Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bước trên con đường phố xưa nơi có kỉ niệm buồn giữa anh và tôi, cảm nhận một mùa thu nữa lại về - mùa thu Hà Nội!. Thu về. Gió thổi lá vàng bay bay mang theo cái se se lạnh ấm vào người. Trời trải lá vàng cho bước chân tôi thêm nặng. Bước chậm từng bước nghe tiếng lá vàng dưới chân vang lên " sột soạt ". Tiếng lá như tiếng trái tim khô, mỏng của tôi đang kêu. Đứng giữa con  đường cảm nhận mùi hương dịu dàng hoa sữa. Nhưng mùi hương đó không thể làm dịu đi nỗi buồn trong tôi. Nước mắt lăn dài trên má, tôi nhớ nơi góc phố mình chia tay anh giữa mùa yêu. Bỏ mặc anh giữa tình yêu nồng nàn, đắm say.

       " Nhi! Anh yêu em! Rất thật lòng!

Tôi nở một nụ cười chua xót khi nhớ lại câu nói đó. Không phải tôi không có tình cảm với anh mà vì giữa anh và tôi có một khoảng cách rất lớn khó có thể rút ngắn lại được. Một cô gái bị mù như tôi thì liệu ai có thể chấp nhận được chứ? Chính vì thế đối với tôi tình yêu là một thứ tình cảm xa xỉ tôi không bao giờ mong có được.

Bản thân tôi ngay từ hi sinh ra đã bị bệnh khiếm thị bẩm sinh. Vì thế có lẽ suốt cuộc đời này thế giới tôi nhìn thấy chỉ mãi một màu đen. Tôi khao khát một lần dù chỉ một lần tôi được nhìn thấy bình minh lên. Được nhìn thấy mặt trời mọc mang theo ánh sáng đẹp như nào! Có thể ước mơ đó mãi mãi không thực hiện được nhưng cũng có thể một ngày không xa tôi thực hiện được. Với tôi ước mơ là động lực giúp tôi vượt qua khó khăn khi phải học những điều như một người bình thường. Trong nhà không ai coi tôi là một người khiếm thị, điều đó giúp tôi luôn tự tin về bản thân. Nhưng khi tôi bắt đầu đi học để hòa nhập với bạn bè cùng trang lứa đã đập tan sự ngây thơ và hồn nhiên lúc tôi mới 10 tuổi.

Đi học, bạn bè xa lánh, mắng chửi, trêu trọc vì biết tôi là người khiếm thị. Những câu mắng chửi, xua đuổi, vết thương này nối vết thương khác trên người tôi đã khiến tôi mang một lòng thù hận cả thế giới. Tôi từng oán hận, từng căm ghét bố mẹ khi sinh biết bị khiếm thị bẩm sinh lại không bóp chết tôi ngay khi sinh ra. Tôi cũng từng có ý định tự tử khi nghe những lời nói không hay của người ngoài dành cho mình. Và hơn cả là tôi căm ghét ông trời cho tôi một khuôn mặt xinh xắn, nụ cười ấm áp, một giọng hát trong trẻo – như bao người nhận xét. Mọi người cảm thấy đó là một điều may mắn đối với tôi? Nhưng không! Với tôi khi đó là một điều bất hạnh hơn cả điều tôi không nhìn được. Mọi người nghĩ tôi ngốc nghếch? Nhưng tôi lại nghĩ: "Bản thân suốt cuộc đời sống trong bóng tối, nghe từng lời chê bai khinh bỉ của mọi người thì sẽ chẳng ai thật lòng yêu mình. Vậy xinh đẹp, hát hay, tài giỏi thì được gì? Hồng nhan thì bạc mệnh! Tại sao ông trời đã làm tôi khổ lại càng khổ hơn?"

Và tôi tình nguyện chấp nhận mình xấu không ai để ý còn hơn. Tôi ghét vẻ bề ngoài của tôi. Vì nó biết bao chàng trai mê đắm nhưng biết tôi bị mù họ lại sợ hãi xa lánh hoặc thậm chí trêu trọc tôi. Tôi cũng căm ghét những kẻ đến bên tôi bằng vẻ ngoài. Những ngày tháng tuổi thơ đó của tôi như một cơn ác mộng vây hãm mãi mãi tôi không thoát ra được. Nhưng nhờ có bố mẹ luôn quan tâm, động viên, khuyên bảo, yêu thương tôi hết mực bao khó khăn tưởng chừng như không thể vượt qua vậy mà tôi đã mạnh mẽ bước qua. Sau này tôi không còn mất đi sự tự tin, khát khao sống của mình cho dù mọi người xung quanh có những lời nói và hành động không tốt thế nào. Đối với tôi có một bố mẹ luôn yêu thương mình hết lòng mãn nguyện lắm rồi cho dù ông trời đã cướp đi ánh sáng của tôi.

Mỗi ngày cuộc sống của tôi cứ trôi qua với sự cô độc cho đến lúc gặp Thiên. Anh là một chàng trai có tính cách hiền lành, hoạt bát khiến biết bao cô gái thương thầm trộm nhớ. Thiên đã mang đến cho tôi những niềm vui, điều mới lạ tôi chưa biết và chính anh đã rút ngắn khoảng cách bị kỳ thị của mọi người đối với tôi.

Tôi quen Thiên vào năm đầu của đại học khi vô tình đụng trúng phải anh lúc mới nhập học. Sự vô tình đụng đó làm tôi ngã trên nền đất, chiếc gậy của tôi rơi đi đâu mất.
" Xin lỗi bạn mình sơ ý quá! Bạn có sao không" giọng trầm ấm vang lên, đồng thời tôi cảm nhận anh nhẹ nhàng đỡ tôi đứng dậy.

Lắc đầu tôi hỏi: "Gậy của tôi đâu?"
Anh là người đầu tiên không kinh ngạc hay khinh thường khi biết tôi là một người mù ngược lại tôi cảm thấy anh thành thật xin lỗi và giúp tôi.

"Mình xin lỗi! Trả lại bạn. Chắc bạn đang tìm phòng đào tạo nộp giấy?" có thể anh nhìn thấy tay tôi cầm hồ sơ nhập học.
Tay nắm chặt cây gậy, tôi do dự không biết nên trả lời không anh nói tiếp: "Để mình dẫn bạn lên phòng đó!"
"Có làm phiền bạn không?" tôi không biết anh cao thế nào nhưng nghe giọng anh có lẽ anh là người tốt muốn giúp tôi.

"Không sao! Mình cũng có việc cần lên đó! Để mình giúp bạn!"

Anh lịch sự giúp tôi nộp hồ sơ, hoàn thành hết mọi thủ tục.

"Cảm ơn bạn đã giúp mình!"
Tôi tính tạm biệt đi về nhưng anh lại đề nghị "Để mình dẫn bạn đi thăm quan trường nhé! Với lại đừng gọi bạn vì tớ học năm 3 rồi. Gọi là anh đi. Với lại là đàn anh trong khoa đó nha!"

"Xin lỗi! Em không biết!"

Tôi nghe được tiếng anh cười giòn tan trong gió khiến tim tôi lúc đó đập loạn nhịp.

"Không sao! Để anh đưa em đi thăm quan trường. Mà sao em lại chọn thanh nhạc?"

"Vì em yêu thích âm nhạc, chỉ có hòa mình vào âm nhạc giúp em quên đi những khuyết điểm của mình."

Anh không nói, tôi chỉ nghe thấy tiếng bước chân chầm chậm mang chút gì đó buồn của anh.

Ngày hôm nhập học anh giúp tôi làm quen từng lớp học, từng khuôn viên trường. Anh nói rất nhiều tôi chỉ nghe và chỉ biết "dạ" "vâng"

Sau lần đó trong một số buổi lên lớp học tôi gặp lại anh, chúng tôi dần quen biết nhau hơn. Thiên luôn giúp đỡ tôi rất nhiều điều, dần anh trở thành một người bạn của tôi. Anh và tôi cùng chung sở thích về âm nhạc, hơn cả là âm thanh trong trẻo của piano mà càng gắn bó. Sau 2 năm mối quan hệ giữa tôi và Thiên tưởng chừng chỉ dừng lại ở tình bạn thân thiết bất chợt vào ngày đầu mùa thu Thiên đã tỏ tình với tôi. Nhưng tôi lại đau vì biết mình không xứng với anh và không có tư cách yêu anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro