Văn án

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Đào tỉnh lại ở phía sau sơn cốc, xung quanh nàng có rất nhiều thư từ rơi rớt, nữ tử mất trí nhớ lâm vào trầm tư......

Căn cứ vào lời nói của trưởng làng, nàng cùng thư sinh nghèo đính thân, cũng vất vả may vá kiếm tiền nuôi hắn đọc sách, sau khi thư sinh vào kinh đi thi, nàng phát hiện mình hoài thai nhãi con. Nhưng theo như thư hồi âm của thư sinh, hắn trèo cao chỉ muốn bỏ vợ bỏ con!

Kim Đào xem xong thư, lòng đầy căm phẫn, chống nạnh, nói: "Phi! Trần Thế Mỹ!"

Vì thế, Kim Đào vuốt ve bụng nhỏ vẫn còn bằng phẳng, mài mài răng, quyết định vào kinh vì chính mình đòi lại công đạo!

*

Tân Trạng Nguyên Đổng Dật, ngoại hình tuấn tú, khoác vải đỏ cưỡi ngựa dạo phố, dẫn tới rất nhiều nữ tử vây xem, thiếu chút nữa vì hắn mà ném tú cầu.

Đột nhiên một nữ tử nhảy ra trước ngựa chặn đường, chỉ vào bụng nói mang thai hài tử của hắn.

Nhớ lại kí ức chôn sâu thẳm ở trong đầu, Đổng Dật sắc mặt dần dần trở nên phức tạp.

Cuối cùng hắn bày ra khuôn mặt tuấn tú, bất cần đời cười nói: "Nga? Ta đây là được làm cha?!"

Vốn dĩ Kim Đào muốn đánh một trận ác liệt, thế nhưng nhìn đôi chân dài của Đổng Dật bước mấy bước đã tới chỗ mình, nằng nhịn không được lui về phía sau một bước, "Như thế nào? Ngươi muốn giữa đường giết người diệt khẩu?"

Trên khuôn mặt tuấn tú của Đổng Dật ý cười càng đậm, bàn tay khớp xương rõ ràng đưa đến trước mặt Kim Đào nói: "Ta sao có thể làm vậy? Ta đáng ra phải phụ trách nàng cùng hài tử, nương tử, theo phu quân đi đi?"

Kim Đào chớp chớp đôi mắt đang trừng lớn, tên phụ lòng này như thế nào so với tưởng tượng của nàng không giống nhau đi? Liền...... sẽ không để cho nàng chỉnh đốn nha?!

*

Mấy tháng sau Kim Đào rốt cuộc nhớ lại hết thảy, những thư từ đó căn bản không phải của nàng, mà trong thư cái tên thư sinh phụ lòng đó cũng không phải cái gì Trạng Nguyên lang!

Càng quan trọng là...... Bụng nhỏ bằng phẳng khô quắt của nàng căn bản chưa từng mang thai nhãi con!

Tức khắc cảm thấy xấu hổ, Kim Đào bằng tốc độ ánh sáng rời khỏi khỏi Tử Cấm Thành, chạy trốn suốt đêm, thề cả đời không bao giờ muốn gặp lại Đổng Dật......

Chân dài của Đổng Dật nhẹ nhàng bước đến, ngăn cản Kim Đào đang muốn chạy trốn, cười nhạt nói: "Nương tử nàng đây là muốn đi đâu ?"

Kim Đào cắn môi lui về phía sau một bước, "Ai là nương tử của ngươi?! Mau tránh ra đừng chắn đường ta về nhà"

Đổng Dật mở quạt xếp ra, ý cười không thay đổi, "Nương tử nàng thật đúng là bội tình bạc nghĩa, trước đó vài ngày còn muốn ta phụ trách, hôm nay liền chê ta chặn đường?"

Kim Đào: "......"

Tag: Cuộc sống oan gia sinh hoạt hạnh phúc

Một câu giới thiệu vắn tắt: Muốn chạy? Không có cửa đâu!

Lập ý: Không cần oán giận, cuộc sống luôn có những kinh hỉ ở những chỗ rẽ

-------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro