66-70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 66: Đại kết cục

Lương Tỳ và Vương Siêu ăn uống xong, hắn không thể trở về nhà ngủ, đêm dài đằng đẵng cũng quá tẻ nhạt, thế là đề nghị: "Bia ôm không mày? Lâu rồi không có đi."

Vương Siêu dáng vẻ hiện tại chả khác nào người đi tu, một chút cũng chẳng muốn đi, nói: "Em không đi đâu, anh cẩn thận không em méc chị dâu Bách Đồ đấy."

Lương Tỳ nói: "Chú mách đi, anh uống có ly rượu, cũng đâu làm gì khác."

Nói thì nói thế, một mình hắn cũng không muốn đi, về nhà gọi điện thoại buôn dưa với Bách Đồ còn hơn là đi uống rượu, nếu như Bách Đồ bên kia mà rảnh, còn có thể gọi video.

Nghĩ đến đây, hắn lập tức có động lực, thanh toán hóa đơn xong như thiêu như đốt rời đi.

Để lại Vương Siêu một mình cô đơn, yên lặng bóc mấy con tôm hùm đất còn lại ăn, xong mới chậm rì rì đội mũ đi về nhà.

Vương Siêu cúi đầu xem app chỉ đường, ở trước cửa tiệm cơm đi ngang qua một người, bước được mấy bước nghe thấy phía sau có người gọi hắn, quay đầu lại nhìn, là một kẻ cao to đen hôi, tướng mạo thô lỗ dũng mãnh.

Da đầu Vương Siêu lập tức căng cứng cả lên.

Người này họ Trì, là người dẫn đường do Vương Tề tìm cho hắn khi đi Xuyên Tạng, ngày trước là bạn bè cùng luyện Sanda với Vương Tề, hắn được 'khuyến mại' thêm con rận trên tóc là nhờ kẻ này tự tay ban cho.

Hai người đi chung đường nửa tháng, mọi việc hết thảy đều tốt. Buổi tối cuối cùng trong chuyến hành trình Xuyên Tạng trở về Bắc Kinh, ở trạm nghỉ chân trên đường cao tốc tại Thạch Gia Trang có một nhà khách, hai người ngủ trong một phòng tiêu chuẩn, nửa đêm cái tên họ Trì này hỏi hắn 'có phải hay không', hắn đáp một câu 'phải không cái gì', họ Trì liền mò sang bên giường muốn hôn hắn, dọa hắn sợ chết khiếp, đẩy người ra, vớ vội quần áo rồi mặc độc cái quần lót chạy thẳng.

Hắn muốn đi tố cáo vụ việc với Vương Tề, nhưng nghĩ lại kẻ này cũng chả cưỡng bức hắn làm gì, một kẻ luyện Sanda, nếu muốn làm gì thật hắn làm sao chạy thoát nổi, suy nghĩ lại coi như kệ, cũng không mất miếng nào, lại chẳng phải người trong giới, sau này ngược lại cũng không gặp nhau.

Cái kẻ hắn gặp cũng không muốn gặp, lúc này đây vẻ mặt kinh hỉ đi đến chỗ hắn, còn thẹn thùng nói: "Tiểu Siêu, em đi một mình à?"

...

Vương Cẩm yên lặng lái xe, Ngạn Dung ngồi ghế phụ, trong tay cầm hộp kem cookies bơ, thìa cắm ở bên trong, chỉ ăn hai miếng là thôi, dùng tay trái nắm lấy một góc áo Vương Cẩm, giống như lo sợ chỉ hơi mất tập trung một chút, là Vương Cẩm sẽ chạy mất luôn.

Vừa nãy ở trong nhà Lương Tỳ, nghe xong câu đó của Vương Cẩm, cậu đầu tiên là sửng sốt một lúc, sau đó dùng hết sức ôm lấy Vương Cẩm, qua một lúc lâu cũng không nói một câu.

Nhưng Vương Cẩm cảm nhận được ngàn lời muốn nói trong cái ôm này.

Đem những bất an đã đè nén một thời gian dài trong lòng nói ra, điều này khiến cho anh hiếm khi thoải mái như thế, anh để cho Ngạn Dung thấy toàn bộ sự tự ti của mình, việc này cũng không khó chịu như trong tưởng tượng của anh. Anh không hỏi Ngạn Dung xem cậu đang nghĩ gì, anh biết bọn họ còn yêu nhau tha thiết, việc này đối với anh, đã là việc tốt đẹp nhất ở thời điểm hiện tại.

Anh nghĩ, chí ít ở thời khắc này, bọn họ không có khúc mắc, ngay sau đó còn càng quý trọng nhau hơn, ôm ấp đối phương, anh sẽ cố gắng hết sức để bồi bạn và trao cho Ngạn Dung càng nhiều yêu thương.

Ngạn Dung ôm anh rất lâu, Vương Cẩm vẫn duy trì tư thế nửa ngồi nửa quỳ trước mặt Ngạn Dung, cuối cùng cũng không nhịn được nói: "... Chân anh tê rồi."

Ngạn Dung chậm rãi buông tay ra, ngóng trông mà nhìn anh, bên trong cặp mắt màu xanh ấy như chứa hai hồ nước mùa xuân êm dịu, nhẹ nhàng nói: "Vương Cẩm Châu, em nhớ nhà, anh mang em về nhà đi."

Ngạn Dung động tác rất nhanh gọn thu dọn xong đống hành lý không nhiều lắm của cậu mang đi.

Bên ngoài bàn ăn cơm, vẫn bày bữa tối dì giúp việc nấu, Vương Cẩm tìm trong tủ lạnh mấy cái hộp, đóng gói mang đi cùng.

Bọn họ muốn về nhà cùng nhau.

Lái xe vào sân, cửa tự động ở phía sau đóng lại, đèn xe chiếu vào mặt cỏ, Ngạn Dung liếc mắt đã thấy ngay cây Đỗ Quyên bị gãy kia, cậu ngồi thẳng người lại, vịn cửa xe nhìn nó.

Vương Cẩm nắm chặt cái tay cậu đang tóm áo anh, nói: "Ngày đó dưới trời mưa to, anh còn tưởng rằng nó sẽ chết, cũng may là không, đã mọc được mầm non mới."

Anh lái xe vào trong gara, Ngạn Dung đem hộp kem kia đặt trên chỗ bàn điều khiển, cởi đai an toàn, nhảy xuống xe chạy đến chỗ cây Đỗ Quyên kia.

Vương Cẩm cúi đầu nhìn cái góc áo bị nắm kia một chút, nhàu đến không ra hình ra dạng, còn có chút ướt, đều là mồ hôi trong lòng bàn tay Ngạn Dung.

Anh cũng chẳng hơi đâu đi quản nó, tắt máy tháo đai an toàn, vừa tính rút chìa khóa, Ngạn Dung lại mở cửa ra ngồi vào xe.

Đèn trong gara không quá sáng, trong ánh đèn mờ nhạt, khuôn mặt nhỏ trắng của Ngạn Dung như phát sáng, nhưng biểu hiện có chút đau thương.

Vương Cẩm trong đầu bỗng nghĩ, nói: "Cây hoa kia... vẫn chết à?"

Ngạn Dung lắc đầu nói: "Không phải."

Vương Cẩm vừa muốn hỏi tiếp, Ngạn Dung xông tới, liều mạng cắn lên môi anh, anh thấy nhoi nhói, môi của anh đã bị cắn rách, nụ hôn này rất nhanh tràn đầy mùi máu tanh.

Lúc này nào có ai quan tâm việc ấy, Ngạn Dung đem đầu lưỡi vói vào, bị Vương Cẩm ngậm lấy liếm láp, bọn họ hút nước bọt trong cổ họng của nhau, vừa mềm mại vừa kịch liệt quấn quýt lấy nhau, cảm thấy như sắp chạm được vào cả linh hồn của nhau.

Hôn như thế còn chưa có đủ.

Ngạn Dung đẩy lồng ngực Vương Cẩm, thở gấp hơi lui lại một chút.

Vương Cẩm trên môi có chút máu đo đỏ, khiến cho người luôn có dáng vẻ nho nhã ôn hòa trở nên có mấy phần cuồng dã bất kham.

Vương Cẩm gắt gao nhìn chằm chằm Ngạn Dung, với tay lung tung muốn rút khóa xe, nói: "Anh không nhịn được đến lúc lên tầng đeo bao, làm ngay tầng một, bắn bên trong, được không?"

Ngạn Dung nói: "Không được."

Vương Cẩm: "..."

Ngạn Dung lại xông tới, cậu đem ngực mình áp sát người Vương Cẩm, chóp mũi cũng ở trên mũi Vương Cẩm cọ cọ, cậu cảm thấy mình như một con sư tử cái động dục, vội vã không nhịn nổi nói: "Ngay ở chỗ này, chơi em."

Hoa Đỗ Quyên không có chết, quá tốt rồi, nó không có chết. Mà cái cây mọc trong lòng Vương Cẩm kia, cậu cũng phải cố gắng hết sức để thân cây càng vươn cao hơn nữa, cành lá càng tươi tốt hơn nữa, chờ mưa bão kéo đến, cái gì cũng không cần sợ.

Chỉ cần Vương Cẩm yêu cậu, cậu cái gì cũng sẽ không sợ.

Cậu hiểu rõ được cái gì mới là trưởng thành thật sự.

Đen thay cho Vương Siêu mới lảo đảo trở về nhà, vừa mới bước vào sân thì chưa cảm thấy gì, lái xe muốn quẹo vào thẳng gara thì... choáng hết cả mắt, vội vàng tắt đèn xe.

Chiếc xe BMW màu đỏ của Vương Cẩm như kiểu bị lắp thêm động cơ rung, vểnh tai lên cẩn thận hóng, còn có thể nghe được tiếng Ngạn Dung khóc lóc gọi "Ba ba".

Vương Siêu không dám nghe, cũng không dám quay đầu xe, không thể làm gì hơn là rón rén từ trên xe bước xuống, khom người, như ăn trộm mà mở cửa đi vào nhà, không dám bật đèn tầng một, mò mẫm trong bóng tối chạy về phòng mình, còn khóa trái cửa lại, vạn nhất Vương Cẩm lúc nữa không vui lại đi lên đây đánh hắn thì sao?

Vương Cẩm không đi đánh hắn, đúng là có nhìn thấy xe hắn thật, nhưng mà căn bản là chả thèm quan tâm.

Hộp kem trên bàn điều khiển đã bị đánh đổ, trong xe tràn đầy mùi hương ngòn ngọt, trộn lẫn với tiếng rên rỉ hỗn loạn của Ngạn Dung, đến mức không phân ra được cái nào ngọt ngào hơn.

Ngạn Dung tay đè lên trên cửa kính xe, ngón tay thon trắng giật giật, lại bị Vương Cẩm bao trong tay thật chặt, hai bàn tay một lớn một nhỏ đan vào nhau, linh hồn cũng như giao hòa lại.

Giao hòa từ gara đến tận trên tầng, hai người quấn vào nhau, làm mệt rồi thì hôn môi, hôn hít xong lại tiếp tục chịch, mãi cho đến khi Ngạn Dung không bắn ra được cái gì mới thôi.

Vương Cẩm tắm rửa cho cậu rồi dọn dẹp sạch, ôm cậu ra nhẹ nhàng đặt lên giường, sau đấy mới tự mình đi vào phòng tắm thay rửa.

Chờ anh đi ra, ngồi ở bên giường, một bên lau tóc một bên quay đầu nhìn Ngạn Dung, hỏi: "Đỡ hơn chút nào chưa? Có đau không?"

Ngạn Dung cái gì cũng không mặc, đem tay đến giữa hai chân sờ sờ, nói: "Chym nhỏ có hơi xót."

Động tác cậu quá mức tự nhiên, Vương Cẩm nhìn đến bên dưới trướng đau, xoay người che giấu tiếp tục lau tóc.

Ngạn Dung muốn nhìn anh, thế là cố gắng bò dậy, từ phía sau ôm lấy lưng anh, cằm đặt trên vai anh, nhìn khuôn mặt anh, bắt chước dáng vẻ dịu dàng trước đây của anh, hỏi: "Vừa nãy có thoải mái hay không?"

Vương Cẩm: "... Thoải mái."

Ngạn Dung rất là vui, còn hỏi: "Em rất dâm đãng có phải không?"

Vương Cẩm: "..."

Ngạn Dung nói: "Em còn có thể càng dâm đãng hơn cơ."

Vương Cẩm cho rằng cậu không hiểu cái từ này là khen hay chê, còn muốn giải thích, lại nghe cậu nói tiếp: "Em có thể làm cho anh thoải mái đến tận 80 tuổi, không đúng, 100 tuổi."

Vương Cẩm mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc.

Ngạn Dung đây là đang dỗ dành anh, tuy rằng có hơi ngốc.

Nhưng dỗ anh cái kiểu này, anh rất thích.

Ngạn Dung cả eo lẫn chân đều có chút nhuyễn, tư thế này làm cho cậu cảm thấy mệt mỏi, cậu tuột xuống ngồi trên giường, dán mặt vào lưng Vương Cẩm, hai tay vòng qua eo Vương Cẩm.

Cậu muốn cùng Vương Cẩm sống bên nhau, một giây một phút cũng không muốn tách ra.

Cậu chưa bao giờ cảm thấy như ngày hôm nay, thời gian lại quý giá đến thế.

Thời gian cũng lại đáng sợ như vậy.

Cậu không phải chưa từng nghĩ tới việc mình nhỏ hơn Vương Cẩm đến 17 tuổi, cậu có nghĩ tới. Còn nghĩ rất nhiều điều.

Cậu nghĩ đến Vương Cẩm ôn nhu đẹp trai lắm tiền sau này sẽ ngày càng có sức quyến rũ, 5 năm, 10 năm, thậm chí là 20 năm sau, vẫn có thể thu hút rất nhiều phụ nữ và gay, mà cậu thì sao? Con lai lớn lên xấu đi ví dụ quá nhiều, có khi sau này người khác nhìn thấy bọn họ ở cùng nhau, sẽ nói Vương Cẩm có điều kiện tốt như thế, làm sao lại chọn bạn đời kém thế này. Vì thế cậu muốn tập gym, ngóng trông cơ bắp để làn da và cơ thể của mình sẽ không bị lỏng lẻo, cậu hi vọng vẻ bên ngoài của mình có thể xứng đôi với Vương Cẩm. Cậu cũng muốn làm cho mình càng trở nên ưu tú hơn, nỗ lực học tập cả tiếng Trung và hết thảy chương trình học, cậu muốn trở thành một người đàn ông không kém cạnh chút nào khi đứng chung một chỗ với Vương Cẩm.

Nhưng là, cậu thật sự không nghĩ đến việc Vương Cẩm sẽ già đi.

Cậu cũng không nghĩ tới, Vương Cẩm thế mà lại đang sợ hãi "già đi."

Cậu hiểu rõ Vương Cẩm sợ cái gì, Vương Cẩm giống như cậu, sợ theo tuổi tác trôi đi, tình yêu của đối phương cũng sẽ biến mất không còn tăm hơi.

Bởi vì quá yêu, cho nên mới phải lo sợ.

Cậu ngước mắt nhìn tấm lưng rộng lớn của Vương Cẩm, gọi một tiếng: "Vương Cẩm Châu."

Vương Cẩm lau xong tóc, nói: "Hả?"

Cậu nhẹ giọng nói: "Em yêu anh."

Vương Cẩm nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cậu đang để bên hông mình.

Ngạn Dung nói liên tục nhiều lần: "Em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh..."

Vương Cẩm đặt tay cậu trong lòng bàn tay mình, nói: "Rất rất rất rất nhiều."

Ngạn Dung đem mặt dựa sát vào lưng anh, anh cảm thấy được hơi ươn ướt.

Nhưng trong lòng hai người đều đang yên lặng vui mừng.

Bọn họ không chỉ yêu nhau, bọn họ rốt cuộc còn thấu hiểu nhau.

Trời rất nhanh sẽ sáng, hai người hôn rồi lại hôn, không nỡ ngủ.

Chờ không khí hạ nhiệt, Vương Cẩm vỗ vỗ lưng Ngạn Dung, hỏi: "Chuyện trường lớp, quay lại à?"

Anh đã nghe Lương Tỳ nói việc Ngạn Dung muốn quay lại trường học.

Ngạn Dung "Ừ" một tiếng, nằm ở ngực anh làm nũng cọ cọ, nói: "Ben không có hôn em thật đâu, cậu ấy thích một cô gái, em cũng không thích loại hình như cậu ấy."

Cậu ôm chặt Vương Cẩm, nói tiếp: "Anh nhớ sau này có ghen thì phải nổi nóng, không thì em sẽ tức giận."

Vương Cẩm nói: "Được."

Ngạn Dung nhắm mắt lại, nghĩ đến một số chuyện, đột nhiên nói: "Anh từng bảo muốn nhìn thấy em đá bóng à đúng chứ? Tuần sau đi nhé."

Tâm tình thiếu niên đều là nghĩ sao nói vậy, Vương Cẩm đáp ứng nói: "Được, để xem ngày nào rảnh rỗi, sẽ gọi điện trước cho em."

Ngạn Dung nghiêm túc nói: "Nhất định phải đi."

Thứ tư, Vương Cẩm gọi điện cho Ngạn Dung, bảo hôm nay rảnh rỗi, chiều tối có thể đến trường xem cậu đá bóng.

Vương Cẩm ngồi ở hàng thứ hai trên khán đài, xa xa nhìn Ngạn Dung cùng các nam sinh ở trên sân cỏ chạy đuổi theo bóng, mỗi người đều tuổi trẻ cuồng nhiệt, mà Ngạn Dung lại càng đặc biệt chói mắt.

Cậu mặc bộ đồ đá bóng Real Madrid mà cậu thích nhất, giống như cậu đã nói, cậu đá bóng trông rất đẹp trai, kỹ thuật ra sao nói sau, chơi bóng rõ đẹp trai, đứng đầu toàn trường.

Cách Vương Cẩm không xa có một nhóm nữ sinh làm cổ động viên tình nguyện của trận đấu bóng đơn giản này. Mặc dù đã come out, cậu vẫn rất được các cô nhóc hoan nghênh.

Hết giờ. Ngạn Dung đầu đầy mồ hôi chạy tới, hài lòng hỏi: "Em đẹp trai không?"

Vương Cẩm cười đưa nước cho cậu, nói: "Đẹp trai ngây người."

Ngạn Dung ngồi bên cạnh anh, tu mấy ngụm nước lớn, lại dùng tay áo lau mồ hôi trên mặt, dáng vẻ đúng chuẩn nam sinh cấp ba sung sức dưới ánh mặt trời.

Vương Cẩm rất thích, nhưng lại khó tránh khỏi có chút xấu hổ. Anh ngày hôm nay ăn mặc trông rất thoải mái, nhưng mà tuổi trẻ qua mau, con người sao có thể quay lại thời thiếu niên.

Mấy cậu nam sinh đá bóng cùng đang đi thì quay mặt lại, bọn họ chào hỏi về phía bên này, còn lớn tiếng nhiệt tình hỏi thăm: "Chú khỏe ạ!"

Vương Cẩm mặt duy trì mỉm cười, trong lòng lại hơi rầu.

Ngạn Dung ngồi thẳng người, đáp lại bọn họ: "Các cậu đừng gọi loạn! Anh ấy không phải ba ba tớ!"

Vương Cẩm: "..."

Mấy cậu nam sinh quay mặt nhìn nhau.

Ngạn Dung nhìn Vương Cẩm một chút, hai mắt long lanh.

Vương Cẩm đoán được cậu muốn làm gì, vội vàng định ngăn cản cậu.

Ấy mà Ngạn Dung đã nói toẹt ra: "Anh ấy là bạn trai của tớ!"

Bạn trai của tớ! Bạn trai!

Câu nói này phảng phất như vang vọng mấy tiếng trên khoảng sân trống trải, Vương Cẩm cũng không chắc được, cũng có thể là do anh nghe nhầm.

Các bé gái hưng phấn gào thét, cùng với các cậu trai vừa đi vừa huýt sáo, đại khái... cũng là nghe nhầm.

Sân bóng rộng lớn, chỉ còn dư lại hai người bọn họ, cùng ánh nắng chiều tà đỏ rực phía chân trời.

Ngạn Dung nói: "Lần này bọn họ đều biết rồi."

Vương Cẩm: "... Ừ."

Ngạn Dung nói: "Anh không được nghĩ đến chuyện rời khỏi em nữa."

Vương Cẩm nói: "Ừm."

Ngạn Dung nói tiếp: "Anh muốn cùng em kết hôn, muốn cùng em sống bên nhau."

Vương Cẩm cũng ngồi thẳng người hơn một chút, trịnh trọng nói: "Được."

Trước đây anh cảm thấy phải đi đến khi Ngạn Dung 20 tuổi, con đường ấy xa xôi lại gian nan, anh luôn hoài nghi mình sẽ không đi được đến ngày ấy.

Nhưng mà hiện tại, anh cảm thấy anh có thể.

Ngạn Dung nghiêng người, đem đầu tựa trên vai anh, chậm rãi nói: "Vương Cẩm Châu, anh phải cùng em lớn lên, sau đó em sẽ cùng anh già đi."

Vương Cẩm nhìn chiều tà, có chút chói mắt, anh hơi nheo đôi mắt ẩm ướt lại.

Anh bắt đầu tin tưởng bọn họ sẽ bên nhau vĩnh viễn, bất kể ai trưởng thành, cũng bất kể ai già đi.

Dáng vẻ anh thích, thật sự Ngạn Dung đều có cả.

– Hết chương 66 –

HOÀN CHÍNH VĂN

Chương 67: Ra mắt gia đình [1]

Trung tuần tháng sáu, Vương Cẩm có cô em họ muốn kết hôn, bố mẹ anh từ Đông Bắc đến Bắc Kinh tham dự hôn lễ, kế hoạch là đến sớm, tối nay đi ngay, đến trước tầm nửa tháng, khó có dịp vợ chồng cùng nhau đến được, muốn đi thăm họ hàng người thân.

Thời điểm Vương Cẩm nhận được tin này, có chút lâm vào thế khó, có nên nói cho bọn họ biết sự tồn tại của Ngạn Dung không?

Ngạn Dung hiện tại vẫn còn quá nhỏ, bọn họ đến tám phần là không chịu chấp nhận.

Nhưng nếu cương quyết không nói, lại để Ngạn Dung cuối tuần về phía bên nhà Lương Tỳ, Ngạn Dung nhất định sẽ không cao hứng, dù sao cậu vẫn luôn rất muốn gặp hai ông bà, sau lần gặp Vương Tề lần trước, đã từng hỏi anh rất nhiều lần lúc nào có thể ra mắt bố mẹ anh.

Anh gặp tình thế khó xử không quyết định chắc chắn được, nên đi hỏi anh đại Vương Tề.

Vương Tề hỏi: "Vậy trước chú tính lúc nào thì nói cho bố mẹ?"

Vương Cẩm nói: "Tất nhiên là mấy năm nữa, ít nhiều cũng phải đợi cậu ấy tốt nghiệp cấp ba, lên đại học đã."

Vương Tề kỳ quái nói: "Chẳng lẽ lên đại học, cậu ấy không còn kém chú 17 tuổi nữa à?"

Vương Cẩm: "..."

Anh đại nói rất có đạo lý.

Lúc gọi điện trước khi ngủ, anh hỏi Ngạn Dung: "Bố mẹ anh muốn đến đây, em muốn gặp bọn họ không?"

Ngạn Dung bên kia sửng sốt một chút, sau mới hưng phấn lớn tiếng trả lời: "Dĩ nhiên muốn! Bọn họ lúc nào đến? Cuối tuần này có thể gặp được không?"

Cậu vui vẻ như thế, Vương Cẩm tự nhiên cũng vui vẻ theo, nói: "Hai người họ thứ bảy lên máy bay đến Bắc Kinh."

Ngạn Dung nhanh chóng nhìn quyển lịch để bàn trên đầu giường, lại hỏi: "Vậy anh muốn giới thiệu em thế nào? Nói em là bạn trai anh? Hay là vị hôn phu?"

Vương Cẩm chọc ghẹo cậu: "Em không phải là con riêng anh sao?"

Ngạn Dung nói: "Anh đáng ghét quá!"

Cậu rất nhanh lại cao hứng nói: "Thứ bảy thì tốt quá rồi, em thứ sáu về nhà, có thể sớm chọn ra bộ quần áo đẹp nhất."

Vương Cẩm nói: "Em mặc đồng phục trường cũng đẹp mà."

Ngạn Dung lại nói: "Cũng chỉ có mình anh thích, các bạn học đều nói đồng phục trường quá ngây thơ."

Vương Cẩm nhẹ giọng nói lại: "Đấy là bọn họ không hiểu, em suy nghĩ kỹ xem, ngây thơ sao? Vào lúc ấy?"

Vào lúc ấy.

Ngạn Dung nhớ tới việc rất nhiều lần mặc đồng phục vào lúc ấy, mặt có chút đỏ, ở trên gối cọ cọ má mấy lần, nói: "Anh không được câu dẫn em."

Vương Cẩm buồn cười nói: "Anh cũng đâu có muốn câu dẫn em."

Ngạn Dung nói: "Anh là đang câu dẫn."

Cậu trở mình, tự nhiên nói: "Em muốn quay tay!"

Cậu tối nay không tham gia hoạt động ngoại khóa nào, về từ rất sớm, bạn cùng phòng cũng không có đây.

Một mình cậu nằm trên giường tầng trong ký túc xá, cùng Vương Cẩm nhỏ giọng trò chuyện điện thoại, tay phải ở bên trong quần ngủ chậm rãi an ủi.

Tuy rằng không có ai, cậu cũng không dám rên lên tiếng, chỉ đem điện thoại di động áp thật chặt bên tai, Vương Cẩm thanh âm êm ái nói mấy câu tâm tình trắng trợn, từ trong loa truyền vào tai cậu, đánh thẳng vào màng nhĩ và thần kinh, phảng phất như biến ra một cái tay hư ảo, cùng luồn vào bên trong quần cậu.

Một lát sau, cậu thở dốc càng gấp, sau đó nghẹn ngào một tiếng thật dài, cuối cùng không còn động tĩnh.

Vương Cẩm chờ giây lát, nói: "Xong chưa?"

Ngạn Dung giọng nói có chút lười biếng: "Xong rồi, còn anh?"

Vương Cẩm nói: "Anh cũng rất thoải mái."

Thời gian ngắn ngủi thế này, anh không bắn được.

Ngạn Dung cũng biết, mềm giọng nói: "Muốn em nói cái gì không? Anh thích nghe em nói cái gì?"

Vương Cẩm nói: "Em mệt rồi thì đi ngủ sớm một chút."

Ngạn Dung dừng chốc lát, nói: "Được, ngủ ngon."

Cậu cúp điện thoại.

Vương Cẩm: "..."

Cái đứa nhỏ không có lương tâm này, nói ngủ là ngủ luôn.

Anh đành tự quay tự sướng mấy chục lần, không bắn ra, có chút buồn bực, muốn hút thuốc.

Nhưng Vương Cẩm đã sớm cai thuốc rất lâu rồi, trong nhà cũng không có thuốc mà hút.

Di động vang lên một tiếng, anh cho là tin nhắn nhắc có mail, cầm lên xem thử.

Là Ngạn Dung gửi tin nhắn cho anh, chỉ viết đúng một câu: "Ba ba, ba nhẹ một chút, ba thật lớn, thật lớn, to quá."

Vương Cẩm: "..."

Anh có chút dở khóc dở cười, lời này trước đây lúc Ngạn Dung ở trên giường có kêu, lúc ấy anh bị gọi thế rất kích động, không khống chế được, đem eo Ngạn Dung bóp tím luôn.

Chắc là Ngạn Dung vẫn nhớ cái vụ đấy, biết anh thích như thế, lại không tiện nói ra khỏi miệng, cho nên mới phát tin nhắn kiểu này.

Cuối cùng Vương Cẩm vẫn phải từ trong album tìm ra một tấm ảnh chụp Ngạn Dung đang ăn kem hộp, dùng.

Nói cho cùng thì vẫn không thể nào thoải mái.

Thứ sáu anh đón Ngạn Dung từ trường học trở về, đè ở trên giường rồi lột, cầm điện thoại di động bảo Ngạn Dung rên y hệt cái tin nhắn kia, thay đổi tư thế khác rên lại, nghe xong mười mấy lần âm thanh vừa khóc vừa gọi, cuối cùng mới xem như đem khó chịu đã nghẹn mấy hôm nay biến thành thoải mái.

Sáng sớm thứ bảy, Ngạn Dung không dậy nổi, nhìn Vương Cẩm mặc quần áo, cố sức mở đôi mắt mệt mỏi ra, hỏi: "Anh muốn đi đón máy bay à? Em cũng đi nữa."

Máy bay mà ba mẹ Vương ngồi hơn 10h sẽ tiếp đất, Vương Cẩm đã tính xong hết nên ngồi ở nhà hàng nào, theo kế hoạch đến lúc ấy sẽ trực tiếp đưa bố mẹ từ sân bay đến đó, đôi nhà Vương Tề buổi trưa cũng sẽ tới.

Nhìn cậu muốn bò dậy, Vương Cẩm lại ấn cậu nằm xuống, sờ sờ mặt cậu, dỗ dành: "Cái dáng em giờ như con mèo đang ngủ ấy, còn đi đón máy bay sao được? Anh đặt đồng hồ báo thức lúc 10h30 cho em, em dậy rửa mặt mặc quần áo tử tế, lên gác gọi cả Vương Siêu dậy, anh nói với nó rồi, hai đứa em cùng nhau đến nhà hàng."

Ngạn Dung gật đầu đáp ứng, Vương Cẩm cúi xuống hôn cậu một lúc, ôn nhu nói: "Ngủ thêm lúc nữa đi."

Sau khi anh đi rồi, Ngạn Dung nửa mê nửa tỉnh mơ màng nửa tiếng đồng hồ, mơ thấy mình rất thảm hại khi gặp bố mẹ Vương Cẩm, hai người đều không thích cậu, ngay lập tức tỉnh lại, cũng khó mà ngủ được nữa, nhìn thời gian cũng không còn mấy là đến 10h, liền giãy giụa bò dậy.

Đánh răng, tắm rửa sạch sẽ, sấy khô tóc, lúc mặc quần áo, cậu lại giở cái chứng khó chọn đồ, tối hôm cậu với Vương Cẩm đã cùng nhau chọn được áo sơ mi trắng và quần đen, lúc đó ở trên mạng nói màu trắng-đen chính là tiêu chuẩn phối đồ khi đi ra mắt người nhà, cậu hiện tại lại cảm thấy có chút quá bình thường, còn rất ngây thơ, lục tủ quần áo nửa ngày trời, cảm thấy hết thảy quần áo đều quá trẻ con.

Đều là Vương Cẩm mua cho cậu, Vương Cẩm thật đáng ghét!

Cậu suy nghĩ một chút, vẫn mặc áo phông của Vương Cẩm, đi lên tầng gõ cửa phòng Vương Siêu.

Nửa ngày trời Vương Siêu mới từ bên trong tức giận hét một câu: "Cửa không khóa!"

Cậu liền đẩy cửa vào, Vương Siêu mặc mỗi cái quần lót, trơ trụi nằm lì ở trên giường, con mắt còn không mở, oán giận nói: "Nhị ca, anh muốn làm gì đây? Fans em đã sắp thoát sạch, em không đi đón máy bay đâu, ở sân bay bị chụp lại xong kiểu gì em cũng bị bọn họ chê xấu, em không đi là không đi."

Ngạn Dung còn đang không hiểu lắm cái từ 'Fans thoát' này, kỳ quái nghĩ không lẽ fans Vương Siêu muốn đem thoát hết quần áo à? Tại sao? Lẽ nào đây chính là 'chơi fan' như lời Kaitlyn nói?

Cậu nói: "Anh mau dậy đi, hơn 10h rồi."

Vương Siêu giật nảy người mở mắt ra. Vừa nhìn thấy cậu, còn để trần hai cẳng chân nhỏ gầy trắng, kinh hãi nói: "Em muốn làm gì? Mau che chân em lại! Anh không có nhìn không có nhìn gì hết!"

Ngạn Dung: "... Anh có thể cho em mượn bộ đồ được không?"

Vương Siêu che mắt nói: "Đều ở trong tủ quần áo, em tự lấy đi."

Vương Siêu 1m82, cậu 1m80, cậu thấy mình có thể mặc vừa quần áo Vương Siêu.

Nhưng nói cho cùng thì bờ vai Vương Siêu vẫn rộng hơn cậu, cậu thử mấy cái, đều giống như một đứa nhỏ trộm mặc quần áo người lớn.

Vương Siêu từ trong kẽ tay nhìn trộm bên ngoài một lúc, không nhìn nổi nữa, lại đấy giúp cậu chọn vài cái, nói: "Mấy cái này đều cỡ nhỏ, chắc chắn là vừa. Em vì sao lại đi mặc đồ của anh?"

Ngạn Dung nói: "Em phải đi gặp bố mẹ anh, muốn mặc đẹp một chút, quần áo của anh đẹp hơn của em nhiều."

Vương Siêu đắc ý nói: "Đương nhiên, anh là ca sĩ tiểu thịt tươi mà các bìa tạp chí fashion thích nhất đó, đến đến đến, để anh phối đồ cho em."

Đón được người ở sân bay, Vương Cẩm đem vali hành lý để vào trong xe, bố anh không nói câu nào ngồi vào phía sau, mẹ anh lại đứng bên cạnh xe nhìn anh, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ.

Vương Cẩm giúp bà mở cửa ghế sau của xe, Vương ma ma lại nói: "Mẹ ngồi phía trước cũng được."

Vương Cẩm hơi ngừng tay, kéo cửa ghế phụ ra, che đỉnh đầu giúp mẹ, nhìn bà ngồi xuống.

Lái xe chạy đi được một đoạn ngắn, Vương Cẩm nói: "Chúng ta đến thẳng quán cơm, đại ca với chị dâu tan việc cũng đến đó ăn với nhà mình, Tiểu Siêu mang Ngạn Dung qua sau."

Vương ba ba ngồi ở phía sau hừ một tiếng, muốn nói gì đó, bị Vương ma ma liếc mắt một cái, không nói thêm gì.

Mấy hôm trước Vương Cẩm nói trong điện thoại rằng anh cùng một cậu học sinh cấp ba yêu nhau, vợ chồng hai người đều cảm thấy không được, Vương ma ma vẫn là muốn gặp trực tiếp đã rồi nói sau, nhưng Vương ba ba thì trực tiếp dùng từ ngữ thô tục mắng Vương Cẩm qua điện thoại, mắng xong liền quăng luôn máy.

Vương ma ma nhìn Vương Cẩm, cẩn thận hỏi: "Bố mẹ đứa nhỏ kia biết chuyện không?"

Vương Cẩm nói: "Ngày đó bố mẹ không nghe con nói hết, cậu ấy chính là đứa con trai nuôi mà Lương Tỳ dẫn về từ Thụy Điển."

Vương ma ma: "..."

Vương ba ba không nhịn được nữa, tức giận nói: "Mày không phải mù dở thì là cái gì? Sau này mày còn phải gọi Lương Tỳ là bố nhỉ? Vậy tao gọi nó là cái gì?"

Vương Cẩm nói: "Cậu ấy gọi Lương Tỳ là ca ca, cũng kém có mấy tuổi, làm sao có chuyện gọi là bố."

Vương ba ba vẫn rất tức giận: "Không cha không mẹ còn bị mày chà đạp? Không bằng mày cả đời này khỏi phải cưới vợ luôn đi, làm một người đàn ông độc thân giống còn hơn tạo nghiệp chướng cái kiểu này."

Vương ma ma nói: "Được rồi được rồi, còn chưa nhìn thấy người ra sao mà, cũng không chừng xứng với thằng hai nhà mình lắm."

Vương ba ba ghét bỏ nói: "Dẹp ngay đi, người ta mới học cao nhất, mười mấy tuổi tươi như đóa hoa, bà nhìn thằng con trai mình mặt đầy nếp nhăn rồi kìa, làm bố tôi còn được ấy chứ."

Vương ma ma không muốn nghe ông nói nữa, phát hỏa nói: "Vậy ông gọi xem nào, thằng hai, ông ấy gọi thì con cứ đáp, từng này tuổi đầu rồi mà cả ngày nói vớ va vớ vẩn, không biết nói gì thì ít mồm lại một chút."

Vương ba ba đương nhiên là không gọi được, tức đến mức quay đầu nhìn cửa xe.

Vương Cẩm: "... Bố, con là thật lòng, cậu ấy cũng vậy."

Vương ba ba dùng khóe mắt lén lút nhìn bóng lưng thằng con, trên mặt bỗng nhiên có chút không đành lòng.

Lần trước khi nghe được câu nói này, đã là thật nhiều năm về trước, Vương Cẩm quỳ trước mặt ông mà nói.

Đến nhà hàng, Vương Cẩm để bố mẹ vào trong trước, sau đấy đứng bên ngoài phòng gọi điện cho Vương Siêu, Vương Siêu nói mấy phút nữa là tới, anh liền trực tiếp đứng đợi luôn ở cửa, muốn đồng thời cùng Ngạn Dung đi vào.

Quả nhiên mấy phút sau, Vương Siêu mang theo Ngạn Dung đến.

Ngạn Dung thấy hắn, hào hứng chạy tới.

Vương Cẩm: "... Sao lại không mặc áo sơ mi kia?"

Ngạn Dung hơi khẩn trương sờ sờ cổ áo, lại mong đợi hỏi: "Cái này nhìn đẹp không?"

... Đẹp quá, đẹp đến mức Vương Cẩm không biết nên khen cậu thế nào.

Cậu mặc một cái áo ngắn tay, tơ lụa xanh lam, đường viền màu trắng, vạt áo đối xứng, nút kết long phượng, như một búp bê tinh xảo mặc Đường trang, hai con mắt như được dùng đá quý cùng màu với bộ Đường trang để khảm vào, lộ ra cổ, cánh tay, khuôn mặt và ngũ quan giống như được bạch ngọc trơn bóng mài thành.

Cậu không giống một bé trai, cậu giống như một thứ được điêu khắc tinh xảo, là một tác phẩm nghệ thuật vô cùng khéo léo, đẹp đến cùng cực.

Vương Siêu từ phía sau tiến đến, cười hì hì nói: "Đẹp chứ ha? Bộ này là lúc em còn chưa phơi đen mua đó, chỉ mặc có một lần đi chụp tạp chí thôi, vai hơi chật, cậu ấy mặc thì vừa khít."

Vương Cẩm giơ giơ ngón cái với hắn.

Ngạn Dung thấy anh thích, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên đắc ý, rất vui luôn.

Ba người đi đến cửa phòng riêng, Ngạn Dung lại khẩn trương, không tự chủ được trốn sau lưng Vương Cẩm.

Vương Cẩm động viên: "Đừng sợ, bọn họ sẽ thích em."

Vương Siêu phụ họa, nói: "Chính xác, vợ xấu còn muốn gặp bố mẹ chồng mà, em đây còn đẹp thế này."

Ngạn Dung hít một hơi.

Vương Cẩm đẩy cửa ra, kéo cậu đi vào, giới thiệu: "Bố, mẹ, đây là Ngạn Dung."

Cha mẹ nhà họ Vương nhìn chằm chằm Ngạn Dung, biểu cảm vi diệu.

– Hết chương 67

Chương 68: Ra mắt gia đình [2]

Mấy năm trước, thời điểm Vương Cẩm come out, bố mẹ Vương cũng không chấp nhận, vì lẽ ấy từ đầu đến cuối chưa từng thấy Kim Việt trực tiếp, chỉ nhìn ảnh Kim Việt, nhớ tới người này bề ngoài bình thường, khuôn mặt còn kiêu căng, tướng mạo mơ hồ còn hơi nham hiểm. Bọn họ khi ấy không chấp nhận xu hướng tình dục của Vương Cẩm, nhưng không ít lần ngầm điều tra, hỏi thăm bối cảnh gia đình cùng biểu hiện ở trường của Kim Việt, nghe được rất nhiều tin tức rằng Vương Cẩm đem người này cưng đến tận trời, nên càng thêm không thích Kim Việt, ở trong lòng bọn họ thì đây chính là một con phượng hoàng không bay được, tâm cơ rất nặng, chả khác nào một yêu tinh làm khổ người.

Bọn họ tuy rằng không thích, nhưng Vương Cẩm nhiều năm thế rồi vẫn không buông tay được, bọn họ còn cho rằng Vương Cẩm thích cái loại hình như thế, thời điểm nghe Vương Cẩm nói về Ngạn Dung, tự động não bổ ra một "Kim Việt" mười mấy tuổi.

Nhưng mà Ngạn Dung không giống như trong tưởng tượng của bọn họ.

Cậu chầm chậm từ sau lưng Vương Cẩm ló mặt ra, là một đứa trẻ rất có tinh thần, khuôn mặt đẹp lại anh tuấn, bên trong cặp mắt xanh kia thoáng có sự hồn nhiên thẹn thùng, giọng trong veo nói nhỏ: "Bác trai, bác gái khỏe ạ."

Nhìn một cái thôi đã làm người ta yêu thích nha!

Vương ba ba nhìn chằm chằm dõi theo Ngạn Dung, lại bất mãn trừng Vương Cẩm, cảm thấy Vương Cẩm là đồ phá hư cái đẹp, rất không biết xấu hổ.

Vương ma ma đem Ngạn Dung kéo đến bên cạnh mình ngồi xuống, tràn ngập tình thương của mẹ yêu mến hỏi mấy vấn đề như "Mười mấy rồi?" "Tiếng Trung có nghe hiểu hết không? "Học cao nhất?" "Học tập có căng thẳng không?".

Vương Cẩm đã nghĩ bố mẹ sẽ không làm khó Ngạn Dung, tuy nhiên không ngờ rằng sẽ dễ dàng yêu thích thế này. Không phải anh hoài nghi mị lực của Ngạn Dung, mà là anh và bố mẹ đã xa cách nhiều năm, trong tiềm thức của anh cảm thấy, người yêu của anh dù có như Ngạn Dung được người người yêu thích, cũng sẽ bị anh liên lụy, rất khó làm cho cha mẹ tán thành.

Nhưng bây giờ, một chút cũng không giống như anh mang Ngạn Dung đi gặp người nhà, là anh theo Ngạn Dung đi gặp gia đình Ngạn Dung thì có, hơn nữa anh còn bị ghét bỏ rồi.

Ngạn Dung vẫn rất là khẩn trương, Vương ma ma hỏi cậu một câu, cậu chung quy phải quay đầu lại nhìn Vương Cẩm một lần, chỉ lo chính mình sẽ không cẩn thận nói sai cái gì.

Vương Cẩm ngồi xuống bên cạnh Ngạn Dung, cười nhìn cậu, ra hiệu cho cậu mạnh dạn lên một chút.

Cậu từ từ cũng tốt lên rất nhiều, chí ít có thể trôi chảy trò chuyện với Vương ma ma.

Vương Siêu ngồi ở bên cạnh, bị lạnh nhạt, nói: "Mẹ, mẹ nhìn con cái đi!"

Mẹ hắn liếc mắt nhìn hắn, không quan tâm tiếp tục hỏi Ngạn Dung: "Bình thường ở lại ký túc xá trường à? Mấy người một phòng? Điều kiện tốt không?"

Vương Siêu: "... Mẹ! Mẹ nhìn con phơi nắng đen đi nhiều nè!"

Bố hắn ngồi một bên nói: "Muốn trắng làm cái gì? Tao thấy bộ dạng mày thế này rất tốt."

Vương Siêu vốn còn muốn tố khổ rằng cả tóc cũng không còn, vừa nhìn thấy ông bô mình da dẻ đen bóng cùng để đầu trọc mấy chục năm, không thể làm gì khác là nuốt giận vào bụng, không dám hó hé gì nữa.

Bố hắn tướng mạo tương đối dữ, ngày hôm nay thế mà vẫn luôn cố gắng làm quả mặt cha hiền lúng túng, cười híp cả mắt nhìn Ngạn Dung.

Là con út được cưng chiều nhất nhà họ Vương, hắn có cảm giác nguy cơ rất mãnh liệt, hắn cảm thấy địa vị của hắn có khả năng không trụ nổi rồi.

Một lát sau, Vương Tề mang vợ đến, một đại gia đình vui mừng hòa hợp ăn một bữa cơm.

Vương ma ma vẫn cứ gắp thức ăn cho Ngạn Dung, gắp đến mức đồ ăn trên đĩa trước mặt cậu xếp thành một ngọn núi nhỏ, còn không vui giục: "Dung Dung, ăn nhanh lên một chút, con ăn ít quá, còn đang phát triển đó, sao có thể ăn ít như thế được."

Ngạn Dung đành ăn hết ngọn núi nhỏ, cuối cùng còn thật nuốt không nổi mà vẫn miễn cưỡng ăn, Vương Cẩm không nhìn được, đem đĩa trước mặt cậu để qua bên mình.

Ngạn Dung mắt lóe sáng nhìn anh, hai người trao nhau cái mỉm cười.

Vương ma ma nhìn thấy, đũa gắp thức ăn dừng một chút, đem món ăn đã gắp thả lên bát Vương Siêu.

Cơm nước xong, đôi nhà Vương Tề cuối tuần đều muốn tăng ca, đi trước một bước.

Vương Cẩm và Vương Siêu cũng lái xe đến, vốn hai anh em còn cảm thấy bố mẹ nên ngồi trên xe Vương Siêu về nhà, nhưng Vương ma ma cứ lôi kéo Ngạn Dung không buông tay ngồi lên xe Vương Cẩm.

Vương Siêu ngẩng đầu lên trời trợn trắng mắt, thất sủng đến quá nhanh như cơn lốc xoáy.

Cuối cùng vẫn là bố lên xe đi cùng hắn.

Vương Cẩm lái xe ở phía trước, mẹ anh ngồi phía sau cùng Ngạn Dung tình cảm nồng nàn tán gẫu nguyên đoạn đường dài.

Trời nóng nực, Vương ma ma có hơi say máy bay cộng thêm bị cảm nắng, sau khi về nhà, hai ông bà liền trước tiên đi lên gác nghỉ trưa.

Vương Siêu không quen thói ngủ trưa, vào nhà lượn một vòng, cảm giác phát chán, thế là lại đi, nói là tìm mấy người anh em chơi.

Để lại hai người Vương Cẩm và Ngạn Dung, Ngạn Dung ăn no quá, có chút không thoải mái.

Vương Cẩm đi lấy mấy đi ra, Ngạn Dung uống vài viên, vẫn no đến mức khó chịu, hai hàng lông mày nhăn lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đau khổ.

Hai người ngồi sát nhau trên ghế sofa, Vương Cẩm đưa tay chậm rãi xoa xoa bụng cậu, dụ dỗ nói: "Trước hết đừng có nằm xuống, dựa vào anh ngủ một lúc, đợi lát nữa thoải mái hãy lên trên ngủ."

Ngạn Dung ôm lấy một cánh tay anh, tựa trên vai anh, tuy nhiên không cảm thấy mệt, yên tĩnh nghĩ lại một chuyện, nói: "Em rất quý bác trai và bác gái."

Vương Cẩm cười nói: "Bọn họ cũng rất quý em."

Ngạn Dung nói: "Bác gái gọi em là 'Dung Dung'."

Vương Cẩm nói: "Em thích được gọi thế à? Sau này anh cũng gọi thế nhé?"

Ngạn Dung nói: "Không muốn, em thích bác gái gọi em như vậy vì... như mẹ vậy."

Vương Cẩm nhíu mày, cúi đầu nhẹ nhàng hôn tóc cậu.

Chờ Ngạn Dung thoải mái hơn, cơn buồn ngủ cũng tới, tối hôm qua ngủ rất muộn, lại tốn không ít thể lực, tựa ở trên vai Vương Cẩm mơ mơ màng màng ngủ gật.

Vương Cẩm ôm cậu lên, cậu hơi tỉnh lại, mở mắt ra nhìn một chút, cũng không thèm để ý, tựa vào ngực Vương Cẩm, bị ôm lên gác, vừa chạm vào gối là ngủ ngay lập tức.

Người lớn tuổi ngủ không lâu, Vương ma ma ngủ nửa tiếng là tỉnh, rửa mặt xuống nhà, bất ngờ nhìn thấy Vương Cẩm ngồi một mình trong phòng khách, đang cầm đọc sách.

Bà hỏi: "Sao con không ngủ một giấc?"

Vương Cẩm bỏ Kindle xuống, nói: "Không ngủ được. Mẹ muốn uống nước ạ? Con vừa mới đun nước nóng."

Anh đứng dậy đi rót nước nóng, bưng đến cho mẹ mình.

Vương ma ma thấy anh như vậy, cũng biết là có chuyện muốn nói, liền ngồi xuống, nói rằng: "Thằng hai à, mẹ nghĩ gì thì mẹ nói đấy với con. Mẹ thấy, Dung Dung là đứa trẻ tốt, cũng yêu con chân thành, nhưng mà còn nhỏ quá, tương lai khó mà nói chắc được, cũng đâu có gì bảo đảm đâu, haizz."

Bà thật sự yêu thích Ngạn Dung, nhưng cũng rất lo lắng, chờ khi Ngạn Dung hào hoa phong nhã rồi, Vương Cẩm... làm sao bây giờ?

Vương Cẩm nói: "Con cũng không phải chưa tìm người bằng tuổi mình, cuối cùng thì cũng thế thôi, có thể có đảm bảo gì chứ? Thật muốn bên ai đó cả đời, mặc kệ người đó bao nhiêu tuổi, giới tính gì, vẫn luôn là một chuyện mạo hiểm. Nếu như ai ai cũng sợ không có bảo đảm, thì không ai muốn yêu đương nữa, cũng không muốn kết hôn, cũng giống như con trước đây vậy, toàn đi làm Tộc Không Cưới hết."

Vương ma ma nghĩ một lát, cảm thấy đạo lý này ngược lại cũng đúng, hơn nữa hiểu con không ai bằng mẹ, bà biết con trai mình là hạng người gì, ba thằng con nhìn tính cách thì nửa điểm cũng không giống nhau, nhưng thật ra giống nhau từ trong xương, đều là khi đã quyết định chuyện gì, chín con trâu cũng không kéo lại được.

Bà có chút bất đắc dĩ nói: "Con đã quyết tâm, mẹ cũng không khuyên nữa, vậy thì... cứ cố hết sức thôi."

Vương Cẩm cười cười với bà, nói: "Mẹ, còn có chuyện tính bàn với mẹ, chính là..."

Vương ma ma: "Nói đi chứ."

Trong ấn tượng của bà, đây là lần đầu tiên từ hồi Vương Cẩm trưởng thành mà ở trước mặt bà đỏ mặt, dáng vẻ còn như đang thẹn thùng.

Anh cười nói: "Con cùng Ngạn Dung dự định kết hôn."

Vương ma ma: "..."

Sau khi qua đi thời gian kinh ngạc ngắn ngủi, bà cũng không phải là hoàn toàn không chấp nhận được, chỉ hỏi: "Hiện tại?"

Vương Cẩm giải thích: "Đương nhiên không phải, qua mấy năm nữa, chờ sau khi cậu ấy 20 tuổi đã. Có điều con nghĩ, có thể để cậu ấy trước hết đổi xưng hô không?"

Vương ma ma có chút không hiểu lắm, hỏi: "Đổi xưng hô gì?"

Vương Cẩm nói: "Cậu ấy rất thích mẹ, cảm thấy mẹ như mẹ mình."

Vương ma ma run lên chốc lát, rồi gật đầu đáp ứng.

Ngạn Dung ngủ thẳng đến gần 4h mới tỉnh lại, trở mình một cái bò dậy rửa mặt chải đầu, sửa sang lại quần áo, chạy nhanh xuống dưới nhà.

Có người lớn chờ á! Cậu còn ngủ lâu như vậy, có bị xem là không lễ phép không đây?

Cậu chậm rãi đi xuống cầu thang, gọi: "Bác trai, bác gái."

Vương ma ma cười nói: "Tỉnh rồi? Nhanh xuống ăn vải này, Vương Siêu vừa nãy đặc biệt gửi về đó, Quảng Đông gì ý nhở..." Bà nhìn Vương ba ba.

Vương ba ba nói: "Phi Tử Cười."

Vương ma ma liền nói tiếp: "Đúng đúng đúng, Phi Tử Cười, con biết Dương Quý Phi chứ? Chính là ăn cái này nên mới mập."

Vương ba ba cười ha hả.

Ngạn Dung không biết cười thế nào, cậu căn bản là không biết Dương Quý Phi, lúng túng ngồi xuống đấy, cầm một quả vải lột vỏ, đôi mắt đảo quanh, Vương Cẩm đi đâu rồi nhỉ?

Vương ma ma nói: "Vương Cẩm nhận được điện thoại, đến bệnh viện rồi, nói không có chuyện lớn gì, chút nữa là về ngay."

Ngạn Dung gật gật, từ từ ăn vải.

Vương ba ba cùng Vương ma ma nhìn nhau, Vương ba ba cầm bao lì xì đưa ra, nói: "Dung Dung, cái này cho con."

Ngạn Dung: "... Mùa hè cũng phải qua một năm ạ?"

Vương ba ba lại bật cười.

Vương ma ma cười giải thích: "Đây là lì xì gặp mặt, quy củ của Trung Quốc, lần đầu tiên thấy con dâu tương lai, là phải cho, có ý nghĩa may mắn."

Ngạn Dung mở to hai mắt, con dâu? A a a a a a!!!

Cậu vui vẻ nhận lấy, cũng không nhìn bên trong có bao nhiêu tiền, lớn tiếng nói: "Cám ơn ạ, con chính là con dâu!"

Vương ba ba tiếp tục ha ha ha.

Vương ma ma nói: "Cầm rồi sẽ phải đổi xưng hô gọi ba mẹ nhé."

Tim Ngạn Dung đập siêu nhanh luôn, cẩn thận gọi lên: "Ba ba, ma ma."

Ba mẹ Vương đều cười nhìn cậu.

Cậu đỏ ửng mặt lên, cùng bộ Đường trang lụa màu xanh trên người đan xen nhau, vừa vặn tạo thành một cảnh đặc biệt vui mắt.

Tối đến Vương Cẩm trở về, Ngạn Dung đang giúp Vương ma ma gói sủi cảo dưa chua, cán vỏ rất ra dáng, thấy anh trở về, từ xa gọi anh: "Anh đã về rồi? Em đang giúp ma ma làm sủi cảo!"

Cậu có ý muốn khoe khoang đó.

Vương Cẩm hiểu được, đáp: "Được, anh rửa sạch tay rồi đến giúp nữa."

Lúc ăn cơm, Ngạn Dung mỗi khi cùng ba mẹ Vương nói chuyện, mỗi câu đều thêm vào 'ba ba' và 'ma ma', làm như không gọi là không ai biết.

Cậu vui vẻ như vậy, mỗi người đều cảm giác được.

Buổi tối trước khi ngủ, Vương ma ma lôi kéo cậu nói thầm với cậu mấy câu, rồi cậu mới đỏ mặt về phòng.

Nhìn cậu đi vào, Vương Cẩm hỏi: "Mẹ mình nói gì đó?"

Ngạn Dung bởi vì hai chữ "mẹ mình" này mà càng vui mừng hơn, nói: "Em không nói cho anh."

Vương Cẩm nửa đùa nửa thật uy hiếp nói: "Thật là không nói cho anh?"

Ngạn Dung đóng chặt cửa lại, không sợ hãi tẹo nào, vẻ mặt nhăn nhó nói: "Anh không được bắt nạt em, ma ma nói nếu như anh bắt nạt em, bà liền bảo ba ba quất anh."

Vương Cẩm: "..."

Anh đi qua đem ấn Ngạn Dung lên tường, mạnh mẽ cưỡng hôn, hôn xong hỏi: "Cái này có tính là bắt nạt em không?"

Ngạn Dung bị hôn đến mắt hơi ươn ướt, suy nghĩ một chút, nói: "Không tính."

Vương Cẩm cởi nút kết đầu tiên trên bộ Đường trang, đem tay vói vào bóp bóp, lại hỏi: "Thế này tính không?"

Ngạn Dung đỏ mặt nói: "Cũng không tính."

Vương Cẩm cười lên, đem cậu ôm lên giường, mạnh mẽ bắt nạt một phen.

Bị bắt nạt đến tàn nhẫn, Ngạn Dung khóc lóc ồn ào: "Anh đây là đang bắt nạt em! Em muốn đi mách ma ma!"

Vương Cẩm ở phía sau nắm eo cậu, bắt nạt càng ác hơn, Ngạn Dung lại vừa gọi anh là 'ba ba' vừa làm nũng xin tha.

Phòng sát vách phòng sát vách phòng sát vách, Vương ba ba dường như hơi bị ảo giác, luôn cảm thấy có người đang gọi ông.

– Hết chương 68

Chương 69: Bách tiên sinh luôn không vui

Rất nhanh thôi là được nghỉ hè.

Ngày được nghỉ, Ngạn Dung vốn đang hớn hở chờ Vương Cẩm tới đón cậu, kết quả là không chờ được Vương Cẩm, mà chờ được trợ lý của Lương Tỳ, thế mới biết Bách Đồ đi vùng khác quay phim xong đã trở về.

Cậu bị đón trở lại bên nhà Lương Tỳ và Bách Đồ.

Bách Đồ cao hứng ở nhà chờ cậu, dùng tay đo đo một chút, vui vẻ nói: "Lại cao lên rồi, tốt quá ha."

Ngạn Dung thật ra cũng có hơi nhớ anh, quan tâm hỏi: "Bách ca, anh hình như gầy đi, đóng phim rất vất vả sao?"

Cách xưng hô rõ ràng là có sự thay đổi, Bách Đồ cười nói: "Ai yoo, nói chuyện cũng càng giống người lớn rồi."

Lương Tỳ có việc nên muộn chút mới trở về, Ngạn Dung liền làm trợ thủ cho Bách Đồ, hai người cùng nhau bắt tay vào làm cơm, còn vừa trò chuyện trao đổi tình hình của mình gần đây.

Bách Đồ đương nhiên không thể không hỏi chuyện thành tích: "Thành tích cuộc thi cuối kỳ thế nào rồi?"

Ngạn Dung có chút kiêu ngạo nho nhỏ, lần này cậu đã đánh bại được kình địch Ben, một lần nữa đoạt lại ngôi đầu bảng.

Bách Đồ yên tâm nói: "Vậy thì tốt, em không biết anh lo cho em thế nào đâu, chỉ sợ thành tích của em bị ảnh hưởng."

Ngạn Dung hiếu kỳ hỏi: "Bị cái gì ảnh hưởng?"

Bách Đồ buột miệng nói: "Đương nhiên là Vương Cẩm."

Ngạn Dung rửa sạch bông cải xanh để vào trong rổ, nói: "Anh ấy đối với thành tích của em có ảnh hưởng đặc biệt lớn, mỗi cuối tuần Vương Cẩm đều phải kiểm tra bài tập của em, môn Vật Lý của em không tốt lắm, anh ấy còn dạy kèm em, anh ấy đặc biệt lợi hại luôn, là siêu học bá."

Bách Đồ: "..."

Anh lấy bông cải xanh tới, nói một câu: "Lương Tỳ cũng là học bá."

Ngạn Dung nghe không có rõ: "Cái gì?"

Bách Đồ không tiện lặp lại, nói: "Không có gì. Trời nóng nực, anh hai tháng tiếp theo không có ý định nhận công việc mới, ở nhà nghỉ hè với em, có được không?"

Ngạn Dung giật nảy cả người, bật thốt lên: "Không được."

Bách Đồ: "..."

Ngạn Dung sợ anh hiểu lầm, vội nói: "Anh có thể về nhà nghỉ ngơi một khoảng thời gian dài, đương nhiên là rất tốt, em cũng rất nhớ anh, nhưng mà em chỉ ở đêm nay thôi, ngày mai sẽ phải đi."

Cậu có thể đi đến chỗ nào? Còn không phải là nhà Vương Cẩm sao.

Bách Đồ không vui.

Thế là bắt đầu giở chiêu khuyên Ngạn Dung: "Anh nghe Lương Tỳ nói, Vương Siêu đợt này ở nhà làm tổ, có hắn ở bên cạnh quấy rối, em sao làm bài tập hè được, ở nhà của mình thanh tịnh hơn, anh còn có thể nấu cơm cho em, không như bên kia ngày nào cũng phải gọi đồ ăn ở ngoài, không lành mạnh chút nào."

Ngạn Dung nói: "Không cần gọi đồ ăn bên ngoài đâu, Vương Siêu thuê một dì giúp việc, nấu cơm ăn rất ngon đó, hắn nói một mình hắn ăn cũng phải nấu cơm, có thêm em cũng đâu khác gì lắm, hơn nữa hắn không có quấy rối đâu, đặc biệt yên tĩnh mà."

Bách Đồ còn lâu mới tin Vương Siêu "đặc biệt yên tĩnh", tuy nhiên rất khó nói làm sao để Ngạn Dung hiểu không nên đến chỗ Vương Cẩm, chẳng thể làm gì khác là phẫn nộ coi như thôi.

Chờ Lương Tỳ về, một nhà ba người rất ra dáng ăn một bữa cơm đoàn tụ.

Ngạn Dung vốn rất thân với Bách Đồ, mà vụ lần trước ồn ào chia tay với Vương Cẩm, Lương Tỳ giống như một gia trưởng an ủi khuyên bảo cậu, còn thay mặt cậu mắng Vương Cẩm một trận, vì lẽ đó hiện tại cậu cũng không quá tránh né Lương Tỳ, có thể thoải mái cùng Lương Tỳ nói mấy câu chuyện phiếm.

Bách Đồ tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn cảnh này cũng thấy vui.

Sự việc chia tay kia, Ngạn Dung khẳng định sẽ không tự mình nói ra, Lương Tỳ cũng không có ý định nói cho Bách Đồ biết, việc này trái lại có mấy phần giống bí mật nhỏ của hai bố con, không thể nói cho mẹ được.

Cơm nước xong, Ngạn Dung giành việc đi rửa sạch bát, xong ra ngoài thấy Lương Tỳ và Bách Đồ ngồi sát vào nhau trên sofa, cùng nhau xem điện thoại của Lương Tỳ, cử chỉ thân mật nhưng cũng không quá phận.

Cậu cũng không giống như trước kia vừa nhìn thấy mấy cảnh thế này liền lúng túng vội vàng chạy đi, hiện giờ ngược lại còn gọi một tiếng: "Anh."

Lương Tỳ cùng Bách Đồ đều quay đầu nhìn cậu.

Ngạn Dung nói: "Em có một chuyện muốn hỏi xem các anh có thể giúp một tay không?"

Cậu muốn xin chữ ký thần tượng của Kaitlyn thay nhỏ.

"Vậy tối ngày mai em sẽ trở về." Ngạn Dung nằm lì ở trên giường nói chuyện với Vương Cẩm: "Em vốn muốn hỏi thử chút xem có thể xin chữ ký hộ không, thế nhưng Bách ca vậy mà lại là bạn tốt của vị minh tinh kia, nên hẹn anh ta ngày mai tới nhà chơi, em có thể xin trực tiếp anh ta ký tên cho, còn có thể viết tên Kaitlyn, đến lúc đưa nhỏ, nhỏ nhất định sẽ rất vui vẻ."

Vương Cẩm ở đầu kia nói: "Được, anh ngày mai vừa lúc cũng có ca. Minh tinh mà nhỏ bạn em yêu thích là ai thế?"

Ngạn Dung nói: "Tên là Viên Thụy."

Vương Cẩm: "... Ồ, cậu ta?"

Ngạn Dung kỳ quái hỏi: "Làm sao?"

Vương Cẩm nói: "Anh cũng biết cậu ta." anh còn từng sờ trym cậu ta =)))

Ngạn Dung hơi kinh ngạc: "Sao chưa từng nghe anh nói tới?"

Vương Cẩm dường như có hơi chút do dự, một lát sau mới nói: "Cũng không phải quá thân quen, anh chỉ là rất thích xem gameshow cậu ta dẫn."

Tiếng Trung của Ngạn Dung thật không đủ đô để có thể xem hiểu gameshow Trung Quốc, trước đây còn vì Lương Tỳ mà nhẫn nại cố gắng xem, hoàn toàn không 'thẩm' được chỗ buồn cười, vô vị nói: "Đành vậy thôi, đã hẹn anh ta ngày mai đến mất rồi."

Vương Cẩm nói: "Ừm."

Ngạn Dung lại vui vẻ lên, nói: "Anh tối mai tan ca là có thể thấy em ngay!"

Vương Cẩm nở nụ cười.

Ngạn Dung nói tiếp: "Em thi đứng thứ nhất đó, anh đã hứa em mà đứng nhất sẽ mang em đi Disneyland Thượng Hải, anh không có quên đó chứ?"

Vương Cẩm cười nói: "Đã đặt vé rồi."

Ngạn Dung hoan hô: "Quá là tốt! Vương Cẩm Châu tốt nhất thế giới!"

Sau khi cúp điện thoại, Vương Cẩm mắt vẫn cong cong, tiếp tục đọc sách một lúc, đột nhiên trái suy phải nghĩ, mơ hồ có loại linh cảm không lành.

Ngày hôm sau, Ngạn Dung dậy rất sớm, cùng Bách Đồ chuẩn bị đồ ăn sáng, chờ Lương Tỳ dậy rồi, bọn họ lại như một nhà ba người bình thường cùng nhau ăn xong bữa sáng, Lương Tỳ liền muốn ra cửa đi làm.

Lương Tỳ xuất thân rất tốt, tiến vào giới giải trí chỉ vì hứng lên mới làm, nhưng không phải xuất thân chính quy, đóng phim ca hát đều không được, trước đây cũng giống như cái người tên Viên Thụy sẽ tới đây hôm nay, là một MC. Sau đấy hắn và Bách Đồ bên nhau rồi, cả ngày ghét bỏ công ty quản lý của Bách Đồ tài nguyên kém, càng ngày càng ghét, thế là dứt khoát xây cho Bách Đồ một studio, người điều hành cũng chính là hắn. Hai năm qua ngoài việc làm MC chính cho một chương trình gameshow lớn đang hot, những lúc khác đều ở studio xử lý công việc, chuyên tâm sắp lịch trình và công tác cho Bách Đồ, mặt khác cũng chậm rãi ký hợp đồng với vài người mới đang nổi, studio danh tiếng càng lúc càng lớn, hắn bỗng trở nên bận rộn, so với Bách Đồ còn bận hơn nhiều.

Ngạn Dung ở chỗ này dọn bát đũa, lén lút nhìn huyền quan.

Lương Tỳ và Bách Đồ đứng đó hôn tạm biệt, không hề kịch liệt, nhẹ nhàng, một hình ảnh đặc biệt ôn nhu đẹp đẽ.

Ngạn Dung nhanh chóng xoay đầu lại, không nhịn được ngóng trông mà nghĩ, sáng sớm mai trước khi Vương Cẩm ra ngoài đi làm, cậu cũng phải đứng ở cửa cùng Vương Cẩm hôn tạm biệt.

Hơn 9h sáng, chuông cửa vang lên.

Nhà bọn họ là kiểu căn hộ Duplex, Bách Đồ đang ở trên sân thượng phơi quần áo, Ngạn Dung liền chạy đi mở cửa.

Đứng ngoài cửa là một người đàn ông trẻ tuổi, dáng người siêu cao, đôi mắt rất to, nước da đen nhẻm.

Người kia kỳ quái nhìn cậu, sờ sờ đầu, lại lùi hai bước, ngẩng đầu nhìn biển số trên cổng nhà, mờ mịt hỏi cậu: "Đây là Lương... nhà Lương tiên sinh phải không?"

Ngạn Dung nhìn thấy Kaitlyn làm 'vẻ mặt bao ngu' này nhiều lần rồi, thế nên nhìn một chút liền nhận ra người này là ai, vội nói: "Vâng, chào anh, mời anh vào."

Chủ nhân 'vẻ mặt bao ngu' liền đi vào.

Ngạn Dung không có kinh nghiệm đón khách, hai người lúng túng đứng đó mười mấy giây, Ngạn Dung mới nói: "Mời ngồi."

Nhìn đối phương ngồi xuống, cậu hướng lên trên lầu hô: "Anh, khách đến rồi!"

Bách Đồ đi tới hành lang nhìn thấy, nhiệt tình nói: "Viên Thụy đến rồi à."

Mới vừa ngồi vững Viên Thụy vèo một cái nảy lên, vui rạo rực nói: "Đúng đó, nam thần em đến rồi nè!"

Bách Đồ rất nhanh từ trên lầu đi xuống, Viên Thụy lại vui vẻ dõi theo anh, nói: "Mấy tháng rồi không có gặp anh, anh càng đẹp trai hơn."

Bách Đồ nói: "Nào có, em ấy, anh xem gameshow mới của em rồi, nhìn bảnh quá ha."

Tuy rằng Viên Thụy rất đen, nhưng Ngạn Dung vẫn nhìn ra cậu ta đang hơi đỏ mặt, dáng vẻ còn vô cùng thẹn thùng nói: "Cũng tạm được, đâu có bảnh lắm đâu."

Bách Đồ giới thiệu Ngạn Dung: "Đây là Ngạn Dung, em trai anh."

Ngạn Dung từng gặp bạn bè Lương Tỳ và Bách Đồ mấy lần, thường thường đều giới thiệu như thế.

Bách Đồ và Viên Thụy tán gẫu một chút, ban đầu đều là việc anh đóng phim, rồi thì công việc gần đây của Viên Thụy, Ngạn Dung ở một bên buồn bực ngán ngẩm nghe, cứ như một đứa nhỏ mỗi lần phải theo người lớn trong nhà tiếp khách.

Hai người kia nói nói rồi lại nói, Viên Thụy đột nhiên hưng phấn nói một câu: "Đúng rồi, bạn trai em lọt vào vòng trong của một cuộc thi thiết kế có giải thưởng rất lớn, tháng sau phải sang Italy tham gia lễ trao giải, nhất định có thể nắm được giải thưởng."

Bách Đồ nhanh chóng liếc nhìn Ngạn Dung.

Ngạn Dung còn chưa phản ứng lại.

Viên Thụy phát hiện mình nói ra câu không nên nói, vội vàng ngậm miệng, hối hận không thôi.

Bách Đồ nói: "Không sao đâu, Ngạn Dung sẽ không nói lung tung."

Ngạn Dung thế nhưng phản ứng lại, chủ động nói với Viên Thụy: "Em biết anh là gay mà, còn nghe nói anh cùng bạn trai hôn nhau bị quay được nữa."

Viên Thụy vẻ mặt càng thêm ủ rũ.

Điện thoại Bách Đồ vang lên, là liên quan đến chuyện công việc, anh liền đứng dậy đi vào phòng nghe điện thoại.

Viên Thụy ngậm chặt miệng, đôi mắt nhìn Ngạn Dung.

Ngạn Dung vẫn muốn trước hết xin ký tên cái đã, đi thẳng vào vấn đề nói: "Em có một bạn học rất hâm mộ anh, anh có thể ký tên cho nhỏ không? Nếu có thể viết tên nhỏ nữa thì càng tốt."

Viên Thụy gật gật đầu.

Ngạn Dung nhanh chóng đem giấy bút đã sớm chuẩn bị kỹ mang ra, đưa tới trước mặt Viên Thụy.

Viên Thụy nhận lấy, cuối cùng cũng chịu mở miệng, hỏi: "Nhỏ tên gì?"

Ngạn Dung nói tên Kaitlyn, Viên Thụy viết, còn thêm một câu chúc phúc, vẽ một cái mặt nhỏ đáng yêu.

Ký cũng ký xong rồi, lại có chút lúng túng.

Bách Đồ còn chưa đi ra, Ngạn Dung cũng không tiện bỏ đi, suy nghĩ nát óc một chút, nói: "Anh biết Vương Cẩm Châu, à không, Vương Cẩm chứ?"

Viên Thụy thoáng cái lên tinh thần, nói: "Bác sĩ Vương? Biết chứ, hắn siêu siêu đẹp trai!"

Ngạn Dung: "..."

Viên Thụy nói: "Anh trước đây bị thương, hắn xem vết thương giúp anh."

Ngạn Dung thuận theo hỏi thăm: "Bị thương nghiêm trọng không?"

Viên Thụy 'phừng' một phát đỏ mặt lên, nói: "Không nghiêm trọng... Ờ mà, cũng có nghiêm trọng."

Ngạn Dung lại hỏi: "Bị thương chỗ nào? Hiện tại khỏi chưa?"

Viên Thụy khép khép chân, nhỏ giọng nói: "Sớm khỏi rồi."

Ngạn Dung chú ý đến cái động tác quỷ dị này, radar điên cuồng chuyển động.

... Cậu nói với Vương Cẩm rằng mình muốn đi phơi nắng cho đen một chút, Vương Cẩm còn không để cho cậu đi, nói anh thích da trắng. Gạt người!

Ngày mai cậu sẽ không cùng Vương Cẩm hôn tạm biệt!

Cậu có chút tức giận nhìn Viên Thụy.

Viên Thụy hoàn toàn không biết mình đã chọc phải cậu bạn nhỏ này ở điểm nào, kiên trì đến cùng cẩn thận nói: "Bác sĩ Vương là người rất tốt."

Ngạn Dung nói: "Không tốt gì sất."

Viên Thụy: "... Không tốt chỗ nào? Anh thấy hắn rất tốt mà."

Ngạn Dung nói: "Đối xử với anh rất tốt hả?"

Viên Thụy suy nghĩ một chút, mặt lại đỏ lên trông rất khả nghi, nói: "Đúng là rất tốt."

Ngạn Dung sắp tức chết rồi.

Bách Đồ nói chuyện điện thoại xong đi ra, phát hiện Ngạn Dung đang xù lông, mà Viên Thụy vẻ mặt lại vẫn trông bao ngu.

Anh ngạc nhiên nói: "Sao thế này?"

Ngạn Dung thở phì phì không nói lời nào.

Viên Thụy vô tội nói: "Em cũng không biết."

Có Bách Đồ ở đây, cậu ta suy đoán nói: "Em trai anh hình như không thích Bác sĩ Vương lắm thì phải?"

Bách Đồ: "..." Nếu thật thế thì còn gì bằng!

Anh còn chưa biết Viên Thụy có quen Vương Cẩm, hỏi: "Em và Vương Cẩm quen nhau à?"

Viên Thụy gật đầu.

Ngạn Dung ngay lập tức hỏi: "Các anh tại sao quen nhau?"

Viên Thụy nói: "Thì, thì lần trước bị thương đi khám á."

Ngạn Dung nói: "Sau đó thì sao?"

Viên Thụy nói: "Không có sau đó."

Ngạn Dung không tin, chất vấn: "Vậy vừa nãy anh đỏ mặt cái gì?"

Viên Thụy thật sự không tiện nói ra, lại cảm thấy như đang bị thẩm vấn, oan ức nhìn Bách Đồ.

Bách Đồ đầu óc mơ hồ, nói: "Ngạn Dung, em đang làm gì vậy?"

Ngạn Dung cả giận nói: "Anh ta đỏ mặt, còn..." Cậu không biết nên hình dung thế nào hành động cố gắng khép khép chân của Viên Thụy, bực bội nói một câu: "Còn như vậy! Em đều nhìn thấy!"

Bách Đồ không hiểu ra sao hỏi: "Như nào?"

Ngạn Dung không nói rõ ràng được, cậu chính là đang tức lắm, đứng lên chạy về phòng.

Bách Đồ suy nghĩ một chút, hỏi Viên Thụy: "Em bị thương chỗ nào? Mà còn để cho Vương Cẩm nhìn?"

Viên Thụy mím mím môi, hết sức khó xử, nhỏ giọng nói: "Trứng dập."

Ngạn Dung trở về phòng liền gọi ngay cho Vương Cẩm, hỏi: "Vương Cẩm Châu! Anh cùng Viên Thụy đã làm những gì?"

Vương Cẩm đã sớm chuẩn bị sẵn tinh thần, lập tức khai ngay: "Không làm gì cả, cậu ta quay tiết mục bị mài xước da tinh hoàn, tìm anh xem qua."

Ngạn Dung chưa từng nghe thấy từ kia bao giờ, nói: "Da chỗ nào cơ?"

Vương Cẩm nói: "Chính là trứng chym đó."

Ngạn Dung: "..."

Vương Cẩm sẵn sàng khai báo mười mươi rõ ràng: "Anh chỉ giúp cậu ta thoa thuốc, thế nhưng có đeo găng tay, những cái khác đều không làm, chỉ gặp mỗi lần đó, sau này chưa từng gặp lại."

Ngạn Dung nắm chặt điện thoại không nói lời nào.

Vương Cẩm cố ý nói: "Viên Thụy và bạn trai mình vẫn rất tốt, không vừa mắt anh đâu."

Ngạn Dung nói: "Vậy nhưng anh ta còn nói anh rất rất đẹp trai."

Vương Cẩm nói: "Cậu ta nhất định là cũng thấy em rất rất đẹp trai."

Ngạn Dung lầm bầm: "Anh ta không có nói, chỉ nói anh đẹp trai thôi."

Nói chuyện điện thoại với Vương Cẩm xong, cậu do dự một lát, lại ra ngoài.

Cậu biết vừa nãy mình tức giận cái chuyện không đâu, tuy rằng có chút mất mặt, nhưng cậu đã làm cho khách khó xử như vậy, cậu nên đến xin lỗi.

"Xin lỗi, vừa nãy em rất không lễ phép." Cậu thành khẩn nói với Viên Thụy.

Viên Thụy vội vàng khoát tay nói: "Không sao không sao đâu."

Cậu ta đã nghe Bách Đồ nói việc Ngạn Dung và Vương Cẩm yêu nhau, cũng hiểu rõ khi nãy Ngạn Dung hiểu lầm cái gì.

Hiềm khích lúc trước tiêu tan, hai người trái lại so với ban đầu còn thân hơn một chút.

Viên Thụy nói: "Bạn trai em thật sự rất đẹp trai á, em cũng đẹp trai nữa."

Cậu ta thật sự ao ước trắng được như Ngạn Dung.

Ngạn Dung kiêu ngạo nói: "Ừ, chúng em đúng là rất đẹp trai."

Viên Thụy cố nhịn nhưng không được, mở album ảnh cho Ngạn Dung xem, nói: "Đây là bạn trai anh, anh ấy cũng siêu siêu đẹp trai."

Ngạn Dung vẫn cảm thấy Vương Cẩm đẹp trai hơn, nhưng vẫn khách khí nói: "Không tồi không tồi."

Viên Thụy mặt mày hớn hở nói: "Đúng chứ? Anh ấy là nhà thiết kế đá quý, mới lọt vào vòng trong một cuộc thi thiết kế lớn, tháng sau phải đi..."

Ngạn Dung nói tiếp: "Italy chứ gì, anh vừa nãy có nói rồi."

Viên Thụy cười hì hì: "Anh ấy đặc biệt tài hoa."

Ngạn Dung nói: "Bạn trai em cũng rất lợi hại nhé, anh ấy từng cắt ruột thừa cho em, còn dạy kèm Vật Lý cho em nữa."

Viên Thụy nói: "Oa, quá siêu quá lợi hại."

Ngạn Dung còn nói: "Anh ấy mấy hôm nữa còn mang em đi Disneyland Thượng Hải."

Viên Thụy lần này thật sự ước ao, nói: "Anh cũng muốn đi cùng bạn trai đến đó, nhưng mà quá nhiều người, người đại diện không cho anh đi."

Ngạn Dung an ủi anh ta: "Chờ anh không hot như bây giờ thì đi."

Viên Thụy nói: "Ừa, chờ anh hết thời là tốt rồi."

Bách Đồ ngồi đối diện, cảm thấy đây là một vụ show ân ái nhàm chán nhất mà mình từng nghe.

Lương Tỳ tài hoa như thế kìa, các cưng nhìn hắn đi rồi hãy khoe á!

– Hết chương 69 –

Chương 70: Vua sư tử

Vương Cẩm mang Ngạn Dung đi Disneyland chơi hai ngày, Bắc Kinh khô nóng nghênh đón trời mưa liên tiếp mấy ngày, nhiệt độ tháng bảy cũng theo đó hiếm khi được dịp dễ chịu hẳn.

"Anh nhìn cái này đi, đáng yêu đúng không?" Ngạn Dung vội vàng khoe hàng cậu mang từ Disneyland về, giơ một con thú bông lên, nói: "Rất đáng yêu đúng không?"

Vương Siêu đưa tay nhận lấy, sư tử con nho nhỏ, moe moe, để trên tay cũng không rơi, hắn lắc lắc tay, sư tử con liền rung chân rung tay, hắn có chút yêu thích, đến độ cầm không buông tay nghịch một lúc.

Ngạn Dung liền hào phóng nói: "Con này cho anh đó, em còn có một con càng đáng yêu hơn, anh coi nè."

Cậu lại lấy ra một con thú nhồi bông, là liền nhau, Tiểu Simba nằm nhoài trên lưng Mufasa, hai cha con thân mật không kẽ hở.

Cậu đem hai con sư tử ôm vào trong ngực, vui vẻ nói: "Vương Cẩm Châu cũng đặc biệt thích cái này."

Vương Siêu nghe thấy cậu trong lúc tình thú có gọi Vương Cẩm là 'ba ba', dâm đãng cười khà khà hai tiếng.

Ngạn Dung lại cầm quà tặng ra, lúc cậu cùng Vương Siêu chơi với nhau, có nghe Vương Siêu nói thích siêu anh hùng Marvel, nên đặc biệt mua cho Vương Siêu huy hiệu và móc khóa hình Marvel, Iron Man Captain America gì đó, mỗi kiểu đều mua một cái.

Hai người chơi đến tận trưa, ăn cơm xong, Vương Siêu liền muốn đi ra ngoài công tác, hắn muốn phát hành album cá nhân vol.2 của mình sau khi solo.

Mấy ngày nay ở Thượng Hải chơi hăng quá nên Ngạn Dung hoàn toàn không muốn ngủ trưa, hỏi: "Anh tiện đường không? Em muốn đến bệnh viện."

Vương Siêu nói: "Đến đấy làm gì? Anh hai đi làm đó, em có đến ảnh cũng không cùng em chơi đùa được đâu."

Ngạn Dung nói: "Em không muốn ở nhà một mình, em mang bài tập theo, có thể ngồi làm trong văn phòng của anh ấy."

Vương Siêu sờ sờ huy hiệu Iron Man trước ngực, cười trêu: "Không tiện đường cũng có thể đưa em đi."

Ngạn Dung cao hứng chạy đi thu dọn sách vở và balo.

Vương Siêu đưa cậu đến đấy xong đi luôn, mình cậu đeo balo đi lên tầng tìm Vương Cẩm.

Cửa phòng làm việc khép hờ, Ngạn Dung liền trực tiếp đẩy cửa vào, nhìn thấy Vương Cẩm nằm chợp mắt trên chiếc giường khám kia, liền nhẹ chân nhẹ tay đi vào, chậm rãi đóng kín cửa, đi tới cạnh giường nhìn Vương Cẩm.

Vương Cẩm không mặc áo blouse trắng, trên mặt đeo bịt mắt, lồng ngực phập phồng đều đều, không có bị đánh thức.

Ngạn Dung nghĩ lại một chút, tối hôm qua bọn họ từ Thượng Hải trở về, bởi vì trời mưa, kẹt xe rất nghiêm trọng, hơn 12h mới về được nhà. Cậu còn rất hưng phấn, đem mấy con thú bông và đồ lưu niệm đem hết ra bày trên giường, chờ nghịch đủ, lúc ngủ cũng sắp 3h rưỡi rồi.

Thế nhưng Vương Cẩm sáng nay vẫn 7h đã rời giường đi làm.

Anh hẳn là rất mệt nhỉ.

Ngạn Dung lui lại mấy bước, đến bên bàn làm việc ngồi xuống, gục xuống bàn nhìn Vương Cẩm ngủ, lại suy nghĩ, cảm thấy mình hình như quá ham chơi, quá không hiểu chuyện.

Sau một lát, Vương Cẩm giật giật, vừa tháo bịt mắt vừa ngồi dậy, trước mắt còn có chút mơ hồ, sau đó liền nhìn thấy Ngạn Dung bên cạnh bàn.

Vương Cẩm: "... Đến lúc nào thế?"

Ngạn Dung còn đang nằm nhoài ở đó nhìn anh, nói: "Được 5′ rồi, Vương Siêu đưa em đến."

Vương Cẩm đứng dậy đi đến đấy xoa xoa tóc cậu, cười nói: "Anh vừa mở mắt ra, còn tưởng mình vẫn đang mơ."

Ngạn Dung ngửa mặt lên nói: "Anh vừa nãy mơ thấy em à?"

Vương Cẩm nói: "Ừ."

Ngạn Dung hứng thú nổi lên, không nằm úp sấp nữa, ngồi dậy nói: "Mơ về em thế nào?"

Vương Cẩm vẫn chỉ cười, nói: "Không nói cho em."

Ngạn Dung nói: "Mộng xuân hả?"

Lời này vừa nghe là biết ngay học từ Vương Siêu, Vương Cẩm không trả lời vấn đề này, nói: "Mang bài tập theo chứ?"

Ngạn Dung bé ngoan nói: "Có mang, chờ lát nữa anh cứ yên tâm công tác, em ngồi ở đây làm bài tập."

Vương Cẩm cúi người xuống, Ngạn Dung nhanh chóng cười nhắm mắt lại, hai người trao cái hôn ngọt ngào.

Hôn xong, Vương Cẩm đi đến cạnh giá treo lấy áo blouse trắng mặc vào, nói: "Buổi chiều có một buổi hội chẩn lớn, sẽ rất bận đấy, vậy nên em phải cố gắng làm bài tập, không được chỉ lo chơi."

Ngạn Dung từ ghế ngoài đổi đến ghế trong bàn làm việc của Vương Cẩm, không câu nệ gì ngồi ở đó, nói: "Biết rồi!"

Vương Cẩm đi ra ngoài, cậu một mình nghiêm túc cẩn thận làm bài tập hè.

Làm hơn một tiếng đồng hồ, mỏi tay, cậu mới dừng lại, dùng cốc của Vương Cẩm uống nước xong, cũng đến cái giường khám bệnh kia nằm xuống nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, lúc mở mắt nhìn thấy tấm bản đồ cơ thể người trên tường, nhớ đến một ít chuyện cũ, thân thể có chút nóng lên, vội vàng ngừng lại không dám nghĩ nữa, bò dậy trở lại bàn, lấy điện thoại di động ra chơi.

Cậu khi nãy làm bài tập nên tắt wifi, hiện tại vừa mở lên, phát hiện mấy bức ảnh đi Disneyland chơi đăng trong group lớp sáng nay nhận được rất nhiều bình luận và like, ngoại trừ nói hình như chỗ đó rất đẹp chơi rất vui, còn có mấy bình luận hỏi "Đi với ai đó? Sao mấy bức ảnh có mỗi mình cậu thế hử?" Chỉ có mấy bạn học chơi thân mới bình luận trêu chọc kiểu này.

Lần trước cậu ở trường công khai chuyện cậu và Vương Cẩm yêu nhau, sau đó tuy rằng không ai ở trước mặt cậu nói mấy câu khó nghe, nhưng vẫn sẽ có mấy người ngấm ngầm nói này nói nọ, cậu cũng không muốn quá kiêu căng, nên xưa nay chưa từng ở trong group lớp nhắc đến Vương Cẩm hoặc đăng hình anh, lần này cũng chỉ đăng mấy tấm Vương Cẩm chụp một mình cậu.

Vương Cẩm trong tấm ảnh nào cũng đều rất đẹp trai, không thể đăng khá là đáng tiếc.

Ngạn Dung quay lại Timeline thưởng thức khuôn mặt đẹp trai của Vương Cẩm một lúc, rồi lại cảm thấy chỉ có mình mình nhìn thấy thôi cũng tốt, Vương Cẩm đẹp trai thế này là của cậu, không muốn để cho những người khác xem.

Lúc này có người đến gõ cửa, Ngạn Dung đáp một tiếng: "Chủ nhiệm Vương không có ở đây."

Cửa bị đẩy vào, lộ ra một khuôn mặt quen thuộc, người kia nói với cậu: "Thì ra là cậu ở đây à? Ba ba cậu đi đâu rồi?"

Là cậu trai tên Thông Thông kia, cậu ta không có ngồi xe lăn, vững vàng đứng ở cửa.

Ngạn Dung có chút kinh hỉ, nói: "Cậu khôi phục rồi, thật là tốt quá!" Một giây sau lại xị mặt xuống, hỏi: "Cậu tìm hắn làm gì?"

Thông Thông nói "Ngày mai tớ phải xuất viện rồi, muốn đến chào tạm biệt chú ấy."

Ngạn Dung nghĩ một chút, cảm thấy đây ngược lại cũng là lần cuối, chi bằng hào phóng tí, thế là nói: "Hắn bận việc rồi, chờ đến lúc trở lại, nếu như kịp, thì có thể chào tạm biệt."

Thông Thông hết sức cao hứng, nói: "Vậy tớ có thể vào chờ chú ấy không?"

Ngạn Dung nói: "Có thể."

Thông Thông đi vào, Ngạn Dung chỉ chỉ cái ghế, nói: "Cậu ngồi yên đó, không được lộn xộn."

Thông Thông liền nghe theo lời cậu ngồi xuống.

Yên lặng chốc lát, Thông Thông chủ động nói: "Tớ tên Diệp Văn Thông."

Ngạn Dung khó chịu nói: "Tôi là Ngạn Dung."

Thông Thông nói: "Vương Ngạn Dung?"

Ngạn Dung: "... Tôi không phải họ Vương."

Thông Thông cho rằng cậu theo họ mẹ, cũng không hỏi kỹ, nhìn thấy trên bàn có bài vở, hỏi: "Các cậu nhiều bài lắm à?"

Ngạn Dung nói: "Không nhiều lắm."

Thông Thông nói: "Tớ đã lỡ mất bài giảng hai tháng, sau khi xuất viện còn muốn học bù, nhất là Vật Lý, tớ đặc biệt thích môn Vật Lý, cậu học giỏi nhất môn nào?"

Ngạn Dung – Vật Lý không tốt – giật giật môi, cuối cùng vẫn nói: "Trung Văn."

Thông Thông kinh ngạc nhìn cặp mắt xanh của cậu.

Ngạn Dung nói: "Thật đó, thành tích Trung Văn của tôi lần nào cũng đứng đầu lớp."

Thông Thông: "... Trường cậu có người Trung Quốc nào không?"

Ngạn Dung từ chối trả lời vấn đề này.

Vương Cẩm bận bịu nguyên cả buổi chiều, buổi hội chẩn cuối cùng cũng kết thúc, anh trở lại văn phòng, nhìn thấy Thông Thông cùng Ngạn Dung sóng vai ngồi một chỗ, hai cái đầu sắp sát hẳn vào nhau, đang cùng nhau nghĩ cách giải bài tập trên sách.

Thông Thông nhìn thấy anh trước tiên, vui vẻ đứng lên, nói: "Chủ nhiệm Vương, chờ chú nửa ngày rồi đấy, cháu ngày mai sẽ xuất viện, đến chào tạm biệt chú đây."

Cậu ta hưng phấn nói chuyện với Vương Cẩm, anh đáp lại từng câu, đôi mắt quét một vòng quanh Ngạn Dung, Ngạn Dung lại không có ngẩng đầu, tập trung tinh thần làm bài tập.

Chờ Thông Thông nói hết mấy lời muốn nói, phải đi, chào Ngạn Dung một tiếng: "Ngạn Dung, tớ đi đây."

Ngạn Dung lúc này mới ngẩng đầu lên nói: "Được, chúng ta liên lạc weixin sau."

Trên đường rời khỏi bệnh viện, cậu đặc biệt hưng phấn nói với Vương Cẩm: "Diệp Văn Thông dạy em một ít phương pháp để giải bài tập Vật Lý, em thử một chút, thật sự rất hữu dụng, đây là lần đầu tiên em cảm thấy Vật Lý cũng rất thú vị, cậu ta siêu thật đó."

Vương Cẩm: "... Ừ."

Ăn cơm xong về nhà, Ngạn Dung chạy lên tầng, tận dụng mọi thời cơ để làm ba trang trong sách bài tập Vật Lý, tốc độ cực nhanh, bình thường lúc làm bài câu nào cũng hỏi Vương Cẩm, hôm nay ấy nhưng một lần cũng không có hỏi.

Vương Cẩm ngồi bên cạnh đọc sách, đọc sách được một lát lại ngẩng đầu nhìn cậu một cái.

Chờ cậu làm xong, đem bỏ bút xuống, lười biếng duỗi người, đi qua đấy nhìn Kindle của Vương Cẩm, nhưng cậu xem không hiểu luận văn y học, lại quay về bàn ngồi, cầm điện thoại lên ấn ấn ấn.

Vương Cẩm nghe thấy tiếng tin nhắn weixin từ chỗ cậu, hỏi: "Nói chuyện với ai đấy?"

Ngạn Dung nói: "Diệp Văn Thông á."

Vương Cẩm bỏ Kindle xuống.

Ngạn Dung một bên nhắn weixin một bên mừng rỡ nói: "Nếu như quen cậu ta sớm một chút thì tốt quá, em có thể yêu môn Vật Lý sớm hơn."

Vương Cẩm: "..."

Anh dạy lâu như vậy cũng đâu thấy yêu, giờ có một buổi trưa đã yêu rồi, hay quá ha.

Hai người trước sau tắm rửa sạch sẽ, cùng lên giường.

Ngạn Dung nằm bên cạnh nhìn chằm chằm Vương Cẩm một lúc, Vương Cẩm giả bộ không biết, ngày thường Ngạn Dung mà bắt đầu kiểu này, không bao lâu sẽ ngay lập tức nhào lên cầu ân ái.

Anh sẽ chờ.

Kết quả Ngạn Dung nhìn anh không được bao lâu, cũng không nhào lên, lại cầm điện thoại bắt đầu lên weixin tán gẫu.

Vương Cẩm thất vọng vô cùng tận.

Cảm giác hiện tại của anh khá giống khi ấy, khi phát hiện Ngạn Dung và Ben rất thân nhau.

Cái cậu bệnh nhân tên Diệp Văn Thông kia, cẩn thận ngẫm lại, hình như cũng là một cậu bé trẻ tuổi đẹp trai.

Buồn bực đến độ muốn hút thuốc, nhưng là không có thuốc để hút, anh đành đứng dậy xỏ dép đi trong nhà, rót chén nước uống. Quay lại thì nhìn thấy trên bàn Ngạn Dung, một đống thú nhồi bông Disneyland được cậu chồng một đống từ lớn đến nhỏ bày ở đó, nhìn cẩn thận, đột nhiên cảm thấy thiêu thiếu cái gì.

Anh hỏi: "Ngạn Dung, con Simba bé con kia đâu?"

Ngạn Dung mắt đang dán vào điện thoại, đáp một câu: "Em trai anh thích, cho ảnh rồi."

Vương Cẩm không nói tiếp nữa, lên giường.

Ngạn Dung không phát hiện cái gì, hai tay còn đang cầm điện thoại ấn ấn ấn.

Vương Cẩm lại đứng lên, lần này không phải đi uống nước, trực tiếp mở cửa ra ngoài.

Ngạn Dung: "? ? ?"

Qua mười mấy phút, Vương Cẩm mới trở về.

Trong tay cầm con thú nhồi bông Simba bé con sáng nay Ngạn Dung đưa cho Vương Siêu.

Ngạn Dung: "..."

Vương Cẩm đem Simba bé con đặt lên trên cùng chồng gấu.

Ngạn Dung bỏ điện thoại xuống, hỏi: "Anh thích nó sao?"

Vương Cẩm nói: "Ừ."

Anh quay lại giường, nằm xuống, nhắm mắt lại.

Ngạn Dung ngồi bên cạnh nhìn anh.

Lúc ở trong cửa hàng Disneyland mua mấy con thú nhồi bông này, Ngạn Dung chọn con Mufasa cùng tiểu Simba liền nhau kia, con Simba con đơn này là Vương Cẩm chọn.

Ngạn Dung lúc đó nói: "Em thích Mufasa, không phải con này."

Cậu nhớ lại Vương Cẩm hình như có nói một câu: "Mufasa thích nó."

Ngạn Dung trong chớp mắt mở cờ trong bụng, nhào lên người Vương Cẩm, vui vẻ nói: "Vương Cẩm Châu, anh tại sao không nói rõ ra? Em còn tưởng là anh mua cho em, Vương Siêu nói thích, nên em mới cho ảnh, nếu như anh nói sớm, em còn lâu mới nỡ cho."

Vương Cẩm mở mắt ra.

Ngạn Dung hôn cằm anh một cái, làm nũng nói: "Ba ba, con chính là Simba nhỏ của ba."

Vương Cẩm rốt cuộc cũng nở nụ cười, một tay đem Ngạn Dung ôm vào trong ngực, một tay khác hướng xuống dưới sờ soạng, bóp bóp thịt mông mềm mại của Ngạn Dung.

Ngạn Dung bị bóp đến thoải mái, nhưng lại giẫy giụa không cho anh sờ tiếp, nói: "Ngày hôm nay không muốn làm tình."

Vương Cẩm hỏi: "Tại sao?"

Ngạn Dung nói: "Anh mấy ngày hôm nay đều không ngủ ngon, còn phải đi làm, anh quá mệt mỏi, ngày hôm nay nên ngủ sớm một chút."

Vương Cẩm kỳ thực cũng nghĩ, Ngạn Dung mấy ngày nay toàn chơi, buổi tối còn phấn khích không ngủ được, hôm qua hơn 3h mới ngủ, giờ vẫn nên ngủ sớm một chút tốt hơn, liền ngừng động tác, chỉ ôm Ngạn Dung nói: "Vậy thì cùng nhau ngủ sớm một chút."

Anh vươn tay tắt đèn, Ngạn Dung nằm nhoài trong lồng ngực của anh tìm một tư thế thoải mái, không động đậy.

Một lát sau, Vương Cẩm nói: "Ngạn Dung."

Ngạn Dung hỏi: "Hả? Anh sao còn chưa ngủ?"

Vương Cẩm cười nói: "Em không phải cũng vẫn thức à?"

Ngạn Dung nói: "Em... em đang nghĩ bài tập Vật Lý, Diệp Văn Thông vừa nãy ở trên weixin lại dạy em vài chiêu."

Vương Cẩm lại không cười nữa.

Ngạn Dung còn muốn nói gì đó, trên mông đột nhiên bị tét một cái.

Không quá đau, nhưng âm thanh rất là vang.

Cậu hơi ngu người: "Anh sao lại đánh em?"

Vương Cẩm nói: "Anh nổi nóng."

Ngạn Dung: "... Cái gì?"

Vương Cẩm nói: "Không được phép nằm trong lòng anh nhắc đến người khác."

Ngạn Dung: "..."

Vương Cẩm chỉ khi ở trong bóng tối mới chịu phát cáu như thế này.

Ngạn Dung cười nhẹ một tiếng, cố cọ cọ mặt vào ngực Vương Cẩm, nói: "Anh làm rất tốt, ghen liền phải nổi nóng."

Vương Cẩm lại nhẹ nhàng xoa xoa mông cậu, kỳ thực vẫn sợ đánh cậu đau.

Ngạn Dung ấy nhưng nhớ lại dư vị ấy, vô cùng yêu thích nói: "Anh lại tét em cái nữa đi, câu nói kia cũng lặp lại một lần luôn."

Vương Cẩm: "..."

Yên tĩnh chốc lát, Ngạn Dung nói: "Em có chút hối hận rồi."

Vương Cẩm vốn cũng không muốn đánh cậu, cũng đâu có máu S.

Ngạn Dung bò dậy, cởi quần lót nhỏ, sau đó tách hai chân ra, cưỡi trên người Vương Cẩm, hiển nhiên đã hơi động tình, cúi xuống, môi hầu như dán sát vào môi Vương Cẩm, nhỏ giọng nói: "Chúng ta vẫn nên làm tình đi, em quá thích anh như vừa nãy, anh nhanh chịch em đi, nhanh lên một chút nhanh lên một chút."

Dưới tầng làm đến long trời lở đất.

Trên tầng Vương Siêu phiền muộn đến chết mất thôi.

Hắn vừa nãy đem mấy cái huy hiệu siêu anh hùng Marvel gài hết lên ngực, dương dương tự đắc định tự sướng một tấm, còn chưa kịp mở camera, liền bị Vương Cẩm tông cửa mà vào làm cho sợ đến run run một cái, di động không cầm chắc rớt luôn xuống đất.

Hắn nghĩ mình lại làm chuyện xấu gì bị tóm được, dù sao cảnh tượng bị đánh ngày trước cũng đều là như thế, nhưng nghĩ tới nghĩ lui hình như không có mà, buồn bực nói: "Làm gì thế anh hai?"

Vương Cẩm đưa tay ra, nói: "Con sư tử nhỏ kia đâu? Đưa đây." Sau đấy liền cướp sư tử nhỏ đi.

Vương Siêu cảm thấy mình quá bi thảm, thất tình, phơi nắng thành trứng kho, mái tóc trước đây chẳng còn, fans chạy gần hết, đã đen lại càng đen hơn, hắn cảm thấy cuộc đời không còn gì gian nan hơn thế.

Ai mà ngờ được con mọe hắn vẫn còn có thể thảm hại hơn.

Hắn cũng rất yêu thích Simba a, tại sao lại muốn cướp Simba của hắn! =)))

– Hết chương 70

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy