Chương 56-57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 56 – Lần đầu chơi xỏ Liêu Tiểu Thanh

Tần Thiên còn nghĩ đem nhân vật chính cấp giết, kết quả hắn mải mê nghiên cứu kỳ bệnh, đến lúc nghiên cứu ra được một chút, tạo ra được dược vật đưa cho Cảnh Nghiêm để tạm thời khống chế bệnh rồi ra ngoài định tìm đám người vây công Nhạc Kiếm sơn trang định so chiêu làm nóng người thì phát hiện người đã đi. Quay lại tìm xuyên việt giả định giết thì Âu Dương Nhẫm đã đi, Liêu Tiểu Thanh thì còn ở lại. Tuy nhiên tại Nhạc Kiếm sơn trang giết Liêu Tiểu Thanh thực không lễ phép, dù sao Liêu Tiểu Thanh cũng là khách nhân, cho nên Tần Thiên áp dụng phương pháp đơn giản nhanh gọn, hạ độc.

Độc vô sắc vô hương, cũng chẳng làm ra cái gì kỳ quái, chỉ là khiến Liêu Tiểu Thanh thần kinh mẫn cảm một điểm, đối với đau đớn tự nhiên cảm giác rõ ràng một điểm mà thôi. Tần Thiên thực không phúc hậu cười trộm. Nữ nhân có một việc chẳng bao giờ tránh khỏi cho đến khi đến tuổi ngũ tuần, đó là cứ mỗi tháng liền tới kỳ kinh, tới kỳ liền đau bụng. Thêm loại này độc, đủ cho Liêu Tiểu Thanh ăn một chầu. Độc này kéo dài sáu tháng, đủ sức tha suy sụp thân thể Liêu Tiểu Thanh.

Liêu Tiểu Thanh xuất hiện ở Nhạc Kiếm sơn trang, này có điểm đáng nghi. Liêu Tiểu Thanh rời đi rồi, nếu về kinh thành, Tần Thiên không thể hạ độc thủ, nếu lưu lạc giang hồ, nhất định là trú chân ở một môn phái nào đó, khả năng sẽ là chính đạo môn phái. Tần Thiên muốn tìm kiếm cũng phải phí không ít công phu. Hắn mới không có rảnh rỗi làm như vậy. Lần này giết hụt, lần sau nếu thời cơ thuận lợi, kia liền giết đi.

Ở tại Nhạc Kiếm sơn trang một thời gian, theo dõi tình hình kỳ độc nọ xong, ước hẹn với phụ thân cũng tới, cho nên Tần Thiên phải gấp rút trở về.

Hắn trở về tổng đàn so với ước hẹn sớm một ngày, cho nên hắn không bị phạt.

Tất niên, Tần Thiên cùng Tần Việt ngồi trong phòng nếm qua bữa tối, Tần Việt liền hỏi Tần Thiên, lần này ra ngoài có gì thú vị. Tần Thiên kể kể một lúc, hắn chợt nhớ tới Mịch Vô Tà.

- Phụ thân, Mịch Vô Tà thích một nữ nhân, nữ nhân này trước kia muốn trèo lên Thiên nhi, đã từng hướng trong đồ ăn vặt của Thiên nhi hạ xuân dược. Thiên nhi không thể đụng nữ nhân kia, vì Mịch Vô Tà sẽ cùng Thiên nhi trở mặt, nhưng Thiên nhi cũng là... không thể gặp Mịch Vô Tà, vì nữ nhân kia dường như vẫn muốn trèo lên Thiên nhi. Chỉ là cái cảm giác bằng hữu vì một nữ nhân mà rời xa chính mình, Thiên nhi thực không vui vẻ...

Tần Thiên nhỏ giọng trần thuật. Nói xong, hắn nhìn Tần Việt, hỏi lại một câu:

- Phụ thân, kia phải làm thế nào đâu?

Tần Việt nghe vấn đề này, hắn cũng trầm mặc một lúc lâu. Hắn đối với luyến ái phương diện là không có kinh nghiệm, hắn chỉ có kinh nghiệm đem ái nhân tách ra, bắt cóc, hăm dọa, sau đó liền đem cả hai người giết cùng một lúc.

- Ngươi làm không sai.

Tần Việt nghĩ mãi, cuối cùng cũng chỉ nói ra được một câu như vậy. Hắn thấy được Tần Thiên đôi mắt ảm đạm xuống, cầm đũa chọc chọc khối thịt ở trong bát, một bộ dạng phiền muộn.

- Bằng hữu không phải trên đời này chỉ có một người.

- Vâng.

Lại nếm qua vài miếng bánh, Tần Thiên lên tiếng:

- Phụ thân, Thiên nhi muốn đi đánh bạch bảng. Chỉ là lần này sẽ không kiếm hạ vô tình.

- Một tháng, sau đó ngươi liền đến Phụng Thành quản lý Linh Thần giáo sản nghiệp.

Tần Thiên nghe vậy có điểm kinh ngạc. Hắn hảo hảo ở tổng đàn quản lý sản nghiệp, lúc này lại bị đẩy ra chi nhánh, vậy là làm sao? Hắn ngước lên, trong ánh mắt đem theo vẻ hỏi dò.

- Phụ thân, Phụng Thành lại ra đại sự gì sao?

- Hoàng thương lũng đoạn, sinh ý khó khăn. Chỉ là một tháng gần đây kinh thành biến đổi, hoàng thương tại Phụng Thành liền lơi lỏng đi xuống, là cơ hội tốt để chiếm lại sinh ý.

Tần Thiên cau mày, hắn nghĩ một lúc mới nhớ quả thật là có chuyện này. Hoàng thương, vậy là của nhị hoàng tử sao? Liên quan tới Liêu Tiểu Thanh? Hoàng thương lơi lỏng, Liêu Tiểu Thanh danh tiếng có thất, bản nhân lại xuất hiện ở Nhạc Kiếm sơn trang, này vài sự kiện sắp xếp lên, liền toàn bộ đều thông.

- Vâng.

Sớm hôm sau, Tần Thiên trở về dọn dẹp đồ đạc buộc lại thành từng gói, trời vừa tờ mờ liền quải gánh theo đường chính rời đi, vừa ngang qua đại môn, hắn liền nghe thấy tiếng Tần Việt gọi lại.

- Thiên nhi, để ta dẫn ngươi đi.

Tần Thiên nghe vậy mãnh liệt xoay người lại, chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, một bộ dạng kinh hoảng.

- Phụ thân, này cũng không cần phiền người đi?

- Ta đã nói nếu ngươi muốn đánh bạch bảng, ta sẽ đi cùng ngươi. Ta cùng mấy lão đầu ấy có quen biết, đưa ngươi đi không việc gì.

Tần Thiên nghe xong, cúi đầu, hai tay chà xát với nhau, lỗ tai cũng nổi lên một mạt hồng. Hắn làm ra cái bộ dạng này, Tần Việt cảm thấy thực khả ái. Tần Việt chợt nhớ dường như khi còn nhỏ, Tần Thiên cũng là một bộ dạng như vậy. Hắn chợt nghĩ, muốn nhiều nhìn nhi tử khốn quẫn, lần sau liền nghĩ cách lại trêu nó đi.

- Phụ thân, Thiên nhi cao hứng.

Rối rắm một lúc, Tần Thiên mới nhỏ giọng nói ra một câu. Hắn nhìn thấy Tần Việt sắc mặt đột nhiên cứng ngắc, sau đó ánh mắt liền biến nhu hòa, Tần Thiên trong lòng vì đùa dai thành công mà cười trộm.

Phụ thân, người muốn xem Thiên nhi xấu mặt một mình sao, ta nhưng là ghi thù nhân.

Tần Việt dẫn Tần Thiên xuất hành đúng một tháng, sau đó đem Tần Thiên ném ở Phụng Thành rồi chính mình trở về.

Trong một tháng ngắn ngủi, Tần Việt liền cảm thấy vài năm trước chính mình bận rộn, bỏ lỡ rất nhiều một dịp tốt, từ giờ về sau cần nghĩ cách hảo hảo bù lại.

Tần Thiên xuất hành, khí thế liền thu liễm, một bộ dạng tiểu hài tử chạy vòng quanh phố. Nhi tử đã là một thiếu niên, cũng sắp quan lễ, nay lộ ra một mặt khả ái tiểu hài tử hướng bên ngoài đại nương đại bá trò chuyện, thu hút rất nhiều ánh mắt. Thấy nhi tử lộ ra một mặt như vậy, Tần Việt có chút không thích ứng. Nhịn vài ngày, hắn liền hỏi ra.

- Thiên nhi cảm thấy như vậy rất tốt.

Này là Tần Thiên cấp cho hắn câu trả lời. Sau đó một thời gian, Tần Việt liền quen, cũng cảm thấy có điểm đáng yêu.

Nhìn thấy khả ái, Tần Việt liền nghĩ muốn trêu một phen. Lần trước trêu một lần, lần này, căn bản là hắn nghĩ không ra nhi tử có khả năng vì thứ gì mà đỏ mặt. Nghĩ không ra, Tần Việt liền thăm dò. Hắn thành công được vài ba lần, sau đó hắn nhận ra, nhi tử ngược lại lại thực nhanh chóng phản khách vi chủ, trêu chính mình thường xuyên cứng ngắc mặt.

Này tiểu tiểu nhạc đệm, trong suốt một tháng đều không có dừng qua.

Này một tháng, Tần Việt chợt cảm nhận ra cái gọi là thân tình. Trước kia hắn nếm qua một chút, bây giờ lại nếm qua một chút, cảm giác từ mỗi một mối quan hệ đều khác nhau, ở mỗi một thời kỳ đều sai biệt, nhưng hắn không chán ghét.

Bạch bảng nhân sĩ cùng cấp với nhi tử không có mấy, để an toàn, hắn dẫn nhi tử từ đệ thập hạng đánh lên đệ bát hạng. Trong một tháng, đương nhiên không thể chạy đông chạy tây tìm người khiêu chiến nhiều như vậy. Tìm được ba người đã là rất tốt. Tần Việt trong thời gian đó, quan sát đến nhi tử chiêu thức. Cao thủ đối chiến, ngoại nhân không được nhìn, vì rất dễ một chiêu thất khống mà khiến cho quan sát giả đương trường mà tử. Tần Việt không sợ. Hắn đủ mạnh, có thể tự bảo vệ lấy mình.

Này một nhìn, Tần Việt cũng phải sợ hãi than, Tần Thiên là thực mạnh, cực kỳ mạnh. Chiêu thức tầng tầng lớp lớp, có thiên địa lực lượng, có thuần túy kiếm chiêu, cũng có trận pháp. Đối phương cũng không phải vừa, cũng có lần xuyên thủng qua chiêu thức của nhi tử, nhưng khi nhi tử thay đổi một chiêu thức khác, đối phương liền rơi vào hạ phong, sau đó là bị đánh bại. Nhìn một lúc, Tần Việt chợt nhớ trước khi bế quan, nhi tử nói với hắn, vì sợ chính mình khác thường, cho nên mới che giấu. Quả nhiên có điểm khác thường, nhưng Tần Việt tiêu chuẩn đã từ lâu bị Tần Thiên nâng lên một tầm mới, cho nên đối với Tần Thiên lộ ra một tay, Tần Việt chỉ có cảm giác "nhi tử hảo công phu", còn có điểm tự hào. Cái gì kinh sợ cái gì hoảng hốt cái gì nghi ngờ, toàn bộ đều bị Tần Việt ném ra sau đầu.

************************************

Phụng Thành.

Tần Thiên nhìn thấy hoàng thương bút tích cùng sinh ý, hắn liền cảm thấy nhị hoàng tử cũng thực biết thu dùng nhân tài. Chỉ trong một năm Linh Thần giáo vướng bận, cánh tay đã vươn ra tới tận đây. Hắn bình tâm, tĩnh khí, bắt đầu đọc tư liệu và phân tích tình huống. Phân tích một hồi, Tần Thiên chợt nghĩ tới Liêu Tiểu Thanh. Có thể đem thế lực của một người phát triển lên thành hiện tại, không chỉ là dựa vào hệ thống, cũng cần hiểu được thời cơ, hoặc ít nhất hiểu được nên chọn nam nhân nào để dựa vào.

Không biết Liêu Tiểu Thanh bây giờ chạy đến nơi nào rồi. Món quà mà hắn tặng Liêu Tiểu Thanh lúc này đã lộ ra chưa. Tần Thiên xoay bút lông trong tay, chợt gọi ám vệ, cử người theo dõi Liêu Tiểu Thanh. Nghe ngóng một chút Liểu Tiểu Thanh hiện tại làm gì cũng là một thú vui bên cạnh giáo vụ và công việc tìm hiểu kỳ độc mà hắn chưa hoàn thành xong kia.

Qua vài ngày, nhận được tin tức từ ám vệ truyền đến rằng Liêu Tiểu Thanh đang ở một thôn xóm nọ, Tần Thiên nghĩ nghĩ, đem công việc viết ra giao cho thuộc cấp thi hành, còn mình thì đi gặp Liêu Tiểu Thanh một mặt. Tần Thiên thi thi nhiên nhiên theo dấu vết mà ám vệ báo cáo lại, chạy đến thôn xóm kia. Hắn chạy tới, vừa hay đúng lúc Liêu Tiểu Thanh đang bị người truy sát, phải chạy khỏi nhà trọ, ẩn nấp ở một chỗ. Nhìn thấy có đánh nhau, Tần Thiên liền ngứa tay. Kết quả của việc Tần Thiên ngứa tay đó là đám người truy sát Liêu Tiểu Thanh toàn bộ bỏ mạng.

Tần Thiên xử lý xong ám sát giả, liền xoay lại nhìn Liêu Tiểu Thanh. Nhìn một lúc, hắn liền lên tiếng:

- Trước tìm nhà trọ.

Tần Thiên chỉ nói bốn chữ xong liền xoay người rời đi. Liêu Tiểu Thanh thấy Tần Thiên, vừa mừng vừa sợ, lúc này Tần Thiên rời đi, nàng vội vã chạy theo. Gọi là chạy, bởi vì Tần Thiên đi rất nhanh, tựa như là đạp lên không khí du tẩu như vậy, Liêu Tiểu Thanh đuổi theo muốn hụt cả hơi. Nàng thấy Tần Thiên hảo cảm độ đã lên 20%, trong lòng mừng rỡ. Vừa nãy bị truy sát, nàng đã nghĩ mình có lẽ phải đổi một kiện vật phẩm bảo mạng, không nghĩ tới Tần Thiên lại tới giúp mình một cửa này. Tim vẫn còn đập thình thịch, Liêu Tiểu Thanh cố hết sức đuổi theo Tần Thiên, đi vào trung tâm thôn xóm, tìm một nhà trọ.

Liêu Tiểu Thanh đang đi, liền cảm thấy bụng nhói lên. Nàng sắc mặt tái xanh, cúi gập người xuống, rên hừ hừ.

Nàng gặp kỳ kinh.

Tại cổ đại, tới kỳ là chuyện cực kỳ phiền phức, bởi vì thời cổ đại, kinh nguyệt là chuyện cấm kỵ. Vì là cấm kỵ, cho nên sẽ không có một người nào làm ra sản phẩm cho nữ nhân sử dụng khi kỳ kinh tới. Toàn bộ kỹ năng xử lý đều là mẹ truyền cho con, tỷ tỷ truyền cho muội muội. Hơn nữa, không có một sản phẩm nào an toàn, nếu không cẩn thận, liền có thể bị ngoại nhân phát hiện. Nữ nhân bị ngoại nhân phát hiện chuyện xấu, liền danh dự mất hết. Có lẽ chính vì như vậy cho nên nữ nhân khi gặp kỳ kinh đều ở trong phòng không đi ra ngoài.

Liêu Tiểu Thanh chán ghét nhất thời cổ đại chính là việc này. Lần đầu tiên gặp vấn đề, nàng không ngần ngại hướng hệ thống đòi vật phẩm để chính mình sử dụng, dần dà nàng liền phụ thuộc hệ thống, không chỉ lấy ra vật phẩm, còn muốn lấy ra thuốc men chống lại những cơn đau thắt bụng. Khi nãy chạy nhiều như vậy, có lẽ là bị ảnh hưởng, cho nên lần này đau quá, nàng không thể nhúc nhích, chỉ có thể ôm bụng rên rỉ, cố gắng chịu đựng qua. Nàng trong lòng nguyền rủa, vì cái gì mình sinh ra thân nữ nhân, vì cái gì cái thế giới này trọng nam khinh nữ, vì cái gì nhắc tới sinh mệnh nữ nhân lại rẻ như vậy, ngay cả việc giữ thân thể sạch sẽ cũng không có vật phẩm đặc biệt, rất dễ dàng nhiễm bệnh mà vong. Nàng không thích cái chế độ trọng nam khinh nữ, cho nên nàng muốn nắm quyền, muốn đem những kẻ khinh thị nàng đương nữ nhân, những người trong suốt hai năm qua nói với nàng "nữ nhi chỉ cần có đức, không cần có tài", "nữ nhi cần chăm lo chồng con, chạy loạn làm cái gì", nàng muốn đem bọn họ đạp ở dưới chân.

Rên rỉ một hồi, nàng liền thấy Tần Thiên quay trở lại, không nói nửa lời, một tay nắm lấy tay nàng, sau đó liền khinh công, chạy đến nhà trọ, nhanh chóng mở hai căn phòng, sau đó đem Liêu Tiểu Thanh đưa vào bên trong.

Liêu Tiểu Thanh nằm trên giường, đau quá nàng không nhích người được, lại thêm chạy đi lâu như vậy, trên người chỉ có bạc vụn, không có quần áo, cho nên lúc này hoàn cảnh của nàng rất không xong. Nàng thở dốc, trên người lấm tấm mồ hôi, đau đến tay chân lạnh toát. Nàng chống người đi ra bên ngoài, toan gọi tiểu nhị mua cho nàng một kiện quần áo.

Liền lúc này Tần Thiên quay lại, mở cửa ra, thấy Liêu Tiểu Thanh đã ra khỏi giường. Tần Thiên không nói nửa lời, đem vào phòng một túi nước ấm, một chai nước ấm để uống, một kiện quần áo nữ, còn có cả một khối vải sạch, nhìn rõ ràng là vừa từ nơi nào mua về.

- Chốc nữa sẽ có cháo loãng.

Tần Thiên nói một câu không đầu không đuôi, xoay người rời khỏi. Liêu Tiểu Thanh thấy những thứ Tần Thiên đặt lên bàn, nàng là thực cảm động. Nàng vừa nhìn liền biết những thứ này dùng làm gì. Nàng đang nghĩ nam nhân ở thời cổ đại cái tôi rất cao, đối với nữ nhân khổ không có nửa điểm đồng tình, cho nên nếu như nàng phải xử lý chính mình, vẫn là thân cô thế cô. Lúc này chợt có người không hỏi nàng cái gì liền đem đúng thứ nàng cần đến cho nàng, nàng tất nhiên cảm động. Hảo cảm 20%, xem ra cũng thực có lời.

Liêu Tiểu Thanh chờ mong Tần Thiên hảo cảm lên 90%, khi đó sẽ là một bộ dáng gì.

Còn vì sao Tần Thiên biết mình gặp chuyện khó nói, Liêu Tiểu Thanh trong nhất thời không nghĩ đến việc này.

Liêu Tiểu Thanh là không biết, Tần Thiên lúc này trong bụng đang cười trộm đâu.

Ân, hiệu quả thực không sai. Đau đến sắc mặt trắng bệch, có muốn ăn uống binh thường cũng khó. Ăn vào không ói ra đã là rất tốt. Này mới là một ngày, còn mấy ngày nữa thì thế nào? Nhất định cũng muốn sụt vài cân đi?

Tần Thiên đang tính toán, là nên giết ngay đây này, hay là đùa bỡn một thời gian liền giết đây này? Hiện tại Liêu Tiểu Thanh không thể về kinh thành, chỉ có thể lang thang ở bên ngoài, kỹ năng không có, lại có cừu nhân, không biết có trèo lên được một anh hùng cứu mỹ nhân nào hay không. Phải biết, giang hồ chi nhân so với Thừa Tướng phủ không hề giàu có. Người trượng nghĩa thì nhiều một ít, nhưng cũng dễ dàng chuốc cừu hận, càng dễ dàng chạy đông chạy tây. Tần Thiên đoán, Liêu Tiểu Thanh không thể ở giang hồ lâu, nàng nhất định chọn cư trú ở một khu vực an toàn gần kinh thành. Chỉ là không rõ, Liêu Tiểu Thanh hội dùng thủ đoạn gì và nhờ người nào cưu mang đây?

Tần Thiên chợt nhướn mày. Một dự cảm vừa mới lóe lên trong đầu của hắn. Có khi nào Liêu Tiểu Thanh cùng Âu Dương Nhẫm chạm mặt hay không? Nam chính cùng nữ chính gặp nhau, sẽ tạo thành kết quả như thế nào?

Tần Thiên nghĩ nghĩ, kia nếu hắn đem nam chính cùng nữ chính kéo cùng một chỗ, sau đó đem bọn họ sát ra hỏa hoa, cuối cùng liền cho bọn họ tử đồng huyệt, này cũng xem như không tệ đi?

Tần Thiên cười trộm, trong miệng lại hát một khúc ca vô danh.

-----------------oOo-----------------

Chương 57 – Ngược ái

Sau ngày hôm đó, Tần Thiên liền đi. Nàng liền cầm theo tín vật, là loại tín vật nàng phí nhiều công sức bảo quản lấy, đi tìm một nhà.

Người đó có quan hệ với thân phụ của nàng, cũng đã từng chịu ân cứu giúp. Ở tại nơi này, chuyện xấu của nàng chưa lan tới, nàng vẫn có thể tìm người nọ nương tựa một thời gian, sau đó liền tìm cách xoay người.

Liêu Tiểu Thanh ở nơi đó được nửa tháng, Tần Thiên lại tìm đến cửa, hỏi nàng có dự định gì không, sau đó liền hộ tống nàng đến Nhạn Nghi Thành theo như yêu cầu của Liêu Tiểu Thanh. Nhạn Nghi thành nơi đó hiện tại triều đình cũng không dám quá mức động tay chân, tốt hơn nhiều so với đi lang thang không mục đích. Hơn nữa nàng có biết một người ở Nhạn Nghi thành. Người này có khả năng cho nàng một phương hướng.

Hảo cảm độ: 30%.

Liêu Tiểu Thanh mở ra bảng thông tin cá nhân nhìn một lúc lại đóng lại. Xem ra thứ quang hoàn kia thực hiệu nghiệm. Nhanh như vậy đã được 30%. Nàng chợt nghĩ, Tần Thiên hảo cảm độ tăng, lúc này lại tự nhiên đến hộ tống mình đến nơi an toàn, vậy là muốn bảo hộ mình sao? Liêu Tiểu Thanh trong bụng vui vẻ.

Chỉ là nàng vui vẻ không được bao lâu.

Đến Nhạn Nghi Thành, Tần Thiên lại rời đi. Liêu Tiểu Thanh liên lạc được với người cần tìm rồi, đột nhiên một ngày nọ nàng ra ngoài đường, xung quanh lại toát ra vài cái hắc y nhân hướng nàng chém tới.

Liêu Tiểu Thanh bị truy sát, nàng hồng hộc chạy. Lẽ dĩ nhiên nàng chưa học qua võ công, có thể chạy thoát một đám người học qua khinh công sao? Liêu Tiểu Thanh bị chém vài đường, trên người cũng có vết đao kiếm, y phục bị chém rách nát thấm máu, không khác gì khất cái. Lại thêm có lúc đang chạy, nàng đột nhiên cảm nhận được có một hòn đá va trúng đầu gối của mình, làm nàng té xuống đất. Hoảng hốt sau lưng có một dao bổ xuống, cho nên nàng xoay người, chống tay, vội vàng lết vào chỗ ẩn nấp, quan sát xung quanh. Nàng không thấy một ai, lại càng cảm thấy kinh hoảng.

Âm thầm đổi một chút đồ vật phòng thân, Liêu Tiểu Thanh liền đi ra bên ngoài, hướng về phía đối nghịch với chỗ nàng đang ở mà chạy tới. Được một lúc, nàng liền nghe thấy có tiếng người sau lưng hô đánh hô giết. Liêu Tiểu Thanh đem vài khỏa đạn khói ném ra đem truy tung nhân mê đổ, rồi ném ra dây thừng, tự động đem người trói lại, còn chính mình thì chạy vào trong nhà người nàng đang xin cưu mang kia, rút ra một tín vật, nhờ người đó đi báo quan.

Liêu Tiểu Thanh chạy đi rồi, Tần Thiên mới ló đầu ra, đem toàn bộ những người bị mê đổ bị trói chặt kia, đem giấu đến một tòa miếu hoang, chờ bọn họ tỉnh lại.

Đám người đó không phải là nhóm người được phái đến ám sát Liêu Tiểu Thanh, mà là người của hắn. Hắn chỉ là muốn đùa một chút nên mới hù dọa Liêu Tiểu Thanh. Nếu hắn thực muốn giết, Liêu Tiểu Thanh đã không thể tiếp tục chạy như vậy. Khi nãy ngứa tay đem một hòn đá ném về phía Liêu Tiểu Thanh, thấy Liêu Tiểu Thanh té ngã úp sấp, Tần Thiên đã bật cười. Lúc này nghĩ lại, thật muốn làm lại một lần a.

Tần Thiên nhìn thuộc hạ bị mê đảo, bắt đầu động thủ cởi ra dây trói. Hắn nhưng mà thấy rõ ràng dây trói kia là tự động trói chặt người. Nếu như hắn đem nguyên tắc hoạt động của dây trói hiểu cái thấu đáo, hắn cũng có thể cầm thứ này ra dùng.

Lại qua vài ngày, Tần Thiên phát hiện ra, Liêu Tiểu Thanh liền chạm mặt Âu Dương Nhẫm, cũng đã bắt đầu thông đồng lên.

Hai nhân vật chính đã chạm mặt, tiếp theo là cái gì? Tần Thiên xoa xoa cằm.

Cùng giết? Tần Thiên vừa nghĩ tới đây, chợt cảm thấy Liêu Tiểu Thanh rất thú vị hảo ngoạn, khoan hẵng giết.

Không giết, vậy thì lại tái ngược một lần đi.

Đã ngược qua Liêu Tiểu Thanh, lúc này liền ngược qua Âu Dương Nhẫm đi.

Nghe Thôi Tuấn kể, Âu Dương Nhẫm nhưng lại có thể có một loại thuốc chữa được "chính mình" khi đó đã bị đánh phế võ công. Như vậy hắn có hệ thống, có thể trao đổi vật phẩm, tựa như Liêu Tiểu Thanh như vậy. Vật phẩm đó có thể trị lành thân thể trạng huống, nhưng đối với thân thể ám thương, không biết có thể trị lành hay không.

Tần Thiên che giấu khí tức, lại gần Âu Dương Nhẫm, thăm dò xem Âu Dương Nhẫm có thể phát hiện ra chính mình hay không?

Không phát hiện ra, rất tốt, Tần Thiên vui vẻ. Hắn bắt đầu dùng tinh thần lực, lần mò đến một vị trí trên người, sau đó liền thần không biết quỷ không hay, đem vị trí đó cắt đứt.

Âu Dương Nhẫm bị hắn đem ống tinh tử chém đứt, cho nên hắn tuyệt không có khả năng sinh con. Không có tinh khí, lấy cái gì sinh con?

Tuy rằng Âu Dương Nhẫm di chuyển liên tục, muốn tập trung cố định tại một vị trí là không dễ, nhưng ai bảo Tần Thiên đã tu luyện qua kỹ năng này đâu? Khống chế toàn bộ các dạng năng lượng, chỉ bị giới hạn bởi ngộ tính và phạm vi tinh thần lực bao phủ, quả thật không gì tốt hơn.

Hắn đã hơn mười năm không động qua những kinh nghiệm về chuyên ngành hắn học, nếu có động qua cũng không phải là chuyên sâu, càng không động qua nhân thể cấu tạo, không có nghĩa là hắn không thể từ nơi khác tìm kiếm lấy thông tin hắn cần.

Tần Thiên cười khúc khích, tựa như một đứa trẻ.

Ân? Tần Thiên chợt nhớ ra một việc, đó là nam chính đem theo hệ thống thu tiểu muội xưng bá thiên hạ, hầu hết đều là khỏe mạnh đủ để thỏa mãn nữ nhân, nhưng chẳng bao giờ có con.

Xem ra hắn đem thứ đó của Âu Dương Nhẫm cắt đứt, cũng không có tác dụng gì mấy.

Tần Thiên xoa xoa cằm. Hắn lại tra xét một lần nữa tư liệu, sau đó liền lần mò theo Âu Dương Nhẫm, lần này đem vài vị trí dây thần kinh ở hạ thân Âu Dương Nhẫm, cắt đứt.

Không có cảm giác thỏa mãn, Âu Dương Nhẫm sẽ không thể nào cương lên được. Cho dù có được đi chăng nữa, chính Âu Dương Nhẫm cũng sẽ không có cảm giác vui vẻ gì, hội càng lúc càng lãnh đạm, táo bạo. Khi đó còn có nữ nhân nào muốn ở gần hắn sao?

Này chắc đủ rồi đi? Muốn chữa, cần phải dùng thứ thuốc "trị bách bệnh trị cả thương tật" kia, họa chăng mới có thể chữa. Nhưng mà liệu vết thương này có thể chữa sao? Âu Dương Nhẫm biết được hắn bị thương mà chữa sao? Tần Thiên không nghĩ như vậy.

Cho nên Âu Dương Nhẫm liền an an ổn ổn làm một quang côn nam nhân đi. Cũng không cần dây dưa Liêu Tiểu Thanh. Liêu Tiểu Thanh là để hắn chơi, không phải để người khác chơi.

*********************************

Liêu Tiểu Thanh gặp Tần Thiên lần thứ ba, hảo cảm độ đã là 40%.

Tần Thiên lúc này liền bảo Liêu Tiểu Thanh, hắn tra ra được tq là người phái tử sĩ ám sát Liêu Tiểu Thanh trước kia.

Tần Thiên thấu ra tên tq, cũng không phải là cái gì thiện tra.

Tq đối với hắn chán ghét, Tần Thiên đương nhiên cũng không dung tq vui vẻ. Liêu Tiểu Thanh có ngoại quải, tq có tài năng, này hai người đấu nhau, thế mới càng thú vị.

Tần Thiên rất vui vẻ làm một người ngoài cuộc, nhìn xem hai người bọn họ đấu qua đấu lại sẽ đấu tới lúc nào.

Còn như có bị lan tới người vô tội hay không, Tần Thiên đối với việc này chỉ nhún vai. Bọn họ có mặt ở nơi đó để mà ngẫu nhiên chịu nạn, đã là có tội, cho nên việc đó không cần quan tâm.

Liêu Tiểu Thanh tìm được cơ hội xoay người, cũng liên lạc được với nhị hoàng tử, cho nên nàng liền đi đến Phụng Thành. Nơi này là địa bàn của Tần Thiên, cho nên Tần Thiên trong lòng có chút không vui Liêu Tiểu Thanh lại đến, nhưng hắn không nói ra miệng.

Tần Thiên chỉ nghĩ, đã đến, vậy thì đùa một lần, để cho nàng nhớ kỹ chính mình a.

Liêu Tiểu Thanh không nghĩ tới, này một mối "lương duyên" nàng dùng hệ thống chiếm lấy được, đủ cho nàng ăn một chầu.

Nàng đến Phụng Thành, liên lạc được với nhóm thuộc hạ tận tâm trung thành của mình rồi, liền ở lại Phụng Thành một thời gian.

Liền một ngày, nàng mạc danh kỳ diệu bị đánh ngất đi, toàn thân bị điểm huyệt, rồi bị ném vào kỹ viện. Nàng ú ớ không nói được, cho nên liền bị ma ma ở nơi đó đem ra tiếp khách thay thế một hoa khôi hôm nay thân thể có ngại.

Liêu Tiểu Thanh bị một đám nam nhân nhìn tới nhìn lui, đôi mắt dâm đãng quét từ trên xuống dưới, sau đó liền bị điểm mặt đi khai phòng. Nàng bị nam nhân kia đem lột sạch chỉ còn nội y, đè xuống giường, chuẩn bị làm trò đồi bại, liền thấy nam nhân kia bị đánh bất tỉnh, đè lên người nàng. Một lúc sau liền thấy trên người nam nhân kia, máu huyết chậm rãi chảy xuống

Quá hoảng hốt, Liêu Tiểu Thanh ú ớ kêu, giãy giụa, cố gắng cử động người, nhưng vẫn là trong nhất thời động không được. Lúc này liền ma ma xông vào trong phòng, thấy khách nhân đã chết thì cho rằng là nàng làm, cho nên kéo Liêu Tiểu Thanh ra đánh một trận nhừ tử. Đánh xong đám côn đồ nọ mới đem nàng ném ra ngoài đường, mặc kệ người khác chỉ trỏ, rồi rời đi.

Liêu Tiểu Thanh cố gắng bò lết trở về, tìm người cứu chữa, rồi nghĩ cách đem tòa thanh lâu đó toàn bộ san bằng.

Chỉ là Liêu Tiểu Thanh nghĩ như vậy, ngày hôm sau tòa thanh lâu đó liền đổi người. Liêu Tiểu Thanh căm phẫn nhìn tân ma ma, có khí không biết ở nơi nào phát.

Tần Thiên thấy vậy lại cười trộm. Đúng là có thể chịu được cực khổ sao? Kia liền đổi một trò nữa xem thế nào.

Tiêu chuẩn của hắn rất cao, Liêu Tiểu Thanh muốn đương bạn lữ của chính mình, ít nhất cũng phải làm được thấy máu không sợ thấy nguy liền muốn kháng cự, cũng phải học 1 môn võ công bàng thân, càng quan trọng hơn là phải học được chạy trốn thật nhanh.

Kỹ năng đào tẩu?

Tần Thiên chợt nghĩ, đem Liêu Tiểu Thanh ném vào một đàn bò rừng, hẳn Liêu Tiểu Thanh sẽ rất nhanh tiến bộ đi?

Có vẻ có điểm quá khả năng. Kia phải đổi một thứ, tỷ như là đem pháo cột vào người Liêu Tiểu Thanh, sau đó liền đốt. Liêu Tiểu Thanh cần phải chạy đến ao hồ để dập, nếu không thì nó sẽ cháy.

Hắn nghĩ, nếu như là chính mình khi trước, mình cũng chịu không nổi a, nhưng phụ thân hẳn biết giới hạn của hắn ở đâu, cho nên sẽ không khiến cho hắn làm cái gì quá khả năng của mình.

Liêu Tiểu Thanh có hệ thống, hệ thống có thuốc mỹ dung thuốc trị bỏng các loại thuốc, cho nên cho dù chơi trò nguy hiểm, cũng sẽ có thể chữa lại được.

Tần Thiên gật đầu, cứ quyết định như vậy đi.

Hắn là thực tin tưởng, người làm hắn cảm thấy thú vị, sẽ không dễ chết như vậy.

Cho nên Liêu Tiểu Thanh một ngày đẹp trời khác bị pháo nổ tỉnh, sau đó là bị đốt cháy tỉnh. Nhìn thấy chính mình bị ném ở một khu hoang vu, không thể gọi người cầu cứu, nàng phải chạy sống chạy chết, chạy đến ao hồ đắm mình xuống, mới thoát khỏi bị thiêu đốt toàn thân. Thế nhưng vết bỏng rát vẫn còn, Liêu Tiểu Thanh phải ngâm một hồi lâu, cảm thấy vết bỏng đỡ đau nhức rồi mới dám từ trong hệ thống lấy ra một kiện quần áo, sau đó liền trở về tìm người lên thuốc.

Lần thứ hai, lần thứ ba, hoàn cảnh y như vậy, chỉ là Liêu Tiểu Thanh cảm thấy chặng đường đột nhiên dài ra. Này là nàng vì hoảng hốt nên tự huyễn sao?

Liêu Tiểu Thanh bò được lên bờ, nằm bẹp xuống, thở hồng hộc. Khi nãy chạy đến ao hồ là do nàng theo phản xạ mà xông tới, lúc này mới thấm mệt.

Liền nàng thấy Tần Thiên từ đâu ló mặt ra, nhìn thấy nàng chật vật thì săn sóc, sau đó phát hiện nàng bị bỏng thì cho thuốc, còn thực ân cần thoa thuốc cho nàng.

Liêu Tiểu Thanh ngờ ngợ, này là Tần Thiên làm ra. Nhưng khi nhìn lại hảo cảm độ, lúc này đã lên 50%, Liêu Tiểu Thanh lại dẹp sự nghi ngờ của mình đi.

Liêu Tiểu Thanh mấy ngày liền đều bị xung quanh chuyện kỳ lạ làm cho khổ không nói nổi. Không ăn cơm đột nhiên đau bụng thì tỉnh dậy thấy mình ở bờ sông, không đột nhiên bị đưa thanh lâu thì sẽ tỉnh dậy với xung quanh giường toàn là xác chết và mùi máu tanh vương vẩn, làm nàng ói sạch cả bữa cơm trong bụng, sau đó liền không dám ngủ một mình. Lại có hôm nàng tỉnh dậy, mở mắt ra thấy một lưỡi cưa đặt ngang cổ, suýt chút nữa làm cho nàng bị nhồi máu cơ tim.

Hệ thống không phải trí năng, cho nên nàng không thể hỏi, cũng không có tính năng quay phim cho nên nàng không biết có cái gì xảy ra thế này. Một hôm nàng sợ quá ngủ không được, liền gặp Tần Thiên, liền nhờ Tần Thiên ở lại một đêm, dỗ cho nàng bớt sợ. Nàng đã vài đêm liền không ngủ được, gặp người tới gần cũng sẽ hoảng hốt nhảy lên, sắc mặt tiều tụy đi hẳn.

Tần Thiên hảo cảm độ: 65%.

Nhìn thấy như vậy, Liêu Tiểu Thanh nghĩ Tần Thiên hẳn là đáng tin đi, cho nên mới mở miệng nhờ vả, mà Tần Thiên cũng đáp ứng ở lại. Ngày hôm đó, Liêu Tiểu Thanh ngủ thực trầm.

Hôm sau, Liêu Tiểu Thanh tỉnh dậy thì trời đã sáng rõ. Xung quanh không có gì bất thường, nàng cũng tùng một hơi. Thấy Tần Thiên bước vào, Liêu Tiểu Thanh liền mở miệng nói đa tạ.

Tần Thiên nhìn nàng, mặt không đổi sắc nói:

- Đa tạ cũng tốt, nhưng ngươi không được quen bất kỳ nam nhân nào khác nữa.

Yêu cầu này làm Liêu Tiểu Thanh ngẩn người. Hảo cảm độ 68%, đây là bắt đầu muốn truy nhân sao, cho nên không muốn mình quen thêm người khác? Thêm việc nữa là Tần Thiên thẳng thắn làm cho nàng kinh ngạc. Liêu Tiểu Thanh trong lòng xoay chuyển một lúc, liền nói:

- Ta hiểu được.

Liêu Tiểu Thanh không nói là đồng ý hay không, chỉ nói là hiểu được. Nàng đang cân nhắc, Tần Thiên và những người khác, người nào thì tốt hơn. Tần Thiên yêu cầu như vậy, nhưng rõ ràng nàng không thích chỉ chọn một Tần Thiên a. Mục tiêu của nàng không ở Tần Thiên, mà là ở triều đình. Liêu Tiểu Thanh nghĩ một lúc, liền đem sự việc buông xuống. Hảo cảm độ tăng, tự nhiên sẽ không ép buộc nàng... đi? Dù sao thì đó cũng chỉ là Tần Thiên đơn phương, nàng không có trách nhiệm phải đáp lại.

Liêu Tiểu Thanh lựa chọn quên đi lúc đầu chính mình là người đem quang hoàn hạ lên người Tần Thiên.

Nhưng chuyện không chấm dứt ở đó.

Sau đó Liêu Tiểu Thanh tiếp xúc với nam nhân nào, sau một thời gian người kia đều sẽ đi. Nàng ban đầu còn cho rằng bọn họ là có việc, nhưng rồi một hôm nàng thấy Tần Thiên trắng trợn ở một góc đem một tiểu phi đao ngay ngắn ném trúng hạ thân của người vừa mới cùng nàng nói chuyện qua kia, Liêu Tiểu Thanh không thể làm ngơ.

- Tần Thiên, ngươi đang làm cái gì?

Liêu Tiểu Thanh không ngờ được, cho nên cũng khẩu vô ngăn cản, đem cả họ tên của Tần Thiên gọi ra. Hảo cảm độ 73%, này cũng đủ để Tần Thiên không giết chính mình. Nàng thấy Tần Thiên xoay lại nhìn mình, cái nhìn lạnh lẽo, một lúc sau mới hơi có độ ấm:

- Không phải chân nam nhân, ngươi sẽ không sa đọa.

Ngọa tào, hàng này thần kinh bệnh! Liêu Tiểu Thanh không thể không ở trong lòng mắng một chút, cũng bắt đầu phải đối diện với Tần Thiên bằng con mắt khác trước. Nàng lúc này mới nhận ra, hảo cảm độ tăng, Tần Thiên với nàng sẽ không làm gì, nhưng không bảo đảm với người bên cạnh nàng sẽ không động thủ a. Ma giáo thiếu chủ, thiên hạ bảo thiện biến khó lường, nhưng trước đó nàng tiếp xúc qua, hoàn toàn không có cảm giác bất thường. Vì cái gì lúc này lại bắt đầu phát bệnh?

- Tần Thiên, ta với bọn hắn không có việc gì, ngươi cũng không cần làm như vậy. – Liêu Tiểu Thanh lấy giọng nhẹ nhàng nói.

- Cho nên ngươi nói bọn họ không sai?

- Đúng vậy.

- Vậy tức là ngươi sai rồi. – Tần Thiên nở nụ cười – Sai rồi liền muốn chịu phạt a.

Liêu Tiểu Thanh sau lưng chợt lạnh, cả người đều cảm thấy không khỏe:

- Tần Thiên, ngươi... ngươi nói cái gì?

- Người của bổn thiếu nếu như làm sai, liền muốn bị phạt.

- Ta từ lúc nào là người của ngươi?

- Nga? – Tần Thiên nhíu mày, nghĩ nghĩ – Không can hệ, ta thích, liền là người của ta.

- Ngươi buông ra! – Liêu Tiểu Thanh không nghĩ ngợi gì vội quát lớn – Ta không phải là sở hữu phẩm của ngươi.

Tần Thiên nghiêng đầu, trong mắt lộ ra một chút mờ mịt.

- Vậy tức là ngươi không sai, là đám người kia sai. Để ta đi xử lý bọn họ.

- Tần Thiên, ngươi dừng tay! Ngươi...

Tần Thiên không nghe, phi thân liền đi. Liêu Tiểu Thanh muốn đuổi theo, kết quả liền không được. Nàng thấp thỏm lo âu cả ngày. Ngày hôm sau, thứ nàng nhận được là tin tức những người nàng tiếp xúc qua, nhẹ thì gãy cái tay mất cái nhân, nặng thì bán thân bất toại.

Liêu Tiểu Thanh lạnh người.

Này thần kinh bệnh, tuyệt đối muốn tránh xa!

Liêu Tiểu Thanh hôm đó lập tức đóng gói đồ đạc, rời khỏi Phụng Thành, hy vọng Tần Thiên không đuổi theo đi. Nàng đã bắt được liên lạc với nhị hoàng tử, hẳn là sẽ có người đến đón nàng về. Nhị hoàng tử có thân vệ, hắn cũng sẽ không có việc gì.

-----------------oOo-----------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro