Chương 15 - Điều chế giải độc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 15 – Điều chế giải độc

Mịch Vô Tà nghe thấy, ánh mắt sáng lên, nhất nhất ghi nhớ, sau đó lại hỏi:

- Ngươi nói tương tự như?

Tần Thiên gật đầu:

- Bởi vì có một số thành phần giống nhau, nhưng có những thành phần pha tạp, cho nên là tương tự, nhưng không phải là chính nó.

- Tương tự nhuyễn thủy trùng, tương tự Phòng Phong Tử, lại có nhện độc...

Mịch Vô Tà lẩm bẩm. Cảnh Nghiêm có chút nôn nóng, vội vàng hỏi:

- Các hạ, không biết thứ độc này là...?

- Tương tự Phòng Phong tử thực vật, cư trú ở phía Tây hoặc Tây Bắc, tương tự nhuyễn thủy trùng, nhất định phải là khu vực có nước, không phải suối, mà là hồ nước, nước ít lưu thông, quanh năm nhiệt độ tương đối ấm áp.

Tần Thiên lên tiếng trả lời. Mịch Vô Tà trong ánh mắt chợt lóe mà qua. Độc dược này thật bá đạo, hắn thích, hắn muốn điều chế ra thứ này. Nếu như phải đi đến nơi đó thu hoạch lấy độc vật, hắn không ngại đi một lần. Mịch Vô Tà nhìn Tần Thiên, lộ ra vẻ mặt tán thưởng:

- Khi nào lão giáo chủ không cần ngươi nữa, ngươi có thể đến Độc Vương cốc làm sư phụ thân truyền đệ tử.

- Ngươi muốn gọi ta sư đệ muốn đến điên rồi đi?

- Ngươi nhỏ hơn ta năm tuổi, đương nhiên phải làm sư đệ.

Tần Thiên nhìn Mịch Vô Tà trắng mắt:

- Khi nào Độc Vương cốc đuổi ngươi, ngươi có thể đến Linh Thần giáo làm một danh độc dược trưởng lão. Ta còn có thể cho ngươi chiếu khấu hai phần tiền mua dược liệu.

Không khí đang từ nghiêm túc liền chuyển sang có phần thoải mái. Đường Phi Yến đã khắc sâu cảm nhận Tần Thiên thiện biến, lật mặt như lật sách cái loại này. Vừa mới khi nãy nghiêm ra được độc dược, lúc này lại cùng Mịch Vô Tà khai vui đùa, thật sự là không thể nắm bắt được. Lại nhìn Mịch Vô Tà cùng Tần Thiên, Tần Thiên vậy mà nhỏ hơn Mịch Vô Tà 5 tuổi, này không khoa học!

Mịch Vô Tà không đùa nữa, cân nhắc một lúc, nghĩ ra được một phương án giải độc. Diệp Vũ căn cứ trên suy đoán của Tần Thiên cũng nghĩ ra được một phương án, liền hướng về phía Cảnh Nghiêm nói:

- Trang chủ, tại hạ nghĩ ra được một phối phương có khả năng giải độc, lúc này cần trang chủ hỗ trợ.

- Diệp các hạ có gì muốn hỗ trợ, ta liền không chối từ.

Mịch Vô Tà nghĩ nghĩ, vẫn chưa quyết định giải độc ngay. Trước mắt bọn họ ba người nằm là đã trúng độc chết, còn có không ít người đã trúng độc sơ kỳ chưa chết đang bị cách ly. Cảnh Nghiêm cũng không biết độc từ nơi nào hạ, liền cho thay đổi toàn bộ chén đĩa cùng với cách ly một phen. Mịch Vô Tà lúc này chợt lên tiếng:

- Trang chủ, ngươi vẫn không biết độc hạ như thế nào đi?

Cảnh Nghiêm nghe Mịch Vô Tà nhắc, giật mình liền nói:

- Đúng là như vậy.

- Muốn năm ngày độc phát, nếu không phải là cổ độc, liền là độc mạn tính. Mạn tính độc dược muốn hạ liền nhắm vào những thứ gì thường xuyên sử dụng.

Mịch Vô Tà chỉ ra một vài điểm, Cảnh Nghiêm nhất nhất ghi nhớ rồi cho người làm theo. Mịch Vô Tà nói xong, mới nhìn thấy Tần Thiên ở một bên. Tần Thiên hẳn là biết cách giải. Một khi hắn tìm ra được độc dược là cái gì, rất nhanh trong vòng vài ngày Tần Thiên liền sẽ biết cách giải dược. Tốc độ như vậy, Mịch Vô Tà tự thẹn không bằng. Tần Thiên là do hắn kéo vào cùng hắn nghiên cứu độc dược, nếu bắt Tần Thiên làm giải dược, Tần Thiên không có lý do gì để chấp nhận. Mịch Vô Tà đè nén xúc động trong lòng muốn đem Tần Thiên mời đi hái dược một phen, trước kia hắn ăn mệt thật sự là nhiều lắm. Việc hôm nay, là Mịch Vô Tà tự quyết định, cũng không nên phiền hà ma giáo thiếu chủ.

Mịch Vô Tà cầm một bình nước đã ướp lạnh bên hông, đưa cho Tần Thiên:

- Cái này cho ngươi.

Tần Thiên nhìn túi nước trong tay Mịch Vô Tà, có vẻ hứng thú hỏi:

- Nga? Là gì đó?

- Ta tự tay điều chế thức uống, rất thơm rất ngọt, lại có một ít lượng rượu, ngươi thử thử?

- Rượu nồng không đó?

- Không có. Ngươi không thích rượu, ta biết.

Mịch Vô Tà điều chế độc dược rất có một tay, điều chế rượu cũng rất ngon. Tần Thiên không thích rượu, là một lần cùng Mịch Vô Tà vào tửu quán, Mịch Vô Tà gọi rượu, Tần Thiên gọi trà. Khi đó Mịch Vô Tà còn ngạc nhiên vì cái gì Tần Thiên không thích rượu, Tần Thiên nói, rượu quá cay, gay mũi, không có vị ngọt, hắn thực không thích uống. Mịch Vô Tà vậy mà ghi nhớ bằng hữu khẩu vị.

Tần Thiên nhìn món nước, tinh tế phẩm hương, sau đó một ngụm uống vào. Trên khuôn mặt rõ ràng hơi giãn ra, chứng tỏ hắn thích. Lại không ngờ vừa uống xong được vài giây, Tần Thiên bụm miệng, xoay người bỏ chạy ra khỏi biệt viện phun ra. Ở bên trong, Mịch Vô Tà cười đến thật sự vô tội.

- ...Ngươi làm gì hắn?

Cảnh Kỳ thấy ma giáo thiếu chủ bị độc y công tử làm cho chạy đi phun ra, đoán rằng bên trong có cái gì đó. Diệp Vũ liếc mắt nhìn về phía này, quyết định không cùng Mịch Vô Tà nói chuyện, nhưng ánh mắt lại dõi theo bóng người kia chạy ra bên ngoài.

- Ngươi muốn thử một ly?

- ...

Im lặng là vàng, Cảnh Kỳ đã biết. Hắn là thiếu trang chủ, bản tính lạnh bạc, gặp Mịch Vô Tà quỷ dị cùng Tần Thiên thiện biến, quan hệ hai người lại hữu hảo theo một kiểu kỳ lạ, hắn cũng không tiện xen vào.

Được một lúc phun xong, Tần Thiên nổi giận đùng đùng chạy vào, hướng Mịch Vô Tà làm ầm ĩ:

- Mịch Vô Tà! Ngươi ngươi ngươi ngươi vậy mà lại cho ta uống cái loại này. Ngươi là sát thủ phòng thuốc có phải hay không?

- Ta chẳng qua chỉ là thích nhìn ngươi biến sắc mặt mà thôi.

Tần Thiên khí đỏ mặt, nhìn Mịch Vô Tà nghẹn một hồi, sau đó mới bính ra một câu:

- Ngươi cho ta chờ.

- Nga, không rút kiếm đánh ta sao?

Mịch Vô Tà nhìn Tần Thiên, lộ ra nhất trương gương mặt thật sự rất tà mị cùng khiếm tấu. Tần Thiên nhìn Mịch Vô Tà, quay đầu đi một mạch rời khỏi hiện trường. Ta không chấp nhặt, ta không chấp nhặt. Hắn trong miệng còn cảm thấy ghê tởm muốn phun ra, cho nên không thể ở lại. Mịch Vô Tà cười ra tiếng. Bầu không khí trong lúc đó trở nên thật sự quỷ dị.

Đường Phi Yến ở một bên làm bối cảnh bản, lấm lét nhìn Mịch Vô Tà cùng Tần Thiên hỗ động. Này là bằng hữu sao? Cũng rất quỷ dị, nhưng ngược lại lại thật sự có điểm bằng hữu ý tứ, giống như nhóm người năm cấp 3 quậy phá, năm đại học càn quấy. Rất nhiều hình ảnh Đường Phi Yến tưởng tượng về bọn họ, lúc này liền xoát tân. Nàng còn nhớ rõ Tần Thiên không chớp mắt giết hai người, sau đó không chớp mắt đánh ngã toàn bộ nhóm người Nhạc Kiếm sơn trang, lúc này lại nhịn xuống vì Mịch Vô Tà. Này thật sự là kỳ quái, lại rất sống động, rất chân thật, còn chân thật hơn cả những gì nàng tưởng tượng ra khi xem văn.

Biệt viện nghiệm thuốc đã xong, Mịch Vô Tà cùng Diệp Vũ đã bắt đầu nghiên cứu điều chế thuốc giải độc. Tần Thiên tất nhiên không góp vui. Hắn biết thành phần độc dược, đi tra một lúc trong hệ thống ngoại quải của hắn cũng tìm ra được phối phương giải dược, nhưng hắn không điều chế. Dù sao cũng là cơ hội cho Mịch Vô Tà tăng lên khả năng, hắn không chặn ngang một cước. Hắn cũng tự biết, chính mình có hệ thống, có thể mượn dùng trí tuệ nhân loại, nhưng nhiệm vụ của hắn lúc này không phải là học dược, mà là học trận pháp. Độc dược chỉ là vì nhàn rỗi cùng tự vệ mà học, cũng có khi là vì luyện trận pháp mà điều chế, không phải là thứ hắn cần chuyên tâm. Hắn chú trọng tinh, không trọng đa. Thứ hắn chú trọng, đến bây giờ hắn còn chưa hiểu hết đâu.

Một đêm vô mộng.

Sáng sớm hôm sau, Cảnh Kỳ vừa tỉnh dậy theo thường lệ đi luyện kiếm, đã thấy Tần Thiên ở trước phòng của mình, cầm kiếm nhìn hắn:

- Cảnh Kỳ, ta đến khiêu chiến.

Cảnh Kỳ ngẩn người, còn chưa kịp trả lời, Tần Thiên không cần nói lý lẽ liền xông tới. Cảnh Kỳ theo bản năng liền rút kiếm ra tự vệ đồng thời tấn công. Tần Thiên né tránh, thân người như một cơn gió lướt tới, đâm về góc hiểm. Cảnh Kỳ không thể không dùng hết khả năng tránh né lại phản đòn. Hai người cứ như vậy đánh nhau một lúc.

Trận chiến kết thúc rất nhanh. Thanh kiếm của Cảnh Kỳ bị Tần Thiên đánh bay ra ngoài, người cũng bị Tần Thiên đánh ngã xuống đất, bụng đau, các khớp xương đau đến không đứng vững ngã xuống. Cảnh Kỳ chỉ đoán Tần Thiên rất mạnh, lại không nghĩ tới mình bại nhanh như vậy. Tần Thiên cùng Cảnh Kỳ so chiêu xong, hắn nhặt lên Cảnh Kỳ thanh kiếm đưa đến trước mặt Cảnh Kỳ. Cảnh Kỳ nhìn thanh kiếm, lại nhìn Tần Thiên, chống người đứng dậy. Một lần chiến bại kích phát tính hiếu chiến của hắn. Cảnh Kỳ chờ cho thân thể có thể nhúc nhích được liền xông lên, hướng về phía Tần Thiên đánh tới.

Cảnh Kỳ lại ngã xuống. Hắn đứng lên. Lại một lần nữa ngã xuống. Lại đứng lên. Tay chân run rẩy, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi ướt đẫm, nắm kiếm cũng không xong. Cảnh Kỳ khó chịu, lại là uất ức. Hắn bại quá nhanh. Tốc độ, nội lực, kỹ thuật, toàn bộ đều không bằng Tần Thiên. Chẳng lẽ mình luyện tập không đủ? Tần Thiên so với hắn trẻ hơn nhiều, còn chưa nhược quán. Hắn ở Nhạc Kiếm sơn trang được xưng là thiên tài luyện võ, cũng đã từng vài lần gặp sơn tặc gặp người khiêu chiến, lần nào hắn cũng thủ thắng. Hắn tuy không nói ra, nhưng trong lòng cũng có một chút hưng phấn cùng tự hào. Lúc này lại bị một người trẻ hơn chính mình đánh bại, còn bại rất nhanh, hắn tất nhiên không phục. Vẫn chưa hết nửa canh giờ, hắn đã bị đánh nằm xuống sáu lần. Lúc này đứng dậy cũng không còn sức lực.

Tần Thiên nhìn Cảnh Kỳ cố chấp, đôi mắt không có nửa tia độ ấm, giọng nói cũng lạnh lùng:

- Ta nếu như lấy tư cách Huyết Ma kiếm khách, ngươi hiện tại đã chết sáu lần.

Cảnh Kỳ nhìn Tần Thiên, trong mắt hừng hực chiến ý.

- Ta không muốn sát nhân ngày hôm nay.

Tần Thiên nói xong, tra kiếm vào vỏ, xoay lưng rời đi, bỏ lại Cảnh Kỳ ở trước cửa phòng. Cảnh Kỳ nhìn Tần Thiên cho đến khí khuất bóng rồi ngã nhào xuống đất.

- Tần Thiên, ngươi rất mạnh.

Cảnh Kỳ lẩm bẩm, sau đó ý thức liền rơi vào hỗn loạn. Hắn quá mệt mỏi, cũng không đủ tỉnh táo. Nha hoàn đến hầu hạ hắn nhìn thấy, vội vàng gọi đại phu, rồi cho người đưa Cảnh Kỳ vào trong phòng.

Chuyện Cảnh Kỳ bị Tần Thiên đánh đến mệt ngất đi, rất nhanh Cảnh Nghiêm đã biết. Hắn hai mắt âm trầm, hảo cảm đối với Tần Thiên hàng xuống, vội vàng đến nhìn xem nhi tử. Đường Phi Yến cũng nghe được tiếng gió, nàng hôm qua còn nghĩ Tần Thiên là tốt, hôm nay hình tượng của Tần Thiên liền thay đổi. Nàng lắc lắc đầu, tự nhủ:

- Hắn là ma giáo thiếu chủ, hắn thiện biến, hắn tâm tư khó lường, ngươi không cần tưởng tượng quá nhiều.

Diệp Vũ cũng nghe chuyện chạy tới xem, phát hiện Cảnh Kỳ chẳng qua là mệt ngất đi, cho nên chỉ kê một đơn thuốc, khuyên Cảnh Nghiêm bình tĩnh, lại trở về nghiên cứu giải dược. Mịch Vô Tà tất nhiên không quan tâm bằng hữu làm cái gì.

Cảnh Kỳ ngủ đến chiều liền tỉnh. Vừa tỉnh lại, hắn liền cầm lấy kiếm, dốc sức tu luyện. Cảnh Nghiêm đến khuyên hắn hỏi hắn sự tình, Cảnh Kỳ thành thật trả lời, còn nói, hắn chưa bao giờ gặp qua một người mạnh như Tần Thiên, lần này hắn thất bại không oan. Cảnh Nghiêm còn cho rằng nhi tử bị bại hội tuyệt vọng chán chường, ngược lại thấy nhi tử so với thường ngày sinh động hơn, trong lòng lo lắng cũng liền gạt sang một bên. Hắn không thể đem Tần Thiên làm gì, chỉ có thể bỏ mặc. Tần Thiên rất quỷ dị, hắn không nắm bắt được.

Sáng hôm sau, Tần Thiên lại đến khiêu chiến, lại một lần nữa đem Cảnh Kỳ đánh nằm xuống đất. Cảnh Kỳ im lặng không nói, lại chăm chỉ luyện kiếm, tình huống xảy ra hai lần, khiến cho Cảnh Nghiêm bắt đầu đoán, Tần Thiên muốn làm cái gì đó. Hắn vừa đoán, liền bị Tần Thiên khiêu chiến. Kết quả giống như nhi tử, hắn bị đánh bại, lại bại rất nhanh. Cảnh Nghiêm còn cho rằng Tần Thiên danh tiếng là vì hắn khiêu chiến người quá yếu kém không chịu nổi một kích, nào ngờ đến phiên mình cũng không chịu nổi một kích. Cảnh Nghiêm bị đánh nằm xuống đất, toàn thân đều đau cầm không nổi thanh kiếm. Tần Thiên nhìn Cảnh Nghiêm một lúc, sau đó lại rời đi.

Ngày thứ hai buổi chiều, Diệp Vũ nói, hắn đã chế ra một loại thuốc, có lẽ có thể làm giảm đi cường độ độc dược. Trong hai ngày này, xuất hiện không ít người có dấu hiệu độc phát, Cảnh Nghiêm vừa lo lắng cho nhi tử, lại lo lắng cho sơn trang, hai ngày này ngủ không yên ổn. Diệp Vũ đem thuốc ra cho nhóm người kia dùng, dấu hiệu trúng độc giảm bớt, Mịch Vô Tà cũng thấy, hắn không nói gì, nhưng trong lòng đã xác định, Diệp Vũ quả thật có thực tài, là túc địch của hắn.

Ngày hôm sau, Mịch Vô Tà có vẻ như cả ngày không ngủ. Đôi mắt thâm quầng, nhưng tinh thần lại rất sáng láng. Tần Thiên vừa nhìn liền biết, Mịch Vô Tà hẳn đã điều chế ra được giải dược.

Tần Thiên mấy ngày nay không xem Nhạc Kiếm sơn trang là khách gia, mà xem như nhà của mình. Hắn đi dạo, hắn nhìn xem kiến trúc, hắn vẽ vẽ trên sàn, sau khi cầm được dược liệu rồi liền trốn ở trong phòng luyện thuốc, mùi thuốc bay ra xung quanh, người hầu lẫn người giám thị hắn đều biết, đương nhiên Cảnh Nghiêm cũng biết. Cảnh Nghiêm không cho rằng ma giáo thiếu chủ lại có thể tốt bụng đến mức giúp hắn điều chế giải dược. Người này hẳn là có âm mưu.

Mịch Vô Tà luyện ra được giải dược, liền đến tìm Cảnh Nghiêm, đề nghị thử dược. Bọn họ lại đi đến biệt viện. Dược của Mịch Vô Tà có tác dụng, một số người đã có trạng thái giảm bớt đau đớn. Mịch Vô Tà cho bọn họ nếm dược xong, lại thăm khám một lần nữa, xác nhận thuốc có tác dụng, khóe miệng nhếch lên tươi cười. Giải dược nếu chính xác, như vậy độc dược cũng là chính xác. Hắn trở về có thể bào chế loại độc này.

Độc đã được khống chế, tuy rằng tình huống còn cần phải quan sát thêm, nhưng tình huống có khởi sắc, liền cũng đủ cho Cảnh Nghiêm thiết tiệc chiêu đãi. Tối ngày thứ ba, Mịch Vô Tà cùng Diệp Vũ đều được mời khách. Tần Thiên là khách không mời, nhưng hắn cũng có công trong việc chỉ ra độc dược là loại nào, với lại địa vị của hắn đặc thù, cho nên Cảnh Nghiêm cũng mời hắn. Còn về Đường Phi Yến, Cảnh Nghiêm không quản. Đường Phi Yến là Cảnh Kỳ mời về, an bài thế nào là việc của hắn.

-----------------oOo-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro