Thế giới người ta sống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những dòng này chị viết riêng cho em, cô gái bé bỏng của chị. Hôm nay là sinh nhật em, sinh nhật 17 tuổi. Chị không có ở nhà, chẳng quà cáp gì. Lời chúc cũng muộn màng. Bởi vì chị suy nghĩ và chẳng biết nên nói gì với em. Nên chúc mừng rôm rả ngay từ sáng, hay thôi kệ, để im vậy. Chị sợ lời chúc suông sẽ chẳng ý nghĩa gì, chị cũng sợ em buồn vì đến cả lúc facebook đã nhắc về ngày sinh nhật em mà chị cũng chẳng hề một lời động viên. Bởi lẽ chị chẳng phải một người chị hiền lành dịu dàng, chẳng mấy khi nói những lời quan tâm an ủi. Chị chẳng muốn nói ra vì chị sợ những lúc đấy, người ta sẽ thấy mình mềm yếu. Chị vẫn thường hay quát mắng, vẫn hay cáu kỉnh khó chịu. Chị vẫn thường nói năng thô lỗ cộc cằn. Và có lẽ với những đứa em của mình, chị luôn là một người khó tính. Vì chị chẳng muốn những đứa em của chị trở nên yếu đuối. Chị biết trong thâm tâm em, có một nỗi buồn, một sự tổn thương tinh thần sâu sắc, và một nỗi lo sợ khó gọi tên. Chị biết sau những nụ cười rạng rỡ ngây thơ của em, cũng là những giọt nước mắt mà em phải tự lau đi. Chị ước chị có thể ở bên cạnh em lúc đấy, ôm em vào lòng và lau nước mắt cho em. Chị căm hận những con người đã làm em tổn thương, vì em còn quá nhỏ. Đáng lẽ ra, em phải được vui vẻ đủ đầy, phải được chăm lo và yêu thương, và phải cười thật tươi với đôi mắt trong trẻo. Chứ không phải là một đôi mắt ướt đẫm và một trái tim với muôn vàn vết cứa. Chị thương em lắm. Và chị cũng thấy bất lực vì mình chẳng thể nào giúp được em. Điều chị sợ nhất là em sẽ gục ngã.
Thế giới này tàn nhẫn quá với em.
Cô gái bé nhỏ của chị. Năm nay 17 rồi. 1 chút nữa thôi, em sẽ bước ra đời, sẽ bắt đầu một chương mới, sẽ đối mặt với muôn vàn khó khăn. Sẽ chẳng còn những phút giây cười giòn tan nô đùa không âu lo, sẽ chẳng còn những khoảnh khắc bình yên vui vẻ cùng nhau nữa. Chị đã luôn nhắc nhở em rằng, dù cho làm gì, học hành hay bất cứ gì cũng phải thật cố gắng. Điều em nắm chắc trong tay nhất chính là tương lai của em. Nhớ nhé. Tương lai là của em, chẳng ai có quyền can thiệp và xây dựng nó thay em cả. Hãy cứ làm những gì bản thân em có thể. Cuộc sống là của em, do em lựa chọn, và cũng là chính em sẽ phải chịu trách nhiệm cho lựa chọn đó của mình. Chị sẽ chẳng vẽ ra cho em một tương lai vì chị không sống thay em được. Nhưng chị sẽ cố gắng giúp em nhìn thấy điều gì tốt đẹp và cần thiết. Chị không giỏi an ủi vỗ về, nhưng vai chị có thể làm chỗ dựa cho em, và vòng tay chị lúc nào cũng sẵn sàng để em cảm nhận được, bên cạnh em còn có chị. Năm tới đây, sẽ rất khó khăn đấy cô gái ạ. Nhưng đừng vì khó khăn và gục ngã em nhé. Chị cho phép em được vấp ngã, vì chẳng ai tránh được sai lầm, và chắc chắn rằng sau vấp ngã em sẽ có thể tự đứng lên, kiên cường hơn và quyết tâm hơn; nhưng đừng bao giờ gục ngã, vì chị biết em bây giờ yếu đuối lắm rồi. Em gục ngã thì cho dù chị có đỡ lấy, cũng chẳng thể nào vực em dậy được. Chị mong em mạnh mẽ và cứng cỏi lên, hãy mỉm cười với tất cả mọi việc. Bế tắc thì hãy ngồi lại suy nghĩ, không gỡ được thì hãy tìm đến chị, chị không hứa sẽ giải quyết vấn đề thay em, nhưng chị sẽ giúp em tìm đc cách làm đúng đắn. Mềm yếu thì lại đây với chị, chị sẽ nấu cơm cho em ăn, hát cho em nghe, chọc cho em cười, và cho em một cái ôm để tiếp thêm sức mạnh. Chị tin em gái chị sẽ vững vàng, vì chị hiểu em đang cố gắng nhiều như thế nào, điều em hướng tới là gì. Vì vậy, hứa với chị, dù ngã, cũng phải ngẩng cao đầu.
Em không biết đâu, chị đã bao lần ao ước được bé lại, được cắp sách đeo khăn quàng đỏ đi học, được nô đùa với bạn bè và được ăn ngày ba bữa cơm mẹ nấu. Đã bao lần chị lết chân về phòng trọ, nằm chìm trong giấc ngủ, nghe Hà Anh Tuấn hát, và nước mắt cứ thế lăn mãi. Cũng có lúc im lặng, về đến nhà đóng cửa rồi khóc oà. Xong đâu đấy lại lấy tay quệt ngang đôi mắt, đứng dậy đi nấu cơm dọn dẹp, xem phim, rồi lại cười.
Đến bây giờ, chị vẫn đang cố gắng mạnh mẽ, vẫn đang đi theo con đường chị chọn, và chị chấp nhận tất cả những gì chờ chị trên con đường này. Sau này em cũng thế, hãy cố bước đi dù chậm cũng được, nhưng phải vững và chắc chắn. Mệt thì dừng lại một chút, rồi tiếp tục, chứ đừng rẽ ngang. Tất cả mọi bước rẽ ngang sẽ đều đưa em về điểm xuất phát.
Thế giới người ta sống, không đơn giản như con người em đâu. Sau này lớn rồi em sẽ hiểu.
Cô gái à, lớn rồi đấy. Một nốt nhạc cuối cùng để hoàn thành bài hát đầu tiên của cuộc đời, nên hãy cố gắng là một nốt thăng em nhé!
Gắng lên, nhớ chị dặn, bất cứ lúc nào em cần sự giúp đỡ, nhấc máy lên và gọi tổng đài 096.452.1163. Chị luôn sẵn sàng!
Yêu em ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro