Chương 4: Quần áo là ai đổi?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thải Hà gắt gao mím môi, hung hăng suy nghĩ:" Ta đem những đồ vật đó chia cho ngươi một nửa"

"Không cần,ai,hôm nay bổn cô nương tâm tình tốt,tạm tha cho ngươi.Chuyện này ta sẽ xem rằng chưa phát sinh qua đi.Đơi cho lúc nào có đồ vật gì đó tốt ta sẽ đi tìm ngươi"An Dung cười đến sáng lạn.

Vậy bút ,sổ sách về sau chậm rãi tính,không vội

Khóe môi gợi lên nụ cười giảo hoạt.

Thải Hà nuốt nuốt nước bọt,da đầu run run,không biết về sau An Dung gặp lại sẽ đòi đồ gì tốt.

"Dạ,đa tạ tứ tiểu thư tha mạng chi ân" Thải Hà buộc phải nói tạ ơn.

An Dung khẽ thở dài một hơi,đối phó, không cần phải để da thịt chịu khổ rồi.

"Bất quá,tứ tiểu thư,kia sài phòng..."Triều Hà nhỏ giọng nói.

"Ân,ta sẽ không làm khó các ngươi,đi,cùng đi sài phòng"An Dung quơ quơ tay nhỏ bé.

Thải Hà cùng Triều Hà hai người làm ra vẻ áp giải An Dung đến sài phòng,hai người nói câu " xin lỗi" sau đó khóa cửa sài phòng lại rồi vội vàng rời đi.Bốn phía trở nên tĩnh lặng xuống,trọng sinh đêm qua toàn độ tinh thần trở nên căng thẳng.

An Dung thở dài một hơi,nhắm mắt lại,trong lòng tựa như có hàng trăm con ngựa rít gào chạy qua,làm sao lại xuyên không.

Lão chỉ ở Taobao mua quần áo còn chưa tới lấy hàng,lão chỉ còn chưa kịp cùng sư huynh thổ lộ,hàng xóm cách vách mượn lão chỉ đôi hài còn chưa chịu trả,điện thoại lão chỉ còn chưa nói hết tiền....

Nàng ở trong lòng rít gào rống giận,đây không phải là bi thảm nhất,bà nó,bi thảm nhất là người ta xuyên không trên người làm thiên kim tiểu thư hưởng vô số sủng ái,vì sao lão chỉ cũng xuyên không làm thiên kim thiểu thư nhưng lại là cha không thương,bị ác nhân khi dễ,đây là số khổ gì a~

"A a a a!" An Dung ngửa đầu rít gào , trên vách tường bụi bị đánh rơi xuống một tầng.

Bất quá Vương Xuân Hoa này sắc mặt ghê tởm lúc đó lưu vào trong đầu,tạm thời nhục nhã không là cái gì,chính mình lúc nào đó sẽ mang cả lời lẫn lãi đòi lại.

An Dung sờ sờ hai gò má,bà nó,Vương Xuân Hoa xuống tay cũng thật tàn nhẫn,mặt đều sung cả lên.

Nàng bụng đầy bực tức,oán hận nện tường,tay có chút nóng bỏng thật đau.

Nhìn về phía tay trái,chỗ cổ tay có vài vết thương sâu cạn không đồng nhất,xem ra là bị vật gì đó sắc nhọn cắt bị thương,bộ dáng chảy ra không ít máu.

Bỗng nhiên sửng sốt phát hiện cổ tay trái có phần nhan sắc không giống,ước chừng ở giữa ngón tay cái ,hiện lên nhợt nhạt màu hồng nhạt.Nàng cẩn thận nhìn mới phát hiện,này,dĩ nhiên đây là một hình vẽ phượng hoàng tung cánh bay lượn,phượng hoàng vẽ thập phần rất thật,giống như muốn từ cổ tay nàng bay đi.

Nếu không ở khoảng cách gần cẩn thận nhìn kĩ,thật không nghĩ người này có ấn kí như vậy.

Nàng lấy tay dung sức chà chà

Ôi,thực đau.

Nếu đã chà mà không mất,thì cái này là bớt,An Dung trước kia cũng đã từng thấy qua nhiều người có bớt,nhưng cũng chưa bao giờ gặp qua cái bớt nào xinh đẹp hiếm thấy như thế này.Không khỏi nhẹ nhàng vuốt ve,lực chú ý rốt cục rối rắm xuyên qua trên hình phượng hoàng.

Đọt nhiên nàng có cảm giác không thích hợp,trước mắt mình xuất hiện một cái phòng nhỏ bên trong trống rỗng,phòng nhỏ này tuyệt đối không phải sài phòng,nhìn phòng nhỏ xuất hiện một cách quỷ dị,An Dung cảm thấy sợ hãi,xem xem mọi nơi, thủ duỗi tay đi sờ,phòng nhỏ đột nhiên biến mất.

Một căn phòng nhỏ kì quái.

Nàng dụi dụi mắt,lại xoa bóp huyệt thái dương,có phải hay không bị người đánh cho hư đầu

Lại mở mắt nhìn,phòng nhỏ quả nhiên không có,ai,xem ra chính mình xuất hiện ảo giác,tiếp tục sờ bớt.

Ách,phòng nhỏ kia lại xuất hiện.

Ngầng đầu nhìn xem phòng nhỏ,lại cúi đầu nhìn xem bớt phượng hoàng,lông mi thanh tú của An Dung Nhíu lại một chỗ, đây là đang xảy ra chuyện gì.

Trong đầu linh quang đột nhiên chợt lóe,trước kia xem không ít tiểu thuyết xuyên qua biết có xuất hiện không gian vừa nói,chẳng lẽ cái phòng nhỏ trước mắt này chính là không gian truyền thuyết

Nghĩ đến trên cổ tay có miệng vết thương,khẳng định là có máu dính ở phía trên bớt,có lẽ trong lúc vô ý máu của mình đã mở ra không gian.

Oa haha, có không gian thật tốt,thiệt nhiều người có không gian đề có bảo vật tốt,hoặc nước suối linh gì đó,vân vân..,phát đạt phát đạt.

An Dung điên cuồng cười.

Bất quá rất nhanh nàng cười không nổi,bởi vì không gian này, nàng không thể đi vào đi,còn không có bảo vật, so với đầu hòa thượng còn muốn sạch sẽ hơn.

Ai,là một cái vô bổ,vui sướng lúc trước biến mất,buồn bã dựa vào tường nhắm mắt dưỡng thần.

Bất quá nàng đã biết phương pháp mở ra không gian,chỉ cần đưa tay chạm nhẹ xuống bớt phượng hoàng,trong đầu nghĩ mở ra,không gian xuất hiện,ngược lại nghĩ thu,không gian biến mất.

Ngay tại khi nàng ghét bỏ không gian trống rỗng này thì lại không biết ở một nơi ngàn dặm xa Bắc Bình Quốc,có người đang tìm kiếm một nữ tử có bớt phượng hoàng con của nữ đế cưng chiều.

Đang lúc nhàm chán,An Dung nghĩ tới một sự kiện nhỏ,nếu nghuyên chủ rơi xuống nước mà chết,thì trên y phục nên ẩm ướt mới đúng,làm sao trên người quần áo chẳng những khô,chả lẽ khi rơi xuống nước là y phục khác.

Vậy quần áo trên người là ai đổi?

Ân,đó à cả một vấn đề

Trong đầu lại hiện lên bộ dạng kim diện nam tử,nmd,sẽ không phải là nam nhân đó đổi đi.

An Dung ngồi ngay ngắn trước chiếc bàn đen thùi lùi như mực,con ngươi trừng lớn,trong đầu tinh tế hồi tưởng lại tình cảnh lần đầu gặp Kim diện nam tử.

Nghĩ nghĩ,khuôn mặt sung đỏ hiện hiện lên nụ cười có chút ái muội.

Không biết nam nhân kia xấu như quỷ hay là dễ nhìn,nếu là xấu như quỷ,vậy là thật lỗ vốn,thân thể trong sạch của mình đã bị người thấy hết.

Nàng cúi đầu xuống mắt nhìn thân thể, ngực nhỏ gầy cùng với quần áo bị chà sát đến nhăn nhúm,khụ,tuy là không có gì đáng xem,chung quy cũng là thân thể nữ nhân a.

Nếu là dễ nhìn,hắc hắc...quên đi,không truy cứu.

Khuôn mặt An Dung cười đến phóng đại.

Bất quá,nhìn hắn mang mặt nạ,khả năng xấu như quỷ là phần lớn,hẳn là hắn sợ người nhìn thấy hắn sẽ là bị hoảng sợ,người này ít ra còn có chút lương tâm.

Người nào đó nếu biết An Dung sau lưng hắn suy nghĩ như vậy khẳng định là tức đến phun một ngụm máu ra.

Ai...

An Dung lại thở dài

Bất quá không thể không bọi phục nàng có năng lực thích ứng hoàn cảnh thật cường đại,trong chốc lát rối rắm khi xuyên qua đã bị tập trung đến soái ca trên người.

Kiếp trước An Dung chính là trời sinh tính cách lạc quan,cho nên vẫn sống rất vui vẻ,bằng không ,nàng khả năng đã sớm chết n lần.

Buổi sang ngày hôm sau An Dung được thả ra.

Sở dĩ thả nàng ra là vì nàng ở trù phòng hỗ trợ làm việc,bằng không thật sự là không có người nào nhớ đến nàng.

"A,quỷ nha" tiểu nha hoàn mở cửa hết lên tiếng.

"Câm miệng,ngươi mới là quỷ,cả nhà ngươi mới là quỷ"An Dung nổi giận mắng,con ngươi như mực nhìn trong trẻo nhưng bắn ra phần lãnh ý.

Chẳng qua là tốc bị rối loạn chút ít,mặt còn hơi sưng vài nơi,quần áo có chỗ rách nhìn hơi ô uế,như thế nào lại biến thành quỷ.

Ở An cư,nàng là Tứ tiểu thư nhưng so với nha hoàn còn không bằng,cho nên bọn tiểu nhân mới không xem nàng để vào mắt.

Tiểu nha hoàn bị An Dung gầm lên,đang muốn mắng lại,nhưng nhìn đến ánh mắt lạnh như bang của nàng,thân thể không tự nhủ run lên,lời muốn mắng chửi người chính là không thể nào phun ra khỏi miệng.

" Ngươi đi trước,ta trở về đổi lại y phục" An Dung trừng mắt nói với nha hoàn,sau đó đi về phòng.

Nhìn căn phòng rách mướp,trống trơn,An Dung lại thở dài.

Ai,thật đúng là nghèo nàn a.

Đương nhiên ,đối với An Dung mới nghèo nàn mà thôi.

An Cư ở thủ phủ Lưu Vân Thành, giàu có nhất vùng,chỉ duy nàng là thứ nữ với hai bàn tay trắng.

Ai,đây là số mệnh kêu gào a~,An Dung lại thở dài một hơi.

Ánh mắt dừng lại ở trên chiếc giương vỡ trên bàn,nơi ấy nhiều hơn có một cái bình sứ màu trắng nhỏ,bình sứ toàn thân không một tì vết nào,ánh sáng ôn nhuận như ngọc,chất lượng thượng thừa.

Một cái bình sứ cùng với căn phòng tồi tàn này thật không hợp nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro