Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên không trung lưu lại tàn ảnh màu trắng của chiếc tin màu bạc. Hiên Thí quay đầu, nhìn thanh niên đi giày trượt trên không đang không cam tâm bị vứt lại càng ngày càng xa. Hắn chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, mới phát hiện chính mình cắn chặt môi từ lâu, trong miệng lan tràn mùi máu tươi, không biết  từ trước hay sau khi bị cắn mới có.

Lúc này hắn mới thấy chút an tâm, tốc độ tin chậm lại, bắt đầu dựa vào bên cạnh đài ngắm trăng. Hiên Thí ngẩn người, mắng một tiếng. Ngay khi chiếc tin dừng lại thì hắn nhảy xuống, người ở bên trong bị dọa sợ, lùi về phía sau một lần nữa. Hắn không lo được nhiều như vậy, sau khi đứng vững lập tức chạy về phía trước . Hành khách ngốc lặng nhìn hắn biến mất tại khúc rẽ, lái xe nói với đoàn người đang ngốc lăng: "Hóa ra còn có một tên gia hỏa liều mạng muốn nhìn quảng trường so với ta còn nóng vội hơn. . . . . ."

Hô —— lại có thêm vài thanh niên đi giày trượt trên không bay lướt qua trước mắt bọn họ.

". . . . . . Được rồi,  mị lực điện là những người thường không thể lý giải nổi."

". . . . . . Ân."

Hiên Thí vừa lướt qua một góc liền bị kinh hãi bởi biển người tấp nập trước mắt, toàn bộ những nơi có thể nhét đều đã chật kín người, đủ mọi màu sắc xếp hàng phía trước mắt. Tất cả mọi người sùng bái nhìn chăm chú vào một thứ ở giữa quảng trường, biểu tình cuồng nhiệt kia của người đàn ông chỉ có thể thấy ở lễ mừng tôn giáo. Phía sau thanh âm gào thét từ xa đến gần, không kịp nghĩ nhiều, Hiên Thí đã chui vào biển người. Nhóm thanh niên phía sau cũng thấy cảnh này, đồng loạt đứng trước biển người  như chỗ bóng râm, một vị thanh niên trong đó thấp giọng mắng một câu, cúi đầu nói vài câu với bộ đàm ở bên cằm, sau đó cùng rời đi.

Khoảng cách giữa người với người gần nhau đến một con ruồi cũng không chen nổi, thà chính mình ở lại đây cũng không bằng bị người chen chúc. Nhưng dưới tình huống như vậy, Hiên Thí ngược lại thấy an tâm rất nhiều, tuy miệng vết thương vì bị chen mà phát đau, nhưng ít nhất những người đó không thể nào xuống tay được. Không biết phát sinh cái gì, đám người càng thêm rối loạn đứng lên, mọi người cuồng nhiệt lại điên cuồng mà hô một chữ. Bởi vì quá lớn tiếng, Hiên Thí ngược lại có chút nghe không rõ, hắn nhìn khẩu hình người bên cạnh , một âm đối một âm.

. . . . . I. . . . . . AN. . . . . . DIAN? Điện! ?

Trái tim hắn chợt như ngừng lại , hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía mọi người lâm vào điên cuồng, ánh mắt màu đen như đang bốc cháy sáng lên.

Hắn cũng bắt đầu ra sức chen về phía trước, giống như con cá đang khát nước phấn đấu quên mình.

20 thước. . . . . . 15 thước. . . . . . 13 thước. . . . . . 12 thước. . . . . . 11 thước. . . . . .

Linh ——

Một tay di chuyển đặt vào cặp gỗ tròn, tay kia cũng hoàn mỹ  như thế , làn da trắng nõn bóng loáng  không có một chút tì vết, đầu ngón tay là màu phấn hồng nhàn nhạt, móng tay hoàn mỹ giống như là ngôi sao được khảm ngọc trên đầu ngón tay trong suốt, tỏa sáng như ngọc lưu ly trong bóng tối.

"Kiền Si."

"Dạ." Một người mặc đồ màu trắng cung kính đứng ở một bên, đáy mắt cuồng nhiệt và sùng bái không thua với đoàn người điên cuồng kêu to ở bên ngoài.

"Vừa mới đây. . . . . . Có hay không nghe thấy tiếng chuông?"

"Thưa điện, không có."

"Thật không. . . . . ."

Vật tinh xảo trong tay tựa hồ mang theo nghi ngờ giơ lên, chạm một cái vào chuông màu đen mờ mịt tầm thường.

Linh ——

Chuông màu đen vang lên, Hiên Thí nhưng không cách nào tiến về phía trước, ngược lại bị kéo ngược một bước. Nắm trên cổ tay hắn là bàn tay trắng mịm âm lãnh giống như rắn. Hắn quay đầu nhìn tay của một nữ nhân mặc hồng y tươi cười quyến rũ nhưng dâng lên trong lòng người là một cỗ lạnh lẽo đang nhìn hắn. Hiên Thí cảm giác được lòng bàn tay bị móng tay của người nọ bấm ra vết máu, khí lực cũng theo móng tay yếu đi. Nữ nhân ôm lấy thân mình Hiên Thí đã mềm xuống, khí lực của nàng rất lớn, làm chấn động dòng người mà đưa Hiên Thí ra ngoài.

"Ngươi. . . . . .  là loại người nào. . . . . . ?"

"Ngoan ~ tỷ tỷ ta thích nhất tiểu hài tử nghe lời . Nghe lời tỷ tỷ nói, cùng tỷ tỷ về nhà ~"

". . . . . . Không. . . . . ."

Hồng y nữ nhân tụ họp với hội thanh niên đi giày trượt trên không như những bóng ma canh giữ.

"Tạ ơn ~ Thiên tỷ. Quả nhiên chỉ cần Thiên tỷ vừa ra tay, chuyện gì cũng không thành vấn đề."

"Đi." Hồng y nữ nhân đem Hiên Thí mềm đi giao cho thanh niên đi giày trượt trên không."Miệng của ngươi là bôi mật sao? Chỉ giỏi vuốt mông ngựa."

"Đúng vậy. Đúng vậy." Nam thanh niên mang giày cợt nhả tiếp nhận nam nhân, khi hắn cúi đầu nhìn Hiên Thí, trên mặt tươi cười lập tức trở thành dữ tợn."Con thỏ nhỏ chết bầm này chạy trốn thật nhanh, so với Tát Lạp Địch* còn nhanh hơn."
*Tát Lạp Địch là một trong những sinh vật vũ trụ chạy nhanh nhất, nghe nói có thể đột phá vận tốc ánh sáng.

"Trước rời khỏi đây." Hồng y nữ nhân đánh gãy động tác kế tiếp của nam thanh niên đi giày trượt."Những bảo vệ đã bắt đầu chú ý bên này ."

"Thiết!" Thanh niên đi giày trượt dù bất mãn, vẫn là ngoan ngoãn  khiêng Hiên Thí lên không nhúc nhích được đi vào hắc ám.

". . . . . . Ách. . . . . ."

Hiên Thí bị ném hung hăng trên mặt đất, bởi vì đụng phải miệng vết thương mà khiến hắn kêu rên một tiếng, thanh niên đi giày trượt ngồi xổm xuống ác ý kéo tóc nam nhân.

"Nhìn xem ~ đây chính là gia hỏa chúng ta vừa mới bắt được lên trời xuống đất. Thao! Ta theo đuổi bạn gái ta cũng không tốn công như vậy."

Người bên cạnh cười vang, bọn côn đồ đều không có hảo ý mà  nhìn hắn chật vật ở trên mặt đất. Trừ bỏ ban đầu kêu rên, Hiên Thí cũng không có phát ra thanh âm gì, vẻ mặt đạm mạc mà xa cách.

Thanh niên đi giày trượt có chút khó chịu đá hắn một cước, cố ý đá vào miệng vết thương. Mặt Hiên Thí như trước không một chút thay đổi, điều này làm cho thanh niên đi giày trượt khó chịu tới cực điểm.

Kỳ thật Hiên Thí có thể cố ý cầu xin tha thứ lấy lòng bọn côn đồ kia, có thể giảm bớt bạo hành của thanh niên đi giày trượt  đối với hắn. Chỉ là, đợi đến lúc bọn họ chán ngấy, chính là lúc hắn chết .

Quả nhiên là đã chọc giận thanh niên đi giày trượt, hắn ngồi xổm xuống hung hăng túm lấy Hiên Thí xé rách quần áo, quần áo chống đỡ đã lâu rốt cục không chịu nổi đối phương cậy mạnh đã thọ cung chính tẩm (kiểu như chết rồi ấy mà kiểu này thì quần áo cũng tan nát rồi). Thanh niên đi giày trượt căm giận chống lại nam nhân con ngươi màu đen, đồng tử người nọ giống như một đầm nước âm u, tối đến thần kì, phảng phất chỗ sâu linh hồn đều phải bị hút đi.

Thanh niên đi giày trượt bất tri bất giác thả lỏng cổ áo người nọ, theo bản năng nuốt nước bọt. Vẻ mặt của hắn mang một ánh sáng, hình dáng âm u giống như quỷ mỵ. Thanh niên đi giày trượt cao thấp đánh giá nam nhân dưới thân mình, ánh mắt lưu chuyển một hồi lâu ở chỗ quần áo nát vụn. Hắn lộ ra nụ cười, không phải nụ cười tàn bạo, mà là giống một vẻ mặt trong hồi ức không tốt của Hiên Thí.

"Đột nhiên phát hiện, kỳ thật dáng người ngươi không sai nha." Thanh niên đi giày trượt huýt sáo, chậm rãi đứng dậy, đè lên hắn không thể động đậy."Dù sao nữ nhân kia cũng không nói làm gì ngươi trước khi giết ngươi, không bằng khiến gia cao hứng một chút."

Người chung quanh bắt đầu huýt sáo ồn ào, Hiên Thí trọng tâm không ở chỗ đó, hắn từ từ nhìn chằm chằm người phía trên, có chút gian nan mở miệng.

". . . . . .  Nữ nhân kia. . . . . . ?"

"Nga, ngươi còn không biết." Thanh niên đi giày trượt tươi cười tựa như ác ma."Tuy rằng không biết ngươi như thế nào lại đắc tội mẹ của thủ lĩnh Thần Kỉ , mà lại muốn khiến ngươi cùng tiền tài biến mất, đó là lý do chúng ta đi chuyến này. Ngươi hẳn là đã rõ ràng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro