📕 Văn án 📕

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cuối cùng tôi cũng biến thanh xuân của mình thành cô ấy."

Trần Nghiên là một nam sinh có tiếng ở trường trung học Khi Nguyên, đã lệch lạc mười tám năm nay, anh giống như một cơn gió, khiến người ta khó lường.

Tống Tịnh Nguyên là một cô gái ngoan ngoãn, trầm lặng, tính tình trong sáng, tuân theo quy củ, chỉ dám lén lút nhìn bóng lưng của anh trong đám đông.

Họ như hai thái cực, không ai nghĩ rồi một ngày sẽ ở bên nhau.

Trong một lần xảy ra tai nạn, cô tưởng anh bị thương, lo lắng chạy đến nhà đưa thuốc cho anh, lại bị anh chặn ở góc phòng khách.

Ngoài cửa sổ, tuyết rơi đầy trời, sợi dây chuyền màu đen trên cổ anh va vào nhau phát ra âm thanh lanh lảnh, Trần Nghiên áp sát vào tai cô, cười tà mị: "Quan tâm tôi nhiều như vậy? Thích tôi sao?"

Nhiều năm sau đó, hai người tái hợp trong một quán bar.

Tống Tịnh Nguyên đi nhầm phòng, nhìn thấy Trần Nghiên đang uể oải dựa vào ghế sô pha, vẻ mặt không đổi, trên tay là điếu thuốc đang cháy dở, không chút để ý nói chuyện qua loa với người bên cạnh.

Khi ánh mắt anh rơi vào người cô, nét mặt bình tĩnh thờ ơ, sau đó thu lại trong giây lát, như thể hai người chưa từng quen biết.

Cũng trong đêm đó, khi Tống Tịnh Nguyên bị kẻ xấu đeo bám, không biết từ đâu, Trần Nghiên đã thô bạo lôi cô vào một con hẻm nhỏ.

Tống Tịnh Nguyên cực kỳ bình tĩnh: "Trần Nghiên, chúng ta đã chia tay rồi."

Hai mắt Trần Nghiên đỏ hoe, nghiến răng nghiến lợi tố cáo cô: "Tống Tịnh Nguyên, rốt cuộc em xem tôi là cái loại gì? Rõ ràng chính em là người trêu chọc tôi trước. Cho nên em không có tư cách rời đi trước."

– Bạn có tin vào phép màu không?

+ Trần Nghiên là phép màu của tôi.

Trần Nghiên × Tống Tịnh Nguyên,

Lưu manh xấu xa × Yên lặng trầm tính

Truyện được đăng ở hai trang chính chủ là Wattpad và Wordpress! Vui lòng tôn trọng công sức của Editor, không reup trên bất kỳ nền tảng nào!
Lần đầu làm Editor, có gì sai sót mong mọi người thông cảm! Yêu thương rất nhiều!! 💜

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro