Chương 53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 53

Vui lòng để lại 1 sao để ed biết mình không cô đơn...

Ngày 30/3/2023

Editor: Yang

Ngao An An nhìn ánh mắt của Đao Lao Quỷ, thần sắc có chút bất đắc dĩ, khóe miệng cũng nhịn không được run rẩy một chút.

Đao Lao Quỷ bày ra dáng vẻ này, thật đúng là có một chút cay mắt a!

Đám quỷ thấy như vậy một màn, thần sắc cũng có vài phần khiếp sợ.

Quỷ tướng đại nhân, ngươi như vậy thật sự có chút hủy hình tượng a!

Đao Lao Quỷ ai oán nhìn qua Thụ Quỷ nói: "Vị này là?"

Đối phương cho dù cao hơn hắn một bậc, hắn cũng muốn làm tiểu đệ đại nhân đệ nhất của đại nhân.

Thụ Quỷ nhìn Đao Lao Quỷ mang theo đánh giá ánh mắt, tự giới thiệu nói: "Ta là quỷ trong cây hòe ngàn năm."

Thụ Quỷ ở trong lòng tính toán, hắn căn bản là không nghĩ tới bên cạnh Ngao An An bên người thế nhưng còn có một quỷ tướng.

Quan trọng là đạo hạnh của quỷ tướng chỉ hơn trăm năm.

Cái này làm cho hắn một quỷ sát với đạo hạnh ngàn năm sao mà chịu nổi?

Đương nhiên thua quỷ không thua trận, hắn cũng là một lão quỷ ngàn năm, luận tư lịch, luận tu vi, hắn đều so với Đao Lao quỷ cao hơn nhiều.

Cho nên lúc này Thụ Quỷ thần sắc thản nhiên thản.

Nhưng chính là như vậy, càng làm Đao Lao Quỷ cảm thấy đối phương như vậy có chút thiếu đánh.

Hừ hừ hừ ~ kẻ này khẳng định là muốn lấy tư lịch cùng tu vi áp chế hắn.

Hai quỷ sóng ngầm lưu chuyển.

Ngao An An không có cảm giác gì, nhưng là đám quỷ lại là có chút run bần bật.

Ai nha má ơi! Quỷ tướng đại nhân cùng quỷ sát đại nhân đang ngầm so chiêu a!

Đại quỷ đánh nhau, tiểu quỷ gặp tao ương.

Hơi thở này cũng quá mạnh đi!

Ngao An An dễ như trở bàn tay mà nhìn ra giao phong giữa hai quỷ, cũng hiểu bọn họ rốt cuộc là vì cái gì, nhưng lại không tính gia nhập vào trong đó.

Thế giới của Ngao An An cường giả vi tôn.

Bọn họ ai có thể ép đối phương xuống hạ phong, thì người đó có bản lĩnh.

Đem không gian để lại cho bọn họ, Ngao An An liền về phòng.

Có Tiểu Thanh Long, nàng phải "Nghỉ ngơi nghỉ ngơi" thật nhiều, sau đó trước khi "Ngủ" lại cùng Tiểu Thanh Long giao lưu cảm tình. Đặc biệt dạy hắn lúc xảy ra chuyện không nên gấp gáp ra tay, tuy rằng nàng cảm thấy Tiểu Thanh Long vì nàng trút giận rất tuyệt.

Chờ Ngao An An đi rồi, lửa giữa Đao Lao Quỷ cùng Thụ Quỷ càng thêm mãnh liệt.

Đám quỷ chịu không nổi, một đám cùng bay ra ngoài.

Bọn họ cũng đem không gian nhường lại cho Đao Lao Quỷ cùng Thụ Quỷ!

Đao Lao Quỷ: "Ta đi theo đại nhân lâu hơn ngươi, ngươi phải nghe lời ta."

Thụ Quỷ: "Ta sống lâu hơn ngươi, tu vi cao hơn ngươi."

Đao Lao Quỷ: "Thiên phú của ta cao hơn ngươi."

Thụ Quỷ: "Ta chỉ biết ở Quỷ giới cường giả vi tôn."

Đao Lao Quỷ đưa ra đao: "Chúng ta đánh một trận! Liền biết rốt cuộc là ai mạnh?"

Đối phương là Thụ Quỷ, hắn nhưng có hai thanh đao, xem hắn bổ đối phương làm củi.

"Được a! Tới đi!" Thụ Quỷ liền nói.

Ngay sau đó, hai quỷ liếc nhau, liền biến về nguyên hình.

Đao Lao Quỷ không cần phải nói, cơ thể tráng kiện, tay biến thành hai thanh đao dài sắc.

Thụ Quỷ tuy rằng gầy ốm, nhưng là quanh thân lại có luồng khí đen vờn quanh, trên tay chân có rễ cây ở quấn quanh, chuẩn bị thực sự đáp lại công kích.

Một tiến công, một phòng hộ.

Thực mau, hai bên liền lao vào đối phương.

Đao Lao Quỷ cầm đao bay thẳng đến chỗ Thụ Quỷ, Thụ Quỷ vội vàng ngưng kết lưới phòng hộ, thời điểm hai người chạm vào nhau có một loại âm thanh chói tai phát ra.

Thụ Quỷ trên người không có vết cắt, Đao Lao Quỷ cầm đao cũng không có tổn thương.

Hai người tựa hồ có chút không phân cao thấp.

Thụ Quỷ đối với thực lực của Đao Lao Quỷ có nhận thức mới.

Tuy rằng là quỷ tướng, nhưng thực lực tựa hồ sắp tiếp cận quỷ sát, hơn nữa sát khí trong cơ thể thập phần nồng đậm.

Sau đó, bất chấp nghĩ nhiều, bởi vì Đao Lao Quỷ đã lần thứ hai công kích tới.

Tiếp theo, toàn bộ phòng khách chỉ còn âm thanh đánh nhau của bọn họ truyền ra.

Không biết qua bao lâu, hai quỷ đều bất phân thắng bại, đối với đối phương thưởng thức đánh càng hăng sai.

Thụ Quỷ: Đao Lao Quỷ công kích cũng không tệ lắm.

Đao Lao Quỷ: Thụ Quỷ hộ lực không tồi.

Trong mắt hai quỷ dần dần mang theo ý thưởng thức.

Lại một lát sau, hai quỷ như cũ bất phân thắng bại, sau đó hai quỷ bắt tay giảng hòa.

"Về sau có việc cùng nhau làm, có vấn đề cùng nhau thương lượng thế nào?" Đao Lao Quỷ dẫn đầu nói.

—— Người ta là quỷ sát, đương nhiên sẽ không nghe theo hắn.

"Được." Thụ Quỷ một ngụm liền đồng ý.

—— Người ta đi theo đại nhân từ sớm, đương nhiên sẽ không nghe theo hắn.

Hai quỷ ở trên mặt, ở trong lòng đều đạt thành nhất trí.

Sau đó anh em tốt hai người muốn cùng nhau đi ra ngoài liên hoan.

"Chúng ta đi ra ngoài dạo một vòng! Thụ ca ngươi hẳn là rất ít ăn đồ ăn của con người, hôm nay ta làm chủ mời khách." Đao Lao Quỷ nhiệt tình nói, hắn xem như chủ nhà, hôm nay hắn mời khách.

Thụ Quỷ nghe có chút kinh ngạc, Đao Lao Quỷ như thế nào lại giống như con người?

Trong lòng nghi hoặc, Thụ Quỷ vẫn đồng ý.

Sau đó hai quỷ liền cùng nhau "Vui vui vẻ vẻ" ra cửa.

Một đám quỷ bởi vì hai quỷ đánh nhau mà ra cửa tránh họa lại đột nhiên thấy một màn như vậy đều nhịn không được chà xát hai mắt mình.

Bọn họ không có nhìn lầm đi?

Lúc trước không phải còn hùng hổ đánh nhau sao sau hiện tại đã trở thành anh em tốt rồi.

Thế giới này biến hóa có chút quá nhanh đi?

"Đại nhân, các ngươi đây là......" Một con quỷ nhìn hai người, nhịn không được mở miệng hỏi.

"Chúng ta đi ra ngoài đi dạo, các ngươi đi không?" Đao Lao Quỷ mời nói.

Một đám quỷ lập tức lắc đầu.

Bọn họ cả lệ quỷ đều không phải, đi theo quỷ tướng, quỷ sát đi ra ngoài ăn cơm không phải tự tạo áp lực tâm lý cho mình sao?

Cho nên lúc này một đám quỷ đều điên cuồng từ chối.

Thân quen nhanh như vậy, ai biết bọn họ có thể ở lúc đang ăn lại đột nhiên đánh nhau chi gian.

Giao lưu giữa đại nhân vật, tiểu quỷ bọn họ vẫn là không nên dính vào.

Nhìn bọn họ cự tuyệt, Đao Lao Quỷ nhướng mày, sau đó cũng không miễn cưỡng, mang theo Thụ Quỷ đi ra ngoài.

——

Ngày hôm sau, Kỷ Lam thức dậy liền phát hiện trong nhà có thêm một người đàn ông trung niên, lập tức sững sờ tại chỗ, sao lại nhiều thêm một người...... Nga không, nhiều thêm một quỷ?

Nhớ tới đêm qua Ngao An An ra ngoài, khóe miệng nhịn không được co rút.

Ngao An An đã có thai cũng không yên phận a!

Đi ra ngoài bắt quỷ đúng thật là không có vấn đề gì, đóng phim phỏng chừng cũng không thành vấn đề đi.

Nghĩ vậy, tầm mắt Kỷ Lam nhìn về phía Đao Lao Quỷ, "Đây là......"

Nếu là mới tới, nàng vẫn nên nhận thức một chút đi.

"Đại nhân mới thu nhận, ngươi kêu hắn lão thụ là được." Đao Lao Quỷ giới thiệu, sau khi nói với Thụ Quỷ: "Đây là người đại diện của đại nhân, Kỷ Lam."

"Nàng hình như là...... Con người?" Thụ Quỷ nhìn Kỷ Lam, đầu óc có chút không thông.

Một đám quỷ không nói, bên cạnh còn có cả con người?

Khi nào thì con người cùng quỷ có thể sống chung hoà bình?

Không, phải nói, khi nào thì con người không sợ quỷ nữa?

Tuy rằng hắn rất ít tới nhân gian, nhưng con người sợ quỷ đó là thiên kinh địa nghĩ.

Thời điểm Kỷ Lam nhìn thấy bọn họ chỉ sửng sốt một chút không nói, sau đó vô cùng bình tĩnh, rõ ràng là vô cùng quen thuộc.

Cái này...... Thật sự làm Thụ Quỷ cảm thấy không thể tưởng tượng được.

"Ân, là con người, bất quá chúng ta ở chung rất tốt." Đao Lao Quỷ cười tủm tỉm nói.

Bọn họ con người và quỷ ở chung rất tốt, quan trọng nhất chính là Ngao An An.

Ngao An An chính là cầu nối quan trọng nhất.

Còn Kỷ Lam, ở lúc nhìn thấy người đàn ông kia liền biết đối phương không phải con người, sau khi được Đao Lao Quỷ xác nhận liền khẳng định thân phận đối phương.

Nhìn đối phương khiếp sợ nhìn nàng Kỷ Lam cũng cảm thấy có chút bất đắc dĩ.

Phản ứng này có phải trái ngược hay không?

Nên là nàng nhìn thấy đối phương là quỷ mà cảm thấy sợ hãi mới đúng.

Ai! Nhà nàng a! Trừ bỏ nàng là con người, còn lại đều không phải người ~

Trên thế giới này, có được đãi ngộ như vậy đại khái chỉ có mình nàng đi.

"Xin chào, tôi là Kỷ Lam." Kỷ Lam chủ động chào hỏi Thụ Quỷ.

"Xin...... Chào." Thụ Quỷ khô cằn nói một câu, thành quỷ lại lâu hơn nữa cũng không thể làm hắn học được cách ở chung với con người.

"Đúng rồi, ngươi hiện tại nếu đi theo đại nhân, cũng cần có một thân phận, ngươi có thể hỏi nàng ngươi có thể làm cái gì?"

"Ta còn phải làm con người?"

"Có thể làm con người, cũng có thể làm quỷ rất tiện a! Hiện tại xã hội phát triển cùng trước kia không giống nhau. Tuy rằng có chút chuyện không tiện, nhưng có nhiều chuyện rất thú vị." Đao Lao Quỷ đúng trọng tâm bình luận.

Bọn họ cùng quỷ bình thường không giống nhau, có thể quang minh chính đại làm con người, có cái gì không thể làm a!

Thụ Quỷ cảm thấy thế giới quan của mình đã được đổi mới, bất quá khiếp sợ thì khiếp sợ, trong lòng lại nổi lên tâm tư.

Sau đó nhìn về phía Kỷ Lam, "Vị này...... Cô nương, không biết có việc gì thích hợp cho ta làm hay không?"

Kỷ Lam nghe được Thụ Quỷ kêu cô nương, nhịn không được sửng sốt một chút, sau đó nghĩ nghĩ nói: "Hay là ngươi đi học lái xe? Chúng ta còn thiếu một tài xế!"

Bởi vì thân phận của Ngao An An cùng Đao Lao Quỷ, Kỷ Lam không dám tuyển tài xế, cho nên chỉ có thể lái xe, hiện tại không ai lái xe, để Thụ Quỷ lái xe cũng không tồi.

"Ngươi hiện tại đi lên đường cái tùy tiện tìm một chiếc xe taxi, sau đó đi theo học mười ngày nửa tháng, nhất định ngươi sẽ học được. Sau đó để Kỷ Lam làm cho ngươi một chứng minh thư ở nông thôn, đến lúc đó lại đi thi bằng lái. Như vậy ngươi khẳng định có thể làm tài xế." Đao Lao Quỷ trong khoảng thời gian này làm con người cũng không phải giả, hắn học được rất nhiều thứ của con người, giờ khắc này nói nhảm nhí gì đó cũng rất rõ ràng có đạo lý.

Thụ Quỷ tuy rằng có chút mơ hồ, nhưng khi nghe Đao Lao Quỷ nói một đống lời như vậy cũng rất nghiêm túc gật gật đầu.

"...... Về sau tôi có thể sắp xếp." Kỷ Lam sau đó nói, chứng minh thư của Ngao An An không cần nàng làm, nhưng của Đao Lao Quỷ là một tay Kỷ Lam an bài, ở nông thôn đăng ký thêm một hộ khẩu tương đối dễ làm.

Chỉ cần có chứng minh thư Hoa Hạ, đến nơi nào cũng có thể.

"Làm phiền rồi." Thụ Quỷ đối với Kỷ Lam khách khách khí khí nói.

"Không quan hệ, đều là người một nhà, ngươi muốn đăng ký bao nhiêu tuổi?" Kỷ Lam cười nói, ai, quỷ mới đến này rất có phép.

"Ta hơn một ngàn tuổi, ngươi xem đăng ký bao nhiêu tuổi thích hợp?" Thụ Quỷ thành khẩn thỉnh giáo.

Kỷ Lam nghe vậy, mở to hai mắt nhìn.

Một ngàn tuổi?

Đây là lão lão lão quỷ a!

Phục hồi tinh thần lại: "Nhìn dáng vẻ của ngươi, đăng ký cho ngươi 45 tuổi thế nào?"

"Có thể."

Truyện chỉ được đăng trên một trang duy nhất là Wattpad. Vui lòng không ủng hộ các trang Web lậu.

"Chuyện này tôi nhớ kỹ, qua mấy ngày nữa sẽ làm!" Kỷ Lam nói xong liền đi về phía phòng bếp, làm bữa sáng sau đó nói với Đao Lao quỷ: "Đây là làm cho An An, các ngươi muốn có thể ăn một chút, ta đi làm, các ngươi...... Tự tiện."

Đám quỷ này cũng không cần nàng chiếu cố, nàng chỉ cần chiếu cố Ngao An An thật tốt là được.

Nhìn gương mặt kia của Ngao An An, thật đúng là có đôi khi Kỷ Lam không tự chủ được mà bị đối phương "Nô dịch".

"Ân." Đao Lao quỷ vẫy vẫy tay với Kỷ Lam, hắn sớm đã thành thói quen hỗ động như vậy.

Thụ Quỷ nhìn bữa sáng trên bàn, lại nhìn nhà ở, lòng tràn đầy phức tạp.

Sinh hoạt trong thế giới của con người cùng với trong tưởng tượng của hắn thật sự là quá không giống nhau.

——

Trong chốc lát sau, Ngao An An từ trong phòng đi ra.

Kỳ thật nàng cũng không tính nghỉ ngơi, chẳng qua là ở trong phòng đóng cửa dưỡng thần, cái gì cũng không cần nghĩ, cảm giác tinh thần rất không tồi.

Đi vào phòng khách, liền nhìn thấy Đao Lao Quỷ cùng Thụ Quỷ đang xem TV, một đám quỷ cũng cùng nhau xem.

Trong TV đang chiếu một bộ phim ma.

Đám quỷ xem phim ma thế nhưng lại sợ đến run bần bật, thậm chí có con còn che lỗ tai lại.

"A a!! Thật đáng sợ."

"Có máu a!"

"Đột nhiên nhảy ra làm ta sợ muốn chết."

"Các ngươi là quỷ a, còn sợ cái gì."

"Lúc chúng ta thành quỷ không có cảm thấy chính mình đáng sợ như vậy a!"

"Đúng vậy đúng vậy! Âm thanh này cũng thật là quá dọa người."

"......"

Còn Đao Lao Quỷ cùng Thụ Quỷ hiển nhiên bình tĩnh hơn nhiều, chỉ là thần sắc Thụ Quỷ có chút một lời khó nói hết.

Nhìn tình huống này, Ngao An An đã minh bạch, Đao Lao Quỷ cùng Thụ Quỷ hẳn là đã đạt được nhận thức chung.

Như vậy thì không còn gì tốt hơn.

Ngao An An một chút cũng không lo lắng đi về phía phòng bếp.

Một đám quỷ liền chú ý tới Ngao An An xuất hiện, tức khắc từng tiếng "Đại nhân" hết đợt này đến đợt khác vang lên.

Thụ Quỷ cũng lập tức từ trên sô pha đứng lên.

Ngao An An hiện tại là lãnh đạo của hắn.

"Không có việc gì, các ngươi tùy ý, ta ăn sáng trước." Ngao An An tùy ý nói, trực tiếp ngồi xuống bàn ăn sáng, sau đó chuyên tâm bắt đầu ăn sáng.

Tiểu Thanh Long trong bụng Ngao An An rõ ràng cũng có phản ứng, nhảy lên vài cái, hiển nhiên là đang chào hỏi Ngao An An.

Ngao An An sờ sờ bụng, sau đó lại truyền một ít linh lực vào.

Nàng không có kinh nghiệm mang thai, nhưng lúc trước từng nghe được người trong tộc nói qua, thời gian mang thai của tộc bọn họ khá dài, nhưng nếu bọn họ chịu khó dùng linh khí tẩm bổ càng nhiều thì thời gian mang thai sẽ càng ngắn.

Vì muốn mau chóng sinh tiểu gia hỏa trong bụng ra, Ngao An An càng phải tẩm bổ cho tiểu Thanh Long thật nhiều linh lực.

Hiện tại Ngao An An dùng linh lực tinh thuần của nàng tẩm bổ cho tiểu Thanh Long, về sau Ngao An An sẽ lấy một ít thiên địa linh bảo trong bảo khố của nàng ra tẩm bổ cho tiểu Thanh Long, hiện tại vẫn chưa dùng đến linh bảo là bởi vì linh lực bên trong quá mạnh, phải đợi tiểu Thanh Long lớn hơn một chút mới được.

Mà dựa vào bảo khố của Ngao An An, đừng nói là một tiểu Thanh Long, dù là mười đứa nàng cũng có thể dưỡng được.

Nghĩ vậy, Ngao An An thật sự là càng ngày càng mong đợi, cũng không biết khi nào tiểu Thanh Long mới có thể ra đời?

Nghĩ như vậy, tốc độ ăn của Ngao An An càng nhanh.

Chỉ một lúc, đồ ăn trên bàn đều bị Ngao An An càn quét hết.

Đúng vậy, mặc kệ Kỷ Lam làm bao nhiêu, Ngao An An đều có thể ăn sạch.

Kỷ Lam từng cảm thấy nàng về sau thật sự không cần lo lắng vấn đề cơm thừa canh cặn, dù sao dạ dày Ngao An An vô cùng lớn.

Một lát sau, chờ Ngao An An ăn xong, một đám quỷ đều ngoan ngoãn mà bay tới trước mặt Ngao An An.

Lúc này Ngao An An mới mở miệng phân phối nhiệm vụ, "Để có thể nhanh chóng hoàn thành tâm nguyện cho các ngươi đi đầu thai, nhiệm vụ hôm nay liền chia làm hai nhóm, Tiểu Đao và lão thụ, các ngươi mang theo đám quỷ ở nơi khác đi hoàn thành tâm nguyện của bọn họ, còn đám quỷ ở thủ đô cùng ở gần đây thì theo ta."

Ngao An An cảm thấy đám quỷ mỗi ngày đều đi theo bọn họ cũng không phải chuyện tốt, vẫn nên sớm một chút để bọn họ đi vào luân hồi, đến lúc đó nàng cũng có thể bận chuyện kế tiếp.

Hơn nữa, đây cũng là điều trước kia nàng đã hứa với bọn họ, việc đã hứa tự nhiên phải làm được.

Ngao An An từ trước đến nay nói được thì làm được.

Một đám quỷ nghe được lời này, đều vô cùng kích động mà nhìn Ngao An An.

Rốt cuộc bắt đầu rồi! Bọn họ rốt cuộc có thể hoàn thành tâm nguyện, sau đó an tâm mà đi đầu thai.

Tức khắc cả một đám liền nhảy nhót tưng bừng.

"Được." Đao Lao Quỷ cùng Thụ Quỷ đồng ý, đặc biệt là Thụ Quỷ, thấy Ngao An An thế nhưng nguyện ý giúp một đám quỷ hoàn thành tâm nguyện sau đó lại đưa bọn họ đi đầu thai, trong lòng thật dạ mà bội phục Ngao An An, đột nhiên đối với chuyện đối phương có thể giúp mình cứu con cháu vô cùng tin tưởng.

Lúc trước hắn ngoài ý muốn bỏ mình, chôn thân ở vùng hoang vu sơn dã, không nghĩ tới bên cạnh xác hắn vừa lúc có một hạt giống cây hòe, để hắn cơ duyên xảo hợp trở thành Thụ Quỷ. Thời gian đầu, hắn không thể rời khỏi cây hòe, chỉ có thể suốt ngày bị nhốt ở trong cây, mãi cho đến mấy trăm năm sau tu vi hắn ngày càng lớn mạnh.

Nhưng thời điểm về nhà hết thảy chỉ còn lại cảnh còn người mất, may mắn huyết mạch của hắn vẫn còn tồn tại. Thời gian sau này, hắn cùng bản thể về lại quê nhà, hóa thân làm một cây hòe vẫn luôn chăm sóc con cháu còn sót lại của hắn.

Nhiều năm như vậy qua đi, hết thảy đều rất tốt, lại không nghĩ rằng bởi vì tu vi cao mà bị người mơ ước, còn hại chính con cháu của hắn.

Lần này cần có thể cứu con cháu của hắn ra, hắn sẽ không giống trước, thủ bên cạnh bọn họ nữa.

Người quỷ khác biệt, con cháu tự có phúc của con cháu đó mới là điều đúng đắn.

Trong lòng ngàn mối suy tư, Thụ Quỷ ở trong lòng yên lặng nói với mình, phải giúp Ngao An An làm việc thật tổ, đi theo nàng cùng nhau bắt được kẻ kia.

Phân chia nhiệm vụ xong, Đao Lao Quỷ cùng Thụ Quỷ mang theo một đám quỷ bay đi. Hiện tại đương nhiên làm quỷ càng dễ hoạt động hơn so với làm người.

Ngao An An lại không có lựa chọn làm như vậy, mà là ra cửa gọi xe đi tìm Liên đại sư.

Nàng hiện tại có thân phận là một đại sư, nàng cảm thấy nàng làm những việc này không cần phải che che giấu giấu.

Đi tìm Liên đại sư, chủ yếu là vì hắn là người ở thủ đô.

Có hắn đi cùng, càng dễ làm việc hơn.

Lúc Ngao An An đến Liên đại sư như cũ vẫn đang chìm đắm trong thế giới của ngọc giản không thể thoát ra được.

Ngao An An giúp ông đưa một bộ phận thông tin trong ngọc giản vào đầu, vì hiểu rõ những gì viết trên đó, ông từng chút một mà viết ra từng nội dung có trong đầu.

Một bên viết, một bên học tập.

Ông cảm thấy huyền thuật của ông trong thời gian ngắn tăng lên không ít.

Mấy ngày này, phần lớn thời gian ông đều học tập, ra ngoài nhận làm ăn cũng ít đi.

Nhưng đối với ông mà nói, hết thảy đều đáng giá.

Bất quá ở thời điểm Ngao An An tới, ông liền buông xuống những gì đang làm mà vội tiến đến nghênh đón.

Ông hiểu rõ, ông có thể được như hiện tại, hết thảy là bởi vì có Ngao An An.

Không có Ngao An An, ông chỉ có thể đứng mãi ở một chỗ mà thôi.

"Ngao đại sư, cô tới rồi!" Liên đại sư nhiệt tình gọi.

"Ngươi kêu ta An An là được, dù sao ngươi cũng là sư phụ trên danh nghĩa của ta!" Ngao An An nhìn thoáng qua Liên đại sư nói.

"Cái này tôi không dám nhận, trước mặt người ngoài là được rồi, bên trong vẫn là xưng hô như vậy đi." Liên đại sư vội vàng nói, hắn tuy rằng không biết thân phận của Ngao An An, nhưng chỉ cần biết đối phương không đơn giản là đủ rồi.

Nhân gia khách khí, hắn không thể làm bộ làm tịch.

Nghe Liên đại sư nói như vậy, Ngao An An cũng không miễn cưỡng, sau đó nói ý đồ nàng đến: "Ta tới nhờ ngươi giúp một chút, sự kiện tà tượng lần trước ta tìm được chỗ của bọn chúng, sau đó cứu một đám quỷ......"

Dăm ba câu, Ngao An An liền nói xong.

Liên đại sư vừa nghe, vội vàng nói: "Không thành vấn đề, đây chính là chuyện tốt có thể tích âm đức, tôi đương nhiên là nguyện ý."

Ăn nhịp với nhau, để lái xe Liên đại sư, mang theo Ngao An An cùng một đám quỷ bắt đầu hành trình.

Con quỷ đầu tiên là một con quỷ có niên kỷ nhỏ nhất.

Tâm nguyện của hắn kỳ thật chỉ là muốn cùng ba mẹ hắn nói một tiếng tạm biệt.

Hắn là một thiếu niên phản nghịch, từ nhỏ đến lớn làm ba mẹ của hắn vì hắn tốn không ít tâm sức, một lần ở đầu đường cùng một đám người đánh nhau, bị người ta từ đâm hai đao sau lưng, chưa đến bệnh viện đã chết.

Sau khi hắn chết nhìn cha mẹ trong một đêm như là già mấy tuổi, hắn áy náy, cho nên vẫn luôn ở bên cạnh cha mẹ không rời đi, nhưng chỉ được mấy ngày, thân thể cha mẹ hắn liền yếu đi, hắn chỉ có thể lén nhìn họ, mãi cho đến bị bắt đi.

Cho nên tâm nguyện của hắn là muốn cùng ba mẹ nói một tiếng tạm biệt, hy vọng bọn họ có thể tiếp nhận cuộc sống mới, không cần vẫn luôn sa vào bi thương.

Biết tâm nguyện của hắn, Liên đại sư cùng Ngao An An liền mang theo thiếu niên tìm tới nhà ba mẹ hắn.

Ngao An An mới gõ vài cái lên cửa, cửa liền mở ra, một phụ nữ thần sắc có chút tiều tụy nhìn bọn họ, miễn cưỡng cười, "Các người là......"

"Chúng ta là do con trai bà mời đến." Liên đại sư chủ động nói.

"Các người đùa cái gì vậy, các ngươi tìm lầm người rồi." Nói xong, người phụ nữ liền chuẩn bị đóng cửa.

Liên đại sư nhanh chóng nói, "Bà là mẹ của Hách Thần tên là Hà Viện phải khôi?"

"Ông làm sao biết tên con tôi và tôi?" Hà Viện cảnh giác nhìn Liên đại sư.

"Tôi là một huyền sĩ, thật sự là chịu ủy thác của con trai bà tìm đến, chỉ là con trai bà hiện tại đã thành quỷ, cho nên gặp các người một lần trước khi đi đầu thai......"

Nghe Liên đại sư càng nói càng mơ hồ, mày Hà Viện nhăn đến gắt gao, nhưng trong lòng lại dâng lên một tia hy vọng, "Vậy ông có thể giúp tôi nhìn thấy con trai tôi sao?"

"Có thể." Liên đại sư nói, đem một cái chai đưa cho Hà Viện.

Hà Viện tiếp nhận sau đó liền dựa theo lời Liên đại sư nói bôi lên mắt.

Chớp chớp mắt sau đó bà thấy được, thấy được thiếu niên bên cạnh Liên đại sư.

Đó là Hách Thần của bà.

"Thần Thần, thật là con sao?" Hà Viện nói, nhịn không được muốn tiến lên ôm lấy con trai mình, lại không nghĩ đến tay bà cứ thế xuyên qua người con trai.

Bà không ôm được nó.

Ô ô ô ~ Hà Viện nhịn không được lại khóc lên.

Đúng lúc này, chồng Hà Viện là Hách Thanh trở về, nhìn một màn này còn tưởng rằng Hà Viện bị người khi dễ, vội vàng đi lên nói: "Các người là ai?"

"Ba nó, Thần Thần, Thần Thần trở lại." Hà Viện ôm Hách Thanh nức nở.

Nghe thấy Hà Viện gọi Thần Thần, Hách Thanh căng thẳng, trong mắt mang theo một tia khổ sở: "Thần Thần đã chết rồi."

"Tôi biết, nhưng con thật sự trở về gặp chúng ta, là vị đại sư này đưa con đến, ông bôi cái này lên, bôi cái này lên là có thể thấy được con." Hà Viện sốt ruột nói.

Ở dưới sự kiên trì của Hà Viện, Hách Thanh cũng đành làm theo, sau đó liếc mắt một cái liền nhìn thấy Hách Thần.

Một người đàn ông cứ như vậy ngay lúc này cũng nhịn không được khóc lên.

Sau đó cả đám cùng nhau vào nhà, một nhà ba người ôm nhau khổ thành một đoàn.

Sau khi bình tĩnh lại, Hách Thần nhìn ba mẹ nói, "Ba mẹ, hai người không cần vì con khổ sở, hai người còn trẻ, còn có thể sinh một đứa trẻ, để em trai em gái thay con hiếu kính hai người, con sắp phải đi đầu thai rồi."

Hà Viện không thể nói gì, vẫn luôn khóc.

Ở ngay lúc này, Ngao An An lại mở miệng: "Ta xem tướng mạo của các ngươi, duyên phận mẹ con chưa đứt, có lẽ có thể lại tiếp tục mối duyên phận này."

"Có ý gì?"

"Chuyển thế đầu thai, tự nhiên là muốn đầu thai, hắn hiện tại phải đi đầu thai, cũng không nhất định có thể lập tức đến phiên hắn, các ngươi nỗ lực một chút, có lẽ đến lúc đó sinh ra là đứa con trai này nhưng cũng không chắc chắn sẽ là như vậy." Ngao An An tận lực nói rõ ràng một ít.

Vừa nghe vậy, đôi mắt Hà Viện liền sáng lên, "Cô nói Thần Thần có thể lại đầu đến làm con của tôi sao?"

"Ân, các ngươi nếu có thể làm nhiều chuyện tốt một chút, khả năng liền lớn hơn."

"Được được, chúng ta nhất định sẽ nhiều làm chuyện tốt, cảm ơn cô, cảm ơn các người." Hà Viện vô cùng cảm kích nói với Ngao An An.

Ngao An An ngay sau đó ở trên người Hách Thần hạ một tầng phòng hộ, tiếp tục nói: "Các ngươi có thời gian một ngày, buổi tối ta sẽ đến đưa hắn đi."

"Được."

Sau đó, người một nhà Hà Viện tiễn Ngao An An cùng Liên đại sư rời đi.

Lúc này, Hà Viện mới nói: "Vị nữ đại sư kia thoạt nhìn có chút quen thuộc!"

"Ngao đại sư là minh tinh, Ngao An An nha!" Hách Thần đi theo Ngao An An một đoạn thời gian, tự nhiên là biết thân phận của Ngao An An, ngay sau đó liền nói.

Nghe lời này, Hà Viện cùng Hách Thanh hai người liền nhớ kỹ.

Đây là ân nhân của bọn họ.

Sau khi rời khỏi nhà của Hách Thần, Ngao An An cùng Liên đại sư lại đi đến từng nơi mà đám quỷ báo.

Rất nhiều người bị hoảng sợ, nhưng khi nhìn thấy người thân đã mất của mình trên cơ bản đều khóc thành một đoàn.

Ngao An An đều cho bọn họ thời gian một ngày.

Một cái lại một cái, thực mau liền đến con quỷ cuối cùng.

Đây là một nữ quỷ.

Thời điểm Ngao An An hỏi tâm nguyện của nữ quỷ là gì, thần sắc của nữ quỷ lại giống như bừng tỉnh.

"Làm sao vậy?" Ngao An An hỏi, nàng nhìn nhìn nữ quỷ, lúc này mới nhớ tới suốt thời gian này, nữ quỷ hầu như đều trầm mặc ít lời giống như không cách nào hòa hợp được với đám quỷ.

"Người nhà của ta, có lẽ còn không biết ta đã chết."

Ngao An An: "......"

"Trước khi ta bị bắt đi, ta cũng không biết mình biến thành quỷ, cho nên ta mỗi ngày vẫn đi làm rồi tan tầm, sau đó lại về nhà ăn cơm, không cảm thấy có gì khác thường. Về sau khi nhận thức được lại không kịp nói, ta cũng không biết tình huống hiện tại là như thế nào, nhưng ta biết ta chết thế nào, ta muốn bắt hung thủ trả giá không để hắn ung dung ngoài vòng pháp luật, sau đó cùng người nhà của ta ăn một bữa cơm cuối cùng." Nữ quỷ mở miệng nói.

"Ngươi biết hung thủ là ai?"

"Hung thủ là một công nhân làm ở công trường gần nhà ta, đêm đó theo đuôi ta về nhà, ta về đến nhà liền bị hắn bắt cóc, sau đó......, giết ta, hắn chôn ta ở một khu rừng núi hoang vắng. Sau đó hắn như không có gì xảy ra tiếp tục làm việc sinh sống, cũng không có khiến cho ai chú ý. Hơn nữa lúc trước ta còn lấy thân phận quỷ xuất hiện, cho nên không ai hoài nghi. Hiện tại có lẽ còn chưa có người phát hiện những gì hắn đã làm." Nữ quỷ mở miệng nói.

Nàng sau khi bị giết bởi vì không cam lòng, chấp niệm chưa tiêu tan, cho nên biến thành quỷ tiếp tục ở nhân gian sinh hoạt một đoạn thời gian rất dài.

Sau đó có một ngày nàng đi làm, rồi bị bắt đi trên đường đến công ty.

"Ngươi nắm chặt thời gian cùng người nhà của ngươi ăn cơm đi! Ăn cơm xong, chúng ta sẽ giúp ngươi báo thù." Ngao An An trầm mặc một chút nói.

"Cảm ơn ngươi, Ngao đại nhân, nếu không có ngươi, có lẽ ta vĩnh viễn đều không có cơ hội này." Nữ quỷ nói với Ngao An An.

"Ân." Ngao An An tiếp được cái này cảm tạ, sau đó càng làm nữ quỷ biến thành dáng vẻ con người.

Nữ quỷ đi theo Ngao An An đến trước cửa nhà, sửa sang lại bản thân, sau đó liền gõ cửa.

Ngao An An cùng Liên đại sư ở xa xa nhìn, khi người nhà kia mở cửa nhìn thấy con gái mất tích đã lâu xuất hiện ở trước mặt tức khắc khóc lóc thảm thiết.

Liên đại sư nhìn, không biết vì sao trong lòng có chút chua xót.

"Tử biệt lại đoàn tụ, đoàn tụ lại tử biệt, người chết đã không còn, thống khổ vẫn là người còn sống, những gì nữ quỷ này trải qua cũng có chút thảm."

Ngao An An nghe vậy, trong mắt hiện lên một tia tàn khốc, ngay sau đó nói: "Nếu đã không thể thay đổi sự thật, chúng ta chỉ có thể giúp đỡ nàng đòi lại công đạo."

Nếu đã đáp ứng giúp bọn họ hoàn thành tâm nguyện, nàng tự nhiên phải làm đến tốt nhất.

Kẻ giết người kia, đừng nghĩ có thể trốn thoát.

Ngao An An ở trong lòng đã suy nghĩ mấy chục biện pháp tra tấn người.

Nghe Ngao An An ngữ khí nhàn nhạt nói, Liên đại sư không biết vì sao đột nhiên cảm thấy có điểm chút.

Hết chương 53.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro