Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoài kia một hồi tuyết rơi, nhưng không phải rơi trên mặt đất, mà là dừng ở trong lòng.

Đây là năm Niên Thời mười ba tuổi.

Một ngày trước đêm Bình An, mẹ cho cô một bao đường, cô ngủ trên giường, nhìn trần nhà đến phát ngốc, vẫn luôn suy nghĩ ngày mai tuyết sẽ rơi sao?

Ngày hôm sau đúng hẹn tuyết rơi một hồi rất lớn.

Lúc đi học, phải mang đầy đủ mũ cùng khăn quàng cổ, mặc quần áo ấm đi học.

Hôm nay là lễ Giáng Sinh, thứ tư ngày 25 tháng 12 năm 2013.

Cũng giống như mọi ngày bình thường, cô cẩn thận chậm rãi bước đi trên con đường đi học, đêm qua tuyết tích rất dày, bầu trời xám xịt, không biết hôm nay còn có thể thể ngắm nhìn tuyết rơi hay không.

Đến trường học, quả nhiên tuyết trắng xóa một mảng, cô bỗng nhiên nghĩ tới một câu “ngân trang tố khỏa” vô thức mà nói ra.

Cô đứng ở dưới cây tùng ngẩng đầu nhìn tuyết, nhịn không được duỗi tay chạm vào nó, phía sau truyền đến một âm thanh trong sáng "Xác thật là ngân trang tố khoả".

Cô quay đầu lại, thì ra là Tống Lăng Hi, bạn học của cô.

Cô cùng anh chào hỏi: "Buổi sáng tốt lành."

"Cậu cũng vậy, cậu đứng ở đây làm gì?" Tống Lăng Hi đánh giá cô, "Hôm nay cậu trông thật ấm áp nha."

Cô gật đầu đáp: "Tớ đang ngắm tuyết, đã hai năm rồi không nhìn thấy tuyết."

"Thật xinh đẹp, đúng không?" Tống Lăng Hi cười hỏi.

Cô tiếp tục gật đầu, đem mặt giấu ở trong khăng quàng cổ, không có hé răng.

"Tớ đến phòng học đây." Cô chào anh, đứng lại một lát rồi chạy đi.

Cô còn nhớ rõ thời điểm năm 11 tuổi, tuyết cũng rơi lớn thế này, Tống Lăng Hi đã từng hỏi qua câu hỏi giống vậy.

Cô thích tuyết, cũng thích đắm chìm trong tuyết.

Cô nhớ rõ lúc còn nhỏ, bị ngã vào nền tuyết, hai tay hai chân đong đưa, tạo ra hình con bướm.

Lúc đó còn nhỏ có một chút ham chơi, cho nên làm quần áo bị ướt, mẹ cô cũng sẽ không mắng nghĩ chắc có lẽ mê chơi là tính cách của trẻ con.

Phương La Hô sẽ luôn vuốt tóc cô, cho cô thay quần áo mới.

Cho nên lúc ấy cô luôn là một bộ dạng dịu dàng, khuôn mặt mang theo nụ cười tươi, nhìn cô sẽ làm cho người khác cảm thấy thật thoải mái, cô cùng mẹ quả thực là khắc từ một khuôn mà ra.

Chiều hôm nay tiết đầu, ngoài trời tuyết lại bay lả tả, cô ngồi cạnh cửa sổ dựa vào, dư quang ngắm tuyết.

Hoàn cảnh này làm cô nhớ tới một câu trong Vịnh Tuyết, "Chưa nếu tơ liễu nhân gió nổi lên".

Cái này đích thật trông rất giống rải muối vào không trung.

Cô như bị khoá vào tại thời điểm đứng ở hành lang, nhìn phong cảnh này chính là bộ dáng của thiên nhiên.

Cô thích bộ dáng trắng tinh khôi của tuyết, thích nhìn phong cảnh ấy đến phát ngốc.

"Lại đang ngắm tuyết sao?" Lại là Tống Lăng Hi, âm thanh trong sáng từ phía sau truyền đến, đem cô từ trong suy nghĩ kéo ra.

Cô quay đầu: "A, phong cảnh như thế này, rất hiếm khi được thấy."

Phương Nam cũng không phải hàng năm đều có tuyết, ở nơi này, thời điểm này thật ra khiến lòng người lặng như nước.

Âm thanh cùng ngữ khí của cô luôn thật bình tĩnh, cùng lúc thời điểm cô nói chuyện liền có cảm giác như đang nói chuyện với búp bê sứ.

Cô nhớ tới hôm qua mẹ Phương La Hô để túi kẹo đường trong đồng phục, cô lấy ra đem một viên ném tới tay anh, " Tống Lăng Hi, ăn kẹo đường."

"A, cảm ơn." Anh nhận lấy, lúc sau liền xé vỏ ngoài, nhét kẹo đường vào trong miệng.

"Còn có, lễ Giáng Sinh vui vẻ." Cô nói thêm.

"Tớ quên mất lễ Giáng Sinh, nhưng mà cũng muốn cậu vui vẻ, tớ chúc cậu Tết Nguyên Đán vui vẻ luôn ha." Anh cười nói.

"Á…" Cô lại tiếp tục đem mặt giấu chặt bên trong khăn quàng cổ, hiện tại cô không có tâm tư tiếp tục xem tuyết, cô vẫn luôn nhìn trộm người ngồi bên cạnh cùng mình xem tuyết.

Tuyết chậm rãi rơi, tựa hồ cái gì cũng từ trên trời giáng xuống.

Đây là lần thứ hai, anh cùng cô ngắm tuyết.

Anh từ tầng ba đi xuống vào tầngmột, anh là học sinh lớp mũi nhọn, ở tầng ba lớp 6.

Mà cô ở tầng một lớp 15. Bộ dáng này thật sự phiền toái, cô cảm thấy vậy.

Tuy rằng cô không biết nguyên nhân gì mà anh muốn xuống dưới, có lẽ là anh thuận đường muốn đi WC nên liền xuống.

Dù sao lúc trước cũng là bạn học, hiện tại cũng vậy, sẽ luôn chạm mặt nhau rồi sau đó chào một cái.

Có người đứng phía sau lấy tay chụp lên trên bả vai cô, "Tớ thấy rồi!"

Cô lập tức nhảy dựng, quay đầu "Cái gì?"

Đứng sau cô chính là Tằng Ngộ Đông, "Tớ thấy cậu cho cậu ấy kẹo đường, tớ cũng muốn."

Cô còn tưởng là chuyện gì, từ trong túi lại lấy ra một cái đặt vào trong tay anh ấy, "Cậu muốn ăn thì ăn, cần gì làm tớ sợ."

Tống Lăng Hi bên kia cười một chút, vẫy vẫy tay với cô, "Tớ về phòng học đây".

"Được thôi". Cô nhìn anh tầng lầu.

Tằng Ngộ Đông ăn kẹo đường, "Cậu, cậu biết cậu ấy biết sao? Như thế nào, hình như tớ chưa thấy qua."

"Tớ cùng cậu ấy là bạn học." Cô tiếp tục đem ánh mắt hướng về phía tuyết đang rơi.

Tằng Ngộ Đông a một tiếng.

Cô là thanh mai trúc mã với Tằng Ngộ Đông, nhưng cô cùng anh ấy không học chung tiểu học, là do ngoài ý muốn, tuy nhiên phân tới cùng một lớp, mùng một vừa khai giảng ngày đầu tiên, hai mẹ còn lo nửa ngày đầu.

Cùng cô xem tuyết là Tống Lăng Hi, là bạn học chung tiểu học với cô.

Vừa nói, anh khiến cho cô nhớ tới trước kia vào đại hội thể thao, vào một lần chạy bộ, cô đối với anh có thể hình dung là vừa gặp đã yêu.

Đến bây giờ cô còn chưa tưởng tượng được sao lại có thể có người hoàn mỹ như vậy.

Tri thư đạt lễ, ôn nhuận như ngọc, cô cảm thấy đây là hai từ thực sự thích hợp để hình dung Tống Lăng Hi.

Bất quá nhìn bề ngoài của anh, cô cảm thấy anh như cái loại người văn nhã bại hoại.

Trận tuyết này không rơi được bao lâu thì chạng vạng liền ngừng.

Nhưng có điều gió không hề ngừng, cứ thổi vù vù, cô lại càng thắt chặt lại khăn quàng cổ.

Cô tuy rằng thích tuyết, nhưng cô cũng thật sự sợ lạnh.

Cô một mình nhỏ giọng làu bàu, "Thời tiết này quả thật đông chết người…"

"Lạnh à? Cậu không phải đeo khăn quàng cổ sao?" Tằng Ngộ Đông nghe thấy được lời cô nói.

Cô mới nhớ tới anh cùng cô về nhà, nói: "Lạnh quá, mùa đông đương nhiên lạnh."

Tằng Ngộ Đông cười cô, "Còn tưởng rằng cậu không sợ lạnh chứ? Vừa tan học liền chạy ra bên ngoài, lúc đứng ở trên hành lang cũng không nghe cậu nói lạnh."

Cũng không thể nói như vậy, nhưng cô lại cảm thấy trong phòng học không thông gió quá buồn, cho nên nghĩ ra ngoài cho thông khí.

Cô nghĩ tới rất nhiều, cũng tưởng tượng thật xa xôi.

Cô đứng trong góc nhìn đã hơn ba năm, nhưng từ đầu đến cuối cũng chưa dám nói ra câu kia.

Cô nhìn trần nhà, trời đã tối rồi.

Cô tưởng tượng đến xuất thần, vốn dĩ luôn cảm thấy tốt nghiệp tiểu học về sau, cô không bao giờ nhìn về phía anh.

Nằm trên giường, không phải là không có gì không tốt. Có thể ngẫu nhiên thấy nhau vài lần, chào hỏi nhau một cái, nói chuyện với nhau một vài câu cô cũng cảm thấy đủ rồi, cô biết chính mình không thể nói nên lời, nhưng cô vẫn hy vọng có thể đứng ở một góc nào đó anh không thấy mà nhìn anh chăm chú.

Nghĩ nghĩ liền ngủ rồi, cô đã mơ rất nhiều giấc mơ, tất cả đều có liên quan đến anh, hạ đến mỗi ngày cô đều nằm mơ, mỗi một giấc mơ cô đều quan sát ánh mắt anh.

Đêm nay cô lại mơ thấy anh, mơ thấy chính mình tham gia một hôn lễ, cô cùng Tống Lăng Hi ngồi cùng nhau, còn ôm nhau.

Mơ thấy cuối cùng cô cùng ba anh Tống Lĩnh chào hỏi, chính mình nhảy nhót về nhà.

Mộng tỉnh lúc lâu sau, cô có chút thẹn thùng, bất quá đây quả thật là mộng đẹp.

Cô còn nhớ rõ thời điểm chính mình ở năm hai, trường học có xe đón đưa.

Lần nọ vào buổi chiều thứ sáu, bọn cô dưới đài kéo cờ chờ xe, bởi vì còn thời gian nên cô dứt khoát chạy lại cầu thang nhảy lên nhảy xuống.

Bất quá cô cảm thấy mạch não của mình khác với người thường, cô đưa lưng về phía cầu thang sau khi nhảy, lúc ấy không cẩn thận phía sau liền đụng trúng Tống Lăng Hi.

Trực tiếp đẩy người ta ngã trên mặt đất, làm răng cửa của anh dập rớt, còn bị chảy máu mũi.

Sau đó anh liền oa oa khóc lớn, cô lúc ấy luống cuống.

Cô lập tức xin lỗi anh, vẫn luôn nói "Thực xin lỗi thực xin lỗi…", lại lập tức kéo anh đi tìm cô giáo.

Sau một tuần, cô mỗi ngày đều sẽ quan sát tình hình của anh, còn mang theo cho anh kẹo đường để xin lỗi.

Tống Lăng Hi quả thực là người rất ôn nhu, cũng không trách cô, còn nói chính mình không chú ý.

Ai mà chẳng thích người ôn nhu chứ?

Cô mỗi một ngày luôn an tĩnh, không có gì khởi sắc. Cô cảm thấy thanh xuân mình thật an tĩnh, không có chuyện xưa, đương nhiên cũng không có phát sinh sự cố.

Nhưng cô rất thích an an tĩnh tĩnh, một người nhìn xem thư pháp, một người viết chữ, ngồi phía trước cửa sổ nhìn trời cùng mây.

Cô cũng rất ít nói chuyện, bạn thân cô Khương Nhan Mẫn nói cô là mặt lạnh, không nói không cười, lãng phí một gương mặt đẹp.

Cô cũng tự biết, cảm thấy mình cũng không phải xinh đẹp.

Khi sinh ra cô xinh đẹp nhưng vẫn luôn là mặt không biểu cảm, ánh mắt cao lãnh, nhìn không ra kiểu gì cả.

Cô luôn buộc tóc đuôi ngựa, nhưng cho dù là như thế này, cũng sẽ hấp dẫn ánh mắt của những người xung quanh.

Trong thanh xuân của chính mình, cô tưởng chừng cũng có chút nỗ lực tới gần mọi người.

Nhớ tới Tống Lăng Hi là lớp mũi nhọn đầu tiên, chính mình ở hạng thứ 47, nếu có thể đến lớp 2, là có thể cùng anh ở cùng một trường thi, còn có thể ngồi ở phía sau anh.

Nhưng môn toán của chính mình mỗi lần thi đều không đạt tiêu chuẩn, vật lý cũng chỉ có thể đạt tới tiêu chuẩn tuyến, cấp ba còn thêm một môn hóa học, hiện tại cô liền rất hụt hẫng.

Qua Tết Nguyên Đán, còn có một đoạn thời gian chính là thi cuối kỳ, dựa theo thành tích xếp chỗ ngồi, chính mình căn bản không có cách cùng anh đến cùng một phòng học, rốt cuộc mỗi phòng học chỉ có thể ngồi 30 người.

Ở kỳ thi trước, cô nhận được một bức thư, là thiệp mời đám cưới.

Đến từ kia giáo viên tiếng Anh cũ của cô, Kim Càng Nguyệt.

Gửi tới Thời Niên:

Thi cử có tốt không? Cô là Kim Càng Nguyệt, lần này viết thư là muốn mời em tới tham gia hôn lễ. Cô cùng thầy Khang Quân kết hôn, chúng ta kết thúc 5 năm tình yêu học trò, cưới vào sáng ngày 22, 11 giờ ở khách sạn Hoa Uyển cử hành hôn lễ. Hy vọng em sẽ xuất hiện ở dưới đài, gửi tới cô lời chúc phúc chân thành, tha thiết, chúc em vui vẻ.

Kim Càng Nguyệt, Khang Quân.

Ngày 7 Tháng 1 Năm 2014.

Cô đương nhiên đi, lập tức viết hồi âm.

Kính yêu, gửi cô Kim Càng Nguyệt:

Chúc cô thật nhiều sức khỏe, thật vui khi có thể thấy cô cùng thầy Khang Quân kết hôn, mười phần vui đi tham gia hôn lễ của cô, em sẽ tới địa điểm đúng giờ, em xin chân thành tha thiết chúc phúc cô.

Hà Niên Thời.

Ngày 7 Tháng 1 Năm 2014.

Nói như vậy, hẳn là cũng sẽ có bạn học trước kia đi, sao cô lại có thể quên chứ

Vậy… Lại có thể thấy anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro