28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Buổi sáng sau hôm Taeyong bị tai nạn studio, anh thức dậy khi lòng bàn tay để ngửa của mình còn đặt lên tay Doyoung. Âm thanh đã ngập đầy không gian, căn phòng cũng đã sáng rõ. Chiếc ghế hôm qua đặt bên cửa sổ nằm im hứng nắng, Taeyong hơi nheo mắt vì tay ghế hắt nắng trở thành tia sáng mạnh hơn ánh sáng trong phòng.

Đến tay cũng lớn thế này, Taeyong mỉm cười nhìn mấy ngón tay cong lại nắm hờ lấy tay mình. Đồng hồ chỉ sáu giờ sáng mà hai người đi ngủ lúc bốn giờ, Taeyong quay người tránh ánh sáng ùa vào từ cửa sổ. Bàn tay Taeyong không còn ở trên tay Doyoung nữa, cậu đưa tay vuốt nhẹ lưng anh.

"Chào anh buổi sáng."

Giọng nói Doyoung còn khàn khàn ngái ngủ, thậm chí cậu còn không mở mắt ra. Taeyong nhìn mấy chấm xanh mờ dưới cằm Doyoung, anh cọ trán vào cằm cậu rồi vui miệng nói:

"Hôm nay em đừng đi làm nữa, ở nhà đi."

Doyoung luôn thức dậy vào sáu giờ sáng mỗi ngày. Taeyong cũng thường thức vào khoảng đó, cậu nghe tiếng anh nấu nước pha trà, anh nghe tiếng cậu giặt đồ đem lên sân thượng. Doyoung đi làm rất đúng giờ, cậu chưa một lần ngồi vào bàn làm việc trễ kể cả khi đang ở nhà. Doyoung có nguyên tắc làm việc giống như Taeyong, Taeyong không nghĩ rằng mình lại có thể nghe cậu ậm ừ vài tiếng trong cổ rồi mắt nhắm mắt mở kéo anh khỏi giường đi về phía cửa.

Đầu tóc Doyoung rối bù mà Taeyong cũng không hơn gì cậu. Tóc rối, mặt trẻ con, nửa người lại cởi trần để lộ da trắng tinh mát lạnh, Taeyong còn chưa kịp nhìn kĩ thì Doyoung đã nhắm mắt đá cửa phòng anh. Ôm Taeyong từ sau lưng rồi đẩy anh đi chậm chạp, Doyoung kéo cửa phòng Taeyong lại cùng lúc ngáp dài một tiếng trước khi mở cửa căn hộ của mình.

Taeyong được đẩy vào phòng, anh còn chưa kịp quay lại hỏi thì Doyoung đã ôm theo cả anh mà ngã xuống giường. Từ đầu tới cuối Doyoung không hề mở mắt, khi Taeyong một lần nữa xoa cằm Doyoung thì cậu đã tránh ra.

"Doyoung, đang làm gì vậy?"

"Em đang ngủ."

"Sao lại ngủ giờ này?"

"Sao lại không được ngủ giờ này?"

"Dậy đi làm."

"Người yêu em nói em hôm nay đừng đi làm nữa."

Da mặt lại đỏ bừng lên khi Doyoung nói ra câu đó, Taeyong không thấy được mà chỉ cảm giác thân nhiệt của Doyoung tăng lên. Phòng của Doyoung luôn tối dù là sáu giờ sáng hay mười giờ khuya, ngủ ở đây thì sẽ tốt hơn trong một căn hộ đầy ánh sáng. Taeyong vỗ lên má Doyoung vài lần, sau đó đem đổi những cái vỗ nhẹ thành vuốt ve bằng ngón cái.

"Hôm nay mình ra ngoài ăn sáng có được không?"

"Được."

"Ăn xong đi uống cà phê như người bình thường có được không?"

"Được."

"Buổi chiều đi xem phim nhé? Ghé qua triển lãm có ảnh của anh rồi đi xem phim."

"Dạo này ngoài rạp không có phim hay, thà anh ôm em ngủ thêm một giấc còn hơn."

"Anh đồng ý. Buổi tối em muốn đi đâu? Tới Downpour?"

"Hay là tới La Vita đi..."

"Không được."

"Sao lại không? Hôm qua anh còn hỏi sao em không nói rằng chúng ta hãy đến La Vita uống rượu rồi hôn nhau."

"Kim Doyoung, em biết gì không?"

"Huh?"

"Em luôn mời gọi anh những lúc anh không khỏe."

"Lee Taeyong, anh biết gì không?"

"Hmm?"

"Hôn nhau không cần dùng tay."

"Em thân yêu, những việc khác thì cần."

"..."

"Có muốn hỏi là việc gì không?"

"Không."

"Lái xe chở em đi, giữ em trong bar để em không bị kẻ khác lừa đi mất, rót rượu cho em uống..."

"Không, không."

"Mở khóa cửa nhà, bật radio, cài lại cúc áo của em."

"Không, không, em không hỏi anh."

Taeyong bật cười rướn môi hôn lên mí mắt của Doyoung. Mí mắt cậu giật giật vì nhột, Taeyong úp mặt vào cổ Doyoung vài giây rồi lật người ra giả vờ thở dài một hơi.

"Doyoung này."

"Em đây, Taeyong."

"Anh có một thỉnh cầu. Anh thề là thỉnh cầu trong sáng."

"Đang nghe đây, Taeyong."

"Nếu như tầm nửa năm nữa, tức là vào tháng mười..."

"Ừm."

"Chúng ta chưa chia tay.."

"Thì?"

"Anh muốn quà sinh nhật?"

"Anh không phải đang muốn..."

"Không, anh trong sáng lắm. Nếu đến sinh nhật anh mà chúng ta chưa chia tay, làm ơn hãy tặng cho anh một chiếc áo cà sa, một tràng hạt, một quyển kinh."

"Anh thôi đi."

Doyoung không đấu lại được với Taeyong, cậu ngại ngùng quay người đi hướng khác. Taeyong vẫn còn chưa xong, anh vui vẻ gãi nhẹ vào lưng cậu.

"Giống như có một miếng thịt lớn ở trước mắt như thế này mà anh đói đến chết cũng không thể ăn, thật sự bi thương quá rồi. Bi thương hơn nữa là anh lại tự nguyện không ăn..."

"Lee Taeyong!"

Mấy đầu ngón tay của Taeyong gãi vào lưng Doyoung gây nên cảm giác ngứa ngáy như có điện chích vào, cậu ngồi thẳng dậy nhăn nhó kêu lên:

"Lee Taeyong, nhớ trước khi hẹn hò em có nói gì với anh không? Đừng tự tin là anh sẽ an toàn."

Doyoung đưa hai cánh tay ra. Vai và lưng cậu đều rất rộng, bàn tay so với Taeyong cũng lớn hơn một hai phần. Taeyong nhìn lên nhìn xuống từ cổ xuống ngực Doyoung, anh nuốt khan một tiếng ngán sợ rồi nhào tới ôm cậu ấn xuống giường.

"Thôi anh biết rồi, đi ngủ đi."

Ba mươi phút sau, hai cặp mắt cùng mở chong chong nhìn lên trần nhà.

"Taeyong."

"Hmm?"

"Em không ngủ được."

"Anh ngủ rồi."

"Anh cũng không ngủ được."

"Anh sắp ngủ được rồi."

"Em biết anh đang nghĩ gì."

"Ừ, anh cũng nghĩ là em biết. Có hơi mất mặt một chút nhưng mà... thôi, anh ngủ đây."

Lee Taeyong đang nghĩ mình thật sự không an toàn. Vì Doyoung hơi nhút nhát và lạnh lùng, anh quên mất ai là người từng đè mình vào tường rồi kéo rèm lại khi đang hôn thì bị phát hiện, cũng quên luôn chuyện nếu Doyoung muốn làm gì thì Taeyong còn lâu mới đủ sức chiếm lấy vị trí đáng - ra - là - của - mình.

Taeyong ngậm ngùi quay lưng đi ngủ, đến lượt Doyoung gãi nhẹ lên vai anh. Vải áo hơi thô cọ vào vai đem lại cảm giác không thực như khi đụng chạm da trần nhưng vẫn làm Taeyong thấy mình gặp nguy hiểm. Doyoung cười cười sau lưng Taeyong, cậu ôm eo anh kéo sát về phía mình. Vài phút sau cơn buồn ngủ lại đến chập chờn, hai người cùng nhắm mắt mơ hồ nghe tiếng những người trong khu nhà lần lượt bước xuống đường.



--



Ăn sáng uống cà phê, những việc đơn giản cặp đôi nào cũng làm cùng nhau, Taeyong và Doyoung không mấy khi thực hiện. Taeyong có lịch làm việc không theo quy chuẩn nào cụ thể, nếu nói chụp ảnh lúc bình minh thì anh sẽ ra khỏi nhà từ ba giờ sáng để kịp mặt trời. Ngày nghỉ cũng không bình thường, Taeyong không có khái niệm thứ bảy chủ nhật. Doyoung từ khi vào nhà xuất bản làm việc thì theo giờ của một nhân viên mẫn cán, tám giờ sáng tới năm giờ chiều cậu ở nhà xuất bản dịch sách. Sau năm giờ chiều, Doyoung vẫn như cũ đi siêu thị rồi về nhà viết quyển sách của riêng mình. Taeyong giờ đó không có mặt ở nhà, sau mười giờ đêm anh mới quay về vội vàng rải đều những cái hôn từ tóc xuống tận ngón tay Doyoung rồi để yên cho cậu làm việc của mình. Nói đơn giản thì nếu như Taeyong và Doyoung không phải là hàng xóm, cả hai người sẽ không thể tìm ra được một kẽ hở thời gian để gặp nhau khi hẹn hò. Tình yêu của người lớn luôn mắc kẹt giữa cả ngàn vấn đề như thế, không thể cứ nói rằng "nếu anh yêu em thì anh sẽ có thời gian" để làm lí do giận dỗi, vì thật sự còn nhiều nỗi lo và công việc khác bên cạnh yêu đương.

Hiếm hoi mới có một ngày Taeyong không đi chụp vào cuối tuần, những lúc đó hai người cùng hẹn hò vòng quanh thành phố. Taeyong còn lập cho Doyoung cả một danh sách những nơi cần phải đến, những việc cần phải làm khi hẹn hò cùng nhau. Danh sách đó mới đúng là giáo trình làm sao để hẹn hò, trừ những điều điên rồ như hôn nhau ở quảng trường lớn hay là làm gì đó ở đâu đó, những thứ vẫn đậm dấu ấn Lee Taeyong.

Doyoung nói với Taeyong nhận xét đó khi hai người đang ngồi cạnh nhau trước mũi xe ngắm vài cánh hải âu chao lên chao xuống mặt biển trong một buổi chiều nắng mùa xuân bắt đầu ấm áp. Taeyong khoanh tay nheo mắt nhìn mấy ánh nước lấp lánh rồi đẩy Doyoung ra trước mặt để chụp một tấm ảnh, anh trượt tay trên bánh răng chỉnh tốc độ màn trập mà không buồn nhìn màn hình rồi gật gù nói với Doyoung:

"Thì cũng không thể nói với em ngay trong ngày đầu tiên rằng "Kim Doyoung, tôi muốn dạy cậu làm sao để hẹn hò, chi bằng chúng ta hẹn hò nhau để làm ví dụ trực quan sinh động đi" được, có đúng không? Chắc chắn nói ra em sẽ bỏ chạy dài."

"Cũng không biết được."

Doyoung vuốt lại đầu tóc của mình nhưng không tránh nhìn vào ống kính của Taeyong như những ngày đầu. Những bức ảnh chỉ có một mình cậu, hai người không cách nào chụp chung nhau khi Taeyong là người cầm máy. Taeyong nghe Doyoung vẩn vơ nói vậy thì ngay lập tức nhướn mày:

"Ý em là?"

"Không có ý gì hết."

Doyoung nháy mắt rồi cười với ống kính, Taeyong bắt lấy nắng và mái tóc rối bù của cậu cùng với nụ cười rạng rỡ kia bằng cả tim mình.



--



Bữa sáng của Taeyong và Doyoung biến thành bữa trưa. Thức dậy khi đã mười giờ, tốn thời gian cạo râu giúp nhau, rửa mặt cho nhau, chọn áo nào của em hợp với quần nào của anh, mười một giờ ba mươi Doyoung mới bắt đầu khóa cửa. Taeyong nổi hứng đi ra ngoại thành tới một nhà hàng theo hình thức nông trại cung cấp nguyên liệu và bếp. Tới tận nơi Taeyong mới nhớ ra rằng hai tay mình đến co lại cũng khó khăn, đừng nói tới việc nắm lấy dao gọt đồ. Dù sao cũng đã lỡ, hai người vào gọi mấy món ăn có sẵn. Cả nhà hàng không có quá năm người khách, đang là giờ trưa và cũng không phải ngày nghỉ cuối tuần. Taeyong dù không thể cử động tay quá nhanh nhưng vẫn ăn uống bằng cử chỉ khá thoải mái, Doyoung lắc đầu đưa một ít thức ăn tới trước mặt anh. Taeyong nhìn miếng thịt được cắt gọn gàng trước mặt mình vài giây, anh ngẩng nhìn Doyoung rồi há miệng.

"Thật ra...", Taeyong nói khi đã nuốt miếng thịt hơi cay xuống khỏi cổ, "anh yêu em."

"Nói cái gì vậy..."

Doyoung cúi đầu uống cạn cốc nước ép cà rốt cao cả gang tay. Taeyong cười cười vẫy tay gọi cô gái phục vụ đi ngang qua. Cô dừng lại trước mặt Taeyong chờ đợi, anh chỉ vào cốc nước cà rốt của mình rồi hỏi:

"Em cho tôi hỏi một chút, đây là nước ép gì vậy?"

Cô gái phục vụ dù không thể tin nổi trong lòng - thứ nước màu cam có mùi cà rốt còn là nước gì được nữa? - nhưng vẫn lễ phép nói:

"Thưa anh, đây là nước ép cà rốt nguyên chất. Nguyên liệu ở ngay vườn ngoài kia, nhà hàng chúng em thu hoạch và chế biến trực tiếp khi khách gọi."

"Ồ..."

Taeyong cầm ly lên uống một ngụm. Mùi cà rốt rất dễ chịu, anh vẫn tiếp tục hỏi:

"Em có chắc là nước cà rốt không? Hay là nước cà chua?"

"Em chắc chắn ạ."

"Vậy thì lạ quá..."

"Có chuyện gì khác thường ạ?"

"À", Taeyong chỉ vào Doyoung, "cậu bạn này của tôi uống hết cốc nước mà da không chuyển màu cam, tự nhiên lại chuyển thành màu đỏ. Mà tờ quảng cáo các em dán trên tường..."

Trên tường nhà hàng có dán mấy tờ quảng cáo rất dễ thương ý nói nguyên liệu của họ sạch và nguyên chất đến nỗi người uống nước gì vào là sẽ đổi màu da thành màu của nguyên liệu đó, như một cách nói rằng từng tế bào đều được phủ đầy mấy phân tử nguyên liệu sạch đẹp thơm ngon. Cô gái phục vụ rõ ràng bị đấu tranh giữa thú vị và bối rối, Taeyong cười lớn cầm cốc nước đã cạn trước mặt Doyoung đưa cho cô.

"Xin lỗi, đùa em hơi quá. Tôi muốn gọi thêm nước cà rốt, cảm ơn em."

Gò má cô nàng phục vụ ửng hồng không khác Doyoung là mấy, cô nhận cốc nước trên tay Taeyong rồi rời đi. Còn lại hai người, Taeyong đẩy cốc nước cà rốt của mình về phía cậu.

"Còn muốn uống nữa không? Anh chỉ nói anh yêu em thôi mà."

"Nhưng anh không thể nói yêu em chỉ vì một miếng thịt được."

Taeyong gật đầu ra vẻ đã hiểu. Anh đẩy ống hút về phía Doyoung, cậu cũng không do dự ngậm vào. Một câu "anh yêu em" nghe đơn giản lại có sức sát thương rất lớn, Doyoung chưa gì đã thấy cổ họng khô rát như chưa từng uống cốc nước cà rốt kia. Taeyong chống cằm nhìn Doyoung rồi gật đầu cảm ơn khi cô phục vụ đưa nước cà rốt tới. Anh uống luôn cốc nước vốn là của Doyoung, Taeyong ngậm lâu trong miệng để nghe vị cà rốt ngòn ngọt có mùi hăng nhẹ của rau củ tươi. Lâu lắm mới có một cuộc hẹn không có mùi rượu, cũng lâu lắm mới có người đưa đồ ăn tới miệng anh vì đơn thuần là chăm sóc chứ không là một cử chỉ mà bất cứ người nào yêu nhau cũng phải làm. Doyoung lại quen thói đưa muỗng sang lấy một ít nấm ở trên chén canh của Taeyong, cậu ăn ngon lành dù cổ và tai vẫn còn ửng đỏ.

"Yêu em thật đấy."

Doyoung ngay lập tức bị sặc canh. Taeyong thề thốt rằng mình sẽ không nói nữa, một bữa ăn nhỏ lại kéo dài cả mấy tiếng đồng hồ. Tính tiền xong rồi bước ra con đường phủ đầy hoa dại trắng muốt tháng hai, Doyoung đi chậm lại chờ Taeyong đem máy ảnh ra chụp. Taeyong chụp hoa chán rồi lại chụp Doyoung, anh vừa chụp vừa lắc đầu khe khẽ. Doyoung rồi sẽ nổi tiếng thôi, dạo gần đây cậu đã nhận được điện thoại của mấy người nhiếp ảnh gia, bọn họ thậm chí không gọi điện nhờ anh nữa. Taeyong càng chụp nhiều Doyoung càng dạn dĩ hơn với ống kính, cậu đối mặt với máy ảnh bằng ánh nhìn thản nhiên không chút ngại ngùng. Mái tóc đen mềm trẻ trung, nụ cười nổi bật dù ở bất cứ nơi nào, thân người cũng không phải ai cố gắng tập luyện thì sẽ được, Taeyong mỗi ngày lại càng muốn cất Doyoung cho riêng mình dù chính anh là người lôi cậu ra ngoài ánh sáng. Doyoung đi phía trước con đường đầy hoa trắng, Taeyong nhìn sững vài giây rồi đuổi theo. Tới khi đuổi kịp, Taeyong cởi máy ảnh ra đưa cho Doyoung.

"Chụp ảnh chung đi. Chúng ta chưa chụp ảnh chung bao giờ mà."

Doyoung lật xuôi lật ngược chiếc máy ảnh nhỏ rồi nghi hoặc hỏi anh:

"Bằng cái này? Làm sao?"

"Giống đám học sinh chụp ảnh thôi, nhưng thiết bị tốt hơn. Tay em dài nên em chụp đi."

Doyoung nhăn nhăn mũi, đây là đường ra vào của nhà hàng, nếu không may thì sẽ gặp người qua lại. Hai người cũng không còn nhỏ tuổi lại chụp ảnh theo kiểu của đám học sinh, Doyoung hơi xấu hổ nhìn Taeyong. Anh nghiêng đầu giục cậu:

"Không có ai đâu, chụp đi mà. Anh chỉnh thông số rồi, em chỉ cần bấm một giây là xong."

Taeyong đã bắt đầu ghé sát về phía Doyoung, vẻ mặt anh háo hức đến nỗi Doyoung vô thức quay máy ảnh lại về phía hai người. Chụp ảnh như đám học sinh? Doyoung chưa bao giờ chụp kiểu đó, trước khi quen Taeyong thì cậu chỉ chụp ảnh thẻ, sinh viên chụp ảnh cùng nhau thì sẽ làm gì? Doyoung đặt một tay lên vai Taeyong, anh cầm lấy bàn tay buông xuống trước ngực mình hài lòng nắn nhẹ.

"Doyoung học nhanh quá, em bấm đi."

"Có cần em đếm không?"

"Tùy em hết."

Taeyong hơi khuỵu chân xuống, bệnh của nhiếp ảnh gia là luôn phải sắp xếp bố cục dù là trong một tấm ảnh bình thường. Doyoung lẩm bẩm đếm số một, trong đầu cậu vẫn đang nghĩ có thật là những người trẻ hơn chỉ chụp ảnh với nhau như thế này hay còn làm gì khác? Hay là...

"Hai... Ba." Tiếng "ba" vừa phát ra, Doyoung nhìn quanh sau đó nhắm mắt quay đầu định hôn vào má Taeyong. Hành động trẻ con như vậy Taeyong không ngờ được nên môi hai người chạm nhau ngay khi anh định rướn người lên hôn má cậu. Doyoung mở mắt nhưng Taeyong đương nhiên không chịu dễ dàng buông ra như thế, Anh tranh thủ hôn vài lần rồi mới đỡ lấy chiếc máy ảnh trên tay Doyoung. Bình tĩnh quấn dây máy ảnh vào tay, Taeyong gật đầu:

"Ừ, đúng là em đã uống nước ép cà rốt."

Doyoung lại nhìn quanh thêm lần nữa. Có bóng người bên trong nhà hàng và ngoài vườn rau nhưng xung quanh họ lại không hề có ai. Mùa xuân cây cỏ phát triển nhanh, hoa bên đường nở dày từng đám. Taeyong thản nhiên liếm môi mình rồi bước tiếp, Doyoung nhanh như chớp kéo anh lại hôn nhẹ lên môi. Hôn xong, cậu vẫn như mọi lần không nhìn đến anh mà vu vơ nhìn một cụm hoa trên đường.

"Lee Taeyong hôm nay cũng không có mùi rượu."

Taeyong không mấy khi có mùi rượu khi hôn, một người đến môi son của phụ nữ còn ghét thì đương nhiên luôn chú ý đến mấy thứ vặt vãnh dễ ảnh hưởng tâm trạng như thế. Chỉ là Doyoung có ấn tượng sâu sắc về một hai lần Taeyong từ bar về mang theo mùi rượu mà bất chấp hôn cậu, trên đoạn đường còn lại ra bãi đỗ xe, Taeyong gần như độc thoại về chuyện anh sẽ bỏ rượu mà uống nước ép cà rốt mỗi ngày.




tbc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro