🎐 Chương 5 🎐: Trả cậu 20 tệ trước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Chu

Lâm Đang cự tuyệt: "Cậu ta không phải là học sinh ngoan, mình sợ cậu cũng sẽ bị ức hϊếp."

"Vì lí do này mà cậu không đến trường à?"

"Ừm." Giọng nói Lâm Đang mang theo chút giọng mũi, nghe thấy có hơi đau lòng

"Không sao đâu, ngoại trừ lần hỏi mượn tiền vào hôm khai giảng, sau này cậu ta có tìm cậu lần nào nữa không?"

Lâm Đang nói: "Không, có thể là do mình luôn ở cạnh mấy cậu nên cậu ta không có cơ hội đến làm phiền mình."

Tống Noãn vỗ trán một cái, "Đúng rồi ha, tụi mình cứ luôn ở cạnh nhau thì chắc chắn cậu ta sẽ không dám đến tìm cậu gây chuyện tiếp, cậu cứ yên tâm đi học đi, hai chúng ta sẽ chơi cùng nhau, còn có hai người Thịnh Hạ và Lý Hoè An nữa, đến lúc đó lấy bốn chọi một, khẳng định sẽ đánh thắng được cậu ta."

Trong lòng Lâm Đang đầy cảm động: "Được, vậy ngày mai mình sẽ đi học lại."

"Được được, cậu đừng sợ gì hết, tụi mình sẽ bảo vệ cho cậu, nếu cậu ta lại dám đến tìm cậu, tụi mình cũng có thể dựa vào đó để làm bằng chứng!"

Lâm Đang liên tục nói được, rồi lại trò chuyện cùng Tống Noãn thêm vài câu, đợi sau khi cúp máy, cô thương lượng ổn thoả với bà ngoại, ngày mai sẽ đi học lại.

Hôm sau, cô thức dậy sớm để sửa soạn, rồi đến trường cùng Hứa Phục Triều.

Sau khi vào lớp, cô theo bản năng nhìn thoáng về phía chỗ ngồi của Trình Diễm, hình như có bóng người ở đó, cô hoảng sợ tới mức lập tức thu hồi ánh mắt, vội vàng đi đến vị trí của mình ngồi xuống.

Trong lớp không chỉ có cô và Trình Diễm mà còn có những bạn học khác, hơn nữa trong lớp còn có camera, trong lòng cô cũng vì vậy mà yên tâm hơn một chút khi ngồi chờ nhóm Tống Noãn đến.
Chỗ ngồi trong lớp đã thay đổi một lần, lớp trưởng dời xuống ngồi chéo sau lưng cô, vừa đến đã kéo cô nói chuyện, chẳng mấy chốc Tống Noãn cũng đến, rồi đi tới nhập bọn cùng bọn họ tám chuyện.

Mãi cho đến tiết tự học buổi tối cuối cùng, cả nhóm thương lượng cùng nhau đi đến phòng tập để bàn bạc một chút về tiết mục biểu diễn sắp tới.

Bình thường Lâm Đang sẽ không học tiết tự học buổi tối nên cảm thấy có hơi mới lạ, nhưng những bóng tối xung quanh lại khiến cô cảm thấy lo lắng, Thịnh Hạ và Tống Noãn mỗi người một bên trái phải nắm lấy tay cô đi phía trước, còn Lý Hoè An hộ tống sau lưng.

"Nhìn thế này cứ giống giống như đang hộ tống Hoàng Hậu nương nương nhỉ?" Tống Noãn đột nhiện nẩy ra một suy nghĩ.

Thịnh Hạ bồi thêm: "Giống thật, hai đứa mình là thị nữ bên cạnh Hoàng Hậu, còn sau lưng chính là đại thái giám."
Hai người cùng bật cười lên, Lâm Đang không hiểu ý của bọn họ là gì những cũng cười theo, sau khi cười xong lại cùng nhau im thin thít: "Suỵt suỵt, vẫn còn những người bạn đang ở lại tự học, chúng ta nhỏ giọng một chút đi."

Lý Hòe An tức giận nói: "Mấy cậu cũng biết bản thân vừa cười quá trớn đấy à?"

Hai người nhìn nhau cười, không nói gì thêm, tiếp tục đi về phía cửa cầu thang trước mặt.

"Mình phải dùng gậy dò đường..." Lâm Đang rút tay ra, mở tìm cây gậy dò đường trên cổ tay. Nhưng thật ra có một điều cô vẫn chưa nói, chính là dù có dùng gậy dò đường thì cô vẫn không thể đi cầu thang.

Thế giới của cô là một mặt phẳng nên không thể thấy được những đồ vật lập thể.

Không khí có chút yên ắng, Tống Noãn chủ động đỡ vai cô, thấp giọng nói: "Mình sẽ nhắc nhở cậu, nghe thấy mình nói thì cậu cứ nhấc chân lên."

Dù có hơi ngại ngùng nhưng Lâm Đang vẫn làm theo, cô nhấc chân lên, chân sau làm chân trụ, cơ thể có chút loạng choạng.

"Đặt xuống."

Cô nghe theo, bước chân xuống.

"Nâng chân còn lại lên, đúng rồi, rồi đặt xuống."

Hai người còn lại đều giữ im lặng, Thịnh Hạ đứng bên trái đỡ cô, Lý Hoè An thì vẫn đứng ở sau lưng để bảo vệ, lỡ như cô có ngã thì cậu ta vẫn có thể kịp thời đỡ lấy.

Hai tầng cầu thang nhưng cả nhóm lại đi mất gần bảy tám phút, tuy nhiên Lâm Đang càng lúc càng trở trên thành thạo hơn, đến lúc sau đã có thể giữ vững thăng bằng, không còn dáng vẻ sắp sửa té ngã.

Sau khi vào phòng tập, cả nhóm liền trò chuyện sôi nổi, bắt đầu thảo luận về tiết mục.

Tống Noãn đề nghị: "Cứ để Lâm Đang chọn bài nhạc sẽ đánh trước đi, bọn mình sẽ quyết định những cái khác."

Đôi mắt Lâm Đang không tốt, bọn họ đều sợ luyện tập một khúc nhạc mới sẽ gây khó khăn cho cô, nên quyết định chọn một bài nhạc có sẵn.

Nhưng Lâm Đang lại nói: "Mình có thể luyện tập bài nhạc mới, cậu chỉ cần mở nó vài lần là mình sẽ có thể đánh được."

Ba người đều mở to mắt nhìn cô: "Đỉnh như vậy à?"

"Mấy cậu bật đại một đoạn piano để mình đàn thử xem." Cô có hơi thẹn thùng, khuôn mặt nhỏ trắng nõn giờ đã trở nên ửng hồng, cô ngồi trước cây piano điện, sau khi tìm được vị trí của các phím đàn thì đặt tay lên chúng.

Lý Hòe An nóng lòng móc điện thoại trong túi ra, tìm kiếm một đoạn piano rồi ấn phát.

Lâm Đang dựng tai lên nghe, sau đó nhắm mắt lại, ngón tay bắt đầu lướt trên những phím đàn, tiếng nhạc nhẹ nhàng du dương, có chút khang khác so với đoạn nhạc vừa phát trên điện thoại, tuy rằng chỉ có 30 giây ngắn ngủi nhưng cũng đủ khiến cho ba người đang lắng nghe phải khϊếp sợ.
Nhưng cô lại hoàn toàn không nhận ra, còn ngượng ngùng nói: "Hình như đàn sai đoạn giữa rồi, mình thật sự không nhớ rõ lắm."

Ánh mắt ba người đều ngơ ngác, chậm rãi vỗ tay.

Tống Noãn nói trước: "Như vậy đã tuyệt lắm rồi, vãi thật, cậu đúng là một thiên tài âm nhạc rồi, quả nhiên khi ông trời đóng cánh cửa này của người ta thì cũng sẽ mở ra một cánh cửa khác, sau này chắc chắn cậu sẽ trở thành một nhà soạn nhạc vĩ đại."

"Đúng vậy đúng vậy, thật sự rất rất lợi hại luôn!" Hai người còn lại cũng đồng tình.

Lâm Đang được khen ngợi đến đỏ mặt, chớp mắt hai cái: "Vậy mấy cậu cứ từ từ chọn nhạc đi nha, mình có thể luyện tập được, với lại bà ngoại mình cũng biết đàn piano, trước kia bà từng là giáo viên âm nhạc, các cậu cứ in bản nhạc chọn được ra đi, mình sẽ nhờ bà ngoại dạy đàn cũng được."
"Được, thế tụi mình chọn thơ trước đi, rồi lại chọn nhạc!"

Cả nhóm ngồi quây quần với nhau, bắt đầu thảo luận nên chọn bài thơ nào.

Lâm Đang không hiểu biết quá nhiều về thơ hiện đại, chỉ ngồi một bên nghe bọn họ thảo luận sôi nổi, dù vậy cô vẫn cảm thấy khá thú vị, cô thật sự thích bầu không khí náo nhiệt thế này.

Nhưng bàn đi tính lại, đến cuối cùng cả nhóm vẫn không chọn được bài nào, không ghét bỏ thì cũng là quá mức đại trà, hoặc là không phù hợp với chủ đề của ngày hội sắp tới, thế nên lại quay về bàn bạc về bài nhạc piano, cuối cùng cả nhóm quyết định sẽ chọn một bản nhạc mang hơi thở của thiên nhiên, như đang chậm rãi bước đi trên cánh đồng cỏ, Tống Noãn lập tức xoay vài vòng ngay tại chỗ, nhanh chóng tìm được cảm giác.

Đến khi thương lượng xong xuôi cũng sắp tới giờ tan học, cả nhóm nửa giúp nửa đỡ Lâm Đang xuống lầu.

Rất dễ dàng bị hụt chân khi đi xuống lầu, lúc đi xuống cô phải bỏ ra nhiều sức hơn khi đi lên khá nhiều, gần như là được Thịnh Hạ và Tống Noãn nửa ôm cô đi xuống.

Vừa đặt chân xuống mặt đất, tiếng chuông tan học cũng vang lên, Lý Hoè An và Thịnh Hạ phải đi về ký túc xá, còn mỗi Tống Noãn dẫn cô về phía trước.

Sân trường có hơi tối, gậy dò đường chạm vào mặt đất phát ra tiếng lộc cộc.

Vừa đi được nửa đường, Tống Noãn đột nhiên nhớ tới vẫn chưa lấy thẻ học sinh, nên ngay lập tức quay đầu đi lấy thẻ: "Đang Đang, cậu đứng ở đây chờ mình một tí, mình sẽ trở lại liền."

Cô nghe thấy có âm thanh qua lại của rất nhiều người, cũng cảm giác bóng đèn trên tường rất sáng, trong lòng cô cảm thấy yên tâm, ngoan ngoãn đứng tại chỗ chờ.

Một loạt tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến, cô tưởng Tống Noãn tìm thấy thẻ học sinh nên quay lại, đang muốn quay đầu nói chuyện cùng cô nàng, bỗng nhiên lại ngửi thấy mùi chanh quen thuộc.

Cả người cô gần như cứng ngắc, nước mắt đều sắp trào ra.

"Lâm Đang."

Giọng nói của chàng trai bị đè thấp, khác xa so với âm thanh cô nghe thấy trước kia, có hơi thô ráp, nếu không chú ý lắng nghe thì thật sự rất giống với giọng nói của Hứa Phục Triều.

"Chuyện, chuyện gì..." Đôi chân giấu dưới áo khoác của cô run cầm cập.

"Trả tiền này."

Cô cảm giác chàng trai chỉ đứng cách mình một bước dường như sẽ sáp lại gần vào giây tiếp theo. Cô sợ tới mức muốn móc tiền trong túi ra lập tức, để của đi thay người, nhưng không ngờ chàng trai ấy lại nói:

"Duỗi tay ra."

Cô run rẩy vươn bàn tay trắng nõn ra, cảm giác có hai tờ tiền được đặt trong tay. Lâm Đang ngơ ngác nhìn về phía chàng trai, ngớ ngẩn nói: "Cái gì vậy?"

Trình Diễm thấy rõ ánh nước trong mắt cô, khoé miệng bị thương lộ ra nụ cười nhạt, muốn hỏi vừa nãy cô đang cười cái gì. Nhưng cuối cùng chỉ giải thích một câu: "Trả cậu 20 tệ trước."
Dứt lời liền xoay người rời đi, chỉ còn mỗi Lâm Đang vẫn chưa lấy lại tinh thần, cứ đứng giơ mấy tờ tiền trong tay.

Chỉ, chỉ tới trả tiền thôi sao?

"Đang Đang, mình tới rồi nè! Cậu đang cầm gì trong tay vậy?" Tống Noãn chạy đến phía cô.

"Cậu nhìn thử giúp mình, đây là hai tờ tiền 10 tệ đúng không?" Cô hỏi.

Tống Noãn híp mắt nhìn nhìn, khó hiểu đáp: "Đúng rồi."

Cô nhíu mày, trong lòng cảm thấy nghi hoặc, chẳng lẽ là thật sự tới trả tiền ư?

"Anh họ của cậu cũng tới nữa nè, anh ấy vừa mới đến trước cửa lớp học tìm cậu nên mình tình cờ chạm mặt với anh ấy." Tống Noãn tránh sang một chút, để Hứa Phục Triều đi tới đứng bên cạnh.

Lâm Đang gật đầu, nghe thấy giọng nói của Hứa Phục Triều: "Về nhà thôi."

Thật sự rất giống với giọng nói vừa rồi, gần như có thể bị nhầm lẫn.
Cô vừa cùng hai người đi về phía cổng trường, vừa tự hỏi: Chẳng lẽ người kia không sợ cô sẽ đi hỏi Hứa Phục Triều ư? Là do cậu ta không sợ bị lộ à? Hay là.... Hay là căn bản cậu ta đã biết sẽ không thể lừa được cô, nhưng ỷ vào việc cô không nhìn thấy nên cố tình bắt nạt cô!

Ghê tởm thật sự! Ngay cả 20 tệ trong túi cũng trở nên rất thối, huống chi đây vốn là số tiền mà anh phải trả, thậm chí vẫn còn nợ lại cô tận 480 tệ!

Nhưng cô lại phát hiện ra, dường như mình không còn sợ hãi, thay vào đó lại tức giận nhiều hơn.

Cô ngày càng gan dạ thêm, mỗi ngày tới lớp đêu sẽ cố tình nhìn qua chỗ ngồi của anh một cái, sau khi ra khỏi lớp cũng sẽ cố ý liếc nhìn xem. Cô biết anh vẫn luôn ngồi ở đấy, chỉ muốn nhắc nhở anh, những việc mà anh làm cô đều biết hết.

Nhưng hình như người nọ lại không nhận ra, cũng không còn đến trả tiền, chẳng biết có phải chỉ định trả cô 20 tệ hay không.

Lúc này cô lại có hơi lo lắng, cô không thể quang minh chính đại đối mặt với anh, lỡ như anh biết cô đã biết anh là ai, thẹn quá hoá giận thì phải làm sao bây giờ?

Vì vậy mà cô không dám nhìn anh nữa, cứ tiếp tục giống như trước đây, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, thế nhưng Trình Diễm vẫn luôn mong đợi cái nhìn từ cô.

2220 words

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro