Chương 9: Ngủ chung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Chủ quán

Cố Thừa Minh cởi áo khoác, mặc một chiếc áo thun nằm trên giường, tiện tay lật nhìn cuống sách Lê Dự vừa lấy ra.

Thì ra là sách Ngữ văn của em ấy.

Mỗi trang gần như đều có ghi chú, chữ viết vô cùng đẹp đẽ và ngay ngắn, cũng không lộn xộn chút nào. Nhìn ra được, Lê Dự rất trân trọng quyển sách này, một góc gấp cũng không có.

Lúc này Lê Dự cũng nằm xuống bên cạnh Cố Thừa Minh. Cảm giác trên giường đột nhiên có thêm một người khiến cậu cảm thấy có chút lạ lẫm, dường như toàn thân cũng trở nên cứng đơ. Từ lúc mẹ bỏ cậu mà đi, những năm này, có lẽ đây là lần đầu cậu ngủ cùng với người khác.

Nhìn Cố Thừa Minh lật xem từng trang từng trang sách của mình dáng vẻ lại vô cùng hào hứng, Lê Dự cảm thấy hơi kỳ quái. Dáng vẻ này, có lẽ Cố Thừa Minh hơn cậu vài tuổi mới đúng, nội dung trong sách chẳng phải đều đã học qua hết rồi sao?

"Anh học cấp 3 chưa? Mấy thứ này chắc đã học qua rồi chứ?" Lê Dự vừa hỏi, vừa cầm đèn pin xoay qua xoay lại.

"Ừm, bây giờ đang học lớp 9." Cố Thừa Minh nhớ lại chuyện sáng hôm nay, anh có xem qua trên bìa sách giáo khoa ghi khoá nào lớp nào, thời gian đã qua lâu như vậy, một người sống lại thời thiếu niên như anh, với những chuyện của mấy năm này gần như quên sạch sẽ. Bởi vì những năm đó anh chỉ sống cẩu thả qua ngày.

Cố Thừa Minh trả lời xong, liền đóng sách lại, nhìn bìa sách, "Em đã lên lớp 8 rồi."

Lê Dự gật đầu, vì cậu nằm sấp nên giọng nói có chút nhỏ, "Ừm, tôi đi học sớm."

"Em vừa lấy sách ra, vẫn định đọc sách sao?" Cố Thừa Minh chỉ vào chiếc đèn pin trên tay Lê Dự nói.

"Ừm, thứ hai giáo viên sẽ kiểm tra viết chính tả, tôi vẫn chưa học thuộc." Cậu vô thức chun mũi, khuôn mặt bánh bao nhăn lại như một quả bóng nhỏ.

"Dùng đèn pin để đọc sách không tốt cho mắt đâu." Cố Thừa Minh lấy đi đèn pin trong tay Lê Dự, sau khi mở lên xem thử ánh sáng, anh khẽ nhíu mày. "Ánh sáng thế này hại mắt lắm." Chiếc đèn pin này như người tàn tật, bị quấn rất nhiều băng dính, ánh sáng phát ra cũng không sáng, mà chỉ là một mảng vàng nhạt mờ mờ.

"Không sao, tôi quen rồi." Lê Dự vừa nói vừa đưa tay muốn lấy lại đèn pin.

"Thói quen xấu, phải thay đổi." Cố Thừa Minh nhớ lại dáng vẻ đeo kính của Lê Dự ở đời trước, thật sự rất mê hoặc, và có nét cấm dục, nhưng đối việc sức khoẻ không tốt, thì không thể dung túng được. Cố Thừa Minh nhìn bộ dạng đưa tay muốn lấy lại đèn pin của Lê Dự, không đồng ý mà ném chiếc đèn pin trên tay sang đầu bên kia giường.

Ai mà ngờ, chiếc giường này không có phần đầu giường, đèn pin lăn vài vòng rồi rơi xuống đất, tiếng vỡ nát vang lên.

Lê Dự không kịp ngăn lại, trừng mắt nhìn chiếc đèn pin bảo bối của mình bị Cố Thừa Minh ném đi, khắp người đều trở nên sốt ruột, vội nhảy xuống giường như một chú thỏ, đi chân trần đến nhặt lấy đèn pin.

Cố Thừa Minh bị phản ứng của cậu doạ sợ, cũng nhanh chóng xuống giường kéo Lê Dự lại, "Em vẫn chưa mang giày. Ai, em đừng vội mà."

Lê Dự nhặt đèn pin lên, nhưng nó vốn đã như người tàn phế, sau khi bị Cố Thừa Minh tiện tay ném đi, trực tiếp đi đời nhà ma, hoàn toàn không thể dùng nữa. Viền mắt cậu đỏ lên bị Cố Thừa Minh kéo lên giường, tình hình này thì có dỗ thế nào cũng không vui lại được rồi.

Cố Thừa Minh muốn xoa đầu nhưng cậu lại tránh sang một bên. Anh thở dài, ngồi xuống bên cạnh cậu nói, "Anh không cố ý đâu, anh xin lỗi em. Nhưng cũng phải cho anh nói lý do, dùng đèn pin đọc sách thật sự không tốt cho mắt, em không biết bị cận thị rồi thì cuộc sống sau này của em sẽ có bao nhiêu khó khăn."

Đời trước Lê Dự cận hơn 4 độ, còn bị loạn thị nhẹ.

Lần đầu tiên anh nhìn thấy Lê Dự đeo kính, cả người Lê Dự phát ra mùi vị cấm dục khiến Cố Thừa Minh càng thêm chắn chắn, thường ngày cậu không đeo kính là một lựa chọn sáng suốt. Sau này Cố Thừa Minh mới biết lý do cậu không đeo kính ngoài thời gian làm việc, chẳng qua vì có một cô đồng nghiệp doạ Lê Dự nói rằng cậu đeo kính thời gian dài sẽ khiến mắt bị lồi ra ngoài. Lê Dự ngốc nghếch lại tin lời nói đó nhiều năm như vậy.

Có lẽ bây giờ cậu vẫn chưa bị cận thị, đây chính là cơ hội để kịp thời uốn nắn lại, Cố Thừa Minh muốn thay cậu phòng ngừa khi chuyện chưa xảy ra. Chỉ có điều, cách làm này có vẻ dùng không đúng lúc rồi, bé Lê Dự giận rồi.

Nhìn thái độ thành khẩn của Cố Thừa Minh, anh lại đang là khách, Lê Dự mếu mào, ủ rủ nói, "Nhưng ban ngày tôi không có thời gian đọc sách."

Cố Thừa Minh nhớ đến những công việc như bổ củi, giặt quần áo hay nấu cơm mà Lê Dự làm vào buổi sáng, toàn bộ thời gian của cậu chủ yếu đều phải làm việc nhà, gần như không có lúc nào rảnh tay, đừng nói chi đến việc đọc sách. Người thích học như cậu, bị ép đến độ chỉ có thể dùng đèn pin đọc sách vào buổi tối, nghĩ đến đây, lòng anh không nhịn được muốn lột da Triệu Bảo Quốc.

Đèn trong phòng Lê Dự không đủ ánh sáng, muốn đọc được chữ trong sách cũng rất khó khăn. Cố Thừa Minh nhìn bộ dạng đau lòng ôm lấy chiếc đèn pin đã bị vỡ của Lê Dự, cảm thấy lòng mình đau như cắt.

Cố Thừa Minh nhờ Lê Dự lấy một cái khăn sạch đến, sau khi để cậu lau chân xong, Cố Thừa Minh cũng không ngại bẩn mà nhận lấy lau chân mình, lúc này mới dỗ Lê Dự nằm xuống nói, "Em ngoan ngoãn nằm xuống, dù sao anh cũng lớn hơn em một khoá, có gì không hiểu có thể hỏi anh, anh sẽ giảng lại cho em được không? Để anh lấy công chuộc tội."

Sau khi tắt đèn, Lê Dự ngượng ngùng nằm xuống, vì giường cậu vừa nhỏ vừa hẹp, hai người nằm sát dính lấy nhau. Cố Thừa Minh nằm áp người vào cơ thể nhỏ nhắn của Lê Dự, khoé miệng không kiềm chế được cong lên, nhưng anh không dám để lộ ra vẻ quá phấn khích, đứa nhỏ Lê Dự này vẫn còn đang giận đó.

Lúc đầu cậu cũng không tình nguyện, Cố Thừa Minh giục mấy lần, cậu mới chậm rãi mở miệng, "Vậy anh đọc thuộc một vài bài của sách ngữ văn lớp 9 đi, tôi muốn làm quen sớm một chút."

"Ò, đọc thuộc bài sao?" Cố Thừa Minh thử nhớ lại nội dung những bài của lớp 9, nhưng trong đầu chỉ là một mảng trắng xoá.

Lê Dự  dường nhìn cảm nhận được sự khó xử của Cố Thừa Minh, cậu giảm yêu cầu nói, "Không cần đọc hết, một đoạn ngắn cũng được, nội dung đại khái cũng được."

"..." Cho dù Cố Thừa Minh ra sức lục lại ký ức, nhưng anh đã tốt nghiệp đại học quá lâu rồi, ngày thứ hai sống lại anh đã vội vã đến tìm Lê Dự, không hề ngó xem cuốn sách lần nào. Thậm chí hiện tại anh còn không nhớ trong sách ngữ văn lớp 9 có bao nhiêu bài nữa.

Cố Thừa Minh trầm mặc, anh cảm thấy chi bằng lúc này tự đào cho mình một cái hố, nhảy xuống cho rồi.

Lê Dự vẫn nhẫn nại chờ đợi, nhưng nhìn Cố Thừa Minh có vẻ thật sự không nhớ được một chút gì, cũng không tiếp tục hỏi nữa. "Ờm... coi như tôi chưa hỏi gì."

Nghe thấy sự thất vọng trong giọng nói của Lê Dự, Cố Thừa Minh vội giải thích, "Ngữ văn ấy, anh thật sự không nhớ rõ, hay là, em đổi sang môn khác đi?"

Nhìn thấy sự thành khẩn của Cố Thừa Minh, Lê Dự tỉ mỉ suy nghĩ, mới trả lời: "Tiếng Anh thì sao? Nghe giáo viên nói, người thành phố bọn anh thường phát âm tiếng Anh rất ổn, tôi muốn nghe thử được không?"

"Được."

Tuy tiếng Anh của Cố Thừa Minh không phải quá giỏi, nhưng trước đây lúc bàn dự án mở rộng kinh doanh, cũng nhiều lần phải sang nước ngoài, nói tiếng Anh chắc chắn tốt hơn khối người.

Cố Thừa Minh suy nghĩ một chút, đọc cho cậu nghe bài thơ <Unending Love> [1] của Tagore.

 [1] Bài thơ Tình yêu bất tận của Tagore.

"I seem to have loved you in numberless forms, numberless times, in life after life, in age after age, forever..." [2]

[2] đoạn in age after age, tác giả viết "ier age" nên mình chỉnh lại. Dịch: "Dường như anh đã yêu em trong muôn hình muôn vẻ, triền miên ngút ngàn, đời đời kiếp kiếp, dành cho em một tình yêu vĩnh hằng." 

Cố Thừa Minh vừa ngâm thơ vừa nhìn bầu trời sao trong đôi mắt đen láy của Lê Dự. Đây là bài thờ mà anh thích nhất sau khi gặp được Lê Dự. Từng câu trong bài thơ này anh đều đã đọc qua trăm ngàn lần, từng câu từng chữ đều thể hiện tình yêu sâu sắc, say đắm của mình với Lê Dự.

Thời điểm này Cố Thừa Minh đang trong gian đoạn vỡ giọng, giọng nói đang trong kỳ vỡ giọng có chút trầm thấp, lại hơi khàn, lúc đọc bằng tiếng Anh lại trở nên êm tai khiến người khác không thể kiềm chế mà đắm chìm vào đó.

Mãi đến khi đọc xong cả bài thơ, khi âm cuối cùng vừa hạ xuống, hai tay cậu có chút xúc động mà nắm lấy tay áo của Cố Thừa Minh, hào hứng nói: "Anh nói tiếng Anh rất hay, rất giống giọng nói bên trong băng nhạc mà giáo viên cho tôi nghe! Trước đây có một sinh viên đại học đến trường tôi dạy học tình nguyện, tiếng Anh của anh ấy cũng rất tốt, nhưng cũng không bằng anh."

Lời khen này của Lê Dự như đâm thẳng vào tim Cố Thừa Minh, còn chuyện gì đáng để mình vui vẻ bằng lời khen của người yêu chứ? Cố Thừa Minh nhìn ánh mắt tràn ngập lấp lánh, nhịn xuống dục vọng muốn tiến đến hôn người trong lòng.

"Em cũng có thể mà, em muốn học, anh sẽ dạy em. Em thông minh như vậy, chắc chắn sẽ lợi hại hơn cả anh." Cố Thừa Minh giang tay ôm lấy bả vai Lê Dự, không tiếc lời khen ngợi Lê Dự.

"Thật không? Có thể dạy tôi sao?" Lê Dự mở to mắt, nhìn Cố Thừa Minh gật đầu đảm bảo, mới vui vẻ cười để lộ chiếc răng trắng óng. Có điều, không vui vẻ được bao lâu, Lê Dự đột nhiên ngã xuống.

"Sao đấy?"

"Nhưng anh chỉ ở đây vài ngày?" Giọng Lê Dự có chút khó chịu, Cố Thừa Minh nói có vẻ rất nhẹ nhàng, đơn giản, nhưng rõ ràng anh ở lại không bao lâu sẽ rời đi.

"Anh đồng ý với em, thì sẽ không nuốt lời."

"Thật sao?"

"Thật mà."

"Vậy anh đọc lại một đoạn tiếng Anh được không? Âm 'θ' này anh phát âm thế nào, cắn đầu lưỡi sao?"

... 

Hai người nói một hồi lâu, Lê Dự bắt đầu buồn ngủ, lúc này mới dừng câu chuyện học phát âm.

Không lâu sau, Lê Dự đã chìm vào mộng đẹp.

Nhận ra hô hấp của Lê Dự dần dần bình ổn, Cố Thừa Minh mới duỗi tay ôm lấy eo cậu, kéo Lê Dự vào trong lòng.

Đứa nhỏ này gầy thật đấy.

Cố Thừa Minh ôm lấy cơ thể nhỏ bé của Lê Dự, lòng bàn tay trượt từ sống lưng đến eo cậu. Một đường như thế sờ từng chút từng chút, dưới lòng bàn tay toàn cộm xương của đứa nhỏ này, Cố Thừa Minh cố nén lại cảm xúc đang cuộn trào mãnh liệt trong lòng và sự đau lòng khó tả, khẽ hôn nhẹ lên trán cậu.

Ngủ ngon nhé, bảo bối của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro