Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

9 giờ sáng, ánh mặt trời chiếu vào phòng, Tư Hoa Niên vẫn chán nản nằm trên giường.

Nói một cách chuẩn xác hơn, hôm nay là ngày cuối cùng, đáng lẽ ra cô nên hồi hộp chuẩn bị chụp ảnh, nhưng cô đã hoàn thành phần thi của mình rồi, bây giờ quả thực là không còn việc gì để làm.

Trong quá trình ghi hình thi đấu, tổ chương trình đã tịch thu điện thoại di động vì mục đích bảo mật. Trong biệt thự có rất nhiều sách cùng tạp chí để giải sầu, nhưng Tư Hoa Niên không buồn đọc, chỉ muốn ngày mai nhanh tới càng sớm càng tốt.

Sau khi đi xuống dưới tầng ăn sáng, cô thẫn thờ ngồi trên ghế sofa. Ánh mắt cô rơi vào chiếc bàn trà nhỏ cạnh ghế sofa, trên đó có một chiếc điện thoại nhưng chỉ gọi được số máy nội bộ.

Vậy cũng còn tốt hơn là không làm gì vào thời điểm này.

Tư Hoa Niên nhấc điện thoại lên gọi cho Scott: "Chào buổi sáng."

"Siniyah!" Giọng nói của anh vui vẻ, "Sao cô lại gọi cho tôi? Có chuyện gì à?"

"Không,"Tư Hoa Niên ngáp dài, "Tôi chỉ không có việc gì để làm. Anh xử lý những bức ảnh thế nào rồi? Có gặp khó khăn gì không?"

"Không, mọi chuyện đều ổn. Đừng lo lắng, người được giám khảo lựa chọn chắc chắn sẽ là người xinh đẹp nhất. Hôm nay cô không ra ngoài à?"

"Không, tôi không có nơi nào để đi."

Scott có vẻ có chút kỳ lạ: "Vậy cô không về nhà à?"

"...Tôi có thể về nhà được sao!"

"Đương nhiên," anh cười nói, "3 ngày này tự do quay phim, cô rảnh rỗi rồi còn gì?."

Tư Hoa Niên từ trên ghế sofa nhảy lên, tức giận cười nói: "Sao anh không nói sớm hơn?"

Scott cười mấy tiếng: "Vậy cô thu dọn đồ đạc đi, bây giờ tôi lái xe tới đón cô."

"Được!"

Tư Hoa Niên cúp điện thoại, vội vàng trở về phòng.

Đầu tiên cô cất bức ảnh vào túi, sau đó cô ngồi ở mép giường cẩn thận diễn tập lại trong đầu những điều cô muốn nói với anh trai mình.

Cô sẽ sớm có thể gặp anh trai! Tư Hoa Niên vui vẻ đứng dậy thực hiện hai động tác nhào lộn về phía trước. Sau đó cô ra ngoài vườn chờ đợi.

Scott tới nơi khá nhanh chóng. Thật hiếm khi hôm nay trung tâm thành phố không bị kẹt xe nên anh thuận lợi đưa Tư Hoa Niên về tới chung cư.

Tư Hoa Niên cởi dây an toàn, hỏi: "Anh có muốn lên nhà tôi ngồi một lát không? Anh trai tôi chắc cũng ở nhà. Nhân tiện nói đến đây, chúng ta đều mang họ Tư, thật đúng là có duyên."

Scott tựa hồ có chút kinh ngạc: "Cô nói gì vậy? Không cần đâu, tôi còn có một số việc phải hoàn thành."

"Không có gì,"Tư Hoa Niên mỉm cười vẫy tay với anh, mở cửa bước xuống xe, "Tạm biệt."

"Tạm biệt. Nhớ có mặt ở trường quay trước 11 giờ sáng ngày mai nhé."

Khi đi lên nhà, trong đầu cô chợt nảy ra một ý nghĩ tinh quái. Tư Hoa Niên không chớp mắt, lặng lẽ tra chìa khóa vào ổ khóa, nhẹ nhàng mở cửa, bước vào rồi lặng lẽ đóng cửa lại.

Trong nhà rất yên tĩnh, cô không biết anh đang làm gì. Tư Hoa Niên lặng lẽ đến gần phòng làm việc, bên trong đột nhiên vang lên giọng nói.

"Tôi đã nhận được chiếc nhẫn, nó được làm rất tốt."

Sau khi Tư Tấn nói một câu tán thưởng, anh trầm mặc mấy giây rồi mới nói: "Cám ơn."

......Nhẫn?

Tư Hoa Niên mơ hồ nhận ra điều gì đó, ngơ ngác đứng đó.

Người bên kia điện thoại hỏi gì đó, Tư Tấn dừng lại một chút rồi nói: "Ừ, tôi định cầu hôn."

Sau đó đối phương hẳn là sẽ nói mấy câu chúc mừng hoặc chúc phúc, Tư Tấn lại nói "Cảm ơn."

Nhẫn... cầu hôn... Tư Hoa Niên sửng sốt, theo bản năng nào đó, cô lao ra khỏi nhà, mở cửa , bước ra rồi đóng mạnh lại.

Phanh.

Tư Tấn nghe thấy tiếng động liền đi ra xem, lúc này vẻ mặt của Tư Hoa Niên đã không còn nhìn ra được có chuyện gì nữa.

Tư Hoa Niên giống như vừa vào nhà không nghe thấy gì liền lao về phía anh: "Đại bảo bối!"

"Niên Niên," Sắc mặt Tư Tấn bỗng nhiên thả lỏng, "Sao em lại quay lại?"

Cô ôm lấy anh như một con gấu túi, đầu vùi vào cổ anh: "Em nhớ anh quá."

Trái tim anh liền tan chảy.

Tư Tấn mỉm cười thở dài, bế cô lên quay một vòng. Cô đang mặc chiếc áo khoác rộng thùng thình, gấu áo tung bay, bỗng dưng có thứ gì đó rơi ra khỏi túi áo.

"Bảo bối, có thứ gì đó rơi xuống." Anh bế Tư Hoa Niên đặt xuống ghế sofa, sau đó đi tới cúi người nhặt lên.

Tư Hoa Niên vui vẻ, đưa tay sờ túi áo, đột nhiên nụ cười cứng đờ. Cô nhớ rõ trong túi chỉ có một thứ duy nhất, đó chính là...!

Tư Hoa Niên há hốc miệng sửng sốt.

Quay đầu nhìn Tư Tấn, thấy anh đã cầm ảnh lên, cúi đầu đứng ở đó, nhìn không rõ biểu tình trên mặt.

Bang bang bang bang.

Tim Tư Hoa Niên bắt đầu đập loạn xạ.

Đó không phải là điều cô dự định ban đầu. Có lẽ cô sẽ trong bầu không khí ấm áp và thoải mái mà lấy bức ảnh ra đưa cho anh trai xem, coi như là vô tình hữu ý.

Trong tình huống này, cô có chút luống cuống .

Cứng ngắc ngồi chờ một lúc, Tư Tấn cuối cùng cũng động đậy. Anh nhấc chân lên và bước từng bước một đến phía cô.

Tư Hoa Niên ngẩng đầu nhìn anh, vừa khẩn trương vừa mong đợi: "Anh?"

Giọng nói của Tư Tấn từ trên đầu truyền đến, có chút khàn khàn: "Em đã đi đâu?"

Anh hỏi! Anh ấy thật sự hỏi!

Đôi mắt Tư Hoa Niên có chút ẩm ướt.

Cô nắm tay anh và bảo anh ngồi xuống ghế sofa. Anh cứng đờ nhưng không hề chống cự.

"Anh" Tư Hoa Niên liếm môi và nói với anh như cô đã dự tính trước đó, "Đây là biển Meyers, nó rất đẹp. Em nghe người khác nói sóng ở đây đặc biệt tốt. Lướt sóng ở đây rất thú vị, đây là lần đầu tiên em..."

Anh nghiến răng nghiến lợi, giọng nói khiến trái tim cô run rẩy: "Tư, Hoa, Niên."

...Anh đang gọi cô bằng tên đầy đủ phải không?

Trước khi cô kịp phản ứng, thế giới của Tư Hoa Niên đã quay cuồng.

"A! Anh, anh đang làm gì vậy!"

Tư Tấn bế cô lên, đè sấp cô lên đùi mình rồi đánh cô: "Đứa nhỏ này, em..." Anh tức giận đến không nói nên lời.

Tư Hoa Niên choáng váng nửa giây trước khi nhận ra mình vừa bị đánh vào mông. Người đầu tiên trên thế giới đánh đòn cô chính là anh, người luôn ngại nói những lời cay nghiệt với cô.

"Anh, anh..." Cô xấu hổ muốn quay người lại nhìn mặt anh nhưng lại bị Tư Tấn dùng sức ấn lại.

Bang.

Một cái đánh khác.

—— "Nếu không quản lý chặt chẽ, em sẽ không nghe lời đúng không?"

--"Sao em không nói với anh về việc đi biển chơi?"

--"Em không nghĩ đến việc sống ch.ết , phải không?"

Từng câu nói như  sặc mùi rỉ sắt. Vì thực sự tức giận nên Tư Tấn đánh không hề nhẹ.

Vị trí bị Tư Tấn đánh quả thật có rất nhiều thịt nên thực ra không đau đến thế. Tư Hoa Niên nằm trên đùi anh, đầu cúi xuống đất, nước mắt đã chảy dài trên khuôn mặt nhưng không phải vì đau.

Anh cũng trở lại .

Anh thực sự trở lại.

Mặc dù trong tiềm thức cô đã xác định được phần nào, nhưng vào lúc này, cô cuối cùng cũng xua tan được sương mù. Việc chứng kiến anh ch.ết trước mắt cô ở kiếp trước hóa ra chưa phải là dấu chấm hết.

Lúc đang khóc, Tư Hoa Niên không khỏi cười lặng lẽ.

Lồng ngực Tư Tấn kịch liệt phập phồng, hai mắt đỏ ngầu, giơ tay đánh vào mông cô lần nữa: "Nếu em ch.ết lần nữa, em nghĩ xem làm sao anh sống được đây hả?"

Những lời này tương đương với việc nói với Tư Hoa Niên rằng anh cũng được trọng sinh.

Tư Hoa Niên cố gắng đứng dậy khỏi lòng anh, lao vào vòng tay anh bật khóc.

"Anh, anh..." Nước mắt chảy ra chỉ mấy giây sau, toàn bộ áo trên ngực anh đều ướt đẫm.

Tư Tấn cụp mắt xuống nhìn cô, đôi mắt đen tối đờ đẫn cứng ngắc như một người đá bất tỉnh.

Tư Hoa Niên ngẩng đầu, dùng hết sức ôm lấy cổ anh, tiếp tục khóc: "Anh, anh đừng làm vậy, em biết mình sai rồi, thật sự..." Đó là lỗi của cô ở kiếp trước, lần này cũng là lỗi của cô . Vốn tưởng rằng chỉ lần này thôi thì không sao, nhưng nhìn anh bị kích động đến mức mất trí, cô vẫn cảm thấy đau lòng.

"Anh, đừng tức giận."Tư Hoa Niên sà thẳng vào lòng anh, cẩn thận hôn lên khuôn mặt tái nhợt của anh, "Em thực sự biết mình sai rồi, em sẽ không bao giờ đến đó nữa, được không?"

Như không nghe thấy lời cô nói, Tư Tấn vẫn bất động.

Tư Hoa Niên cảm thấy có chút tủi thân, ôm lấy vòng eo cứng ngắc của anh, thút thít như một chú cún con: "Em thực sự biết mình sai rồi, anh..." Có lẽ chính những giọt nước mắt nóng hổi và tiếng nức nở khe khẽ đã dập tắt được ngọn lửa đôi chút. Giây tiếp theo, Tư Hoa Niên bị một đôi tay rắn chắc như ôm chặt.

Cô tiếp tục cầu xin: "Anh ơi, anh hãy nói gì đó với em... đừng phớt lờ em."

Cánh tay đó ôm cô chặt đến tưởng chừng như xương cô như sắp gãy. Tư Tấn cúi đầu, ghé môi vào tai cô. Lúc anh mở miệng, thanh âm khàn khàn không nghe được: "Muốn anh nhốt em lại để em ngoan hơn?"

Nhốt lại! Tim Tư Hoa Niên lỡ nhịp, nước mắt vừa mới ngừng rơi lại òa khóc: "Anh ơi, đừng như vậy, em sợ."

"Sợ," Tư Tấn vô thức lặp lại từ đó và ôm chặt cô hơn, "Em lại định bỏ rơi anh phải không?"

"..." Hiện tại Tư Hoa Niên thật sự hối hận. Có nhiều cách để kiểm tra anh, lẽ ra cô nên chọn một cách nhẹ nhàng hơn.

Nhưng bây giờ hối hận cũng không giúp được gì, cô chỉ có thể tìm cách xoa dịu cơn giận của anh: "Không, sao có thể được? Em yêu anh nhất."

Tư Tấn không nói nữa, một lúc sau, Tư Hoa Niên cảm thấy có chất lỏng nóng hổi chảy trên cổ mình. Cô biết anh đang khóc, nhưng cô không biết phải làm gì.

Ngẩng đầu nhìn rõ mặt anh, Tư Hoa Niên lại cảm thấy sống mũi đau nhức, trong lòng xót thương. Vẻ mặt tuyệt vọng và vô hồn này không khác mấy so với lúc anh ôm xác cô ở bãi biển Meyers kiếp trước.

"Anh ơi, đừng khóc," cô vừa khóc vừa tiến đến hôn anh, "Anh, ngoan nào, đừng khóc, em không sao đâu."

Tư Hoa Niên khóc mất hết hình tượng, nước mắt và nước mũi chảy dài trên mặt. Ánh mắt Tư Tấn dao động trong chốc lát, vô thức đưa tay ra lau. Di chuyển vô cùng nhẹ nhàng và cẩn thận.

Nhận thấy một cánh tay của anh đã rời khỏi eo mình, Tư Hoa Niên nhân cơ hội đó, quỳ thẳng xuống trước mặt anh, bình tĩnh nhìn anh, dùng ống tay áo rộng lau mặt cho anh: "Anh, đừng khóc."

Cuối cùng cũng có cơ hội được tự do đi lại, Tư Hoa Niên ôm cổ anh, hôn nịnh nọt, nghẹn ngào nức nở: "Anh ơi, em yêu anh nhiều lắm."

Như bị điểu kh, Tư Tấn dùng sức nhắm mắt lại, rồi lại mở ra, trong lòng cảm thấy tỉnh táo hơn một chút. 

Vừa rồi anh đã nói gì với Niên Niên và đã làm gì... Tư Hoa Niên lại hôn anh, làm bộ như một chú cún con nũng nịu: "Đại bảo bối."

Hành động gian dối của cô là một loạt đòn, Tư Tấn bị rút hết sức lực, đôi mắt trống rỗng.

Im lặng hồi lâu, anh nhẹ nhàng thở dài: "...Ann nên làm gì với em đây?"

Anh cuối cùng cũng lên tiếng, Tư Hoa Niên hai mắt sáng lên, vui vẻ nắm lấy tay anh đặt lên mông mình : "Em biết em sai rồi, sau này em sẽ ngoan, anh cũng giống như bố, anh cũng có thể đánh đòn em."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro