Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Ming Ying


"Tiểu... Nhiên?"

Hiên Thí vô lực giãy dụa trong lòng nam nhân, cái ôm tốt đẹp ấm áp này thật khiến hắn an tâm sợ nhịn không được chỉ muốn vĩnh viễn trầm luân trong đó. Cuối cùng, hắn nhẹ nhàng đẩy đối phương ra, cùng với động tác trước đó của hắn và tiếng thở dài như có như không, không hề giữ lại mà dung nhập vào trong không khí.

Điện không chống cự mặc cho Hiên Thí đẩy ra, màu bạc cùng màu đen dây dưa một chút, cuối cùng mới không tha mà tách ra. Hiên Thí ngồi dịch về đằng sau một ít, ưỡn thẳng nửa người trên, chính thức đối mặt với người nọ lần đầu tiên ở thời không này.

Hiên Thí nhìn từ mái tóc người nọ, đôi mắt đỏ tươi của người nọ, cái mũi thanh tú tinh xảo của người nọ, cho đến cặp môi hoàn mỹ tinh xảo kia, một lần lại một lần mà tỉ mỉ nhìn và đánh giá như muốn dùng mắt khắc họa ra tất cả sự hoàn mỹ của người nọ chỉ sợ quên mất một góc nào. Ngón tay nhẹ nhàng run lên, cố gắng kìm nén dục vọng muốn chạm vào người nọ.

Đây là con trai hắn...

Là đứa con bảo bối hắn khắc sâu đến tận đáy lòng...

"...Xuy..."

Cặp môi nam nhân hơi mở rồi khép lại, rồi lại hơi mở ra, cuối cùng vô lực đóng lại, tia sáng hoài niệm tốt đẹp trong đôi mắt hắn dần ảm đạm, nhỏ bé yếu ớt hệt như cánh hoa tàn trong gió. Hắn cố gắng cong khóe miệng cười thật tươi, nhưng nỗi chua sót tràn ngập trong nụ cười của hắn.

"... Điện."

Tuy rằng vô cùng tinh xảo tựa con rối hoàn mỹ nhất thế giới này, khuôn mặt của chủ nhân cặp mắt đỏ tươi kia lại trống rỗng giống như một con rối bình thường mất đi năng lực biểu hiện cảm xúc, nhưng mà, nhè nhẹ không hờn giận như trước theo mặt không chút thay đổi trung một chút một chút lan tràn.

"... Tại sao..."

Điện nhẹ nhàng cúi thấp đầu xuống, mái tóc dài màu bạc xẹt qua giữa không trung, thanh âm trống rỗng hệt như một khúc ca bi ai thương cảm.

"Ta thật vất vả mới tìm được ngươi, lại chỉ có thể nghe được xưng hô thật xa lạ."

"Ta..." Trái tim không thể tránh né đang co rút đau đớn, Hiên Thí có chút chật vật mà tìm lấy cớ. "Ngươi, ngươi đã trưởng thành, ba... Ta cũng không thể gọi ngươi 'Tiểu'..." Nam nhân như nghĩ đến cái gì đó, sự chua sót trong nụ cười của hắn ngày càng nồng đậm. "... Huống hồ ta đã không còn được coi là cha của ngươi nữa rồi... " Dù là bất cứ phương diện nào.

"Ta thật vui vẻ."

Hiên Thí còn chưa kịp nghiền ngẫm ý tứ câu nói vừa rồi, chỉ có thể ngây ngốc nhìn tay đối phương cẩn thận nhẹ nhàng đặt lên mặt hắn như thể hắn làm bằng thủy tinh mảnh mai dễ vỡ.

"Ngươi rốt cuộc không còn là cha của ta."

Điện vẫn hơi cúi đầu xuống, mái tóc màu bạc như sông rủ xuống tạo thành dải bóng đen ám muội trên khuôn mặt hắn, lại có thể vô cùng rõ ràng mà cảm nhận được hắn vẫn đang chăm chú nhìn vào bộ phận cơ thể đang giao triền giữa hai người bọn họ, giọng nói trong trẻo lạnh lùng tựa như tiếng vang thanh lãnh mà những mảnh đá hoa cương phát ra khi chạm vào nhau.

Trái tim Hiên Thí bị những lời nói lúc trước làm cho hung hăng đau đớn, nhưng lập tức lại bị lời nói tiếp đó của đối phương khiến hắn như ngưng lại hô hấp.

"Gọi ta là Nhiên, được không? Thí."

Không, không nên như vậy ...

"Em có biết không..."

Không, không chỉ nói...

Như không nhìn thấy sự khẩn cầu bi ai cùng vô tận tuyệt vọng trong mắt Hiên Thí, dáng người màu bạc chậm rãi ôm lấy thân hình nam nhân đang run nhè nhẹ, tựa đầu nhẹ nhàng vào hõm vai bỗng cứng ngắc của nam nhân, giống như trước đây hắn vẫn hay làm. Hai mái tóc màu bạc và màu đen quấn quanh lại với nhau, rủ xuống trên vai bày ra văn lộ tuyệt vọng.

"Ta yêu em, Thí."

Trong nháy mắt, Hiên Thí rõ ràng mà nghe được tiếng thế giới xung quanh hắn sụp xuống vỡ nát thành mảnh nhỏ.

"... Tại sao?"

Điện buông ra Hiên Thí, bắt gặp lấy cặp mắt đen sâu thẳm không thấy đáy trên khuôn mặt tái nhợt của nam nhân. Cho dù giọng nói đang run nhè nhẹ, nhưng ánh mắt này vẫn mang theo kiên trì đến cố chấp như trước.

"...Tại sao."

Tại sao nhỉ?

Là vì tại lúc tỉnh lại trong bóng đêm vĩnh hằng kia, thứ đầu tiên vọng vào trong tầm mắt là đôi mắt sâu thẳm kia, tuy rằng nhan sắc hệt như bóng tối u ám bao phủ trước khi tỉnh dậy, lại mang theo tia cẩn thận cùng với sự luống cuống không biết phải làm thế nào?

Hay là khi nghe được lời tuyên cáo "Quyền sở hữu" đến gần như cố chấp của hắn đối chính mình?

Hoặc là tại trong dòng thời gian quá mức tịch mịch cô độc đến vô biên vô hạn kia, muốn tìm được một người mà mình có thể dựa vào cùng nhau chia sẻ?

...

Sự trống rỗng trên khuôn mặt Điện như được cởi bỏ, một nụ cười nhẹ hiện ra bên khóe môi, đôi mắt liễm diễm. Hiên Thí chỉ cảm thấy hô hấp của mình cũng bị nụ cười câu hồn kia cướp lấy, trái tim cơ hồ ngừng đập.

Cái này không quan trọng. Đúng vậy, chuyện này cũng không quan trọng một chút nào.

Chỉ cần liếc mắt một cái, liền nhận định hắn vĩnh hằng tồn tại.

Nụ cười mỉm bên khóe miệng Hiên Nhiên còn chưa mất đi, trong đôi mắt đỏ tươi tràn đầy sự thỏa mãn nhìn nam nhân bởi vì mình mà ngốc lăng. Hắn cúi đầu, đặt nhẹ trán lên trán Hiên Thí, tia huyết sắc cùng mặc sắc cố chấp nhìn thẳng, hệt như lúc ban đầu.

"Từ thời khắc ta được sinh ra đó ta liền nhận định em, chuyện này vĩnh viễn sẽ không thay đổi."

Ngữ khí uen thuộc, câu nói quen thuộc, đem hết thảy đều mang về đến kia xa xôi đi qua bên trong. Hiên Thí lăng lăng nhìn kia phiến đỏ sẫm, cuối cùng như là bị cháy dường như mạnh nhắm hai mắt lại, đồng thời ngăn trở kia cơ hồ mau khống chế không được nước mắt. Thanh âm hắn khàn khàn, mang theo bi thương.

"... Đây không phải là đáp án."

"Ân."

"... Tại sao lại là ta. Ngươi xem, trước không nói chuyện này, cho dù ta không có tư cách lại làm cha của ngươi, quan hệ máu mủ giữa ngươi và ta là không thể gạt bỏ, ta là cha ruột của ngươi, vĩnh viễn là như vậy."

"Ân."

"... Tại sao không thử đi xem người khác, ngươi sẽ phát hiện bọn họ tốt hơn ta nhiều lắm."

"Ân."

"..."

"... Nhất định phải là ta sao..."

"Ân."

Hiên Thí mệt mỏi mềm hạ bả vai xuống, tựa đầu lên trên vai đối phương. Sau khi yên lặng thật lâu, mới như mang theo sự kiên quyết liều lĩnh, hắn nhẹ nhàng ghé vào bên tai người nọ, mái tóc màu đen che khuất nửa trên khuôn mặt, cặp môi có có tí huyết sắc nào hơi hơi mở ra.

"... Nếu ta nói cho ngươi, ta bị người khác đè rồi thì sao...?"

"...!"

Cảm nhận được thân hình mà mình đang dựa vào đột nhiên cứng ngắc, Hiên Thí tự trào phúng cười, mang theo ảm đạm. Ánh mắt tối đen tựa một góc bị thế giới lãng quên, từ trong tro tàn phản xạ không ra nổi một tia ánh sáng. Hắn gần như ác ý mà xé rách miệng vết thương hư thối trong lòng mình, nhìn miệng vết thương hắn vốn tưởng rằng đã sớm thối rữa kia lại tràn ra máu tươi làm cho hắn cảm thấy vô cùng mới mẻ.

"... Còn không chỉ là một người, để ta nghĩ xem, quá nhiều người đã đè qua ta rồi, thật không nhớ rõ..."

"... Thật giống như gái điém bị người làm qua một lần lại một lần nha, bất luận tư thế nào cũng đã đều thử qua rồi đâu, a a, công phu ngoài miệng cũng được khen ngợi rất nhiều lần nha..."

"..."

Một tia nắng mặt trời chiếu xuống, đôi mắt tro tàn của Hiên Thí nhìn thấy trước vết lốm đốm đột ngột xuất hiện phía trước mặt càng lúc càng lớn, hắn máy móc hơi ngẩng đầu lên, nhìn vật thể lấy bọn họ làm trung tâm kia đang nhanh chóng tan rã, trong ánh mắt tĩnh mịch cũng không dậy nổi một tia gợn sóng.

Vô số tiếng kêu sợ hãi vang lên từ phương xa, tiếng chuông báo động chói tai cùng với hiện tượng không bình thường làm nổi bật màu đỏ giữa nên trời màu lam.

"... Điện! Như thế nào..."

Tố Si từ xa muốn chạy tới, ngay một khắc sắp bước vào trong vòng tan rã đang không ngừng mở rộng bỗng rụt chân lại, nhìn chân mình thiếu chút nữa cũng bị tan rã sắc mặt khó coi vô cùng. Nhìn hai người bên trong biểu tình rõ ràng như muốn cự tuyệt hết thảy yếu tố bên ngoài, Tố Si xanh mặt hạ lệnh với đám cấp dưới vẫn đang kinh sợ.

"Lập tức rút lui khỏi c-i201, lấy nhiệm vụ rút lui an toàn làm yếu tố hàng đầu, không cần lại quan tâm cái đống tư liệu quỷ quái này! Chết tiệt, đẩy nhanh động tác cho ta! Các ngươi muốn chết à!?"

Tầm mắt thất thần của Hiên Thí dạo qua một vòng lại nhớ tới nơi này, mái tóc màu bạc đong đưa nhẹ nhàng giữa không trung, phân cách tầm mắt hắn thành từng mảnh từng mảnh. Tại trong khung cảnh hệt như tận thế này, hắn nở nụ cười khẽ đối với người đã hủy diệt tất cả mọi chuyện này, nói.

"... Ngươi xem, ta cũng không phải 'Hoàn mỹ thuần khiết' giống như trong cảm nhận của ngươi đâu..."

Hắn cười nhẹ, tiếng cười quanh quẩn ở trong lồng ngực, Hiên Thí nâng lên đầu vốn tựa vào trên vai đối phương, chuẩn bị rời đi, lại ở trong nháy mắt bị hung hăng kéo lại, gắt gao ôm chặt lấy giống như muốn ghim hắn vào sâu trong thân mình. Mái tóc dai màu bạc mê ly thành võng, bọc lấy hai người.

"... "

Giữa thân thể cùng thân thể trong lúc đó không có chút khe hở, có thể vô cùng rõ ràng cảm nhận được nhịp tim đập thình thịch của đối phương, rõ ràng đến mức không cần nhìn thấy sự thống khổ thông qua nét mặt cũng có thể cảm nhận được rõ mồn một.

Hiên Thí cảm thấy chính mình đã sắp bị sự nóng rực truyền đến từ trên người đối phương làm tổn thương, hắn không sao mà cười cười, trong mắt là một mảnh tĩnh mịch. Lấy tay vỗ nhẹ lưng đối phương giống như đang dỗ tiểu hài tử.

"... A, cho nên, thứ dơ bẩn như vậy, vẫn nên buông ra đi..."

Buông tha cho chính hắn...

Đồng thời cũng buông tha cho hắn...

Tiếng động cuồng bạo phẫn nộ xung quanh dần dần trở nên vững vàng, lắng đọng lại thành nỗi bi ai nồng đậm không thể nào diễn tả.

"Ta chờ em."

Đồng tử nam nhân trong nháy mắt co rút nhanh, đối phương thở dài thông qua chấn động lồng ngực không một tia dấu diếm mà truyền lại đây.

"Người hẳn là buông tha cho em nhất, là chính bản thân em."

Mái tóc màu bạc phớt nhẹ qua mặt, cho nên trên mặt mới trở nên lạnh lẽo đi.

"Cho nên, trước khi em buông tha cho chính mình. Lần này, đến lượt ta chờ em."

Cơn gió từ xa gào thét thổi qua, đoạn ký ức xa xôi kia, thời gian long đong bị gió thổi đi, bỗng lại rõ mồn một mà hiện ra trước mặt hắn.

Là buổi chiều mộng ảo kia, người đó nói.

"Chờ ta." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro