Chương 31: Bị quỷ ám

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Cá

Anh trai tóc dài bay tới nhà đối diện và vỗ vỗ tay.

"Đại gia đến nhà đây, có ai chào đón không?"

Nhóm lão quỷ dồn dập gọi Trác Vong Ngôn: "Tỉnh tỉnh, có người đến cáo trạng!"

"Ha ha ha, theo lão phu thấy thì là báo cáo công tác hàng ngày thôi."

"Ồ, lão già xấu xa này biết khá nhiều từ mới đấy."

Anh trai tóc dài vươn tay xua đuổi: "Đi, đi, đi sang một bên, chặn đường tôi đến báo cáo công tác cho vương đẹp trai bất khả chiến bại rồi."

Nhóm lão quỷ cười nháo.

Trác Vương Ngôn kéo cuốn sách che mặt xuống, nhìn về phía thanh niên tóc dài.

"Diệu Diệu hiện đang ở nhà ăn mì gói." Anh trai tóc dài báo cáo.

Trác Vong Ngôn sắc mặt không thay đổi, hiển nhiên anh không biết ăn mì gói có nghĩa là gì.

Anh trai tóc dài nắm tay đấm vào tay còn lại của mình: "Đúng rồi, hẳn là trước tiên nên giải thích cho ngài biết ý nghĩa của việc ăn mì gói đã."

Vì thế, anh trai tóc dài diễn cảm lưu loát giải thích cho Trác Vong Ngôn về sự khủng hoảng kinh tế đằng sau việc ăn mì ăn liền.

Lời hắn nói rất khó hiểu nhưng Trác Vong Ngôn lại nắm được điểm trọng yếu - Diệu Diệu hết tiền, nguyên nhân thiếu tiền là do mua đồ cho anh.

Trác Vong Ngôn lấy ví tiền, rút thẻ ra.

Anh trai tóc dài nói: "Ngài đưa thẻ cô ấy sẽ không lấy đâu. Còn không bằng trực tiếp đưa cô ấy tiền mặt, hơn nữa thái độ phải cứng rắn hoặc là chuyển khoản cũng được, nếu ngài nói uyển chuyển chút."

Trác Vong Ngôn ngơ ngác, không biết làm sao, không hiểu tên tóc dài này đang nói cái gì.

Anh trai tóc dài nói: "Tôi có thể dạy ngài, nhưng tôi nhát gan, luôn không dám bay ra ngoài. Ngài phải hứa khi gặp nguy hiểm sẽ không bỏ rơi tôi và đảm bảo an toàn cho tôi, như vậy tôi mới dạy cho ngài cách rút tiền, bao gồm cả cách đưa tiền như thế nào cho Diệu Diệu để cô ấy được ăn ngon."

Trác Vong Ngôn gật đầu, có thể.

"Cô ấy mua cho ngài quần áo, giày dép và những thứ linh tinh đã tiêu hơn 2 vạn... Ngài có biết khái niệm 2 vạn này không? Diệu Diệu là người làm công, lương tháng 6000, bố mẹ cô ấy trợ cấp hàng tháng là 3000. Cô ấy hiện đang ở nơi này, tiền thuê mỗi tháng là 4000, phép tính tiểu học thôi ngài biết không? Suy nghĩ thử một tháng còn dư lại bao nhiêu tiền, rồi còn cân nhắc đến giá hàng hiện nay..."

Trác Vong Ngôn hơi trầm tư, cầm lấy ví tiền theo anh trai tóc dài ra ngoài.

Xem ra toán học anh học cũng không tệ lắm, ít nhất hiểu được cách tính số.

Ra khỏi cửa, anh trai tóc dài chỉ vào máy ATM cạnh ngân hàng và nói: "Hạn mức tối đa cho một ngày là 2 vạn, tự mình rút tiền. Ngài hiểu không?"

Trác Vong Ngôn đầu tiên sẽ gật đầu trước bất kể là anh có hiểu hay không.

Anh trai tóc dài: "Trong thẻ của ngài hẳn là có không ít tiền, nhưng ngài phải biết chủ thẻ là ai? Nếu không phải bản thân ngài thì chỉ có thể rút tiền từ máy ATM, không cần phải đến ngân hàng. Nếu ngài có một chiếc điện thoại thông minh thì càng tốt, sẽ không có nhiều hạn chế trong việc chuyển tiền trực tuyến cho người khác...Không thì ngài đi mua một cái điện thoại di động đi? Tôi sẽ tư vấn cho ngài luôn."

Trác Vong Ngôn cầm điện thoại người già của mình lên lắc lắc, vẻ mặt có chút mê mang.

Anh trai tóc dài nói: "Đây là điện thoại dành cho người già, chỉ có thể trả lời cuộc gọi, ngài muốn nó làm gì? Diệu Diệu bây giờ dùng phần mềm thông minh trò chuyện với mọi người, ngài làm sao giờ? Không video call được còn chưa tính, ngay cả đánh chữ trên wechat không làm được, làm sao cùng Diệu Diệu phát triển tình cảm?

Trác Vong Ngôn nghĩ nghĩ, lập tức giao toàn quyền mua điện thoại cho anh trai tóc dài.

Anh trai tóc dài hào hứng nói: "Hãng XX vừa ra mẫu mới, màu xám bạc, siêu khoẻ, siêu ngầu! Bộ nhớ lớn, chơi game không hề giật lag, độ phân giải cũng mạnh! Tôi nói cho ngài nghe, ngài mà cầm trong tay tuyệt đối hút mắt. Đặc biệt phù hợp với khí chất của ngài đó, tôi chắc chắn Diệu Diệu mà thấy đảm bảo sẽ thích cho xem!!

Nói một đống chuyện, Trác Vong Ngôn nghe xong tự động bỏ qua, hiệu quả nhất vẫn là câu cuối cùng "Diệu Diệu thích", Trác Vong Ngôn nghe xong gật đầu, cái này được, hơn 8 ngàn tiền đỏ đều bị anh trai tóc dài lừa bay mất.

Điện thoại thông minh tới tay, anh trai tóc dài xoa xoa hai tay, vui vẻ hướng dẫn Trác Vong Ngôn cách khởi động máy, còn tri kỷ hướng dẫn tận tình cách đóng thẻ ngân hàng và cách tải trò chơi.

"Thẻ ngân hàng thế nhưng là do ngài đứng tên..." Anh trai tóc dài chẹp miệng nói: "Thế lực của ngài rất mạnh đấy, đại huynh đệ. Cái này có thể làm chứng minh thân phận mở tài khoản rồi? Đây là ngân hàng gì thế? Ngài vào cửa hàng tải ứng dụng phần mềm ngân hàng xuống... Đối diện có một nhà, đi, tôi dạy cho ngài làm thế nào chuyển khoản cho Diệu Diệu."

Bận việc một buổi chiều, anh trai tóc dài hướng dẫn tỉ mỉ, không lâu sau, Trác Vong Ngôn đã từ nhập môn đến thành thạo.

Xã hội loài người phải mất hàng ngàn năm từ Đường triều phát triển thành thời hiện đại như bây giờ, tuy nhiên, chỉ trong hai giờ ngắn ngủi, Trác Vong Ngôn đã thành công cởi bỏ cái nhãn một thây ma già thời nhà Đường và trở thành một nhân loại mới có di động thông minh trong xã hội hiện đại.

Có quỷ theo bên cạnh chỉ đạo, lại có quỷ khác hỗ trợ đọc số thẻ ngân hàng của Diệu Diệu, chẳng bao lâu sau, Trác Vong Ngôn đã nắm vững kỹ năng chuyển tiền cho Diệu Diệu.

Lúc Tô Diệu đang chuẩn bị đun nước nóng cho bữa tối thì điện thoại bắn ra một hộp thoại.

"Chuyển khoản cho bạn: 5000000..."

Tô Miêu: "Ba?!!!"

Chẳng lẽ phát tài rồi? ! ! Sẽ không! ! Ông ấy loại lão đầu dù có giàu có cũng không hào phóng như vậy!

Tô Diệu giải khóa, mở thông báo, vừa thấy tên người chuyển khoản, thiếu chút nữa ngất đi.

"Trác Vong Ngôn?!"

Tô Diệu ôm di động chạy đến cửa nhà đối diện, cửa không đóng, cô đẩy cửa đi vào xem chuyện gì xảy ra, kết quả nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, lập tức trợn mắt.

Trác Vong Ngôn đang ngồi trên ghế thái sư, cầm ngang chiếc điện thoại thông minh trong tay, ngón tay bay múa chọc vào màn hình, biểu hiện trên mặt vừa ngây thơ vừa khẩn trương.

Thiếu niên tóc dài bồng bềnh bay bên cạnh, hưng phấn chỉ đạo Trác Vong Ngôn chơi game: "Đi đường giữa!! Không được tiến lên phía trước!! Hãy để đồng đội phụ trợ!! Tung chiêu tung chiêu!!"

Phía sau là bảy lão quỷ tò mò nhìn.

"Ngài có biết này là gì không? Cái này gọi là trò chơi điện tử đó!"

"Có mình cậu biết à?! Tôi cũng biết. Cậu nghĩ ai cũng là kẻ ngốc à?"

"Mấy người đừng có nói gì hết, giả bộ xem đi."

"Ta cũng có thể hiểu! Chỉ có đứa ngốc mới nhìn không hiểu. Đánh đánh! Tiến lên! Sao giống như dế đánh nhau thế?"

Tốt, tốt, thành một đám thiếu niên nghiện Internet đấy à? !

Lỡ như phát hiện chơi game vui hơn yêu đương thì làm sao mà được? !

Tô Diệu cảm giác như đứa con ngoan chính mình tỉ mỉ bồi dưỡng lầm đường lạc lối, trong lòng nổi giận, dồn khí hét lên: "Trác Vong Ngôn!!"

Trác Vong Ngôn bị doạ tắt máy, đứng lên, trộm nhìn cô.

"Ai mua cho anh ấy?"

Anh trai tóc dài dũng cảm giơ tay nói thật: "Tôi, tôi muốn chơi game..."

Tô Diệu: "Anh nuốn chơi anh còn dẫn theo anh ấy đi lầm đường theo?!"

Nếu đem Trác Vong Ngôn biến thành trạch cẩu độc thân mê game, cô tìm ai khóc đây? ! Cô còn tính đưa Trác Vong Ngôn về nhà gặp bố mẹ đấy! !

"Cô thì không chơi à." Thanh niên tóc dài nói.

Tô Diệu: "Tôi mỗi ngày làm việc xong mệt chết đi có được không? Anh cho rằng tôi không muốn chơi? Đưa điện thoại cho em!"

Trác Vong Ngôn ngoan ngoãn nộp điện thoại di động lên.

Tô Diệu: "Ngày qua ngày không ăn ngon, không mặc đẹp, ôm điện thoại chơi game ngược lại thì học rất nhanh!"

Nhóm quỷ già nháo nhào, hiển nhiên rất bất mãn với việc cô tịch thu điện thoại di động của Trác Vong Ngôn, làm bọn họ không thể xem cuộc chiến được nữa.

"Thật sự giống như là bà chủ vậy..."

"Còn chưa kết hôn vào cửa liền bắt đầu làm nữ chủ nhân ..."

Tô Diệu: "Tất cả câm miệng!"

Trác Vong Ngôn làm động tác hướng Tô Diệu nhận sai.

Tô Diệu: "Lăn lại đây, ăn cơm!"

Trác Vong Ngôn vội vàng đi sau lưng cô, ngoan ngoãn đến nhà cô dùng bữa. Trên người anh đang mặc bộ đồ ở nhà Pikachu mà Tô Diệu mua, phía sau kéo theo một cái đuôi dài, vẫy qua vẫy lại.

Tô Diệu có tiền vào tay, có chút thèm ăn nên vào bếp gọt khoai tây cho Trác Vong Ngôn làm cơm chiều.

Trác Vong Ngôn đứng ở cửa phòng bếp nhìn thấy Tô Diệu dùng dao cắt khoai tây, động tác cực kỳ mới lạ, sợ cô sẽ cắt trúng ngón tay, lúc cô động dao, Trác Vong Ngôn nhắm mắt lại, Tô Diệu đang định cắt xuống thì cổ tay cô bị Trác Vong Ngôn không nhìn được nữa giữ lại.

"Hửm?"

Anh muốn nấu ăn à?

Tô Diệu: "...Bỏ tay xuống, anh biết làm à?"

Trác Vong Ngôn đẩy Tô Diệu ra ngoài, cầm dao lên bắt đầu ken két ken két cắt khoai tây, dùng dao điêu luyện, tốc độ cực nhanh.

Tô Diệu thấy thế, phản xạ có điều kiện giơ di động lên, chụp cho Trác Vong Ngôn vài tấm.

Đại lão thực sự có ảnh chụp được, phải rửa ảnh! Thực sự là con người! Cơ thể con người thật tuyệt!

Tô Diệu kích động, không nhịn được đăng lên vòng bạn bè khoe khoang: "Soái ca hàng xóm muốn thể hiện kỹ năng."

Mười giây sau, Tô Diệu lần đầu tiên cảm nhận được khi có hơn một nửa số bạn bè trong vòng bạn bè của cô đến thích và bình luận rầm rộ.

"Chết tiệt!! Vận khí gì đây?!"

"Mẹ tôi ơi! Không biết nên khen đẹp trai trước hay khen dễ thương trước hay là khen có đức hạnh trước!"

"Tô Diệu!! Mình muốn chuyển đến nhà cậu!! Bà đây phải làm nữ chủ nhân của nhà hàng xóm của cậu mới được!"

"Hỏi hắn có vợ chưa?! Tuy rằng tôi đã kết hôn, nhưng tôi có thể trên tinh thần ngoại tình ba giây! !"

Tô Diệu: "Này này này..."

Có Trác Vong Ngôn ở bên cạnh, cuộc đời thật sảng khoái, có mặt mũi, thật vui vẻ.

Trác Vong Ngôn cắt khoai tây thành từng sợi, ngẩng đầu lên, tay câu tới một con quỷ béo khách trọ.

Quỷ khách trọ đuổi Diệu Diệu ra khỏi bếp: "Đi đi, ra phòng khách ngồi, nhường phòng bếp lại cho nhóm đại nhân chúng tôi."

Tô Miêu: "Hả? Chú, chú là đầu bếp à?"

"Đương nhiên." Quỷ khách trọ nói: "Cao cấp đấy!"

Quả nhiên, những con quỷ trong nhà mình, Trác Vong Ngôn sớm đã thăm dò tỉ mỉ.

Tô Diệu hai chân lắc lư, một bên hưởng thụ lời bạn bè khen ngợi, một bên ngồi trên ghế sofa khoe với lũ quỷ: "Các người nghĩ tôi đây trúng phải vận khí gì! Ăn cơm đều có người làm, có người mang đến tận miệng!"

Nữ quỷ tóc xoăn hừ lạnh, cúi đầu đan áo len, mà quân sư thì phê bình tác phong hiện tại này.

"Nếu cô nghĩ đưa tay ra là đồ ăn đến miệng, thời đại chúng ta khi đó, cô đã bị chỉ trích rồi!"

Hai mươi phút sau, Trác Vong Ngôn dưới sự chỉ đạo đặc biệt của đầu bếp, sử dụng tài nguyên bếp có hạn của nhà Tô Diệu, xào ra một dĩa khoai tây cay xắt sợi, dọn lên bàn.

Trác Vong Ngôn gắp lên một đũa, đút cho cô.

Tô Diệu mặt ngoài nói ngại, lại há miệng ăn luôn, nội tâm sớm đã cả nước ăn mừng đốt pháo hoa đầy trời.

Trác Vong Ngôn cười tủm tỉm, đặt bút viết: "Về sau ăn cơm thật ngon, không muốn làm thì gọi anh đến."

Tô Diệu nghĩ thầm: "Không phải chỉ là một trò chơi thôi sao?! Cho anh chơi! Về sau không bao giờ mắng anh nữa!"

Người đàn ông tốt như vậy, chơi game thì có là gì, cứ chơi đi! !

---

Lâm Thư Lê tan làm, tại giao lộ cuộn cái bánh kếp, vừa ăn vừa đi đến tổng bộ phía Đông Nam Bộ pháp vụ để họp.

Hôm nay anh ta phải báo cáo phát hiện của mình cho Bộ trưởng và các nhân viên mật vụ khác.

Lâm Thư Lê xoát vòng bạn bè của mình, chốc lát sau, nhìn thấy ảnh Tô Diệu chụp.

Chợt vừa thấy, còn chưa kịp phản ứng, tưởng nam nhân nhà ai mặc đồ đáng yêu nấu cơm show ân ái, vừa định tiện tay bấm like, nhưng nhìn kỹ hơn: "Là hắn?! "

Người đàn ông đó hóa thành Pikachu thái rau trong bếp, không phải người hôm nay là nhân tố trọng điểm Quỷ Vương mà anh ta cần báo cáo sẽ còn là ai? !

Thật lâu sau, Lâm Thư Lê nuốt miếng bánh, chửi thề: "Hắn đây có tính là mối thù đoạt vợ không?"

Nói xong, chính mình tự cười.

Tất nhiên là không tính.

Tuy vậy, anh ta cũng có lòng tự trọng cao, nếu đối tượng hẹn hò bị một con quỷ đoạt mất, bất kì ai cũng sẽ khó chịu.

Lâm Thư Lê giật giật ngón tay, thoát trở về.

"Hừ, bị ma quỷ ám."

----

Hôm nay vào buổi tối, trong con hẻm nhỏ ở Giang Loan thành.

Vương Trung Hải nhận được thông báo khen ngợi của Đà chủ Xích Lam bang, đương gia thiếu gia gần đây muốn tới "an ủi" anh ta, hơn nữa muốn cùng với anh đi một chuyến bên tuyến Hải thành, kêu anh chuẩn bị sẵn sàng.

"Người anh em, biểu hiện cho tốt, sau này thăng chức cũng đừng quên bọn này đấy."

"Sẽ không." Vương Trung Hải ứng phó xong, tắt điện thoại di động, rút một điếu thuốc rồi đi đến bốt điện thoại màu vàng ở góc đường.

Anh giống như vô tình quan sát xung quanh, từ trong túi tiền lấy ra một chiếc kìm nhỏ, tháo vỏ điện thoại, thay dây, đem tin tức tân nhiệm đương gia Lục thiếu Xích Lam Bang gần đây muốn cùng anh ta đi Hải thành, thông qua phương thức này đưa ra ngoài, sau đó tại cửa của cửa hàng tiện lợi ngồi ăn đồ hộp, lại mua một hộp thuốc lá về nhà.

Nơi anh ta ở rất hẹp, cửa và cửa rất gần nhau, phòng của anh ta ở giữa hai căn hộ cũ, nếu hơi béo một chút có thể sẽ bị kẹt trên đường về nhà, Vương Trung Hải nghiêng người chen lấn giữa hai bức tường tiến vào.

Bên cạnh nhà anh ta là một tiệm rửa chân, anh trộm điện của nhà cách vách, trộm kéo dây điện bí mật thắp sáng đèn nhà mình, ánh sáng rất mờ, ruồi bọ muỗi bay quanh các bóng đèn, tạo thành những vệt bóng lúc lớn lúc nhỏ trên tường.

Lúc Vương Trung Hải cầm chìa khóa mở cửa, bóng người trên tường chợt động đậy, anh vội vàng quay đầu nhìn về phía sau.

Nếu có người tới nơi này, sẽ tốn không ít công sức, nếu hơi có chút động tĩnh, Vương Trung Hải liền có thể nhận thấy được.

Là một cảnh sát nằm vùng, Vương Trung Hải bình thường rất thận trọng, từ trước đến nay không bao giờ lưu lại bằng chứng hay dấu vết tại nơi ở của mình. Vì anh biết rằng loại nơi này rất dễ dàng bị người của Xích Lam bang điều tra. Đôi khi không phải là nghi ngờ mà là những người dưới trướng đang kiếm cớ để thượng vị, lục soát chỗ anh ở mong tìm được thóp kéo anh xuống để thăng chức phát tài lên tổng bộ.

Làm công tác vận chuyển, có thể thu được vào túi không ít tiền, có đôi khi trộm một ít đồ cho nhà mình cũng sẽ không bị phát giác. Vì vậy, rất nhiều người thèm muốn công việc béo bở này.

Vương Trung Hải vốn có khuôn mặt non như con nít, ở nhà lại rất trầm lặng, thường ngồi trong phòng tắm hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, cứ thế mãi, lưng không còn thẳng nữa, hốc mắt hãm sâu, trán cũng trũng xuống, màu da loang lổ không đồng đều. Anh hiện tại so với ảnh chụp ba năm trước đây quả thực như hai người nhau.

Vương Trung Hải thuê phòng có một phòng ngủ, một phòng vệ sinh, suốt đêm, anh không phải ở trong phòng vệ sinh hút thuốc thì chính là nằm ở trên giường ngẩn người.

Quạt trần chậm rì rì quay, bóng dáng trên tường lay động, Vương Trung Hải mở mắt ra, nghi ngờ liếc nhìn bức tường cạnh giường.

Mọi thứ vẫn như thường, chỉ có hình bóng mấy con thiêu thân bay qua lại thay đổi kích thước lớn nhỏ, nhưng mà, cứ cảm thấy... Trong nhà không chỉ có một mình anh.

Anh nhớ tới lão tiền bối đã nói qua, Giang Loan bên này có rất nhiều thần thần quỷ quỷ.

"Tại Giang Loan, gặp quỷ rất thường xuyên, những thứ này cũng cần chú ý nhập gia tùy tục, bạn càng không tin, chúng nó lại càng khi dễ bạn - một người ngoại thành..."

Vương Trung Hải lấy ra phật bài đã bạc màu đeo trên cổ, đây là tiền bối cấp trên của anh tặng khi lần trước trở về Hải thành, nói đây là chị dâu cho bọn họ là bùa bình an, cứ nhận lấy để cầu may mắn.

Anh vẫn luôn mang theo, thật giống như đem mọi người cùng sứ mệnh khắc ghi trong lòng, như vậy liền sẽ không đánh mất chính mình, quên đi thân phận ban đầu.

Sau khi Vương Trung Hải ngủ say, bóng Hồ trên tường quay vòng vòng, cố gắng nhảy tới bức tường gần giường anh để xem khối phật bài đeo trên cổ, nhưng dường như có rào cản, làm thế nào cũng không nhảy qua được.

Vì vậy, Hồ Ảnh từ bỏ tiến lên quan sát, nằm xuống nghỉ ngơi.

Người này thực nhàm chán, ngay cả phụ nữ cũng không có, tự nhiên cũng không có hình ảnh gợi cảm nào để thưởng thức, khi về nhà chỉ hút thuốc, nằm trên giường xem phim, phim cũng dở.... Anh dường như chỉ cần nghe giọng nói để đi vào giấc ngủ.

Hồ Ảnh ngáp một cái, hắn đúng là một người nhàm chán, nhưng nó phải giám sát hắn một tuần theo chỉ thị của chủ nhân.

Điện thoại di động Vương Trung Hải vang lên, anh sờ vào điện thoại, mắt cũng không mở, hỏi: "Chuyện gì?"

Có thể gọi vào số này, cũng không phải là chuyện đứng đắn gì.

Đầu bên kia quả thực là thanh âm của một người phụ nữ, hỏi anh ta lúc nào đến.

"Không đi." Vương Trung Hải không kiên nhẫn nói. Đây là người phụ nữ anh ta gặp khi nằm vùng trong một băng nhóm nhỏ, nhưng không nghĩ đến cô ta lại quấn lên anh lâu như thế.

Người phụ nữ bên kia bắt đầu chửi bới, Hồ Ảnh vểnh tai lên nghe: "A Hải, không lẽ anh là gay thật à?! Chẳng qua chỉ là chết một người anh em, anh liền muốn giữ tang ba năm? Cô nãi nãi tôi đây đã nhiều lần tam thỉnh ngũ thỉnh cầu anh đến ngủ tôi, mẹ nó anh ngay cả ánh mắt cũng không cho tôi? Anh thậm chí còn không thèm liếc nhìn tôi một cái? Sự việc đó đã giáng cho anh một đòn đả kích lớn như vậy sao?! A Hải, anh ta là cảnh sát! Anh ta không phải là anh em của anh! Chết một tên cảnh sát anh thế nhưng muốn suy sụp một năm sao?! Anh còn như vậy, tôi xem anh thăng chức như thế nào! Anh biết có bao nhiêu người ở dưới đó đang cố gắng hạ bệ anh không?! Nếu chuyện anh còn thương cảm cho một tên nội gián truyền đến tai thiếu gia, anh chờ bị treo cổ ở đây cả đời đi!"

Vương Trung Hải thở dài nói: "A Trân, cô đừng làm phiền, tôi buồn ngủ. Mấy ngày nữa thiếu gia sẽ tới đây, cô đừng gọi tôi nữa."

Người phụ nữ ở đầu bên kia điện thoại phát điên mắng to rồi cúp máy.

Vương Trung Hải ngồi dậy, lại châm một điếu thuốc, cau mày hút: "Chung Khang... tại sao vậy? Vì điều gì muốn làm như thế?"

Hồ ảnh chạy ra ngoài, bóng dáng lóe lên, giống như một chiếc ô tô phóng nhanh qua, tàn ảnh quét qua tường, Vương Trung Hải giật mình.

Vương Trung Hải ngồi dậy, lại châm một điếu thuốc,

"Chẳng lẽ thật sự có ma?"

Nhưng là, một cái địa phương nhỏ như này, cũng sẽ có ma lưu luyến ở đây à?

"Thật là khổ." Vương Trung Hải ngậm điếu thuốc nheo mắt nở nụ cười khổ, "Khi còn sống, ở một căn nhà tồi tàn trong con hẻm nghèo, chết rồi còn lưu luyến nơi chật hẹp nhỏ bé này."

Có người nhà cao cửa rộng, có người tá túc đầu đường.

Trước khi đến Giang Loan, anh từng chứng kiến những người trẻ tuổi bán đồ, hút thuốc phiện rồi chết tại đống rác, vết loét khắp cả người. Anh cũng gặp qua hơn 20 nam nữ ở trong một căn nhà thuê rộng 10 mét vuông, bọn họ gom tiền hít thuốc phiện, cuối cùng dẫn đến đốt khí than tự sát, đầy nhà là thảm trạng máu tanh mơ hồ. Anh cũng đã gặp một vài thiếu nữ thanh xuân, cả người là bệnh tật, co giật dưới mưa rồi chết...

Ngược lại, hậu duệ của đám trùm ma túy xuất ngoại để lấy tiếng, tây trang giày da tiến vào vào văn phòng chính phủ, đốt sạch 500 vạn đô la Mỹ tiền mặt trong một bữa tiệc Giáng sinh chỉ để trang trí lò sưởi. Các quý, cô quý bà cầm những đồng tiền dính máu yêu cầu thương hiệu nổi tiếng quốc tế thiết kế trang sức cho riêng mình, những món hàng xa xỉ mang tên họ được trưng bày với mức giá mà vô số người cả đời cũng không thể kiếm được. Ngay cả tiểu thiếu gia đến trường khi dùng tập viết, cũng là hàng làm theo yêu cầu, bao bìa đóng vàng ròng nguyên khối.

Có tiền bối từng nói với anh rằng một gam chất độc có thể cướp đi sáu mạng sống. Mà những tay trùm ma túy này vận chuyển hàng tấn ma túy, doanh thu hàng tuần của chúng lên tới hàng chục triệu đô la.

"Chỉ có thể từ nội bộ tan rã." Tiền bối nói, "Loại gia tộc này càng lớn càng sẽ sụp đổ từ bên trong. Suy cho cùng, tài phú của bọn họ là được tích lũy bởi vô số tệ nạn, tội ác chồng chất, cho nên rất dễ dàng họa từ trong nhà mà ra. Tương lai anh phải làm, chính là đóng vai trò ốc vít khiến tòa nhà cao tầng này sụp đổ, khi nhà nghiêng, chúng ta mới có thể đem chúng đánh tan."

Vương Trung Hải hỏi: "Tiếp theo sẽ như thế nào?"

Vị tiền bối mỉm cười nói: "Sau đó, chúng ta sẽ bước vào một trận chiến mới. Cuộc chiến với bọn chúng sẽ không bao giờ kết thúc. Điều chúng ta có thể làm là tiếp tục chiến đấu cho đến giây phút cuối cùng của cuộc đời, để lại đạn và sứ mệnh giao cho những người đến sau. Từ giờ trở đi, tên của anh là Vương Trung Hải, hậu phương của anh chị em chúng ta ở tiền tuyến liền giao cho anh."

"Tuyệt không cô phụ sứ mệnh."

Hồ ảnh chạy về cửa tiệm đồ Phật giáo và báo cáo tình hình cho Mị Chính.

"Đối với tên nằm vùng đã chết nhớ mãi không quên?" Mị chính: "Ta sẽ báo cáo, còn có gì nữa không?"

Hồ ảnh lại nói phật bài kỳ quái chặn nó lại.

"Bùa Phật sẽ không có tác dụng đó." Mị Chính nói.

Nếu bùa Phật có tác dụng thì bà ta sẽ không mở cửa hàng đồ Phật giáo rồi.

Có thể làm cho Hồ ảnh nhượng bộ lui binh, chính là lời chúc ký thác vào Phật bài để cầu an, lời cầu nguyện và phước lành của người tốt có thể xua đuổi một số linh hồn ma quỷ, theo cách nói của người thường, những lời chúc tích cực có thể đóng một vai trò nhỏ trong việc xua đuổi tà ma.

Mị Chính chỉ đạo: "Viết đi, báo lại cho thiếu gia, khả năng cao người này đã có gia đình, nhưng trong danh sách lại nói hắn độc thân... Hắn đang che giấu điều gì đó. Bởi vì tấm bùa ký thác nguyện vọng có thể xua đuổi ngươi tránh xa hắn ta, vậy thì chứng tỏ gia đình người này không hề nhỏ ".

Ít nhất, người nhà thành tâm thành ý vì hắn cầu phúc bình an, không ít.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro