Ba: "Đà chủ nói, đã tìm được mắt Âm Dương thích hợp, bài tử cũng đánh ra, anh hãy chuẩn bị sẵn sàng nhập thân."

Giang Ba chỉ vào ngực nói: "Thân thể này của tôi, các người định xử lý thế nào?"

"Anh không cần lo." Người đàn ông áo ba lỗ nói, "Chúng tôi sẽ ném hắn ở bên bàn đánh bạc, rồi nói với cảnh sát là hắn khi chơi Bài Cửu, bị bệnh tim đột quỵ chết, sẽ không ai nghi ngờ."

"Thế thì tốt."

Nói xong, khối thân thể này của Giang Ba ngã xuống, linh hồn theo người đàn ông áo ba lỗ lên xe dừng ngoài cửa.

Không lâu sau, ở khu cảng Long, trong một tiệm bán đồ nhà Phật, một bà lão run lên bần bật, miệng sùi bọt mép. Người nhà vội vã ấn huyệt nhân trung, bà lão mở mắt ra thì ánh mắt đã thy đổi.

Bà ta chuyển thân ngồi dậy, nói: "Sắp xếp một chút, chúng ta sẵn sàng, có thể khai trương rồi."

Bên ngoài cửa tiệm, một cái bảng hiệu sáng lên: Chính tông hồ môn, bói toán hỏi hung cát.

---

Họp xong, Lâm Thư Lê vừa vặn đi qua tiểu khu An cư, anh ta xuống xe, vào siêu thị mua hộp kẹo, gõ cửa nhà Tô Diệu.

Tập thể quỷ nhà Tô Diệu ngay trước mặt Lâm Thư Lê, chạy vào nhà Trác Vong Ngôn tị nạn.

Lâm Thư Lê cười khẩy: "Coi tôi mù rồi à?!"

Dây len của nữ quỷ tóc xuăn kéo dài, chạy sang nhà đối diện, phía sau người cuộn len tròn còn ở lại trên đường. Thái dương Lâm Thư Lê có gân xanh nổi lên, hơi tức giận, sát khí thay đổi thành lưỡi đao, một đao chém đứt sợi dây len trước mặt, nhặt cuộn len trên đất.

Lão quỷ áo xám xuất hiện nhanh như chớp, giật lấy cuộn len, lại nhảy trở về nhà Trác Vong Ngôn.

Lâm Thư Lê: "..."

Đám quỷ này làm phản rồi, đúng là không sợ gì hết mà! !

Hắn gõ cửa nhà Tô Diệu, cầm hộp kẹo đợi.

Gõ mãi, không thấy ai mở cửa, ngược lại thấy cửa sau lưng mở ra, Tô Diệu nhô đầu ra: "... Chung Quỳ? !"

Lâm Thư Lê: "..."

Anh ta hôm nay ra đường không xem lịch, mọi việc đều trái ý ! !

"Lâm Thư Lê." Hắn cắn răng sửa lại.

"Cũng vậy thôi." Tô Diệu đứng ở ngưỡng cửa phía sau, chớp mắt giả ngốc cười nói, "Anh đến có việc gì không?"

Lâm Thư Lê ho nhẹ một tiếng, đưa hộp kẹo cho cô: "Tôi đến đây để giải thích."

Tô Diệu: "?"

Bẫy?

Mưu kế mới?

Lại một lần câu cá khác?

Lâm Thư Lê nói: "Thay mẹ tôi bồi thường cho em."

Tô Diệu: "A?"

Lâm Thư Lê nhìn cô phản ứng, bỗng nhiên hiểu ra.

Tô Diệu chắc không biết mình suýt nữa bị hạ tình rủa, Lâm Thư Lê ngạc nhiên, cười mỉm, nói: "Nhận đi, mấy cô gái nhỏ, chắc chắn thích ăn ngọt."

Cửa sau lưng Tô Diệu lại được kéo ra, Trác Vong Ngôn cùng nhóm quỷ sau lưng, âm âm u u nhìn chằm chằm Lâm Thư Lê, không nói gì ra lệnh đuổi khách.

Lâm Thư Lê nói: "Tô tiểu thư cũng không cần biết là chuyện gì. Tóm lại, việc này là mẹ tôi làm mà không nói, tôi cũng nghiêm túc phê bình bà ấy, hôm nay tôi lấy thân phận là đối tượng xem mắt của em, lấy thân phận là cảnh sát nhân dân bình thường đến nói lời xin lỗi, việc này đã quá đáng rồi.

Ý của anh ta rất rõ ràng, hôm nay anh ta dùng thân phận đối tượng hẹn hò xem mắt của Tô Diệu, dùng thân phận của Lâm Thư Lê - cảnh sát nhân dân đến giải thích, về phần những con quỷ kia, hắn coi như không nhìn thấy.

Tô Diệu: "Ồ..."

Dù không hiểu là ý gì, nhưng cũng chấp nhận lời giải thích, chẳng qua ——

Tô Diệu: "Đồ của anh cầm về đi, nhà tôi gia giáo nghiêm, không bao giờ nhận lễ vật."

Nhận quà của đối tượng xem mắt, sau này nếu quan hệ xấu, hay cãi nhau, rất dễ bị người ta nói này nọ.

Lâm Thư Lê nói: "Chỉ là một món quà mà thôi..."

"Không không không." Tô Diệu nói, "Lâm cảnh sát đừng khó xử tôi, tôi chỉ là một cô gái bình thường thôi, tôi xấu hổ nhận."

Trác Vong Ngôn trên nét mặt mang theo chút ít đắc ý, nheo mắt nhìn Lâm Thư Lê.

Lâm Thư Lê bị biểu tình của anh khiêu khích, máu nóng sôi lên, nói: "Một khi đã như vậy, tôi thiếu em một ân huệ. Sau này em nếu có gì cần tôi, tôi sẽ bỏ qua lập trường, thành kiến, vì em vượt lửa băng sông."

Ha ha, muốn khiêu khích tôi? Lâm Thư Lê cười khẩy.

Đờ mờ!

Tô Diệu vội vàng nói: "Đây chính là lời anh nói! Sau này tôi cần dùng đến anh, anh không được đổi ý!"

Lâm Thư Lê cười rất hài lòng, thoải mái gật đầu: "Đương nhiên, đại trượng phu nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy, lời đã nói ra nhất định làm được."

"Tốt!" Tô Diệu nghĩ xa, trong phòng cô có một đống quỷ oan hồn, chắc chắn còn có thể dùng đến cảnh sát địa phương, Lâm Thư Lê cho ân huệ này, không nhận thì uổng, Tô Diệu quyết định nhanh, "Về sau anh muốn đổi ý thì không phải là đàn ông!"

Lâm Thư Lê bị Tô Diệu đáp trả, không biết nên tiến hay lùi, bất đắc dĩ đành phải thề: "Yên tâm, một lời tôi nói đáng giá ngàn vàng!"

Trác Vong Ngôn nâng khoé môi, mày thư thái, mắt cong cong cười.

Không hổ là vương phi của anh, thông minh!

-----

Trong nhà hàng tại Giang Loan thành, trà qua ba tuần(*), Triệu Xung hỏi về tình hình của Giang Loan thành hiện nay.

(*) Trà qua 3 tuần nghĩa là: trà đã được pha 3 lần với nước sôi khác nhau. Mỗi lần pha trà gọi là một tuần trà. Mỗi tuần trà, hương vị trà sẽ có sự khác biệt. Người ta thường uống trà qua 3 tuần để thưởng thức hết hương vị của trà.

"Lão ca, bây giờ Giang Loan còn có quỷ vương không?"

"Lúc anh mới đến, quỷ biển đã tự xưng vương ở đây, sau này đều bị diệt. Hiện tại toàn bộ Giang Loan đều nằm dưới sự kiểm soát của quỷ minh"

"Vậy, lão đại quỷ minh là ai? Em có biết không?"

"Đó còn phải xem chú có hiểu biết hay không." Cao Nam nói, "Anh hỏi chú, thập niên 60 Giang Loan có thủ lĩnh hắc đạo lợi hại nhất lúc đó, chú biết hắn tên gì không?"

"Để xem —— em nhớ có đọc qua trong sách, nói là năm 84 qua đời, từng là ông trùm thuốc phiện lớn nhất ở Giang Loan, lão đại bang Xích Lam. Cục cảnh sát đều bó tay không có biện pháp đối phó với hắn, hình như tên là Trần Sách Dân ."

"Ông lớn đó, sống là nhân vật lớn oai phong một cõi, chết cũng là một đại nhân vật." Cao Nam giơ ngón tay lên, nói, "Ông ta là người sáng lập ra liên minh quỷ, cũng là lão đại hiện tại, nhưng ẩn mình sau hậu trường."

"Ơ, vậy ông ta không nhập luân hồi à?"

"Không nhập." Cao Nam nói, "Nay vẫn sống thoải mái lắm."

Triệu Xung cười nói: "Làm quỷ cũng giống như làm hòa thượng vậy, có thể vui vẻ mà không cần lo nghĩ, ông ta không thấy buồn chán sao?"

"Ông ta khi còn sống không phải là kẻ thèm khát tình dục." Cao Nam nói, "Làm quỷ càng thanh tịnh, chỉ muốn cho những người làm việc cho dưới trướng trước đây cùng nhau đoàn tụ, chết đi cũng có thể tiếp tục ủng hộ bang hội hoạt động. Hiện tại bang Xích Lam dựa vào ông ta ở âm phủ có quyền lực, đánh đâu thắng đó không gì ngăn nổi, đã bao nhiêu năm rồi, vẫn thịnh vượng không suy, hoạt động càng lúc càng lớn."

Cao Nam nói xong, cầm lấy tăm xỉa răng, nói: "Toàn bộ khu buôn thuốc phiện Châu Á, đều thuộc bang Xích Lam, giàu có không kém gì một quốc gia. Nhà ông ta bây giờ có một cậu thiếu gia là cháu trai của Trần Sách Dân, 20 tuổi, được cưng chiều vô đối, chỉ cần cậu ta nghĩ gì, Trần Sách Dân liền sai quỷ giúp cậu ta thực hiện, không quan tâm cậu ta muốn gì, thiếu gia này mấy ngày trước vừa mới về Giang Loan, nói muốn tổ chức cái gì mà yến hội hoành tráng để cảm tạ những người quan trọng, ông ta dùng hơn mười tên quỷ sống nhờ, thật sự giúp cậu ta làm được."

Triệu Xung trợn mắt há hốc mồm: "... Vẫn là các ngài lợi hại."

Quỷ sống nhờ sống nhờ trong thân người, cũng phải có quy tắc cơ bản, chẳng hạn như Triệu Xung, người ta không bệnh tình nguy kịch, anh ta cũng không dám vào. Nếu mạnh bạo vào thì gọi là giết người, đẩy hồn người ta ra ngoài, mình chiếm lấy, anh ta trong lòng không thể chấp nhận được.

Giống như Cao Nam nói, dùng mười mấy quỷ sống nhờ để hoàn thành một cái ý tưởng kỳ quái của cậu thiếu gia xã hội đen, Triệu Xung muốn cũng không dám nghĩ.

Trong lòng anh ta trào phúng nói: "Vương nhà tôi rất thương yêu vương phi, nhưng cũng không dám lấy mạng người làm trò đùa, ông quỷ này của Giang Loan thành cũng quá đáng quá..."

Cao Nam đang nói, điện thoại reo lên: "Alo, tôi là cảnh sát Cao Nam, có việc gì?"
Âm thanh điện thoại không tốt, Triệu Xung nghe rất rõ ràng.

"Cao cảnh ty, tuyến số ba nhận được cuộc gọi báo nguy, chúng tôi nghe được đoạn này, khu Sâm Vịnh có người chết ở sòng bạc Rõ Hưng, là người từ nội địa đến, tên là Giang Ba, tôi bảo Tiểu Vàng dẫn theo tổ 6 đến hiện trường."

"Ừ, giống như trước đây, bảo bác sĩ Lưu ghi  đơn xác định nguyên nhân tử vong, kêu tiểu Vàng xử lý đi."

"Biết rồi."

Triệu Xung ra một thân mồ hôi lạnh.

Nước ở Giang Loan, thật sâu.

----

Tác giả có lời muốn nói:  Tiểu Lâm à, cậu đừng chọc ghẹo hai vợ chồng này nữa, tội ghê, thôi thu tay lại đi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro