26-30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 26: Bnh thánh mu

Hồi lâu, Ngạn Dung khóc mệt, đầu hơi choáng, cổ họng hơi đau, cậu khóc quá kinh khủng.

Cậu đem hết thảy ẩn nhẫn nhớ nhung cùng ấm ức trong một tuần tách ra này giải tỏa ra ngoài bằng hết.

Áo sơ mi của Vương Cẩm bị cậu khóc cho ướt một mảng lớn, vải ẩm ướt dán sát vào mặt cậu, không quá thoải mái, nhưng cậu một chút cũng không muốn động.

Cậu duy trì tư thế vừa nãy, mặt chôn ở vai Vương Cẩm, hai tay ôm cổ Vương Cẩm.

Bọn họ dùng phương thức thân mật nhất kết hợp với nhau.

Là cậu chủ động đưa ra yêu cầu muốn làm tình, nhưng cậu cũng không phải thật sự muốn làm tình.

Cậu chỉ là nghĩ muốn có một lý do chính đáng, có thể ôm Vương Cẩm, cũng có thể được Vương Cẩm ôm.

Cậu nhớ Vương Cẩm, không phải chỉ nhớ mỗi 'tính khí quan' của Vương Cẩm. (chym =)))

Nhớ đến mức độ nào, chỉ có mình cậu biết.

Vương Cẩm cũng muốn cậu, cậu thấy được. Như vậy... Vương Cẩm yêu cậu sao?

Một tuần trước, cậu còn thấy đáp án của vấn đề này đối với cậu rất quan trọng, nhưng bây giờ cậu lại không nghĩ như vậy nữa.

Có thích hay không thì làm sao? Cậu là yêu thích Vương Cẩm a, riêng cái này đã đủ lắm rồi.

Vương Cẩm sẽ không từ chối cậu, ít nhất là trước khi cậu già đi, chỉ cần cậu muốn, Vương Cẩm sẽ cùng cậu duy trì quan hệ như hiện tại.

Hơn nữa đoạn quan hệ này có 'tính chất biệt lập', Vương Cẩm không phải là của người khác, chỉ là của riêng cậu.

Vương Cẩm ôn nhu săn sóc, thành thục gợi cảm, đều là của cậu, đều thuộc về một mình cậu.

Ngạn Dung ở bên cổ Vương Cẩm cọ cọ má.

Cho dù là dùng phép thắng lợi tinh thần AQ để an ủi chính mình, cậu cũng cảm giác được hạnh phúc.

NOTE: AQ là tên nhân vật chính trong tiểu thuyết của Lỗ Tấn. AQ mang một tính cách an phận, luôn bằng lòng với những gì mình có, luôn tự thưởng cho mình "phép thắng lợi tinh thần", dù có bất kỳ điều tồi tệ nào xẩy ra.

Tuy rằng hạnh phúc này còn rất nhỏ bé, nhưng nó lại như một mồi lửa, ở trong lòng cậu nhen nhóm lên, ấm áp lại sáng rực.

Vương Cẩm nghe thấy hô hấp của cậu dần dần vững vàng lại, mới hỏi: "Khóc xong rồi?"

Ngạn Dung cảm thấy mất mặt, thật không tiện trả lời.

Vương Cẩm lại hỏi: "Còn muốn làm không?"

Anh còn ở bên trong Ngạn Dung, cậu đương nhiên là có thể cảm nhận được độ cứng và nhiệt độ của anh.

Ngạn Dung thử hạ xuống, vặn vẹo cũng không động đậy được eo, không làm gì khác hơn là nhỏ giọng nói: "Em không có khí lực, anh tới đi." chính thức đổi xưng hô =)))

Vương Cẩm hôn mặt cậu một cái, mới nắm lấy eo cậu, chậm rãi nâng lên, từ dưới đâm vào cậu, từ chậm thành nhanh, càng ngày càng vào sâu, càng ngày càng kịch liệt.

Sofa không chịu nổi mà kẹt kẹt hòa với tiếng Ngạn Dung rên rỉ, chẳng khác nào một khúc dâm tình.

Ở trên ghế sofa lăn một lần, Vương Cẩm liền cứ giữ nguyên tư thế này ôm cậu lên gác, cầu thang mới đi được phân nửa, ma sát lại khiến cho hai người tiếp tục bị kích thích.

Bọn họ đứng ở chỗ ngoặt, Ngạn Dung bị ép sát vào bức tường dán giấy hoa văn vàng nhạt, hai cánh tay của cậu ôm cổ Vương Cẩm, hai chân tách ra quấn quanh eo anh, dưới khoái cảm kịch liệt va chạm vào nhau, chân nhỏ nhẵn bóng không chịu nổi mà co quắp, mồ hôi phân tán trên nước da trắng nộn, óng ánh lại sắc tình.

Sau khi làm xong, hai người cùng nhau đi tắm, Vương Cẩm trước tiên giúp cậu sấy khô tóc, sau đó mới tự mình sấy.

Cậu nghiêng người nằm trên giường, vẫn nhìn Vương Cẩm mãi thôi.

Vương Cẩm hong gần xong, tắt máy sấy đi, hỏi: "Nhìn gì thế?"

Ngạn Dung đem mặt giấu vào trong chăn, chỉ lộ ra đôi mắt: "Anh rất đẹp trai."

Vương Cẩm cười nói: "Ừ, em cũng đẹp trai lắm."

Hai người họ đều biết mình 'nhan sắc hơn người', cũng đều cho rằng khuôn mặt đối phương xứng đôi với mình.

Ngạn Dung có chút vui vẻ, đem chăn kéo lên cao hơn, che luôn cả đầu.

Vương Cẩm đi xuống lầu, đem cầu thang cùng sofa thu dọn qua, sau đó mới trở về giường ngủ.

Ngạn Dung vẫn đang che đầu lại.

Vương Cẩm biết cậu chưa có ngủ, nói một câu: "Đừng che đầu lại ngủ, không tốt cho sức khỏe."

Ngạn Dung liền đem mặt lộ ra, những chỗ khác vẫn che kín mít, như một cục cưng kén tằm.

Vương Cẩm nằm xuống bên cạnh cậu.

Hai người đều không nói gì, tâm tư khác nhau.

Một lát sau, Vương Cẩm nói: "Chia anh nửa cái chăn."

Ngạn Dung liền chia cho anh.

Vương Cẩm đem nhấc nửa cái chăn lên che lại chính mình, trong chăn mò mò rồi nắm chặt tay Ngạn Dung.

Ngạn Dung không nhúc nhích, cũng không nói gì, có chút tuyệt vọng lại có chút mong chờ nghĩ, Vương Cẩm Châu lại muốn câu dẫn cậu, đều là sao lộ. (vietsub: ngươi người này không đơn giản =)))

Vương Cẩm nhẹ giọng hỏi: "Vừa nãy tại sao khóc?"

Ngạn Dung mím mím môi, không muốn trả lời.

Vương Cẩm nói: "Tuần này làm sao lại không cho anh đến đón em?"

Ngạn Dung trong lòng nảy lên một cái, hoán sáo lộ a. (vietsub: lại đổi chiêu à =)))

Vương Cẩm nắm chặt tay cậu hơn một chút, nói: "Vấn đề tuần trước em hỏi anh, hiện tại còn muốn biết đáp án không?"

Ngạn Dung ngây người.

Vương Cẩm nghiêng đầu lại nhìn cậu.

Cậu không dám nhìn Vương Cẩm, tim đập đến là nhanh, hai mắt nhìn chằm chằm trần nhà không chớp lấy một cái.

Vương Cẩm vươn cái tay đang rảnh kia từ dưới chăn ra, nắm lấy cằm của cậu đem mặt xoay lại.

Bốn mắt nhìn nhau.

Ngạn Dung trong đôi mắt hầu như đều là hơi nước, cậu không muốn như vậy, nhưng cậu hoàn toàn không khống chế được.

Vương Cẩm cười cười, khóe mắt có nếp nhăn làm anh càng thêm nhu hòa, anh nói: "Không cho khóc, nếu không anh sẽ không nói."

Ngạn Dung cố gắng trợn to mắt, nhưng vẫn có nước từ khóe mắt chảy ra.

Vương Cẩm dùng ngón cái giúp cậu gạt đi, ôn nhu nói: "Đã nói không cho khóc rồi mà."

Ngạn Dung nước mắt trào ra mãnh liệt, nhưng không dám nói câu nào, cậu sợ cậu nói gì đó sai, càng sợ mình hiểu sai ý Vương Cẩm.

Vương Cẩm là... ý đó sao?

Cậu chờ Vương Cẩm mở miệng như chờ đợi tuyên án.

Vương Cẩm nhìn cậu mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Thích."

Ngạn Dung vô cùng chậm chạp nháy mắt một cái.

Trong lòng cậu bùng lên một ngọn lửa nhỏ, phần phật một tiếng, chiếu sáng toàn bộ thế giới.

Sau chốc lát im lặng...

Cậu nhào tới, dùng sức ôm lấy cổ Vương Cẩm.

Vương Cẩm bị cậu đụng vào cằm, bất đắc dĩ cau mày cười lên, cũng ôm lại cậu.

Ngạn Dung có chút nghẹn ngào, nói: "Vương Cẩm Châu, anh không được gạt em."

Vương Cẩm vỗ vỗ lưng cậu, nói: "Lừa em làm chó con."

Ngạn Dung cảm thấy chưa đủ đô, tăng giá lên: "Là rùa đen khốn kiếp."

Vương Cẩm không nhịn được cười ra tiếng, nói: "Ừ, rùa đen khốn kiếp."

Ngạn Dung càng thêm dùng sức ôm, lại hỏi: "Thích em ở điểm gì?"

Vương Cẩm cố ý nói: "Chịch rất sướng."

Ngạn Dung há mồm cắn cổ anh.

Vương Cẩm giả vờ giả vịt kêu đau.

Ngạn Dung đem mặt chôn ở một bên cổ anh, nhỏ giọng cười.

Vương Cẩm sẽ không dễ dàng đối với một người nói yêu thích. Cậu biết thế.

Anh nhất định là phi thường yêu thích cậu, cậu cũng như vậy.

Ngạn Dung ngủ trong lồng ngực Vương Cẩm, lông mi tuy rằng vẫn ướt nhẹp, nhưng khóe miệng thì mang theo ý cười nhàn nhạt.

Vương Cẩm động tác nhẹ nhàng tắt đèn, nhưng không giống như Ngạn Dung ngủ.

Anh thích Ngạn Dung, so với bất kỳ lần nào thì tối ngày hôm nay yêu thích càng yêu thích hơn.

Anh đối với Ngạn Dung không chỉ có tình dục, còn có ý muốn sở hữu, anh tưởng tượng những người khác nhúng chàm Ngạn Dung của anh, mặc kệ đối phương là lưu manh xa lạ, hay bất luận kẻ nào, cũng không được, anh không có cách nào chịu được.

Ngạn Dung quá nhỏ, cậu cần được bảo vệ, được cưng chiều, trước khi cậu lớn lên, Vương Cẩm hi vọng chính mình sẽ là người bảo vệ cậu, cưng chiều cậu.

Thế nhưng Ngạn Dung sẽ có một ngày nào đó lớn lên, lớn đến nỗi không cần một người để ỷ lại, khi đó sẽ không giống như bây giờ bởi vì ỷ lại mà đối với anh sinh ra một cảm giác không muốn rời xa.

Mặc dù thế, anh vẫn nguyện ý làm một người quan trọng trong quá trình Ngạn Dung trưởng thành, người qua đường.

Anh nguyện ý cùng Ngạn Dung đi hết một đoạn đường đời của cậu, đi tới khi anh không thể hấp dẫn Ngạn Dung được nữa thì dừng.

Trong bóng tối, Vương Cẩm ngắm nhìn đường nét của Ngạn Dung, tự cười giễu cợt.

Đã nhiều năm như vậy, anh vẫn mắc bệnh thánh mẫu.

– Hết chương 26 –

Chương 27: D nhìn

Buổi sáng, Vương Cẩm vẫn theo thường lệ 7h rời giường, không đánh thức Ngạn Dung, yên lặng đi làm.

Ngạn Dung ngủ một giấc thẳng đến khi tự nhiên tỉnh, có thể ngày hôm qua cơ thể quá tiêu hao sức lực, cậu khóc đến gần như thiếu dưỡng khí, cả người hoa mắt chóng mặt, nằm trên giường phát ngốc nửa ngày, mới khi mơ khi tỉnh bò dậy.

Cậu lại không có quần áo sạch để thay.

Tuần trước lúc cậu rời đi, cho rằng không bao giờ quay lại đây nữa, liền đem quần áo của mình cùng một số vật phẩm tất cả đều mang đi, quần áo mặc hôm qua trên người Vương Cẩm vừa giúp cậu giặt sạch, còn đang phơi bên ngoài.

Hiện tại, đầu giường lại để một bộ quần áo cỡ XL có chút mới, không phải bộ nhìn thấy lần trước.

Ở nhà Vương Cẩm đến cùng là còn bao nhiêu quần áo của người này?

Cậu đem quần áo đẩy ra xa xa một cái, không quá vui vẻ.

Tuần này trường học tổ chức kiểm tra sức khỏe, cậu hiện tại đã cao khoảng 1m76 – 1m77, muốn cao như Vương Cẩm, khả năng còn phải mất một hoặc hai năm nữa.

Hai vị cha nuôi của cậu chiều cao và dáng người không khác nhau mấy, hai người thường thường mặc chung đồ, ngày hôm nay Bách Đồ mặc một cái áo khoác, thường thì ngày hôm sau cái áo liền xuất hiện trên người Lương Tỳ.

Cậu rất ước ao, nếu tương lai có một ngày, cậu cũng có thể cùng Vương Cẩm thay nhau mặc quần áo, nhất định sẽ tốt cực kỳ luôn.

Cậu mặc quần áo của Vương Cẩm, xắn tay áo cùng ống quần, xuống dưới ăn sáng xong lại vòng lên trên tầng.

Nghịch điện thoại di động một lúc, cậu cảm thấy nhàm đến phát ngán, liền đem điện thoại quăng qua một bên, từ trên giá sách tiện tay cầm một quyển sách đọc.

Tên sách là <Mật đường ngoại khoa giải phẫu học>, trong ngoài đều có chút cũ, chắc là bị Vương Cẩm xem qua rất nhiều lần, bên trong còn dùng rất nhiều bút màu khác nhau vẽ phác họa và đánh dấu.

Vương Cẩm chữ rất đẹp, ngòi bút phiêu dật, chữ hình êm dịu, góc cạnh không rõ ràng, cũng không mang bất kỳ tính công kích nào.

Giống như con người anh, ôn nhu lại hay cười, mọi người đều thực dễ dàng yêu thích anh.

Ngạn Dung xem không hiểu nội dung quyển sách này, chỉ lật tới mấy cái đánh dấu của Vương Cẩm để xem, có rất nhiều chỗ nghiêm túc viết 'Tham khảo ca bệnh xxx', 'Tổng hợp x ngày x tháng x năm x giáo viên x luận văn', nhưng cũng có nhiều chỗ viết... Có một tờ là nội dung giảng một loại biến chứng giải phẫu gì gì đó, nội dung xem rất tối nghĩa lại khó hiểu, xem bút tích đánh dấu hẳn là không đồng thời viết xuống, trọng điểm viết ra một đoạn văn, chỗ trống bên cạnh viết 'Không nhớ được liền đi ăn shit', phía dưới có một hàng chữ nhỏ 'Lần thứ nhất ăn', sau đấy lại là một dòng càng nhỏ hơn 'Lần thứ hai ăn'.

Không có lần thứ ba.

... Hẳn là đã nhớ kỹ rồi.

Ngạn Dung nâng sách lên, không nhịn được ha ha ha.

Vương Cẩm buổi trưa trở về, lên tầng mở cửa, thấy cậu ngồi ở trước bàn sách say sưa xem mấy quyển sách y học, rất là kinh ngạc, nói: "Xem được không?"

Ngạn Dung cũng rất bất ngờ, nói: "Xem được. Anh tại sao lại về?"

Vương Cẩm nói: "Tầm trưa chiều không có việc gì, sẽ quay lại sau."

Ngạn Dung: "Oh."

Hai người yên lặng một cách kỳ lạ trông chốc lát.

Bọn họ đều cần một bước đệm, để thích ứng được mối quan hệ đã nảy sinh biến hóa.

Vương Cẩm hỏi: "Có đói bụng không? Đi ăn cơm?"

Ngạn Dung gật đầu: "Được."

Vương Cẩm đi rút quần áo đang phơi vào, nói: "Khô rồi, em thay trước đi."

Ngạn Dung đi tới, muốn cởi quần áo, lại ngừng lại động tác, xoay người quay mông với Vương Cẩm, đem quần áo cởi ra, lộ ra phần lưng trắng như tuyết, cũng tại vì quần quá rộng mà phải quấn rất nhiều vòng thắt lưng.

Trên hai quai xương hồ điệp (xương bả vai) đều có một ít vệt hồng hồng, là tối qua ở chỗ rẽ cầu thang dựa vào vách tường bị sượt qua.

Vương Cẩm liếc cái rồi rời tầm mắt đi chỗ khác, đem áo sơ mi cho cậu, hỏi: "Tại sao lại mặc đồ của anh?"

Ngạn Dung nói: "Em không có quần áo mặc."

Vương Cẩm quay đầu liếc nhìn đầu giường, anh sáng sớm mất công chạy đến phòng Vương Siêu chọn quần áo, chính là để ở chỗ này.

Chờ Ngạn Dung thay quần áo xong, hai người cùng đi ra ngoài.

Ngạn Dung cho rằng Vương Cẩm có thể đoán được nguyên nhân cậu không muốn mặc bộ quần áo kia, cậu muốn nghe xem Vương Cẩm giải thích thế nào.

Nhưng Vương Cẩm lại không hề nói gì.

Vương Cẩm là bị đần rồi hả? Cảm thấy việc này không nhất thiết phải giải thích?

Cậu có chút hối hận, sớm biết thế này vừa nãy cậu trực tiếp 'ép cung' cho rồi.

Đúng vậy, tại sao không hỏi? Cậu đâu phải bạn tình của Vương Cẩm, cậu là người yêu của anh, không phải là tư cách và quyền lợi để hỏi cũng không có chứ?

Cậu lén lút nhìn Vương Cẩm mấy lần, người này lại cứ chăm chú lái xe.

Cậu lại hắt xì.

Vương Cẩm mới không bị ngu đâu, làm sao nghe không hiểu ý tứ của cậu, căn bản là không có ý định giải thích, nói không chừng còn cảm thấy cậu cứ để ý mấy cái chuyện đã qua này không tha rất ngây thơ.

Vẫn là không nên hỏi.

Vương Cẩm hỏi cậu: "Nghĩ gì thế?"

Cậu nói: "Nghĩ... nghĩ đến cô gái ngày hôm qua."

Vương Cẩm nói: "Buổi sáng anh có gọi điện cho đồn cảnh sát hỏi thăm, thân thể cô ấy không có vấn đề gì quá lớn, cái chính là tâm trạng vẫn chưa ổn định. Cái thằng tiểu lưu manh kia bị tạm giam hình sự, chứng cứ rất đầy đủ, đoán chừng phải phán 10 năm trở lên."

Ngạn Dung gật gù.

Vương Cẩm nhân cơ hội cảnh cáo cậu: "Sau này muốn đi mấy quán bar, phải có người lớn đi cùng, chỉ có mấy đứa nhỏ bọn em, không an toàn chút nào."

Ngạn Dung nói: "Em không phải trẻ con."

Vương Cẩm cười cợt.

Ngạn Dung không phục lắm, nói: "May là em không phải đấy, nếu không thì anh cũng nên bị tóm."

Vương Cẩm cười không nổi, có chút xấu hổ.

Bắt đầu của anh và Ngạn Dung, cũng không tính là tốt đẹp gì.

Ngạn Dung chú ý thấy vẻ mặt của anh thay đổi, ngồi thẳng lên, hỏi: "Em nói sai rồi à?"

Vương Cẩm nói: "Không có."

Ngạn Dung không tin, nói: "Trung văn của em không tốt, có lúc 'từ bất đạt ý', anh đừng nên hiểu lầm em."

NOTE: Từ ngữ nói ra không diễn đạt được đúng ý đang nghĩ.

Vương Cẩm cười nói: "Tiến bộ nhanh thật, thành ngữ cũng dùng tốt như vậy rồi."

Ngạn Dung bất ngờ được anh khen một hồi, lại có chút vui vẻ.

Vương Cẩm nói tiếp: "Em cũng không nên hiểu lầm anh."

Ngạn Dung: "... Cái gì?"

Vương Cẩm nói: "Mấy bộ quần áo kia, là của em trai anh."

Ngạn Dung ngỡ ngàng.

Vương Cẩm xoay đầu lại nở nụ cười với cậu, xong lại quay về nhìn con đường phía trước.

Ngạn Dung cũng có chút buồn cười.

Cậu biết ngay, Vương Cẩm sẽ không thể nào không đoán được cậu đang nghĩ cái gì.

Thật ra chỉ cần suy nghĩ kỹ một chút, Vương Cẩm sẽ không hết lần này đến lần khác đem quần áo của người yêu cũ ra cho người yêu hiện tại mặc.

Anh căn bản không phải là một người bạc tình.

Vương Cẩm là một người cực kỳ tốt đến đặc biệt.

Ăn xong cơm trưa, Vương Cẩm lại dẫn cậu đi mua đồ vệ sinh cá nhân mới cùng quần nhỏ.

Lúc chọn quần nhỏ, cậu đối với mấy style mới rất có hứng thú, hoa văn và kiểu dáng đều rất thích. Thế nhưng Vương Cẩm lại mua cho cậu quần kiểu tứ giác một màu, một hộp ba cái trắng – xám – đen, đã thế còn mua hai hộp.

Cậu rất không thích, lại ngại không nói, lúc đi còn lưu luyến nhìn mấy cái quần nhỏ mà mình yêu thích, vừa phong cách lại gợi cảm.

Rời khỏi quầy chuyên bán quần nhỏ một đoạn, Vương Cẩm mới nói: "Chờ em lớn rồi hãy mặc như vậy."

Ngạn Dung căn bản không xem mình là trẻ con, bất mãn lặp lại câu kia: "Anh cũng đâu có bị bắt."

Vương Cẩm mắt điếc tai ngơ, nói: "Mặc cái này phát dục mới tốt."

Anh lại giơ tay lên khua khua hai cái, thấp giọng nói: "Hiện tại mới có vầy, ít nhất phải dài đến thế này này, mới xem như lớn hoàn toàn."

Ngạn Dung khuôn mặt ức chế không thể tả mà đỏ lên.

Cuối tuần trung tâm thương mại nhiều người, quầy chuyên bán quần nhỏ lại không trên không dưới tầng trệt, đợi nửa ngày mới chờ được thang máy, bên trong chật kín người.

Thang máy đi xuống dưới, liên tục một đường, hầu như không một người mở miệng nói chuyện.

Vương Cẩm người cao, lớn lên lại đẹp trai, từ lúc anh đi vào, thì có mấy cô gái ở đó lặng lẽ nhìn anh.

Ngạn Dung nhận ra được điểm này, cậu có chút kiêu ngạo, cũng có chút khổ não.

Trước đây cùng Vương Cẩm đi đâu, Vương Cẩm cũng không phải không bị người dòm ngó, khi ấy cậu cũng không để ý nhiều như vậy.

Hiện tại không giống nha, cậu muốn để cho những người khác biết Vương Cẩm là của cậu.

Chẳng lẽ phải đứng trước mặt mọi người tuyên bố bọn họ đang iu nhau sao? Vậy cũng quá mất mặt.

Cậu cau mày suy nghĩ lung tung, bỗng nhiên cảm thấy trên tay ấm áp.

Vương Cẩm nắm tay cậu, đem cậu kéo đến bên cạnh mình.

Cửa thang máy mở ra, đã đến tầng 1, mấy vị khách đi ra, có người nhìn thấy bọn họ nắm tay nhau, còn cố ý ngẩng đầu lên nhìn hai người.

Cậu cố không để ý, cúi thấp tầm mắt xuống, Vương Cẩm lại rất hào phóng cho người ta xem.

Đến tầng hầm, hai người lên xe.

Vương Cẩm không có đóng kỹ cửa xe, để đèn trước sáng, quay đầu nhìn Ngạn Dung, chân mày hơi nhíu lại.

Ngạn Dung: "... Làm sao?"

Vương Cẩm thở dài, nói: "Sau này ít mang em theo ra ngoài, quá nhiều người nhìn em rồi."

– Hết chương 27 –

Chương 28: Ân ái

Rời khỏi trung tâm thương mại, hai người đi một chuyến đến chỗ Lương Tỳ, lấy bài tập Ngạn Dung đã làm xong.

Ở dưới lầu gọi điện cho Lương Tỳ, sau khi biết hắn không ở nhà, Vương Cẩm liền nói với Ngạn Dung: "Em lên lấy đi, anh ở chỗ này chờ em."

Ngạn Dung đi lên tầng, cũng vừa hay, cậu không muốn phải một mình gặp mặt Lương Tỳ.

Rất nhanh cậu đã từ trên đó đi xuống, đeo cặp chéo, còn ôm theo mấy quyển sách thật dày.

Sau khi cậu leo lên xe, Vương Cẩm liếc mắt nhìn, là tiểu thuyết võ hiệp <Thiên long bát bộ> và <Thần điêu hiệp lữ>.

Ngạn Dung nói: "Là do giáo viên dạy Trung văn đề cử đó."

Vương Cẩm hỏi: "Xem hay không?"

Ngạn Dung nói: "Xem hay, chỉ là có nhiều chỗ đọc không hiểu lắm."

Vương Cẩm cười nói: "Từ từ đọc, đến Cừu Vui Vẻ em còn xem hiểu cơ mà."

Ngạn Dung nghe không ra ý trêu ghẹo trong lời này, còn nghiêm túc gật gật đầu.

Buổi tối, hai người cùng nhau ngồi trước bàn đọc sách xem tiểu thuyết võ hiệp.

Ngạn Dung thỉnh thoảng hỏi: "Cái chữ này đọc làm sao? Là có ý gì? Trước cốc huyệt là cái gì?"

Vương Cẩm kiên trì lại ôn nhu giải thích cho cậu nghe.

Nửa giờ mới xem được mười mấy trang, Ngạn Dung cảm giác mình xem quá chậm, tiện mồm nói: "Anh cứ xem sách khác đi, em có vấn đề chỗ nào lại hỏi anh."

Vương Cẩm cười nói: "Không có gì, anh cũng thích xem cái này."

Ngạn Dung nhìn anh, chậm rãi ôm lấy một cánh tay anh, tựa ở vai anh, nhẹ giọng nói: "Vương Cẩm Châu, anh thật tốt."

Vương Cẩm tinh thần rung động, hỏi: "Tốt chỗ nào?"

Ngạn Dung cọ cọ trên vai anh, nói: "Tất cả đều tốt."

Vương Cẩm nghĩ thầm, Dopamine và Serotonin đều muốn tăng vọt. (vietsub: Tim đập nhanh và ham muốn tăng nên =)))

Cuối tuần qua đi, Ngạn Dung trở về trường học.

Thiếu niên rơi vào lưới tềnh, giờ nào phút nào cũng nhớ nhung người trong lòng mình, nghĩ đến thấy ngọt ngào liền không tự chủ được mà mỉm cười.

Vương Cẩm quá là tốt, chỗ nào cũng tốt, hoàn mỹ cực kỳ.

...

Một tuần khó khăn lại trôi qua.

Chiều thứ sáu, Vương Cẩm nói với đồng nghiệp rằng phải đi đón đứa nhỏ tan học, muốn về sớm.

Đồng nghiệp thuận mồm hỏi: "Vẫn là đứa bé trai kia? Không phải bảo người lớn nhà nó về rồi sao?"

Vương Cẩm nửa đùa nửa thật nói: "Đem con cho tôi nuôi."

Anh đi rồi, đồng nghiệp liền đi buôn dưa: "Chắc không phải chủ nhiệm Vương có con riêng đấy chứ?"

Mấy em gái y tá mê bác sĩ Vương từ chối cái kết luận này, đem bác sĩ "bịa đặt" kia thành nhân vật phản diện mà oánh.

Ở cổng trường, Vương Cẩm đón được bé trai, hỏi cậu: "Đi ăn cơm trước? Hay về nhà luôn?"

Ngạn Dung mặt có chút đỏ, nói: "Đi... về nhà."

Vương Cẩm cũng chỉ tính hỏi làm màu thế thôi, anh căn bản không muốn đi ăn cơm.

Từ trước nay đến giờ, Ngạn Dung đều không phải kiểu người e thẹn khi đang làm tềnh, cậu hi vọng Vương Cẩm chịch kiểu gì, đều sẽ nói ra, cũng đồng ý phối hợp với Vương Cẩm.

Vương Cẩm vẫn luôn phi thường yêu thích dáng vẻ phóng túng của cậu trên giường, cùng dáng vẻ thanh thuần của cậu dưới giường tương phản rất nhiều, đều cùng mê người, nhưng hương vị lại không giống nhau.

Hiện tại hai bên đã lưỡng tình tương duyệt, lại càng không giống trước đây.

Hồi đấy Ngạn Dung khi cao trào sẽ không nói mấy câu kiểu "Lấy bao xuống, em muốn anh bắn vào" như vầy.

Cậu cũng càng làm nũng hơn so với khi đó.

Sau khi chịch xong, Vương Cẩm hỏi: "Lại làm phát nữa?"

Bởi vì vào từ phía sau, Ngạn Dung còn nằm ỳ ở trên giường, âm thanh mềm nhũn, nói: "Không chịch nữa, em đói."

Vương Cẩm hỏi: "Gọi ship đến hay đi ra ngoài ăn?"

Ngạn Dung suy nghĩ một lát, nói: "Đi ra ngoài."

Cậu muốn cùng Vương Cẩm cùng nhau ra ngoài, muốn khoe khoang Vương Cẩm với mọi người xung quanh.

Vương Cẩm nhìn thấu tâm tư của cậu, cười nói: "Muốn show ân ái chỗ công cộng?"

Ngạn Dung không thừa nhận: "Ai cùng anh ân ái."

Vương Cẩm cười cợt: "Đi tắm rửa đi, tắm xong đổi bộ quần áo sạch rồi hãy đi."

Ngạn Dung bò lên, chân có chút nhuyễn.

Vương Cẩm ngồi bên cạnh yên lặng nhìn.

Ngạn Dung nói: "Anh trước đây đều ôm em đi tắm."

Vương Cẩm nói: "Em lại không có cùng anh ân ái."

Ngạn Dung: "..."

Cậu quỳ trên giường, dang hai tay, ủy khuất nói: "Anh ôm em đi."

Vương Cẩm phải gọi là cười không thấy tổ quốc, hiển nhiên hết sức là hài lòng với sự làm nũng này, ôm cậu đi tắm rửa sạch sẽ, lúc tắm cũng tiện tay ăn không ít đậu hũ.

Đi ra ngoài dùng cơm xong, về nhà lại cùng nhau đọc mấy trang truyện Kim Dung, nhìn một hồi lại lăn lên giường nhìn nhau.

Chỉ làm một lần, nhưng so với bất cứ lần nào trước đó đều kịch liệt hơn rất nhiều, Ngạn Dung trên đùi bị bóp chặt đến tím bầm mấy chỗ.

Giọng của cậu có hơi khàn khàn, nói: "Anh nhanh quá, bảo anh chậm một chút anh lại không nghe em."

Vương Cẩm nói: "Không thoải mái?"

Ngạn Dung suy nghĩ một chút, nói: "Thoải mái."

Vương Cẩm cười lên: "Vậy nên không chậm được, nghe lời em thì sao thoải mái được như vậy."

Ngạn Dung cũng thẹn thùng nở nụ cười, cánh tay dán lên cơ ngực Vương Cẩm ấn ấn, có chút ao ước.

Vương Cẩm cố ý gồng mình lên, bắp thịt cơ múi rất rõ ràng, hỏi: "Thích không?"

Ngạn Dung 'Ừ' một tiếng, nói: "Thích."

Vương Cẩm còn chưa kịp tự sướng, đã nghe cậu nói tiếp: "Chờ em lên đại học, học tập không vất vả, cũng phải tập thể hình, em hiện tại mỗi ngày trước khi ngủ đều hít xà đơn, có thể làm hơn 30 cái."

Vương Cẩm: "... Thích cơ bắp?"

Ngạn Dung nói: "Ừm, siêu cuồng luôn."

Vương Cẩm cúi đầu nhìn mặt mèo Ragdoll, tâm tình vô cùng là vi diệu. =)))

Hai người lại cùng nhau đi tắm, sau khi ra ngoài thì chuẩn bị ngủ, Vương Cẩm liếc nhìn di động, có cuộc gọi nhỡ, là lúc bọn họ đang tắm, Lương Tỳ gọi tới.

Anh gọi lại.

Lương Tỳ hỏi: "Làm cái chi mà không nghe điện thoại?"

Vương Cẩm: "Mày đoán."

Lương Tỳ mắng: "Đoán cái chym ý mà đoán, ngoài việc đè con trai tao ra chịch mày còn có thể làm gì."

Vương Cẩm nhìn Ngạn Dung cười, điện thoại âm thanh không lớn, Ngạn Dung vẻ mặt mờ mịt, chỉ có thể nghe ra là tiếng Lương Tỳ, nhưng nghe không rõ Lương Tỳ nói cái gì.

Lương Tỳ nói: "Cũng không có việc gì, chỉ là tao xem giấy báo tháng này, phát hiện ra nó gần đây không quẹt qua cái thẻ tao cho kia."

Vương Cẩm nói: "Có tao đây, không cần mày."

Lương Tỳ méo có chút thành tâm nào nói: "Không thì tao chuẩn bị tiền đưa trả mày."

Vương Cẩm: "Thôi khỏi, tao còn chưa đưa tiền sính lễ."

Lương Tỳ hào phóng nói: "Quên đi, mày đối xử tốt với nó một chút, đừng có được mấy ngày lại ồn ào đến mức nó phải chạy về nhà mẹ đẻ."

Vương Cẩm cười nói: "Vâng thưa bố vợ."

Lương Tỳ ha ha nói: "Sớm đã biết mày yêu nó tha thiết."

Hắn cùng Vương Cẩm quen biết nhiều năm, hai bên cũng hiểu quá rõ nhau, cảm giác được Vương Cẩm thật sự là càng ngày càng yêu thích Ngạn Dung, đã sớm không còn như lúc vừa mới bắt đầu, sao cũng được mà vớ tạm lấy một người làm "Bạn nam".

Vương Cẩm cũng cười vài tiếng.

Lương Tỳ trêu chọc anh một phen, nói tiếp: "Tuổi có hơi nhỏ một chút, đợi 2 – 3 năm hãy cùng người trong nhà nói, nếu không cha mày lại chả quất chết mày luôn."

Vương Cẩm đem tay đặt lên đỉnh đầu Ngạn Dung nhẹ nhàng vuốt, nói: "Ừm, đợi hai năm vậy."

Bên kia có mấy người khác nói câu gì đó, Lương Tỳ nhanh chóng nói: "Tao còn có việc, đợi đến khi vợ tao trở về, chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm."

Vương Cẩm đáp ứng, cúp điện thoại.

Ngạn Dung hỏi anh: "Lương Tỳ ca ca? Muộn thế này còn gọi đến là có chuyện gì à?"

Vương Cẩm vuốt vuốt tóc của cậu, nói: "Không có chuyện gì, nó còn đang làm việc, phỏng chừng sắp tới sẽ không thấy, nhớ ra, liền gọi đến hỏi xem em có ổn không."

Ngạn Dung: "Oh."

Vương Cẩm định tắt đèn, Ngạn Dung nói: "Đừng tắt vội, em còn muốn đi wc."

Cậu đi vào wc, ôm cánh tay đứng trước gương, vẻ mặt nghiêm trọng.

Cậu vừa nãy đột nhiên nghĩ đến một chuyện.

Vương Cẩm có khả năng cũng biết cậu từng thích Lương Tỳ.

Cậu nói với Vương Cẩm mình có người mình thích, còn nói qua người kia đã có người yêu, lúc nói những lời ấy cậu vẫn chưa có thích Vương Cẩm, căn bản không thèm để ý Vương Cẩm nghĩ thế nào.

Hiện tại hối hận thì muộn rồi.

Xét theo mắt nhìn người của Vương Cẩm, không chừng đã sớm đoán được người cậu nói là Lương Tỳ.

Lương Tỳ cùng Vương Cẩm quan hệ tốt thế, nói chuyện cũng rất tùy tiện, có thể bọn họ còn âm thầm cùng nhau bàn qua chuyện này.

... Vậy thì xấu hổ không chịu nổi mất.

Trên mặt cậu lúc đỏ lúc trắng, cả người đều phát lạnh.

Cậu rất sợ, sợ Vương Cẩm cảm thấy cậu xấu xa.

– Hết chương 28 –

Chương 29: Xấu hay không

Vương Cẩm còn đang đắm chìm trong câu nói "Siêu cuồng cơ bắp" kia của Ngạn Dung, thử tưởng tượng tương lai Ngạn Dung trở nên cơ bắp cuồn cuộn, cả người lập tức đều thấy không ổn.

Hơn nửa ngày, Ngạn Dung vẫn còn chưa từ trong wc đi ra.

Vương Cẩm gọi cậu một tiếng, hỏi: "Có phải không thoải mái không?"

Ngạn Dung bên trong nói: "Không phải."

Cậu kéo mở cánh cửa wc, từ trong đi ra.

Vương Cẩm hỏi: "Sao vậy?"

Ngạn Dung nói: "Không có chuyện gì."

Cậu bò lên giường, nằm sát bên Vương Cẩm, ôm lấy một cánh tay anh.

Vương Cẩm cảm thấy cậu không giống như không có chuyện gì, hỏi lại một lần nữa: "Có phải có chỗ nào không thoải mái?"

Cậu lắc lắc đầu, nửa khuôn mặt dán vào cánh tay Vương Cẩm, mím môi không nói lời nào.

Vương Cẩm dùng tay kia sờ sờ mặt cậu, cười nói: "Vậy làm sao không vui?"

Anh rất thích bộ dáng này của Ngạn Dung, nhìn thế nào cũng giống như một chú mèo Ragdoll nhỏ bị ủy khuất.

Ngạn Dung nói: "Em mệt, muốn ngủ."

Vương Cẩm thấy cậu không muốn nói, biết tâm tư cậu luôn có chút nhạy cảm, không thể nào cưỡng ép, đem cậu ôm ôm vào trong lồng ngực, thật sự ngủ.

Ngạn Dung không vui là thật, mệt cũng là thật, rất nhanh đã thiếp đi.

Nửa đêm, Vương Cẩm bị thanh âm nghẹn ngào nức nở trong lồng ngực mình rung cho đến mức tỉnh cả ngủ, vừa mới đầu còn không xác định được Ngạn Dung là vẫn đang ngủ hay đã tỉnh rồi, do dự chốc lát mới rút tay lại, nhẹ giọng gọi: "Ngạn Dung, sao vậy?"

Ngạn Dung thân thể run bần bật một hồi, từ trong mơ gào khóc tỉnh lại.

Vương Cẩm muốn bật đèn, lại bị cậu ôm lấy không cho động.

Vương Cẩm không thể làm gì khác hơn là ôm cậu, hỏi: "Mơ cái gì thế?"

Ngạn Dung còn đang khóc thút thít, gục đầu xuống nói: "Có một đám người cưỡi ngựa đuổi theo em, còn dùng roi da đánh em, bọn chúng còn có cung tên nữa."

Vương Cẩm: "... Trước khi ngủ vẫn không nên đọc tiểu thuyết võ hiệp."

Ngạn Dung chỉ nói có một nửa.

Cậu mơ Bách Đồ trở về, cậu rất vui vẻ đi sân bay đón Bách Đồ, nhưng trước mặt bao nhiêu người ở sân bay, Bách Đồ vạch trần sự thật cậu thầm mến Lương Tỳ, mặc kệ cậu giải thích và xin lỗi thế nào, Bách Đồ trước sau đều không nghe, đem vứt cậu một mình ở sân bay rồi đi mất, người xung quanh đều chỉ trỏ vào cậu mà bàn ra tán vào, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ căm ghét cậu. Cậu muốn chạy đi, nhưng không tìm được đường, cũng không về nhà được, khóc lóc gọi điện cho Vương Cẩm, thế nhưng sao cũng không gọi được, lại ngẩng đầu nhìn lên, sân bay đã biến thành chốn hoang vu, không có bất kì ai. Cậu rất sợ, một bên gọi điện cho Vương Cẩm, một bên đứng ở chỗ hoang vu ấy khóc lớn. Cuối cùng mới là xuất hiện một đám quần áo kỳ quái cưỡi ngựa, xua đuổi cậu, đánh chửi cậu, đe dọa cậu.

Sau đó cậu liền bị Vương Cẩm đánh thức.

Giấc mộng hoang đường như thế, nhưng tâm trạng tuyệt vọng chân thực đến đáng sợ.

Cậu núp trong lồng ngực Vương Cẩm, thân thể còn có chút run rẩy.

Vương Cẩm vỗ nhẹ lưng cậu, bàn tay đặc biệt ấm áp, cường độ không mạnh không nhẹ, vừa vặn có thể động viên tinh thần cậu bình phục lại một chút.

Ngạn Dung lại có chút muốn khóc, Vương Cẩm biết việc ấy sao? Có đối với cậu có cái nhìn không tốt không?

Cậu do dự hồi lâu, mới nhỏ giọng nói: "Vương Cẩm Châu, em... em muốn hỏi anh một việc."

Vương Cẩm thích muốn chết cái cách Ngạn Dung gọi mình như thế, từ xương cụt tê dại đến đỉnh đầu, cười khẽ trả lời: "Chuyện gì?"

Ngạn Dung khịt khịt mũi, nói: "Anh biết người em từng thích kia là ai, có đúng không?"

Vương Cẩm ngu người.

Ngạn Dung càng khẳng định suy đoán, lúng túng thả tay đang ôm Vương Cẩm ra, hơi co người về phía sau, nói: "Các anh lúc nói chuyện nhắc tới cái này, có phải đều nghĩ em rất xấu?"

Vương Cẩm hiểu rõ cậu nhạy cảm lại hay nghĩ ngợi lung tung, nhất thời cũng không tiện mở miệng.

Ngạn Dung nói: "Nhưng những gì em nói trước đây đều là thật, em hi vọng bọn họ có thể luôn luôn ở cạnh nhau thật tốt, em chưa hề nghĩ đến muốn chen vào bọn họ, một lần cũng không có."

Tốc độ nói của cậu càng lúc càng nhanh, càng ngày càng vội vàng, cậu sợ Vương Cẩm không tin cậu.

Vương Cẩm xem chừng đoán được tâm tư cậu, bất đắc dĩ nói: "Anh biết."

Ngạn Dung truy hỏi: "Anh tin em?"

Vương Cẩm: "Tin."

Ngạn Dung vẫn không thể tin lại đơn giản như thế, nói: "Có thật không?"

Vương Cẩm: "Thật mà, em không phải người như vậy."

Ngạn Dung hơi hơi thở phào nhẹ nhõm, lại nghe thấy Vương Cẩm nói: "Bọn họ cũng không phải người như vậy, họ cũng không nói với anh cái gì, càng sẽ không nói cho người khác biết. Họ là chân thành tốt với em."

Ngạn Dung trên mặt có chút nóng: "Em biết."

Vương Cẩm nói: "Không ai cảm thấy em xấu, nếu như thật sự xấu, cũng không bị anh tóm về nhà."

Ngạn Dung: "... Hả?"

Vương Cẩm cười lên, nói: "Nếu anh mà xinh đẹp như em thế này, thích ai, thì mặc kệ hắn có kết hôn hay chưa, có người yêu hay không, trước cứ câu dẫn rồi bàn tiếp. Em ngược lại rất tốt, trốn ở bên ngoài lén lút khóc, còn tập tành người lớn uống rượu, cũng may là bị anh nhặt được, nếu như gặp phải người xấu... quên đê, anh chính là kẻ xấu đó."

Ngạn Dung nói: "Anh không có xấu, anh cực kỳ tốt."

Vương Cẩm nói: "Em cũng không xấu."

Anh vỗ vỗ cái gối bên cạnh, nói: "Trốn xa vậy làm gì, lại đây."

Ngạn Dung tất cả lo lắng hầu như đều buông xuống, cậu chậm rãi bò trở lại, cùng Vương Cẩm mặt đối mặt đến mức rất gần.

Hô hấp đan xen, Ngạn Dung nói: "Anh sẽ câu dẫn người, em không biết."

Vương Cẩm cười nói: "Anh sẽ sao? Anh cũng không biết."

Ngạn Dung nói: "Rõ ràng anh vẫn đang câu dẫn em."

Vương Cẩm thật sự không có cảm giác mình đã làm ra chuyện như vậy, nói: "Có sao?"

Ngạn Dung nói: "Anh vừa nãy tự mình nói, anh thích ai, sẽ đi câu dẫn người đó."

Vương Cẩm rất biết điều nói: "Anh là thích em nha."

Ngạn Dung chính xác là muốn nghe được câu này, lập tức trở nên rất hài lòng.

– Hết chương 29 –

Chương 30: Quên ri

Nếu như không phải do Ngạn Dung chủ động nhắc đến, Vương Cẩm đã định quên luôn chuyện này, sau đấy cũng sẽ không nói với bất kỳ một ai bao gồm cả Ngạn Dung.

Đừng nói Ngạn Dung hiện tại đã buông tay Lương Tỳ, coi như còn không buông, thì tình cảm mà cậu đối với Lương Tỳ cũng chỉ là ao ước nhiều hơn yêu mến. Cậu xa xứ, cô đơn lạc lõng, khó tránh khỏi đối với quan hệ hỗ sủng của Lương Tỳ và Bách Đồ sinh lòng ngóng trông. Mà Bách Đồ nội liễm, Lương Tỳ hướng ngoại, trong hai người ấy, cậu hiển nhiên càng dễ dàng đem mình thay vào chỗ Bách Đồ, dần dần mới đối với Lương Tỳ có ý nghĩ ngoài mức cho phép.

Những điều này Vương Cẩm có thể nhìn nhận rõ ràng, ngược lại Ngạn Dung tự mình lại không thể nghĩ sâu xa được như thế, đối với cậu ở cái độ tuổi này, thích chính là thích, qua cũng chính là qua, không cần suy nghĩ tình cảm này bắt đầu từ đâu kết thúc thế nào, đây là đặc quyền của trẻ con.

Cậu không chịu nói đã mơ đến cái gì, Vương Cẩm cũng không phải thần Dạ Du, nhìn không được giấc mơ của cậu, chỉ có thể thông qua việc cậu khóc mà đoán, chắc hẳn bởi vì tình cảm thầm mến này là điều cấm kỵ, nên ở trong mơ đối với mình làm ra mấy việc phê phán đạo đức.

NOTE: Dạ Du là vị thần chuyên đi tuần hành vào ban đêm trong truyền thuyết.

Cậu rất nhạy cảm, rất dễ tự ti cùng tự trách, nhưng cũng lại có chút kiêu ngạo thậm chí là tự luyến, là do mâu thuẫn bên trong dẫn đến tính cách này. Nếu không có người dắt cậu đi về phía trước, cậu có khi cứ mâu thuẫn như vậy mà lớn lên, tương lai có khi còn mâu thuẫn đi hết cả cuộc đời, đây không nhất định là chuyện xấu, nhưng khẳng định cũng chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì.

Vương Cẩm rất muốn là người nắm lấy tay Ngạn Dung dẫn về phía trước, cũng hy vọng đoạn đường đồng hành này, có thể đi lâu được một chút.

Ngạn Dung rất vui vẻ, Vương Cẩm thích cậu, cũng đồng ý tin tưởng nhân phẩm của cậu.

Nếu đã nói ra rồi, cậu muốn vô tư thẳng thắn nói cho rõ ràng bằng hết, tiện thể nói luôn: "Năm ngoái em đi tìm anh, nói muốn cùng anh qua lại, là điêu đó, khi ấy em không thích anh, cũng không muốn cùng anh qua lại chút nào luôn. Em đến tìm anh, là do giáo viên nói với em, người nhà muốn làm thủ tục thôi học cho em, bọn họ tính để hết tết sẽ đưa em trở về Châu Âu đi học."

Vương Cẩm chợt nói: "Em không muốn đi, cho nên mới đến tìm anh?"

Ngạn Dung: "Ừm... em có phải rất ngu không?"

Vương Cẩm than nhẹ một tiếng, nói: "Không thông minh cho lắm."

Ngạn Dung có chút xấu hổ, nói tiếp: "Thế nhưng vận may của em rất tốt, gặp được người như anh."

Mặc dù là quan hệ bạn tình thì Vương Cẩm cũng chưa bao giờ ép buộc cậu làm bất cứ chuyện gì mà cậu không muốn làm, ngay cả khi làm tềnh Vương Cẩm cũng luôn suy nghĩ đến cảm thụ của cậu.

Vương Cẩm cười cượt, nói: "Thẻ người tốt không nên tùy tiện phát."

Ngạn Dung không hiểu: "Thẻ người tốt là thẻ gì?"

Vương Cẩm không giải thích, chỉ nói: "Vận may của anh cũng rất tốt."

Ngạn Dung suy nghĩ một chút, mới hiểu rõ ý của anh, trong nháy mắt trở nên phi thường hài lòng, bày tỏ ngay: "Vương Cẩm Châu, em rất thích anh."

Vương Cẩm cười đáp: "Ừm."

Ngạn Dung nói: "Em nghĩ... em nghĩ..."

Cậu cũng không nói ra được là mình nghĩ thế nào, bọn họ ngay cả chuyện thân mật nhất cũng đều làm rồi.

Lát sau, cậu cuối cùng cũng nghĩ ra, tiếc nuối nói: "Nếu như em là một cô bé thì tốt rồi, em sẽ có thể gả cho anh."

Vương Cẩm sửng sốt một chút, sắp không hold nổi mà phá lên cười.

Ngạn Dung nhưng vẫn cứ thả dòng theo cái suy nghĩ này một lúc, hỏi: "Anh có nghĩ đến chuyện di dân không?"

Vương Cẩm: "Hả?"

Ngạn Dung hưng phấn nói: "Em muốn cùng anh kết hôn."

Vương Cẩm: "..."

Ngạn Dung rất nghiêm túc nói: "Chúng ta có thể như bọn Bách Đồ ca ca ấy, kết hôn xong vẫn lưu lại Trung Quốc, em cũng rất thích Trung Quốc."

Vương Cẩm bỗng chốc không nói nên lời.

Ngạn Dung có chút lúng túng nói: "Thật tình em chỉ nói linh tinh chút thôi, anh không nên tưởng thật."

Cậu nhớ ra, Vương Cẩm thuộc Tộc Không Cưới.

Cậu cũng không nhắc lại việc này, tiến sát vào lồng ngực Vương Cẩm, cứng ngắc chuyển đề tài: "Em buồn ngủ, ngủ ngon."

Vương Cẩm nói: "Ngủ ngon."

Hai người trầm mặc ôm nhau.

Vương Cẩm gọi: "Ngạn Dung."

Ngạn Dung không có lên tiếng, làm bộ ngủ.

Vương Cẩm nói: "Anh muốn hôn em, có thể không?"

Ngạn Dung: "..."

Có một lần làm tình đến kịch liệt, cậu không kìm nổi lòng muốn hôn môi Vương Cẩm, lại bị anh tách ra. Cậu cho rằng Vương Cẩm không thích hôn môi, giống như cậu không thích sờ cái kia của Vương Cẩm vậy, có mấy việc mình thích hay không thích cũng là bình thường.

Cậu nói: "Có thể ạ."

Cậu hơi ngẩng mặt lên, Vương Cẩm cúi xuống hôn cậu.

Bắt đầu rất nhẹ nhàng, Vương Cẩm chỉ đơn giản khiêu khích bờ môi và đầu lưỡi cậu, giống như đang thăm dò, sau khi được cậu nhiệt tình đáp lại, nụ hôn dần dần chuyển thành mãnh liệt, Vương Cẩm đem đè cậu lên gối, thô bạo mà hôn.

Thụy Điển có hôn xã giao, Ngạn Dung đối với việc hôn cũng không xa lạ gì, nhưng cậu chưa từng thử qua loại hôn môi này, cậu bị hôn đến có chút hoảng hốt, yết hầu không tự giác phát ra âm thanh nghẹn ngào, hàm không đóng được làm nước bọt từ khóe môi trượt xuống.

Cậu cảm thấy mình hiện tại nhất định là còn dâm đãng hơn so với khi bị Vương Cẩm chịch.

Hôn rất lâu, Vương Cẩm mới thả cậu ra, cậu không trụ nổi thở dốc, Vương Cẩm lại ở sát bên cạnh cậu đứt quãng hôn hôn.

Cậu hô hấp bình phục lại, nói: "Em cho rằng anh không thích hôn môi."

Vương Cẩm nói: "Là sợ em không thích."

Ngạn Dung ôm cổ anh, nói: "Làm sao có thể? Em sắp bị anh hôn khóc luôn, quá là thích."

Vương Cẩm nở nụ cười, nói: "Hút thuốc sẽ có mùi."

Ngạn Dung hiểu được, suy nghĩ lại thì khoảng thời gian này Vương Cẩm đều không có hút thuốc, là vì muốn cùng cậu hun hun sao?

Cậu không thể không biết ngại mà hỏi như thế, nhưng cậu thấy sự tình nhất định chính là như vậy.

Vương Cẩm quá tốt nha, vượt cả sự tưởng tượng của cậu.

Ngày mai là thứ bảy, Vương Cẩm gọi điện cho bệnh viện hỏi qua thấy không có chuyện gì, liền không đi làm.

Ngạn Dung lại ngủ nướng đến 9h còn không chịu dậy, Vương Cẩm gọi cậu, cậu liền làm nũng chơi xấu đem đầu mình che lại.

Vương Cẩm dỗ dành nói: "Mau đứng lên làm bài tập, làm xong mang em ra ngoài chơi."

Ngạn Dung đem chăn kéo xuống chỉ lộ ra đôi mắt, hoài nghi nói: "Đi chỗ nào?"

Vương Cẩm nói: "Chợ hoa và chim cảnh, mua hai cây Đỗ Quyên, tính trồng ở trong sân, em có muốn đi hay không?"

Ngạn Dung còn chưa từng đến chợ hoa và chim, vội nói: "Muốn đi."

Vương Cẩm nói: "Không làm xong bài tập thì không được đi."

Ngạn Dung nhanh chóng bò dậy, lê đôi dép chạy vào trong phòng vệ sinh.

Cửa phòng vệ sinh không đóng, Vương Cẩm đứng ở chỗ này vừa vặn nhìn thấy cậu đứng trước gương rửa mặt.

Thời tiết không lạnh, cậu chỉ mặc một cái áo phông trắng của Vương Cẩm, độ dài vừa vặn che mông lại, lộ ra đôi chân trắng nhỏ, lúc cúi xuống rửa mặt sẽ lộ ra một chút hình dáng vểnh cao tròn trịa, như một trái đào mật căng tròn.

Vương Cẩm mua cho cậu một bộ đồ ngủ Doraemon, bị cậu ghét bỏ trông trẻ con không muốn mặc, cứ nhất định phải mặc cái áo phông này.

Giống như lần trước mua quần nhỏ, người thì không lớn, nhưng thật biết cách ăn mặc sao để khiêu khích người khác.

Ăn chút gì đấy xong, cậu bắt đầu làm bài tập, Vương Cẩm ở bên cạnh đọc sách.

Bài tập không nhiều lắm, hơn một tiếng là làm xong, Vương Cẩm kiểm tra một lượt, tìm ra vài lỗi sai chính tả cùng giải sai, dạy cậu chữa lại.

Sau đó hai người cùng đi ăn cơm, ăn xong sau đấy tất nhiên là đi tới chợ hoa và chim cảnh.

Ngạn Dung nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ, nhìn thấy bán cái gì cũng đều muốn kéo Vương Cẩm vào trong cửa hàng xem, bán hoa bán chim, bán bò sát bán đồ câu.

Nếu như có thứ mà cậu không xem, chính là loại pet cưng nho nhỏ thuộc bộ gặm nhấm, như hoặc , cậu xa xa nhìn thấy đã không thèm đi tiếp về phía đó, dáng vẻ ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn.

Vương Cẩm mới đầu không để ý, chờ lúc nhận ra liền hỏi cậu: "Không thích chúng nó?"

Ngạn Dung gật đầu nói: "Hình dáng giống con chuột."

Vương Cẩm cười nói: "Em sợ chuột?"

Ngạn Dung cứng họng, đương nhiên sẽ không thừa nhận mình sợ.

Vương Cẩm cố ý đùa cậu, làm bộ muốn kéo cậu vào, cậu lùi về phía sau tránh né không chịu nói: "Trước đây lúc còn ở cô nhi viện, chuột rất rất nhiều."

Vương Cẩm bỗng nhiên mềm nhũn lòng. Khi đến gần những cửa hàng bán loại pet cưng này, anh đều nghiêng người để ngăn lại tầm mắt Ngạn Dung.

Đi dạo một vòng, hai người mua hai cây Đỗ Quyên to, cũng không nặng, Vương Cẩm hoàn toàn có thể tự mình xách được cả, nhưng Ngạn Dung muốn tranh với anh, Vương Cẩm liền để cậu ôm từ trong chợ đi ra, bỏ vào trong cốp xe.

Hai người thiệt vui vẻ về nhà.

Vương Cẩm cầm xẻng phụ trách trồng hoa, Ngạn Dung ngồi xổm ở một bên phụ trách nhìn, nhìn nhìn ngứa tay nghịch đến bật cả đất lên.

Hàng năm đều trồng cây mới, Vương Cẩm đối với công việc này rất là nhuần nhuyễn, không lâu sau đã đem hoa đều trồng xong xuôi, quay đầu lại thì thấy Ngạn Dung đang kéo ống nước vầy bùn, giầy và trên quần đều có bùn bắn lên, không nhịn được nói: "Haizz, xem em bướng chưa này."

Ngạn Dung cúi đầu nhìn xuống, nói: "Tý nữa tự em giặt."

Vương Cẩm nói: "Còn không phải đều do máy giặt giặt? Đừng nghịch nữa, trên mặt toàn là bùn."

Ngạn Dung nghe lời đem đóng nước lại, lại gần đấy xem cây Đỗ Quyên đã trồng xong.

Hai cây đều đang thời kỳ nở hoa, đóa hoa rậm rạp, dưới ánh mặt trời lại đặc biệt kiều diễm.

Ngạn Dung khen: "Thật là đẹp."

Cậu ngắm hoa, Vương Cẩm ngắm cậu.

Cậu so với hoa nhìn càng thích hơn, trên mặt dính chút bùn, trên cằm cũng có một ít, nhưng gò má màu da vẫn trắng nõn non mềm, đôi mắt màu xanh lam như sóng biển lấp lánh, bờ môi so với hoa Đỗ quyên còn muốn kiều diễm hơn, những chấm bùn kia ngược lại như đang tô điểm, tôn lên thêm mấy phần xinh đẹp đáng yêu của cậu.

...

Dù đang trong thời kỳ yêu nhau tha thiết, nhưng đến ngày đi làm lại không thể không tách ra.

Ngạn Dung có một số việc rất bướng bỉnh, cậu nhớ Vương Cẩm, thế nhưng cậu lại không nói ra, buổi trưa hoặc là trong giờ học sẽ nhắn tin cho Vương Cẩm, hỏi những chữ mới hoặc là đề toán, Vương Cẩm nhắn "Hỏi giáo viên đi" về cho cậu, cậu nhắn lại "Anh không biết thì em hỏi người khác", trò khích tướng trẻ con, nhưng làm đi làm lại nhiều lần không biết mệt.

Thật là tràn ngập sự xúc động của hơi thở tuổi trẻ.

Lại đến một cái cuối tuần, Vương Cẩm mới vừa đón cậu lên xe, cậu đã không thể chờ đợi được nữa mà muốn hun hun. Từ lần đón nhận nụ hôn lần trước, Ngạn Dung liền thích hành động này, so với việc làm tình còn đòi hỏi kinh hơn.

Vương Cẩm không muốn bị giáo viên và bạn học của cậu nhìn thấy, chỉ vô cùng qua loa hôn cậu một cái.

Cậu không được thỏa mãn cho lắm, bĩu môi thắt chặt dây an toàn.

Túi đeo của cậu khóa không kéo được, Vương Cẩm tiện tay kéo thử một cái, thì nhòm thấy trong túi có một phong thư vẽ toàn hình trái tim.

Ngạn Dung cũng nhìn thấy, kỳ quái rút ra nhìn.

Vương Cẩm nói: "Thư tình à?"

Ngạn Dung: "... Không thể nào."

Cậu mở ra xem... quả nhiên là một bức thư tình.

Vương Cẩm nhìn cậu cười.

Ngạn Dung luống cuống nói: "Em không biết được nhét vào khi nào."

Vương Cẩm cười hỏi: "Nhỏ đẹp không?"

Ngạn Dung đem thư tình nhét loạn vào trong cặp, nói: "Em không biết."

Vương Cẩm nói: "Không phải bạn học của em sao?"

Ngạn Dung khó chịu nói: "Em không đi soi gái xem có đẹp hay không đẹp."

Vương Cẩm nhìn cậu thật sự đang xấu hổ, nên không trêu cậu nữa.

Ngạn Dung sợ anh hiểu lầm, nói tiếp: "Em với nhỏ không có quen, nói cũng chưa nói được câu nào, em cũng không biết sao nhỏ lại viết thư tình cho mình nữa."

Vương Cẩm cười nói: "Anh biết, em đẹp trai thế, học lại giỏi, không nhất định phải quen mới thích em."

Ngạn Dung bị tâng bốc đến là vui vẻ, nhìn Vương Cẩm, cảm thấy anh cũng rất đẹp trai, thế là hỏi: "Vậy anh trước đây nhất định cũng nhận được thư tình chứ nhỉ?"

Vương Cẩm nói: "Thời gian khi còn đến trường đã qua lâu như vậy rồi, anh đã sớm quên mất."

Ngạn Dung nhớ tới một người, nói: "Thế Kim tiên sinh có viết thư tình cho anh không?"

Vương Cẩm kinh ngạc nhìn cậu.

Cậu rất bình thản, Vương Cẩm so với cậu tuổi lớn hơn nhiều, từng yêu thích người nào cũng là chuyện bình thường, cậu không cảm thấy không thể chấp nhận, dù sao cũng phải trải qua những quá khứ kia, thì mới có Vương Cẩm của ngày hôm nay.

Vương Cẩm cũng nhìn ra cậu không có ý gì khác, đơn giản nói: "Chưa từng viết."

Ngạn Dung hiếu kỳ thôi rồi hỏi: "Vậy làm sao thổ lộ?"

Vương Cẩm nói: "Cứ vậy thôi."

Ngạn Dung hỏi tới: "Kiểu nào?"

Vương Cẩm không muốn nói: "Quên rồi."

Ngạn Dung cảm thấy anh giống như không vui, nên không hỏi tiếp, nói: "Chúng ta về nhà đi."

Chuyện này rất nhanh đã qua đi, Vương Cẩm cũng không để ở trong lòng.

Cùng Ngạn Dung trải qua cuối tuần vui vẻ, sáng sớm thứ hai lại đưa cậu về trường, đến cổng trường học, cậu trước khi xuống xe kín đáo đưa cho Vương Cẩm một phong thư.

Vương Cẩm hỏi: "Cái gì đấy?"

Ngạn Dung nở nụ cười với anh, nói: "Em viết thư tình gửi anh, phải đọc thật cẩn thận."

Vương Cẩm cũng cười lên, nói: "Ý gì đây?"

Ngạn Dung vỗ vỗ bả vai anh, nói: "Lần này không thể lại 'quên rồi' đâu."

– Hết chương 30 –

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy