VTS - NT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

∴ Ngoại truyện ∴

— Viên tiên sinh luôn không vui —

Viên Thụy × Sinh Trứng

Tác giả: Từ Từ Đồ Chi | Edit: Kurokochii

Nguồn: Weibo Từ Từ Đồ Chi ngày 17/08/2018

Viên Thụy sinh được một quả trứng.

Cậu đi quay ngoại cảnh ở vùng khác đến hôm nay mới về, tiểu biệt thắng tân hôn, cả đêm triền miên 'cảnh nóng'.

Sáng hôm sau Trịnh Thu Dương đi làm, Viên Thụy nằm trong chăn dưỡng sức, đột nhiên thấy bụng khó chịu, cứ nghĩ chắc do không rửa sạch 'chất nhờn', nhưng cậu mệt quá, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.

Sau đấy cậu gặp một giấc mơ quái gở, mơ thấy mình biến thành một con gà mái, nằm trong ổ đẻ một quả trứng. Tới khi tỉnh giấc cậu lại phát hiện, trong chăn ngoài mình ra, còn nhiều thêm một quả trứng to tầm 15cm.

Cớ gì cậu lại đẻ trứng!? Không lẽ tại hồi trước từng nghĩ muốn đẻ trứng cho Trịnh Thu Dương? Làm sao bây giờ!? Con người là động vật có vú, đẻ trứng thế quái nào được?

Vỏ quả trứng này giống màu da cậu như đúc, vừa nhìn là biết 'trứng' thân sinh!

Cậu ôm quả trứng ngẩn người không biết nên làm gì, mãi sau mới nhớ phải lên mạng tìm kiếm một lượt.

Cậu cẩn thận từng li từng tí để quả trứng sang bên cạnh, sợ nó lăn xuống đất nên còn dùng chăn bao quanh.

Lên Baidu gõ 'đàn ông đẻ trứng' tìm được hơn 100 kết quả, ở Ấn Độ thật sự có người đàn ông mỗi ngày đều đẻ trứng! Chồi ôi! Làm sao bây giờ!

Cậu bỗng nhiên nghĩ tới, bên trong quả trứng này là con của cậu với Trịnh Thu Dương đó.

"Ah." Trời ơi giờ tính sao.

Mặt trời ngả về tây, Trịnh Thu Dương tan tầm trở về, vào đến cửa nhưng không thấy Viên Thụy, nghĩ rằng cậu đi ra ngoài, đổi dép xong liền gọi điện cho cậu, thế nhưng tiếng chuông điện thoại reo lên từ trong phòng ngủ.

Còn chưa dậy nữa? Ngủ cả ngày luôn sao?

Trịnh tiên sinh nghiêm túc kiểm điểm hành vi đòi hỏi vô tội vạ của mình ngày hôm qua. Nhanh chóng bỏ điện thoại xuống, rón rén đi tới mở cửa phòng, muốn ngắm khuôn mặt đáng yêu khi ngủ của Viên Thụy một chút.

Kết quả là nhìn thấy Viên Thụy ngồi thù lù ở trên giường, đem chăn quấn thành mấy vòng dưới eo, nửa người dưới bao kín không kẽ hở.

Trịnh Thu Dương buồn bực nói: "Em làm gì đó?"

Viên Thụy hoảng sợ mở to hai mắt, lắp bắp nói: "Em, em, em ấp trứng."

Trịnh Thu Dương: "..."

Viên Thụy nói tiếp: "Thật đó, em đẻ trứng rồi."

Trịnh Thu Dương: "Ha ha ha ha ha ha ha ha."

Vẻ mặt Viên Thụy như đưa đám: "Không được cười! Em đẻ trứng thật luôn á!"

Trịnh Thu Dương cười không ngừng được, vài bước đi tới, nói: "Đâu để anh coi em đẻ ra trứng gì?"

Viên Thụy thấy anh không tin, không còn cách nào khác đành luồn hai tay vào chăn, mò mò bới bới nửa này, nâng lên một quả trứng hình bầu dục.

Trịnh Thu Dương: "..."

Viên Thụy ấm ức mà rằng: "Anh xem, em có lừa anh đâu, em đẻ trứng cho anh này."

Hai mắt Trịnh Thu Dương tối sầm, bị dọa hôn mê bất tỉnh.

Viên Thụy ôm quả trứng kia, không biết nên làm gì mới tốt.

Trịnh Thu Dương tỉnh lại từ trong kinh hãi, hai người đồng thời nhìn chằm chằm quả trứng kia một lượt.

Viên Thụy nói: "Anh bảo có thể ấp ra bé con không?"

Trịnh Thu Dương lắc đầu: "Không thể, chưa từng nghe nói bé con nào từ trứng chui ra."

Viên Thụy nói: "Natra đó?"

Trịnh Thu Dương nói: "Mẹ người ta mang thai tận ba năm, em mới có một tối thì sinh ra kiểu gì?"

Viên Thụy thấy cũng có lý, cúi đầu ủ rũ nói: "Thế hóa ra là trứng bình thường à?"

Trịnh Thu Dương nâng cằm, lâu sau mới nói: "Không thì đập ra xem thử?"

Viên Thụy kinh hãi nói: "Không được đâu! Nhỡ có bé con nhà chúng ta thì sao! Đập ra con nó chết mất!"

Trịnh Thu Dương cào cào tóc, nói: "Tìm chuyên gia hỏi chút xem sao."

Thế nhưng bọn họ chẳng quen ai làm phụ khoa hết, không thể làm gì hơn là đi tìm Vương Cẩm – anh hai của Vương Siêu, mặc dù là bác sĩ ngoại khoa, thế nhưng chắc phải hiểu biết nhiều hơn đám phàm phu bọn họ.

Vương Cẩm mơ mơ hồ hồ bị Trịnh Thu Dương lôi đến nhà, cho rằng Viên Thụy bị bệnh gì khó nói, không ngờ vừa vào cửa liền thấy cậu ôm một quả trứng, kỳ quái nói: "Khiếp mả, trứng gì to thế, đà điểu à?"

Trịnh Thu Dương trả lời anh: "Đà điểu cục cớt, vợ tao đẻ đấy."

Vương Cẩm há hốc miệng.

Bác sĩ Vương nghiên cứu nửa ngày trời, nói: "Không thấy dấu hiệu của sự sống, chắc hẳn ăn rất ngon."

Trịnh Thu Dương: "..."

Bác sĩ Vương bị đấm không trượt phát nào.

Thế là bác sĩ Vương bèn bép xép chuyện này ra bên ngoài, Vương Tề cùng Phương Sĩ Thanh chạy đến hóng hớt rất nhanh, bọn họ còn chưa đi, Vương Siêu đã dẫn theo Tạ Trúc Tinh đuổi tới, tiếp đó là Lương Tỳ và Bách Đồ, cuối cùng cả Lý Linh Linh và Triệu Chính Nghĩa cũng tới luôn, một đám người vây kín xung quanh quả trứng.

Phương Sĩ Thanh nói: "Bọn mày không ngại thì cho tao chụp vài tấm đăng lên tạp chí nhá?"

Lý Linh Linh nói: "Hay thử lăng xê đi, việc Viên Thụy đẻ trứng nhất định sẽ lên trang nhất, sau đấy chúng ta làm hẳn một cái gameshow tên là <Kỳ Án Đẻ Trứng> ha."

Lương Tỳ nói: "Nghe được đấy, tôi cũng tham gia nữa, chơi có vẻ vui."

Vương Siêu lấy ra một cái máy luộc trứng, nói: "Anh hai tui bảo trứng này ăn ngon lắm luôn!"

Trịnh Thu Dương: "Bọn mày biến hết đi cho tao!"

Anh đuổi mọi người ra ngoài, đám kia lại nhây không muốn đi, còn mồm năm miệng mười hô hào muốn chụp ảnh muốn ăn trứng. Viên Thụy ôm quả trứng kia 'Oa' một tiếng khóc nấc lên.

"Viên Tiểu Thụy?" Trịnh Thu Dương lay lay Viên Thụy, nói: "Sao lại khóc?"

Viên Thụy mở mắt ra nói: "Trứng của em, trứng của em, bọn họ nói muốn ăn trứng của em, hu hu hu."

Trịnh Thu Dương luồn tay vào trong chăn sờ mó Viên Thụy, cười nói: "Không phải vẫn mọc ở đây sao, mơ thấy gì đó, tò mò ghê cơ."

Viên Thụy: "..."

Trịnh Thu Dương hôn cậu cái chụt: "Ngoài anh ra còn ai ăn trứng của em nữa?" lol =)))

Viên Thụy ngồi dậy ngơ một lúc, hai tay tìm loạn trên giường. Trịnh Thu Dương kỳ quái hỏi: "Tìm chi đó?"

Viên Thụy dừng lại, tiếp đó ấn ấn bụng mình, nói: "Bụng không đau nè."

Trịnh Thu Dương nói: "Anh chịu thương chịu khó rửa sạch giúp em rồi, em không nhớ à?"

Viên Thụy dùng sức nhéo mặt mình một cái: "Đau quá!"

Trịnh Thu Dương: "..."

Viên Thụy nhào tới ôm lấy anh, lắc lư vui vẻ nói: "Không phải thật, may quá, em không có đẻ trứng."

Trịnh Thu Dương vui vẻ nói: "Em mơ thấy mình đẻ trứng nên khóc à?"

Viên Thụy nói: "Không phải, tại Vương Siêu đòi ăn nó, nên em mới khóc."

Trịnh Thu Dương càng nghĩ càng buồn cười, hỏi: "Trong mơ thấy những gì, kể cho anh nghe đi."

Viên Thụy kể mười mươi rõ ràng cho anh nghe.

Trịnh Thu Dương cười ngửa trước ngã sau, không sao ngừng cười được. Viên Thụy ngại ngùng nói: "Anh còn cười, đều tại anh, cứ gọi em là gà mái nhỏ suốt thôi, hại em bị ám mới mơ như thế."

Trịnh Thu Dương lại gọi cậu: "Gà mái nhỏ."

Viên Thụy không cam lòng đấm anh mấy cái.

Trịnh Thu Dương: "Ha ha ha ha."

Mấy hôm sau, Viên Thụy ngủ dậy, cảm thấy bên cạnh vương vướng thứ gì, dùng tay với ra, nhất thời tỉnh cả ngủ! ỐI! Có trứng thật này!

Nhựa trong suốt tạo thành hình vỏ trứng, bên trong có chứa một con mèo nhỏ lông xù, bên trên có khắc:

TẶNG GÀ MÁI NHỎ by. GÀ TRỐNG CỦA EM

-------

Tết Trung Thu, Trịnh Thu Dương đón sinh nhật tuổi 34.

Viên Thụy đặt một cái bánh ga-tô hình cá chép gấm, bày biện nào là nến trụ rượu đỏ hoa hồng, trang trí nhà cửa vô cùng lãng mạn, định bụng mang lại một ngày kỷ niệm khó quên.

Viên Thụy hớn hở hát mừng sinh nhật, nói: "Thổi tắt nến! Ước đi ước đi! Cẩm Lý Đại Vương thiêng lắm, anh ước gì cũng thành thật hết cho coi!"

Trịnh Thu Dương nhìn con cá chép gấm sống động như thật trên bánh ga-tô, chịu chết với cái gu thẩm mỹ này, nói: "Thiêng quá cơ, em ngày nào cũng mong hết nổi, mà sao vẫn nổi lềnh phềnh? Hẹn lên hẹn xuống cùng đi du lịch, bao năm rồi có làm được chưa?"

"Sắp xịt rồi mà, Thu Dương anh phải tin em." Viên Thụy nắm tay, tự tin mười phần nói: "Năm nay nhất định em sẽ flop."

Trịnh Thu Dương châm nến, Viên Thụy lập tức chắp tay, anh đành học theo dáng vẻ của cậu, làm bộ làm tịch nhắm mắt lại, yên lặng cầu nguyện —— Xin Cẩm Lý Đại Vương phù hộ độ trì cho Viên Tiểu Thụy, để em ấy vui vẻ khỏe mạnh, xịt hay nổi không quan trọng, quan trọng là có thể dư chút thời gian đi du lịch cùng con, đi nơi nào cũng được, miễn là không vướng đám trợ lý vệ sĩ kia, chỉ có hai người chúng con thôi, Cẩm Lý Đại Vương vạn tuế.

Viên Thụy hỏi: "Anh ước gì thế? Trông có vẻ dông dài phết."

Trịnh Thu Dương thản nhiên nói nhăng nói cuội: "Anh ước càng dài càng to."

Viên Thụy mặt đau khổ: "Cái này không cần đâu, đã rất..."

Trịnh Thu Dương: "Há há há há há há há."

Anh thổi một hơi tắt nến, nhằm tạo bầu không khí nên ban nãy đã tắt hết điện, xung quanh lập tức tối om, Trịnh Thu Dương mò điều khiển định bật đèn, đột nhiên Viên Thụy nói: "Thu Dương? Anh có nghe thấy tiếng động gì là lạ không?"

Trịnh Thu Dương: "Tiếng gì á... hình như tiếng đồng hồ?"

Viên Thụy hoảng sợ nói: "Nhưng nhà mình dùng đồng hồ tĩnh âm mà."

Trong bóng tối ấy, tiếng tích tắc tích tắc ngày càng vội vã.

Trịnh Thu Dương cho rằng có vụ gì bất ngờ đây, buồn cười nói: "Vợ ơi đừng đùa..."

DOOONG ——!

Trước mắt hai người đồng thời chói sáng, toàn bộ tầm nhìn bị bao phủ bởi những màu sắc lạ lùng bất quy tắc, cảm giác như đang xuyên qua một đường hầm 3D rất dài. Sau đó tất cả chợt ngừng lại. Thế giới trở nên tĩnh lặng.

Viên Thụy bị một luồng áp lực đẩy bổ nhào về phía trước, nằm sõng soài trên mặt thảm mềm mại, ngẩng đầu nhìn lên, thấy vẻ mặt kinh ngạc của một cậu trai.

Viên Thụy: "..."

Cậu trai: "..."

Viên Thụy: "Xin chào."

Cậu trai: "Chào... à không! Anh là ai? Sao lại chui ra từ máy giặt nhà tôi?!"

Viên Thụy: "Ơ???"

Cậu vội vàng quay đầu nhìn lại, đúng... đúng là chui ra từ máy giặt thật luôn! Chuyện gì vậy nè?!

"Máy giặt nhà em..." Viên Thụy thành khẩn nói: "Sang thật, lúc đi mua sắm dạo anh từng thấy giá, đắt quá, anh tiếc tiền không dám mua."

"???" Cậu trai nói: "Tôi không biết nó giá bao nhiêu, là thầy Hoắc mua... mà khoan! Sao anh chui vào được máy giặt nhà tôi? Ê ê anh đừng có động đậy." Cậu chàng chộp cán chổi bên cạnh lên dọa đánh.

Viên Thụy đành duy trì dàng vẻ ngã sấp mặt, khổ não nói: "Anh cũng chẳng biết sao mình chui vào được... Ớ? Em không biết anh là ai à?"

Cậu trai khó hiểu: "Anh là ai?"

Viên Thụy vui quá chừng: "Tốt quá, anh xịt thật rồi!"

Cậu trai nghe thấy vậy liền nhìn kỹ cậu, hỏi: "Anh cũng là người trong nghề à?"

"Em cũng thế hở?" Bấy giờ Viên Thụy mới để ý mặt mũi đối phương rất ngon trai, nói: "Em đẹp trai quá thể."

Cậu trai bị đả kích không nhẹ: "Đùa nhau à? Anh từ đâu chui ra đây? Không biết tôi là ai thật luôn???"

Viên Thụy: "... Xin lỗi mà."

Cậu trai: "Đừng có giả vờ moe, tôi không bị lừa đâu! Tôi phải báo cảnh sát bắt anh!"

Viên Thụy vội nói: "Anh không phải người xấu! Anh tên Viên Thụy, trước đây làm người mẫu, sau chuyển thành nghệ sĩ, từng tham gia gameshow, còn đóng cả phim truyền hình, em không biết anh cũng được, cứ lên mạng sớt thử là biết ngay anh không nói láo."

Cậu trai: !!!

Viên Thụy: "Thật đó."

Giọng điệu cậu trai hơi quai quái: "Anh còn có ông bạn trai tên Trịnh Thu Dương lùn hơn anh 3cm? Đi đâu ra đến ngoài cũng phải mang giày độn đế?" =))) nhục vl anh ơi

Viên Thụy: "Đúng đúng đúng... Làm sao em biết? Chuyện này anh có kể với ai đâu!"

Cậu trai dùng chổi chọt đầu Viên Thụy một cái, nói: "Anh bị nhiễm tiểu thuyết tới hỏng não à?"

Viên Thụy: ???

Trải qua một hồi gian khổ chứng minh bản thân, cuối cùng cậu trai cũng tin tưởng Viên Thụy này đúng là cái "Viên Tiểu Thụy" kia.

(*) Hoắc Phù x Giản Ninh Xuyên là CP trong bộ "Giản Ninh Xuyên là số một", công ma ốm già – người đại diện gà rừng x thụ não tàn – trung nhị – minh tinh đời hai, hơn kém nhau 17 tuổi.

Cậu trai tên Giản Ninh Xuyên nói: "Anh có biết mình là nhân vật trong tiểu thuyết không?"

Viên Thụy: "..."

Giản Ninh Xuyên: "Hơn nữa quyển tiểu thuyết kia ngu học vô cùng."

Viên Thụy: "..."

Giản Ninh Xuyên: "Tôi chưa từng đọc truyện xuyên thư, cũng chưa bao giờ nghĩ tới giả thiết người trong sách chui ra ngoài, cảm giác tò mò ghê luôn. Anh ra đây là có nhiệm vụ gì hả? Khoái xuyên à? Thế giới nào cũng phải tán đổ được công?"

Viên Thụy: "..."

Giản Ninh Xuyên: "Vậy thì gay go rồi, tôi chính là công của thế giới này, tôi với thụ nhà tôi tình cảm tốt lắm, anh không hoàn thành nhiệm vụ được đâu."

Viên Thụy giật nảy cả mình: "Em là công á? Không thể nào! Sao anh toàn chèo ngược thuyền thế???!!!"

Giản Ninh Xuyên nhớ đến nội dung tiểu thuyết, cười ha hả nói: "Anh ngu thật chứ không ngu đùa, Tạ Trúc Tinh công như thế, anh nhìn kiểu gì mà nghĩ hắn thụ?"

Viên Thụy: "Hắn... hắn đúng là rất là công, nhưng còn em? Em giống công ở điểm nào chứ."

Giản Ninh Xuyên lúng túng nói: "Ơ thì, thì tôi là yếu đuối công chứ sao."

Viên Thụy dẫu sao vẫn là Viên Thụy, rất nhanh đã chấp nhận sự thật mình là nhân vật tiểu thuyết, tới rồi thì chơi tới bến luôn, hỏi: "Truyện về anh tên gì thế? Anh cũng muốn đọc."

Giản Ninh Xuyên: "Viên tiên sinh luôn không vui. Tôi tìm cho anh coi, hồi trước tác giả mới khóa truyện của anh lại, khóa nhằng khóa nhịt, bây giờ thì xem tiếp được rồi."

Viên Thụy: "Vì sao khóa truyện của anh?"

Giản Ninh Xuyên: "Ai biết."

Viên Thụy: "Với lại cái gì mà anh luôn không vui, anh ngày nào cũng vui lắm luôn."

Giản Ninh Xuyên: "Ha ha ha, đã bảo truyện này nó ngu học mà."

Hai người cùng nhau vui vẻ đọc tiểu thuyết ngu học.

Viên Thụy: "Anh ngu quá trời ngu luôn ha ha ha."

Giản Ninh Xuyên: "Ha ha ha ha ha ha."

Sắc trời dần tối.

Giản Ninh Xuyên đánh động trước: "Thụ nhà tôi sắp đi làm về rồi, ảnh đẹp trai lắm, thế nhưng là thụ, anh không được nghĩ nhiều."

Viên Thụy: "Ừ ừ."

Không lâu sau, Hoắc Phù mở cửa vào nhà.

Giản Ninh Xuyên mang Viên Thụy ra nghênh đón, nói: "Hoắc Điềm Điềm, đây là bạn mới của em."

Hoắc Phù: "Xin chào."

Viên Thụy: "Chào anh... Anh đẹp trai quá má ôiiiiiii."

Giản Ninh Xuyên gào ầm lên: "Ảnh là thụ!"

Viên Thụy: "Ờ ờ hớ... Tiểu Giản ơi thụ nhà cậu đẹp trai quá!!!"

Hoắc Phù nho nhã lễ độ đáp lời: "Cảm ơn cậu, tôi cũng thấy vậy." =)))

Người đàn ông về cùng với Hoắc Phù giận dữ nói: "Hỏi nhờ tí, mấy người không thấy tôi à!!!"

Giản Ninh Xuyên xù hết cả lông lên: "Mi là ai? Hoắc Phù anh đột nhiên mang trai lạ về nhà là ý gì? Muốn tôi tức chết phải không cái đồ đũy giả nai này!"

Viên Thụy: "... Tiểu Giản, đây là công nhà tôi."

Hoắc Phù: "Tôi gặp anh ta ở dưới lầu."

Trịnh Thu Dương: "Lúc xuyên qua tôi với Viên Tiểu Thụy bị tách nhau, tôi cảm giác được em ấy đang ở trong nhà này, nhưng lại không có thẻ ra vào, bí quá nên đành làm phiền anh Hoắc đưa tôi vô đây."

Viên Thụy ngạc nhiên hỏi: "Sao anh biết em ở trong nhà Hoắc tiên sinh?"

Trịnh Thu Dương tức giận nói: "Cứ tìm người đẹp trai nhất là cấm có sai."

Hoắc Phù mỉm cười: "Khiếu thẩm mỹ của hai người chất ghê."

Giản Ninh Xuyên đi tới bắt tay: "Trịnh tiên sinh chào anh chào anh... Anh đẹp trai hơn cả má tôi nữa, nó từng thủ vai anh đó, anh có muốn coi phim chiếu mạng về tình-huynh-đệ của mình không?"

(*) Má ở đây là biệt danh của Tần Trận, bạn cùng phòng của Giản Ninh Xuyên. Còn vụ tình-huynh-đệ chắc mọi người hiểu ha =)))

Viên Thụy vui vẻ nói: "Có phim nữa hả? Anh muốn xem anh muốn xem."

Trịnh Thu Dương: "Thời gian đâu mà xem phim! Em không tính trở về à?"

Viên Thụy: "Ờ đấy, sao bọn mình lại tới nơi này?"

Trịnh Thu Dương: "Tại Cẩm Lý Đại Vương của em chứ sao. Anh ước hai đứa mình đi du lịch, nó tống bọn mình tới đây luôn. Đại Vương cái quái gì, không có cửa so với Dương Siêu Việt!"

Viên Thụy: "... Ồ, dĩ nhiên gái đáng yêu hơn cá rồi."

Trịnh Thu Dương: "Anh không có ý đó! Vợ ơi em đừng nóng, anh yêu em mà."

Viên Thụy: "Em không có giận, em cũng yêu anh."

Giản Ninh Xuyên: "Ọe—— hai người thật buồn nôn."

Dường như trong đám này còn mỗi IQ của Hoắc Phù online: "Các anh phải trở về bằng cách gì?"

Viên Thụy hỏi: "Thu Dương anh chui từ đâu ra?"

Trịnh Thu Dương: "Đường cống ngầm."

Giản Ninh Xuyên: "Bảo sao mùi nồng thế."

Viên Thụy: "Vậy bọn tôi bò vào máy giặt có thể quay về không?"

Giản Ninh Xuyên: "Không thể, sao hỏi câu ngu học quá vậy? Đây có phải tiểu thuyết của anh đâu?"

Viên Thụy: "Tiểu Giản, anh nói cái này cậu đừng buồn... anh trông phong cách của cậu, cảm giác như hai ta cùng một mẹ viết ra ấy."

Giản Ninh Xuyên: "..."

Trịnh Thu Dương đi trước mở đường, bò vào trong máy giặt, vèo một cái liền không thấy tăm hơi.

Viên Thụy vỗ vỗ vai Giản Ninh Xuyên, nói: "Tiểu Giản em coi đi, giả thiết tùy tiện kiểu này, anh với em chắc cú cùng mẹ luôn."

Giản Ninh Xuyên: "... Đừng nói nữa, tôi đau đầu quá."

Viên Thụy nói: "Anh đi đây, sau này có cơ hội lại tới tìm em chơi."

Hai người ôm ấp tạm biệt, Viên Thụy định chui vào máy giặt bỗng nghĩ tới một việc, quay đầu nhìn lại.

Giản Ninh Xuyên là người giàu cảm xúc, vốn có chút lưu luyến không thôi, thấy vậy nhanh nhảu nói: "Sao thế? Còn gì muốn nói đúng không?"

Thế nhưng Viên Thụy lại hỏi Hoắc Phù: "Hoắc tiên sinh, máy giặt nhà anh mua hết bao nhiêu? Tôi định tham khảo một chút, chờ đến Quốc Khánh giảm giá rồi cũng mua một cái."

Hoắc Phù: "..."

Giản Ninh Xuyên: "..."

DOOONG —— Trở về!

"Sinh nhật vui vẻ!" Viên Thụy mở đèn.

Trịnh Thu Dương giống như nằm mơ: "Vừa nãy có phải thật không?"

Viên Thụy gật đầu như giã tỏi: "Cẩm Lý Đại Vương siêu thiêng!"

Trịnh Thu Dương: "Này mà gọi là thiêng? Em ngốc à."

Viên Thụy nói: "Không phải anh ước đi du lịch sao?"

Trịnh Thu Dương mệt tâm, nói: "Du lịch đường cống ngầm mà cũng gọi là du lịch à?"

Viên Thụy đứng dậy chạy vào phòng, mỗi tay kéo một cái vali.

Trịnh Thu Dương: ???

Viên Thụy giương cao hai tay, tung ra niềm vui bất ngờ, lớn tiếng nói: "Thu Dương, em đã xin nghỉ rồi, vé máy bay cũng mua luôn, lần này nói đi là xách vali luôn! Chúng mình đi du lịch nào!"

Trịnh Thu Dương vui mừng trong ngỡ ngàng: "Đây là quà sinh nhật cho anh?"

"Thích không?" Viên Thụy nói: "Quên hết Cẩm Lý Đại Vương với Dương Siêu Việt đi, chuyển qua cầu Viên Tiểu Thụy này, tâm nguyện của anh sẽ thành sự thật hết."

HẾT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy