1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai mươi tám Tết.

Vừa thức dậy Hải Vân đã nghe tiếng cãi vã của Phương Anh và Hải Vinh dưới nhà.

Một người là em trai cùng mẹ khác cha, người còn lại trên danh nghĩa là em họ của cô.

Hải Vân là con gái riêng của bà Hải Vy, còn Hải Vinh lại là kết tinh tình yêu của bà và ông Quốc Quân. Mẹ của Hải Vân và bố ruột của cô - ông Tuấn Minh là mối tình đầu của nhau. Hai người ở bên nhau từ cấp ba, vừa tốt nghiệp đại học đã vội vã kết hôn. Ai cũng nghĩ rằng đây chính là kết quả đẹp nhất của mối tình đầu và dáng vẻ đáng có của một cuộc tình tuổi trẻ.

Chẳng ai có thể ngờ, khi Hải Vân chào đời thì người giữ cương vị là bố của cô lại từ chối việc đến bệnh viện cùng vợ và con gái mà lựa chọn đưa người tình đi du lịch.

Bà Hải Vy nuốt nước mắt vào trong, đợi đến khi Hải Vân vừa đầy tháng thì đã dứt khoát ký tên vào tờ giấy ly hôn và đem theo con gái trở về quê nhà ở Thanh Hóa.

Năm đó, vì yêu mà bất chấp sự ngăn cản của bố mẹ nhất quyết vào TP. Hồ Chí Minh học đại học rồi lại khăng khăng muốn kết hôn và sống trong Nam với ông Tuấn Minh đã làm cho mối quan hệ của bà Hải Vy và ông bà ngoại của Hải Vân trở nên vô cùng gay gắt. Thậm chí, vào ngày cưới của con gái ông bà ngoại của cô đều không xuất hiện.

Ấy vậy mà, vào cái đêm mưa giông khi nhìn thấy con gái của mình ôm theo cháu ngoại về nhà hai ông bà đã ôm chầm lấy con gái khóc rất lâu. Bẵng đi vài tháng Hải Vân cứng cáp hơn, bà Hải Vy quyết định thi viên chức và trở thành giáo viên dạy tiếng Anh ở trường cấp hai trong thành phố.

Vào hôm sinh nhật hai tuổi của con gái, ông Quốc Quân đã đem theo nhẫn đến cầu hôn bà Hải Vy và sau đó là hôn lễ được chuẩn bị cả năm dành riêng cho mẹ cô.

Mặc dù là con riêng của vợ nhưng mà bao nhiêu năm qua ông Quốc Quân vẫn luôn đối xử với Hải Vân rất tốt. Không chỉ có riêng ông mà cả gia đình bên nội của Hải Vinh cũng đối đãi với Hải Vân như con cháu trong nhà.

Hải Vân và Phương Anh bằng tuổi, từ khi có nhận thức về thế giới xung quanh đến bây giờ hai người vẫn luôn học cùng nhau lại thêm tầng quan hệ chị họ - em họ nên gần như hai người là cùng nhau trưởng thành.

[Cạch]

Hải Vân đẩy cánh cửa bước ra ngoài. Lúc này âm thanh ồn ào bên ngoài cũng không vì có sự xuất hiện của Hải Vân mà dừng lại mà ngược lại còn trở nên ồn ào hơn.

Nhìn thấy chị gái, Hải Vinh không tỏ ra sợ hãi chạy vội vàng đến sau lưng Hải Vân, tố cáo Phương Anh bên kia: "Chị, bà chằn này cướp truyện tranh của em xong rồi còn đòi tranh máy chơi game của em!"

Nói xong Hải Vinh còn không quên nhìn về phía Phương Anh bên kia đầy thách thức.

Theo lời nói của cậu nhóc, Hải Vân ngó sang mấy cuốn truyện tranh trên bàn rồi lại nhìn sang máy chơi game mà cậu nhóc đang ôm khư khư trong lòng mà không khỏi đau đầu.

Máy chơi game này là quà sinh nhật ba vừa tặng cho Hải Vinh, nghe nói là phiên bản đặc biệt. Cậu nhóc chỉ hận đi ngủ cũng không thể ôm theo chứ nói gì là đưa cho Phương Anh.

Việc Hải Vinh và Phương Anh tranh nhau truyện tranh hay máy chơi game từ lâu đã không còn là chuyện gì quá xa lạ. Từ khi Hải Vinh chào đời thì Phương Anh và cậu nhóc vẫn luôn khắc khẩu với nhau.

"Hình như lâu rồi em chưa có hoạt động gì mới ở FC của Phương Anh đúng không?"

Hải Vân quay lại nhìn Hải Vinh từ tốn nói, rồi dứt khoát quay lưng vào trong bếp mặc cho tiếng la hét bên ngoài của Phương Anh.

Từ năm hai đại học Phương Anh đã chính thức ra mắt với ca khúc solo đầu tay mùa hè năm mười bảy. Ca khúc này do tự tay Phương Anh sáng tác và hoàn tất tất cả các khâu sản xuất.

Dường như sự tiếc nuối cho mối tình thanh xuân đã qua trong mùa hè năm mười bảy đã chạm đến trái tim của rất nhiều người. Cũng vì vậy mà ca khúc đầu tay của Phương Anh đã leo lên các bảng xếp hạng âm nhạc rất nhanh và cái tên Phương Anh - ca sĩ trẻ đầy tiềm năng của Vbiz - cũng được nhiều người biết đến hơn. Đi qua nhiều năm, Phương Anh hiện nay cũng đã có chỗ đứng khá tốt trong giới showbiz.

Từ khi trở nên nổi tiếng, Phương Anh chưa ngán bất cứ scandal nào, điều mà nhỏ sợ nhất lại chính là những cái phốt độc quyền do Hải Vinh đăng lên group FC. So với sự sợ hãi mỗi khi Hải Vinh vào FC nói linh tinh thì fan của Phương Anh lại luôn chờ đợi cậu nhóc kể cho nghe những chuyện thường ngày giữa hai người bọn họ. Thậm chí so với Phương Anh, Hải Vinh còn được chào đón trong FC nhiều hơn.

...

Hải Vân mở tủ lạnh lấy ba quả trứng, rồi lại lấy thêm bánh mì trên tủ bếp.

Chiên trứng, đổ sữa trong tủ lạnh vào ba ly. Vậy là đã hoàn thành bữa sáng.

Sáng nay, bà Hải Vy và ông Quốc Quân đều đã sang nhà ông bà nội để phụ mọi người dọn dẹp nên ở nhà chỉ còn lại hai chị em Hải Vân, Hải Vinh và tệp đính kèm Phương Anh vừa sang. Và tất nhiên trách nhiệm nấu ăn sẽ lại rơi lên đầu của Hải Vân.

Lúc Phương Anh vào bếp thì đã thấy Hải Vân đang ung dung ngồi trên bàn vừa ăn sáng vừa xem điện thoại.

"Sao Quốc Khánh không gọi được cho mày thế?" Phương Anh kéo ghế ngồi đối diện với Hải Vân.

Từ mẫu giáo Hải Vân và Phương Anh đã học cùng nhau. Bạn học của Phương Anh cũng là bạn học của Hải Vân.

Hải Vân vẫn không rời mắt khỏi điện thoại, lắc đầu: "Tao cũng không biết, điện thoại tao bình thường."

Như để khẳng định cho câu trả lời của mình, Hải Vân còn đẩy điện thoại đến trước mặt Phương Anh.

"Tối nay lớp mình họp lớp ở nhà hàng của Mẫn Tuệ, mày biết không?"

Thu lại điện thoại, Hải Vân lắc đầu.

Từ khi tốt nghiệp cấp ba Hải Vân đã trực tiếp chuyển đoạn chat ở nhóm lớp từ "Ưu tiên" sang phân loại "Khác". Không phải vì bất cứ lý do bất đồng gì với lớp mà cuộc sống ở đại học quá mức bận rộn, hai ba hôm sẽ lại có nhóm học phần này teamwork kia mà cô lại là đứa rất hay nhấn nhầm nên cứ thế mà trực tiếp dọn dẹp lại các đoạn chat. Ngón tay chạm vào khung chat đã lâu không vào trên màn hình, trên màn hình nhanh chóng hiện ra đầy những lời hẹn dành cho tối nay.

Nếu như hôm nay Phương Anh không nhắc đến, có lẽ cô đã sớm quên sự tồn tồn tại của nhóm lớp cấp ba.

Phương Anh vẫn không rời mắt khỏi Hải Vân: "Mày đi không? Đều là bạn cấp ba, mấy năm mới gặp mặt một lần."

Lớp của bọn cô không phải mấy năm mới tổ chức họp lớp một lần chỉ là những năm trước đây đều là nhỏ lẻ. Năm nay có chút đặc biệt, Mẫn Tuệ vừa kết hôn vào tháng 11 nên muốn mượn dịp này mời mọi người bữa cơm bù cho những ai không đến được hôm lễ cưới. Hôn lễ của Mẫn Tuệ, cô bạn đã gửi thiệp mời online cho cô nhưng vì lúc đó đang ở nước ngoài nên Hải Vân chỉ chuyển khoản và nhắn tin xin lỗi cho cô bạn.

Nghe những lời này, trong đầu Hải Vân bất giác xuất hiện một bóng hình, không biết anh có đến không nhỉ?

Từ sau khi tốt nghiệp cấp ba đến bây giờ đã hơn bảy năm. Trong suốt bảy năm đã qua, bốn năm đầu thì Hải Vân học đại học tại Học viện Truyền thông và Nghệ thuật ở Hà Nội. Sau khi tốt nghiệp thì lại chạy sang Hàn Quốc học tiếp Thạc sĩ ngành Truyền thông đại chúng. Hơn hết là trong suốt quãng thời gian này Hải Vân chưa lần nào tham gia họp lớp.

Vốn là người không thích những buổi tụ tập như này nhưng mà Hải Vân vẫn muốn thử một chút: "Đi."

Biết đâu lần này cô sẽ may mắn được gặp lại anh. Sợ rằng bỏ qua cơ hội lần này cô lần gặp tiếp theo của hai người là trong hôn lễ của anh mất.

Nhận được câu trả lời của Hải Vân, hai mắt của Phương Anh sáng lên: "Vậy chiều tao với Mai Phương qua đón mày. Mày chỉ cần trang điểm thiệt là xinh là được."

...

Đến buổi chiều, hơn năm giờ, Phương Anh lái theo con ngựa chiến vừa tậu được hồi tháng trước và bà tám Mai Phương sang nhà đón Hải Vân. Rồi cả ba lại dựa theo địa chỉ mà Quốc Khánh - lớp trưởng A4 năm đó - nhắn trong nhóm lớp đến nhà hàng của Mẫn Tuệ. Trên đường, Phương Anh và Mai Phương thay nhau dự đoán cảm xúc của mọi người khi nhìn thấy Hải Vân. Chỉ có nhân vật được nhắc đến từ đầu đến cuối đều im lặng như thể chính mình không phải là chủ đề trong cuộc trò chuyện vậy.

Lúc nhìn thấy tin nhắn của Quốc Khánh, Hải Vân chỉ đơn giản thấy tên nhà hàng này khá quen thuộc nhưng đến khi đến nơi nhìn những góc check - in bên ngoài thì cô mới nhớ, hóa ra đây là nhà hàng nổi tiếng trên mạng khoảng thời gian gần đây.

Vài hôm trước, chị Hồng Thanh - con của bác cả cũng vừa gửi đề xuất nhà hàng này cho Hải Vân, hẹn cô cùng đến check - in. Tiếc là, năm nay lịch nghỉ Tết của Hải Vân khá trễ, lúc cô về đến Thanh Hóa thì chị Hồng Thanh đã về nhà ngoại ở Ninh Bình nên hai chị em vẫn chưa có dịp đến đây.

Nhà hàng được trang trí theo phong cách sân vườn nên bên trong rất thoáng và rộng rãi. Từ bên ngoài có thể nhìn thấy được ngay lớp cô đang tụ tập ở một phòng kính của sân vườn tách biệt hoàn toàn với khu vực khách đến ăn hằng ngày. Hình như đây là khu vực dành cho các bữa tiệc hoặc sinh nhật được đặt trước.

Càng đến gần bàn tay nắm quai túi của Hải Vân càng níu chặt hơn, thật ra cô và nhóm bạn cùng lớp cấp ba này không quá thân thiết với nhau. Ngày còn đi học, Hải Vân rất ít nói, bạn bè xung quanh của cô quanh đi quẩn lại chỉ có Phương Anh và cậu bạn cùng bàn Minh Hưng. Còn đối với những người khác chỉ cần nhớ tên hoặc khi nào họ chủ động nói chuyện với Hải Vân thì cô mới đáp lời.

Không khí bên này vô cùng sôi động, có tiếng nhạc lẫn với tiếng ồn ào nói chuyện của các bạn học.

Vừa vặn thay lúc này Quốc Khánh cũng chú ý đến động tĩnh bên này, cậu liền đứng dậy đẩy cửa đi về phía bọn cô, khoa trương kéo tay Phương Anh, hét lên: "Ca sĩ tới tụi bây ơi!!!"

Mai Phương bật cười: "Mày có cần xin chữ ký nó luôn không?"

"Xin chứ, lát còn phải chụp ảnh đồ nữa để tao còn khoe với người ta là bạn tao là ca sĩ nổi tiếng." Quốc Khánh lườm Mai Phương.

"Được rồi, lát ai cũng có phần hết!" Phương Anh bật cười.

Lúc này, Quốc Khánh mới để ý đến Hải Vân bên cạnh, rõ ràng nhìn thấy cô bạn này vô cùng quen nhưng mà cậu lại nhớ mãi chẳng ra là ai: "Đây là?"

Quốc Khánh đem theo sự tò mò hỏi Phương Anh.

Lần này không chỉ có Phương Anh và Mai Phương mà ngay cả Mẫn Tuệ từ phía trong đi ra cũng không nhịn được bật cười.

"Nãy mày nói là ai trong lớp mày cũng nhớ mà? Gì mà bốn mươi cái tên bốn mươi con người, sao mới đó đã hỏi bạn cùng lớp của mày là ai rồi vậy?" Mẫn Tuệ bước đến ôm vai của Hải Vân, trêu trọc.

"Chào lớp trưởng, mình là Nguyễn Hải Vân." Hải Vân nhìn về phía Quốc Khánh, chào hỏi.

Quốc Khánh mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn cô: "Thật sự là Hải Vân sao?"

Hải Vân cong môi, gật đầu.

Sự bất ngờ dưới đáy mắt của Quốc Khánh cũng chưa từng tắt đi mà còn trở nên rạo rực hơn bao giờ hết.

"Trời ơi, thật sự là Hải Vân hả? Mới có bảy năm không gặp sao..." Sao cậu lại thay đổi như thành con người khác vậy?

Nửa câu sau Quốc Khánh chẳng thể nào nói ra được.

Ấn tượng của Hải Vân để lại trong tâm trí Quốc Khánh nói riêng và tất cả mọi người trong lớp ngày học cấp ba nói chung là một cô gái mặt đầy mụn, rụt rè, tóc cắt ngắn ngang vai, gương mặt nhợt nhạt, lại đeo thêm kính gọng đen, ăn mặc bình thường, quanh năm cho dù là dịp gì cô cũng chỉ mặc đúng bộ đồng phục quen thuộc của THPT Nguyễn Trãi, bình thường đến mức không lời nào diễn tả được. Thế mà đứng đối diện với Quốc Khánh bây giờ lại là một cô gái với mái tóc dài được nhuộm tím khói thời thượng, gương mặt thì trang điểm tinh tế, kính gọng đen ngày xưa cũng đã biến mất, phong cách thời trang "quê mùa" ngày còn đi học cũng đã đổi sang thành chiếc váy dài tôn lên ba vòng rõ ràng. Nét ngây ngô trên khuôn mặt đã không còn mà thay vào đó là sự trưởng thành và tinh tế đáng có ở độ tuổi này.

Đây nào có phải là cô bạn không được chú ý ngày trước?

Nếu như vô tình gặp nhau ngoài đường thật sự Quốc Khánh sẽ không nhận ra được đây chính là cô bạn rụt rè cùng lớp ngày xưa.

Nhìn thấy gương mặt đầy sự bất ngờ của Quốc Khánh, Phương Anh, Mai Phương và Mẫn Tuệ không nhịn được trêu chọc vài câu.

Mẫn Tuệ đưa tay vỗ vai của Quốc Khánh: "Mày định để tụi này đứng ngoài này luôn sao?"

Quốc Khánh lúc này mới bừng tỉnh, vội vàng kéo ba người bọn cô vào bên trong sắp xếp chỗ ngồi.

Ban đầu, các bạn cùng lớp còn nghĩ Hải Vân là bạn của Phương Anh và Mai Phương đến chơi cùng bọn họ. Đến khi nghe Quốc Khánh giới thiệu: "Đây là Nguyễn Hải Vân!" thì bầu không khí trong phòng bỗng chốc được đẩy lên cao. Như lẽ hiển nhiên Hải Vân liền trở thành chủ đề bàn tán.

Mọi người đều tụ tập cùng một chỗ câu được câu không hỏi han cuộc sống mấy năm qua của cô. Hải Vân cũng vô cùng phối hợp, ai hỏi gì thì vui vẻ đáp cái nấy. Điều này lại càng cho mấy bạn trong lớp hăng hái hơn nữa.

Mặc dù ngày cấp ba Hải Vân rụt rè và hướng nội nhưng cô lại vô cùng tốt bụng. Ai trong lớp quên đem viết hay không làm kịp bài tập chỉ cần hỏi Hải Vân thì cô đều sẽ giúp đỡ.

Đi qua nhiều năm, bây giờ Hải Vân lại trở thành dáng vẻ tự tin này thì tất nhiên lòng yêu thích năm ấy lại càng được tăng thêm.

"Lê Minh Hưng? Sao bây giờ mày mới đến vậy?" Bỗng nhiên, Phương Anh cất giọng nhìn chàng trai đi từ cửa vào.

Hải Vân lại lần nữa đưa mắt nhìn theo, chàng trai mặc áo sơ mi trắng cùng quần âu đơn giản, gương mặt tinh tế không khác gì mấy so với trong quá khứ.

Minh Hưng mỉm cười, gật đầu chào hỏi với Phương Anh, lại rời mắt trực tiếp nhìn về phía Hải Vân: "Hải Vân?"

Nhận được ánh mắt của Minh Hưng cùng với tên gọi quen thuộc, Hải Vân liền cảm thấy như lần nữa bản thân được trở về những ngày tháng cấp ba.

Cô mỉm cười, ngây ngốc vẫy tay với Minh Hưng: "Lâu rồi không gặp!"

Cả lớp nhìn thấy một màn tương tác này của hai người cũng không khỏi bật cười.

Ngoài Phương Anh, Minh Hưng chính là người duy nhất còn lại trong lớp có thể nói chuyện với Hải Vân nhiều nhất.

Ngày còn đi học, hai người chẳng biết tại sao lại trở thành bạn cùng bàn với nhau mà một lần trở thành bạn cùng bàn này lại kéo dài tận ba năm.

Qua màn chào hỏi, Minh Hưng vô cùng tự nhiên kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Hải Vân.

Vừa ngồi xuống Minh Hưng đã cất giọng hỏi: "Mày học đại học ở Hà Nội phải không?"

Hải Vân tất nhiên cũng biết câu hỏi này là Minh Hưng dành cho ai.

Cô nhỏ giọng đáp: "Ừ, tao học Truyền thông đại chúng ở Học viện Truyền thông và Nghệ thuật. Còn mày?"

Mặc dù năm đó hai người là bạn cùng bàn suốt ba năm nhưng từ sau lễ trưởng thành thì Hải Vân và Minh Hưng chưa từng liên lạc với nhau. Một phần là do sau khi thi xong đại học, Hải Vân đã theo dì Út vào miền Nam nghỉ hè mãi đến nhập học mới trực tiếp trở về Hà Nội. Một phần nữa là do trong chính chuyến đi đó điện thoại của Hải Vân đã không cánh mà bay, sau khi trở về cô lại dứt khoát đổi luôn số điện thoại mà các tài khoản mạng xã hội trước đây cũng theo chuyến đi này mà bay màu.

Năm nhất đại học, trong lúc vô tình cô nghe Phương Anh nói, Minh Hưng cũng học đại học ở Hà Nội nhưng cụ thể là trường nào thì cô không biết.

"Tao học ở Đại học Sư phạm." Minh Hưng đặt lên bàn lon Coca, đáp.

Nhìn lon Coca được đặt trên bàn, Hải Vân bất giác cong khóe môi: "Lại em nào tặng nên mày đưa cho tao đúng không?"

Ngày Hải Vân và Minh Hưng còn là bạn cùng bàn, cách một khoảng thời gian Minh Hưng sẽ đưa cho cô một hai lon Coca. Ban đầu, Hải Vân nhất quyết không nhận nhưng càng sau tần suất đưa Coca của Minh Hưng càng nhiều hơn. Hỏi ra thì mới biết đây đều là Coca của các bạn gái đang theo đuổi cậu tặng.

Hải Vân từng hỏi Minh Hưng: "Nếu mày đã không thích tại sao còn nhận Coca của người ta?"

Lúc đó Minh Hưng vô cùng tùy ý dựa vào bàn, nói: "Tao cũng không muốn nhận nhưng mà người tặng tao là ai tao cũng không biết thì làm sao trả lại bây giờ?"

Cuối cùng, tất cả số Coca sau này đều được Minh Hưng chia cho Hải Vân và hai bàn trên bàn dưới.

Đúng lúc Quốc Khánh đang đứng bên cạnh Minh Hưng, vội vàng cầm lấy lon Coca vừa được Minh Hưng đặt lên bàn tu một hơi, rồi lại nhìn Minh Hưng đầy ẩn ý: "Là được em nào tặng hay là do bản thân muốn cho người ta nhờ?"

So với dáng vẻ bối rối của Hải Vân thì Minh Hưng vô cùng tự nhiên: "Làm gì có ai tặng tao, là tao muốn mời bạn cùng bàn một lon nước. Mày ý kiến gì với tao hả?"

Quốc Khánh xua tay: "Nào dám. Mày làm gì thì tự mày biết mà thôi!"

Minh Hưng mỉm cười thôi không nói chuyện cùng Quốc Khánh, lần nữa đem lon nước mới để lên bàn cho Hải Vân.

"Bây giờ mày làm việc trên Hà Nội sao?" Minh Hưng, hỏi.

Hải Vân đưa tay vuốt ve những vệt nước lon Coca, khẽ gật đầu.

"Sao bây giờ Hoài Phong chưa đến nữa vậy?" Mai Phương bất ngờ nhìn về phía Quốc Khánh, hỏi.

Vừa nghe nhắc đến tên anh, khóe miệng của Hải Vân cong lên, trong đáy mắt đong đầy vui vẻ.

Cô vô cùng trông chờ cuộc gặp gỡ này.

Minh Hưng ở bên cạnh nói gì nửa chữ Hải Vân cũng không nghe được.

Sau bảy năm dài đằng đẵng đây là lần đầu tiên Hải Vân nghe ai đó nhắc đến tên của anh. Mà đến tận bây giờ khi nghe tên anh, nhịp tim của cô cũng bất giác đập nhanh theo bản năng.

Quốc Khánh ở phía đối diện, gót đầy bia vào ly của Phương Anh, đáp lời Mai Phương: "Sắp đến rồi!"

Cùng lúc này, tiếng nhân viên chào hỏi bên kia cũng vang lên.

"Hoài Phong, mày đến rồi!" Quốc Khánh vội vàng đẩy ghế đứng dậy, giơ tay định ôm lấy Hoài Phong.

Ngày học cấp ba, mối quan hệ của Quốc Khánh và Hoài Phong vô cùng tốt. Nghe nói sau này lên đại học hai người cũng sống cùng nhau suốt bốn năm.

"Bớt cái tính làm quá của mày lại đi!" Hoài Phong tránh đi, đưa tay thẳng thừng đẩy Quốc Khánh ra.

Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, cơ thể của Hải Vân bất giác rung lên theo bản năng.

Hải Vân từ từ nâng mắt nhìn về phía anh, thân hình cao lớn, gương mặt tinh tế vừa lạnh lùng vừa thân thuộc của Hoài Phong xuất hiện ngay trong tầm mắt của cô. Đi qua bao năm tháng, Võ Hoài Phong vẫn là chàng trai rực rỡ như nắng mai của nhiều năm về trước.

"Ủa ai đây?" Huy Hoàng dời mắt đến cô gái bên cạnh Hoài Phong, tò mò hỏi.

Hải Vân theo lời nói của Huy Hoàng nhìn sang cô gái đi cùng anh, tóc màu đỏ rượu nổi bật, gương mặt xinh đẹp.

Khoảnh khắc nhìn thấy cô gái đi cùng anh, trái tim của Hải Vân như được treo lên. Cô sợ, tiếp theo anh sẽ nắm lấy bàn tay ấy mà nói: "Giới thiệu với mọi người, đây là bạn gái tao!"

Hoài Phong thấp giọng nói: "Nhã Ly, em họ tao, xe tao hỏng nên con bé sang đón nên sẵn đến chơi luôn."

Mọi người ồ lên, rồi lại câu được câu không đánh giá cô bé.

Lúc này, Nhã Ly mới chậm rãi cất giọng: "Chào anh chị, em là Nhã Ly, em họ của anh Phong."

Nghe được Nhã Ly là em họ của Hoài Phong, nỗi bất an trong lòng của Hải Vân cũng dịu lại lần nào, cô bình tĩnh dời mắt đi. Giống như khoảnh khắc bối rối và sợ hãi khi nhìn thấy Nhã Ly hoàn toàn chưa từng xảy ra.

Thời gian bảy năm qua, không ít hơn một lần Hải Vân tưởng tượng đến khung cảnh gặp lại Hoài Phong. Mà khi đó có lẽ anh đã là chú rể của người khác, vậy mà hôm nay khi thật sự phải đối diện với khoảnh khắc ấy cả cơ thể của cô gần như không thể nào chống đỡ được.

"Hải Vân hát không em?" Cùng lúc này Mẫn Tuệ gọi tên cô.

Hải Vân bất ngờ quay sang nhìn Mẫn Tuệ.

Cô bạn nhìn thấy dáng vẻ này của Hải Vân thì bật cười, đưa tay xoa mặt cô: "Nghe Mai Phương nói mày hát hay lắm, muốn hát cùng tao không?"

Hải Vân lúng túng, xoắn ngón tay.

Cô không quá mức muốn hát, nhất là khi tâm trạng đang như thế này. Lại nhìn đến gương mặt chờ mong của Mẫn Tuệ, Hải Vân không muốn làm cho cô bạn mất hứng chỉ đành gật đầu.

Lúc này, Mẫn Tuệ tự nhiên đưa chiếc micro còn lại trên bàn sang cho Hải Vân: "Mày muốn hát bài nào?"

Hải Vân ngẫm nghĩ: "mùa hè năm mười bảy ca khúc solo của Phương Anh mày biết không?"

Mẫn Tuệ gật đầu: "Vậy hát bài này đi!"

Nhạc dạo vang lên.

Mẫn Tuệ chủ động hát vài câu đầu, Hải Vân hát những câu tiếp theo. Hai người cứ thế lần lượt hát.

Giọng hát của Hải Vân đúng là rất hay.

Ngày trước Hải Vân vừa rụt rè lại tự ti nên chuyện này mãi đến khi lên Hà Nội trong lần tham gia Câu lạc bộ ở trường đại học Mai Phương mới phát hiện bí mật nhỏ này.

Cũng từ đó, mỗi khi buồn bực Mai Phương đều sẽ kéo theo Hải Vân cùng nhau đi hát.

"Biết bao mùa hè đi qua, vậy mà mùa hè ấy đọng lại trong em chỉ là bóng dáng sơ mi trắng quen thuộc..."

Mùa hè năm mười lăm tuổi, giữa sân trường ồn ào, Võ Hoài Phong đã trở thành thanh xuân của Nguyễn Hải Vân.

Bị cận hơn ba độ nhưng mà chỉ cần là bóng dáng của Hoài Phong trên sân trường Hải Vân sẽ không bao giờ nhận sai.

Băng qua bao nhiêu hàng lang dài, qua bao nhiêu người giữa biển người mênh mông, người cuối cùng cô muốn gặp vẫn luôn là chàng trai này!

Chỉ tiếc là giữa họ, từ lâu có lẽ đã trở thành hai đường thẳng song song!

_____

Note:

1. FC: FC trong showbiz là từ viết tắt của "Fan Club", dùng để chỉ 1 nhóm những người hâm mộ thần tượng của họ là ca sĩ, diễn viên, nhóm nhạc... nào đó. Các Fan Club này thường có các hoạt động hội họp, offline để cổ vũ, theo chân thần tượng của mình đến các sự kiện.

2. Ca khúc solo: Dùng để chỉ một nhạc phẩm hoặc một đoạn của bản nhạc được chơi hoặc hát với duy nhất một người

3. Showbiz:

Từ dùng để chỉ ngành công nghiệp giải trí nói chung bao gồm doanh nghiệp: Quản lý, sản xuất, đơn vị phân phối, những người tham gia vào sáng tạo nghệ thuật như nghệ sĩ, diễn viên, ca sĩ, nhà văn, người mẫu.

Showbiz ám chỉ trực tiếp cho các lĩnh vực hoạt động giải trí bao gồm rạp chiếu phim, truyền hình, sân khấu, phát thanh và âm nhạc.

Showbiz thường được biểu diễn ở những sân khấu lớn để thu hút sự chú ý của khán giả, công chúng. Đây chính là nơi để các nghệ sĩ thể hiện tài năng của mình và nơi để nghệ sĩ và công chúng giao lưu với nhau.

4. Teamwork: Teamwork hay còn gọi là làm việc nhóm. Chỉ quá trình phối kết hợp, tương tác, cộng tác giữa hai hay nhiều người trong cùng một tổ chức. Bằng cách chia công việc chung thành những phần việc nhỏ hơn, mỗi người sẽ được phân công nhiệm vụ đúng với chuyên môn hoặc thế mạnh của bản thân để cùng hoàn thành công việc nhanh chóng, đạt hiệu quả cao. Những thành viên của một Teamwork thường có chung chuyên môn.

5. Check - in: Được dịch từ tiếng Anh-Check-in là quá trình mọi người thông báo việc họ đến văn phòng, khách sạn, sân bay, bệnh viện, cảng biển hoặc sự kiện.

6. Tên các trường đại học và THPT do tác giả tự đặt. Vui lòng không tìm kiếm thực tế.

7. Tên bài hát của Phương Anh là "mùa hè năm mười bảy". Không phải do tác giả lỗi câu từ. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro