Chương 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 48

Ngày 18/3/2023

Editor: Yang

Ngao An An lại chỉ lạnh nhạt ở một bên nhìn.

Trên thế giới không có bữa cơm nào miễn phí, trời cũng sẽ không rớt bánh có nhân.

Thím Lâm từ trong đả kích bình tĩnh lại, cũng nhớ tới tình cảnh của mình lúc này.

Bất chấp thương xuân thu buồn, Thím Lâm nhìn về phía Ngao An An, lặp lại động tác cũ.

Giờ khắc này Ngao An An sớm có chuẩn bị, người đã lùi một bước.

Mà Thím Lâm đã quỳ gối trước mặt Ngao An An, cách Ngao An An có chút xa, thê thảm nói: "Phương thức liên hệ không có, tiền cũng không có, đại sư, cô không thể mặc kệ tôi."

Tiền không có không quan trọng, quan trọng là Ngao An An có thể cứu mạng bà ta!

Hơn nữa, tiền kia dù là tiền thật cũng phải đưa cho Ngao An An, bà ta hiện tại chỉ cần cầu xin Ngao An An cứu bọn họ là được.

Ngao An An có thể cứu Lâm Uyển Bạch, hẳn là cũng có thể cứu bà ta?

Nghĩ vậy, Thím Lâm nhớ tới Lâm Uyển Bạch, "Uyển Bạch, đại sư này là bạn của con sao? Con nhanh nhờ cô ấy giúp thím! Thím cũng không biết số tiền kia đều là tiền âm." Cho nên cũng đừng đòi tiền bà ta.

Lâm Uyển Bạch nhìn Thím Lâm như vậy, kẽ thở một hơi.

Người đáng thương tất có chỗ đáng giận, câu nói này thật đúng là có đạo lý.

"Ngươi không cần cầu cô ấy, cầu cô ấy cũng vô dụng." Ngao An An cũng không để Lâm Uyển Bạch bị khó xử, trực tiếp nói với Thím Lâm.

Lời Ngao An An lập tức hấp dẫn lực chú ý của Thím Lâm, nhìn Ngao An An sau đó lại tiếp tục gào khan nói: "Đại sư, cô là người có tâm Bồ Tát, cầu xin cô cứu tôi, tôi sẽ cảm ơn cô cả đời, đại sư......"

Trong phòng chỉ còn lại tiếng Thím Lâm gào khan.

Lâm Uyển Bạch cùng Kỷ Lam đều có chút không nỡ nhìn thẳng.

Có cần nhìn giả vậy không?

Nhìn Ngao An An vẻ mặt bình tĩnh lại nhìn về phía Thím Lâm h, hai người không biết vì sao lại cảm thấy có chút buồn cười.

Thím Lâm lại nháo, nhưng gặp phải một người không sợ bà ta nháo, bà ta có muốn lưu manh cũng vô dụng.

Mà Thím Lâm cũng rất nhanh ý thức được điểm này, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Ngao An An, liền nhìn thấy Ngao An An trên mặt bình tĩnh không gợn sóng, dáng vẻ này giống như......

Giống như là đang xem diễn.

"Đại sư......" Thím Lâm tức khắc nghẹn lời, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên làm gì, nên nói gì, bà ta có chút diễn không nổi nữa.

Ngao An An nhìn Thím Lâm không hề kêu trời khóc đất nữa, lúc này mới mở miệng nói: "Không khóc?"

Thím Lâm vội lắc đầu.

Cũng không biết chuyện gì xảy ra, người trước mặt này rõ ràng cũng không lớn hơn cháu gái bà ta lắm, nhưng ở trước mặt nàng bà ta lại không dám làm càn?

Chắc là do đối phương có bản lĩnh đặc thù đi.

Đúng vậy, bà ta còn cần Ngao An An cứu a!

"Vậy đứng lên đi, chúng ta từ từ nói." Ngao An An ngay sau đó nói, ý bảo Thím Lâm ngồi xuống.

"Nói...... Nói chuyện gì?" Thím Lâm ngồi nghiêm chỉnh, khô cằn hỏi.

Bộ dáng này muốn bao nhiêu ngoan ngoãn liền có bấy nhiêu ngoan ngoãn.

Làm Lâm Uyển Bạch ở một bên có chút trợn mắt há hốc mồm.

Cái này vẫn là thím của nàng sao?

"Nếu không có phương thức liên hệ, ngươi có thể nói làm sao ngươi biết đến chuyện bán bát tự?"

"Là thấy trên đơn quảng cáo, giấy màu trắng, nằm trong túi đồ ăn mà tôi mua, trên đó viết dùng giá cao mua bát tự, còn ghi địa điểm, địa điểm...... Nhưng tôi nghĩ không ra, nhưng mà tôi nhớ rõ ở đó có người tiếp tôi."

"Kẻ đó như thế nào? Nam nữ? Già hay trẻ?" Ngao An An tiếp tục nói.

"Nữ, già." Thím Lâm lập tức mở miệng.

Nghe thấy cái này đáp án, Ngao An An nhướng mày.

Lại là lão quỷ mị kia sao?

Mà Kỷ Lam cùng Lâm Uyển Bạch cũng đã nhận ra một ít khác thường.

Ngày đó Quỷ Sắc Dục nói người bán bát tự cho hắn cũng là một bà lão?

Cho nên là cùng một người? Không, cùng một con quỷ?

"Chuyện phía sau ngươi liền không nhớ rõ?"

"Đúng vậy, không nhớ rõ nói cái gì, nhưng mà trong trí nhớ của tôi là đối phương lấy bát tự chẳng qua là dùng cho một ít việc nhỏ, không có ảnh hưởng gì lớn." Thím Lâm nói, về sau càng nói càng nhỏ: "Tôi lúc đầu cũng có chút không tin, cho nên liền lấy...... Bát tự của Lâm Uyển Bạch đi bán trước, kết quả đối phương nói bát tự này toàn âm, có thể bán giá rất cao, muốn tôi đưa một vật mà Lâm Uyển Bạch thường xuyên sử dụng, tôi liền đưa cho bọn họ. Sau đó bọn họ trả tôi 16 vạn sau khi lấy được tiền , tôi còn kiểm tra lại lúc đó rõ ràng tiền là thật, lại thấy Lâm Uyển Bạch cũng không xảy ra chuyện gì, còn đóng phim rất tốt, tôi liền đem bát tự của tôi đi bán."

"Bán được nhiều tiền như vậy, ngươi cũng không nghi ngờ?" Ngao An An lúc này mới hỏi.

"Lúc ấy tôi thiếu tiền cũng không nghĩ nhiều như vậy."

Ngao An An tức khắc nhớ tới một câu, "Người chết vì tiền". Vì tiền, tâm cũng thật lớn.

Chỉ là lớn thì lớn, còn tính kế cả người khác.

Nhưng mà, trừ Lâm Uyển Bạch, không phải còn có chồng và con à? Bọn họ đâu?

"Còn chồng cùng con ngươi? Ngươi cũng bán?"

"Loại sự tình này không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, tôi sợ sẽ có ảnh hưởng với bọn họ......" Thím Lâm mở miệng nói, nói ra một câu như vậy ngay cả nhìn Lâm Uyển Bạch cũng không dám nói ra.

"Ngươi thật là có lương tâm." Ngao An An "Khen" này một câu.

Thím Lâm tức khắc cười, nhưng là cười còn khó coi hơn khóc, đừng tưởng rằng bà ta nghe không ra Ngao An An là đang trào phúng bà ta.

Bà ta có lương tâm không sai, nhưng lương tâm của bà ta chỉ dành cho chồng cùng con bà ta.

Còn Lâm Uyển Bạch.

Có lẽ là do ghen ghét đi!

Lúc ba mẹ Lâm Uyển Bạch còn sống, gia đình bọn họ sống so với nhà bọn họ tốt hơn rất nhiều.

Hiện tại Lâm Uyển Bạch cũng sống tốt hơn bọn họ, còn trở thành đại minh tinh.

Nhưng nàng có nhiều tiền như vậy, Lâm Uyển Bạch cũng không giúp bọn họ.

Mà bà ta có thể thông qua bát tự của Lâm Uyển Bạch kiếm tiền, dại gì không bán? Bà ta không phải cũng bán cả bán tự của bà ta sao?

Bà ta chỉ thấy được tiền trước mắt, nhưng lại không thấy được nguy hiểm phía sau.

Hiện tại, tiền không có, mạng bọn họ đều sắp không còn.

Thật là giỏ tre múc nước, công dã tràng.

Bà ta cũng đã suy nghĩ cẩn thận, về sau vẫn nên thành thành thật thật mà sống! Giữ chắc mạng mình là được, loại đường ngang ngõ tắt này vẫn nên tránh xa.

Bằng không người không còn, tiền có nhiều còn ý nghĩ gì?

Tiền của phi nghĩa, tất có tai hoạ a!

Nghĩ vậy, tròng mắt chuyển động, Thím Lâm nhìn Lâm Uyển Bạch chân thành nói: "Uyển Bạch, thím thực xin lỗi con, bởi vì lòng tham mà thiếu chút hại con, cũng hại chính mình, về sau thím nhất định không như vậy nữa, thím sẽ an ổn mà sống, không đi quấy rầy con......"

Nghe Thím Lâm nói, Lâm Uyển Bạch nhàn nhạt mà nói một câu: "Bà nói được thì nên làm được."

Thím Lâm bị Lâm Uyển Bạch nói như vậy, thần sắc có chút xấu hổ, chỉ nói một từ "Được".

Bà ta đã hoàn toàn tỉnh ngộ a!

Chỉ là Thím Lâm không biết, hiện trường trừ bỏ nàng đều là nhân tinh, làm sao sẽ bị vài câu xin lỗi của bà ta lừa được.

Người ich kỷ như vậy sao có thể lập tức nói thay đổi liền thay đổi.

Cho nên vẫn là không cần đem lời bà ta nói để ở trong lòng.

Lâm Uyển Bạch hận không thể tránh thím Lâm càng xa càng tốt, chuyện quá khứ nàng có thể không so đo, nhưng là không có nghĩ là nàng có thể tha thứ.

Cho nên, cứ xem như người xa lạ là tốt nhất.

Mà Ngao An An có được tin tức mà nàng muốn cũng không muốn nói thêm gì nữa, ngay sau đó tay mở ra hướng về phía Thím Lâm.

Ngay sau đó trong thân thể Thím Lâm liền hiện ra một người giấy nhỏ mà đỏ.

người giấy chậm rãi bay vào trong tay Ngao An An, Ngao An An liếc mắt một cái nhìn bát tự bị ghi phía sau người giấy sau đó một ngọn lửa liền bao trùm người giấy.

Nhìn một màn huyền huyễn này ở xuất hiện trước mặt mình, Thím Lâm trợn mắt há hốc mồm.

Đây là huyền thuật sao?

Làm xong hết thảy , Ngao An An đứng dậy, nhìn về phía Lâm Uyển Bạch cùng Kỷ Lam, "Xử lý xong rồi, chúng ta đi thôi."

Hai người gật đầu, nghe lời đi theo phía sau Ngao An An.

Thím Lâm lập tức phản ứng lại, lập tức nói: "Đại sư, ngươi cứ đi như vậy sao? Còn chúng ta?

"Ngươi đã không có việc gì, ta đã lấy người giấy ra rồi."

Đơn giản như vậy?

Thím Lâm không thể tin tưởng mà nghĩ, nhưng mà bà ta chưa quên ông chồng của mình, ngay sau đó nói: "Còn chồng tôi! Chồng tôi còn chờ cứu mạng!"

"Mạng chồng ngươi không phải có bác sĩ cứu sao? Ấn ký âm hôn trên người của ngươi đã biến mất, con quỷ kia sẽ không làm hại chồng ngươi nữa, hắn tự nhiên sẽ không có việc gì, nhưng mà hắn là thật bị tai nạn xe cộ, ngươi hiện tại ở đây la hét còn không bằng nhanh chóng cầm tiền đi đến bệnh viện lo cho chồng ngươi." Ngao An An hảo ý mà nhắc nhở nói, "Ta vừa mới xem qua bát tự của ngươi, lại kết hợp với tướng mạo ngươi, sẽ không trung niên tang chồng, nhưng mà......"

"Nhưng mà gì?"

"Nhưng mà ngươi nên thiện lương chút, bằng không trung niên không hao tiền thì chính là mạng."

Thím Lâm nghe xong, chỉ cảm thấy trước mắtt tối sầm.

Bà ta đã nghèo như vậy, còn hao tiền, bà ta còn có thể sống nổi sao.

"Đúng rồi, ngươi đừng nghĩ tìm Uyển Bạch vay tiền gì đó, bát tự các ngươi tương khắc, ngươi tới gần nàng dễ dàng xui xẻo, ngươi mượn ở nàng món ngay sau đó liền hao một mons."

Thím Lâm nghe được, liền suy nghĩ Ngao An An có phải hay không hù dọa bà ta?

Nhưng mà rất nhanh liền nghĩ tới việc lần này, đúng vậy, bà ta bán bát tự Lâm Uyển Bạch, kết quả Lâm Uyển Bạch thiếu chút nữa xảy ra chuyện, bà ta cũng thiếu chút nữa mất luôn mạnh..

Ánh mắt Thím Lâm lập tức dừng ở trên người Lâm Uyển Bạch, ánh mắt giống như là nhìn sao chổi.

Ngao An An không nói gì nữa, cứ như vậy cũng Kỷ Lam cùng Lâm Uyển Bạch rời đi.

Mà Thím Lâm như là phản ứng lại, vội lấy thẻ ngân hàng và điện thoại lao ra khỏi nhà.

Chồng bà ta còn đang chờ bà ta mang tiền đến cứu a!

Nhìn Thím Lâm vượt qua bọn họ chạy như bay rời đi, Lâm Uyển Bạch nhìn về phía Ngao An An, "Xem ra có lời cậu nói, bà ấy sẽ không đến phiền mình nữa, cảm ơn cậu, An An."

"Ta chỉ là ăn ngay nói thật, các ngươi là thật sự tương khắc."

Vừa nghe vậy, Lâm Uyển Bạch sửng sốt một chút, ngay sau đó cười nói: "Như vậy càng tốt!"

Nếu là thật sự dám đến tìm nàng mượn tiền, nàng nhất định sẽ cho mượn.

Nghe được lời này, Ngao An An cùng Kỷ Lam đều cười.

Ngay sau đó, đi xuống lầu, Kỷ Lam mở miệng nói: "Chúng ta hiện tại trở về sao?"

Ngao An An nhìn nhìn âm khí quanh quẩn phía trên không tiểu khu, mở miệng nói: "Các ngươi trở về đi, ta còn có muốn xử lý nơi này một chút."

"Được, vậy cô cẩn thận một chút." Kỷ Lam có thể đoán ra Ngao An An muốn làm gì, cũng không nói gì, dặn dò một tiếng liền mang theo Lâm Uyển Bạch rời đi.

Mà Ngao An An lại tìm được một quán nước gần đó, yên lặng mà chờ Đao Lao Quỷ mang Quỷ Sắc Dục đến.

Lão quỷ mị kia, Ngao An An muốn tìm ra cho bằng được.

Cho dù không quá rõ ràng, Ngao An An vẫn phát hiện sự kiện lần này có chút tương đồng với sự kiện tà tượng lần trước.

Hai sự kiện này nhất định có liên hệ.

Một Chim Chín Đầu nhìn không ra gì, nhưng lại đến một quỷ mị, một con lại một con, rồi nàng cũng sẽ tìm ra kẻ cuối cùng đứng phía sau.

Đến lúc đó, Nghịch Thiên Chi Đạo chuẩn bị gì ở phía sau tự nhiên liền rõ như ban ngày.

Chỉ hy vọng ngày đó có thể đến nhanh chút, đến lúc đó nàng ở thế giới này ăn ăn uống uống chơi chơi đùa đùa cũng không còn chịu áp lực tâm lý lớn như vậy nữa.

Trong chốc lát, Ngao An An liền thấy được Đao Lao Quỷ và Quỷ Sắc Dục.

Tính tiền xong liền rời đi, đến một con hẻm nhỏ gần đó.

Quỷ Sắc Dục bị Đao Lao Quỷ vứt trên mặt đất.

Quỷ Sắc Dục lập tức bò dậy, thời điểm nhìn thấy Ngao An An, theo bản năng mà bưng kín chỗ nào đó lại, thống khổ kia, đến bây giờ hắn vẫn chưa thể quên, đây là quỷ sinh bi ai của một con sắc quỷ.

Mà khi nhìn thấy dáng vẻ vô cùng bình tĩnh của không gợn sóng Ngao An An lại mang theo một chút áp bách, chân mềm nhũn, hắn liền trực tiếp quỳ xuống.

"Tha mạng a!"

Nhìn một màn này, Ngao An An nheo mắt.

Phảng phất như thấy được Thím Lâm quỳ gối trước mặt nàng kêu cứu mạng.

Một lời khó nói hết.

Hết chương 48.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro