19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





Hẹn hò với Kang Yujin thì ra không khó khăn như Doyoung nghĩ. Hoặc hẹn hò từ trước đến giờ đều không hề khó khăn, chỉ là cậu dùng lí do đó để biện hộ cho việc mình không muốn hẹn hò. Yujin là người dễ dàng bắt chuyện, hai người hóa ra lại là tiền bối hậu bối trường đại học với nhau. Mấy câu chuyện đơn giản như là cái gốc cây ở phía sau bể bơi của trường cũng được đào ra lần lượt. Yujin biết rằng Doyoung không thích tiếp xúc với con người, cô cố ý không kể nhiều chuyện về công việc người mẫu. Nhưng Doyoung lại có vẻ hứng thú bất thường, cậu gợi ra vài câu hỏi rồi để cho Yujin cứ thế kể về nghề người mẫu của mình. Yujin kể say sưa, Doyoung chỉ chống cằm nghe, thỉnh thoảng lại thêm vào vài câu hỏi. Người giỏi nói chuyện không phải chỉ là người giỏi nói, còn là người giỏi lắng nghe. Yujin thỉnh thoảng bắt gặp ánh mắt của Doyoung chăm chú nhìn mình, cô lại vui vẻ cười mà tiếp tục câu chuyện còn dang dở. Chỉ có một điều Yujin không để ý hoặc vì cô là người mẫu nên chuyện đó hoàn toàn bình thường, Doyoung hầu như không đụng đũa vào đồ ăn. Cậu chỉ thỉnh thoảng ăn một mẩu nhỏ như một phép lịch sự, Yujin lại có vẻ rất ngon miệng. Doyoung chống đũa nhìn Yujin, vu vơ nói:

"Nhìn em ăn có vẻ rất ngon."

Yujin tự nhiên gắp một miếng trứng cuộn trong chiếc đĩa sứ rất xinh, cô từ tốn nhai nuốt rồi mới trả lời: "Điều duy nhất em không thích ở nghề người mẫu là phải ăn kiêng. Kiêng rất nhiều thứ, nửa đêm xem phim không thể ăn vặt, trời mưa không được ăn mì gói, thèm gà rán và coca cũng không được ăn. Eo tăng lên một hai centimet đã là chuyện không chấp nhận nổi. Có người bạn của em còn giống như máy đếm calo. Một miếng trứng này là ba mươi calo, bát mì này là một trăm, rau thì chừng năm đến mười, súp miso chừng nào đó. Cộng lại, ăn xong phải đi tập chừng nào tiêu hết chừng đó thì thôi."

Doyoung đẩy đĩa lươn nướng về phía Yujin. Nhìn đôi mắt của cô cong lên thích thú khi chỉ ăn một gắp mì, cậu nói khẽ: "Sau này em nên tìm ai đó nấu ăn ngon một chút."

"Vì sao? Vì em sẽ được ăn ngon cả ngày?"

"Không, vì người đó sẽ có cảm giác thành tựu dù chỉ đơn giản là nấu cho em ăn."

Yujin càng cười nhiều hơn, Doyoung cũng cười theo nụ cười rạng rỡ đó. Câu chuyện đi một vòng tròn rồi lại quay về với Taeyong, Doyoung cũng chỉ lặng yên nghe cô kể về công việc của anh, những câu chuyện anh thẳng tay đuổi nhân viên ở trong studio rồi sau buổi chụp lại đi xin lỗi, chuyện anh dù là nhiếp ảnh gia nhưng thỉnh thoảng cô lại bắt gặp ở hàng ghế đầu một vài show thời trang trong nước. Doyoung không quen biết một Lee Taeyong như thế, cậu chỉ biết đến một Lee Taeyong bình thường hơn rất nhiều. Người thường xuyên hát váng lên trong nhà, người mỗi khi thất tình là lại nấu một bàn đầy thức ăn chỉ để cho hai người ngồi nhìn nhau rồi nhìn xuống đống bát đĩa trải dài từ đầu đến cuối bàn không cách nào ăn hết. Lee Taeyong nấu ăn rất giỏi, phải rồi, anh nấu ăn rất giỏi.

Sau này em nên tìm ai đó nấu ăn ngon.

Câu nói đột nhiên hiện ra trong đầu Doyoung cùng cảnh Lee Taeyong ngồi đối diện nhìn mình ăn đồ ăn anh nấu. Cậu lắc đầu để xua đi hình ảnh đó, tập trung nói chuyện với Yujin. Hai người ăn xong cũng đã quá chín giờ, Doyoung liếc nhìn đồng hồ khi vén tấm màn che truyền thống thay cho cửa quán để Yujin bước ra ngoài. Trời đã chuyển lạnh hơn trước rất nhiều, Doyoung lại không đi ô tô, cậu cởi áo khoác đưa cho Yujin rồi hai người cùng nhau đi bộ về phía quảng trường lớn. Yujin nhún nhảy thơ thới dọc mấy ô gạch vuông lát màu xen kẽ.

"Từ khi làm người mẫu, em ít được tới những nơi như thế này. Những buổi đi chơi chủ yếu là ở nhà hàng nào đó hoặc quán bar, nếu là không gian ngoài trời cũng sẽ nằm trong khách sạn."

Yujin nói ra những lời đó một cách rất vô tư, Doyoung không biết trả lời gì hơn nên cũng chỉ cười nhìn cô chạy ùa vào một đám bong bóng xà phòng do người bán hàng rong gần đó tạo ra. Quảng trường ban đêm tấp nập người qua lại, thỉnh thoảng lại có người hóa trang đi dạo trên đó nhìn rất buồn cười. Yujin đang vui vẻ chơi với một chiếc súng bắn bong bóng xà phòng cô vừa mua được, cô làm cho xung quanh Doyoung ngập đầy những bong bóng loang loáng bảy màu. Doyoung không vui nhưng không biểu hiện gì, mấy chiếc bong bóng đó rơi vào da cảm giác rít rát khó chịu, cậu chỉ khẽ đưa tay ra chạm trước khi bong bóng dính vào người. Cô ấy vui là được, Doyoung nghĩ thầm rồi mỉm cười khi Yujin cười khanh khách vì một chiếc bong bóng mãi lơ lửng trên đầu Doyoung không chịu vỡ. Yujin càng chơi càng giống trẻ con, một đôi lần cô suýt va phải người đi lại trên đường. Không biết kịch bản đó có phải là quen thuộc với tất cả mọi người hay không, nhưng cuối cùng Doyoung cũng phải kéo cổ tay Yujin lại khi cô lại chuẩn bị va vào một người mặc bộ mascot rất lớn. Yujin đang cười cũng bối rối dừng lại, Doyoung lại chợt nghĩ quả thật Taeyong nói đúng, những lúc thế này rất khó để buông ra. Doyoung buông lỏng bàn tay đang nắm nhưng mãi cũng không thấy Yujin vùng ra, cậu nhỏ giọng nói:

"Em chạy loạn quá, ngoan ngoãn chút đi."

Yujin ngoan ngoãn hơn thật. Cô khép nép đi bên Doyoung, chiếc áo khoác của Doyoung rất dài nên cuối cùng cậu chỉ nắm lấy phần tay áo bị thừa ra vung vẩy trong không khí. Yujin nhìn vào chỗ tay áo Doyoung đang nắm, bất giác lại mỉm cười. Như thế này thật tốt, không suồng sã không vồ vập như những người kia.

Doyoung mong cho quảng trường ngắn lại, nhưng con đường cứ dài ra mãi. Tạm biệt Yujin ở trước cổng nhà cô khi đã quá mười giờ ba mươi, cậu tần ngần ngắm đường phố trước mặt. Giờ này chẳng còn mấy xe đi lại, chuyến bus đêm khuya cũng đã vắng hoe không người. Doyoung tùy tiện chọn một hàng ghế ở giữa xe để ngồi vào, tài xế ban đêm dường như cũng chạy nhanh hơn bình thường dù chỉ để về nhà sớm vài phút. Chiếc xe quen thuộc, bến đỗ quen thuộc, Doyoung lại hơi buồn cười vì là lần đầu tiên sau rất lâu cậu xuống bến vào giờ đó một mình. Đèn trên cây thánh giá nhà thờ sáng rực lên, con hẻm vào nhà cũng được giăng đèn ở hai bên giống như con đường đi vào một thế giới khác. Khu nhà cũ kĩ nhìn hay hay trong đêm tối, Doyoung đi chậm sợ như sợ tiếng bước chân làm phiền người khác. Cậu rón rén bước vào nhà, nhẹ nhàng đặt chân bước lên cầu thang. Lần này không phải vì sợ làm phiền ai, Doyoung sợ Taeyong sẽ biết cậu về rồi lại chạy tới háo hức hỏi em hẹn hò như thế nào, cô bé ấy biểu hiện ra sao, hai người đã cầm tay chưa. Giống như làm một chuyện sai dù mình không hề sai, cậu sợ phải trả lời những câu hỏi đó.

Doyoung đã lo thừa. Căn phòng của Taeyong vẫn còn một chút ánh sáng lọt qua khe cửa, nhưng lại không hề nghe tiếng Taeyong gọi điện chỉ đạo mấy shoot hình hay là hẹn ai đó đi chơi như ngày bình thường. Doyoung không biết mình đang thở phào hay đang thở dài, cậu vừa cởi bớt mấy cúc áo đã gặp tin nhắn của Yujin. Một dòng vỏn vẹn "anh về nhà chưa?" giống như bất cứ cô gái nào, vậy mà Doyoung phải suy nghĩ rất lâu rồi mới bấm phím gọi.

"Alo?"

"Ừm, anh vừa về xong."

"May quá anh về kịp, trời mưa rồi."

Doyoung tới bên bức tường hoa gió nhìn ra. Trời không mưa, chỉ có vài hạt bụi mỏng bay lên ở chỗ đèn vàng.

"Bên anh trời vẫn bình thường."

Bên kia có tiếng Yujin cười khẽ. "Vui thật đấy, cùng một thành phố mà giống như là em đang nói dối anh."

"Hoặc anh nói dối em mà. Em chưa bao giờ gặp chuyện nhà đối diện có mưa nhưng nhà mình không mưa sao?"

"Chắc anh đùa em."

"Không hề, hôm đó anh đang ở giảng đường A, giờ sau lại phải học tại giảng đường H. Đường đi từ giảng đường A sang giảng đường H thì em biết rồi đấy, chừng năm mươi mét. Vậy mà anh đi hai mươi lăm mét nắng rồi liền gặp phải hai mươi lăm mét trời mưa."

Lần này Yujin cười giòn, Doyoung cũng vui vẻ cong mắt lên theo. Cậu đứng ở trong góc nhà, cố gắng dùng âm lượng nhỏ nhất để nói, cuối cùng lại thành giống như đang nhỏ giọng thì thầm.

"Anh sắp đi ngủ?"

"Không, anh chưa."

"Vâng."

Doyoung không biết Yujin vâng vì điều gì, hai người lại tiếp tục nói chuyện. Vậy mà trước đây cậu trách Taeyong thường hay nói những chuyện vớ vẩn không đầu không cuối, hình như ai cũng vậy thôi.

"Hôm nay em rất vui."

"Ừ, anh cũng vậy. Lần sau hẹn em ở căn tin trường nhé? Lúc tối em nói muốn ăn sáng ở đó mà."

Yujin lém lỉnh hỏi lại: "Ý chính của anh là "căn tin trường" hay là "lần sau"?"

"Cả hai."

--

Đồ ngốc, phải nói một trong hai thôi. Như vậy mới có chuyện để nói tiếp.

Taeyong đứng ở khoảng trống quen thuộc nghe Doyoung nói vậy thì liền cười một mình. Câu chuyện của Doyoung sẽ bị tắc lại ở chỗ "cả hai", anh biết, anh cũng biết Yujin vừa hỏi gì dù không thể nghe được cô bé nói. Taeyong đoán không lầm, câu chuyện của Doyoung còn đang trơn tru đã ngắc ngứ mất rồi. Nhưng mà tốt lắm, đi hẹn hò buổi đầu tiên về đúng giờ, biết gọi điện lại nói chuyện với cô ấy, còn biết hẹn lần sau. Anh khoác chiếc áo khoác lên vai rồi mở cửa. Cuộc sống bình thường của Taeyong lại tiếp tục thôi.

"Jinni? Anh đang chuẩn bị ra khỏi nhà rồi. Không sang đón Hyunbin nữa đâu, buổi trưa đi ăn có cãi nhau."

"Cãi nhau chuyện vớ vẩn thôi, nhưng anh chưa muốn làm lành. Bây giờ đi đón YooA giúp em nhé?"

"Anh biết rồi. Anh đợi trước La Vita, nhưng mười giờ sáng mai là họp chọn concept với NYLON nên phải về trước bốn giờ đấy."

Tiếng nói của Taeyong càng ngày càng nhỏ lại, rồi có tiếng mở cổng, tiếng chiếc chuông gió trước cổng rung lên. Ở trên này, nụ cười trên môi Doyoung tắt ngấm. Cậu nói chúc ngủ ngon với Yujin rồi đi tắm. Hơi nước nóng bốc lên mù mịt, Doyoung nghĩ vẩn vơ đến quán ăn Nhật Bản xinh xắn buổi tối, quảng trường đông đúc người, con đường vắng vẻ về nhà như trôi trong một bộ phim hoạt hình và cuối cùng lại nghĩ đến La Vita. La Vita là club lớn nhất thành phố, thiết kế như một khối đá nhiều mặt đen bóng. Taeyong có ngày chở Doyoung ngang qua rồi dọa sẽ đi vào, sau đó lại cười cười đưa tay xoa đầu khi thấy vẻ mặt muốn giết người của cậu. Anh nói rằng anh biết Doyoung không hợp với những nơi đó, rằng ở nơi đó rất phức tạp, chỉ những kẻ điên như anh mới vào dù thứ nhận lại vào sáng hôm sau luôn là rã rời mệt mỏi. Khi chiếc xe rời khỏi khối hộp lấp lánh đó, Doyoung liếc nhìn vào kính chiếu hậu để thấy mấy ánh đèn nhức mắt chiếu thẳng lên trời rồi hỏi:

"Nếu mệt mỏi như vậy, anh tới đó làm gì?"

"Giống như lấy độc trị độc, khi tâm trí em là một mớ rối tinh rối mù thì em cần phải lấy một tổ hợp những âm thanh ánh sáng và chất kích thích để đẩy nó đi thôi. Bước vào đó chỉ hai giây là em sẽ quên sạch sẽ mọi chuyện bên ngoài. Nhưng bằng cách đó, em chấp nhận để bị ảnh hưởng đến não, tai, mắt, phổi, dạ dày, nói chung đúng là thuốc độc."

Ngày đó Lee Taeyong nói về mấy giây vui vẻ ở La Vita bằng giọng hết sức bình thản, Doyoung lại càng khắc sâu suy nghĩ rằng nếu gặp anh ở đâu đó bên ngoài thì chắc chắn cậu sẽ không buồn liếc đến anh dù chỉ nửa giây. Phòng tắm vẫn còn bồng bềnh hơi nước mà Doyoung lúc này lại rõ ràng chỉ nghĩ đến một câu hỏi, không biết Lee Taeyong lúc này cần mượn vài giây độc dược để quên đi cái gì.

Doyoung không biết câu trả lời chính xác, nhưng cậu lại biết câu trả lời mà mình muốn.





tbc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro