Chương 39. Độc chiếm(6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Một Tỷ
⋅˚₊‧ 𐙚 ‧₊˚ ⋅⋅˚₊‧ 𐙚 ‧₊˚ ⋅⋅˚₊‧ 𐙚 ‧₊˚ ⋅⋅˚₊‧ 𐙚
    Kiều Nguyệt quả thực không muốn nhớ lại mọi chuyện xảy ra vào rạng sáng hôm qua, nhưng khi tỉnh dậy, ga trải giường bừa bộn, nhất là những vết tích xanh tím xen lẫn trên người cô khiến cô không thể không nhớ tới.
     ... Giang Như Thu anh, anh vậy mà ròng rã một ngày đều không có ngừng!
  Không sai, là ròng rã một ngày, từ rạng sáng đến ban đêm, sau đó Kiều Nguyệt mê man đi, thẳng đến sáng sớm ngày thứ hai, cũng ngay tại lúc này cô mới thanh tỉnh lại.
    “Cuối cùng em cũng tỉnh rồi…” Như Thu trên mặt ý cười thoả mãn, nhìn chăm chú lên Kiều Nguyệt, trong mắt lửa tình nóng bỏng. Anh bước tới, sờ sờ đôi mắt Kiều Nguyệt, lại sờ sờ thanh ngân lộ ở bên ngoài, ý cười lớn hơn nữa, “Nơi đó còn không thoải mái sao?” (thanh ngân là cái gì mình hong hiểu nuaa)
    Kiều Nguyệt lập tức đỏ mặt: "...Anh có thể đừng hỏi nữa được không?"
    Giang Như Thu không nói thêm nữa, mà dùng hành động chứng minh sự lo lắng của anh. Anh đem chăn xốc lên, một cái tay đè lại thân thể Kiều Nguyệt không ngừng giãy dụa, nhìn lại, quả nhiên bị thương.
    Khuôn mặt vốn tràn đầy vui vẻ thoả mãn của anh thoáng thu liễm chút. Trên mặt hiện lên rõ ràng lo lắng cùng tự trách, anh muốn tiếp tục nhìn xuống, nhưng Kiều Nguyệt không cho, cô càng không ngừng vặn vẹo người. Giang Như Thu lúc này mới ngừng lại, lấy lọ thuốc mỡ mà sáng sớm chạy ra hiệu thuốc mua rồi bôi lên.
    Anh cúi đầu nhìn, nhưng chưa kịp nhìn thấy gì, liền bị Kiều Nguyệt  hai tay ôm lấy, ngừng động tác của anh, lại xoè năm ngón tay che mắt anh, sợ một tay che không được, Kiều Nguyệt lại thêm một cái tay nữa.
    Động tác của Giang Như Thu buộc phải dừng lại.
    "...Được rồi Kiều Kiều, em cho anh xem được không? Đều đỏ, có đau hay không? Đều tại anh, hiện tại dễ chịu sao? Để anh liếc mắt một cái, anh là lo lắng em a!"
“Không được.”
“Vậy được rồi, anh không nhìn.”
    Xác nhận Giang Như Thu đã ngồi ngay ngắn, Kiều Nguyệt vẫn không buông tay, trước đắp chăn lên người kín mít rồi mới buông ra. Sau đó nhìn vào ánh mắt trần đầy cưng chiều của nam nhân.
    Kiều Nguyệt an tĩnh tựa người vào đầu giường.
    Giang Như Thu cũng trầm mặc.
    Vui sướng tràn trề đi qua hẳn là quan hệ của bọn họ phải hài hoà, nhưng hai người bọn họ trừ quan hệ cả ngày hôm qua, còn lại không nói chuyện gì với nhau.
    Trên thực tế, khi Giang Như Thu nhớ lại đêm qua, ngoài cảm giác thỏa mãn khi được chiếm hữu hoàn toàn Kiều Nguyệt, anh còn mang theo một nỗi tự trách sâu sắc sắp tràn ngập trong mình.
    Anh, dường như anh mắc căn bệnh kì quái.
    Nói cách khác, cũng không phải là bệnh, mà bởi vì anh không còn là người bình thường, mà là một xác sống. Cho nên nhiều chuyện không thể giải thích bằng khoa học được.
    Kiều Nguyệt lấy cớ mệt muốn ngủ đem Giang Như Thu ra ngoài, sau khi chắc canh anh đang bận trong bếp một lúc sẽ không vào, cô mới vén chăn lên xem chỗ ấy.
    Kiều Nguyệt tuy rằng trong lúc mê man đã bị tắm rửa một lần. Nhưng hiện tại cô vẫn có thể cảm giác được bụng dưới sưng tấy, giống như có khối băng bên trong. Nếu cử động, cô sẽ rất lạnh. Cô nằm trong chăn ấm một lúc lâu mới cảm giác khó chịu biến mất.
    Điều khó làm cô mở miệng chính là——
Làm cả ngày cũng không phải là bởi vì hai người bọn họ dị thường hài hòa. Mà là do trên người Giang Như Thu.
     Anh tựa hồ. . . . . Cực kỳ lâu mới kết thúc.
    Đây không phải khen ngợi Giang Như Thu, đối với Kiều Nguyệt mà nói, quá trình này liền trở nên dị thường dày vò, chính vì vậy Giang Như Thu đã phải ra ngoài mua thuốc trong đêm, còn cô hôn mê cả đêm.
    Kiều Nguyệt lần đầu  đối loại chuyện này sinh ra kháng cự, về sau Giang Như Thu không bao giờ ép cô làm nữa. Mỗi đêm anh chỉ ôm cô đi ngủ, để ngăn mùi hôi thối tái diễn, anh sẽ đúng hạn đi dưới lầu trong tủ lạnh nằm một hồi, sau đó lại đi lên ôm lấy cô thẳng đến hừng đông.
    Thực ra trừ những ngày Kiều Nguyệt tới tháng, nhiệt độ trong nhà cực kì cao, Giang Như Thu lại vào tủ lạnh khi bốc mùi, mỗi ngày anh đều thơm tho.
    Anh cũng mua nhiều loại sữa tắm có hương thơm khác nhau trên mạng và thay chúng tắm rửa mỗi ngày.
    Những ngày tháng cứ vậy trôi qua yên bình.
    Giang Như Thu nấu cháo buổi sáng như thường lệ, chủ yếu là cháo gạo kê, vì sức khỏe của Kiều Nguyệt luôn trong tình trạng kém, cháo gạo kê là thứ bổ dưỡng nhất cho cơ thể, Kiều Nguyệt không cần làm gì cả, chỉ cần uống xong đem chén giao cho anh, rồi ngồi trên ghế chờ đợi.
    Cô cầm điện thoại không ngừng lật xem, Giang Như Thu đột nhiên từ trong bếp đi ra, rút điện thoại cầm trong tay anh.
     "Này..."
    Kiều Nguyệt nóng nảy đoạt lấy.
    "Gần đây vì cái gì vẫn luôn cầm điện thoại, có đồ vật tốt gì sao? Tại sao Kiều Kiều xưa nay không bao giờ chia sẻ với anh?" Anh chất vấn như đang lên án, tay ấn mở phần mềm này đến phần mềm khác bắt đầu xem.
    Đến khi nhìn thấy câu hỏi trên thanh tìm kiếm, anh mới dừng lại.
    [Việc bắn ra sau khi chết có bình thường không?]
    [Thi thể có thể cứng lên không? Có thể làm lâu hay không lâu?]
    【Làm thế nào để làm chuyện đó với thi thể? 】
    Những câu hỏi Kiều Nguyệt hỏi không hợp thói thường. Chính cô cũng biết không hợp thói thường nhưng vẫn là đi lục soát, trong lòng có như vậy chút điểm chờ mong yếu ớt có thể được người khác giải đáp.
    ... Không hề ngoài ý muốn, một cái cũng không có, thậm chí có không ít người mắng cô là biến thái.
    Kéo xuống phía dưới, ngược lại trong đó lại câu trả lời có vẻ dị thường đứng đắn. Anh ấy nói: Thông thường, con người không thể thực hiện hành vi giao phối sau khi chết, nhưng... Vật chủ có thể làm tăng mùi máu trong không khí, máu động vật cũng có thể thay thế. Hoặc là tiêm vào dược tề. Chẳng qua tin tưởng ta, máu tươi hiệu quả càng tốt hơn.
    Giang Như Thu ánh mắt nhanh chóng xẹt qua, lòng bàn tay có chút phát run. Anh há to miệng, nhìn chằm chằm Kiều Nguyệt, một câu cũng không nói ra. Hai đầu lông mày bao phủ một mảnh ám sắc.
    Giang Như Thu tắt điện thoại, nhéo lông mày nói: “Có kết quả gì sao?”
    Kiều Nguyệt bối rối: “Cái gì?”
     "Anh nói là, em tra nhiều như vậy, đối với chuyện này, đạt được kết quả gì."
    Kiều Nguyệt cúi đầu, thanh âm trầm thấp lộ ra ủy khuất: "Không có kết quả, nhưng... Nhưng bọn họ mắng em là biến thái."
    Giang Như Thu nhất thời không nói nên lời, ánh mắt trống rỗng một lúc, sau đó định thần lại nhìn Kiều Nguyệt đang tập trung ánh mắt nhìn mình, anh ngồi xổm trên mặt đất, ngửa đầu nhìn nữ nhân nhỏ nhắn xinh xắn đang ngồi lên chiếc ghế bên cạnh anh.
“Em tin tưởng trên thế giới có ma quỷ sao?”
    Kiều Nguyệt gật gật đầu.
“Trước kia đâu có, tại anh chưa từng xuất hiện trước đó.”
    Kiều Nguyệt do dự một chút, nghiêm túc trả lời: “Trước kia em cũng không tin, nhưng, nhưng em hy vọng nhận thức của em sai.” Cho dù cô có tinh thần rối loạn, ký ức rối loạn cũng được, chỉ cần anh có thể trở về.
    Giang Như Thu mỉm cười.
    "Có lẽ thế giới không như những gì chúng ta tưởng tượng. Nhưng chúng ta đang sống trong thế giới mà chúng ta có thể nhìn thấy trước mắt mình."
    “Nói bây giờ anh là ma, nhưng anh có cơ thể. Nói anh là một xác chết, nhưng anh vẫn còn sống. Vì vậy Kiều Kiều, đừng đem anh vào những thứ em từng sợ hãi, được không?"
    Kiều Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu, đây là phản ứng mà cô đã hình thành trong mấy tháng qua. Dù anh có nói gì cô cũng luôn thuận theo.
    Sau khi gật đầu, cô bắt đầu suy ngẫm về ý nghĩa trong lời nói của anh, anh không phải ma cũng không phải xác chết, vậy anh có ý yêu cầu cô đừng định nghĩa anh bằng những thứ đáng sợ này sao?
    Thực lòng mà nói, khi Kiều Nguyệt tìm kiếm câu hỏi và gõ chữ “xác chết”, xác thật sợ tới mức phát run.
    Giang Như Thu nắm lấy tay Kiều Nguyệt đặt lên mặt anh, lòng bàn tay ấm áp của Kiều Nguyệt bao bọc lấy thân hình rõ ràng lạnh lẽo của người đàn ông, lạnh đến mức cô rùng mình, sau đó anh nhẹ nhàng hôn cô.
    "Kiều Kiều, Giang Như Thu chỉ là Giang Như Thu thôi, trước kia vẫn vậy, vĩnh viễn chưa bao giờ thay đổi."
    Giang Như Thu chưa bao giờ thay đổi sao?
    Kiều Nguyệt đang ngồi ở bàn ăn, ánh mắt rơi vào người đàn ông đang bận rửa bát trong bếp, như anh từng nói, anh đảm đương mọi việc nhà mà không hề phàn nàn, thậm chí còn ở giữa khe hở đó cho Kiều Nguyệt một nụ cười ngọt ngào.
    Anh ấy dường như chưa bao giờ thay đổi.
    Vậy cô đang sợ điều gì?
    Kiều Nguyệt không hiểu nổi.
    Cô mím môi nhớ lại trái cây Giang Như Thu mua mấy hôm trước nhưng chưa có cơ hội ăn: "Ô mai anh để ở đâu?"
    Giang Như Thu trả lời: “Để trong tủ lạnh, em muốn ăn sao? Kiều Kiều, em đợi một lát, anh lập tức rửa sạch ngay."
    Kiều Nguyệt bĩu môi có chút không vui.
    Chỉ là rửa chút ô mai thôi, cũng không phải là cô làm không được? Dù rất lười biếng vì được Giang Như Thu chiều chuộng, nhưng cũng không thể sự tình gì đều không làm a?
    Kiều Nguyệt lấy ô mai trong tủ lạnh ra, bồn rửa trong bếp đã bị Giang Như Thu chiếm giữ, cô ra ngoài sân có lắp vòi nước, bỏ ô mai xuống nước rửa sạch.
    "Kiều Kiều!"
    Cánh cửa chợt mở ra rồi đập vào tường. Giang Như Thu vội vàng đến bên cô, một tay giật lấy quả ô mai trên tay cô, tay còn lại nắm lấy tay cô hướng đến áo anh, lau khô xong, sắc mặt nặng nề nhìn cô chằm chằm.
“Về sau những việc này đều giao cho anh!”
    Kiều Nguyệt bị sốc trước hành động của anh.
    Giang Như Thu cũng nhận ra vừa rồi mình quá thô lỗ, nhưng sắc mặt vẫn chưa khá hơn chút nào. Khuôn mặt luôn luôn ôn hoà ở trước mặt Kiều Nguyệt dường như bị xé toạc, để cho màu đen hỗn loạn bên trong thoát ra ngoài.
    "Kiều Kiều, em phải nghe lời!" Anh lại bổ sung một câu, sắc mặt bắt đầu hoảng loạn.
    "...Anh, anh sợ nước quá lạnh, sức khỏe em không tốt, không thể chạm vào nước lạnh." Anh cứng rắn tìm lí do.
    Kiều Nguyệt không nói gì, ngoan ngoãn đứng trước mặt anh, ánh mắt dán chặt vào những quả ô mai anh đang cầm chặt trong tay. Bên trong có mấy viên bị bóp nát chảy ra nước đỏ tươi.
    Anh thật sự chưa từng thay đổi sao?
    Giang Như Thu biết chính xác mình đang làm gì.
    Anh đương nhiên yêu Kiều Nguyệt, yêu cô rất nhiều, nếu không thì làm sao ở bên người cô cả ngày anh vẫn cảm thấy chưa đủ? Anh sẽ đứng dậy khỏi tủ đông khi Kiều Nguyệt tỉnh dậy, chỉ để Kiều Nguyệt có thể mở mắt ra và người đầu tiên cô nhìn thấy là anh.
    Trước đây, anh sẽ rất ngại ngùng khi đối mặt với thân hình trần trụi của Kiều Nguyệt, nhưng hiện tại, cơ thể Kiều Nguyệt vẫn có sức hút mãnh liệt đối với anh, nhưng tình dục/tình yêu không phải là tất cả những gì anh yêu ở Kiều Nguyệt.
    Đối với người vừa nếm trải tình yêu, có thể anh cảm thấy thứ này không thể thiếu, nhưng giờ đây, anh càng thích chiếu cố Kiều Nguyệt về sau hơn, thấy cô mỉm cười liền cảm thấy thoả mãn. Anh đã đoạt đặc quyền mặc quần áo cho cô từ Kiều Nguyệt, lúc ăn cơm cũng tranh thủ từng ngụm đút vào trong miệng của cô, xem cô thành đứa trẻ có cái gì không tốt?
    Đúng a, chăm sóc cô như một đứa trẻ, để cô chỉ ỷ lại vào anh thì có gì không tốt? Anh sẽ một mực đối xử tốt với cô như vậy, còn cô cũng phải một mực chỉ dựa vào anh mới được.
Như vậy thật tốt a!
    Giang Như Thu không giải thích hành vi trước đây của mình, Kiều Nguyệt cũng không hỏi thêm gì nữa, được anh bế lên phòng.
    Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng chó sủa dữ dội.
    Cửa sân làm bằng gỗ, cao đến nửa thắt lưng, có thể dễ dàng nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài. Một đôi vợ chồng tóc hoa râm dừng lại ở cửa, trái phải dắt hai con chó lớn, một con chó vàng và một con chó đen. họ đến gần, tiếng sủa ngày càng to hơn.
    Hai vị lão nhân có quát lớn thế nào cũng vô ích.
(truyện được đăng duy nhất tại watpad @kimngocnha)
    "Thực sự xin lỗi a. Bình thường chúng rất nghe lời, không biết hôm nay sao lại thế này." Trong đó một người đàn ông nói và mắng hai con chó: "Về nhà đi, không lễ phép, không cần kêu!”
    Hai con chó lớn rên rỉ liếc nhìn chủ rồi lao tới, nhìn Giang Như Thu, ánh mắt lộ ra vẻ hung ác.
    Giang Như Thu mặt không biểu tình, Kiều Nguyệt đứng trước mặt, che gần hết tầm mắt của anh, nói mấy câu với vị lão nhân, trong đó một bà lão nói: “Người trẻ tuổi các ngươi thật xúc động. Trước đó chưa thấy qua các ngươi, là vừa mua phòng ở sao? Nghĩ như thế nào lấy tới đây mua a!"
       Sự ngạc nhiên trong lời nói của bà quá rõ ràng, Kiều Nguyệt không khỏi hỏi thêm vài câu.
    Khu biệt thự này được gọi là Lâm Viên ở ngoại ô phía Tây, nơi đã từng là tấc đất tấc vàng. Các tòa nhà được mô phỏng theo kiến trúc cổ xưa nên giá đương nhiên cao. Một mảnh khu biệt thự như thế, chỉ có mười mấy toà nhà, mỗi toà nhà lại có khoảng cách lớn. Vì lưng dựa núi rừng sâu, lúc bán ra lấy danh hiệu là gần gũi với thiên nhiên.
Trên đời kẻ có tiền không ít.
    Nhưng sau đó nơi này xảy ra không ít sự tình, lại đều là mạng người quan trọng đại sự.
    Dần dần có người phát hiện, cách khu biệt thự này không xa đã từng là mồ hoang, nghe nói còn từ thời cổ loạn táng trận. Chôn lấy rất nhiều cô hồn dã quỷ, không may cực kì.
    Trong khoảng thời gian ngắn, giá nhà lao dốc xuống, sau đó có rất ít người mua nhà ở đây.
    Cả hai người già đều là họ Chu. Con trai của họ rất hiếu thảo, mua nhà nơi này cho bọn họ vốn để dưỡng lão. Không ngờ liên tiếp xảy ra chuyện, về sau cũng muốn đón bọn họ ra ngoài. Nhưng hai vị lão nhân đã quen ở đây, liền cự tuyệt lòng tốt của con trai mình.
    Nói đến đây, Chu Bà Bà vẫn tiếc nuối: “Ở đây nhà cửa rất tốt, nhưng phong thủy không tốt, gần núi nhưng lại có mộ phần, địa hình bên trên liền bế tắc, oán khí không thể phát tiết ... Tự nhiên là chuyện xấu!"
    Chu gia gia nói thêm: “Các ngươi đừng sợ, lão bà của ta thích nói những chuyện như này. Chẳng qua các ngươi đừng không tin, các ngươi tuổi còn trẻ, bát tự yếu, áp không được, vẫn nên rời sớm đi!”
    "Thà tin rằng là có còn hơn là không a!"
    Chu Bà Bà gật đầu: “Tòa nhà bên cạnh ngươi, đã từng…” Lời còn chưa dứt, đã bị Chu gia gia cắt ngang, tiếp theo cười bổ sung nói:"Không phải bọn họ đều chuyển đi rồi sao!" ”
    Kiều Nguyệt vốn nhát gan, nghe Chu Bà Bà nói, trong lòng sợ hãi nhảy dựng lên.
    Nhưng rồi cô nghĩ lại, Giang Như Thu đã đủ doạ người rồi, sức chịu đựng của trái tim cô đã được rèn luyện rất lợi hại, cô cũng không quá sợ hãi nữa.
    Kiều Nguyệt hỏi: “Ở đây rất ít người ở sao?”
    Hai con chó lớn còn sủa, Chu gia gia nghi ngờ nói: “Hôm nay hai con này sao vậy?… Gặp tà rồi?” Rồi trả lời Kiều Nguyệt: “Bây giờ chỉ còn lại mấy hộ người, đã sớm dọn đi nhiều! Hai chúng ta lớn tuổi không nghĩ giày vò, bằng không thì cũng sớm rời đi rồi."
    “Mấy năm trước chính phủ còn phái người tới thị sát, cảnh sát cũng thường xuyên đến. Sau này nghe tin Lâm Viên ngoại ô phía Tây xảy ra chuyện gì thì không ai quan tâm nữa, không phải ta cố ý dọa các ngươi, là thật rất huyền."
    Hai vị lão nhân thường đi dạo ở khu vực này, hôm nay được hai con chó dẫn đến đây, chúng nó như là ngửi được cái gì, lôi kéo bọn họ đi hướng này, kết quả đụng phải hai người trẻ tuổi, vì thế hảo tâm nhắc nhở vài câu. Đặc biệt là nhìn hai người trẻ tuổi trước mắt này bộ dáng ân ân ái ái, liền không muốn họ xảy ra chuyện gì.
    Chu Bà Bà tướng mạo rất hiền lành, mỉm cười dặn dò Kiều Nguyệt vài câu, sau đó quan tâm nói: “Cô bé, đối tượng của cô sức khỏe không tốt sao, trên mặt lại không có chút huyết sắc, bình thường nên bồi bổ khí huyết cho hắn nhiều hơn a!"
    Cô thăm dò, muốn liếc mắt nhìn kĩ Giang Như Thu, bỗng nhiên bị con chó lớn bên cạnh chống lại, lùi về sau mấy bước, Chu gia gia ở bên cạnh cô, kịp thời đỡ cô. Đá con chó lớn kia mấy cước, cứng rắn dắt mới rời khỏi.
    Sau khi bọn họ rời đi, Kiều Nguyệt mới nói: "Khó trách không ai tìm đến, hóa ra là vì chúng ta ở đây a."
    Cô vẫn lo lắng Mạc Như Khiêm sẽ gọi cảnh sát, sau đó có người đến bắt Giang Như Thu. Nhưng sau khi nghe Chu Bà Bà nói, ở đây tuy có hơi đáng sợ, nhưng thực ra lại không có ai quan tâm? Nghe vậy mà giống như là ưu điểm.
"Đã nói với em đừng lo lắng."
    Giang Như Thu nhìn đám ô mai mà anh điên cuồng bóp nát, lặng lẽ ném vào thùng rác. May mắn anh mua hai hộp, lấy ra một hộp mới từ tủ đông, rửa sạch rồi đặt lên bàn, rắc đường lên. Lần này Kiều Nguyệt không đưa tay đi lấy, chỉ ngồi xếp bằng trên ghế sofa, nhìn Giang Như Thu cầm ô mai đưa vào miệng.
     "A."
Kiều Nguyệt hé miệng.
     "Lạnh sao?"
    Kiều Nguyệt lắc đầu, Giang Như Thu không nghe cô, lấy một miếng ô mai cho vào miệng, xác định không lạnh mới cầm một quả mới đưa tới. Bởi vì Kiều Nguyệt thái độ ngoan ngoãn, cơn điên loạn trước đó của anh đã hoàn toàn lắng xuống, đợi cho đến khi đĩa ô mai gần hết, anh mới vui vẻ giải thích lời nói của Chu Bà Bà.
    “Ngôi mộ kia cách chúng ta rất xa, lái xe đến đó phải mất một giờ.” Giang Như Thu cẩn thận quan sát Kiều Nguyệt, trong lúc nhất thời phát hiện cô cứng đờ, biết cô vẫn còn nhát gan, không có khả năng chịu đựng những thứ này. Sợ cô sẽ kinh hãi, nhưng không nhịn được nói: "Người đều đã chết, em còn sợ cái gì?"
    Kiều Nguyệt trong miệng ngậm một quả ô mai, vội vàng nuốt xuống, chưa kịp mở miệng, Giang Như Thu lại nói: "Em hẳn nên sợ người chết còn sống giống như anh."  Thấy Kiều Nguyệt sững sờ, nụ cười trên khóe miệng càng lúc càng lớn, anh duỗi tay lau vết nước trên môi cô: "Nhưng Kiều Kiều vốn đã sợ anh rồi."
    Kiều Nguyệt không dám nói lời nào, chỉ ngoan ngoãn mở miệng ăn quả ô mai anh đưa.
    Kể từ khi Giang Như Thu phát hiện Kiều Nguyệt lục soát sự tình rối tinh rối mù trên điện thoại di động của mình, thực ra mấy ngày nay Kiều Nguyệt vẫn luôn nghịch điện thoại di động. Vốn dĩ, sau sự việc xảy ra với Mạc Như Khiêm, Giang Như Thu liền cố ý hay vô tình ngăn cản Kiều Nguyệt chơi, nhưng về sau không chịu được cầu khẩn của Kiều Nguyệt.
    Nhưng Giang Như Thu bây giờ thật sự rất nhẫn tâm, điện thoại di động của Kiều Nguyệt đã bị anh tịch thu, Kiều Nguyệt cũng không chạm vào được.
Giang Như Thu đưa di động đặt ở vị trí mà Kiều Nguyệt cũng biết, nhưng là Kiều Nguyệt không dám sau lưng Giang Như Thu đi lấy. Cô không chịu nổi lửa giận của Giang Như Thu, dứt khoát không đi trêu chọc. Mỗi ngày an ổn cùng anh dính tại một chỗ, kì thật Giang Như Thu không nổi điên vẫn làm cô thích.
Dù sao, đây vốn chính là nam nhân cô thích.
    “Kiều Kiều, em thấy khỏe không?” Còn chưa tới ban đêm, Giang Như Thu bế Kiều Nguyệt lên giường, thân mật cọ lấy làn da lộ ra bên ngoài của cô, không ngừng hứa hẹn: “Lần này em tính thời gian được không? Em nói đến thời gian anh tuyệt đối không làm nữa, có được không? Em không cho anh chạm vào, lòng anh liền hoảng nha!"
    Anh đã chịu đựng được hơn một tháng, vốn dĩ anh cho rằng có thể chịu đựng được, vì nhu cầu của anh không lớn như khi còn là con người, nhưng anh đã đánh giá thấp sức hút của Kiều Nguyệt đối với mình.
    Kiều Nguyệt rất dễ nói chuyện, lúc đầu còn từ chối, nhưng sau đó không chịu nổi bộ dạng đáng thương của anh, ngượng ngùng gật đầu. Giang Như Thu reo hò một tiếng nhào tới. Lúc này, điện thoại leng keng một tiếng. Kiều Nguyệt ra hiệu cho Giang Như Thu dừng lại, nhưng Giang Như Thu không vui.
    “Đi xem xem là ai a.”
    Giang Như Thu kìm nén sự hờn dỗi một lúc rồi đứng dậy, cầm điện thoại lên, xem tin nhắn phía trên, nhìn chằm chằm trong chốc lát.
"Là ai vậy?"
     Giang Như Thu trầm mặc, ngón tay ở phía trên bấm bấm mấy lần, sau đó điềm nhiên như không có việc gì nói: "Không có việc gì, tin nhắn quấy rối  ." Anh lại cười một tiếng, đi gần: "Chúng ta tiếp tục đi."
⋅˚₊‧ 𐙚 ‧₊˚ ⋅⋅˚₊‧ 𐙚 ‧₊˚ ⋅⋅˚₊‧ 𐙚 ‧₊˚ ⋅⋅˚₊‧ 𐙚
Oi doi oi đc 30 con mắt r vui wa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro