chap 16: Chia ly

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiệc chào mừng đội y tá được tổ chức không qua cầu kì, một vài món ăn nhẹ, nước uống cũng là loại thông thường quy định trong quân đội không được uống rượu bia, điều kiện ở Hà Nam cũng không được coi là tốt lắm, tổ chức được bữa tiệc nhỏ đã là may mắn. Tiêu Chiến cùng mọi người chuẩn bị từ chiều, nhưng đôi mắt vẫn đảo xung quanh tìm kiếm ai đó. Vu Bân từ nãy đến giờ đã có chút nghi ngờ, bây giờ liền vỗ vai cậu.

"Nè, Tiểu Chiến em kiếm ai à?"

Tiêu Chiến lắc đầu

"Nói dối mặt em hiện rõ là tìm Vương Nhất Bác kìa"

"Rõ ràng đến vậy sao?"

"Không phải rõ mà là rất rõ"

Tiêu Chiến biễu môi " Anh ta đi đâu rồi, từ sáng đến giờ em không thấy "

Rõ ràng hôm qua còn quấn lấy Tiêu Chiến không buông vậy mà hôm nay như bốc hơi

Vu Bân tay vừa dọn đồ , miệng nói " Đi làm nhiệm vụ rồi"

"Nhiệm vụ? Nhiệm vụ gì? "

Đôi tay Vu Bân dừng một chút rồi lại tiếp tục " Đi bắt một người mà cả đời này cũng chưa từng nghĩ sẽ đối đầu nhau " Vu Bân cười khổ sở

Tiêu Chiến trầm mặt, những năm cậu không ở đây rốt cuộc Vương Nhất Bác đã trải qua những chuyện gì, cậu không biết, một chút cũng không biết. Nếu là Tiêu Chiến của năm mười lăm ,mười sáu tuổi chắc hẵn sẽ biết rất rõ về Vương Nhất Bác, nhưng Tiêu Chiến của bây giờ là Tiêu Chiến của hai mươi ba tuổi khoảng thời gian năm năm rời đi khiến cậu một chút cũng không rõ về Vương Nhất Bác nữa.

Đến khi Vu Bân rời đi Tiêu Chiến vẫn còn thất thần đứng đó, không ai biết cậu suy nghĩ điều gì cho đến khi từ xa nghe có người chào Vương Nhất Bác thì cậu mới hoàn hồn ngước nhìn.

Vương Nhất Bác của ngày hôm qua và Vương Nhất Bác của ngày hôm nay như hai người hoàn toàn khác nhau, đôi mắt của hắn ngày hôm qua còn long lanh , đầy vui vẻ phấn khích, thì đôi mắt ấy của ngày hôm nay lại mang vẻ u uất, mệt mỏi. Hắn từ từ đến gần Tiêu Chiến nụ cười gượng gạo che giấu sự phiền não của hắn nở trên môi. Tiêu Chiến nhíu mài, cậu một chút của không thích nụ cười đó.

"Nghe Vu Bân nói em tìm tôi sao? Nhớ tôi à" sự im lặng của cả hai bị phá vỡ bằng một câu trêu đùa của Vương Nhất Bác, ngữ âm không nặng không nhẹ, vẫn tràn đầy sự ôn nhu,nhưng làm sao vẫn rất khác.

"Anh....ngày hôm nay đã đi đâu?" Tiêu Chiến hỏi, không hề liên quan đến câu nói của Vương Nhất Bác, là vấn đề từ trong lòng mà hỏi.

Vương Nhất Bác không ngờ Tiêu Chiến lại hỏi ngược lại hắn như vậy , hắn cứ ngỡ người trước mặt sẽ tức giận nhe răng thỏ với hắn. Câu hỏi đánh cho Vương Nhất Bác không kịp trở tay, đôi mắt hắn hiện lên tia xao động, sự muộn phiền lúc đầu cố che giấu lúc này lại lộ ra phân nữa, hắn bối rối không biết phải trả lời thế nào.

Hắn im lặng, Tiêu Chiến cũng im lặng, chỉ khác là hắn cùi đầu, còn cậu thì chăm chú nhìn hắn. Không ai biết được Tiêu Chiến nghĩ gì. Không gian như ngưng trệ. Vương Nhất Bác cuối cùng cũng ngẩn đầu lên nhìn Tiêu Chiến, đôi mắt hiện lên tia khổ sở.

"Tôi đi làm nhiệm vụ "

Dĩ nhiên Tiêu Chiến biết hắn đi làm nhiệm vụ, chỉ là cậu muốn biết người mà Vu Bân nói cả đời này không nghĩ đến sẽ đối đầu đó là ai, khi thấy Vương Nhất Bác trở về trên mặt đầy nét buồn , tim Tiêu Chiến run lên từng hồi, hẵng là người hắn rất để tâm.

Đôi mắt nóng bỏng của Tiêu Chiến hướng tới hắn, hắn biết cậu muốn biết về nhiệm vụ hôm nay của hắn , nhiệm vụ khó khăn nhất từ khi hắn bước chân vào quân đội

Vương Nhất Bác trước giờ điều không muốn giấu giếm Tiêu Chiến, hắn suy nghĩ thấu đáo một lúc rồi nói " Em có bằng lòng nghe tôi kể không"

Tiêu Chiến gật đầu, cậu bằng lòng thấu hiểu hắn lần nữa. Hai người bọn họ đến phía bên ngọn đồi . Gió về đêm rất lạnh thổi đến tâm can tê liệt. Vương Nhất Bác ngước nhìn lên bầu trời đầy sao , hắn thấy một ngôi sao sáng mờ dần rồi vụt tắt. Hắn nói:

"Khi tôi vào quân đội năm đầu tiên tôi đã gặp một người đội trưởng, anh ta rất ưu tú luôn đứng nhất trong những đợt huấn luyện, anh ta vào đây trước tôi hai năm tuổi tác hơn tôi tận năm tuổi nên luôn xem tôi là em trai mà đối đãi, tôi rất ngưỡng mộ anh ấy, anh ấy như là một thần tượng trong mắt tôi, một người anh mà tôi muốn nôi theo, tôi luyện tập rất nhiều để đuổi kịp anh ấy "  nhớ lại Vương Nhất Bác bật cười.

Tiêu Chiến không nói gì chỉ lẵng lặng lắng nghe. Vương Nhất Bác lại nói:

"Năm đó có đợt tuyển chọn đội chiến sĩ tinh nhuệ ,bọn tôi liều mạng mà luyện tập, em biết không lúc đó tôi còn nói với đội trưởng rằng tôi nhất định sẽ vượt mặt anh ấy đứng đầu trong kì thi lần này, lúc đó anh ấy khinh thường nhìn tôi rồi bảo tôi còn non lắm, đúng là non thật tôi tập luyện nhiều như vậy mà vẫn để thua anh ấy một điểm , năm đó tôi ,Vu Bân , anh ấy cùng một mấy người khác được chọn vào đội chiến sĩ tinh nhuệ" Vương Nhất Bác thở ra một hơi, thời tiết lạnh làm hơi thở của hắn thành khói.

" Chúng tôi cũng nhau làm nhiệm vụ từ đơn giản nhất cho đến nguy hiểm nhất, vào sinh ra tử cùng nhau, anh ấy luôn coi tôi là em trai mà đối đãi ,tôi cũng coi anh ấy như anh trai mà kính trọng. Năm đó làm nhiệm vụ anh ấy vì tôi mà đỡ một viên đạn ,cách tim vỏn vẹn hai centimet, lúc nó tôi biết tôi nợ anh ấy một mạng, anh ấy nói với tôi là không sau đâu nhưng tôi vẫn cảm thấy có lỗi. Tôi cứ tưởng có thể cùng nhau làm anh em mà chiến đấu vì tổ quốc, nhưng một năm sau không biết vì lý do gì anh ấy xuất ngũ, ngày đi mấy anh em cũng không ai gặp anh ấy mà tạm biệt, sau này cũng không còn liên lạc nữa " Vương Nhất Bác ngưng lại, lấy hết dũng khí mà hồi tưởng, người anh em của hắn vậy mà lại....

" Lần đầu tiên sau hai năm không gặp tôi chẳng ngờ là anh ấy lại đi buôn ma túy và vũ khí lậu, chính tôi lại là người quây bắt anh ấy, một mạng đó iên đạn bắn lệch tôi đã trả lại cho anh ấy"

Tiêu Chiến nhìn hắn , cậu nhìn ra được sự chua xót của hắn, người hắn coi trọng vậy mà lại đi phản bội sự ngưỡng mộ của hắn.

"Hôm nay đã phát hiện ra tin tức của anh ta, chỉ huy ra lệnh cho tôi dẫn quân đi quây bắt, khi gặp lại tôi anh ấy vẫn là ánh mắt dành cho em trai lâu ngày không gặp mà hướng đến, nhưng với tôi mà nói không còn sự tôn trọng nào nữa, anh ấy lại nói 'lâu rồi không gặp, em trai' . Tôi một chút cũng không còn nghe lọt tai hai tiếng 'em trai ' đó nữa, tôi hỏi anh ta vì sao lại chọn con đường này , anh ta chỉ cười rồi nói ' vì tiền' , tiền có thể làm thay đổi con người nhanh như vậy sao , nó quấy bẩn mọi thứ. Cả đời tôi cũng không ngờ rằng có rằng chính tay mình bắn hạ người đội trưởng mình kình trọng ". Khóe mắt hắn cay cay, thời điểm này đã không cầm được nước mắt , hắn cầm trên tay tấm ảnh đã mờ theo năm tháng, trong tấm ảnh đó là hắn , Châu Thiên Trạch, Vu Bân và một vài anh em trong đội tinh nhuệ cùng nhau chụp, Vu Bân ,hắn và Châu Thiên Trạch khoát vai nhau cười vui vẻ, nhưng giờ phút này nhìn lại sao mà chua xót quá.

Tiêu Chiến đứng dậy ôm lấy hắn, tay đặt phía sau nhẹ nhàng vỗ về, Vương Nhất Bác hắn cần một cái ôm như thế, sự kiềm bèn từ đầu đến cuối điều bị cái ôm nó làm cho tan biến sạch sẽ. Hắn khóc như một đứa trẻ mất đi thứ nó yêu quý. Người đồng đội của hắn, đội trưởng của hắn đã chết từ lâu rồi .

"Ngoan, đừng khóc , đã qua rồi, không sao cả mọi thứ rồi sẽ ổn thôi, bản năng của con người là phải học cách chấp nhận mà , dù không muốn cũng không thể thay đổi. Ngày mai mọi thứ sẽ tốt lên thôi"

Cái ôm xoa dịu sự bức rức khó chịu , xoa dịu tâm hồn sức mẻ,  xoa dịu nổi lòng mất mát của hắn.

Tiêu Chiến nhường như đã một lần nước bước vào cuộc đời của Vương Nhất Bác

Ở một nơi nào đó Vu Bân cũng lặng lẻ rơi nước mắt trên tay cũng là tấm ảnh giống của Vương Nhất Bác. Chỉ tiếc ngọn lửa đỏ rực đã từ từ thiêu cháy nó , đến tro cũng theo gió mà cuốn bay mất ,một chút cũng không còn, xóa hết mọi thứ  xấu xa chỉ còn lại sự đẹp đẽ trong kí ức của họ, một người đồng đội, đội trưởng đa tài.

Ngoài sự khắc nghiệt  của cuộc sống ra thì thứ con người phải gánh chịu đó là sự phản bội và chia ly. Ta có thể oán hận có thể bực tức, buồn bã những chúng ta không thể chống lại, không thể thôi đổi chỉ có thể học cách chấp nhận. Sự chấp nhận nhẹ nhàng nhất của hôm nay sẽ đổi lại sự bình yên nhất vào ngày mai.

May mắn thay Vương Nhất Bác vẫn còn có Tiêu Chiến bên cạnh, mãi mãi cũng không rời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro