Chap 1: Trạm đệ "Moonquakes80s"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Aaaa Châu Kha Vũ"

"Châu Kha Vũ tới rồi!"

Lập đông ở thủ đô có chút se se lạnh, tiết trời xám xịt ôm lấy cả thành phố vào lòng.

Sân bay Bắc Kinh hôm nay ngập trong tiếng hò hét ồn ào đến chói tai của những người hâm mộ.

Châu Kha Vũ chậm rãi sải đôi chân thẳng tắp vượt qua biển người. Gương mặt ấy thật đẹp, sóng mũi cao thẳng tắp, đôi môi mỏng gợi cảm, đặc biệt là ánh mắt vô cùng dịu dàng, hoàn mỹ đến mức người qua đường ở sân bay đều ngoảnh lại nhìn một lúc thật lâu.

Châu Kha Vũ ngoan ngoãn vẫy tay chào các fan của mình, rồi tiếp tục đi thẳng ra xe.

Các trạm tỷ, trạm ca vác theo những chiếc máy ảnh nặng nề vội chạy ra đến tận xe để lưu lại những tấm ảnh tuyệt đẹp của Châu Kha Vũ vào buổi sáng đầu đông.

Châu Kha Vũ ngồi vào xe, lập tức mở điện thoại lên, bàn tay thon dài liên tục bấm bấm một dòng chữ gì đó trông rất vội.

Chỉ trong vài giây, có một Châu Kha Vũ giương đôi mắt dịu dàng ấy lên nhìn mọi người, tay cầm điện thoại quay màn hình về phía người hâm mộ của mình qua lớp kính xe dày cộm.

Điện thoại sáng hiện lên dòng chữ: "Mọi người về an toàn ạ. Trời lạnh rồi, đừng quên giữ ấm nhé!"

Châu Kha Vũ ngồi trong xe nhưng vẫn nghe loáng thoáng tiếng các chị, các anh hò hét bên ngoài. Có những người giọng rất khoẻ, làm anh nghe rõ mồn một từng lời dặn dò.

"Kha Kha cũng chú ý giữ ấm đó! Mama yêu em."

Thế nhưng đâu đó trong biển người nhộn nhịp kia, một cậu thiếu niên đứng yên ở đó, không la hét, không náo nhiệt. Đơn giản chỉ là im lặng, ân cần giương ống kính chụp lại khoảnh khắc chiếc điện thoại ấy được người kia giơ lên. Khoé môi bất giác mỉm cười, vẽ ra đường một đường cong cong hạnh phúc.

Đến lúc chiếc xe lăn bánh, tất cả đều đã rời đi, cậu thiếu niên vẫn đứng đó, ánh mắt trong suốt âm thầm dõi theo chiếc xe ấy khuất dần rồi mới xoay người bước đi.

Vừa đi vừa xem lại những tấm ảnh đầu tiên chụp trong máy. Bỗng, điện thoại cậu reo lên một hồi chói tai. Cậu thiếu niên dừng bước, lấy điện thoại từ trong balo ra. Vừa đặt lên tai đã nghe tiếng la rân trời từ đầu dây bên kia.

"PATRICK NATTAWAT FINKLER DOÃN HẠO VŨ EM BỊ AI BẮT CÓC RỒI HẢ?"

"Dạ? Chú Viễn, anh nói cái gì vậy hả? Làm gì có ai bắt em"
Doãn Hạo Vũ ngơ ngác trả lời người kia.

"Chứ em đi đâu vậy? Mới sáng sớm anh đã không thấy em đâu rồi. Em vừa mới đến Trung Quốc, còn chưa biết đường, lỡ như lạc thì sao? Nguy hiểm hơn là bị ai đó bắt đi"

"Chú Viễn, anh bình tĩnh, nói từ từ thôi ạ! Em xin lỗi, lúc sáng vội quá em quên báo cho anh. Em đang ở sân bay Bắc Kinh."

Doãn Hạo Vũ lễ phép đáp, chầm chậm tiến bước đến tiệm cafe nhỏ đối diện nơi cậu đang đứng. Đầu dây bên kia vẫn cứ tiếp tục nói liên hồi.

"Em đến sân bay làm gì? Em đến chưa được 2 ngày mà đã muốn trở về rồi hả?"

"Đâu có ạ! Em đến đón Châu Kha Vũ, anh ấy vừa từ Thượng Hải trở về."

"Anh nói em nghe, thằng bé như em có phải vì yêu đến ngốc rồi không? Em đi vội đến mức không ăn sáng đấy, đồ ăn khi sớm anh làm vẫn còn ở đây!"_Bá Viễn tức giận lên tiếng.

"Em xin lỗi anh mà! Dù gì đây cũng là lần đầu tiên em mang danh Trạm đệ để đi chụp ảnh, phải đến sớm chứ. Đâu thể thể nào đợi đến lúc idol về nhà ăn uống ngủ nghỉ rồi mới có mặt, có phải không ạ? Lần này em sai rồi, tí nữa em về sẽ chén sạch chỗ đấy!"

Doãn Hạo Vũ mỉm cười, ngón tay vô thức gõ gõ lên chiếc bàn gỗ trong tiệm cafe. Áy náy xin lỗi anh họ của mình.

Đầu dây bên kia không trách cậu nữa, nhẹ nhàng dặn dò cậu vài thứ rồi cũng tắt máy.

Doãn Hạo Vũ ngồi ở một góc nhỏ yên tĩnh cạnh cửa sổ kính trong tiệm. Nhâm nhi tách chocolate nóng hổi, giương mắt ngắm nhìn đường phố sầm uất nơi Bắc Kinh xa lạ. Tiếng động cơ xe liên tục vang lên không dứt như một loại âm thanh đặc trưng của thành phố này.

Doãn Hạo Vũ là con lai Thái Đức, cậu chỉ vừa đến đây trưa hôm qua, tất cả ở đây đối với cậu đều lạ lẫm. Chỉ trừ người anh họ Bá Viễn và người ấy mà thôi.

Tháng trước Doãn Hạo Vũ nhận được giấy báo nhập học từ Đại học Thanh Hoa. Không ai biết rằng lúc ấy cậu đã vui sướng đến mức nào đâu. Du học Trung Quốc là ước muốn bấy lâu của Doãn Hạo Vũ. Cậu vùi đầu vào học không ngừng nghỉ suốt những năm qua chỉ vì mục tiêu này mà thôi.

Mong ước được đến đây, gặp người ấy! Người ấy của cậu, là Châu Kha Vũ.

Doãn Hạo Vũ thích Châu Kha Vũ tính đến nay đã gần 3 năm. Ngay giây phút cậu nhìn anh ấy cất lên giọng hát ấm áp, vũ đạo uyển chuyển trên sân khấu đầu tiên của một chương trình tuyển tú.

Chính thời khắc ấy, Doãn Hạo Vũ đã không thể nào ngăn bản thân ngừng tìm hiểu về Châu Kha Vũ. Càng tìm hiểu, cậu càng cảm thấy mình như đã không còn đường lui rồi, chỉ có thể đi tiếp về phía trước thôi. Mà "đi tiếp về phía trước" của Doãn Hạo Vũ chính là đi về phía Châu Kha Vũ.

Thật ra theo đuổi thần tượng không phải là chuyện gì xấu xa. Bởi thích một người và khiến bản thân mình tốt hơn vì người ấy, là một loại tình cảm vô cùng đẹp đẽ.

Doãn Hạo Vũ vừa đến Bắc Kinh vài tiếng thì nhận được thông báo trong nhóm chat "Nhật kí bế Kha Kha" gửi lịch trình hôm sau của Châu Kha Vũ.

Vừa hay sáng ngày mai Châu Kha Vũ có chuyến bay khởi hành từ Thượng Hải về Bắc Kinh, Doãn Hạo Vũ đã ra một quyết định táo bạo đó là lập fansite để đăng toàn bộ ảnh cậu chụp cho người ấy.

Từ nay, Doãn Hạo Vũ chính thức mang thân phận Trạm đệ của minh tinh hạng A Châu Kha Vũ.

Theo lịch trình, khoảng 8 giờ sáng Châu Kha Vũ hạ cánh tại sân bay. Nhưng chỉ mới 7 giờ Doãn Hạo Vũ đã đến sảnh chờ.

Cậu mặc một chiếc áo len trắng đủ ấm, quần suông dài cùng với đôi vớ cọc cạch hai màu của mình, cổ đeo một chiếc máy ảnh nặng nề, trông cậu có chút khó khăn khi phải đi lại vì ống kính to lớn.

Doãn Hạo Vũ mang theo tâm trạng háo hức, chân đong đưa, môi mấp máy ngân nga hát một bài hát yêu đời mà cậu vừa học được, đầu nhỏ lúc lắc trông cực kỳ đáng yêu.

Các Trạm tỷ, Trạm ca khác một lúc sau đã đến đầy đủ, họ đều là những người cậu theo dõi trên weibo để cập nhật hình ảnh của Châu Kha Vũ. Hôm nay được diện kiến các đại thần, Doãn Hạo Vũ có chút căng thẳng.

Suốt khoảng thời gian chờ đợi Châu Kha Vũ hạ cánh cho đến khi anh lên xe rời đi, cậu im lặng không nói một lời. Âm thầm chụp lại mọi khoảnh khắc đẹp đẽ nhất của người ấy.

Đến khi ngồi vào tiệm cafe cậu mới nhận thức được rằng, bản thân mình ấy thế mà đã gặp được Châu Kha Vũ rồi. Được tận mắt nhìn anh ấy cười, anh ấy vẫy tay và được anh ấy nhắc nhở giữ ấm. Không ai biết được Doãn Hạo Vũ trầm lắng khi nãy, giờ đây đang phấn khích đến mức nào đâu.

Cậu ngồi ở tiệm cafe được 1 tiếng, tỉ mỉ chỉnh sửa từng tấm ảnh của Châu Kha Vũ. Cuối cùng quyết định đăng bài viết đầu tiên lên tài khoản [Moonquakes80s] của mình với dòng trạng thái:

"Trời lạnh rồi, em sẽ nghe lời anh!"
________________

Giải thích một chút về ý nghĩa tên trạm của Doãn Hạo Vũ.
"Moonquakes" nghĩa là Nguyệt Chấn. Theo thống kê, hàng năm trên mặt trăng xảy ra khoảng 1000 đợt nguyệt chấn. Mặt trăng nhẹ rung, giống như khi ta nhìn thấy người trái tim không kìm được mà rộn ràng.
"80s": Nước Pháp có một câu rất lãng mạn: “Một phút chỉ có 60 giây. Nhưng tình yêu của ta lại có 80 giây. Mỗi phút đều yêu người nhiều thêm 20 giây.”

P/s: Văn phong của mình còn chưa tốt nhiều chỗ lắm, mình sẽ cố gắng luyện thêm để văn phong mượt mà hơn. Cảm ơn mọi người vì đã đọc. ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro