Chương 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 57

Vui lòng để lại một sao để ed biết mình không cô đơn...

Ngày 3/4/2023

Editor: Yang

Quả nhiên, bài đăng của Tôn Tiệp cho dù bị xóa nhanh chóng, nhưng vẫn bị cư dân mạng tay mắt lanh lẹ chụp lại.

Sau đó trong một thời gian ngắn ngủn liền bước lên bảng hotsearch và vô số nội dung tìm kiếm, cũng coi như được nổi danh một phen.

#Giải Trí Thịnh Thế nghệ sĩ gặp quỷ đã lộ, lại là người mới Tôn Tiệp#

#Giải Trí Thịnh Thế người mới tiềm lực Tôn Tiệp gặp quỷ#

#Giải Trí Thịnh Thế nghệ sĩ Tôn Tiệp "Tự lộ" gặp quỷ#

#Tôn Tiệp......#

Đủ loại tiêu đề gắn với hai chữ Tôn Tiệp trên mạng ùn ùn xuất hiện, cư dân mạng lập tức chuyển dời tất cả lực chú ý đến trên người Tôn Tiệp.

Lúc này, văn phòng Vương Tuyết.

Nhìn tin tức trên mạng, Vương Tuyết cảm thấy đầu mình thật là lớn.

Vừa rồi nhìn thấy nghệ sĩ trong công ty sôi nổi lên tiếng thanh minh, Vương Tuyết sợ có người hoài nghi Tôn Tiệp, hoặc là có người mượn cơ hội dẫn đến chỗ Tôn Tiệp, Vương Tuyết tính toán tiên hạ thủ vi cường, cũng như mấy nghệ sĩ khác nhanh chóng phủi sạch quan hệ.

Đến lúc đó cho dù có tin tức dính tới Tôn Tiệp, cũng có thể lôi kéo mấy nghệ sĩ khác xuống nước.

Chỉ là không nghĩ tới, Vương Tuyết mới bảo Tôn Tiệp đăng bài Weibo, không đợi nàng nói nội dung bài đăng, Tôn Tiệp đã đăng Weibo xong.

Hơn nữa còn tặng kèm một tấm ảnh tự chụp.

Ảnh này chụp cũng quá nét rồi, camera điện thoại iphone 360 độ không góc chết, trực tiếp chụp mặt Tôn Tiệp vô cùng rõ ràng tới từng góc cạnh.

Thời điểm Vương Tuyết nhìn thấy liền đoạt điện thoại muốn xóa ảnh, bị Tôn Tiệp né tránh một chút, chờ Vương Tuyết cướp được điện thoại đã vài phút trôi qua.

Sau khi vội xóa ảnh xong, trong lòng Vương Tuyết như cũ lo sợ bất an.

Nàng cảm thấy mặc dù chỉ đăng có vài phút nhưng tuyệt đối sẽ có cư dân mạng thấy được, một khi bị nhìn thấy hơn nữa còn bị chụp lại, đây tuyệt đối sẽ trở thành lịch sử đen tối của Tôn Tiệp.

Trời cao không nghe được lời cầu nguyện của Vương Tuyết.

Vương Tuyết cuối cùng vẫn ở trên mạng thấy được một đống tin tức Tôn Tiệp gặp quỷ.

Mà trong mấy tin tức này, đều đính kèm một bức ảnh.

Ảnh tự chụp của Tôn Tiệp.

Thời điểm nhìn thấy bức ảnh này ở trên mạng, đầy mặt Vương Tuyết đều là hắc tuyến.

Đồng thời trong đầu chỉ còn lại một ý tưởng: Xong rồi!

Lần này, tin tức Tôn Tiệp trúng tà chỉ sợ trong một đoạn thời gian rất dài sau đó sẽ ở trên đầu Tôn Tiệp.

Mà hết thảy còn không phải do người khác hại, là Tôn Tiệp tự mình lộ ra chuyện này.

Lúc này tâm tình Vương Tuyết thật là một lời khó nói hết.

Trước khi trúng ta Tôn Tiệp tuy rằng có chút tâm tư nhỏ, nhưng đặt trên người nghệ sĩ lại không tính là tật xấu, nhưng trúng tà sau, nàng thật đúng là không nghĩ nói cái gì.

Đẹp sao? Đẹp cái con khỉ? Cái XXX đẹp a!!!

Vương Tuyết cảm thấy mình sắp thành khí cầu rồi, sắp phát nổ.

Nghĩ vậy, Vương Tuyết nhịn không được nhìn thoáng qua, nhưng liếc mắt một cái lại thấy được Tôn Tiệp đang cầm gương tự luyến, trong nháy mắt cũng không biết nên nói cái gì mới tốt.

Tôn Tiệp này xui xẻo không ai bằng!

——

Bên kia, Kỷ Lam nhìn tin tức trên mạng cùng với bình luận thật là cười muốn điên rồi.

Ha ha ha ha ~ thật là cười chết nàng.

Chờ Tôn Tiệp tỉnh lại, tuyệt đối muốn đi tự tử rồi.

Còn có con quỷ kia, thật là quá tài tình.

Kỷ Lam cười đến đau cả bụng, Ngao An An ở bên cạnh nhìn nhìn, nhịn không được nhướng mày nói: "Thật sự buồn cười như vậy?"

"Tôi là vui sướng khi có người gặp họa a! Hơn nữa cư dân mạng bình luận cũng là thật sự rất hài hước." Kỷ Lam nói, đem điện thoại đưa cho Ngao An An.

Ngao An An thuận thế nhìn thoáng qua.

"Đẹp đẹp đẹp, bộ dáng này của Tôn Tiệp thật đẹp."

"Không đánh đã khai a! Vốn dĩ không biết rốt cuộc là ai trúng tà, hiện tại toàn thể đều biết."

"Ha ha ha ~ có chút tự hủy hình tượng a!"

"Cái này có phải gọi là đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công hay không?"

"Các người thật đáng ghét, nhân gia trúng tà, các ngươi còn chê cười nhân gia."

"Hết chỗ nói rồi, các người không có chút đồng tình nào sao sao?"

"Có, tôi có đồng tình nha, nhưng sau khi nhìn ảnh chụp tôi không nhịn cười được."

"Thật là quỷ làm sao? Làm sao đây? Tôi cảm thấy con quỷ này có chút đáng yêu."

"Kỹ thuật hóa trang này, 666 a!"

"......"

Ngao An An nhìn bình luận, cũng đích xác cảm thấy có chút buồn cười.

Sau đó, Ngao An An bình tĩnh mà nhắc nhở: "Lúc về công ty nhớ kiềm chế chút."

"Cái này còn cần cô nói, bất quá vừa mới nhận được thông báo, công ty chuẩn bị mời đại sư đến công ty cô muốn đi sao?" Kỷ Lam hỏi Ngao An An nói.

Ngao An An nghe vậy, trầm ngưng một lát, ngay sau đó nói: "Muốn hay không hỏi trước một chút?"

"Hỏi cái gì?" Kỷ Lam kinh ngạc hỏi.

"Người đại diện của Tôn Tiệp, cần chúng ta hỗ trợ không?" Ngao An An trả lời.

Nghe Ngao An An nói, Kỷ Lam cười cười, chế nhạo mà nhìn thoáng qua Ngao An An, "An An, tôi phát hiện cô cũng rất hư."

"Cũng thế cũng thế." Ngao An An cười trả lời.

Không phải có câu nói như này sao, đối đãi bạn bè phải nhẹ nhàng, đối đãi kẻ thù cần thiết mưa rền gió dữ.

Tôn Tiệp thoạt nhìn là người sĩ diện, nếu đối phương tiếp nhận, các nàng sẽ giúp, sắc mặt Tôn Tiệp khẳng định khó coi, cho dù không giúp, các nàng tận mắt nhìn thấy bộ dáng của đối phương chật vật, trong lòng đối phương tuyệt đối cũng không dễ chịu.

Cái đề nghị này, vô luận là tới xem một chút, đều không có một chút hảo ý nào.

Bất quá đối với Ngao An An mà nói, trừ bỏ mục đích này, nàng đột nhiên cũng cảm thấy nữ quỷ kia rất thú vị, bởi vì nàng muốn biết rốt cuộc là đã xảy ra việc gì mới có thể làm nữ quỷ kia có gu thẩm mỹ vặn vẹo đến vậy.

Hơn nữa, công ty nếu mời đại sư, nàng cũng muốn xem, để ý mốt chút tránh cho nữ quỷ bởi vì đạo hạnh không đủ mà bị diệt.

Cho nên, vẫn là nên trở về!

Ngay sau đó, Kỷ Lam thập phần nhanh chóng cầm điện thoại gọi Vương Tuyết.

"Vương tỷ, là tôi, Kỷ Lam."

"......"

"Tôi chỉ muốn nói, An An nhà tôi cũng là một đại sư nha! Lúc trước không nghĩ tới Tôn Tiệp là gặp quỷ, hiện tại ở trên mạng nhìn thấy tin tức, có cần An An nhà tôi trở về giúp một chút không? Nàng ở lĩnh vực rất có bản lĩnh!"

"......"

"Không cần a? Công ty đã mời? Không có gì, người nhiều lực lượng lớn, dù sao An An nhà tôi hôm nay cũng không có việc, liền cố ý về công ty một chuyến."

"......"

"Không cần khách khí, đừng từ chối, rốt cuộc Tôn Tiệp đã từng là nghệ sĩ của tôi, mua bán không thành còn tình nghĩa! Hai người cứ chờ chúng tôi là được."

"......"

"Gặp sau."

Nói xong hai chữ này, Kỷ Lam liền ngắt máy.

Nhìn về phía Ngao An An, hai người liếc nhau, khóe miệng đều gợi lên một đường cong nhợt nhạt.

——

Trong chốc lát sau, hai người trở lại công ty, tầm mắt chung quanh đồng loạt dừng ở trên người các nàng.

Cho tới bây giờ, các nàng là nghệ sĩ cùng người đại diện duy nhất dám nghênh ngang trở về.

Có nhân viên cho rằng hai người không biết, cố ý tiến lên nói chuyện này.

Kỷ Lam vừa nghe, cười cười nói: "Tôi biết, chúng ta chính là trở về nhìn xem có giúp được gì không, có An An ở đây, chúng ta sẽ không có việc gì."

Nói xong liền hiên ngang lẫm liệt, cùng Ngao An An đi vào thang máy,

Sau khi nhìn thấy hai người vào thang máy, một ít nhân viên nhịn không được nghị luận.

"Các nàng thật sự không sợ sao? Tới hỗ trợ? Hỗ trợ cái gì?"

"Ngao An An không phải ở trên Weibo đươc gọi là đại sư, nàng sợ gì?"

"Cũng đúng, buổi sáng tôi còn nhìn thấy Ngao An An cùng Tôn Tiệp mặt đối mặt, giống như cũng không có việc gì, bất quá nếu vậy, vì sao lúc đó không ra tay?"

"Cô ngốc a! Cô quên rồi à, lúc trước Tôn Tiệp không phải nghệ sĩ của Kỷ Lam sao? Trèo cao nhảy vào tay Vương Tuyết, nhân gia không để ý tới cũng bình thường."

"Nga nga, vậy vì sao bây giờ lại tới hỗ trợ?"

"Tôi cho rằng là tới hỗ trợ đồng thời thuận tiện xem náo nhiệt ~"

"......"

Cứ như vậy ở trong một thời gian ngắn cả công ty đều biết, Kỷ Lam cùng Ngao An An tới công ty hỗ trợ.

Tuy rằng rất nhiều người đều biết hai người này tuyệt đối là dụng tâm kín đáo, nhưng đối với dũng khí của các nàng lại thập phần bội phục.

——

Lúc này, văn phòng Vương Tuyết.

Vương Tuyết sau khi tắt máy liền tức giận đến muốn chửi thề!

Nàng có cần Kỷ Lam hỗ trợ sao?

Đừng tưởng rằng nàng không biết, đối phương chính là tới xem chuyện cười của bọn họ.

Một cổ khí nghẹn ở trong lòng Vương Tuyết, sắp nổ tung.

"Tôn Tiệp!" Cuối cùng, Vương Tuyết lớn tiếng gọi một tiếng, nàng ở chỗ này nhọc lòng, nhưng Tôn Tiệp đang làm cái gì?

Tôn Tiệp lúc này còn đang cầm gương thưởng thức "vẻ đẹp" của nàng, nghe thấy Vương Tuyết gọi, theo bản năng mà đáp lại một câu: "Vương tỷ, làm sao vậy?"

"Kỷ Lam cùng Ngao An An muốn lại đây xem em."

"Xem em làm cái gì? Là thấy em hiện tại đẹp hơn Ngao An An sao? Quả nhiên, trang điểm như vậy là đẹp nhất." Tôn Tiệp tự luyến nói.

Nghe Tôn Tiệp nói, Vương Tuyết chỉ có một loại cảm giác chính là một lời khó nói hết a!

Tôn Tiệp sau khi trúng ta thật sự quá đáng sợ!

Rốt cuộc phải có bao nhiêu tự tin mới có thể nói ra câu đẹp hơn Ngao An An?

Vương Tuyết trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên nói cái gì mới tốt.

Cuối cùng cũng chỉ có thể ở một bên tự hờn dỗi.

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.

Suy đoán có lẽ là Kỷ Lam cùng Ngao An An, Vương Tuyết hừ hừ nói: "Tiến vào."

Sau đó, cửa mở ra, quả nhiên là hai người Kỷ Lam cùng Ngao An An.

Nhìn vẻ mặt tươi cười của Kỷ Lam, Vương Tuyết nhịn không được nghẹn một chút.

Quả nhiên là tới xem chuyện cười của bọn họ.

Bất quá Vương Tuyết vẫn vội lên tinh thần.

"Hai người cứ tùy tiện ngồi đi."

"Ân ân, đều là người một nhà, chúng ta sẽ không khách khí." Kỷ Lam cười tủm tỉm nói, cùng Ngao An An ngồi xuống sô pha.

Người vừa ngồi xuống, Tôn Tiệp liền xoay người, cùng Ngao An An mặt đối mặt, thần sắc mang theo một tia đắc ý.

Là cảm giác được uy hiếp từ nàng, cho nên tới xem tình huống sao?

Vương Tuyết nhìn biểu hiện của Tôn Tiệp, thật là có chút không nỡ nhìn thẳng.

Nàng cảm thấy, chờ Tôn Tiệp tỉnh táo lại, khẳng định là hận không thể trở về quá khứ cho bản thân một cái tát!

"Kỷ Lam, không phải cô nói An An có thể hỗ trợ sao? Hiện tại có thể xem thử Tôn Tiệp là xảy ra chuyện gì không?" Vương Tuyết nghĩ nghĩ, vẫn mở miệng nói, so với mặt mũi, nhìn Tôn Tiệp cứ mất mặt như vậy, nàng càng cảm thấy chút mặt mũi này không cần giữ làm gì.

Nếu Ngao An An thật sự có thật bản lĩnh, hiện tại liền sớm giải quyết cũng tốt, đỡ phải đợi lát nữa mời đại sư đến lại để cho người khác xem náo nhiệt.

"Cái này, tôi phải hỏi An An." Nói xong, ánh mắt Kỷ Lam nhìn về phía Ngao An An, Vương Tuyết cũng nhìn qua.

Ngao An An nghe vậy, cười cười nói: "Ta trước nhìn xem."

Nói xong, từ trên xuống dưới mà đánh giá Tôn Tiệp.

Nửa ngày, mới mở miệng nói: "Nàng thật sự trúng tà, bị quỷ quấn lấy, con quỷ kia hiện tại vẫn đi theo bên người nàng."

Vương Tuyết nghe Ngao An An nói, đột nhiên cảm thấy cả người lạnh lẽo.

Có có có có...... Có quỷ sao?

Ngay sau đó, lặng lẽ cách Tôn Tiệp xa một chút, lại nghĩ đến hai người Ngao An An cùng Kỷ Lam còn ở chỗ này, lá gan liền lớn hơn một chút.

"Vậy có cách đuổi đi không sao?" Vương Tuyết tiếp tục nói.

"Cách đương nhiên là có, nhưng cách của ta tương đối mạnh bạo, sợ sẽ xảy ra tình huống bất ngờ gì đó, cho nên ta kiến nghị vẫn nên chờ đại sư mà công ty mời đến! Nếu hắn không được ta lại ra tay, bằng không ta sợ có người sẽ nói ta quan báo tư thù." Ngao An An cười nói.

Ai! Khó được nhìn thấy hình ảnh thú vị như vậy, nàng thích để nó kéo dài một chút.

Cho nên vẫn nên từ từ đi!

Nàng cũng muốn nhìn xem đại sư kia có bản lĩnh hay không?

Vương Tuyết nghe Ngao An An nói như vậy, cũng 囧 cái 囧.

Nàng trên thực tế cũng lo lắng Ngao An An sẽ động tay động chân gì đó, chỉ là nàng nghĩ, nếu vậy càng tốt, hoặc là Ngao An An căn bản chính là loè thiên hạ, nói như vậy, sau đó nàng liền có tin tức có thể dời đi tầm mắt công chúng.

Chỉ là nàng không nghĩ tới, Ngao An An thế nhưng lại nói trực tiếp như vậy, trong khoảng thời gian ngắn cũng làm nàng không biết nên nói cái gì mới tốt.

Nhìn dáng vẻ Vương Tuyết khó hiểu, Kỷ Lam cũng nói, "Đúng vậy! Yên tâm chờ đại sư đến đây đi! Dù sao Tôn Tiệp hiện tại cũng không có nguy hiểm tới tính mạng, chờ được."

Vương Tuyết: "......"

Lời tốt lời xấu đều các nàng đều đã nói, Vương Tuyết còn có thể nói gì được nữa?

Chờ đi!

Vương Tuyết kế tiếp cũng không nói gì, liền ngồi ở một bên tiếp tục chờ, bất quá chỉ là vị trí ngồi cách Tôn Tiệp một khoảng, hiển nhiên là tin những gì Ngao An An nói.

Mà lúc này, ánh mắt Ngao An An lại dừng trên người Tôn Tiệp.

Chuẩn xác mà nói, là dừng ở nữ quỷ bên cạnh Tôn Tiệp.

Nữ quỷ cảm giác được Ngao An An nhìn lại, thân mình nhịn không được run lên một chút.

Người này, nữ quỷ cảm thấy có chút đáng sợ a?

Anh anh anh...... Chỗ vữa mới bị đánh kia lại cảm thấy đau rồi!

Nhìn Ngao An An, nhịn không được lộ ra một biểu cảm lấy lòng, sau đó cả người đều trốn tránh ở sau lưng Tôn Tiệp, tầm mắt Tôn Tiệp cũng dời đi, lập tức nhìn gương không hề để ý đến Ngao An An.

Nhìn thấy nữ quỷ này có chút hèn, Ngao An An xì một tiếng cười.

Vương Tuyết tức khắc nghi hoặc nhìn Ngao An An, nàng cười cái gì?

"Làm sao vậy?" Kỷ Lam cố ý hỏi.

"Không có gì, ta chỉ cảm thấy rất thú vị." Ngao An An cười cười nói.

Kỷ Lam nghe vậy, theo tầm mắt Ngao An An nhìn về phía Tôn Tiệp, trong lòng tức khắc hiểu rõ.

Ngao An An nói tuyệt đối không phải Tôn Tiệp, mà là nữ quỷ kia.

"Có thể để tôi nhìn một chút sao? Tôi khá tò mò." Kỷ Lam ngay sau đó nói, nàng cảm thấy con quỷ này hẳn là không có đáng sợ như mấy con quỷ trước đó nàng gặp.

Nàng đã thấy nhiều quỷ như vậy, cũng không thiếu một con này.

"Ân." Ngao An An đáp lời, liền giúp đỡ Kỷ Lam mở Âm Dương Nhãn.

Truyện chỉ đăng ở một trang duy nhất là Wattpad.***

Sau đóm Kỷ Lam nhìn về phía Tôn Tiệp liền thấy được một nữ quỷ, từ trên xuống dưới mà đánh giá trong chốc lát sau đó nói: "Tôi cảm thấy nàng cũng khá xinh đẹp, như thế nào thẩm mỹ lại kỳ quái như vậy!"

"Lát nữa hỏi nàng một chút sẽ biết." Ngao An An nói.

Kỷ Lam gật gật đầu.

Mà lúc này, Vương Tuyết nghe hai người đối thoại chỉ cảm thấy lông tơ dựng đứng, hai người là đang đang nói về Tôn Tiệp hay là nói về...... Quỷ?

Môi giật giật, Vương Tuyết lại không dám xen mồm.

Nàng sợ nghe được đáp án kia.

Cho dù rất có khả năng là hai người kia cố ý dọa nàng.

Nhưng dù là như vậy, đối với sự vật không biết sự con người luôn có một sự sợ hãi không thể diễn tả thành lời.

Kỷ Lam lúc này vừa lúc nhìn thoáng qua Vương Tuyết, nhìn sắc mặt nàng có chút tái, cười cười nói: "Vương tỷ, có muốn để An An giúp chị xem một chút không, như vậy chị cũng có thể thấy được."

"Không...... Không cần, tôi như bây giờ khá tốt." Vương Tuyết vội vàng cự tuyệt.

Cự tuyệt xong lại nhìn Ngao An An cùng Kỷ Lam, tức khắc cảm thấy mình có chút không dám ở cạnh bọn họ.

Rõ ràng biết Tôn Tiệp bị quỷ ám, còn dám làm trò trước mặt nàng nói giỡn, bản lĩnh như vậy nàng không có.

Vương Tuyết hiện tại cảm giác chân mình không tự chủ được mà run lên.

Sau đó vội cầm điện thoại nói: "Tôi đi gọi điện thoại hỏi một chút xem, đại sư kia khi nào đến?"

Nói xong câu đó, Vương Tuyết liền vội rời khỏi phòng.

Cũng không biết có phải ảo giác hay không, nàng thật là cảm giác trong phòng có chút lạnh......

Cả người run lên một chút, Vương Tuyết vội lấy cớ gọi điện thoại trốn ra ngoài.

Chờ Vương Tuyết đi rồi, lúc này Tôn Tiệp tiếp tục nhìn gương, đôi mắt không chớp mà nhìn chằm chằm chính mình trong gương.

Ngao An An nhìn vào nữ quỷ, khóe miệng mang theo ý cười nói: "Lại đây."

Nữ quỷ nghe thấy Ngao An An nói, đầu vươn ra một ít, sau đó nói: "Ngươi kêu ta sao?"

Ngao An An gật đầu, duỗi tay ngoắc một cái "Chính là ngươi, lại đây."

"Nga." Nữ quỷ nhẹ nhàng nga một tiếng, sau đó chậm rãi dịch bước bay tới gần Ngao An An.

Nhìn một màn này, Kỷ Lam cười.

Y như một cô dâu nhỏ?

Con quỷ này quả nhiên "Đáng yêu" như nàng nghĩ.

"Ngươi tại sao lại quấn lấy nàng? Còn muốn mê hoặc nàng ta tự trang điểm thành như vậy?" Ngao An An là tò mò thật.

Nghe Ngao An An nói, nữ quỷ chớp chớp mắt, sau đó nói: "Ta là đi theo một cô gái đến đây, cô ấy nói muốn trở nên đẹp hơn. Nên ta liền giúp cô ấy trang điểm, sau đó ta lại nhìn thấy một người khác đẹp hơn, ta liền nhịn không được đi theo cô ấy, chờ đến lúc các nàng muốn đẹp hơn, ta liền sẽ giúp các nàng trang điểm, ngươi không cảm thấy sau khi được ta giúp bọn họ càng xinh đẹp hơn sao?"

"Phốc ~"

Kỷ Lam nhịn không được cười ra tiếng.

"Ngươi thật sự cảm thấy nàng như vậy là đẹp?" Ngao An An cũng có chút kỳ quái nhìn nữ quỷ.

"Đẹp."

"Ta thì sao?" Ngao An An chỉ chỉ mặt nàng nói.

"Đẹp." Nữ quỷ không chút do dự nói, Ngao An An là người đẹp nhất nàng từng gặp qua!

Ngao An An nghe vậy, ở trong lòng trầm mặc, khiếu thẩm mỹ không thành vấn đề, đại khái là vấn đề ở kỹ thuật?

"Ngươi thích trang điểm cho người ta?"

"Ân, ta lúc còn sống rất thích trang điểm cho người ta, bọn họ cũng rất vừa ý a!"

"Còn có người mời ngươi? Bọn họ trang điểm xong không nói gì sao?" Ngao An An không xác định hỏi.

"Ta là trang điểm cho người chết ~" nữ quỷ nghiêm túc nói.

Ngao An An: "......"

Kỷ Lam: "......"

Các nàng cuối cùng cũng minh bạch nữ quỷ này vì sao lại trang điểm cho người ta thành như vậy!

Nguyên lai hết thảy đều là "Hiểu lầm".

Trang điểm cho người chết, có thể hiểu a!

Nhìn dáng vẻ không biết nói gì của An An cùng Kỷ Lam, nữ quỷ thật cẩn thận nói: "Ta trang điểm không đẹp sao?"

"Chỉ là không hợp với hiện tại. Giống ta trang điểm nhẹ như vậy ở nhân gian tương đối được yêu thích."

"Nhưng sau khi ta giúp các nàng trang điểm xong, các nàng đều cảm thấy mình siêu cấp xinh đẹp!" Nữ quỷ không thể tin tưởng nói.

"Đó là bởi vì ngươi hiện tại là quỷ, ngươi ở bên tai bọn họ nói, bọn họ sẽ bị ngươi mê hoặc, đại khái có lẽ là năng lực mạnh nhất của ngươi?" Ngao An An nói, năng lực này nhưng thật ra rất mới lạ.

"Năng lực? Ta không biết."

"Ta cũng không xác định, nếu không chúng ta thử xem?" Ngao An An hỏi.

"Làm thế nào?"

"Ngươi nói với nàng ta, nàng là kẻ xấu nhất xem?" Ngao An An chỉ vào Tôn Tiệp đề nghị.

Nữ quỷ nghe lời bay tới cạnh Tôn Tiệp ở bên tai nàng lập lại lời của Ngao An An.

Tôn Tiệp nghe xong, thần sắc trong gương đã xảy ra biến hóa kịch liệt.

"Làm sao lại xấu như vậy! Ta tại sao lại xấu như vậy?"

Nhìn một màn này, nữ quỷ kinh ngạc không thôi.

Nàng luôn luôn muốn khách hàng của nàng trở nên xinh đẹp! Đây là lần đầu tiên nhìn thấy lời nói của mình đối với con người có ảnh hưởng như vậy.

"Nữ quỷ này có chút thần kỳ." Kỷ Lam nhìn nữ quỷ, nói với Ngao An An.

"Ân." Ngao An An gật đầu.

Năng lực đặc thù của nữ quỷ rất đặc biệt.

Ngao An An đang chuẩn bị nói gì đó, cửa văn phòng đã mở ra.

Vương Tuyết đi ở phía trước, phía sau nàng còn có mấy người.

Trong đó một người quen đến không thể quen hơn được.

"Liên đại sư, ngài mau nhìn xem, đây là nghệ sĩ bị quỷ ám của tôi." Vương Tuyết vội nói: "Con bé vẫn luôn cho rằng mình là đẹp nhất......"

Vương Tuyết còn chưa nói xong, Tôn Tiệp đã khóc lớn, "Em như thế nào lại xấu như vậy, tại sao lại trở nên xấu như vậy."

Vương Tuyết: "......"

Nàng mới đi ra ngoài một chút, làm sao lại từ đẹp biến thành xấu?

Trần Thạch đi theo tới nhìn một màn này cũng sửng sốt vô cùng, ngay sau đó lập tức nói với Liên đại sư: "Đại sư, mặc kệ thế nào? Ngài nhìn xem có vấn đề hay không."

Liên đại sư nghe Trần Thạch cùng Vương Tuyết nói, ánh mắt lại dừng ở trên người Ngao An An cùng với nữ quỷ bên cạnh nàng.

Hắn tại sao lại cảm thấy nữ quỷ này cùng Ngao An An có chút quan hệ a!

Cái này, hắn nên nói thế nào đây?

Nhìn mặt Liên đại sư lộ vẻ khó xử, trong lòng Vương Tuyết lộp bộp một cái, "Có vấn đề sao?"

"Không thành vấn đề, tôi chỉ là gặp người quen." Liên đại sư thử nói.

"Người quen?"

"Liên đại sư, không nghĩ tới là ông nha." Kỷ Lam cao hứng chào hỏi.

"Các người quen biết?"

"Liên đại sư chính là sư phụ của An An!" Kỷ Lam cười nói.

Những người khác nhìn một chút Liên đại sư rồi lại nhìn một chút Ngao An An, nguyên lai Ngao An An có bản lĩnh thật.

Liên đại sư vừa nghe câu sư phụ kia, trong lòng liền chột dạ, vội vàng nói: "Tôi chỉ là sư phụ trên danh nghĩa tôi, nàng là được sư phụ tôi dạy dỗ, thiên phú rất cao, so với tôi cũng lợi hại hơn nhiều."

Nghe Liên đại sư nói như vậy, ánh mắt không ít người nhìn Ngao An An cũng thay đổi.

Nguyên lai, Ngao An An thật sự biết xem tướng bắt quỷ a!

"Vậy An An cũng có thể giúp Tôn Tiệp trừ tà không? Có thể......" Ánh mắt Vương Tuyết sáng lên, một ý đồ xấu từ trong đầu chợt lóe qua.

"Ân, lúc ngươi vừa mới ra ngoài, ta liền bắt đầu động thủ, đợi một lúc nữa sẽ không sao." Ngao An An nói.

"Vương tỷ, nếu An An nói nàng có thể, cô trước đó sao không nói sớm, vừa rồi còn tới thúc giục tôi làm gì?" Trần Thạch tức khắc nhìn về phía Vương Tuyết, nếu sớm biết rằng Ngao An An có thể, hắn đã sớm để An An xử trí, hà tất hiện tại để cho mọi người đều biết!

Thất sách a thất sách!

Đáng tiếc hắn vẫn luôn không phát hiện Ngao An An là một đại sư thật lợi hại.

"Tôi......"

"Giám đốc Trần, không thể trách Vương tỷ, bởi vì lúc trước có chút khúc mắc, Vương tỷ không tin chúng ta cũng là điều bình thường, cho nên chúng ta chỉ có thể tôn trọng ý của Vương tỷ, chỉ là vừa rồi lúc Vương tỷ đi ra ngoài, cảm xúc Tôn Tiệp đột nhiên thay đổi, An An mới nhịn không được ra tay." Kỷ Lam ở một bên cắt đứt lời Vương Tuyết nói, đồng thời cũng không quên trả đũa.

"Rõ ràng......"

"A!"

Ngay lúc Vương Tuyết muốn biện giải, đột nhiên, bên cạnh truyền đến một tiếng thét chói tai.

Là Tôn Tiệp!

Mọi người nhìn lại chỉ thấy Tôn Tiệp cầm gương nhìn mặt mình, nhịn không được thét chói tai.

"Vương tỷ, trên mặt em tại sao lại thành như vậy? Em không phải đi toilet sao? Tại sao lại ở chỗ này? Còn có mặt em vì sao lại đắp nhiều phấn như vậy!" Tôn Tiệp khẩn trương nhìn Vương Tuyết nói, thần sắc toàn là không thể tin tưởng.

Nghe được Tôn Tiệp nói, mọi người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Rốt cuộc...... Rốt cuộc đã khôi phục bình thường.

"Chị xem, không phải được rồi sao?" Kỷ Lam cười nói với Vương Tuyết.

Nhìn gương mặt tươi cười của Kỷ Lam, Vương Tuyết tức giận đến hộc máu.

Thật là quá đáng giận!

Các nàng sớm đã có thể giúp Tôn Tiệp, thế nhưng còn cố ý dọa nàng đi ra ngoài, hiện tại còn đem nồi ném đến trên người nàng.

Trần Thạch mới không để ý tới khúc mắc giữa hai người, nhìn Tôn Tiệp đã bình thường lại, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Không có việc gì thì tốt rồi, bất quá vì để ngừa vạn nhất, An An cùng Liên đại sư có thể ở thêm một lúc?"

Trần Thạch coi trọng nhất là mặt mũi của công ty.

Hiện tại Tôn Tiệp không có việc gì, hắn cũng đã mời đại sư tới, như vậy liền thuận tiện xem công ty luôn, cũng không uổng công đi một chuyến này, đồng thời nhìn xem có thể ngăn chặn chuyện này lại phát sinh lần nữa hay không.

"Được." Ngao An An một lời liền đồng ý.

"Không thành vấn đề." Liên đại sư cũng nói.

"Như vậy Vương tỷ, cô ở lại trấn an Tôn Tiệp, sau đó thanh minh, cô là người đại diện kim bài của công ty, cần làm thế nào cô hiểu rõ, cũng không cần tôi chỉ đạo." Trần Thạch lại nói với Vương Tuyết.

Vương Tuyết nghe Trần Thạch nói, nhìn thoáng qua Ngao An An cùng Kỷ Lam, trong lòng nghẹn khuất muốn chết, lại cũng chỉ có thể cứng rắn nuốt xuống mà đáp một chữ "...... Được".

Trần Thạch gật gật đầu, ngay sau đó đám người Ngao An An rời đi.

Kỷ Lam đi phía sau, thời điểm rời đi còn phất phất tay với Vương Tuyết, trong miệng nói ba chữ "Gặp lại sau".

Vương Tuyết thấy thế, tức khắc cảm thấy bản thân có chút thở không nổi.

Kỷ Lam!

Kỷ Lam nhất định là cố ý! Nhất định là cố ý!

A a a a...... Tức chết nàng!

Hết chương 57.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro