ĐÁNH ĐỔI...[Truyện Les-16+]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                      Lần đầu họ gặp nhau là trong thang máy chứ ko phải lớp học, nó là lớp trưởng nên luôn là người phải đi sớm để chuẩn bị mọi thứ. Họ cùng đi vào  lớp và cùng tiến về phía bục giảng. Những lời chào hỏi những trao đổi ngắn diễn ra tự nhiên giữa 2 người. Nó móc trong túi ra bọc khăn ướt lau chùi bàn và ghế giảng viên rồi mới cho cô ngồi. Nó tự động sắp xếp mọi thứ từ máy chiếu, phấn, giẻ lau... Nó hì hục chạy đi lấy nước mang lên để trên bàn. Ấn tượng đầu tiên của cô về nó là rất tốt. Cứ thế hằng tuần cô và nó đều gặp nhau tại cùng 1 thời điểm, cùng 1 chỗ, họ trở nên thân nhau hơn. Bỗng 1 tuần cô ko thấy nó, cô nghĩ chắc 1 đi học trễ, Nhưng rồi cả buổi học hôm đó cũng ko thấy nó, cô dò hỏi và biết nó bị đau.

                        Rồi tuần nữa lại đến cô vui mừng khi thấy nó nhưng nó không còn vẻ hoạt bát như xưa, mà thay vào đó là 1 ánh mắt đầy tâm trạng. Cuộc trò chuyện của họ chỉ là những câu chào hỏi thông thường, cô lo lắng hỏi nó và nó chỉ cười mỉm rồi trở về bàn. Cuối giờ cô yêu cầu gặp lớp trưởng. Cô chờ cho mọi người ra về hết rồi mở lời với nó

- Em sao vậy? Nhìn em cô biết em đang suy nghĩ một điều gì đó.

- Cô nghĩ sao về em?

- Là nghĩa gì?

- Tuần trước cô có nói về vấn đề người đồng tính, và cô đưa ra quan điểm " họ là những người thật bệnh hoạn", cô là người dạy môn học giao tiếp..................tại sao cô lại có thể nói như vậy???

- Đúng đó là quan điểm cá nhân của cô

- Đúng. Quan điểm của cô nhưng......Nếu Em là người đồng tính... Cô nghĩ sao về em???

- Em... cô......................................

- Phải, đáng ra cô nên cân nhắc trước khi phát biểu ra điều đó, cô còn rất trẻ, chỉ hơn tụi em vài tuổi em cứ nghĩ cô sẽ là người có cái nhìn mới, cách suy nghĩ thoáng và tiến bộ......... Em đã sai, xin lỗi em ko thể tiếp tục duy trì việc tiếp xúc với cô hơn mức công việc. Em ko thích làm việc với những người kỳ thị người đồng tính.... Xin phép cô, em đi trước.

Còn lại 1 mình Khả Uyên trong lớp học, cô nhận ra rằng lời phát biểu và bài giảng hôm đó của cô vô tình đã làm tổn thương đến Nghi như vậy. Cô cũng ko thể ngờ ràng 1 người như Nghi lại là người đồng tính, xinh đẹp, cao ráo, hoạt bát và rất thu hút............."Thu hút" tại sao mình lại nghĩ vậy nhỉ??? Rồi cô thu dọn đi về.

1 tuần sau cô hẹn nó tại nhà cô, nếu cô ko nói rằng đây là việc gấp có liên quan đến việc học của lớp thì nó cũng ko đến.

- Em vào đi.

Nó gật đầu rồi dắt xe vào

- Em uống nước đi nhé đợi cô 1 chút

- Có việc gì cô cứ bàn giao em có việc bận... Nó lạnh lùng đáp trả

Cô đứng khựng lại nhìn vào mắt nó

- Cô xin lỗi. Em vẫn còn giận cô sao?

- Cô ko phải xin lỗi. Cô đâu có làm gì.

- Cô xin lỗi vì quan điểm của mình, những phát biểu của cô đã vô tình làm tổn thương đến Nghi.

- Mỗi người đều có chính kiến riêng của mình, em ko có quyền gì giận cô hay đánh giá cô cả, nếu cô muốn em đến đây chỉ để nói những lời này thì em xin phép về.

Nó tính quay bước đi thì cô nắm tay nó lại...

- Cho cô xin lỗi. Là cô ko khách quan, cả tuần vừa qua cô đã tìm hiểu nhiều tài liệu cũng như bài báo nói về Thế Giới thư 3, cô cũng trằn trọc và hỏi tư vấn tâm lý. Cô........

- Nếu cô hiểu thì tốt rồi, hi vọng những điều đó sẽ giúp ích được cho cô. Cô nghĩ sao về em???

- Cô.....

- ...vậy là em biết câu trả lời rồi. Chào cô...

- Khoan đã trời đang đổ mưa lớn, gió to nữa em ngồi đợi xíu rồi về.

Nó vẫn bước ra ngoài cô chạy nhanh ra trước chặn cổng lại ngăn ko cho nó đi.... Cả 2 cùng ướt nhẹp. Vì mưa to quá nó hét lên

- Cô làm cái gì vậy???? Tránh ra... em cần đi về...

- Ko... cô... mưa to lắm cô lo em sẽ bệnh mất...đi vào nhà đã........ 

- Ko cần cô phải làm vậy vào nhà đi... em tự lo được, những gì cần nói em cũng đã nói, những gì cô muốn nói em cũng đã hiểu........

- Ko...em vào nhà đã.......cô ko cho em đi lúc này

Nó dựng xe lao đến hôn cô, nó siết chặt khuôn mặt ấy và đặt lên 1 nụ hôn, chính nó cũng ko hiểu mình đang làm gì.... Cô như chết đứng......... cô ko thể phản ứng, cũng ko thể nói gì. 30 giây nó rời ra, họ vẫn đứng trong mưa. Nó lại dắt xe ra lần nữa, cô vẫn đứng yên như thế, nhưng rồi có 1 cái gì đó níu tay nó lại...

- Đừng đi.......Giọng cô nói nhỏ nhưng nó vẫn có thể tỉnh táo để nghi được.

Cô dắt nó vào nhà tắm lấy khăn lau đầu nó, lau khuôn mặt của nó rồi dừng lại nơi ánh mắt đó...

Nó nắm lấy tay cô nhẹ nhàng lấy chiếc khăn lau tóc cho cô. họ vẫn im lặng..... Cô kéo nó vào bật vòi sen và vặn độ nóng vừa phải. Cô nhẹ nhàng cởi chiếc áo sơ mi nó đang khoác trên người, rồi từng lớp da thịt trên cơ thể nó hiện ra, cô đỏ mặt, cô ko biết mình đang suy nghĩ gì, chỉ là có cái gì đó thôi thúc cô tiếp tục. Nó lại nắm tay cô đưa lên khuôn mặt nó, nó nhắm mắt lại cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay đó.......rồi những cử chỉ vuốt ve họ dành cho nhau thật nhẹ nhàng trân trọng.... lần này cô chủ động hôn nó, môi cô run run nhưng cảm giác ấy thật lạ, nó thật ngọt ngào, tinh khiết ko giống với những nụ hôn mà cô từng có... nụ hôn dần trở nên sâu hơn và nhịp tim trở nên nhanh hơn.... bàn tay nó tham lam khám phá hết mọi đường cong trên cơ thể cô...........thật mềm mại, thật cuốn hút............họ say sưa trong làn hơi nước...........

 Không khí vẫn im lặng giữa 2 người nhưng giữa họ lại có 1 thứ ngôn ngữ vô hình nào đó, chỉ cần nhìn vào mắt nhau họ hiểu mình cần gì. Cô lấy khăn quấn lấy người nó và mình, nhẹ nhàng lau người cho nó rồi lấy trong tủ 1 bộ quần áo cho nó mặc...... cô lấy quần áo nó cho vào máy giặt để sấy. Khi cô trở ra thì nó đã ngủ mất từ lúc nào........Cô nhẹ nhàng đắp chăn cho nó, lần này cô nhìn kỹ khuôn mặt nó hơn, cô vuốt ve từng đường nét trên khuôn mặt ấy rồi mỉm cười. Cô đặt 1 nụ hôn nhẹ lên trán nó. Bỗng nó siết lấy eo cô và giữ cho cô nằm lên trên người mình, cả 2 cùng đỏ mặt........

- Em............. ko đợi cô nói tiếp nó vội vã hôn lên môi cô

Với cô dường như mọi lý trí và cấp bậc đã hoàn toàn bị chi phối bởi nhịp đập của trái tim..........lần này mọi thứ cuồng nhiệt  và gấp gáp hơn, những vật cản trên người được trút bỏ hết giờ chỉ có sự tiếp xúc da thịt của 2 cơ thể. Nó nằm đè lên người cô...tham lam hôn lên tất cả từ 2 má ửng hồng, đôi môi đỏ mọng....cái cổ trắng ngần........ cặp nhũ hoa hoàn hảo đầy đặn, cơ thể cô ửng hồng thật quyến rũ.......cô chỉ biết cong người với những va chạm mà nó đang làm...............nó nhẹ nhàng đặt tay lên cơ thể cô.......những ngón tay thon dài lướt từ vùng cổ rồi dừng lại nơi cặp nhũ hoa...........rồi đôi môi tham lam đi xa hơn xuống phía dưới.........nó nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên vùng đất bí hiểm......... hút cạn dòng nước khẽ tuôn ra từng đợt...........hơi thở gấp gáp hơn, ko khí trở nên huyền ảo hơn............2 cơ thể cứ thế quấn vào nhau...khẽ rên và khẽ giật nhẹ .................cứ thế cho đến khi cả 2 chìm vào giấc ngủ....

Sáng đó nó dậy sớm hơn, nó nhìn cô thật kỹ, nó cố ghi nhớ mọi thứ thuộc về cô rồi bước đi. Nó để lại cho cô 1 vài dòng note trên bàn............. Kể từ hôm đó họ gặp nhau nhiều hơn...................."yêu" nhau nhiều hơn và cuồng nhiệt hơn..............những cuộc hẹn gặp bất thường và ánh mắt trao cho nhau đầy ẩn ý............

Đã 1 tháng trôi qua, lần này nó chủ động tới nhà cô mà không hẹn trước...đến nơi nó khựng lại khi thấy bên trong có 1 người đàn ông, người cùng chụp ảnh với cô rất nhiều trên facebook của cô, nó cũng thừa hiểu mối quan hệ của họ, nó ko ngạc nhiên và bối rối.....nó quay lưng ra về và nhắn tin hẹn cô vào tối hôm đó.

- Cô ngồi đi...........

- Um... cô...

- Khoan hãy nói gì, cô hãy lắng nghe em trước.....Em biết cô thích màu gì, em biết cô thích ăn gì, em biết những thói quen và những ẩn ý đằng sau cử chỉ và giọng nói của cô,........em cũng ko ngờ rằng mình hiểu cô đến vậy...............từ trước giờ cả 2 ta chưa từng nói : 'tôi yêu..." tất cả những gì chúng ta có là tình dục..............sự rung cảm, sự ham muốn là những gì thúc đẩy cô và em đến với nhau........nhưng..........có lẽ với em cô "quan trọng" hơn thế nhiều. Nhưng mối quan hệ này sẽ ko đi đến đâu cả, nó ko có tương lai cho cả cô và em................với e thì ko sao nhưng cô thì khác, công việc, bạn bè, cuộc sống xã hội, gia đình....em ko muốn sẽ làm cô vì mối quan hệ này mà đánh mất những thứ ấy...................mình nên chấm dứt thì hơn như thế sẽ tốt cho 2 ta........................

Nói đến đây nước mắt nó tuôn rơi dù nó cố gắng cách mấy cũng ko kìm lại được, và cô cũng vậy....tâm trí nói phải chia tay  nhưng trái tim lại ko cho phép................

- Cô xin lỗi,.....................cô sai rồi

nó nắm lấy tay cô

- Cô ko sai, chúng ta ko ai sai cả, chỉ là ko thể, ko phải lúc này và có lẽ tình cảm mà ta dành cho nhau chưa gọi là "tình yêu", lý trí chúng ta nói rằng "nó nên như vậy".......mình đến với nhau tự nguyện nên hãy chia tay 1 cách nhẹ nhàng.......hãy quên em và sống thật tốt..............

Đã 5 năm rồi, nó ko gặp lại cô, ngần ấy thời gian cũng làm con người ta trở nên chín chắn hơn, nó đã lớn, đã đi làm và kiếm được nhiều tiền. Công việc và gia đình luôn là ưu tiên hàng đầu của nó....nó tìm niềm vui qua công việc mà ko đề cập đến chuyện yêu đương....... nó chưa từng dám quen thêm ai hay có 1 mối quan hệ với bất cứ cô gái nào khác................Nhưng quả đất tròn lại cho nó gặp cô..........sự kiện được những cựu sinh viên trong trường tổ chức gửi thư mời đến tất cả mọi người --- nó bất ngờ vì ko ngờ ban tổ chức lại có thể hoạt động mạnh đến như thế............Từng là lớp trưởng nên ko thể vắng mặt lần này.

Đêm đó, nó tranh thủ đi làm về rồi chạy đến nơi tổ chức sự kiện luôn, một không gian ấm cúng gần gũi tại khuôn viên nhà trường.........đã lâu rồi nhỉ............những gì mà nó làm cho trường là quyên góp tiền và tổ chức tham quan phối hợp giữa công ty và nhà trường cho các bạn sinh viên..........nó luôn ko xuất hiện trong  những sự kiện ấy mà để người khác thay mình làm...............giờ 1 mình nó đứng giữa đám đông người.........................Ai cũng thay đổi hết rồi, cuộc sông mưu sinh làm mọi người "già" hơn thì phải....................cái gì ôn ào thế nhỉ.................phía xa là đám bạn sinh viên cũ lớp nó đang tụ tập cười nói, tay bắt mặt mừng nhau......................1 người chỉ tay về phía nó

- Xem ai kìa mọi người, Lớp trưởng xinh đẹp của chúng ta kìa................hú....hú...............................

cả đám quay lại reo to,....nó ngượng nghịu và hạnh phúc chạy đến,....nào là ôm................nào bắt tay......xuýt xao đủ trò.............................đã quá lâu rồi.....

- Từ khi mày đi vào Nam tụi t ko còn biết gì nữa....................sao mà trốn ghê thế..........................bây giờ thành đạt rồi đúng ko??????

- Còn phải nói sao.................nhìn phong độ kìa.............................ko thể diễn tả......

những cuộc trao đổi, những danh thiếp được đưa ra, cười nói, chụp hình..........................những cuộc hẹn............................nó và đám bạn cứ bất tận như ko bao giờ có thể dừng được.......................

Rồi cuộc đấu giá được bắt đầu khi hiệu trưởng hắng giọng thông báo

- Chào mừng các cựu sinh viên của trường.....................buổi đấu giá cho hoạt động từ thiện hằng năm của trường chính thức bắt đầu, sản phẩm hôm nay là "Bức tranh Thêu" do chính tay các em sinh viên trong trường đã miệt mài làm việc trong nhiều tháng để tạo ra được....bức tranh mang ý nghĩa "vượng lộc" với những đường thêu tỉ mỉ sẽ được chào bán với giá 10tr.................mong các mạnh thường quân, các cựu sinh viên thành đạt tích cực tham gia buổi đấu giá hôm nay..............

Mọi người nháo nhào tranh nhau đấu giá, nó chỉ đứng ngoài theo dõi...................nó suy ngẫm và cảm thấy lạc lõng khi người ta đua nhau tranh dành để có được tiếng vang chứ ko vì mục đích từ thiện, ai cũng muốn đại diện cho công ty, có người làm chủ thì muốn khuếch trương danh tiếng.........nó đi xung quanh các gian hàng hand made của các bạn sinh viên phía sau để giải tỏa.........nhìn tụi nhỏ nó nhớ lại hình ảnh mình ngày trước, cũng hăm hở, cũng bày bán, cũng rao bán các loại vòng, hàng thủ công để thu tiền làm từ thiện................cứ mỗi gian háng nó đều tới ủng hộ......................nó tiến đi gần như là hết nhưng 1 gian hàng làm nó quan tâm hơn cả là gian hàng chuông gió khuất đằng xa...........

Nó tiến lại gần, nó ko thích chuông gió nhưng....................."cô ấy" thích..........rất thích...............nó đứng giữa vô vàn các kiểu chuông, đăm chiêu suy nghĩ....................những mảnh ký ức muốn chôn giấu thật sâu lại ùa về.................nó vừa chợm bước đi thì...

- Nghi.............là Nghi đó phải ko????

Nó quay người lại, người đó mỉm cười rồi ùa đến ôm lấy nó, nó cũng ôm thật chặt, cái mùi hương khi xưa ko còn nữa rồi, cô ấy đã thay đổi.............

Họ quyết định rời khỏi buổi tiệc, họ leo lên xe Taxi đi tìm 1 nơi yên tĩnh để trò chuyện.....Taxi dừng lại tại 1 quán cà phê sang trọng và lịch sự  với không gian yên tĩnh và riêng biệt.....

- Đã lâu lắm rồi nhỉ???? nó mỉm cười nhìn Uyên.............giờ thì mới có dịp nhìn rõ cô, cô mặn mà hơn, có vẻ gì đó quyến rũ hơn nhưng cũng chất chứa 1 điều gì đó......................thân hình vẫn vậy vẫn rất lôi cuốn............................

- Phải tính đến nay đã hơn 5 năm rồi,......em................Nghi thay đổi nhiều quá..................

- Thay đổi theo hướng tốt hay xấu đi????

- Nhìn khác khi xưa, chững chạc hơn, và điềm đạm hơn................

- Phải vì em già đi rồi mà....nó cười mỉm nhìn xa xăm..... Hà Nội vẫn vậy, vẫn cái không khí ấy....thật.....

- Tại sao em lại bỏ đi và cắt dứt mọi liên lạc như vậy???? Cô.........................Uyên ko kìm được cảm xúc của mình nữa, cô khóc, những giọt nước mắt vừa ẩn chứa sự oán trách, vừa bao hàm cả niềm vui sau bao năm gặp mặt.....................

Nó với tai tới nắm lấy đôi tay đang run rẩy của cô, thổi nhẹ và hôn lên đôi tay ấy, nó áp tay cô lên mà nó nhắm mắt lại và cảm nhận..................

- Đừng khóc, cô phải vui khi gặp em chứ...........................tay cô ko còn mềm như xưa nữa, nó lại lạnh nữa, thật đáng trách, tại sao lại ko biết nâng niu đôi tay này chứ........................nó nhìn cô mỉm cười, nắm lấy tay cô và xoa cho nó ấm lại. Nó bắt đầu kể và cô im lặng lắng nghe nó...

- Em vào Sài Gòn vì muốn thay đổi môi trường, dù sao đó cũng là quê của Ba mọi thứ đã được sắp xếp từ trước....., hơn nữa lúc đó chỉ muốn đi thật nhanh mà ko muốn nhìn lại, Hà Nội chỉ có nỗi buồn...................nó ngưng lại 1 hồi lâu nhìn vào mắt cô: " Uyên nhớ tôi ko?"

Cô không nói gì, chỉ cúi mặt khóc.......................nó thấy cổ họng mặn đắng, nó thấy cảm giác thật khó chịu, nó muôn rời khỏi ghế mà tiến tới ôm cô vào lòng nhưng nó ko làm vậy..........nó thấy tay cô đã đeo nhẫn,..............lý trí nó mách bảo rằng mọi thứ đã quá muộn màng và điều đó sẽ ko bao giờ xảy ra....................... một lúc sau nó nhẹ nhàng dìu cô đứng dậy............

- Mình đi thôi, đã trễ rồi.....

Cả 2 ngồi trên xe, ko ai nói với nhau câu gì, cho  đến khi xe dừng lại trước Khách sạn của nó.

- Tạm biệt Uyên....đừng khóc nữa nhé..............................." Tôi...................tôi chúc Uyên hạnh phúc"...

Nó quay lưng đi và chiếc taxi cũng rời xa........................................................quay trở về phòng nó cảm thấy trống rỗng, mệt mỏi và sầu muộn..............................................tim nó vẫn thấy nhói đau nhưng 1 lần nữa Lý trí kêu nó vực dậy.........mạnh mẽ sống tiếp.

Uyên ngồi trên xe nhưng trước mắt cô chỉ có khuôn mặt của Nghi, Nghi của cô giờ khác xưa nhiều quá, chững chạc hơn, thu hút hơn và cho cô có cảm giác muốn được kề bên, muốn được Nghi ôm ấp, bảo vệ................................................cô nắm lấy bàn tay mình, cô tháo chiếc nhẫn trên tay ra và những gì mà cô muốn bây giờ là gặp Nghi.................

Chiếc xe ban nãy lại dừng trước của khách sạn, một cô gái vội vã chạy vào, cô hỏi tên và yêu cầu được gặp Nghi.................................................

Cộc...cộc...cộc

Nó tiến tới cánh cửa, nhìn qua cái lỗ, nó bất ngờ trước người ở bên ngoài.

- Xin lỗi cô, cô đây cứ khăng khăng đòi vào đây gặp cô....báo là có việc khẩn cấp...chúng tôi gọi lên nhưng ko thấy bắt máy.

- Cám ơn, đây là bạn của tôi, đây là tip cô có thể đi......................................

Nó kéo cô vào phòng.......................

- Cô đang làm trò gì vậy? Cô có biết xung quanh đây có rất nhiều người trường ta ko???? cô...................

Uyên bước tới ôm lấy Nghi và hôn, nụ hôn sâu nhất và lâu nhất, nụ hôn chât chứa nỗi lòng của cô bao lâu nay, cô hôn cho thõa nỗi nhớ nhung, cô yêu cái đôi môi mềm mại này và mùi hương quyến rũ này.............................Nghi cũng vậy..................nó siết chặt lấy cô, luồn tay vào mái tóc và cảm nhận sự ngọt ngào mà bao lâu nay nó nhớ nhung khôn xiết.......................................họ vội vã, cuốn lấy  nhau..................cảm giác như muốn tan vỡ và hòa vào thành 1, ko có sự mơn trớn nhẹ nhàng mà là những cử chỉ và động tác mạnh mẽ, những tiếng thở ngắt quãng và khó khăn,................Uyên cấu và cắn vào vai Nghi, trong ko gian tĩnh mịch có những âm thanh vô cùng kích thích........................CẢ 2 cơ thể quấn vào nhau..... Uyên tham lam và chủ động dày vò cơ thể Nghi, điều mà trước đây cô chỉ để cho Nghi làm.................những nụ hôn bất tận, những tiếng thở nặng nhọc, những âm thanh ngắt quãng của dục vọng................cứ thế cho đến chiếc ra trải giường đẩm ướt mồ hôi và.....cho đến khi cả 2 còn sức lực nữa..............,Nghi ôm Uyên vào lòng thật chặt............................thân thể này luôn làm cho nó cảm thấy xao động và nó chỉ muốn chiếm giữ riêng mình...............họ thiếp vào giấc ngủ.......

Nó nhẹ nhàng ngắm nhìn Uyên........những đường cong, làn da trắng nõn mịn màng, bờ môi đầy và cặp chân mày quyến rũ.............

- uhm..............Nghi nhìn bao lâu rồi........Uyên mở mắt nhẹ nhàng hỏi nó

- cũng được 1 lúc rồi...............

Uyên tiến mình tới hôn Nghi, cô nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt rồi đặt lên môi Nghi 1 nụ hôn, cô ước gì được làm điều tương tự như vậy vào mỗi buổi sáng.....

bip................tiếng điện thoại của U reo........

- Em hả? Đêm qua sao ko về nhà? Em đã ở đâu?

- Em ở lại khuya quá, nên ngủ lại ký túc xá của trường luôn anh àh..........Đừng lo nhé.............chiều nay em đi dạy tối mới về............

- Ừ............

- Vậy nhé......bye anh..............

Cô tắt nguồn rồi quay sang nhìn Nghi...........có 1 sự khó diễn tả lạ............cô cảm thấy có lỗi......

- Cuộc sống hôn nhân của Uyên ổn cả chứ?......................nó nhìn thẳng vào mắt Uyên

- ............nó ổn thậm chí là quá ổn, cưới nhau được 2 năm rồi nhưng chưa bao giờ cãi vã, xích mích........anh ta rất thương U, rất chu đáo và luôn sợ sẽ làm tổn thương U.........anh ta nhẹ nhàng và từ tốn, luôn đảm đang và quan tâm vợ...........................tât cả đều tốt................

-................vậy sao?..................nhìn bàn tay U xem, nó ko còn mịn màng như trước nữa.............nó lạnh và khô ráp........................U làm gì với nó vậy?

- Nó....................Nghi............

- Chúng ta đang làm gì vậy???? nó leo khỏi giường khoác khăn vào người.......Lẽ ra chúng ta ko nên làm vậy...................lẽ ra chuyện hôm qua ko nên xảy ra................ Cô đã có gia đình rồi.......................... tại sao?

- Đêm qua là đêm Uyên cảm thấy hạnh phúc nhất................chúng ta ko làm gì sai trái cả...........U muốn được gần Nghi, Uyên nhớ Nghi..................đã bao nhiêu năm rồi..........................hic...............

- Uyên ko hiểu ra sao? Cho mãi đến tận bây giờ thì mối quan hệ của chúng ta cũng chỉ có vậy.......gặp nhau..........ân ái rồi lại đường ai nấy đi................tất cả những gì Uyên muốn ở tôi là vậy thôi sao?

- Ko..............ko phải............nó ko phải như vậy........................hic......Nghi ko hiểu....

- Phải........vậy cô nói đi.......................nó là gì? là gì................với cô tôi là gì? Là người tình 1 đêm.......là người mang đến cho cô sự khoái cảm thôi phải ko?????

- Uyên............Uyên..............

- Phải rồi..............................lại là sự im lặng...........thôi được..................Nó quay lưng đi

Uyên chạy tới ôm lấy eo nó từ phía sau.......................

- Xin đừng............................em lại rời bỏ cô thêm 5 năm nữa sao????? Hãy cho chúng ta 1 cơ hội...........

- Cô vẫn ko hiểu ra sao? 5 năm qua rồi cô vẫn bắt em phải cho cô thêm thời gian để suy nghĩ hay sao???....................nó xoay người lại............."Em yêu cô, cô vẫn ko hiểu sao?"

- Thật..................thật sao............................Uyên bật khóc

nó ôm lấy khuôn mặt cô, rồi nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt........................................

- Mai Nghi phải có mặt lại Sài Gòn rồi...................cô có muốn đi cùng ko?

- Mai.................nhưng...................

- Nghi sẽ đợi................hãy sắp xếp mọi thứ........................công việc tại Sài Gòn còn nhiều thứ cần giải quyết và thời gian ko cho phép Nghi ở Hà Nội.....................................hãy rời bỏ nơi này................hãy cùng sống chung...........................em sẽ lo cho cô, cô ko phải làm bất cứ điều gì cả.............................

Uyên nhìn vào mắt Nghi- ánh mắt đang tha thiết mong đợi câu trả lời từ cô....

- Hãy cho Uyên thời gian để sắp xếp mọi việc.......được ko?

- Thôi được............

Họ rời xa nhau, hôm đó Uyên cũng nghỉ việc dạy mà dành cả ngày cho Nghi, tối đó Uyên tiễn Nghi ra sân bay, cô ko muốn phải chia tay............cô muốn ôm lấy mà hôn Nghi nhưng sự sợ lời dị nghị của người xung quanh, họ chỉ ôm nhau như những người bạn...

- Em về rồi sao? Quân chồng của Uyên ra giúp cô dắt xe vào nhà...................Hôm nay tốt cả chứ em? Hôm qua chắc mệt lắm đúng ko? Anh có nấu cơm rồi, mình ăn chung nhé.............

Uyên lẳng lặng vào nhà. Tắm rửa và im lặng ngồi vào bàn ăn cơm................

- Em ăn đi kẻo nguội, anh vừa nấu xong thì em về đó, có món này em thích ăn anh nấu cho em đó....

- Anh...........................anh.............tại sao anh lại yêu em đến vậy?

- Em nói gì lạ vậy..................em là vợ anh mà......

- Nếu em nói với anh rằng em đã ngủ với người khác đêm qua, anh sẽ ra sao?

- Em...................em nói gì vậy? Quân làm rớt đôi đũa xuống nền nhà.........................

- Phải, em đã ngủ với 1 người đêm qua, đó là mối tình cũ trước khi chúng ta bắt đầu yêu nhau... chẳng phải anh cũng đã như vậy sao?

- Anh.............................em..................em vẫn giận anh sao? Anh đã cố gắng bù đắp cho em kề từ lần đó........................đó chỉ là 1 tai nạn, 1 phút chốc anh ko kìm nén được phần bản năng trong anh..........anh là đàn ông, và em thì lại ko muốn gần gũi với anh.................................em đang có tình trả đũa anh sao???

- Ko..................em có nghĩ mình làm vậy vì chuyện ấy............................em cưới anh nhưng em ko yêu anh, anh xuât hiện đúng lúc em đang cần 1 bờ vai, em cần 1 người để em chứng minh xem em có thể quên được người yêu cũ của em hay ko? Em lấy anh để cha mẹ vui lòng, vì anh là 1 người đàn ông tốt và có thể sẽ là 1 người cha tốt..........Nhưng em đã sai................em đã khiến cả 2 phải khổ sở, cuộc hôn nhân này vô vị, em gần anh nhưng tâm tưởng lại dành cho 1 người khác, em cố gắng nhưng lại ko hiệu quả,,,,,anh muốn có con nhưng em sợ........................em sợ rằng điều đó sẽ làm cho em sai lại càng thêm sai vì nó sẽ khiến em ko thể rời xa anh........................................................................................................ em xin lỗi....

- Em...tại sao? Đó là ai? Em nói đi........................

- Em xin lỗi, mình chia tay nha anh........................

nói xong Uyên bỏ vào phòng, cô có kìm nước mắt trước mặt Quân.............................Còn lại mình anh, quân thờ thẫn,,,,,,,,,,,,,,,,,,xưa giờ anh là người hiền hòa và điềm đạm................"phải chăng đây là lỗi của mình"............."phải làm cách nào để giữ Uyên lại"........anh khóc...................nếu như gặp những người đàn ông khác có lẽ anh đã xông vào đánh Uyên 1 trận nên trò nhưng Quân thì ko.........anh ko phải là kẻ vũ phu như vậy, vì khi nhỏ anh đã chứng kiến nhiều cảnh như vậy từ cha của mình........anh ko cho phép mình đối xử với phụ nữ như vậy nặt khác anh cũng là dân trí thức, cũng là giáo viên nên anh hiểu hậu quả của việc này....................

Uyên gọi điện cho 1 văn phòng luật sư vào sáng hôm sau để giải quyết thủ tục............cô ko lấy bất cứ tài sản gì khi luật sư gợi ý về phần chia tài sản..............mọi thứ đều xong xuôi.................cô gọi điện kêu Quân ra 1 quán cà phê để bàn chuyện.........................sau 1 tuần cô ko ngủ ở nhà mà về nhà mẹ đẻ.

- Anh ngồi đi....

- Ừ.....................

- Đây là thủ tục và giấy li dị, em mong anh hiểu và ký vào...............nếu anh ko ký...........em vẫn sẽ nộp đơn yêu cầu tòa giải quyết.................................em xin lỗi

- Anh đã làm gì sai? Em đừng làm như vậy có được ko? Hãy cho chúng ta thời gian......................

- Em ko thể... Em ko muốn anh bị tổn thương nhưng..............em ko thể lừa dối mình, lừa dối anh và mọi người nữa.....................em cũng sẽ nghỉ việc dạy.................

- Tại sao? Anh cần 1 lời giải thích...................

- Em ko yêu anh...........với anh chỉ có sự cảm mến..........em ko có dục vọng khi ở bên anh, ko có cảm xúc, anh có biết rằng khi gần gũi với anh em sợ hãi như thế nào ko? em đã phải kìm nén............em ko muốn.........................làm ơn....đừng như vậy có được ko..............

- Anh......................nhưng..................... 

- Xin lỗi, em đi đây.....................từ nay mình kết thúc đi...................

Nói rồi Uyên bỏ đi...................cón lại mình Quân bên tập hồ sơ........................Tối đó anh uống thật say rồi khệu khạo lê bước chân nặng nhọc vào nhà.................

Quân mở tập hồ sơ ra xem, có 1 bức thư mà Uyên viết trong đó

" Anh Quân, xin hãy tha lỗi cho em

Em biết rằng mình ko có tư cách để nói với anh điều này, nhưng em ko thể ở bên anh được nữa. Em đã sai khi quyết định quen anh, càng sai hơn khi quyết định lấy anh, và điều làm em cảm thấy tội lỗi nhất là anh quá tốt với em...............

Nếu như em là 1 người phụ nữ bình thường thì sẽ ko xảy ra cơ sự này..........Em xin lỗi, truco71 khi quen anh em đã có 1 mối quan hệ với 1 người, 1 người vô cùng đặc biệt với em, người mà em đã ko dũng cảm để nói lời yêu và đánh mất người ấy......em đã vô cùng đau khổ và tuyệt vọng, chính sự sợ hãi đã khiến em ko có dũng cảm để nói yêu "CÔ ẤY" - Phải em yêu 1 cô gái, nhưng vì sự sợ hãi từ phía gia đình, từ sự dị nghị của xã hội, vì sự nghiệp e đã ko có đủ dũng cảm để nói ra...... Chỉ khi người ấy đi rồi e mới nhận ra được người ấy quan trọng với em như thế nào...............................chính lúc ấy anh xuất hiện, thật nhẹ nhàng và anh đã là 1 bờ vai giúp em vượt qua sự đau đớn ấy, nhưng em đã ngộ nhận giữa tình yêu và sự cảm mến, với em anh như 1 người anh trai hơn là 1 người chồng.......................em đã sai rồi....................sai rất nhiều........... Em có lỗi với người em yêu và cả với anh..............

Xin lỗi, xin anh hãy cho cả 2 ta có 1 lối thoát, em biết rằng mình đã ích kỷ và xấu xa như thế nào, nhưng trái tim em chỉ hướng về 1 người.....................................cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa em vẫn sẽ chấp nhận, dù gia đình, bạn bè, xã hội xa lánh, kinh tởm em vẫn sẽ chấp nhận.........................Anh hãy tìm 1 người phụ nữ khác tốt hơn, một người yêu anh và trân trọng anh....

Xin anh hãy quên em đi.....................Xin lỗi anh..."

Quân mỉm cười trong nước mắt........................"1 cô gái"- Hóa ra tôi ko bằng 1 cô gái...................quân như con thú hoang xé tan nát mảnh giấy mà Uyên viết, anh đập phá tất cả mọi thứ trong nhà và nằm vật xuống khóc..................anh đau đớn, uất ức và giận dữ..............................................................................

Anh chạy đến nhà mẹ của Uyên tìm cô..........................Nhưng Uyên đã đi  rồi, ko ai biết tin tức gì từ cô. Cô làm thủ tục xin tách sổ hộ khẩu và xin nghỉ việc tại nhà trường. Cô cũng kể hết mọi việc cho mẹ và gia đình, mẹ của cô chỉ có thể im lặng bà ko biết phải làm gì............chỉ có thể để cho cô đi và làm điều cô muốn, anh chị em trong gia đình và ba cô tuyên bó từ cô và coi như từ nay ko có mối quan hệ gì nữa cả................Uyên đã chuẩn bị sẵn tâm lý để đón chờ điều này, cô chỉ buồn và cảm thấy có lỗi vì đã làm cha mẹ buồn lòng.......................Uyên 1 một mình ra sân bay, rời khỏi Hà Nội và hướng thẳng suy nghĩ đến tương lai, đến việc cô sẽ được gặp Nghi trong vòng vài tiếng đồng hồ nữa, bỏ hết sau lưng mọi thứ, bắt đầu sống cuộc sống của riêng mình............cuộc sống mà cô biết rằng mình sẽ rất khó khăn để vượt qua nhưng cô sẽ vượt qua, sẽ bù đắp cho người cô yêu tất cả.......sẽ dành cả đời để được ở bên người ấy..............

END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro