Chương 20: Búp bê hoàn hảo (17)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Phong Nguyệt

Khoảng hai ba giờ chiều, Tần Cách Chiêu và Christine đã ngủ đủ giấc, cùng xuất hiện tại căn nhà an toàn.

Việc họ đến căn nhà an toàn... thật lòng mà nói, nằm ngoài dự đoán nhưng cũng hợp lý.

Hai người này tuy trông có vẻ không hòa đồng và hung dữ, nhưng lại rất có trách nhiệm, ít nhất là trong những lần gặp nguy hiểm trước đó, Tần Cách Chiêu đều ra tay giúp đỡ.

Hơn nữa, họ không thích ai cũng thể hiện ra mặt, tốt hơn ngàn lần so với những kẻ đâm sau lưng.

Giang Ngọc suy nghĩ, Tần Cách Chiêu có thể giữ vị trí thứ hai về độ hot trong nhiều năm cũng không phải là không có lý do, ít nhất là sức hút cá nhân của hắn đã thể hiện rõ. Nếu không phải Lạc Sơn Trạch có điểm tích phân và danh tiếng quá cao, có lẽ hắn đã sớm vươn lên vị trí đầu tiên.

Họ có để lại hai phần cơm trưa cho Tần Cách Chiêu và Christine, nhưng hai con sói đơn độc này chỉ tin tưởng thức ăn do chính tay mình làm, không nhận lòng tốt của họ.

Giang Ngọc cũng không ép buộc.

Để đảm bảo an toàn, nhóm của họ thay phiên nhau nghỉ ngơi trên ghế sofa ở tầng một.

Tất nhiên, ngoại trừ Lạc Sơn Trạch và Kim Hiểu Hiểu.

Kim Hiểu Hiểu là búp bê, có tham gia hay không cũng không quan trọng. Còn Lạc Lạc... vì khuôn mặt quá dễ gây hiểu lầm, dáng vẻ ngủ cũng rất ngoan ngoãn, khiến mọi người không nỡ đánh thức cậu.

Ngay cả Giang Ngọc đã đoán được Lạc Lạc không phải người bình thường, cũng có suy nghĩ tương tự.

...Thôi vậy, dù sao cũng đủ người rồi, không cần thiết kêu cậu.

Vì vậy, ngay khi Tần Cách Chiêu bước vào nhà, hắn đã thấy Lạc Lạc đang cuộn tròn trên ghế sofa ngủ say.

Trong giấc mơ, trông cậu thật yên bình và ngoan ngoãn, đôi môi hé mở nhẹ, mái tóc dài xoăn buông xuống che một bên mặt, khiến khuôn mặt vốn đã nhỏ nhắn càng thêm thanh tú. Trong tầm mắt của Tần Cách Chiêu, đầu cậu gối lên tay vịn ghế sofa, nhẹ nhàng vùi vào trong, giống như một chú mèo con cọ vào lòng ai đó.

Tần Cách Chiêu co ngón tay lại, ánh mắt khẽ động, theo bản năng quay đi.

Hành động đáng yêu của Lạc Lạc chỉ có Tần Cách Chiêu và khán giả trong phòng livestream của Lạc Sơn Trạch nhìn thấy, ngoài ra không ai để ý. Lúc này, Giang Ngọc lên tiếng đã kéo sự chú ý của hắn trở lại.

Để không làm phiền những người chưa tỉnh giấc, bao gồm cả Lạc Lạc và Kim Hiểu Hiểu, Giang Ngọc mời Tần Cách Chiêu đến bàn ăn để thảo luận cách đối phó với búp bê giết người vào buổi tối.

Lạc Lạc không có ở đây, Tần Cách Chiêu càng không có phép tắc. Người đàn ông cao lớn vắt đôi chân dài lên bàn ăn, tay kẹp điếu thuốc đang cháy, nói: "Chia ra hay tập trung, tôi chọn cái sau. Khả năng của nó vượt trội hơn các người, chia ra chỉ có đường chết. Cách tốt nhất hiện tại là bố trí trước, giống như tối qua, khống chế nó."

Giang Ngọc biết Tần Cách Chiêu không có ý chế giễu, nên cũng không tức giận, cô ta nói: "Tôi cũng đồng ý phương án thứ hai, nhưng có một vấn đề." Cô ta thuật lại câu chuyện về búp bê giết người từ Kim Hiểu Hiểu cho Tần Cách Chiêu nghe, sau khi nghe xong, sắc mặt Tần Cách Chiêu vẫn bình tĩnh, dường như không hề ngạc nhiên.

Hắn tiện tay gạt tàn thuốc vào đĩa: "Nó có tư duy của con người, có đầu óc, biết linh hoạt, nó sẽ không mắc cái bẫy tối qua lần nữa."

"Trọng tâm hiện tại của chúng ta có hai, một là bảo vệ Kim Hiểu Hiểu, để cô ả sống sót đến ngày thứ bảy. Hai là bảo vệ chính chúng ta, sống sót đến ngày thứ bảy." Giang Ngọc suy nghĩ một lúc, nói, "Bây giờ tôi có một câu hỏi, nó biến mất vào ban ngày, vậy ban đêm có xuất hiện lại ở chỗ cũ không?"

Tần Cách Chiêu cười khẩy: "Cô có thể cử người canh chừng ở đó."

Tất nhiên, không ai dám làm vậy.

Đốm lửa đỏ cháy đến đầu lọc, Tần Cách Chiêu hít một hơi sâu, lạnh lùng nói: "Tôi đã chọn địa điểm, cử hai người của cô đến, bố trí xong trước khi trời tối."

Có câu nói này của Tần Cách Chiêu, Giang Ngọc lập tức yên tâm. Cô ta gọi Lâm Tiểu Đao và Mã Lục đang thức đến.

Vì âm thanh hơi lớn, đánh thức cả Kim Hiểu Hiểu, Hoa Hiểu Long và những người khác đang ngủ không yên giấc.

Thấy mọi người đều đã tỉnh, Giang Ngọc nghĩ để mọi người cùng hành động, định đi gọi Lạc Lạc dậy. Nhưng cô ta vừa đứng dậy, Tần Cách Chiêu đã giơ tay dập tắt điếu thuốc, ngăn cản hành động của cô ta.

"Đừng gọi." Giọng Tần Cách Chiêu không lớn, nhưng đầy uy lực, "Christine, dẫn họ đi."

Christine khẽ huýt sáo, đóng vai một con chó sói chăn cừu, dẫn những con cừu khác đi. Giang Ngọc ban đầu còn do dự có nên giúp Lạc Lạc diễn thêm chút nữa không, sau đó lại nghĩ đến những lời Lạc Lạc từng nói, ánh mắt cô ta thay đổi, quyết định mặc kệ.

Hai tên gay yêu nhau, liên quan gì đến tomboy?

Xen vào chuyện tình cảm của người khác sẽ bị sét đánh!

Thật ra Lạc Sơn Trạch đã tỉnh dậy từ lúc Tần Cách Chiêu bước vào phòng.

Giấc ngủ của cậu rất nông, bất kỳ tiếng động nào cũng có thể đánh thức cậu.

Nhưng lúc này cậu lại không thể mở mắt ra được.

Giống như bị bóng đè, cậu biết ý thức của mình tỉnh táo, cũng có thể nghe thấy cuộc trò chuyện của Tần Cách Chiêu và những người khác, nhưng không thể thoát khỏi sự ràng buộc.

Cố gắng hết sức cũng chỉ có thể cử động đầu một chút, không hề có chút ảnh hưởng nào.

Lạc Sơn Trạch thậm chí có thể nhìn thấy cơ thể và linh hồn bị tách thành hai cá thể độc lập, cậu đứng trên cao, cảm nhận sự phi lý này.

Đó là một cảm giác cực kỳ khó chịu, như thể nội tạng bị khuấy đảo và moi móc một cách tùy tiện.

Cảm giác đau đớn mơ hồ lan tỏa giữa cơ thể và linh hồn, hành hạ cậu từng chút một.

Lạc Sơn Trạch cố gắng chống cự vô ích, cho đến khi một bàn tay ấm áp chạm vào lông mày cậu,

Giọng nói trầm thấp và đầy từ tính tiến vào giấc mơ của cậu.

"Tỉnh dậy."

Giọng nói này là... Tần Cách Chiêu?

Trong mơ màng, Lạc Sơn Trạch cảm thấy cơ thể mình dường như lắc lư vài cái.

Cảm giác khó chịu kỳ lạ dần tan biến theo sự rung lắc đó.

Cậu từ từ tỉnh lại, cố gắng hết sức mở mắt, đờ đẫn một lúc lâu mới cảm thấy linh hồn mình đã hoàn toàn trở về cơ thể.

Cậu vẫn còn hơi mơ màng, trên mặt hiện rõ vẻ mệt mỏi và uể oải, hoàn toàn không phải trạng thái sau khi ngủ một giấc ngon lành và được nghỉ ngơi đầy đủ.

Giống như vừa trải qua một cuộc chiến sinh tồn kéo dài ba ngày hai đêm, tinh thần cả người suy sụp, trông rất đáng thương.

Một lúc lâu sau, cậu mới phát hiện mình đang được Tần Cách Chiêu đỡ dậy.

Hai bên vai vẫn luôn được Tần Cách Chiêu nắm chặt, hơi ấm từ lòng bàn tay hắn truyền đến, xua tan đi nhiều lạnh lẽo.

Tần Cách Chiêu thấy cậu tỉnh lại bèn buông tay. Song, khi hắn chuẩn bị hạ tay xuống, mu bàn tay đã bị đối phương nắm chặt.

Đối với Tần Cách Chiêu, bàn tay cậu rất nhỏ. Ngón tay thon dài trắng nõn, yếu ớt vô lực, nếu Tần Cách Chiêu muốn thoát ra thì không cần tốn chút sức nào.

Nhưng hắn không làm gì cả, nên nói là, không có ý định thoát ra.

Tần Cách Chiêu cảm nhận được từng đợt lạnh lẽo từ các khớp ngón tay của đối phương, đồng thời nhớ lại lời nhắc nhở của Christine, tâm trạng trở nên rất phức tạp.

Tần Cách Chiêu được đồn đại là nóng tính, cũng không ngờ rằng sự kiên nhẫn gần như vô hình của mình lại bị Lạc Sơn Trạch khai thác.

Hành động của Lạc Sơn Trạch vốn là vô thức. Khi cậu hoàn hồn lại, cậu đã nắm chặt lấy bàn tay của Tần Cách Chiêu.

Lúc này đầu óc cậu hơi rối, không nhớ ra những kỹ năng tán tỉnh linh tinh, chỉ hành động theo bản năng.

Theo đuổi hơi ấm, Lạc Sơn Trạch cụp mắt xuống, hơi nghiêng đầu, áp má vào lòng bàn tay rộng lớn, cố gắng hút lấy chút ấm áp từ đó.

Giống như một chú mèo Ragdoll xinh đẹp và bám người, chủ động tiếp cận người mình thích.

Bàn tay của Tần Cách Chiêu như có ý thức riêng, trước khi kịp hoàn hồn, hắn đã chủ động vuốt ve lên má đối phương.

Họ đã từng có những tiếp xúc thân mật, nhưng chưa lần nào giống như bây giờ, không có sự thúc đẩy bị động từ bên ngoài, tất cả đều bắt nguồn từ sự chủ động của cả hai.

Khuôn mặt của Lạc Sơn Trạch thực sự rất nhỏ... hoặc nên nói, bàn tay của Tần Cách Chiêu thực sự rất lớn, chỉ một bàn tay đã có thể nâng cả khuôn mặt cậu lên.

Ngón út của Tần Cách Chiêu nhấc lên, nhẹ nhàng lướt qua hàng mi dày của Lạc Sơn Trạch. Người nọ không né tránh, chỉ mở to mắt nhìn, để mặc hắn tự do di chuyển.

Màn hình tràn ngập bình luận bay loạn cũng không ảnh hưởng đến họ, cho đến khi Tần Cách Chiêu đột nhiên lên tiếng.

"Em có gì muốn nói với tôi không?"

Hắn hỏi.

Câu nói này đã hoàn toàn phá vỡ bầu không khí mờ ám giữa hai người, cũng kéo Lạc Sơn Trạch ra khỏi hỗn loạn.

Đôi mắt mơ màng của cậu lập tức tỉnh táo, Lạc Sơn Trạch ngồi thẳng dậy, thoát khỏi ảo tưởng thân mật.

Sau đó, cậu quay đầu đi, bước xuống từ đầu kia của ghế sofa.

Chiếc váy dài lướt qua trước mặt Tần Cách Chiêu, để lại câu trả lời lạnh lùng của Lạc Sơn Trạch.

"Không có."

Tác giả có lời muốn nói:

Lạc Sơn Trạch: Anh có bị dị ứng với lãng mạn không?

Tần Cách Chiêu: Lãng mạn gì?

Christine: Hết thuốc chữa, thật sự hết thuốc chữa rồi.

Hết chương 20

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro