Chương 37: Người anh hùng vô danh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Cá

Cảnh sát cấp cao Cao Nam thành phố Giang Loan đã công khai tự báo cáo bản thân và kẻ phản bội trong lực lượng cảnh sát trong một cuộc họp báo, sau khi hoàn thành báo cáo, giao đầy đủ bằng chứng thì đột ngột qua đời tại chỗ. Bệnh viện xác nhận Cao Nam chết vì tắ  nghẽn cơ tim cấp tính.

Vụ việc này đã gây oanh động lớn trong xã hội, ngày hôm sau, ảnh chụp Cao Nam ngã xuống đất tại địa điểm tổ chức hội nghị xuất hiện trên hầu hết trang nhất tin tức khắp thế giới, trong lúc nhất thời, trên mạng nghị luận ồn ào, một số bày tỏ suy nghĩ cá nhân về sự kiện tố giác này, số khác trầm trồ khen ngợi việc trấn áp thành công băng xã hội đen, còn có một số người giới truyền thông gọi vụ việc này là sự kiện thời sự mang tính bước ngoặt ảnh hưởng đến xã hội và thay đổi tương lai.

Đương nhiên, trong hàng trăm triệu ngôn luận, không thiếu thanh âm của các nhà huyền học.

"Nhìn tướng mạo của Cao Nam, loại chuyện này có thể đoán trước được..."

"Theo tư liệu cảnh sát đưa ra, tử vi của Cao Nam..."

Trong này, có vài sự việc so với xem tướng bát tự càng thần bí hơn, huyền học —— ma quỷ, ngay khi vừa được phát ra đã nhanh chóng chìm trong biển bình luận, tìm không thấy vết.

"Người đàn ông này không phải bị người ép buộc, mà bị quỷ ép buộc, tôi phải nói..."

"Ra oai phủ đầu mà thôi, Giang Loan bên kia đang bị quỷ nội địa cho sửa trị ..."

"Đâu chỉ có hắn, thời tiết Giang Loan bây giờ trong xanh, một đêm không quỷ, sự việc quỷ dị này còn lớn hơn không biết bao nhiêu tin tức mà báo chí đưa tin, chẳng qua mấy người đều không biết mà thôi..."

----

Trác Vong Ngôn sau khi ngủ một đêm, cuối cùng cũng chịu tỉnh. Tình huống giống như những gì Triệu luật sư nói, Quỷ Vương sau khi tỉnh dậy, vô cùng suy yếu, thân thể sốt cao không ngừng, lông mi rũ xuống một nửa, nằm uể oải trên giường, dùng ánh mắt đáng thương bất lực nhìn theo Diệu Diệu.

Tô Diệu: "...Ừm, anh muốn uống nước?"

Trác Vong Ngôn đáng thương gật gật đầu.

Lòng Tô Diệu mềm nhũn, cùng tay cùng chân đi qua, đưa cốc nước cho anh, Trác Vong Ngôn cũng rất biết hưởng thụ, trực tiếp ngồi dậy, ngậm mép cốc uống từng chút một giống như mèo.

Tô Diệu: "Xem anh đáng thương thật..."

Cô nhẹ đặt tay lên trán Trác Vong Ngôn, thở dài: "Ôi... vẫn còn nóng, anh có thể uống thuốc không?"

Trác Vong Ngôn tựa nhẹ đầu ỷ lại vào người cô, chớp mắt nhìn, yếu ớt cầm bút, trên giấy viết: “Không uống, đắng.”

Tô Diệu thanh âm ôn hòa, vẻ mặt cũng ôn nhu, nhớ kỹ lời Triệu luật sư nói dỗ dành anh: "Ngoan, uống chút thuốc hạ sốt, anh bây giờ có thân thể, em nghĩ cơ thể anh cũng như người bình thường thôi..."

Trác Vong Ngôn lắc đầu, lại cọ cọ vào người cô, mở mắt nhìn cô, màu mắt trở nên nhạt hơn.

Tô Diệu trong lòng hơi động, cô ôm mặt anh cẩn thận nhìn kỹ, tò mò hỏi: "Lão Trác, anh thật sự không phải tắc kè hoa sao? Mắt này của anh có thể đổi bao nhiêu màu thế?"

Trác Vong Ngôn hiển nhiên có chút bất mãn với cái xưng hô lão Trác này, nhưng không còn sức kháng nghị, anh ỷ lại trên người Tô Diệu, nhìn như gió đông bất lực, cánh hoa héo tàn... Ý, không đúng, giống như liễu yếu đào tơ đung đưa trong gió... Thôi kệ, dù sao chính là yếu đuối như thế đấy!

Tô Diệu trong lòng ngâm mấy câu thơ, nhẹ nhàng vuốt tóc anh nói: "Nghĩ về anh ngày đó tức giận rất lợi hại, bất chấp trời đất, không ngờ đến trở về nhà lại là một con mèo bệnh ..."

Mèo bệnh Trác Vong Ngôn đã không còn muốn đấu tranh nữa, chỉ cần Tô Diệu vuốt ve anh, anh có thể nhắm mắt giả vờ không nghe.

Tô Diệu chạm vào có cảm giác thoải mái thần kỳ, tựa hồ so với thuốc ngủ còn có hiệu quả hơn, dần dần Trác Vong Ngôn hô hấp nhẹ nhàng —— đại lão ngủ say.

Tô Diệu ngạc nhiên không thôi, động tác trên tay chậm lại nửa nhịp, Trác Vong Ngôn mở mắt ra, ánh mắt u oán.

Tô Diệu chịu không nổi cái ánh mắt này: "Được được được, anh thắng, em tiếp tục sờ còn không được sao?!"

So với rắn với gà kia còn khó hầu hạ hơn, thuần phục chồng như đã nói đâu? Cô mới là người bị thuần hóa đúng hơn!

Triệu luật sư gấp trở về thì đã chạng vạng tối.

“Đi đâu vậy?” Tô Diệu kéo hắn vào, thấp giọng hỏi: “Việc Cao Nam đột nhiên phát trực tiếp... có liên quan đến mấy anh?”

Triệu luật sư nói: "Vương phi muốn luận công ban thưởng?"

Tô Diệu: "... Đánh rắm, tôi có thể thưởng cho anh cái gì? Tôi đem Trác Vong Ngôn thưởng cho anh, anh đi hầu hạ hắn đi."

Triệu luật sư: "Thần không dám, việc này chỉ có ngài làm được thôi, Vương Phi ngài đến đi! !"

"Chó má!"

Triệu luật sư: “Cô gái nhỏ trong nhà dùng từ văn minh chút, biết kiềm chế mới tốt!”

Tô Diệu xem xét chính mình, hỏi: "Anh ấy sẽ bệnh như vậy bao lâu?"

“Bệnh lâu vì không có vợ hiền trên giường…” Triệu luật sư nói: “Bây giờ ngài cứ dính với ngài ấy là được rồi?”

"Như thế không phải quá dính người sao?!" Tô Diệu phàn nàn: "Tôi ôm hắn cả hai tay đều đau, thật vất vả mới đem hắn ru ngủ, sụt mất hai cân rồi đấy!"

Triệu luật sư nói: "Vậy ngài còn có thể giảm béo, vẹn toàn đôi bên!"

"Anh ấy vì cái gì mà ngã bệnh?"

"Mệt mỏi nên bệnh," Triệu luật sư nói, "Thần lặng lẽ tiết lộ cho ngài một bí mật. Lão đại chỉ biết phóng đại chiêu, khuếch đại chiêu thức đặc biệt mệt mỏi, dùng nhiều thì hỏng. Cơ thể con người không thể xử lý được khối lượng công việc tiêu tốn nhiều năng lượng như vậy, cháy CPU……”

Tô Diệu sửng sốt, vỗ chân cười lớn: "Ha ha, ha... Thận hư đi!"

Triệu luật sư cảnh giác nói: "Thần không phải có ý này! ! Ngài không thể đặt thần ở vậy trí nguy hiểm như vậy! Thần không nói như thế! Thần không có! Thần không phải!"

Tô Diệu: "Không đùa anh nữa, lại đây, nhờ anh làm chuyện này."

Tô Diệu đưa ra một mảnh giấy đầy chữ.

Triệu luật sư đưa tay nhận lấy: "Cái gì thế? Thánh chỉ của Vương?"

"Sắc lệnh của ta." Tô Diệu đáp.

Triệu luật sư nháy mắt: "Ớ, ngài đây là hưởng thụ quyền lực à? Nhập vai kẻ bóc lột thời phong kiến nhanh như vậy?"

"Tôi chỉ đùa anh thôi." Tô Diệu liếc mắt đưa tình, "Tôi Tô Diệu là công dân tốt của xã hội mới, cầm đi, giữa bạn bè với nhau giúp một tay thôi."

Triệu luật sư mở thư ra, nhướng mày, ngạc nhiên nói: “Đây là…”

"Tôi và quỷ kính râm dành cả đêm viết đó, tôi cảm thấy loại hình thức truyền đạt này cũng khá tốt, hiện tại, vụ án tên căn bã Cao Nam đang gây xôn xao dư luận, khiển trách cảnh sát bại hoại trong đội ngũ thì cũng nên sử dụng một chút năng lượng tích cực mang lại cho mọi người hy vọng."

Triệu luật sư nói: "Ngài không hổ là nhân viên phụ trách công tác tuyên truyền phía chính phủ. Có muốn tôi giúp ngài phát ra ngoài không?"

"Tôi tin tưởng anh hoạt động mấy ngàn năm, có quan hệ rộng rãi, loại chuyện này có thể dễ dàng xử lý, cho nên giao cho anh là ổn thỏa nhất."

"Cũng không phải là thần lấy lòng ngài." Triệu luật sư thu hồi phong thư, vui vẻ nói, "Ngài thông minh, tài trí song tuyệt, có thể phán đoán ra kẻ xấu một cách chính xác, thần đây xem như quan chức Vương dùng lâu nhất, không phải khoe khoang đâu, đem việc giao cho thần, tuyệt đối đáng tin!"

Tô Diệu: “Hy vọng anh không bị vả mặt.”

"Thần sẽ không, thần chỉ làm cho ngài lên mặt thôi!" Triệu luật sư làm mặt như kẻ trộm cười hề hề nói.

Tiểu Phượng Hoàng ở ngay bên cạnh làm bộ nôn mửa, líu ríu nói: "Năng lực không có, chỉ giỏi nịnh hót."

Giao nhỏ cũng cao lãnh nhe răng, tỏ vẻ tán thành Phượng Hoàng.

Tô Diệu không hiểu, nhưng Triệu luật sư hiểu.

Triệu luật sư: "..."

Này này, hai con linh vật này ngàn năm rồi cũng chưa học được cách nói chuyện dễ nghe, đáng ghét!

----

Cán bộ cảnh sát gần đây rất bận rộn, dù ở tiền tuyến hay trong cơ quan, những ngày này họ đều làm việc liên tục, tăng ca lại tăng ca.

Một đường rèn sắt khi còn nóng, quật ngã trùm xã hội đen lớn nhất Giang Loan, còn lại giao cho những đồng nghiệp phụ trợ phía sau. Mà người ngồi trong cơ quan cũng đang bận rộn bảo trì dư luận, cố gắng khôi phục đại đa số hình tượng cảnh sát, tranh thủ nỗ lực ngăn chặn sự việc Cao Nam tiếp tục lên men, ảnh hưởng đến sinh hoạt nghiệp vụ.

Lâm Thư Lê chạy đến cơ quan đưa văn kiện, anh ta gần đây đang hỗ trợ đội chống ma túy săn lùng mấy kẻ còn lại trong Xích Lam liên quan đến ma túy, anh ta quá bận để có thể gội đầu và cạo râu.

Đến tổng cục, Lâm Thư Lê tình cờ nghe được cuộc trò chuyện.

“Thấy không, hồ sơ được niêm phong bằng sọc đỏ.”

"Là loại vụ án gì vậy?"

"Anh có tin vào khoa học không? Chính là cái loại trường hợp khoa học không thể giải thích được mà lại muốn dùng khoa học để giải thích."

"Nhưng... cái này không phải là của người đó sao?"

"Không sai, là hắn, lúc đó trên thuyền tính cả lái thuyền có mười một người, còn đều trang bị súng ống. Trong tình huống bình thường, chỉ có một người làm sao có thể chế phục được? Nghe nói là có người trợ giúp."

"Ai giúp?"

"Khoa học không thể giải thích." Đồng sự đó vỗ vỗ tập hồ sơ dán sọc đỏ, thần thần bí bí nói, "Giang Loan bên kia tin nhất cái này, không chừng là có cao nhân được mời đến giúp hắn, vận khí thật tốt..."

Sắc mặt Lâm Thư Lê trầm xuống, có điều suy nghĩ.

Lúc này, trong văn phòng đột nhiên truyền đến những tiếng kinh hô, một nam sinh mặc đồng phục cảnh sát lớn tiếng thét to: "Bật TV xem đài Hải thành! Trên weibo cũng có hot search! Mau xem!!"

“Cái gì?” Mọi người bắt đầu bàn tán.

Lâm Thư Lê cũng lấy di động ra, mở weibo.

Hot search thứ ba có tiêu đề: # Chào anh hùng vô danh #

Lâm Thư Lê theo trực giác nhấn vào, quả nhiên đã đoán đúng.

"Chúng tôi bày tỏ lòng kính trọng đối với những cảnh sát chống ma túy đang chiến đấu ở tiền tuyến, những người anh hùng không thể gọi tên!"

—— A Hải, xin chào.

Anh ngồi xổm bên đường, hút thuốc, với hộp cơm nguội trên tay.

Đeo chiếc mặt nạ mọi người không thể nhìn thấy, ngày này qua ngày khác anh bước đi trên núi đao biển lửa.

Anh ngụy trang, quên tên của bản thân, cởi bỏ đồ cảnh sát lại đem mặc trong lòng.

Người ta gọi anh là kẻ dối trá, bọn họ mắng anh là kẻ phản bội, mắng anh là nội gián, mắng anh chết không toàn thây, tùy thời sẽ chỉa súng vào đầu anh.

Anh lựa chọn nhẫn nhịn, nhưng vì lợi ích của hàng triệu người, không oán không hối hận mà rơi vào trong bóng tối.

Anh thổi tắt ngọn đuốc trong tay mình chỉ để dệt nên lối thoát khỏi vực thẳm cho đồng đội và ngàn vạn dân chúng một con đường sống.

Anh lòng mang chính nghĩa cùng niềm tin trong tim, tự nguyện rơi vào vũng lầy tội ác, giữa một nơi đầy khó khăn và nguy hiểm này, vì chiến hữu xung phong đi trước.

Anh được sứ mệnh lựa chọn.

Anh vì nhiệm vụ và công lý.

Anh sẽ vì nhân dân an cư lạc nghiệp mà xung phong đi đầu.

Xung quanh anh đều là địch, có lẽ đối mặt với anh còn có những con sói tàn ác đội lốt cừu ngụy trang thành đồng đội, nhưng vì phía sau còn đồng bào chiến hữu, anh lựa chọn ẩn nấp.

Giờ đây, tòa thành tội ác đã sụp đổ, anh hoàn thành sứ mệnh của mình, vinh quang trở về, cuối cùng cũng có thể quay về con người thật.

Tôi không biết tên anh là gì cũng sẽ không hỏi, tôi chỉ mong rằng trong những ngày tới, anh có thể yên tâm sống như một người bình thường, giống như tất cả chúng ta, bình yên và hạnh phúc.

Không cần phải thống khổ vì lựa chọn của mình nữa, tôi luôn hiểu và dành sự tôn trọng cao nhất cho anh.

Nếu có cơ hội, tôi sẽ chọn cùng anh chiến đấu, là đồng đội của anh, là bạn bè, là người anh em mà anh có thể tin tưởng giao phó phía sau lưng.

Người anh hùng vô danh, chào cảnh sát ngầm.

Anh em của anh, A Khang.

-----

Mặc đồng phục cảnh sát chống gậy, hai tay tiếp nhận huân chương, mắt ngấn lệ, chậm rãi chào.

Anh bị thương, nhận sự sắp xếp của cấp trên, được điều động từ tiền tuyến, trở thành một chính trị viên.

Sau khi bức thư tri ân anh hùng vô danh lan truyền, anh ta cũng nhìn thấy, nhìn đến nơi ký tên, anh sững sờ hồi lâu.

"Là anh ấy, là anh ấy, nhất định là anh ấy đã giúp hắn... Anh vẫn luôn giúp đỡ hắn, người anh... Người anh em..."

Anh em không đi chung đường, vẫn có thể có tình cảm chân thành với nhau, nhưng không may tạo hoá trêu người.

"Kiếp sau..." Anh nói, "Kiếp sau nhất định làm anh em."

Dưới trời xanh mây trắng, đường đường chính chính làm anh em.

---

Quỷ kính râm vụng trộm chạy về nhà, đối với Tô Diệu cười cười, tháo kính râm xuống.

"Rốt cuộc cũng dám cởi nó ra," lão quỷ kính râm nói, "Trước đây, không dám nhìn thẳng người ta. Hôm nay cảm giác đặc biệt dễ chịu."

"Chú nhìn thấy hắn không?"

"Không có" quỷ kính râm nói, "nhưng tôi biết, cậu ấy đã thấy lá thư, vậy được rồi cô gái nhỏ."

Tô Diệu trong lúc này, không biết nên nói gì.

Quỷ kính râm: "Đến lúc đưa tiễn rồi, tôi sắp đi vào luân hồi đây.”

Phần thân dưới của hắn cháy lên lửa đỏ.

Tô Diệu: "...Chung Khang, kiếp sau nhất định phải tuân thủ pháp luật, làm người lương thiện!"

Quỷ kính râm nhếch miệng cười, dần dần biến mất.

Tô Diệu nắm viên hồn thạch, thở dài một hơi, nói: "Không biết... Chú ta có nghe lọt tai hay không."

Lão quỷ áo xám nói: "Yên tâm đi, hắn trước đây lạc đường, con người không xấu."

Anh trai tóc dài nghệ thuật triết lý nói: “Có người xấu là bẩm sinh xấu xa. Có người xấu, là do cuộc sống bức bách nên đi sai đường. Chú này, xem như là người sau”.

Tô Diệu chắp hai tay cầu nguyện: "Ôi, hy vọng mọi người có thể đi đúng đường ... Đừng phạm sai lầm."

"Ding Dong--"

Chuông cửa cô vừa lắp reo lên.

Tô Diệu: “Ý, thầy Trác sao?”

Cô mở cửa, nụ cười trong nháy mắt trở nên ngượng ngùng —— đứng ở cửa là Lâm Thư Lê.

Lâm Thư Lê: "Thế nào, kinh hỉ không?"

------

Tác giả có lời muốn nói: Tô Diệu: Kinh hỉ? Kinh sợ thì có!

Tiểu kịch trường

Ba mươi năm sau, Cục cảnh sát chào đón một lứa cảnh sát chống ma túy mới.

Chính trị viên sắp về hưu tay chống gậy, khập khiễng tiến về phía trước, nói với bọn họ những điều cần chú ý khi thân là cảnh sát chống ma tuý.

Khi đi đến chỗ một thanh niên cao ráo, tóc cắt ngắn, người chính trị viên càng nhìn càng thấy thân thiết quen thuộc, tránh không được lơ là hỏi một câu: “Cậu vì điều gì lại chọn trở thành cảnh sát chống ma túy?”

"Ước mơ từ nhỏ của tôi là trở thành cảnh sát!" Chàng trai trẻ lớn tiếng nói: "Làm việc tốt! Làm người tốt! Ủng hộ chính nghĩa! Thanh trừng cái ác!"

Dừng một chút, thanh niên ngượng ngùng cười nói: "Còn có, cùng những người anh em một lòng một dạ, hỗ trợ lẫn nhau, kề vai chiến đấu!"

Trong lời nói không có nước mắt, nhưng lại làm cho vị chính trị viên không khỏi rơi lệ.

Nhân quả, là một vòng tròn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro