Chương 13: Mỉa mai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Thành viên của quán; Beta: Chủ quán

Sáng sớm hôm sau, Lê Dự đã thức dậy, Cố Thừa Minh mở mắt ra, trời còn chưa sáng. Bởi vì có Cố Thừa Minh đi cùng, bữa sáng mà Lê Dự đặc biệt làm cũng đành gác sang một bên, cậu cầm theo hai cái bánh ngô nguội để ăn trên đường đi, như vậy có thể tiết kiệm một ít thời gian.

Trời mới tờ mờ sáng, Lê Dự và Cố Thừa Minh đã ra khỏi cửa.

Đường đến trường học vốn không gần, Cố Thừa Minh đi theo sau Lê Dự một lúc lâu mới tới.

Cố Thừa Minh vào lớp cùng Lê Dự, trong phòng còn tối om, xem ra Lê Dự đến sớm nhất.

Lê Dự đặt cặp xách xuống, lau bảng xong mới ngồi xuống bàn. Cố Thừa Minh đi dạo xung quanh trong căn phòng chật hep, phát hiện cơ sở vật chất của trường này thực sự rất lạc hậu, bàn ghế đều bị gãy chân ở khắp nơi, cái ghế mà Lê Dự ngồi thậm chí còn không vững, có ba chân dài một chân ngắn, Cố Thừa Minh nhìn cau mày.

Nhưng Lê Dự không bị ảnh hưởng, dáng vẻ tập trung học bài, lại khiến Cố Thừa Minh cảm thấy yêu thích không tả nổi.

Bầu trời dần chuyển sáng, số học sinh bước vào lớp dần tăng lên. Mỗi học sinh bước vào lớp đều có phản ứng lớn đối với sự tồn tại của Cố Thừa Minh.

Dù là trai hay gái, mọi người đều hứng thú với chàng trai ăn mặc sạch sẽ và thời thượng này.

Là bạn học mới tới sao?

Nhưng nhìn quần áo mà anh ấy mặc thôi đã thấy giống người thành phố rồi, làm sao có thể đến đây học được?

Nhìn mặt anh ấy kìa, còn nghiêm túc hơn cả thầy giáo...

...

Nghe được trong lớp có tiếng bàn tán, Lê Dự nhăn mày.

Cố Thừa Minh tự nhiên nhìn thấy Lê Dự nhăn mày, sợ cậu không vui, nhìn lớp học ngày càng có nhiều người tới lớp, cũng không muốn trở thành con đười ươi bị mọi người dòm ngó nữa, vì vậy bước chân đi ra khỏi cửa.

Sau khi ra khỏi cửa, Cố Thừa Minh không biết đi đâu, đành phải đứng bên ngoài cửa sổ ngắm Lê Dự đang ngồi thẳng lưng đọc sách.

Có lẽ ánh mắt của Cố Thừa Minh quá nóng bỏng, sau một tiết học Lê Dự không chịu đựng được nữa đành phải đi ra ngoài tìm Cố Thừa Minh nói, "Anh có thể đi dạo xung quanh vài vòng, nếu thấy chán có thể về nhà, không cần cứ...cứ đứng ở đây hoài, không mệt sao?"

Nhìn em sao mà cảm thấy mệt được? Nhìn bao lâu anh cũng không cảm thấy mệt. Cố Thừa Minh thầm nghĩ trong lòng, miệng lại nói "Được, anh đi dạo một chút, sẽ đến đón em trước khi tan học."

"Ừm." Lê Dự gật đầu, quay người trở lại lớp học. Nhưng vừa vào lớp, Lê Dự liền bị những ánh mắt tò mò nhìn chằm chằm.

Trông Lê Dự gầy gò nhỏ bé, bình thường ở trong lớp cũng không thích nói chuyện, cho dù có nói chuyện cũng chậm chạp, không có cảm giác tồn tại ở trong tập thể lớp. Chỉ là một người như vậy, đột nhiên quen biết được một người như Cố Thừa Minh, hiển nhiên khiến cho mọi người chú ý đến.

Người có chuyện tốt thì bắt đầu xúm lại hỏi Lê Dự - Cố Thừa Minh là ai? Làm thế nào mà hai người lại quen biết nhau?

Lê Dự mím môi, vốn không muốn nói chuyện, nhưng bị phiền phức quấy rầy, mới nói "Khách" chặn miệng những người kia.

Một buổi sáng rối bời, đột nhiên Lê Dự cảm thấy hối hận vì đã dẫn Cố Thừa Minh tới trường. Tuy rằng cậu không quan tâm đến những lời đàm tiếu, nhưng bây giờ cậu cũng không muốn xảy ra chuyện như vậy.

Mà Cố Thừa Minh cũng chẳng tuỳ tiện đi đâu, anh lững thững đi ra phía sau trường học, lấy điện thoại di động ra nhắn tin cùng Từ Gia Kha, dò hỏi thái độ của Triệu Bảo Quốc.

Một lúc sau, Từ Gia Kha liền gọi điện thoại đến nói, "Việc mày nhờ tao đã làm xong! Chú của Lê Dự đã đồng ý cho chúng ta đưa cậu ấy đi rồi!"

"Được. Bây giờ ông ta muốn gì thì cho cái đó. Đợi chúng ta trở về thành phố B, tao sẽ nhờ ông nội chuyển hộ khẩu học bạ của Lê Dự đến thành phố B. Lúc đó tao sẽ nói mày cần làm gì." Cố Thừa Minh vừa nghĩ vừa dặn dò.

Từ Gia Kha đáp một tiếng "Ừ", ngừng lại một chút, rồi lại nói: "Thừa Minh à, cái đó, tao hỏi mày lần cuối, mày thật sự muốn mang cậu ấy trở về thành phố B sao?"

"Ừm."

Bên này Từ Gia Kha im lặng một lúc, mới đáp, "Thừa Minh à, trước đây mày sẽ không làm những chuyện này, đồ vật yêu thích thì cứ cướp lấy, đây không phải là mày nói với tao sao. Nhưng bây giờ mày thích cậu ấy, nhưng làm như vậy thật phí sức, chỉ để mang một người mới về nhà ở bên nhau mấy ngày?"

Cố Thừa Minh là người được sống lại, cho dù anh có che giấu như thế nào, anh cũng không thể che giấu được khí chất do nhiều năm kinh nghiệm mang lại cho mình. Huống hồ chi, Cố Thừa Minh chưa bao giờ che giấu trước mặt Từ Gia Kha.

"Em ấy khác."

Thích thứ thì cứ cướp lấy. Đời trước, Cố Thừa Minh cướp được quyền thừa kế lẽ ra phải thuộc về anh ấy, giành được việc kinh doanh, nắm bắt cơ hội, chiếm phần lớn thị trường. Chỉ có một thứ anh không lấy được đó chính là trái tim của Lê Dự,. Mãi đến khi Lê Dự bị bệnh nặng, anh ấy mới biết, những thứ anh thích có thể bị cướp đi, nhưng người mà anh thích thì không thể. Cho dù có cướp được người về, nhưng trái tim không thuộc về mình, thì phải làm sao? Có điều, khi anh nhận ra được điều đó thì đã quá muộn rồi.

"Ừ, tao biết, lần đầu tiên mày nhìn cậu ấy là tao đã biết rồi, chúng ta là anh em nhiều năm như vậy, nếu mày đã không muốn nói, tao cũng sẽ không hỏi nữa."

"Cảm ơn mày, Gia Kha."

"Được rồi, tao đã gọi điện cho những người kia rồi, lần sau sẽ mua vài bộ quần áo mang theo xuống đây, thật làm khó cho mày rồi, nhiều ngày như vậy vẫn chỉ mặc một bộ đồ."

Cố Thừa Minh khẽ cười, dặn Từ Gia Kha những việc cần chú ý, sau đó mới cúp điện thoại. Dù sao cũng phải đưa Lê Dự rời khỏi nơi này, anh không hi vọng nhìn thấy kẻ lòng tham không đáy Triệu Bảo Quốc kia lật lọng.

Gọi điện thoại xong, Cố Thừa Minh nhìn thời gian,vẫn còn lâu mới đến lúc đón Lê Dự tan học, thế nên Cố Thừa Minh đã đi dọc theo đường nhỏ phía sau trường học dạo vài vòng rồi mới trở lại trước cửa lớp học.

Đúng lúc vừa tan học, Lê Dự đang thu dọn cặp xách trên bàn, Cố Thừa Minh đi vào, giúp Lê Dự nhét hết sách vở vào trong cặp.

"Ôi, mấy quyển sách này không cần lấy, lớp buổi chiều cần dùng." Lê Dự nói, muốn lấy những cuốn sách ra khỏi cặp, nhưng bị Cố Thừa Minh ngăn lại.

"Mang hết về trước đi." Cố Thừa Minh dừng lại một chút, "Trên đường anh có chuyện muốn nói với em." Những quyển sách này không biết có phù hợp với sách giáo khoa ở Thành Phố B hay không, nhưng Cố Thừa Minh không nỡ bỏ công sức ghi chép bài của Lê Dự trong sách.

Có lẽ lời nói của Cố Thừa Minh mang ý tứ quá lộ liễu, cũng có thể là do ánh mắt của Cố Thừa Minh quá dịu dàng, khiến cho Lê Dự mơ hồ cảm giác được cái gì, trong lòng đột nhiên "Thịch thịch" vài cái.

Hai người đang trên đường về nhà, lúc này Lê Dự mới biết được Cố Thừa Minh muốn nói cái gì.

Đến Thành Phố B, một thành phố mà chỉ có thể nghe trên máy phát thanh sao? Nơi đó có trường đại học thuộc top đầu cả nước, phương pháp và môi trường đào tạo tiên tiến. Không phải là không có mong đợi nhưng kéo theo đó là sự lo lắng. Nhưng tại sao lại là cậu? Lê Dự muốn hỏi, nhưng nhìn vào ánh mắt của Cố Thừa Minh lại không nói nên lời.

"Vậy cậu tôi thì sao? Cũng đồng ý rồi sao?" Lê Dự hỏi.

"Ừ." Cố Thừa Minh xoa đầu cậu, "Anh đã nói sẽ đưa em đến thành phố B để nhận được giáo dục tốt hơn, cậu của em rất vui, ông ấy còn nói hy vọng em sẽ nên người."

Lê Dự có một chút không tin, nhưng cũng không ngăn được trong lòng có chút hy vọng, nói: "Thật sao?"

Mặc dù Triệu Bảo Quốc đối xử với cậu không được tốt, nhưng đối với việc học của cậu, người cậu này cũng không nói sẽ không cho cậu đi học. Tuy Lê Dự cũng biết, vấn đề tiền học phí của cậu thực sự là do người mẹ đã bỏ rơi cậu để lại.

"Đương nhiên rồi, đi về thu dọn một tý, buổi chiều chúng ta sẽ xuất phát." Cố Thừa Minh hiển nhiên không chú ý đến ánh mắt đầy hy vọng của Lê Dự, tuy đồ đạc ở nhà Triệu Bảo Quốc không nhiều, nhưng Lê Dự còn nhỏ, Cố Thừa Minh không nỡ để cậu biết sự thật đau lòng đó.

"Vội như vậy sao?" Lê Dự nhỏ giọng ngạc nhiên hỏi.

"Không vội, nhưng đã khai giảng rồi, em không thể bỏ lỡ quá nhiều bài được, chúng ta phải nhanh chóng trở về để chuẩn bị rất nhiều thứ." Cố Thừa Minh giải thích.

Lê Dự ngoan ngoãn gật đầu.

Hai người tăng tốc bước đi, bước cạnh nhau về nhà.

Còn chưa đến nhà, từ xa Lê Dự đã nhìn thấy vài người đứng trong sân. Triệu Bảo Quốc, còn có Từ Gia Kha cùng đám người kia đứng chung với nhau, đang nói về điều gì đó.

"Thừa Minh về rồi, quần áo mang tới rồi, có muốn thay không?" Từ Gia Kha chỉ vào cái túi đẹp mắt đặt trên bàn trong phòng nói.

"Ừ." Cố Thừa Minh trả lời một tiếng, kéo Lê Dự vào phòng.

Cố Thừa Minh mở túi ra chọn tới chọn lui, vô cùng hài lòng những món đồ được người khác mua hộ này. Dứt khoát tìm mấy bộ vừa ý đưa cho Lê Dự nói, "Em có thích bộ này không? Có muốn thử không?"

"?"

Lê Dự lắc đầu. Không phải Từ Gia Kha nói rằng những thứ này là đem cho Cố Thừa Minh sao?

"Cỡ này, chắc là hơi lớn với em...." Cố Thừa Minh vừa nói vừa chọn mấy túi nhét vào tay Lê Dự, "Đi thay thử anh xem."

Lê Dự chỉ vào quần áo trên người mình rồi nói "Quần áo của tôi là mới, anh vừa mới mua cho tôi."

"Đừng khách sáo như vậy, sau này chúng ta sẽ sống chung với nhau, chỉ có chút đồ đã khách sáo như thế? Nhớ kỹ, cái gì của anh cũng là của em." Cố Thừa Minh cười cười xoa đầu Lê Dự, thúc giục mau đi thay đồ.

Bộ đồ này chỉ nhìn thôi thì đã biết rất đắt, Lê Dự không muốn nhận nó.

Cố Thừa Minh nhìn ra suy nghĩ của Lê Dự, đưa tay ôm lấy Lê Dự vào trong lòng, dáng vẻ giả vờ cởi khúc áo Lê Dự nói, "Hay là muốn anh cởi giúp em sao?"

Cố Thừa Minh vốn đã đẹp, cười lên càng thu hút ánh nhìn của người khác, nhưng nụ cười lần này của anh ấy thật sự quá dọa người rồi. Lê Dự cảm nhận được bàn tay lớn của Cố Thừa Minh đang chạm vào trước ngực của cậu, cả người giãy giụa nhảy ra khỏi lòng của Cố Thừa Minh, rồi ôm quần áo chạy đi.

Lê Dự cầm lấy quần áo đi vào phòng thay, chất liệu quần áo sờ vào rất thoải mái, chỉ là kích thước lớn, hơn nữa đều là màu nhạt, thoạt nhìn trông rất dễ bẩn.

Lê Dự chỉnh lại cổ áo đi ra ngoài, vừa mới đi được vài bước thì đã gặp phải Triệu Tiểu Kiệt đang đứng trước cửa phòng nhìn cậu.

Triệu Tiểu Kiệt nhìn dáng vẻ sang trọng trên người Lê Dự cảm thấy vừa mắt, tức giận mỉa mai một câu, "Yo! Cặp với đại gia rồi."

Lê Dự trong lòng nhất thời khựng lại, nhưng cậu không muốn đối đầu trực tiếp với Triệu Tiểu Kiệt, định phớt lờ Triệu Tiểu Kiệt đi ra ngoài, nhưng cậu ta không chịu buông tha mà cứ đi theo.

Triệu Tiểu Kiệt nhìn thấy dáng vẻ nhu nhược của Lê Dự, liền cảm thấy tức giận. "Mày nói xem cái tính của mày như vậy, Cố Thừa Minh nhìn trúng mày vì cái gì chứ? Mỗi năm sẵn sàng trả gấp ba số tiền thu mua óc chó trong nhà, chỉ để cha đồng ý cho mày đi với anh ta đến thành phố lớn sống."

Sắc mặt Lê Dự trầm xuống, ngón tay đang chỉnh áo trở nên cừng đờ.

Nhưng Triệu Tiểu Kiệt vẫn đang nói liên tục không ngừng.

Từng câu từng chữ giống như con kiến đang dần gặm nhấm cái gọi là tình cảm gia đình còn lại trong lòng Lê Dự.

"Cha nói vốn không định cho ngươi đi học, kêu ngươi ở nhà làm phụ công việc đồng áng, hiện tại lại có chuyện tốt như vậy, số mày tốt thật đó, có nhà giàu nguyện ý giúp mày bay lên làm phượng hoàng rồi."

Những lời nói của Triệu Tiểu Kiệt giống như một chiếc búa nặng nề giáng vào trái tim của Lê Dự.

Lê Dự không nhịn được, đột nhiên hung dữ quay đầu mắng Triệu Tiểu Kiệt, "Câm miệng!"

Có lẽ bởi vì chưa từng nhìn thấy bộ dạng giận dữ của Lê Dự, Triệu Tiểu Kiệt sợ tới mức thật sự câm miệng.

Nhưng sau khi phản ứng lại, Triệu Tiểu Kiệt thậm chí còn chửi rủa to hơn, "Lê Dự mày đang mắng ai vậy hả? Nếu cha tao không nhận mày về, thì mày đã chết đói ở đầu đường, thậm chí còn không thể tìm thấy xương, đồ vô ơn!"

Lê Dự không thèm để ý đến Triệu Tiểu Kiệt đang la hét ở phía sau, đứng thẳng lưng và bước vào nhà.

Thời tiết hôm nay rõ ràng rất tốt, Lê Dự ngẩng đầu lên, lại chỉ cảm thấy bầu trời màu xanh biếc như một tảng đá lớn đè xuống khiến cậu thở không nổi. Lê Dự đưa tay dụi mắt, hốc mắt đau nhói, giống như có cái gì đã khô cạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro