Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Linh lục đi lục lại chiếc túi xách tay, cô cau trán lầm bầm: "Quái lạ, đâu mất rồi nhỉ?" Linh dốc ngược chiếc túi, những món đồ linh tinh rơi lịch bịch xuống giường. Hoa đang nằm khểnh xem tivi ở góc giường quay ra hỏi:

– Không tìm thấy à?

Linh cáu kỉnh lắc đầu, cô ngồi xuống giường, vơ mấy món đồ bỏ lại vào trong túi.

– Không! Chắc rơi đâu đó mất rồi! Bực cả mình, vừa mới mua sáng nay xong. Cái ngày gì không biết nữa! Tết nhất chưa qua mà đã bị dựng đi làm, rồi lại bị mất toi lọ kem mấy trăm ngàn!

Hoa vừa chuyển kênh tivi vừa chép miệng:

– Cái dự án của mày đến chối tỉ! Nhưng cũng vẫn may cho mày là không phải tới công ty làm mấy hôm Tết vừa rồi như mấy ông con giai đấy! Dù tiền...

Hoa đang nói chợt ngừng lại, chăm chú xem mẩu quảng cáo trên tivi. Tivi đang chiếu quảng cáo kem dưỡng da hiệu Môi Anh. Một đôi nam nữ khiêu vũ cùng nhau trên nền nhạc "Viens M' Embrasser". Cô gái trông mong manh nhưng tươi tắn như một nhành liễu mùa xuân. Chàng trai không hẳn nồng nhiệt như chính giai điệu kia nhưng toát lên vẻ điềm đạm, ấm áp. Chẳng có hình ảnh sản phẩm cụ thể nào ngoài dòng chữ sau cùng: Kem dưỡng da Môi Anh. Chỉ có vũ điệu ngọt ngào đến ám ảnh, có lẽ do bài dựng quá hay. Và nụ hôn thật khẽ từ đôi môi chàng trai lên má cô gái trẻ nơi đoạn kết.

– Kem dưỡng da Môi Anh? Cái này là quảng cáo ý hả? – Hoa hơi nhíu mày rồi bật cười ngặt nghẽo. – Mày bảo loại kem dưỡng da này phải không? Môi Anh? Nghe buồn cười quá! Bọn trên mạng đang rần rần truyền tai nhau về cái Môi Anh này.

– Ờ, rất nhiều đứa bảo là dùng tốt mà. Mấy chị ở công ty mình cũng mua dùng rồi đấy, bảo là sau khoảng hơn hai tuần thấy da dẻ cũng cải thiện mà. – Linh vừa ngáp vừa đáp lời Hoa.

– Thế các bà ý có bảo là mỗi lần bôi xong đều đè chồng ra bắt thơm lên mỗi má một cái không? – Hoa hỏi giọng tỉnh queo. – Con nhỏ ở hàng mỹ phẩm hót với tao chứ: "Loại kem dưỡng da này sẽ trở nên hoàn hảo nếu dùng kèm một nụ hôn lên má từ người đàn ông họ yêu thương!" Ai hôn chứ mấy ông bắn thuốc lào xoành xoạch ở công ty mình hôn thì tao vái cả nón!

Hoa nói rồi trề môi rõ dài. Linh ngáp lần nữa, miệng rộng ngoác đến tận mang tai mà vẫn không cảm thấy thoải mái hơn.

– Da tao dạo này xấu quá. Đợt Tết vừa rồi chén đẫy giò chả bánh chưng toàn đồ béo, đồ nếp vào, giờ lại dính vụ phải đi làm thêm. Chả biết bôi cái này có tác dụng khỉ gì không...

– Nó sẽ bị giảm đi một nửa tác dụng, nghĩa là mày sẽ bị lỗ tiền! – Hoa nhún vai đầy nghiêm túc. – Trừ khi mày lừa ngay được một thằng bồ nào đó để nó hôn mày sau mỗi lần bôi. Cái chuyện "lừa ngay được" kia của mày giống như nhiệm vụ bất khả thi của anh Tom. Mày có thêm một phương án nữa để lựa chọn: mua để dành đợi khi nào có bồ rồi bôi. Phương án này có vẻ tốn kha khá thời gian nếu phân tích đầy đủ các yếu tố chủ quan và khách quan. Rốt cuộc là người ấy và anh em chọn ai, tùy em he he.

Con Hoa huyên thuyên không đầu không cuối trong khi Linh bận nhìn căn phòng ngổn ngang đồ đạc chưa được sắp xếp. Hôm nay là ngày đầu tiên cô chuyển đến khu tập thể này. Ngay sát Tết, Linh bị chủ nhà trọ trước đuổi không một lý do, không lời báo trước và không chút thương tiếc. May sao cô tìm ngay được căn hộ này, từ một mẩu giấy đăng tin dán lẫn giữa rất nhiều tờ quảng cáo linh tinh khác. Dù Linh không thích nơi đây cho lắm, đặc biệt là cây bàng đang chĩa cành vào ban công. Mùa này còn đỡ chứ đến mùa hè, lá nó tốt um lên, sâu sít từ đâu cũng kéo về ùn ùn. Mà cô đã có không ít kỉ niệm kinh hoàng với cái lũ sâu bàng. Dù không thích là vậy, nhưng méo mó có hơn không. Linh vươn vai ngáp dài chảy cả nước mắt:

– Hic, hôm nay phải làm hùng hục cả ngày mệt bã người chả kịp dọn nhà! Hận cái dự án này và hận con mụ chủ nhà kia! Đen như mực từ năm trước sang năm sau! – Linh tức tối.

– Này, sắp đến phiên chợ Viềng rồi đấy, hay đêm mồng 7 tới đi chơi đi! – Hoa chợt đề nghị. – Mua cái gì đó giải đen, he he.

– Mày có muốn mua kem Môi Anh dùng thử không? Có cửa hàng trên mạng đang chạy chương trình mua hai lọ thì chiết khấu năm mươi ngàn đấy! Hay mua chung với tao? – Linh chợt nhớ đến mẩu quảng cáo trên Facebook mà cô thấy sáng nay.

– No no, khi nào có loại kem dưỡng da tốt mà không cần có thằng nào hôn thì tao sẽ mua. – Hoa nhanh chóng xua tay. – Thế có đi chợ Viềng không?

– Chả biết có đi được hay không... – Linh băn khoăn tính toán khối lượng công việc đang chờ cô. – Tao muốn mua ít thịt bê thui về ăn. Chợ Viềng nổi tiếng thịt bê mà... Có khi mai phải cố làm nhiều hơn để có đi... Mà có khi cũng chả cần phải cố làm gì! Chưa xong việc cũng kệ, đằng nào dự án cũng trễ hạn rồi! Hôm đó coi như đột xuất bị ốm. Cho lão Tân chết, ai bảo suốt ngày quát tháo mình như nô lệ!

Linh phấn khởi nghĩ đến viễn cảnh được tung tăng đi chơi. Và Nam Định vốn nức tiếng có nhiều đồ ăn vặt ngon. Cô hào hứng nói rồi cười toét miệng.

– Hí hí, nhân viên đạt chuẩn nghiêm túc Trần Hải Linh mà cũng có lúc phát ngôn vô tổ chức, vô kỷ luật ghê nhỉ! – Hoa cười phớ lớ.

(Ảnh: namair)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro