Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


07.

Hai người mỗi ngày dính cùng một chỗ, cửa lớn không ra cửa nhỏ không mở, ngay có công việc của Lê Cận Diệp đều mang về nhà xử lý. Cho đến khi cuộc gọi điện của Tần Quyên phá vỡ.

“Diễn Diễn, chúng ta lật bài với ông nội bà nội đi.” Lê Cận Diệp không có chút lo lắng nói.

“Diệp ca ca, anh nói xem ông bà… có đồng ý chuyện của chúng ta không?” Cậu cảm thấy như là người xấu.

“Không sao, em yên tâm đi, nếu bọn họ không đồng ý, anh liền mang em bỏ trốn!” Lê Cận Diệp nổi hứng nói đùa.

“Nhưng mà…” Tuy rằng nghe được những lời này của Diệp ca ca cậu thật cao hứng, nhưng cậu cũng không muốn anh cùng ông bà nghiêm mặt cãi nhau, ông bà thương anh và cậu như vậy.

“Không có nhưng gì hết, bảo bối, đừng lo lắng, em nếu còn suy nghĩ linh tinh thì không bằng chúng ta làm chút chuyện có ích hơn đi.” Vốn lời nói của Lê Cận Diệp đã không đứng đắn, lại còn lại gần lỗ tai Tô Diễn thổi khí nóng.

“Em… Diệp ca ca… Anh… Anh như thế nào lại…” Không cẩn thận đụng tới dục vọng đã phấn chấn bừng bừng của Lê Cận Diệp, Tô Diễn liền đỏ mặt.

“Diễn Diễn ngoan, giúp anh sờ sờ.” Kéo tay Tô Diễn đặt ở đũng quần chính mình, Lê Cận Diệp ghé vào lỗ tai cậu nhẹ giọng nói.

Tô Diễn đỏ mặt nắm lấy phân thân của Lê Cận Diệp chuyển động cao thấp, trong lòng lại nghĩ, Diệp ca ca trước khi thoạt nhìn không có như vậy … không giống người ham muốn dục vọng nhiều như vậy a…(đứa nhỏ thật đáng thương, nếu ẻm nhìn ra hắn là sói, hắn cũng không xứng là sói) Thành công dời đi lực chủ ý của Tô Diễn, Lê sói lớn đem Tô thỏ nhỏ ăn không thừa lại gì…

Trốn tránh mãi cũng không được, cuối tuần, Lê Cận Diệp mang theo Tô Diễn trở về nhà chính Lê gia.

Bởi vì trước đó Lê Cận Diệp đã thông báo cho mọi người có chuyện quan trọng muốn tuyên bố, cho nên tất cả mọi người ở trong phòng khách đợi bọn họ.

Kể cả tới khi ngồi trên sô pha phòng khách, tay Lê Cận Diệp vẫn không buông Tô Diễn, mà Tô Diễn vẫn chỉ cúi đầu không dám nhìn mọi người.

“Cận Diệp, có chuyện gì quan trong hay sao, còn gọi mẹ và cha con gấp gáp từ Mĩ Quốc trở về?” Mẹ của Lê Cận Diệp, Sở San San, hoài nghi, chẳng lẽ…? Nhìn bộ dạng của Diễn Diễn, nhất định là.

“Còn có thể là chuyện gì khác, khẳng định là con trai của cha mẹ đã thu phục được vợ của ảnh đi.” Chân dài bắt chéo, Lê Cận Dục dừng ánh mắt trên tay Lê Cận Diệp cùng Tô Dùng nắm chặt.

“Cận Diệp, em con nói là thật sao? Tần Quyền nhịn không được hỏi, nếu thật sự như vật trong nhà có thể tưng bừng náo nhiệt.

“Đúng vậy, con hôm nay muốn thông báo cho cả nhà, con và Diễn Diễn ở cùng một chỗ.” Lê Cận Diệp nói xong quay lại nhìn Tô Diễn.

Mà Tô Diễn nắm chặt tay anh, căn bản không dám nhìn phản ứng của mọi người.

Thời gian giống như ngừng lại, ở phòng khách im lặng.

Giống như đã im lặng nửa thế kỉ, lâu đến mức trong lòng bàn tay Tô Diễn đã bắt đầu đổ mồ hôi.

Lê Trạch đánh vỡ không khí im lặng, “Nếu như vậy, các con chuẩn bị khi nào thì kết hôn?” lời vừa ra khởi miệng như một cái bom.

Tô Diễn ngây ra như phỗng.

“Càng nhanh càng tốt, cha me, tiệc rượu các thứ liền giao cho cha mẹ đi.” Anh còn bận ở cùng Diễn Diễn thật tốt a.

Tô Diên cảm thấy cậu nghe không hiểu mọi người đang nói cái gì, chẳng lẽ là nói tiếng sao Hỏa?

“Diễn Diễn, Diễn Diễn, em không sao chứ? Mẹ hỏi em kìa?” Lê Cận Diệp lắc lắc bả vai Tô Diễn.

“A? A! Dì nói gì a?”

“Mẹ nói, các con chuẩn bị cử hành hôn lễ ở trong nước hay vẫn là đi Mĩ Quốc bên kia?” Sở San San có chút hưng phấn, trong nhà đã lâu không có việc vui.

“Dì, Dì nói gì cơ…” Bọn họ không phải nên giống tiểu thuyết bị cha mẹ phản đối không cho bọn họ ở cùng một chỗ sao? Đây là chuyện gì?

“Diễn Diễn a, em nghĩ là mọi người không biết tâm tư của anh cả với em sao?” Nhìn bộ dạng mơ hồ của Tô Diễn, Lân Cận Dục có lòng tốt nói cho cậu biết chân tướng. Hôn lễ của Diễn Diễn, Lâm Lâm khẳng định sẽ đến, gần đây cậu cũng không thèm để ý tới hắn, vừa lúc có cơ hội biểu hiện tốt, nói không chừng còn có thể thuyết phục cha mẹ, Lê Cận Dục trong lòng có tính toán hẹp hòi.

Khiếp sợ nhìn mọi người, Tô Diễn quay đầu lại nhìn thấy Lê Cận Diệp đang cười vui vẻ, “Diệp ca ca, anh hai nói thật sao?”

Nhìn thấy anh gật đầu, Tô Diễn thật muốn đem đầu chui vào cái hố nào đó, tình cảm mà cậu cho là tột cùng không được chấp nhận, kì thật mọi người đã sớm đều biết hết…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro