Chương 4 : Đao thứ 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lạc Minh Thù từ trước đến nay ăn mềm không ăn cứng, vốn dĩ nàng không định nghiêm túc giúp Lục Dao Dao đi truy tung thần thức Ngụy Thanh, nhưng được vinh danh, thật phong cách, nàng rất thích phương thức trao giải này.

"Quá khen quá khen." Lạc Minh Thù thoải mái hào phóng tiếp nhận cờ thưởng.

"Lạc sư tỷ, nghe nói tỷ trợ giúp Phục Vân phong tìm đệ tử mất tích miễn phí, chưởng môn rất cảm động, lúc này mới phát cờ thưởng." Bên người đệ tử thấp giọng nhắc nhở.

"Nàng quá nghèo, ba vạn linh thạch đều không lấy ra được, ta coi như giúp đỡ người nghèo." Ngón tay Lạc Minh Thù nhẹ nhàng mơn trớn lá cờ, vô cùng hài lòng.

"Lạc sư tỷ, tỷ thật sự tốt bụng." Tiểu đệ tử được phái tới nịnh nọt nói.

Lạc Minh Thù biết hắn không thực lòng, nhưng nàng thích loại giả dối nịnh nọt này, nàng từ túi gấm lấy ra một ít linh thạch, thưởng cho hắn, "Lần đầu tiên thu được cờ thưởng, ta thưởng cho các ngươi."

Chúng đệ tử hân hoan rời đi, Lạc Minh Thù hân hoan ôm cờ trở về, A Phát cũng hân hoan đi lên xem: "Nha, là cờ thưởng."

"Đẹp không?" Lạc Minh Thù đem cờ thưởng treo ở phòng ở giữa, "Nếu Lục Dao Dao ko lại đây tìm ta, ta còn không có cơ hội lấy lá cờ phong cách này đâu."

"Sư tỷ không thích nàng sao?" A Phát cảm thấy nghi hoặc, "Ngày thường đồng môn tới mượn một số tiểu pháp bảo, ngươi tâm tình tốt không hỏi nguyên do liền cho mượn, nhiều lắm thu chút tiền thuê, này Lục Dao Dao tuy rằng không có ý tốt, nhưng cảm giác tỷ có thù ý nàng."

A Phát vỗ vỗ Lạc Minh Thù bả vai: "Không có việc gì, nếu tỷ không thích, ta liền nghĩ cách giáo huấn nàng."

"Xác thật là có thù địch." Lạc Minh Thù vuốt vuốt tua rua của cờ thưởng, không để ý mà nói, "Nếu ta trực tiếp cho mượn, người khác sẽ đem công lao dồn hết lên người nàng, rốt cuộc nàng ta vì lo cho sư huynh mới đánh liều mà tới cầu xin ta."

"Nếu ta khó xử nàng, tới lúc đó chưởng môn cũng sẽ ra mặt, ta ngược lại mang danh bạc tình bạc nghĩa." Lạc Minh Thù lầm bầm lầu bầu. "Tuy rằng ta không thèm để ý những hư danh đó, nhưng nếu như vậy thì chắc chắn đã không có cờ thưởng này."

"Kiểu gì ta cũng ăn thiệt, không bằng lấy lại chút đồ tốt, tỷ như cái vòng tay kia, đại sư ở Tu Chân Giới có thể tạo ra cái vòng tay này đều đã chết, đây là vật độc nhất vô nhị nha." Lạc Minh Thù liếm liếm môi, nàng trời sinh tham tài yêu sắc, rất có hứng thú với chiếc vòng ngọc của Lục Dao Dao.
"Nhưng không nghĩ đến nàng ta vắt cổ chày ra nước, còn gọi mấy vị trưởng lão tới ép ta, ta chỉ có thể cho nàng mượn Hoán Hồn Linh." Lạc Minh Thù phân tích rõ ràng, lấy chỉ số thông minh siêu cao của nàng dễ dàng nhận ra mưu kế của Lục Dao Dao, nàng chỉ đơn thuần là yêu tiền thôi.

* vắt cổ chày ra nước : keo kiệt, bủn xỉn
"Lục Dao Dao mới gia nhập môn phái không lâu, mà đã có bảo vật ngay cả tỷ cũng muốn?" A Phát nghĩ mãi không thông.

"Có thể là nàng có tiền, rất nhiều tiền." Lạc Minh Thù nghĩ đến tình tiết trong nguyên tác, nàng là nữ phụ ác độc, còn Lục Dao Dao là nữ chính, vận may không ngừng ,vô số kỳ bảo chạy đến bên người nàng ta.

Lạc Minh Thù suy nghĩ rất lâu, nhưng thực tế là——

"Thông báo ký chủ ,nhiệm vụ mượn Hoán Hồn Linh để đạt được hảo cảm của các trưởng lão môn phái đã thất bại." Vòng ngọc xanh biếc trên tay Lục Dao Dao phát ra lục quang, âm thanh lạnh lẽo vang lên.

Lục Dao Dao lau nước mắt: "Ô ô ô, hệ thống, ta cũng không biết phải làm sao, Lạc Minh Thù nàng... nàng mê tiền háo sắc, nàng thật không biết xấu hổ!"

"Đây là lý do ngươi dùng tích phân để đổi châu bối sao?"

*châu bối : là cái vòng cổ á

"Nàng chính là muốn hệ thống ngươi! Ai bảo ngươi lớn lên hút người như vậy, khiến nàng ta chú ý, ta chỉ muốn bảo vệ ngươi, nếu ngươi bị trói buộc với nàng ta, nàng ta chắc chắn sẽ đập bỏ ngươi." Lục Dao Dao bắt đầu đổ lỗi.

Hệ thống: "...." Mẹ nó.....

"Nhiệm vụ tiếp theo, ký chủ vui lòng cẩn thận, ngài cần tự mình ra tay cứu Ngụy Thanh mang về, hắn sẽ vô cùng cảm kích ngài, độ hảo cảm với ngài cũng sẽ tăng cao." Sau khi hệ thống im lặng một lúc, nhanh chóng công bố nhiệm vụ mới.

"Thêm một nhiệm vụ phụ," hệ thống lúng túng, "Xin ngài bảo vệ tốt hệ thống—cũng chính là ta, nếu mất đi ta, toàn bộ phúc lợi ngươi đang hưởng đều sẽ mất."

"Được." Lục Dao Dao nhu nhược cắn môi, đáp ứng hệ thống.

Ba ngày trôi qua nhanh chóng, Lục Dao Dao đã chuẩn bị tốt, chạy đến Thủy Khê Giản.

Lạc Minh Thù lúc này nằm ườn trên chiếc ghế trong sân cùng tu sĩ nặc danh đối chiến.

Sau một hiệp, nàng bị hạ đo ván khi đối phương liên tiếp gửi ba tin tức.

【Tu sĩ nặc danh:....】

【Tu sĩ nặc danh:....】

【Tu sĩ nặc danh:....】

Trên Linh Võng, các cao thủ như họ không cần quan tâm đến nội dung văn bản, trong trận chiến ai spam tin nhắn nhanh hơn thì người đó thắng. Lạc Minh Thù lần trước đã thua trận.

Nàng nghỉ ngơi ba ngày, giờ đây đăng lên hình ảnh bữa sáng phong phú xa hoa để đáp trả, đồng thời tấn công đối phương.

【Mỹ nữ 300 tuổi Thủy linh căn siêu dễ lừa: bữa sáng "đỉnh nóc kịch trần,cờ bay phấp phới" (hình ảnh) các ngươi nói đám Ma tu nghèo kiết xác kia có được ăn ngon như thế này không?】

【Mỹ nữ 300 tuổi Thủy linh căn siêu dễ lừa: Lần trước có việc nên phải rời đi, có bản lĩnh thì quay lại chiến.】

Đối phương phản hồi sau vài giây.

【Tu sĩ nặc danh: Có ý gì?】

Với Tạ Trường Minh, trận chiến lần trước chỉ hao một ít sức của hắn.

Hắn lướt qua hình ảnh Lạc Minh Thù đăng, bữa sáng của nàng thực sự xa hoa, trên bàn gỗ là đào hoa lộ, cánh hoa đào từ núi Đông Dương, ngâm trong nước từ đỉnh tuyết sơn, lan tỏa vị ngọt. Bên cạnh bình đào hoa lộ là hai quả trái cây đỏ tươi, dưới ánh nắng mặt trời rất nổi bật.

Ma Vực là nơi nghèo nàn, những đồ vật màu sắc tươi sáng không thể xuất hiện ở đó, Tạ Trường Minh nhìn thấy bình đào hoa lộ, chớp mắt sửng sốt.

Trong khi hắn im lặng, Lạc Minh Thù đã không ngừng phát tin nhắn.

【Mỹ nữ 300 tuổi Thủy linh căn siêu dễ lừa: Không thể nào, ngươi thực sự chưa từng thấy qua sao?】

【Mỹ nữ 300 tuổi Thủy linh căn siêu dễ lừa: Kêu ta một tiếng mỹ nhân tỷ tỷ có thể xem xét giúp đỡ người nghèo các ngươi một chút.】

【Mỹ nữ 300 tuổi Thủy linh căn siêu dễ lừa: Sao không phản hồi? Tiểu tử ngươi sợ sao? Không phải mấy ngày trước còn kiêu ngạo lắm à?】

Chậm chạp không nhận được phản hồi của đối phương, nàng tưởng mình đã thắng, kết quả không lâu sau, đối phương liên tục đáp trả.

Vì đối phương ít nói, dù là Tứ Phương Thủy Kính cùng Lạc Minh Thù cãi nhau cũng không nghĩ ra câu chửi mới, nên Tu sĩ nặc danh dùng một câu nói để trực tiếp hủy mười mấy bình luận của Lạc Minh Thù thành những mảnh nhỏ.

" Lạnh. Ăn. Không.Ngon." Đối phương mạnh mẽ hủy mười mấy bình luận của Lạc Minh Thù.

Vì thế, với đề tài "Bữa sáng này tột cùng có ngon không", Tu sĩ nặc danh và Mỹ nữ 300 tuổi Thủy linh căn siêu dễ lừa đã bắt đầu một trận quyết chiến mới, mãi đến khi Lục Dao Dao đến thì mới kết thúc.

Đối chiến yêu cầu sự tập trung cao độ, Tạ Trường Minh hoàn toàn có thể chia ý niệm thành hai, nên lần này kết thúc khi Lạc Minh Thù rời khỏi sân, ai không phản hồi trước thì tính người đó thua.

Trong khi hai người đối chiến đã thu hút một đám tu sĩ xem, thậm chí còn khen Tu sĩ nặc danh không ngớt, cảm khái cuối cùng ông trời có mắt, đưa đến người trị được Giang Tinh nổi tiếng Linh Võng, thật là chuyện đáng mừng.

Còn trận chiến trên Linh Võng này tạm thời không liên quan đến Lạc Minh Thù, nàng vươn tay về phía Lục Dao Dao: "Ngươi đưa tín vật của sư huynh ngươi cho ta."

Nàng nhẹ nhàng vuốt ve Hoán Hồn Linh trong lòng bàn tay, giải thích: "Ta sẽ tự mình thi pháp, dù không thể chuẩn bằng các trưởng lão, nhưng cũng không có cách nào, ai bảo Hoán Hồn Linh là của ta chứ? Vì vậy yêu cầu đồ vật của sư huynh ngươi, tốt nhất là ngươi gói vào khăn đưa cho ta, ta sợ bẩn."

Lục Dao Dao nâng lông mày, yếu ớt nhìn Lạc Minh Thù, tự động che chắn những từ ngữ châm chọc của nàng: "Cám ơn Lạc sư tỷ."

Nàng lấy ra một cái túi tiền từ trong lòng ngực, khi Lạc Minh Thù tiếp nhận, cảm giác nhẹ như bông, bên trong hình như không có gì.

"Đó là tóc của sư huynh." Lục Dao Dao ngượng ngùng nói.

Lạc Minh Thù suýt chút nữa đã ném cái túi này.

"Trước khi hắn đi thí luyện để lại cho muội, nói rằng nếu muội nhớ hắn thì có thể nhìn nhúm tóc này cho đỡ nhớ." Lục Dao Dao bổ sung thêm.

Lạc Minh Thù cầm túi, càng ghét bỏ, tình thú thật đáng sợ.

Nàng lấy một đôi găng tay bằng tơ lụa từ A Phát, lấy tóc Ngụy Thanh từ túi ra, nhưng sợi tóc này rất ngắn, nàng nhớ rằng các nam tu sĩ thường để tóc dài rồi cuốn lên, chưa thấy sợi tóc ngắn như vậy.

"Sư huynh ngươi tóc ngắn như vậy?" Lạc Minh Thù nghi ngờ hỏi.

"Đúng vậy." Lục Dao Dao gật đầu.

Đầu ngón tay Lạc Minh Thù vuốt ve Hoán Hồn Linh, nó phát ra âm thanh thanh thúy như tiếng chuông, rõ ràng rất thích được vuốt ve. Những lục lạc nhỏ xung quanh rung lên, chạm vào lòng bàn tay Lạc Minh Thù.

Tóc của Ngụy Thanh được đặt vào Hoán Hồn Linh, Lạc Minh Thù nhắm chặt mắt, toàn thân tỏa ra ánh sáng nhạt, Lục Dao Dao và A Phát ngay lập tức lùi lại vài bước, sợ làm phiền nàng.

Họ đều là tu sĩ Kim Đan Kỳ, còn Hoán Hồn Linh là pháp bảo thượng phẩm, họ không thể điều khiển, hơn nữa việc truy tìm hao tốn một lượng pháp lực lớn, nếu bị quấy nhiễu sẽ cho kết quả lệch lạc.

Lạc Minh Thù cảm ứng sợi tóc, xung quanh nàng xuất hiện tử lam sắc lấp lánh. Tử sắc dần dần hội tụ, hình thành bản đồ Tu Chân Giới. Hoán Hồn Linh phát ra âm thanh "Leng keng", từ thân nó kéo dài ra một sợi tơ tử sắc.

Sợi tơ này bắt đầu di chuyển trên bản đồ, tìm kiếm khắp nơi nhưng lộ trình có vẻ kỳ quái, như thể đang do dự.

A Phát thấy vậy lập tức nhận ra có vấn đề. Dù Lạc Minh Thù bị một số người không quen nhìn trêu chọc về việc tu vi trì trệ, hơn trăm năm ở Nguyên Anh không thể đột phá, nhưng nàng thi triển pháp thuật rất tinh diệu, nguyên thần và pháp lực thâm hậu, thậm chí còn mạnh mẽ hơn so với phần lớn tu sĩ Xuất Khiếu kỳ.

Sử dụng Hoán Hồn Linh để tìm kiếm vị trí của chủ nhân sợi tóc đối với Lạc Minh Thù không phải là vấn đề khó khăn. Hơn nữa, Hoán Hồn Linh rất nghe lời, hẳn là sẽ hoàn toàn phối hợp với nàng.

Lạc Minh Thù nhíu mày, nàng đang sử dụng phương pháp tìm kiếm vị trí của Ngụy Thanh bằng thần thức nhân loại, nhưng sợi tơ màu tím trên bản đồ Nhân giới rõ ràng bị cản trở. Dù nàng phóng thích thêm pháp lực để tăng cường tìm kiếm, nhưng dường như chẳng có tác dụng gì, như muối bỏ biển.

Nhưng Lạc Minh Thù rất bất khuất không chịu thua. Nếu thần thức của Ngụy Thanh không muốn nàng tìm ra, nàng càng phải tìm cho bằng được. Nàng cắn răng, mồ hôi bắt đầu rịn trên trán, trên cổ tay, Hoán Hồn Linh phát ra âm thanh ngày càng dồn dập, "Đinh linh linh" — sợi tơ nhanh chóng chuyển động với tốc độ cao hơn.

Bản đồ Nhân giới bắt đầu kéo dài, hướng về phía tây, dần dần hiện ra một khu vực mới. Lục Dao Dao vốn luôn chú ý đến việc này, bất ngờ đứng dậy vì nó hướng đến Yêu Vực

Cuối cùng, sợi tơ dừng lại ở gần biên giới yêu vực, ánh sáng sâu kín lóe lên.

Lạc Minh Thù thu hồi Hoán Hồn Linh, nhìn kết quả này, nàng nhẹ nhàng thở dài, có chút cảm giác vui sướng khi người khác gặp họa: "Ôi chao, lại ở yêu vực, sư huynh của ngươi đúng là có vẻ như bị yêu tu bắt đi rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro