Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm Vương Nhất Bác trở về, Tiêu Chiến đã ngủ. Cậu cũng không đánh thức anh dậy, từ trong bóng tối bước lại bàn cởi đồng hồ, nương theo ánh sáng yếu ớt trên điện thoại liền thấy một tờ giấy nhỏ trên bàn.

"Cảm ơn món quà sinh nhật! Anh rất thích! Túi màu trắng bên cạnh là quà đáp lễ, hi vọng em sẽ thích. Hôn em!"

Nế không phải có thêm hai chữ cuối cùng, Vương Nhất Bác thậm chí còn nghĩ rằng đây không phải là Tiêu Chiến viết cho mình. Giữa những hàng chữ đều là giọng điệu khách khí, điều đó khiến cậu cảm thấy không thoải mái.

Cậu mở chiếc túi giấy màu trắng ra, bên trong là một chiếc khăn vuông có thể thắt thành cà vạt có màu xanh là chủ đạo. Trên đó không có nhãn cùng logo, vừa nhìn cũng biết được là một món quà tình yêu làm thủ công.

Vương Nhất Bác cầm chiếc khăn đến phòng vệ sinh, chụp một bức ảnh gửi cho stylist của mình, sau đó gấp lại cẩn thận cho vào túi giấy. Cậu nhanh chóng tắm rửa, sau đó ôm Tiêu Chiến vào lòng ngủ thiếp đi.

Vì lý do công việc, Vương Nhất Bác không thể cùng Tiêu Chiến trải qua ngày sinh nhật, nhưng cậu đã chuẩn bị một điều bất ngờ khác cho anh ấy – một vé VIP cho buổi công diễn được phát sóng trực tiếp.

Tiêu Chiến đã từng nói muốn xem trực tiếp sân khấu thần tượng của Vương Nhất Bác. Lần này, Vương Nhất Bác có một sân khấu riêng, đây cũng là nguyên nhân quan trọng nhất khiến cậu sẵn sàng tham gia vào chương trình tìm kiếm tài năng này.

Trước kỳ nghỉ lễ mấy ngày, cậu đã lên kế hoạch muốn cho Tiêu Chiến xem được buổi biểu diễn này, đối với việc tạo hình cũng vô cùng để ý. Tiêu Chiến cầm chiếc máy ảnh Vương Nhất Bác đưa, ngồi vào vị trí gần nhất và không ngừng chụp ảnh.

Vương Nhất Bác đem chiếc khăn vuông Tiêu Chiến tặng buộc ở bên hông. Sau khi nhận được yêu cầu của cậu vào tối hôm qua, stylist đã thức cả đêm để chỉnh sửa lại tạo hình cùng lớp trang điểm cho cậu. Cũng may tất cả mọi người đều biết Vương Nhất Bác thích màu xanh lá cây, trong tạo hình ban đầu cũng không thiếu gam màu này, chỉ cần phối thêm một chút trang sức và trang điểm mắt cho phù hợp với chiếc khăn là được. Cuối cùng, trông Vương Nhất Bác trở nên hoang dã hơn một chút, nhưng lại càng phù hợp hơn với sân khấu của cậu hôm nay.

Người hướng dẫn sẽ biểu diễn trước các học viên, tiết mục của Vương Nhất Bác là tiết mục thứ hai. Tiêu Chiến cầm máy ảnh, chụp rất nhiều ảnh Vương Nhất Bác đang ngồi đối diện.

Nếu nói hai lần trước anh không chắc rằng Vương Nhất Bác có phải đang nhìn mình hay không, thì bây giờ anh có thể khẳng định 100%, trong mắt Vương Nhất Bác đang ở trên sân khấu chỉ có anh.

Anh hùa theo những người hâm mộ của Vương Nhất Bác mà hét lên, những cô gái xung quanh nhìn anh một cách khinh thường, nhưng anh coi như không nhìn thấy. Ở giữa đám đông này, anh có thể đem tình yêu của mình nói ra bằng hết mà không cần giữ lại.

***

Sau màn biểu diễn, Vương Nhất Bác xuống đài để đi thay quần áo. Cùng lúc đó, Tiểu Trần cũng đi đến trước mặt Tiêu Chiến, nói vài câu rồi đưa anh đi vào hậu trường.

Phòng hoá trang của Vương Nhất Bác rất rộng, đối diện với gương trang điểm là một chiếc ghế sô pha dài màu đen, còn có một phòng thay đồ riêng biệt.

Khi Tiêu Chiến bước vào, Vương Nhất Bác đang ở trong phòng thay đồ. Anh còn đang thắc mắc tại sao Vương Nhất Bác lại tự mình thay quần áo, đã nghe thấy Tiểu Trần đóng sầm cửa lại.

Tiêu Chiến chưa kịp phản ứng, cánh cửa phòng thay đồ đã được mở ra. Quần áo trên người Vương Nhất Bác chưa cởi hoàn toàn, thò nửa người ra ngoài nhìn thấy người đến là Tiêu Chiến, liền vẫy tay với anh.

"Bảo bảo, khoá kéo bị kẹt, giúp em mở ra đi!"

Tiêu Chiến miễn cưỡng đem máy ảnh đặt xuống bàn trang điểm, đi vào phòng thay đồ.

Nơi này so với anh tưởng tượng còn rộng hơn, hai người đứng vẫn còn thoải mái. Bốn phía đều là gương, trên mặt đất có một tấm thảm dày. Vương Nhất Bác để chân trần, Tiêu Chiến ngượng ngùng đem giày của mình cởi ra.

"Khoá kéo quần bị kẹt sao?"

Tiêu Chiến ngồi xổm trên mặt đất nhìn quần của Vương Nhất Bác. Chiếc khoá kéo thật sự đã chèn vào làm rách một chút gấu áo sơ mi. Anh duỗi ngón tay ra kéo kéo, tư thế này khiến hai người vô cùng ái muội. Thứ bọc trong quần lót của Vương Nhất Bác lại trướng lên một chút, sắc mặt Tiêu Chiến cũng càng ngày càng đỏ.

Cảm giác này thật đặc biệt. Phía sau sân khấu ồn ào, trong phòng hoá trang của một đỉnh lưu hàng đầu, anh đang ngồi chồm hỗm trước đũng quần của đỉnh lưu nọ. Vương Nhất Bác trên mặt vẫn còn mang lớp trang điểm theo phong cách thần tượng, đẹp đến mức không thể nào tả được. Anh chưa từng nhìn kỹ một Vương Nhất Bác như thế này, trái tim cũng muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

"Kéo ra rồi, em thay đồ đi." Tiêu Chiến giúp cậu sửa lại khoá kéo, cúi đầu đứng dậy muốn mở cửa đi ra ngoài, nhưng Vương Nhất Bác đã nhanh hơn một bước đem cả người anh ôm vào lòng.

"Sân khấu hôm nay có đẹp không?" Vương Nhất Bác cố ý thổi khí vào tai anh.

"Đừng nghịch. Em như vậy khiến anh không kịp thích ứng." Tiêu Chiến đỏ mặt, nhỏ giọng nói.

"Em thế nào? Em không phải là bảo bối nhỏ của anh sao?" Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến muốn nói gì, nhưng lại cố ý trêu chọc anh.

"Chỉ là... Em hiện tại là đại minh tinh trên sân khấu, không phải bạn trai của anh." Tiêu Chiến cười cười muốn đẩy cậu ra, trên người Vương Nhất Bác nồng nặc mùi mỹ phẩm khiến anh choáng váng.

"Đại minh tinh muốn thao người hâm mộ, có được không?"

Vương Nhất Bác cắn vào vành tai mềm mại của Tiêu Chiến. Tiêu Chiến không chuẩn bị trước, kêu lên thành tiếng.

"Anh không phải thích em trang điểm như thế này sao? Em có thể giúp anh biến mong muốn thành hiện thực."

Vương Nhất Bác vừa hỏi, tay lại cầm chiếc khăn vuông Tiêu Chiến tặng, đem hai tay anh cột lên đỉnh đầu. Cả người Tiêu Chiến nửa nằm trên chiếc ghế sô pha đơn nhỏ trong phòng thay đồ, Vương Nhất Bác cứ như vậy đè lên người anh.

"Em không vội ra ngoài sao, đại minh tinh?" Tiêu Chiến biết việc đã đến nước này, không còn cách nào có thể ngăn cản Vương Nhất Bác. Anh giơ chân lên, bắt chéo vào eo Vương Nhất Bác, dứt khoát làm chuyện mà cả trong mơ cũng chưa từng nghĩ tới, đó là trải nghiệm việc cùng đại minh tinh làm tình ở trong phòng hoá trang.

"Không sao cả. Dập lửa mới là chuyện quan trọng nhất lúc này." Thật ra Vương Nhất Bác đều đã lên kế hoạch. Sau khi biểu diễn cậu vẫn còn khoảng 40 phút mới đến lúc ghi hình và tham gia phỏng vấn. Đó là lý do cậu nhờ Tiểu Trần gọi Tiêu Chiến vào phòng thay đồ.

"Em muốn dập lửa như thế nào?" Tiêu Chiến chủ động đẩy mông vào hạ thân Vương Nhất Bác, "Đại minh tinh muốn chơi như thế nào? Anh phối hợp như thế này có hài lòng không?"

"Fuck!" Vương Nhất Bác mang theo lớp trang điểm đẹp mắt, vừa mắng một câu, vừa thô bạo đem quần của Tiêu Chiến kéo xuống.

Ngón tay sờ đến phía sau mới phát hiện ra lỗ hậu của Tiêu Chiến đang nhét một cái gì đó lù xù, trong nháy mắt liền hiểu rõ.

"Tính toán cả rồi sao, bảo bảo?" Vương Nhất Bác đem "cái đuôi nhỏ" kéo ra, mang theo một chút dịch thể.

"Có phải muốn dụ dỗ em làm trong phòng thay đồ không?"

Vương Nhất Bác chạm vào lỗ nhỏ đang co rút, kéo quần lót của chính mình xuống, tiến vào cái lỗ có phần trống trải.

"Hừm~" Khuôn mặt của đại minh tinh phía trước không ngừng phóng đại. Những lần lên giường trước đây, dù là cậu mang hình dáng sư tử hay sói con cũng hoàn toàn khác với bây giờ.

"Sướng không?"

Tiêu Chiến chỉ có thể dùng hết khả năng, kiềm chế tiếng rên rỉ để trả lời cậu.

"Anh thường viết gì trên mạng? Anh trai thao em? Hay là chồng ơi thao em?" Vương Nhất Bác có lẽ cũng mất đi lý trí, ghé vào bên tai Tiêu Chiến nói những lời thô tục.

Tiêu Chiến cũng không thể quan tâm đến bất kỳ điều gì khác, chỉ có thể dùng những âm thanh "Ưm ưm a a" để trả lời. Thấy anh không nói gì, Vương Nhất Bác hung hăng tát vào quả đào trước mặt.

"Nói đi bảo bảo, em muốn nghe!"

"Chồng ơi... Thao em đi..." Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác tát, trong mắt lập tức chứa đầy nước mắt sinh lý.

"Ngoan, còn gì nữa?" Vương Nhất Bác dùng đầu lưỡi liếm đi những giọt nước mắt chực chờ muốn rơi xuống.

"Anh trai... Thao em đi..." Tiêu Chiến nói xong liền xấu hổ đến mức phải ngoảnh đầu sang một bên.

Vương Nhất Bác hài lòng phi nước đại trên người Tiêu Chiến, mãi cho đến khi cả hai cùng lên đỉnh.

Tiêu Chiến hồi lâu cũng không phục hồi lại tinh thần, Vương Nhất Bác thở hổn hển ngã vào trên người anh. Bọn họ còn có thể nghe được tiếng nhạc rung trời bên ngoài cùng tiếng la hét của người hâm mộ, thỉnh thoảng, tiếng bước chân vội vã và giọng nói dồn dập từ bên ngoài khiến cả hai vừa sợ hãi vừa phấn khích.

"Thịch thịch thịch" một hồi gõ cửa dồn dập khiến Tiêu Chiến theo bản năng co rút lại.

"Nhất Bác lão sư, anh đã thay quần áo xong chưa?" Stylist lo lắng thúc giục ở bên ngoài.

"Xong ngay đây, chờ một chút."

Vương Nhất Bác nhìn đống quần áo hỗn độn trên mặt đất, nhìn Tiêu Chiến đang cười trộm lắc lắc đầu. Cậu dùng khăn ướt đem cái đuôi nhỏ lau sạch, sau đó lại nhét vào bên trong Tiêu Chiến.

"Kẹp chặt, đừng để chảy ra ngoài." Vương Nhất Bác dùng khăn ướt lau phần còn lại trên người Tiêu Chiến.

"Nhưng mà chương trình còn dài như vậy, rất khó chịu." Tiêu Chiến ngồi dậy bắt đầu tự mặc quần áo.

"Phía sau không còn phần trình diễn của em, anh về trước cũng được?" Vương Nhất Bác đau lòng, sờ sờ vào bụng dưới của Tiêu Chiến.

"Anh muốn xem một chút." Tiêu Chiến muốn ở hiện trường nhìn xem màn trình diễn của cô gái kia, rốt cuộc đạt đến trình độ như thế nào.

"Anh có thể ngồi được không?" Vương Nhất Bác lo lắng sờ sờ khuôn mặt của Tiêu Chiến.

"Tiết mục của cô ấy là thứ mấy?" Tieu Chiến ngẩn người nhìn Vương Nhất Bác.

"Ai cơ?" Vương Nhất Bác hỏi xong mới phản ứng được, khoé miệng cong lên thành một nụ cười, dùng tay phải móc lấy cằm Tiêu Chiến.

"Ghen sao? Quan tâm nhiều như vậy?"

"Không quan tâm, chỉ là muốn nhìn một chút xem cô ấy ở trên sân khấu xinh đẹp như thế nào." Tiêu Chiến xoay đầu, đem quần áo mặc cẩn thận mới đứng trước mặt Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác ghé sát vào bên tai anh nói: "Trên giường không ai đẹp bằng anh."

Nói xong, liền vội vàng mở cửa chạy ra ngoài.

***

Sau khi stylist bước vào, Tiêu Chiến liền rời khỏi phòng thay đồ của Vương Nhất Bác và trở về chỗ của mình. Anh vừa mới ngồi xuống không được bao lâu, Vương Nhất Bác cũng trở lại chỗ ngồi của người hướng dẫn, trước khi ngồi xuống còn nhướng mắt nhìn anh.

Đồ vật trong thân thể khiến Tiêu Chiến đứng ngồi không yên, cũng may, sau khi xem được hai tiết mục, cô gái kia cũng theo đồng đội lên sân khấu. Quả thật cô ấy rất ngọt ngào, đáng yêu, hát và nhảy đều rất tốt, không có gì ngạc nhiên khi được đánh giá là một tuyển thủ sáng giá. Thời điểm phỏng vấn, anh có thể cảm nhận được, người dẫn chương trình luôn cố ý cue Vương Nhất Bác vào.

Vẻ mặt của Vương Nhất Bác rất thờ ơ, cũng không nói nhiều trong các lời nhận xét. Khi người dẫn chương trình hỏi cậu, "Nhất Bác, anh thích kiểu con gái nào?"

Tổ tiết mục không phải làm chuyện này một ngày hay hai ngày, Vương Nhất Bác cũng chưa bao giờ hùa theo bọn họ.

"Tôi thích người lớn hơn tôi nhiều tuổi."

Câu nói của Vương Nhất Bác khiến các cô gái ở đây hơi xấu hổ. Nữ ca sĩ nổi tiếng đã kết hôn ngồi bên cạnh vội vàng đứng ra hoà giải bầu không khí.

"Nhất Bác của chúng ta nhất định thích một chị gái như tôi rồi."

Khán giả phá lên cười. Vương Nhất Bác cũng không nói thêm, đã có người cho một bậc thang, cậu vẫn là nên biết điều một chút.

Khi chương trình ghi hình nghỉ giải lao, Tiêu Chiến thật sự không thể ngồi yên được nữa. Anh gửi một tin nhắn cho Vương Nhất Bác sau đó trở về khách sạn.

"Thế nào, có phải không đẹp bằng anh không?" Vương Nhất Bác đang ngồi trên ghế quẹt điện thoại thì nhận được tin nhắn của Tiêu Chiến, nhìn quanh một lượt, người phía sau đã không còn ở đó nữa.

"Không biết, thẳng nam nhất định sẽ chọn cô ấy. Không phải cô ấy rất nổi tiếng sao? Anh đi về tắm rửa trước, ngồi đây không thoải mái."

"Em không phải thẳng nam, em chỉ thích anh."

"Mau trở về tắm rửa đi, mệt mỏi thì đừng đợi em, nghỉ ngơi sớm một chút."

Tiêu Chiến cũng không định chờ Vương Nhất Bác, mỗi ngày đều như thế này, cả anh và cậu đều không chịu nổi. Vương Nhất Bác còn đang bận rộn như vậy, không thể ỷ vào tuổi trẻ mà lãng phí sức khoẻ của bản thân.

***

Hai người sáng sớm hôm sau đã lên máy bay, Vương Nhất Bác có một buổi thử vai. Lần này là một bộ phim chính kịch. Nhà sản xuất thích sự nổi tiếng và hình ảnh tích cực gần đây của Vương Nhất Bác, đã thông qua công ty mời cậu về thử vai. Thời gian eo hẹp, Vương Nhất Bác cũng không kịp chuẩn bị bất cứ thứ gì, cậu chỉ có thể tranh thủ học thuộc lời thoại vào thời gian trống giữa các buổi ghi hình.

Đoạn diễn thử này rất ngắn, phần lớn là nhắm vào tâm lý của nhân vật. Vương Nhất Bác thậm chí không biết nhân vật mà mình thử vai là nam mấy trong bộ phim. Nhưng cậu thích câu chuyện này, có lẽ là do một câu thoại trong đoạn phim khiến cậu xúc động.

"Tình yêu chảy về phía những người sống trong tình yêu, khổ đau cũng chảy về phía những người có thể chịu đựng nó."

Ở trong mắt cậu, những gì đã trải qua không thể nói là cực khổ, chỉ là cậu đã lựa chọn con đường này từ khi còn quá trẻ nên mới chịu nhiều thiệt thòi. Cậu còn cảm thấy, nửa đầu của câu nói này dường như đang nói về Tiêu Chiến.

Khi Vương Nhất Bác đến buổi thử vai, Tiêu Chiến cũng nhận được tin vui. Nếu không có gì ngoài ý muốn, bộ web drama mười tập đã quay trước đó sẽ được phát sóng trên nền tảng K vào đầu tháng sau.

Tiêu Chiến tự nhiên rất hào hứng, nhưng anh cũng không dám nói cho người khác biết, sợ rằng nếu có chuyện xảy ra thì rất xấu hổ. Trên đường đến buổi thử vai, Vương Nhất Bác cũng nghe trợ lý nhỏ nói đến chuyện này, cậu cho rằng không có ai thông báo cho Tiêu Chiến nên đã đặc biệt mua món Nhật mà anh ồn ào đòi ăn trên máy bay về nhà để chúc mừng. Ai ngờ Tiêu Chiến cũng cho rằng cậu vội vàng đến buổi thử vai nên không biết tin này, cũng lặng lẽ chuẩn bị món Nhật.

Một bữa này ăn đến bốn giờ, Vương Nhất Bác nhất định phải làm mấy trò biến thái, lôi kéo Tiêu Chiến vừa ăn vừa chơi, làm cho đến khi cả hai người đều nhớp nháp.

Lúc còn ở trong thân thể Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác nhận được cuộc gọi từ chị Từ.

"Nhất Bác, đang nghỉ ngơi sao?"

"Không có." Vương Nhất Bác thở hổn hển, dưới thân vẫn tiếp tục đâm rút.

"Làm gì vậy? Còn thở mạnh như thế?"

"Em đang tập thể dục."

Tiêu Chiến cắn môi, giữ cho giọng nói của mình không lọt ra ngoài, nghe thấy Vương Nhất Bác nói dối mà mặt không đổi sắc, anh quyết trả thù, hung hăng kẹp thật chặt.

"A..."

"Lại làm sao vậy?" Chị Từ hỏi.

"Không sao, chỉ là ngón chân bị chuột rút." Vương Nhất Bác nhéo mạnh vào mông Tiêu Chiến, "Chị Từ, có chuyện gì mà gọi muộn như vậy?"

"Đạo diễn muốn em ngày mai đi thử vai lại, 10 giờ sáng. Em nghỉ ngơi sớm một chút. Tập thể dục cũng phải cẩn thận."

"Vâng, cảm ơn chị Từ."

Vương Nhất Bác cúp điện thoại, đâm mạnh vào Tiêu Chiến để trả thù. Cậu thật ra rất nghe lời, chỉ làm một lần liền cùng Tiêu Chiến tắm rửa rồi đi ngủ. Lần này, bất kể thế nào cậu cũng phải nhận được vai diễn. Chương trình tìm kiếm tài năng sắp kết thúc, công việc sau đó còn không biết thế nào, Vương Nhất Bác vẫn còn rất nhiều áp lực.

Ngày hôm sau, Vương Nhất Bác dựa theo yêu cầu của đạo diễn và nhà sản xuất thử hai đoạn diễn. Cậu có thể cảm nhận được đoạn thứ nhất và thứ hai không phải cùng một nhân vật. Kịch bản này là nguyên bản, công tác bảo mật được thực hiện rất tốt, không ai biết vai chính là ai, tình tiết như thế nào, chỉ biết đây là một bộ phim truyền hình cổ trang kể về một thiếu niên lớn lên ở nông thôn. Đoạn đầu tiên diễn là nhân vật khi còn trẻ, đoạn thứ hai là lúc trung niên, đã có vợ con, ngay cả tâm lý và tính cách cũng khác biệt rất nhiều so với lúc trước.

Cậu không biết đạo diễn và nhà sản xuất có dự định gì, cậu mới 21 tuổi, lại không có kinh nghiệm diễn xuất. Nếu để cậu diễn vai nhân vật khi còn trẻ, cậu còn có thể nắm bắt được, nhưng nếu là vai nhân vật khi ở tuổi trung niên, bản thân cậu cũng cảm thấy kém tự tin đi nhiều.

Sau khi thử vai, Vương Nhất Bác còn cho rằng phải đi về và chờ thông báo, nhưng vừa ra đến cửa đã bị đạo diễn và nhà sản xuất gọi lại.

"Nhất Bác, chúng tôi dự kiến để cậu diễn vai nam chính. Về việc cậu có đóng được nhân vật khi ở tuổi trung niên hay không, tôi cùng đạo diễn còn muốn thương lượng qua một chút." Nhà sản xuất vỗ vai cậu, "Trong khoảng thời gian này, cậu nên tham gia một số khoá học diễn xuất. Có thể nhận ra cậu có tài năng diễn xuất, cái khiếm khuyết chính là kinh nghiệm. Tôi tin tưởng cậu có thể mau chóng phát triển thành một diễn viên ưu tú."

Vương Nhất Bác không về nhà mà trực tiếp đến công ty. Chị Từ đã nhận được cuộc gọi từ đạo diễn, hợp đồng và kịch bản dự định đã được gửi qua cho chị ấy. Ngay cả bản thân Vương Nhất Bác cũng không ngờ rằng sau khi mất đi vai diễn kia, chỉ vì không muốn "mốc chân" ở nhà mà tham gia chương trình tống nghệ, điều đó đã mang đến cho cậu một cơ hội tốt như vậy.

Giới giải trí chính là như vây, liều mạng nỗ lực không ai thấy, nhưng khi vận may đến, chỉ có những người đã chuẩn bị kỹ càng mới có thể nắm bắt được.

Ngày web drama bắt đầu phát sóng cũng là lúc bộ phim truyền hình mới của Vương Nhất Bác khởi quay. Cuối cùng cậu đã có cơ hội thể hiện vai nam chính cả ở giai đoạn thiếu niên lẫn lúc trưởng thành. Phần lớn các cảnh quay sẽ diễn ra tại một thị trấn nhỏ ở miền Nam. Khi nhân vật đến tuổi trung niên lại từ thị trấn nhỏ chuyển tới thành phố lớn. Đoàn phim quyết định quay cảnh giai đoạn này trước.

Tiêu Chiến đi cùng Vương Nhất Bác đến phim trường. Cuốn tiểu thuyết thứ hai đăng nhiều kỳ nhận được phản hồi tốt hơn cuốn đầu tiên, viết cũng dễ hơn. Kịch bản của cuốn tiểu thuyết đầu tiên anh đã viết gần xong, Cà Tím cũng đã liên hệ với một số công ty điện ảnh và truyền hình. Anh muốn đợi web drama phát hành xong mới quyết định chọn một trong các công ty đó. Bận rộn như vậy, điều duy nhất khiến anh hạnh phúc là mối quan hệ với Vương Nhất Bác. Mặc kệ là mỗi người đều có công việc riêng, nhưng tình cảm của cả hai vẫn rất mặn nồng.

Cảnh diễn đầu tiên của Vương Nhất Bác là cảnh diễn đêm, cậu đã sớm đến phim trường xem khai máy, khi trở về khách sạn thì cả người đều đông cứng. Làm diễn viên thật vất vả, tuy rằng mùa đông ở phương Nam so với phương Bắc không khắc nghiệt bằng, nhưng diễn viên lại phải mặc áo mỏng liên tục quay phim ngoài trời không đến mười độ. Nhiệt độ ban đêm càng thấp hơn. Tiêu Chiến vội vàng trở về khách sạn trước khi trời tối để chuẩn bị thuốc bắc cho Vương Nhất Bác.

Anh vừa cầm bình giữ nhiệt ra khỏi cửa đã gặp người đại diện của Vương Nhất Bác, chị Từ. Tiêu Chiến gật đầu, định lập tức đến điểm quay phim, nhưng chị Từ lại ngăn anh lại, nhờ anh mang thêm chút đồ.

Tiêu Chiến trong lòng hiểu rõ, chị Từ hẳn là có chuyện muốn nói với anh. Anh có một linh cảm không lành, chị Từ hẳn là đã biết quan hệ của anh và Vương Nhất Bác, nhưng lại chậm chạp chưa đến tìm anh. Hiện tại gọi anh lại, xem ra là có mấy lời không thể không nói ra được nữa.

Tbc ————

Sẽ là cản trở sao?

Chuyện tình cảm cơ bản đã xong rồi, bắt đầu cốt truyện đi ~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro