Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bùm.

Đầu óc Tư Tấn trống rỗng.

Sau vài giây, anh định thần lại, không thể tin được cúi đầu nhìn cô: "Niên Niên, em..."

Vành tai Tư Hoa Niên đỏ bừng, lúng túng xoay người đi về phía trước: "Chúng ta đi xem thử hiệu sách trường học đi, bên trong bán sách giáo khoa, quần áo và đồ lưu niệm..."

Anh đột nhiên nắm lấy cánh tay cô, kéo cô lại, dùng thân hình cao lớn của mình nghiêng về phía trước, cúi xuống ôm cô: "Niên Niên!"

Đọc tại wattpad :@little_rabbit_0000

Còn những web khác là reup mong mọi người đọc tại trang chính chủ

"Anh đang làm cái gì vậy?" Tư Hoa Niên cảm thấy toàn thân như bị nhốt trong lồng ngực của anh, lẩm bẩm đẩy anh ra: "Thả em ra."

"Niên Niên..." Tư Hoa Niên quay đầu lại, nhìn thấy anh trai nhà mình hốc mắt đỏ hoe, trên mặt lộ ra nụ cười ngốc nghếch. Cô lập tức mềm lòng, không cử động để anh ôm cô.

Tư Tấn dụi mặt mình vào mặt cô: "Niên Niên, em vừa rồi... hôn anh phải không?"

"..."

"Niên Niên, có phải hay không?" Tư Tấn một tay ôm cô, một tay nhẹ nhàng chạm vào cằm mình.

"..."

"Niên Niên ngoan, nói cho anh nghe đi."

Anh trai thật ấu trĩ.

Người anh trưởng thành ổn trọng hoá ra cũng có một mặt như vậy. Tư Hoa Niên cảm thấy có điểm mới lạ : "Được rồi, đúng vậy. Anh, anh...không tức giận nữa phải không?"

Niên Niên chỉ là sợ anh tức giận mà thôi. Tư Tấn cứng đờ một lát, nhưng giây tiếp theo lại cảm thấy, chuyện này căn bản không có gì.

Niên Niên bây giờ chưa thích anh, nhưng chỉ cần anh tiếp tục chờ đợi, có thể một ngày nào đó trong tương lai, cô sẽ bằng lòng làm người vợ chân chính của anh, họ sẽ có một đứa con đáng yêu, thông minh và dễ thương như Niên Niên.

Tuy nhiên, lúc này Tư Hoa Niên không hề hay biết, cô chỉ hôn anh một cái mà anh đã tưởng tượng qua cuộc sống của họ trong tâm trí anh.

Cô rốt cuộc có thể thở phào nhẹ nhõm.

...May mắn thay, anh khá dễ dỗ.

"Anh trai, đi thôi, chúng ta nên về nhà thôi."

Chiều nay hai người họ lên chuyến bay về Long Thành, kết thúc chuyến đi 1 ngày rưỡi tới Thành Băng Tuyết.

Cabin tối om, Tư Hoa Niên nhắm mắt lại, không cảm thấy buồn ngủ. Cô do dự một lát, hơi thẳng người lên, lặng lẽ nhìn Tư Tấn bên cạnh.

Anh đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nên Tư Hoa Niên yên tâm đánh giá anh. Thực ra...anh rất đẹp trai, cô đột nhiên cảm thấy như vậy. Sống mũi cao thẳng, đường nét sắc bén , góc cạnh rõ ràng. Ngoại trừ việc làn da của anh không được trắng lắm thì thực sự rất ưa nhìn.

...Đợi đã, Tư Hoa Niên, cô đang làm gì vậy! Tại sao cô đột nhiên bắt đầu cân nhắc về ngoại hình của anh trai rồi?

Tim Tư Hoa Niên đập thình thịch, cô ôm gối với chăn lui về chỗ ngồi.

Cô thích anh sao?

Không thể nào?

Càng nghĩ, đầu óc cô càng bối rối, chưa kịp tìm ra nguyên nhân thì cô đã ngủ mất.

Gần như cùng lúc, Tư Tấn mở mắt ra. Anh quay lại nhìn cô, giúp cô đắp lại chăn đến kín mít. Trở lại chỗ ngồi, anh lấy giấy đăng ký kết hôn từ trong túi áo khoác ra cẩn thận dùng ngón tay xoa xoa.

Nghiêm túc mà nói, dựa theo pháp luật của Thành Băng Tuyết, đây kỳ thực không được xem là giấy đăng ký kết hôn, chỉ là giấy kết hôn được cho phép mà thôi. Có giấy cho phép này, có nghĩa vợ chồng được cho phép có thể đăng ký lần thứ hai để nhận được giấy đăng ký kết hôn thật.

...Nhưng họ sẽ không có lần thứ hai đâu.

Ánh mắt Tư Tấn tối sầm, trong lòng cười khổ.

Anh vẫn luôn đợi Niên Niên nhắc tới, nhưng cô dường như đã quên mất. Sau 90 ngày, mối quan hệ vợ chồng ngắn ngủi này cuối cùng sẽ lặng lẽ biến mất, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Ở bên kia, Tư Hoa Niên đưa tay kéo chiếc chăn nhỏ có chút chật chội quanh người. Lông mi run rẩy khẽ mở mắt.

...Anh trai đối với cô rất tốt, dịu dàng như mẹ cô vậy.

Làm sao một người anh tốt như vậy lại không cần cô?

Chỉ vì sợ anh không cần mình nên cô ép anh kết hôn với cô, nhưng cô lại không thích anh, như vậy chẳng phải là quá bất công với anh sao?

Hừm. Nếu cô có thể thích anh trai trong 90 ngày này thì thật tốt.

Những ngày ở Long Thành vừa ấm áp lại yên bình, Tư Hoa Niên và Tư Tấn vẫn thân thiết như trước, như chưa hề có chuyện gì xảy ra ở Thành Băng Tuyết.

Chiều nay có môn thiết kế cơ bản, hình thức giống hồi mẫu giáo. Các sinh viên được chia thành nhóm nhỏ hai bạn ngồi cạnh nhau, lắng nghe bài phát biểu dài của giảng viên trên bục.

"...Mong mọi người chú ý đến đồ án của học kỳ này, không chỉ vì điểm cao mà còn vì một lý do quan trọng hơn! Hàng năm, chúng ta sẽ chọn ra ba tác phẩm xuất sắc nhất trong số các tác phẩm thiết kế. Nhà trường sẽ chi tiền để công ty trang sức thực thể hóa rồi gửi đi tham gia triển lãm trang sức. Nhà trường duy trì mối quan hệ hợp tác lâu dài tốt đẹp với công ty trang sức Tư thị. Tôi tin rằng mọi người đều biết đến trình độ công nghệ kỹ thuật của Tư thị..."

"..." Mọi ánh mắt trong phòng không hẹn mà đổ dồn vào Tư Hoa Niên, cô có chút bất lực, lặng lẽ rũ mắt nhìn mặt bàn.

Giảng viên ho nhẹ một tiếng, chuyển chủ đề: "Hôm nay, trong thời gian hai tiếng, tôi hy vọng mọi người sẽ hoàn thành nhiệm vụ là xác định chủ đề thiết kế. Tuy đơn giản nhưng đừng coi thường nhiệm vụ này. Chủ đề là linh hồn của thiết kế..." Đợi đến khi giảng viên nói xong, các sinh viên bắt đầu thảo luận theo nhóm hai, ba người.

Tư Hoa Niên quay sang hỏi Kiều Thư Á: "Cậu nghĩ ra chủ đề nào chưa?"

"Vẫn chưa," Anh khẽ lắc đầu, "Còn cậu, cậu ý tưởng gì?"

"Cũng chưa ra," Tư Hoa Niên ôm cằm suy nghĩ, "Tôi có thể quay về hỏi anh trai."

Kiều Thư Á ngẩng đầu, thản nhiên hỏi, giống như vô tình, thuận miệng hỏi một câu: "Cậu cùng anh trai quan hệ rất tốt sao?"

Tư Hoa Niên kiêu ngạo nâng cằm: "Đương nhiên."

Đôi mắt Kiều Thư Á hơi tối lại, anh mỉm cười nhẹ một cái.

Theo những gì anh ta được biết, hai anh em Tư thị không phải là anh em ruột.

Trong ngành từ lâu đã có tin đồn về mối quan hệ giữa hai người.

Sáu năm trước, CEO của Tư thị và vợ đều qua đời trong một vụ tai nạn ô tô. Một đứa con nuôi trẻ tuổi từ đâu xuất hiện, bằng thủ đoạn máu lạnh, nắm quyền kiểm soát hội đồng quản trị trong một thời gian ngắn. Nhưng anh nắm giữ rất ít cổ phần, đây là thông tin công khai nên mọi người đều có thể tra ra, không phải bí mật gì.

Hai năm trước, hai anh em cùng lúc biến mất ở Long Thành, tuyên bố cùng nhau đi du học. Anh ta không biết họ đã sử dụng phương pháp gì để ngăn chặn giới truyền thông, rất ít tin đồn bị rò rỉ ra ngoài. Không có người cầm quyền, hội đồng quản trị đương nhiên sẽ không an phận được. Bất đắc dĩ, hai anh em họ lại nắm phần lớn cổ phần nên rất khó lay chuyển. Hơn nữa, kế sách của Tư Tấn giống như mở ra thiên nhãn*, chưa bao giờ phạm phải sai lầm nào, giá cổ phiếu không ngừng tăng cao, những người gây rắc rối cũng dần dần an phận lại.

Theo lời đồn, cuộc đấu tranh nội bộ giữa anh em Tư thị chưa bao giờ dừng lại. Cả hai cùng nhau biến mất, cùng nhau xuất hiện, điều này dường như cho thấy rằng cả hai đã đạt được thỏa thuận nào đó, điều này cũng xác minh lời nói này.

Ngoài giới biết rất ít về Tư Hoa Niên, giả thuyết được chấp nhận nhiều nhất là Tư Tấn vẫn luôn đàn áp người em gái thừa kế chính thức, muốn che giấu cô đi.

Nhưng bây giờ xem ra, có vẻ như không có chuyện như vậy.

Tư Hoa Niên không để ý đối phương đang nghĩ gì, vuốt cằm suy nghĩ: "Hình như sắp đến ngày Quốc khánh rồi, chủ đề ngày Quốc khánh thì thế nào?"

Kiều Thư Á không khỏi lắc đầu cười nói: "Chờ đến hạn cuối, quốc khánh cũng đã qua mấy tháng."

"Vậy thì là Tết âm lịch," đôi mắt Tư Hoa Niên sáng lên, "Sau kỳ nghỉ đông thì chuẩn bị đến Tết!"

Ý tưởng này xem như hợp tình hợp lý, không có dễ xảy ra sai sót, cũng không có điểm sáng.

Kiều Thư Á suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Đây là tác phẩm thiết kế đầu tiên của cậu phải không? Cậu có muốn nó... có ý nghĩa hơn không?"

"......Ừm?"

Kiều Thư Á mỉm cười nói: "Tôi nhớ tác phẩm đầu tiên của tôi là đưa cho mẹ tôi."

Lần này Tư Hoa Niên đã hiểu. Cô suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói : "Cảm ơn. Vậy tác phẩm này của chúng ta sẽ tặng cho anh trai tôi."

Nếu vậy thì ý nghĩa của tác phẩm này quả thực rất đặc biệt. Anh trai... nhất định sẽ rất vui.

"Được," Anh ta gật đầu, "Vậy giờ cậu đã có ý tưởng gì chưa?"

Tư Hoa Niên ôm mặt, vẻ mặt có chút u sầu: "Anh trai tôi vất vả nuôi tôi như vậy, không hề dễ dàng chút nào. Chúng ta tặng anh ấy một bông hoa cẩm chướng thì sao? Dùng pha lê và kim cương hồng, làm nó trở nên trong suốt, sáng lấp lánh..."

"Khoan đã.", Kiều Thư Á nhanh chóng ngăn cô nói tiếp, "Hoa cẩm chướng là dành cho mẹ."

Hơn nữa ý tưởng cô miêu tả, nghe xong cũng một lời khó nói hết.

Lúc này Kiều Thư Á vẫn chưa biết rằng trong tương lai, cả hai đều sẽ trở thành những nhà thiết kế xuất chúng được người trong ngành công nhận. Hiện tại trong đầu anh chỉ có một ý nghĩ.

Chỉ số thông minh của cô gái này, đấu đá nội bộ giữa anh trai và em gái, thực sự không tồn tại.

Hôm nay môn học kết thúc hơi muộn, lúc Tư Hoa Niên về nhà, Tư Tấn đã trở về được một lúc rồi. Bây giờ mọi người trong trường đều biết danh tính của họ, cô xấu hổ không dám nhờ anh trai đến đón lần nữa.

Vừa về đến nhà, buông cặp sách xuống, Tư Hoa Niên liền chạy vào bếp: "Anh trai, anh trai!"

"Có chuyện gì vậy, Niên Niên?"

"Anh," Cô ôm lấy cánh tay anh, ngẩng đầu nhìn anh, "Anh có thích thứ gì không? Động vật nhỏ, thực vật hay nhân vật hoạt hình."

"......Ừm?"

"Anh mau nghĩ đi!"

Tư Tấn không biết cô đang nháo cái gì, anh nghiêm túc suy nghĩ: "Không có."

"A," Tư Hoa Niên có chút thất vọng, cúi đầu.

Tư Tấn giơ tay lên, nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt mềm mại của cô bé trong lòng, có chút do dự nói: "Anh thích..." Lời còn chưa nói xong, không hiểu sao Tư Hoa Niên đỏ mặt, giống như con thỏ, lạch bạch chạy đi rồi.

...Cô không thể biến mình thành đồ trang sức được, thật là rầu.

Sau khi cơm nước xong, Tư Hoa Niên đặt bát đũa vào máy rửa bát như thường lệ và ấn định thời gian.

Bước ra khỏi bếp, cô lấy điện thoại ra xem, thấy có một tin nhắn mới trong hộp thư do giáo viên người mẫu Senna của nàng gửi đến.

[Siniyah thân mến, nhắc nhở cô một chút là dì Thẩm sẽ đến Long Thành vào cuối tuần nên kỳ nghỉ của cô sẽ sớm kết thúc. Mấy ngày nay cố gắng kiểm soát tốt cân nặng, tốt nhất cô cũng nên đến công ty luyện tập dáng đi khi trình diễn, đừng để thụt lùi quá nhiều.]

"..." Tư Hoa Niên lúc này mới nhớ ra còn có chuyện này.

...Đợi đã, cân nặng!

Tư Hoa Niên lao vào phòng, đứng lên cân, vài giây sau, phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết.

"Niên Niên!"

Tư Tấn mở cửa đi vào, đầu tiên thở phào nhẹ nhõm, sau đó hỏi: "Sao vậy, Niên Niên?"

"5kg,"Tư Hoa Niên nhào vào lòng ngực anh, khóc nức nở nói: "Em tăng 5kg, đều tại anh, anh trai, đều là lỗi của anh."

Khuôn mặt của Niên Niên có vẻ tròn hơn một chút.

Thật dễ thương.

Trong đầu nghĩ như vậy, nhưng Tư Tấn không dám nói ra, chỉ có thể ôm cô gái đang nũng nịu, trầm giọng an ủi: "Đừng sợ, em vừa mới ăn xong, qua nửa giờ nữa sẽ nhẹ xuống."

Tư Hoa Niên trừng mắt nhìn anh, tức giận nói: "Em lại có sức ăn lớn như vậy, có thể ăn 5kg thức ăn sao?"

Tư Tấn không nói nên lời.

Tư Hoa Niên đi tới đi lui trong phòng khách, đứng ngồi không yên nửa giờ, đi cân lại thì phát hiện cân nặng của mình không thay đổi nhiều.

Xong rồi xong rồi.

Tư Hoa Niên mờ mịt ngã xuống ghế sofa, được mấy phút thì đột nhiên đứng phắt dậy, lao về phòng.

Cô tìm một bộ đồ bơi đã lâu không mặc từ sâu trong tủ, đi thay, rồi khoác một chiếc áo choàng tắm rộng rãi bên ngoài. Cô nhìn vào gương, được rồi, có thể ra ngoài.

"Anh," Tư Hoa Niên bước ra khỏi phòng, mở cửa phòng làm việc , "Em đi bơi đây! Cái bể bơi trên tầng thượng của chung cư."

Loảng xoảng.

Cây bút trong tay Tư Tấn rơi xuống bàn, văng ra một ít mực đen.

Sắc mặt anh đen hơn mực, giọng nói nghiêm nghị, nghiến răng nghiến lợi nói:"Không được đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro