Đằng sau, quay!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 1/ Nguyễn Phương Thảo

Tôi là một con nhóc cực-kỳ-xui-xẻo!

Câu chuyện được kể từ lúc tôi bắt đầu được sinh ra, chả hiểu sao bên tai lại có một cục thịt thừa chết tiệt. Ờ thì tôi công nhận cục thịt thừa không xấu, nhưng nó "mọc" lên ở chỗ không đẹp, hỏi làm sao tôi có thể ưng được đây?

Bỏ qua chuyện cha sinh mẹ đẻ. Tôi có một con bạn thân từ hồi học mẫu giáo. Con bé rõ ràng chơi với tôi từ cái hồi còn mặc tã, hai đứa cùng nhau đi học cấp 1, cấp 2 rồi lại đến cấp 3. Thế mà sao nó xinh đẹp, học giỏi, có rõ nhiều người theo đuổi còn tôi thì không? Cứ như thể nó đã phũ phàng cướp sạch đi những gì tốt đẹp nhất của tôi rồi ý. Hận!

Mà chắc con nhóc có vẻ chưa thỏa mãn với những gì nó có. Sau khi lừa tôi nấu cho nó một bữa “tiệc” ra hồn thì con nhóc phũ phàng “cảm ơn” tôi bằng giọng điệu rất bình thản. Nó phủ nhận hết tất cả công sức của tôi cả một buổi sáng kỳ công nấu rồi trang trí.

“Mày ơi, hôm nay tao có hẹn, không về ăn cơm với mày được đâu!”

Tôi … ?

Lịch học của đứa bạn cùng lớp truyền thống đẹp mê ly. Nó đi học vào tất cả các buổi sáng mùa hè và tất cả các buổi chiều mùa đông. Trong khi tôi không kể đông hay hè lịch học cứ giữa trưa mà rơi vào. Giữa trưa thất thểu "tắm đen" cho da và chiều về vào lúc xe cộ ào ào qua lại. Ca học chiều kết thúc vào đúng giờ tan tầm, tôi cố gắng chạy thục mạng đến vạch trắng sang đường cho kịp đèn đỏ. Nhưng ông trời không cần nhìn thấy sự cố gắng của tôi, ông ta chỉ chăm chăm xem khi nào mũi giày tôi chạm vào vạch kẻ trắng thì thổi phù một phát cho đèn xanh bật. Vâng, bao người qua được đường, sao người đứng lại bị hết thảy xe cộ che lấp lại là tôi?

Chưa hết, có phải mỗi đứa bạn thân với ông trời đâu. Tên chết tiệt đó cũng cố tình "phản" tôi. Hắn thừa biết tôi thích hắn mà, sao không đợi?

Tôi miên man rơi vào suy nghĩ mà chẳng hề quan tâm màn hình máy tính đang nhấp nháy đèn màu. Mãi cho đến khi bên tai có tiếng động "pang" một cái, tôi mới biết nhân vật "TôiXuiXẻo" của mình đã hết sạch máu, mất mạng từ bao giờ. Và tiếng động vừa nãy là tiếng phát ra sau khi đồng đội của tôi vừa nối gót tôi về chầu Diêm đế!

- Vợ nghĩ cái gì đấy?

Game vừa thoát, ông "chồng" ảo của tôi liền vội vã nhắn tin hỏi thăm. Cũng đúng thôi, nhờ tôi mà ổng đã thua tan tác ải Bộ lạc tà thần khó ải cuối, đương nhiên hận. Tôi gửi kèm theo một cái icon ngượng ngùng, dòng chữ rõ ràng đi ngược với suy nghĩ vừa được gửi.

- Vợ á, nghĩ gì đâu?

- Sao nãy không bắn?

- Chuột, chuột vợ bị đơ.

Tôi vớ bừa một lý do ngớ ngẩn ném cho ổng, cũng chả cần thiết phải giải thích kỹ làm quái gì cho mệt người. Tưởng đã xong chuyện với ông chồng ảo, nào đâu ổng vẫn chưa tha, tiếp tục gửi tin nhắn.

- Hỏng chuột suốt thế? Nhà vợ ở đâu, chồng sang ném cho con chuột khác.

- Không cần đâu.

Tôi gửi kèm cái icon cười sung sướng. Chồng tôi quan tâm tôi chưa? Nhưng thực chất tôi không cần, chuột tôi đâu có hỏng, mắc mớ ổng sang tặng con chuột mới, lần sau có suy nghĩ vẩn vơ, tôi đương nhiên không thể lấy lại lý do ấy được.

Lời qua tiếng lại, thấy tôi nhất quyết từ chối ông chồng ảo cũng thôi. Nhưng hình như thấy ổng giận tôi thì phải, chẳng thèm báo với tôi câu nào, đã thấy cái nick "ĐạiMayMắn" offline. A đấy, giờ tôi mới để ý cái tên của ông chồng ảo, có nhất thiết phải đả kích tôi ngay từ cái tên không?

Tôi bắt đầu chơi game từ khi học lớp 9, nhưng hồi ấy chưa nghiện, cũng chưa đỉnh như bây giờ. Mãi cho đến khi tôi thích tên khốn đó, tôi chơi game nhiều hơn và đâm ra nghiện. Lý do hả, vì mỗi khi tôi bắn những phát súng vào đối thủ, tôi sẽ tưởng tượng ra cái mặt xấu xí đáng ghét của hắn mà bắn, cho hắn chết nhăn răng, ai mượn hắn từ chối tôi?

Tôi vẫn nhớ như in cái nhục ngày hôm đó, khi mà tôi tràn đầy tự tin đứng trước mặt hắn nói ba chữ "tớ thích cậu". Tôi thề, lúc ấy tôi nghĩ cọc đi tìm trâu là điều quá bình thường luôn. Nhưng đến khi hắn trả lời tôi, tôi thấy cái cọc nào mà như tôi thì là cái cọc ngu ngốc!

- Hử? Cậu bảo cậu thích tớ á?

- Ừ. Tớ thích cậu.

- Cậu tỏ tình với tớ đấy à?

- Ừ. Qua rồi cái thời trâu đi tìm cọc. Giờ cọc đợi mãi trâu không tới, cọc tự khắc phải đi tìm thôi.

- Thế quái nào? Cậu là cọc thành tinh hay sao mà tự mình đi được? Đứng yên một chỗ đi cho nhờ cái!

Thế rồi ... hắn bỏ đi!

Tên khốn! Hắn rõ ràng muốn làm tôi bẽ mặt trước bàn dân thiên hạ. Hắn muốn gián tiếp nói với tôi là "đứng yên một chỗ đi, tôi không có ý định nhận cậu làm cái cọc của mình đâu" à? Và thế là tôi hận hắn, tôi bắn Gunny như thánh, và mỗi lần nhìn thấy cái set con trâu tôi thường thề sống thế chết.

"Không giết được con trâu đó, đập máy!"

Và cũng may, tôi chưa thua tên khốn nào đeo set con trâu cả!

À quên, tôi là Thảo. Còn hắn, là Minh!

- Vợ! Hôm nay lại bị làm sao? Chuột hỏng nữa à?

Tôi cảm giác như mình đang bị chửi một cách vô cùng thảm hại. Ông chồng ảo có vẻ nổi khùng lên hết mức rồi thì phải. Tôi thề là tôi không cố ý, cũng đừng trách cứ gì tôi được không. Có trách thì hãy trách tên Minh khốn kiếp đó, không dưng lại nhảy vào đầu tôi làm gì để tôi mất tập trung chứ.

- Không phải, vợ ... hôm nay không khỏe.

- Bị làm sao?

Ông chồng có vẻ dịu giọng và tin vào lý do tôi vừa bịa. Ổng mở một phòng game khác mời tôi vào, nói chuyện vô cùng tử tế.

- Vợ ốm à?

- Hình như thế, vợ hình như bị say nắng.

Đằng nào cũng giả vờ, giả vờ luôn cho trót. Tôi viết những từ ngữ bi ai kèm theo cái icon buồn bã ốm yếu. Ổng chắc tin tôi, ổng gửi kèm cái icon lo lắng rồi lên tiếng.

- Ai bảo cứ đi học vào cái giờ đấy? Ra đường còn không chịu mũ nón gì. Đáng đời.

- Lịch là do vợ sắp à?

Tôi gửi theo cái icon cáu bẳn rồi đột nhiên nghĩ lại. Hỏi câu này hình như không đúng cho lắm, lịch là do tôi sắp mà. Chả qua lịch ngon chúng nó chọn hết rồi, tôi thì lười dậy sớm không thể nào học buổi sáng, đương nhiên chỉ còn có buổi chiều thôi. Thấy mình có vẻ không đúng, liền đánh máy gửi thêm một câu nữa.

- Chúng nó mạng khỏe chọn hết ca ngon rồi vợ mới phải thế này chứ.

- Không phải ngụy biện. Đi ngủ đi.

Ông chồng ảo gửi một câu nhắc nhở rồi kèm theo cái icon bực tức rõ to. Này, không chơi nữa thì thôi nhá. Tôi với ông gọi nhau là vợ chồng thật đấy, nhưng cái tên thật, cái mặt như thế nào còn chưa biết, định quản chuyện của tôi chăng? Tôi vờ gật gù rồi để nick ở chế độ ẩn bắn thêm vài ván. Tên Minh khốn khiếp, ta giết mi, tên Đại May Mắn chết tiệt, ta giết mi!

Tôi gục đầu xuống bàn kiếm tìm một giấc mơ lộng lẫy. Tôi có một con pet siêu cấp, vũ khí wow tủ thuốc cộng 15 và một loạt trang bị cộng 12. Tôi mơ thấy tôi vào Đại Chiến Rồng Anh Hùng bắn Rồng mất hơn 40% máu. Tôi vừa cười khúc khích chìm trong khoái lạc thì một tiếng đập bàn lớn văng mạnh vào tai. Chết tiệt, đứa nào phá mộng của tôi vậy?

- Kinh quá đấy, nhỏ hết cả nước dãi ra bàn rồi.

- Cái gì???

Tôi trừng mắt nhìn Minh đang ngồi ngay bên cạnh mình. Hắn ta phủi phủi quyển vở viết mỏng dính, thủ phạm vừa hạ xuống đầu tôi một phát đau đớn. Hắn chẳng thèm nhìn tôi, cuộn cuốn sách lại rồi đứng bật dậy.

- Ngồi cùng cậu rất bẩn. Tôi biến đây.

- What?

Tôi thề đấy, tôi chắc chắn ngủ không thể nào nhỏ nước dãi ra bàn được. Tên khốn kia định làm nhục tôi. Nhưng tôi chẳng phải đứa vừa, liền vội vã đứng dậy kéo lấy áo hắn ta cáu bẳn.

- Này, cậu đừng tưởng tôi thích cậu mà cậu muốn nói tôi ra sao thì ra nhé. Tôi ngủ nhỏ nước dãi ra bàn hồi nào?

Minh liếc xéo tôi một cái rồi nhìn xuống bàn tay của tôi đang túm chặt tay áo mình. Hắn lấy tay kia hất tay tôi ra khỏi áo rồi cười cợt đáp.

- Không chừng cậu lại lấy tay này lau rồi lau lại vào áo tôi. Tránh xa tôi ra đi, bẩn!

- Cậu!!!!

Tôi trừng mắt lên nhìn hắn ta cay cú. Hắn cũng nhìn tôi đầy mỉa mai, sau lại cúi xuống gần tai tôi nói nhỏ.

- Từ tối nay ngủ sớm đi. Tránh tình trạng như hôm nay nhé!

- Khốn!

Cậu ta vừa đi vừa vui vẻ huýt sáo, tôi đứng lại phía sau bực tức không biết làm thế nào. Tên khốn, tại vì hắn ta biết tôi thích hắn nên ra mặt hả?

Sự thật đã chứng minh mỗi khi tôi gây sự với Minh xong thì phần trăm thắng của tôi rất cao.

Tôi bằng cách nào đó đã kiên trì bắn gục đối thủ nặng ký khiến ông chồng ảo hốt hoảng. Khi vừa nghe tiếng nhạc chiến thắng vang lên, ổng hớn hở nhắn tin cho tôi.

-         Hôm nay vợ bắn giỏi vậy?

-         Lúc nào cũng giỏi, không phải khen.

-         Hôm nay vợ sao vậy?

Phát hiện ra mấy câu nói không được bình thường cho lắm của mình, tôi vội vã sửa lại cho hợp với tình hình.

-         Vợ sao đâu, hôm nay tâm trạng tốt nên bắn tốt thôi!

-         Ờ. Cãi nhau với thằng nhóc cùng lớp nữa hả?

A … tôi quên chưa kể về ông chồng ảo ĐạiMayMắn của mình. Tôi quen ổng từ khi mới vào Đại học và mới chơi lại Gunny. Nếu như tôi bị thu hút bởi sự may mắn của ổng thì ổng cũng nói ổng bị thu hút bởi cái xui xẻo của tôi. Vậy là cái may mắn cứ chơi cùng cái xui xẻo mãi rồi thành thân, ổng cũng coi như là đứa bạn thân nhất của tôi trong game. Tôi tâm sự với ổng nhiều thứ, kể cả chuyện của hắn, và cái ngày tôi bị từ chối, ổng là kẻ duy nhất cười tôi không ngớt!

-         Mother nhà tên khốn đó, hắn bảo tôi là cọc thành tinh có điên không chứ?

-         Chứ tôi tưởng cọc không biết đi? Bà lại bắt nó tập đi mà tìm trâu để cột thì đúng là thành tinh rồi còn.

Ổng gửi theo cái icon cười lăn lộn làm tôi phát cáu. Nghe thì cũng có lý, nhưng chẳng qua đấy chỉ là một cách nói thông thường thôi mà?

-         Khốn. Tôi là ví von.

-         Dốt. Lẽ ra nên đi như kiểu trò 1,2,3,4,5 ý, đi mà không cho con trâu nó biết bà đang đi.

Ổng nói có vẻ nghiêm túc, nhưng nói được ổng có làm được không vậy?

-         Nói nghe ngon nhở.

-         Không phải xoáy, tôi biết lời nói không ăn được!

Tôi … ?

Tôi có cảm giác gặp một Minh thứ hai xuất hiện trong đời mình. Ý không phải là tôi thích ổng như thích Minh, mà là cách ổng nói chuyện, chẳng khác lần Minh từ chối tôi là mấy. Tôi dừng hẳn cuộc nói chuyện để suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề “nhạy cảm” này. Và có lẽ ổng tưởng tôi đang giận, liền gửi theo cái icon mặt ngượng ngùng với dòng tin nhắn.

-         Thôi bỏ đê, hắn không thích bà để tôi thích bà. Ô kê chưa? Tôi với bà kết hôn đê.

-         Ông điên à?

Tôi gửi theo bộ mặt chả quan tâm, chẳng biết tên này lại định làm trò gì nữa.

-         Mother, kết hôn đê. Tiền tôi trả hết, được chưa. Mãi chả có đứa nào chịu kết hôn với tôi đây này, bao giờ mới có cái vật định tình đây không biết.

A! Tôi thộn mặt nghĩ ra ý nghĩa sâu xa của câu ĐạiMayMắn nói ban nãy. Là kết hôn trong game, tôi lại tự ảo tưởng rồi!

-         Ông nhớ đấy, tất cả chi phí ông trả.

-         Được rồi, mệt bà quá. Gọi chồng đê.

-         Cưới xong đê.

Thế là tôi lấy chồng. Thế là sau khi thất tình, tôi đã là vợ của người  ta?

Quay trở lại với cái màn hình máy tính đang nhấp nháy vì có tin nhắn, tôi rep lại cho hắn mấy câu nham nhở.

-         Vợ không thèm cãi nhau mới hắn. Vợ hết thích hắn luôn rồi.

-         Hết rồi hở?

Ông chồng ảo gửi kèm cái mặt vẻ không tin, rồi out. Quái, tôi còn chưa kịp trả lời ổng là …

-         Không, vợ nói thế thôi!

Tôi dừng trước hàng hoa quả chọn cho mình một loại hoa quả dùng sau bữa tối. Táo, nho, cam hay dưa hấu nhở. Trong khi tôi đang phân vân lựa chọn và chuẩn bị hướng ánh nhìn của mình đến dưa hấu thì hắn xuất hiện. Hắn cướp trên giàn mướp quả dưa hấu tôi chuẩn bị lấy với ánh mắt rất hủng hổ.

-         Cô ơi cháu lấy quả này.

-         Này này …

-         Bao nhiêu thế hả cô?

Mặc kệ tôi đứng nguyên tại chỗ tỏ thái độ, hắn vẫn hồn nhiên hỏi han, trả tiền và coi tôi như không khí. Khốn, mất hết cả hứng mua hàng của tôi.

-         Ê này, cậu nên biết là …

-         Cháu cảm ơn, cháu chào cô ạ.

Hắn ta kết thúc việc mua hàng bằng lời chào rất chi là tử tế, sau đó thì nhanh chóng xách quả dưa hấu mà tôi chọn đi mất. Khốn kiếp, cả cô chủ hàng nữa, cũng được lắm, tôi còn chưa kịp kỳ kèo giá xong nữa mà!

-         Đồ khốn kia đứng lại.

Bước chân của hắn ta vẫn nhanh, vẫn dài như bình thường, không thèm quay lại khi nghe tôi gọi. Tôi bực, lần này tôi không đi sau cậu ta như mọi lần nữa đâu, tôi đuổi, tôi kéo áo, và …

-         Này, tôi gọi sao không nghe?

-         Cậu gọi tớ à? Tớ nghe cậu gọi “đồ khốn” cơ mà?

-         Khốn kiếp!

-         Đi nhá.

Mặc kệ cơn thịnh nộ vẽ trên mặt tôi, hắn vẫy tay chào kẻ thua cuộc là tôi ở lại, tiếp tục quay lưng bỏ đi tiếp. Tôi không vừa đâu nhé, lần này tôi không tha hắn đâu, tôi nhất quyết đuổi theo hắn, chỉ trích bằng được.

-         Đồ khốn nhà cậu, cậu tưởng tớ thích cậu là cậu có đặc quyền cướp đồ ăn của tớ à? Đi trước tớ mà tớ gọi không thèm đợi à?

-         Thế rút cuộc thằng nào đang đi cùng cậu?

Tôi há miệng nhìn tên khốn đang đi cạnh mình, à ừ thì là hắn, nhưng mà là do tôi đuổi theo hắn chứ không phải hắn đợi tôi. Tôi xù lông nhím, lấy lại “mặt mũi”.

-         Tức là cậu biết tôi đi ngay đằng sau, mà không thèm đợi.

-         Coi như thế.

-         Khốn …

-         Dừng đê.

Hắn quay ngang người lấy tay bịt miệng tôi, đôi mắt cười nhìn tôi đầy mê hoặc, khốn khiếp, hắn định mê hoặc tôi.

-         Tên tớ là Minh chứ không phải khốn kiếp hay đồ khốn gì đó nhé. Con gái con đứa mà động tý là  …

-         Là làm sao?

Tôi mạnh tay đẩy tay hắn ra khỏi mình. Không thể cứ để kệ hắn mê hoặc mình như thế được. Tôi hình như đang lườm hắn, mặt sưng xỉa lên có lẽ là rất tức cười. Hắn nhíu mày nhìn thẳng tôi, rồi bật cười nắc nẻ.

-         Tớ tặng cậu quả dưa hấu. Về và ăn hết đi cho nhờ.

-         Hở?

Hắn vừa nói vừa đặt vào tay tôi quả dưa hấu sau đó lại quay lưng đi thẳng. Ôi mẹ ơi, sao hắn cứ làm tôi thích hắn vậy?

2/ Lê Nhật Minh

Tôi suýt nữa không giữ được bình tĩnh khi nghe Thảo nói ba từ “tớ thích cậu”. Tại sao à, tại bình thường tôi quen với cái kiểu cô bạn ăn nói mạnh miệng, thậm chí còn chửi rủa tùm lum trong game rồi. À quên, xin tự giới thiệu, tôi là “ĐạiMayMắn” và tôi đã đọc hết những dòng than thở trên của con nhóc “TôiXuiXẻo” rồi.

Tôi thích “TôiXuiXẻo”.

Cô nàng có một cá tính vô cùng đặc biệt, cách nói chuyện luôn khiến người khác vui và quan trọng là chơi game rất đỉnh. Và tôi càng bị thích cô bạn hơn khi phát hiện ra đó là cô bạn học chung lớp truyền thống đại học với tôi. Đừng hỏi tôi đã thấy hứng thú và vui vẻ như thế nào.

Tôi bắt đầu nói chuyện với Thảo nhiều hơn, và tôi biết bí mật của cô ấy, cô ấy cũng thích tôi. Hay rồi, tôi cảm thấy vận may rõ ràng đến với mình, tôi đúng là “ĐạiMayMắn”.

Thảo tỏ tình với tôi bằng trạng thái bất cần đời nhất có thể. Tôi cũng chẳng phải không thích cô ấy mà từ chối. À mà … tôi đã từ chối đâu chứ, tôi chỉ muốn dặn cô ấy đứng yên, để mặc con trâu là tôi từ từ tiến lại gần thôi. Có gì đâu mà phải quá khích đến vậy?

Tôi phải khó khăn lắm mới xin được cái lịch học quái gở của Thảo. Sau đó lại vất vả đâm đơn lên phòng Đào tạo để đổi lịch học cho giống của cô ấy. Ấy thế mà con nhỏ chết tiệt đó còn không biết, thậm chí nhỏ nghĩ là tôi và nhỏ vốn không thể nào học chung nên chả cần quan tâm chúng tôi học cùng lớp tất cả các môn. Và chính thế, nhỏ hôm nào cũng đến lớp cuối cùng và ra khỏi lớp đầu tiên, phăm phăm chạy qua đường và không thèm đợi tôi đuổi kịp. Khốn. Đứa nào mới là đứa không thèm đứng đợi chứ?

Tôi một ngày vẫn diễn cùng lúc hai vai, bạn cùng lớp đáng ghét và chồng ảo đáng yêu của nhỏ! Buổi chiều là cãi nhau với nhỏ, sau đó là buổi tối thì lại nghe nhỏ chửi bới, kể xấu chính bản thân mình. Kể cũng lạ, tôi chả hiểu thế quái nào tôi lại chịu được cái sự xỉ nhục xấu xí ấy!

Một ngày như bao ngày!

Con nhỏ đó chạy trước tôi cả đoạn đường dài ngoẳng rồi dừng lại ở một hàng hoa quả. Tôi thở hồng hộc nhìn theo tay nhỏ, sau một hồi đắn đo suy nghĩ, cuối cùng nhỏ cũng chọn một quả dưa hấu khá lớn. Tôi hít một hơi thật sâu rồi phi đến gần nhỏ, cướp dưa hấu, tính tiền. Sau đó thì … nhỏ có kể rồi đấy, tôi thực ra là chỉ muốn mua tặng nhỏ cái gì đó thôi, chứ tôi đại trượng phu, không thèm ăn cướp.

Ngày hôm sau, Thảo mang đến cho tôi một cái hộp gỗ, bên trong có rất nhiều … hạt dưa.

-         Cảm ơn vì quả dưa hấu.

-         Cậu … cảm ơn tớ à?

-         Ờ!

Nhỏ đáp tỉnh bơ rồi quay người đi thẳng, không quên ném lại cho tôi một câu phũ phàng.

-         Đừng tưởng tôi thích cậu mà quà của tôi tặng cậu sẽ đẹp nhá!

Tôi …? Sao hôm qua nhỏ không kể chuyện này với tôi nhỉ? Không để tôi kịp chuẩn bị tinh thần!

Tôi ngồi trong lớp học và lim dim ngủ. Tối qua mải kéo con nhỏ đó đi ải đến tận khuya mới tha. Điện tử thì tôi ham thật đấy, nhưng trò trẻ con này chơi riết cũng chán chán rồi, chưa kể đến việc tôi chả thức khuya được lâu. Ấy thế mà nghe con nhỏ nài nỉ đến phát sốt, cuối cùng lại hùng hục giệt boss mãi đến 3 giờ sáng nhỏ mới tha. Thật là hết chịu nổi!

Cảm thấy có gì đó ngứa ngáy ở mũi, tôi hé đôi mắt cay xè mệt mỏi nhìn thủ phạm. Thảo nhìn tôi bằng con mắt ngu ngốc ngơ ngác nhất có thể, giọng nói còn tỏ vẻ quan tâm.

-         Cậu làm sao mà trông kinh thế?

-         Mất ngủ.

Khùng quá, tôi muốn nói cho nhỏ biết là tại nhỏ hết quá. Tại ai mà tôi mới phải thức khuya đánh boss chứ, tại ai mà tôi ra nông nỗi này chứ … Ơ mà khoan, tôi tưởng nhỏ không biết tôi học lớp này cùng nhỏ mà?

-         Nhìn ghê quá. Tối qua tôi cũng thức đêm này.

Mother! Con gái đúng kiểu sinh vật kỳ lạ, thế quái nào, nhỏ cũng thức đêm như tôi mà sao vẫn có thể te tởn cười nói thế kia vậy?

-         Nhưng sáng nay tớ bị dựng dậy khỏi giường lúc 8 giờ, được chưa? Cậu thì chắc đến trưa mới dậy chứ gì?

-         Ai mượn cậu thức khuya đâu. Kêu gì nữa?

-         Hả? Gì? Không phải cậu …

Tôi cáu gần chết, suýt nữa thì lộ ra cái bí mật to đùng của mình. Biết mình nói hớ, tôi cố gắng hạ hỏa gục đầu xuống bàn mà ngủ.

-         Đi ra chỗ khác chơi, yên cho người ta ngủ.

-         Ô kê, nhưng chuẩn bị tinh thần tối nay lại thức khuya nữa đấy nhá?

-         Hả? Bà bị điên à, bà có biết là … Khoan, gì cơ?

Tôi giật mình ngẩng đầu nhìn Thảo, con nhỏ vẫn làm như không có gì cười khúc khích xách cặp đi kiếm chỗ ngồi. Tôi nghe thủng đôi tai, tỉnh cả ngủ vội kéo tay áo nhỏ lại ấn xuống ghế.

-         Cậu vừa nói cái gì đấy?

-         Tên khốn nhà cậu. – Nhỏ dang tay gõ đầu tôi một cái. – Nếu không phải hôm nọ nhà tớ mất mạng thì không biết đến bao giờ tớ mới biết cậu chính là ông chồng ảo của tớ. Mà tớ cũng không ngờ là cậu biết cơ đấy!

Nhỏ nói lăng nhăng một tràng dài làm tôi ù cả hai tai. Biết thì biết chứ làm sao, có cần phấn khích thế không cơ chứ? Tôi làm ra vẻ như không quan tâm, lại tiếp tục úp mặt xuống bàn ngủ.

-         Kể cũng cay, tớ nói cho cậu hết biết bao nhiêu là kế hoạch để cưa cậu. Thảo nào, tớ thất bại suốt.

-         Lảm nhảm đủ chưa? Cho người ta ngủ đến hết giờ, về nói chuyện tiếp.

Tôi nhăn nhó lên tiếng, nhưng hình như chơi với con nhỏ xui xẻo này lâu, ông trời chuyển xui xẻo qua tôi rồi. Chuông hết tiết reo inh ỏi trên đỉnh đầu khiến con nhỏ cười khúc khích, còn tôi hận, hận không thể đạp một phát vào bụng ông trời.

Nhỏ không chạy vội vàng về nhà như mọi lần mà chỉ xách cặp đứng dậy tỏ ý đợi tôi. Tôi nhăn nhó nhìn nhỏ rồi cũng đứng dậy, xách cặp lên vai rồi bước dài chân đi trước. Nhỏ vội vã đuổi theo, vừa cố gắng bước ngang bằng tôi, vừa đặt câu hỏi.

-         Sao cậu học chung lớp với tớ mà hôm nay tớ mới biết nhỉ? Nếu không phải hôm nay bàn trên hết người ngồi thì tớ đã không biết.

-         ….

-         Sao mọi lần không thấy cậu đi đằng trước tớ nhỉ? Tớ rất hay đi đằng sau cậu mà? Hay cậu đi nhanh quá vậy?

-         ….

-         Kể ra bọn mình cũng có duyên đấy chứ nhỉ? Được học chung lớp với nhau mấy môn còn gì. Tớ thích cậu, kể cũng có lý.

-         …

-         Cậu nói đi, có phải bây giờ cậu thích tớ rồi không? Sao im lặng thế?

          Lần này tôi thật sự nản luôn với cái tư duy ngốc nghếch của nhỏ. Tôi đột ngột dừng hẳn bước chân khiến nhỏ không để ý cứ theo đà đâm thẳng vào lưng lôi một phát. Nhỏ lùi về phía sau hai bước, mặt nhăn lại chuẩn bị cáu gắt.

-         Cậu làm cái trò gì vậy?

-         Đằng sau, quay!

Tôi nhăn mày, ra lệnh. Cũng chẳng hiểu nhỏ bị làm sao, lại lập tức thực hiện liền. Sau đó hình như nhỏ thấy gì đó không ổn, vai hơi xoay lại phía sau vội bị tôi giữ chặt, tôi hít một hơi thật sâu, lên giọng.

-         Tớ đã bảo rồi. Cậu là một cái cọc thì cứ đứng yên mà chờ trâu tới đi, cứ ép mình đi làm gì?

-         Hử? Nhưng nếu …

-         Câu thứ nhất!

          Nhỏ có lẽ định giải thích cho câu hỏi của tôi, kiểu như “nếu không tự đi tìm trâu thì trâu đâu có đi tìm cọc”, tôi thuộc luôn rồi. Bình thường nhỏ lắm lời, hôm nay nhất định bắt nhỏ im, tôi giữ chặt vai nhỏ từ phía sau, tiếp tục lên tiếng.

-         Cậu không biết tớ học chung lớp với cậu là vì cậu luôn vào lớp muộn và ngồi đầu. Tớ không đi đằng trước cậu là vì lần nào tan học cậu cũng phi ra ngoài cửa rất nhanh và làm động tác chạy về nhà chứ không phải đi nữa. Tớ học chung lớp với cậu không phải có duyên hay không mà là do tớ cố tính đăng ký, biết chưa, tớ xin lịch học của cậu từ nhỏ bạn thân của cậu và lên tận phòng đào tạo để đăng ký lại đấy. Còn nữa, không phải là bây giờ tớ thích cậu rồi, mà là tớ thích cậu lâu rồi. Người đâu mà lại ngốc nghếch thế không biết.

          Tôi cảm thấy vai nhỏ run run, và tay tôi cũng run lên theo vai nhỏ. Nhỏ đưa hai tay gạt tay tôi ra, quay người nhìn tôi cười nham nhở. Quái, tôi lại nói hớ gì à.

-         Đằng sau, quay!

          Tôi nhíu mày nhìn nhỏ ra lệnh mình, chần chừ không muốn thực hiện. Nhưng nhỏ có vẻ không đồng tình lắm, nhỏ khoanh tay trước ngực rồi lườm tôi một cái.

-         Tớ bảo quay đằng sau mà, quay đi.

          Tôi đần mặt quay người ra đằng sau, rồi giật mình cảm nhận được cái ôm từ đằng sau của nhỏ. Thảo chỉ cao đến cằm tôi, và cái ôm của cô ấy nhỏ hơn cái ôm của tôi nhiều lắm, tôi chạm vào bàn tay nhỏ của cô ấy, thôi xong, mọi người trên đường nhìn thấy sẽ nghĩ chúng tôi thật lố bịch.

-         Phạt. Phải cho vợ ôm một cái từ đằng sau. Còn nữa, tối tiếp tục kéo vợ đi ải Anh Hùng, chồng nhá!

-         Hả? Còn không chịu bỏ game à?

Tôi giật mình gỡ hẳn vòng tay Thảo ra rồi quay lưng lại. Cô ấy nhìn tôi cười khúc khích lắc đầu.

-         Không bỏ. Để đấy khi nào chồng bảo không thích vợ, vợ lại bắn chết những đứa nào mang set con trâu!

Ơ khốn, thế chẳng hóa ra tôi là con trâu à? À mà cũng đúng, vì dù sao cô ấy cũng là một cái cọc! Một cái cọc biết cách bắt con trâu quay đằng sau!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro