Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chào ngươi, lần đầu gặp mặt. Tên của ta là Hi Lộ – Meira Duarte – gặp qua ngươi."

Hiên Thí nghe được rất rõ ràng Lệ Nhã sau lưng hít một hơi, nhưng Tinh Bối Nhi ngạc nhiên cũng tò mò nhìn sang.

"Hi Lộ, Đây là tên của ngươi a. . . . Ngô, dường như rất quen tai."

". . ." Hiên Thí có chút đau đầu mà bưng kín cái trán.". . . Bối Nhi, ngươi biết tên của hắn không. . . (lại mang hắn về)?"

"Ừ, vừa rồi Hi Lộ không chịu nói cho con biết." Nữ hài tùy tiện trả lời nam nhân."Bất quá bây giờ chẳng phải sẽ biết sao ~ con nói hi. . . Ngô ngô!"

Tinh Bối Nhi nói đến phân nửa bị Lệ Nhã hốt hoảng che miệng lại, nữ nhân hoảng loạn mà một tay che đầu sỏ gây nên tội, một tay run rẩy cầm lấy góc áo hắn.

"Trì, Trì! Đó là gia chủ Meira Duarte đấy. . ."

Gia tộc Meira Duarte sao. . . Hiên Thí chỉ cảm thấy tiếp theo đều không có biện pháp hết thảy dự liệu.

Hiện tại trên danh nghĩa vũ trụ là do Liên Bang chưởng quản, mà Thần Kỷ nhiều năm trước giống như nhiều năm trước phổ biến cơ đốc giáo, bị tuyệt đại đa số người tín ngưỡng mà thẩm thấu vào các nơi trên vũ trụ, lực lượng vũ trang cùng khoa học kỹ thuật tối cao. Tuy nói là trên danh nghĩa, nhưng lực lượng Liên Bang cũng không thể làm cho kẻ khác bỏ qua, trong đó còn có chủ thể bộ phận là do gia tộc Meira Duarte —— đồng thời Lam từ tinh là phạm vi quản hạt đặc biệt của người trong gia tộc Meira Duarte . Nhưng vì cái gì mà gia chủ đặc biệt của gia tộc Meira Duarte cao cao tại thượng gặp quỷ hay sao lại chạy đến cái nơi xử lý trận tinh cầu có thể nói là bụi bặm chồng chất này mà tới. Hiên Thí có chút nghĩ phiền toái .

(Thì để gặp anh chứ còn vì lý do gì nữa, nhưng công nhận bị 1 đứa trẻ 12 tuổi đè hơi bị ảo não) cái này buồn cười ha ha

Cậu bé tóc vàng làm cho người ta không cách nào nhìn thẳng, hai mắt kinh dị nhàn nhạt nhìn về phía Lệ Nhã, Lệ Nhã bị dọa đến lập tức không có lên tiếng, lúc này Tinh Bối Nhi nhân cơ hội chạy trốn ra ngoài, nhưng là cuối cùng nhớ ra cái gì đó bèn cầm lấy váy  Lệ Nhã hướng trong phòng đi đến: "Mẹ mẹ, lần trước cái hòm thuốc vì ba ba chữa thương đâu rồi? Chân của Hi Lộ bị song thành đâm bị thương ."

Hiên Thí rời tầm mắt, vừa mới bị cậu bé có dung mạo kinh thế tuyệt hấp dẫn tuyệt đại lực chú ý, hiện tại quả nhiên thấy quần bên chân trái của cậu bé bị nhiễm đỏ một mảnh, chân không tự chủ mà run. Hiên Thí không khỏi có chút bội phục sự nhẫn nại của cậu bé, song thành là thứ mang theo độc, sau khi bị châm thương sẽ đau nhức không gì sánh được, mà cậu bé rất rõ ràng không nhờ sự trợ giúp của người khác tự mình đi tới.

Hiên Thí trầm mặc một chút, cuối cùng vẫn đi tới, ngồi xổm xuống muốn đem cậu bé ôm lấy đi vào trong phòng.

Cậu bé thấy động tác của Hiên Thí , lui về phía sau một bước, cùng nam nhân bảo trì khoảng cách nhất định, vẻ kinh dị trong mắt lóe lên một tia ghét bỏ.

"Không cần, tự ta có thể đi."

Dứt lời, chân trái của mình phảng phất run rẩy giống như không phải ràng buộc của mình, vòng qua nam nhân hướng trong phòng đi đến. Hiên Thí không có cưỡng cầu, chỉ là trầm mặc đi theo cậu bé phía.

". . . Chân, không đau sao?" Hơi thanh âm khàn khàn ở phía sau cậu bé vang lên.

"Yên tâm đi." Hi Lộ chẳng để ý đá chân trái."Ta dùng từ lực cưỡng chế đem tế bào thần kinh nơi đó tê liệt, sở dĩ hiện tại ở nơi này của ta hoàn toàn không – cảm giác đau nhức." (sóng điện từ là một tế bào giao tế trong ngôn ngữ , chính là sóng điện từ trợ giúp, tế bào mới có thể trao đổi truyền tin tức. Tế bào thần kinh truyền lên chính là điện tín tế bào tín hào, Hi Lộ dùng từ lực cưỡng chế đánh tan bộ phận điện tín hào. )

"Ngươi tên là Trì đúng không." Hi Lộ ngồi tại địa phương mà cho rằng sạch sẽ duy nhất trong nhà hắn, có nhiều hứng thú nhìn  Hiên Thí giúp hắn xử lý vết thương. Tinh Bối Nhi bị Lệ Nhã chộp tới chuẩn bị bữa cơm, cho nên trong phòng trống rỗng chỉ còn Hi Lộ và Hiên Thí. Đối với gian nhà bài biện lúc ban đầu ở là tốt này, cậu bé tựa hồ có chút nhàm chán tìm người tiếp lời.

". . ." Hiên Thí không trả lời, hắn chính hết sức chăm chú mà tẩy trừ vết thương. Đôi mắt màu đen không nháy một cái nhìn chằm chằm vết thương, đồng tử sâu không thấy đáy lắng một chút ánh đèn huỳnh quang. Khóe miệng mím thành độ cung kiên nghị , thần sắc chuyên chú tỉ mỉ đối đãi như vậy, đối với người không thể tránh khỏi bị hấp dẫn.

Hắn nhìn là chân của ta.

Nhận thức như vậy làm cho chủ nhân của đôi mắt kinh dị thấy trong lòng căng thẳng, chảy ra tư vị xa lạ. Cậu bé có chút ngây ngẩn nhìn chằm chằm chỗ sâu trong hắc sắc ánh đèn huỳnh quang như muốn hấp dẫn đốt lên lửa bay ra quang mang ma mị. Sau đó, Hi Lộ thấy nó xẹt qua một đạo quỹ tích chống lại ánh mắt của hắn.

"Khụ, ta vừa đang suy nghĩ chuyện gì." Chủ nhân của yêu đồng có chút chật vật che dấu sự thất thố của mình."Ngươi vừa nói cái gì? Lặp lại lần nữa."

Hiên Thí có chút kỳ quái nhìn biểu tình không được tự nhiên của Hi Lộ, không có miệt mài theo đuổi, chỉ là lại lặp lại một bên vừa nói.

"Ta hiện tại muốn đem độc tố bên trong hút ra. Có thể có chút mạo phạm, xin hãy thông cảm."

"Tùy ngươi."

Cậu bé quay đầu sang một bên không nhìn tới, cứng rắn nói, không biết có phải hay không  duyên cớ bởi vì nhìn không thấy, xúc cảm trên đùi càng phát ra rõ ràng. Hiên Thí nhắm ngay nguyên bản vết thương dử tợn trơn tuột trên bắp chân trơn nhẵn,  hút mạnh một cái, liền nghe Hi Lộ đè nén một tiếng hừ nhẹ.

". . . Được rồi." Hiên Thí sau khi làm xong cuối cùng băng vải cột chắc, đối với Hi Lộ phân phó một ít chú ý.". . . Chú ý gần nhất đừng cho chân này chạm vào nước, thời gian tắm tốt nhất dùng bột làm sạch."

"Nga (2 đến 3 thanh, giọng nói hỏi ngược lại, như trên), nghe khẩu khí của ngươi là dự định để ta ở ta ở tại chỗ này phải không." Chẳng biết lúc nào, cậu bé khôi phục biểu tình bình thường mang theo biểu trào phúng khinh thường.

Hiên Thí chỉnh lý dược vật tay dừng lại một chút. "Đúng vậy. . . . Chúng ta chỉ là bách tính thông thường, cũng không có có thể giấu diếm binh sĩ đem ngươi,  đại nhân Meira Duarte giấu ở nhà."

"Nga, vì sao không thể? Đặc vụ Thần Kỷ cao cấp tiên sinh." Niên thiếu châm chọc nói.

"!" Hiên Thí ngừng động tác, nhưng một lát sau lại tiếp tục chỉnh lý dược vật.". . . Ta không biết ngài là từ đâu biết được, nhưng ta vô ý đã mất trí nhớ, chuẩn xác mà nói là không có năng lực đối phó liên bang. Ta. . . Chỉ là muốn về đến cố hương mà thôi."

"Nga." Hi Lộ hứng thú dùng ngón tay thưởng thức tóc."Vì sao lại khẳng định như vậy, điều này không phải Tinh Bối Nhi nói cho ta biết? Ngày hôm qua, nàng thế nhưng nói với ta chuyện của ngươi một ngày đêm chuyện."

"Tinh Bối Nhi là một nữ hài rất nghe lời, nàng sẽ không phải không có chừng mực."

". . ." Cậu bé có chút kinh ngạc nhìn gò má kiên định của Hiên Thí, không biết trong lòng là tư vị gì.". . . Được rồi, là ngươi nói chính xác. Thật khen thưởng lời trả lời của ngươi, ta cho ngươi biết một bí mật."

Hi Lộ lần thứ hai lộ ra nụ cười giễu cợt."Tinh Bối Nhi đúng là không có mở miệng nói cho ta biết, thế nhưng. . ." Hắn dùng ngón tay gõ một cái đầu.". . . Ta lại từ nơi này nghe được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro