SPRING DAY (봄날) - BTS (방탄소년단)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhiều ngày trôi qua rồi quá...

Thực ra vào giây phút biết họ, không sớm thì muộn, cũng sẽ đi, đi đến những chân trời mới, tôi đã thoang thoảng ngửi thấy mùi buồn....

Tôi quên béng đi việc rằng, bản thân sẽ không tài nào chấp nhận nổi

Nhưng mà, cái gì đến, thì cũng đến. Không dừng lại được...

Họ thật sự quan trọng với tôi cơ mà, làm sao đây, nên làm sao đây?

****

Cậu bạn tôi vừa thân được vài tháng. Và người chú thân thuộc bên tôi 18 năm. Họ cứ thế, đều đi đến những nơi mới. Dù đã biết trước, nhưng thực sự, càng gần lúc xa nhau, nỗi đau càng không sao ngăn lại được.

Những kẻ quá nhạy cảm thường sẽ tự dìm chết chính mình trong mớ hỗn độn chính bản thân họ tạo ra. Tôi đang hấp hối, thì phải.

Nhưng tôi cũng thật sợ họ buồn. Liệu họ, có cũng lưu luyến như tôi?

****

"

Cậu biết không

TỚ NHỚ CẬU!

Chỉ cần mở miệng nói ra câu ấy, thì nỗi vương vấn, hình như càng miên man....

Dù đang cầm trong tay tấm ảnh ngày đó

Cậu cười rạng rỡ, đẹp đẽ lung linh

Thì lại một lần nữa, nỗi nhớ khiến tớ thở không nổi!

.

Thời gian chưa từng chậm lại. Tớ ghét điều đó, cậu có biết, là tớ rất ghét điều đó không?

Mà còn nữa

Hình như với chúng ta bây giờ ấy

Gặp nhau lấy một lần, mới thật quá khó khăn...

Những ngày trời tháng tám, tháng của mùa thu

Mà sao lạnh giá... Ngỡ như đông sang lúc nào...

/

Giá như mà, giá như có thể nhỉ?

Tớ kéo lại thật gần, khoảng cách địa lý chết tiệt này! Thì nỗi đau hẳn là biến mất.

Mà cũng có thể, mùa đông lạnh lẽo này, đã có được cái kết trọn vẹn...

,

Cậu ơi

Liệu đến lúc nào, tớ mới thôi đi thói quen ngẩn ngơ nhìn tuyết rơi qua khung cửa sổ

Sự lạnh lẽo vô tình của mùa đông ấy

Đến khi nào mới dừng lại

Để xuân qua....

'

Lấp lánh trong không khí, là những hạt bụi nhỏ nhoi

Bạn thân ơi, nếu như tớ là những hạt bụi ấy, 

Có thể, tớ đến gần cậu nhanh hơn một chút, nhanh hơn một chút, rồi, không?


Hoa tuyết lại rơi thêm, xóa nhòa mọi thứ

TỚ NHỚ CẬU

THẬT SỰ RẤT NHỚ

...

Cậu nói xem, tớ sẽ phải đợi bao lâu?

Cậu nói xem, tớ còn phải thức trắng bao nhiêu đêm nữa?

Để đến lúc được thấy cậu, được gặp cậu

Mà không phải là qua một chiếc màn hình lạnh tanh...

\

Khi những mảnh vỡ cuối cùng của mùa đông rơi xuống

Khi mùa xuân khẽ ghé qua

Khi sắc hồng rực hoa anh đào ngập tràn hết thảy

Cậu ơi

Làm ơn, tớ xin cậu đấy

Ở lại cạnh tớ, lâu hơn 

Một chút thôi

Được không?

:

Giữa chúng ta

Ai mới là người thay đổi?

Lại nữa, tớ thừa nhận, tớ rất ghét thấy thời gian cứ thế trôi đi

Vô tình. Không mảy may hy vọng

Không những chờ đợi

Không có, dù chỉ một lần níu kéo!

Nhưng dù thế nào, thì sự thật là, tớ chưa bao giờ ngừng nghĩ về cậu

Dẫu một phút, hay một giây...

Sẽ là quá đau đớn để tớ đổ lỗi cho cậu

Có lẽ, cứ để cho những bi ai ấy, như làn khói

Tan biến vào không trung

Cậu có biết không

Tớ đã nói là

Tớ sẽ xóa toàn bộ

Kí ức về cậu, hình ảnh của cậu

Haha, nhưng tớ làm được sao?

...

Hoa tuyết lại rơi, hoa tuyết cứ rơi

Rơi mãi

Lúc nào mới ngừng?

YOU KNOW IT ALL. YOU ARE MY BEST FRIEND

Bình minh rồi sẽ tới 

Vì chẳng có thứ bóng tối nào cứ mãi bủa vây!

Hoa anh đào chắc sẽ nở

Mùa đông lạnh này, chắc sẽ qua, sớm thôi!

Tớ sẽ cố gắng, vượt qua thêm nữa, những đêm dài như thế

Sẽ đến gặp cậu

Ở nơi ấy

Khi xuân sang!

Nên hãy đợi tớ, nên hãy chờ tớ

Nhé?"

Tạm biệt thực ra không phải từ biệt, mà là một lời hứa!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro