Chap 71: Bùi Tiến Dũng Mặt Dày

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau.

Hà Đức Chinh quyết định đến gần 12 giờ trưa vẫn không nhú đầu ra khỏi nhà. Hắn biết Tiến Dũng bình thường thức rất sớm, chắc chắn hôm nay đã canh me mình từ tờ mờ trời để quấy rối.

"Không lẽ trốn mãi sao trời. Lão tử đang đói muốn rụng rời tay chân."

Hà Đức Chinh ngồi bĩu môi, mặt mày xệ nệ ôm bụng. Suy nghĩ rồi lại nằm lăn ra, xong lại ngồi dậy, đứng lên.

Cuối cùng y tiến về phía cửa.

"Bùi Tiến Dũng! Tôi không tin là mặt anh dày như vậy!"

Hai tay vừa đói vừa hồi hộp, run run mở khoá. Sức lực yếu ớt tách cánh cửa ra cho nắng sớm vào.

Hà Đức Chinh đứng nhìn trước mặt thở phào nhẹ nhõm, không có ai, liền tạ ơn đấng cúu thế đã soi sáng.

"Hú!!! Chào buổi sáng! Hôm nay thế nào?"

Tiến Dũng ăn may, vừa đúng lúc đến thì Hà Đức Chinh ra mở cửa, không phải chờ đợi giây phút nào. Tên kia nhìn bộ dạng Tiến Dũng từ trên xuống dưới.

Quả tất mỗi chiếc một màu, đầu bờm xờm tổ quạ, bộ vest rộng như ông ngoại đang cố hoá trang lại Bùi Tiến Dũng ba năm trước. Định làm trò nhắc lại chuyện xưa năm cũ hả. Lão tử không phải tên đần mà không nhận ra tâm địa cậu.

Thoáng chốc ngó nghiêng tay hắn đang giấu thứ gì đó sau lưng. Đừng nói là hoa hồng, lão từ bị dị ứng mùi hoa hồng, vả lại chỉ có tụi con gái mới thích.

"Hôm nay là một ngày rất tuyệt vời...."

Tiến Dũng nhếch khoé miệng cười ti hí mắt. Tuyệt vời là bởi vì được gặp lão tử đúng không.

"....cho đến khi gặp cái bản mặt cậu."

Hà Đức Chinh nói rồi quay lại đóng cửa tiệm. Làm Tiến Dũng vẫn còn đang mừng hụt đứng chơi vơi rơi từ chín tầng mây về.

"Đừng phũ như vậy chứ. Em sẽ không tìm được ai giống như anh đâu!"

Hà Đức Chinh đứng nhìn thẳng vào tròng mắt Tiến Dũng, người đối diện cũng căng ngực lên trợn trắng hồi đáp.

"May quá, anh là loại người tôi ghét đó. Tốt nhất đừng có ai giống anh.."

Tiến Dũng vẫn mặc kệ tên kia không chút hợp tác nào, anh nói một câu hắn liền bắt bẻ lại một câu.

"Ăn sáng chưa, hôm nay tôi đích thân đi dặn người ta làm món bún chả mà em thích. Để nhiều tỏi phi, Hà Đức Chinh không ăn cay được, chỉ một ít ớt cho có màu, còn nữa sợi bún cũng phải là bún mới, bụng em yếu lắm, có lần em ăn bún người ta bỏ qua đêm còn bị đau bụng vào nhà vệ sinh cả đêm..."

Tiến Dũng vừa kể vừa ngậm ngùi gục mặt, dù đứng trước mặt em nhưng trong lòng anh vẫn thấy cô đơn, không còn nữa người luôn quấn quýt bên cạnh mỗi lúc làm bận tay bận chân.

"Anh kỳ lạ thật! Ngay cả tên anh tôi còn không nhớ, có thể cho đó là thói quen trong quá khứ đi, nhưng tôi bây giờ không còn thích ăn mấy thứ đó nữa..."

"Nếu thật sự tên tôi em còn không nhớ, thì hình xăm kia em nói thế nào..."

Tiến Dũng đưa tay đến, giữa thanh thiên bạch nhật níu chiếc quần lưng thun của Hà Đức Chinh giãn ra một đoạn lôi kéo. Hà Đức Chinh lấy áo kéo xuống che lại, đỏ mặt đạp Tiến Dũng một cái vào hạ bộ.

"Oái!! Cái tên đầu quắn mặt dày, mặt thớt, mặt mâm, mặt chai, mặt lì, mặt mo, mặt khỉ, mặt quỷ, mặt hĩm, mặt trư..."

Tiến Dũng nghe từng tiếng mắng chửi của Hà Đức Chinh sỉ vào mặt, mỗi tiếng cậu càng kéo giãn.
Hà Đức Chinh chửi, chửi nữa, chửi mãi, chửi đến cạn ngôn từ điển, từ nào xấu xa nhất đều dành cho Tiến Dũng.

Tiến Dũng mặt dày, dày nữa, dày mãi, dày đến mất luôn cảm giác nhục.

Tay vẫn kéo, kéo nữa kéo mãi...

XOẸTTTTTTT!

Cái quần thun bị hai tên giằng co xé thành hai mảnh xẻ tà, đưa lộ một bên đùi Hà Đức Chinh ra. Hắn như độn thổ, cảm thấy gió lùa qua khe hở man mát lạnh.

Điều Hà Đức Chinh lo sợ là để Tiến Dũng thấy hình xăm vẫn còn, liền lấy áo che lại chỗ kia, bù lu bù loa tru tréo chạy vào nhà khoá cửa lại.

Cảm giác đói sắp chết đến nơi liền không thể qua ải quỷ dữ. Nằm cả ngày bên trong chịu khổ.

Bùi Tiến Dũng, thù này lão tử ghi mãi trong lòng. Ngày mai Hoàng Yến về thì cậu mới biết thế nào là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro