[Danmei ngắn] [Thích x Cố ] Lam Kiều

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả :Chu Vi Bach 

Độ dài : 1 chương(  thượng -hạ )

Thể loại : Thích Cố đồng nghiệp văn , tự kỉ văn , nhất công nhất thụ

Mùa đông qua đi , Thích Thiếu Thương cũng nhanh chóng gầy rộc đi .

Người thứ nhất chú ý tới điểm này  chính là Dương Vô Tà.Hắn sau khi phát hiện sự việc này liền đối với sức quan sát của mình phát sinh hoài nghi . Không ai có thể nội trong một đêm liền trở nên gầy yếu như vậy , Thích Thiếu Thương gầy yếu đến vậy tự nhiên cũng có một cái quá trình, nhưng không có một người chú ý tới này, chính là Dương Vô Tà .

Là  một người quanh năm suốt thàng phải đứng đầu sóng ngọn gió , kỳ thật mọi người đã không nhìn thấy được thân mình người này  .Lâu chủ Kim Phong Tế Vũ Lâu  là một kẻ đứng đầu , hắn vĩnh viễn là trầm ổn, kiên định, đáng giá tin cậy , mang trên mình khí thế thủ lĩnh khiến  cho người ta  hoàn toàn không hề chú ý để biến chuyển của thân thể hắn , cho dù là người tối thân cận nhất với hắn .

Dương Vô Tà vào một sáng đầu xuân  mới phát hiện được chuyện này . Bỏ đi quần áo mùa đông , khoác lên nhất kiện quần áo  mỏng,, con người này đi qua dưới  tàng cây  thần phong , thân thể hắn liền trông giống như nhành cây ngô đồng hiu quạnh lay lắt .

Dương Vô Tà  thấy như vậy , lúc sau liền cẩn thận quan sát  Thích Thiếu Thương, sau đó mới phát hiện độ gầy yếu của Thích Thiếu Thương đã đến mức khiến người ta cảm thấy sợ . Tấn biên * màu bạc của hắn nguyên lai có thể khiến người ta cảm thấy thần bí  , hiện tại lại mang một màu chói mắt hiếm có .Khuôn mặt vốn là mượt mà tuấn tú , hiện tại cả cằm đều đã muốn nhọn ra. Ánh mắt  hắn vẫn  sáng ngời lợi hại, nhưng quầng thâm phủ dưới mắt ngày càng đậm , nếp nhăn ở mi mắt  cũng giống nhau. Thích Thiếu Thương từ trước đến nay đều mang cho người ta ấn tượng tang thương , chuyện này ai có thể nói ,  khả hắn kỳ thật cũng không lão,  năm nay bất quá cũng chỉ  ba mươi hai tuổi. Một nam nhân ba mươi hai tuổi không nên là như vậy.

Thích Thiếu Thương  tiều tụy tới kinh người.

Hắn vẫn như cũ tọa trấn Kim Phong Tế Vũ  lâu, làm những chuyện hắn nên làm , làm được trước sau như một thật hoàn mỹ.Từ lúc hắn được xưng là lâu chủ tới nay , không có bất luận kẻ nào có thể chỉ trích hắn làm sai , hắn hào quang bắn ra bốn phía, không hỗ là thân phận thủ lĩnh đứng đầu .

Thích Thiếu Thương một loại thần thoại, mọi người cũng không hoài nghi. Chỉ có Dương Vô Tà  ngày càng lo âu , hắn biết Thích Thiếu Thương rồi cũng sẽ ngã xuống , cho dù hắn bây giờ còn đứng, đứng một cách vững chãi , đứng một cách cao ngạo .

Thích Thiếu Thương cống hiến bản thân mình hết thảy  vì Kim Phong Tế Vũ  lâu  , cũng vì kinh sư bạch đạo,có thể cống hiến bao nhiêu liền vắt kiệt sức mình mà làm . Có một cái gì đó sinh trưởng trong cơ thể hắn , tiêu hao đi sinh mệnh của hắn , nhưng hắn cái gì cũng không nói, hắn lúc nào cũng trầm mặc cùng ôn hòa, làm cho người ta thấy không rõ cũng đoán không ra .

Dương Vô Tà cuối cùng cũng  tìm được một người, một người duy nhất có thể đánh vỡ phòng tuyến của Thích Thiếu Thương .

Lúc Tức Hồng Lệ đi vào Kim Phong Tế Vũ lâu , Dương Vô Tà chính là đang  bồi ở bên cạnh Thích Thiếu Thương . Thích Thiếu Thương  lúc gặp được Tức Hồng Lệ , đồng tử bỗng nhiên co rụt một chút ,  rồi ánh mắt cũng không giấu giếm , bộc lộ ra phản ánh giống như mai ngầm trong đất lâu ngày gặp được tia nắng mùa xuân .

Dương Vô Tà  lén lút lui ra ngoài.Bên ngoài lưu truyền rằng Thích Thiếu Thương phong lưu đa tình , kì thật cũng không phải là  thật . Thích Thiếu Thương chính là  si tình, ước chừng trên đời này cũng ít ai gặp qua .Dương Vô Tà vừa đi vừa nghĩ .

Tức Hồng Lệ lúc nhìn thấy Thích Thiếu Thương vốn muốn cười cười, lại không cười nổi , “Ngươi đã gầy đi .” Nàng nói, rồi nàng đi đến ngồi trước mặt Thích Thiếu Thương vẫn  đang ngồi bất động , nâng tay sờ sờ khuôn mặt hắn . Thích Thiếu Thương  vốn cũng muốn cười một cái, nhưng cũng không cười được . Hắn bắt lấy tay nàng, đem mặt chôn vào lòng bàn tay .

Từ lúc Tức Hồng Lệ được gả đi , bọn họ gặp cũng chưa từng gặp nhau , tuy rằng không có tái kiến,bọn họ vẫn như lúc xưa , không cần ngôn ngữ nào cũng có thể hiễu được tâm ý đối phương . Vô luận kết cục như thế nào, bọn họ đã  từng yêu nhau thật sâu đậm , hơn nữa so với tuyệt đại đa số tình lữ trên đời này lại càng sâu hơn . Hắn vì  nàng ở vách núi đen nhảy xuống hái một đóa tường vi đỏ tươi , nàng ở trước mặt hắn triển lộ nụ cười làm cho thiên hạ thất sắc , tất cả giống như  vẫn còn là ngày hôm qua.

Cho dù đã  không thể yêu nhau nữa , bọn họ vẫn khắc sâu đối phương ở trong lòng , suốt đời khó có thể phai nhạt .

Tức Hồng Lệ chậm chạp đợi Thích Thiếu Thương ngẩng đầu lên , lại phát hiện lòng bàn tay mình dần dần đã chảy đầu mồ hôi . Nàng khéo léo che dấu nỗi hoang mang  của mình , vươn tay kia  nắm lấy  bờ vai của hắn .  Thích Thiếu Thương tựa vào lòng nàng , vô thanh vô tức khóc. Hắn lúc này đã không còn là lâu chủ Kim Phong Tế Vũ Lâu , cũng không phải là một đại hiệp oai trấn trang hồ , mà đã biến thành một nam nhân yết ớt không thể chịu đựng nổi đau khổ ,  vùi mình vào lòng người nữ nhân tối tín nhiệm nhất để tìm kiếm sự an ủi.

Từ đầu đến cuối, Thích Thiếu Thương chỉ nói với nàng ba chữ   “Thực xin lỗi.” Tức Hồng Lệ trước đây cũng đã từng nghe rất nhiều rất nhiều lời xin lỗi từ miệng  Thích Thiếu thương  , nhưng không câu nào có thể mang tình cảm chân thực giống như câu này.Câu nói thực xin lỗi này , giống như là phát ra từ sâu trong đáy lòng của Thích Thiếu Thương , mang theo máu tươi đầm đìa , đau thương thống khổ .

Trực giác cùng đầu óc thông minh của Tức Hồng Lệ nhanh chóng làm nàng hiểu minh bạch ý tứ của câu nói này, cũng như   cảm tình của Thích Thiếu Thương.

Thích Thiếu Thương từng vì để cho nàng chờ đợi năm năm mà xin lỗi  . Thích Thiếu Thương không phải lần đầu tiên vì sự kiện này mà xin lỗi  , hắn từng vì muốn làm cho Tức Hồng Lệ  tha thứ  mà không tiếc đem sinh mệnh chính mình hai tay dâng .Khi đó , hắn tạ lỗi  , hắn bồi thượng nàng đương nhiên là thật tâm , nhưng cũng chính là kêu ngạo. Hắn chắc chắn chính mình có thể khiến cho nàng tha thứ , chắc chắc sự bồi tội của bản thân có thể bù đắp lại thương tổn của nàng . Năm đó   nàng tha thứ  , khi hắn đứng chờ ở ngoài cửa chịu đựng phong tuyết  , mọi người bên nàng đều khuyên nhủ “Tha thứ hắn đi, hắn là thật tâm yêu ngươi ” . Nàng tuy rằng oán hận, lại vẫn  giúp hắn, cứu hắn, nàng nghĩ đến chính mình đã tha thứ  hắn, nhưng tới lúc hết thảy hỗn loạn đều chấm dứt , ngay lúc nàng và hắn cuối cùng cũng có thể ở bên nhau thì lại buông hắn ra . Khi đó nàng mới biết được, chính mình cho tới bây giờ vẫn chưa từng  tha thứ cho hắn . Nàng không tha thứ hắn, không phải bởi vì khiến  cho nàng đợi năm năm, mà là bởi vì hắn có thể vì nàng liều mình,nhưng chưa từng chân chính lý giải được đau khổ mà nàng chịu đựng trong suốt năm năm chờ đợi . Cùng nàng chia sẻ thống khổ chính là người nam nhân khác , nàng cuối cùng lựa chọn cũng chính là người kia . Nàng cho tới bây giờ cũng chưa từng hối hận vì lựa chọn của mình . Nàng đương nhiên yêu Thích Thiếu Thương ,nhưng chính là yêu lại  không có  cách nào ở bên cạnh người  không hiểu được thống khổ của mình.

Tình yêu chính là tàn nhẫn như vậy , cho dù yêu nhau đến  thế nào, một  người cũng vô pháp hiểu được nỗi thống khổ của người kia , không có cách nào , trừ phi chính hắn cũng đang mang một nỗi đau đồng dạng .

Mà hiện tại, Thích Thiếu Thương rốt cuộc cũng lý giải được thống khổ của nàng , nàng có thể cảm thụ được đau khổ trong lòng hắn lúc này không hề thua kém với mình năm đó . Hắn rốt cục cũng cảm nhận được  cái loại thất vọng cùng tuyệt vọng của sự chờ đợi vô hạn này  ? Là ai khiến cho hắn biết được tư vị đau đớn này ?Dấu vết người này để lại trong lòng hắn so với nàng hiển nhiên lại càng sâu nặng , hắn đối nàng xin lỗi  như vậy , trừ bỏ vì chuyện năm đó , có phải còn là vì tâm hắn bây giờ đã bị hình  bóng người khác tiến vào chiếm giữ ? Người này là ai ? Là ai đã phá hủy sự kêu ngạo không ai bì nổi của Thích Thiếu Thương ?Là ai làm cho hắn gục đầu trong ngực nàng mà trầm mặc rơi lệ ?

Tức Hồng Lệ vừa rời đi liền tìm đến Dương Vô Tà , nàng nói : “”Mau chóng đi tìm Vương Tiểu Thạch trở về .”

Lúc Vương Tiểu Thạch trở lại Kim Phong Tế Vũ Lâu đã là đêm khuya . Hắn quen thuộc liền tìm tới phòng Thích Thiếu Thương , đẩy cửa bước vào, giống như biết trong người trong phòng căn bản không ngủ.

Thích Thiếu thương  quả thật không ngủ, hắn ngồi ở dưới đèn, mặt hướng tới cửa, tựa hồ đang đợi người.

Vương Tiểu Thạch nhìn thấy hắn , hắn liền cũng nhìn thấy Vương Tiểu Thạch. Hai người đều không  cười,  ấm áp cùng vui sướng mà họ để lộ ra trong mắt khi vừa nhìn thấy đối phương liền  nhắn nhủ đầy đủ hơn hết so với  bất cứ lời nói hay  nụ cười nào .

Vương Tiểu Thạch nói: “Ta đã trở về.”

Thích Thiếu Thương nói: “Ngươi rốt cục đã trở lại.”

Vương Tiểu Thạch nhìn  hắn, nói: “Ngươi cũng đã mệt mỏi nhiều ?.”

Thích Thiếu Thương gật gật đầu, “Có điểm.”

Vương Tiểu Thạch nói: “Là Dương Vô Tà tìm ta trở về .”

Thích Thiếu  Thương nói: “Ta biết.”

Vương Tiểu Thạch nói: “Ta trở về, ngươi có thể đi rồi.”

Thích Thiếu  Thương đứng lên, “Ta đi .”

Vương Tiểu Thạch nói: “Không ở  lại nói chuyện với ta vài câu ?”Khuôn mặt anh tuẩn triển lộ ta một nụ cười , nhất thời làm cho cả ngưởi hắn toát lên một  vẻ giống như  ánh mặt trời  ngày đông , ấm áp thân thiết.

Thích Thiếu Thương cũng cười , ánh mắt hơi  cong lên , bên môi lộ ra hai  má lúm đồng tiền, vô luận là  tiều tụy như thế nào , nụ cười của hắn vẫn như cũ , mang mị lực kinh người, hắn nói: “Đã đủ rồi .”

Vương Tiểu Thạch vươn tay, hai bàn tay giao cùng một chỗ , gắt gao nắm  một chút lại buông ra.

Vương Tiểu Thạch nói: “Cám ơn.”

Thích Thiếu Thương nói: “Thay ai?”

Vương Tiểu Thạch nói: “Thay rất nhiều người, từ giờ trở đi ta không vì chính mình một người mà sống nữa , đã đến phiên ngươi vì chính mình mà sống .”

Thích Thiếu Thương nói: “Vì chính mình mà  sống, là loại phương pháp sống như thế nào?”

Vương Tiểu Thạch nói: “Tìm ngươi muốn tìm , làm chuyện ngươi muốn làm , yêu  người ngươi nghĩ muốn yêu.”

Thích Thiếu Thương gật gật đầu, xoay người rời đi.

Vương Tiểu Thạch đứng ở trên lầu, nhìn thấy Thích Thiếu Thương rời khỏi Kim Phong Tế Vũ  lâu.Phía sau hắn dáng người cao ngất, nện bước ổn định, không chút do dự, cũng hệt  như năm đó khi hắn bước chân đến Kim Phong Tế Vũ Lâu .

Rời đi Kim Phong Tế Vũ Lâu , Thích Thiếu Thương một người ở trên giang hồ phiêu bạc  thật lâu. Hắn đã nhiều năm không có cảm giác tự do tự tại như vậy . Hắn theo kinh thành một đường nam hạ, sau đó lại bắc thượng, hắn đi  rất nhiều địa phương, gặp được rất nhiều người cả quen lẫn không quen .

Hắn đi  ngay Liên Vân trại, Mục Cưu Bình đến dưới chân núi nghênh đón hắn, đầu tiên là thiếu chút nữa bẻ gãy  tay hắn, sau đó lại cùng hắn uống rượu, uống đến người một nhà sự không tỉnh, cùng nhau uống hết ba ngày .

Ba ngày sau, Mục Cưu Bình tỉnh lại, đầu liền cảm thấy đau nhức , “Ai, vốn nghĩ muốn uống say cùng Đại đương gia  ngươi, như thế nào chính mình  ngã trước ?”

Thích Thiếu Thương không thể nói ra hắn có bao nhiêu sao hâm mộ những kẻ có thể say đến bất tỉnh . Hắn chính là nói: “Ta muốn đi bái tế lao Nhị ca bọn họ.”

Mục Cưu Bình nói: “Được”

Bọn họ đến trước mộ nơi mai táng sáu vị trại chủ , bái tế xong , Thích Thiếu Thương  đứng yên thật lâu, Mục Cưu Bình bồi hắn đứng bên cạnh .

Thích ít thương hỏi mục cưu bình, “Ngươi gặp qua Cố Tích Triều  sao?”

Mục Cưu Bình nói: “Gặp qua vài lần.”

Thích Thiếu Thương hỏi: “Ngươi không có giết  hắn?”

Mục Cưu Bình nói: “Võ công của hắn  hiện tại cũng không thấp, ta không phải đối thủ của hắn. Ta có vài lần rơi vào tay hắn , lại được  hắn thả. Hắn nói chờ ta lần sau lại đến tìm hắn báo thù.”

Thanh âm của hắn  thực bình thản, nhắc  tâm tình mỗi khi nhắc đến Cố Tích Triều  liền nghiến răng nghiến lợi hận không thể ăn thịt lột da tự hồ đã biến mất . Thời gian tiêu ma hết thảy, cũng bào mòn đi  tình cảm báo thù  mãnh liệt.

Thích Thiếu Thương hỏi: “Ngươi còn muốn giết hắn sao?”

Mục Cưu Bình gật gật đầu, “Nếu ta có thể giết hắn, ta nhất định sẽ giết . Bất quá ta cảm thấy được vẫn là Đại đương gia ngươi giết  hắn có điều,so sánh tốt hơn .”

Thích Thiếu Thương nói: “Vì cái gì?”

Mục Cưu Bình nói: “Bởi vì  nếu chết ở ở trong tay người khác, hắn có chết cũng sẽ không sáng mắt,  biến thành ác quỷ tiếp tục tai họa người khác .”

Thích Thiếu Thương không hỏi hắn vì cái gì nghĩ như vậy.

Mục Cưu Bình tiếp tục nói: “Lúc trước lúc bái hương đích  hắn từng phát  thệ, nếu phản bội, tình nguyện chết ở  trong tay Đại đương gia. Đại đương gia giết hắn là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Đại đương gia, ta biết ngươi trước kia bận rộn không rảnh đi tìm hắn, hiện tại ngươi không còn làm lâu chủ , sẽ đi tìm Cố Tích Triều sao?”

Thích Thiếu Thương nói: ” Đúng .”

Ngày hôm sau Thích Thiếu Thương ly khai ngay Liên Vân  trại, Mục Cưu Bình tiễn  hắn xuống núi, lúc sắp chia tay, hắn muốn nói cái gì, rồi lại ngập ngừng , Thích Thiếu Thương vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Muốn nói cái gì thì cứ nói.” Mục Cưu Bình ấp úng   nửa ngày, rốt cục mở miệng nói: “Đại đương gia , ngươi trở về được không? Các huynh đệ đều rất nhớ ngươi.”

Thích Thiếu Thương không nói gì .

Mục Cưu B ình cười khổ nói: “Ta biết, Đại đương gia người cảm thấy quá mệt mỏi , mệt tới mức ngay cả Liên Vân trại cũng vô phương trở lại .” Hắn nhìn thấy Thích Thiếu Thương xoay người rời đi, lại lớn tiếng nói: “Về sau nếu  có thời gian  rảnh , nhớ  trở về  đây thăm chúng ta.”

Thích Thiếu Thương biết chính mình  mệt mỏi, quanh năm suốt tháng phí sức lao động kỳ thật cũng không đủ để tạo thành sự tiêu hao tới chí mạng , dù sao hắn vẫn còn chưa tới khoảng thời gian lo sợ tuổi già ập đến ,   mệt mỏi là  đến từ bí mật của hắn . Bí mật này lặng lẽ sinh trưởng trong đáy lòng hắn  rất nhiều năm, càng dài càng lớn, tựa như sắp làm nứt vỡ thể xác hắn ,làm tiêu hao tâm lực của hắn .

Rất nhiều năm trước Thích Thiếu Thương từng đi qua một chỗ, nơi đó ở năm trăm dặm phí tây kinh thành , ở Lam Điền bên cạnh Lam Khê , gọi là  Lam Kiều dịch, danh như ý nghĩa, đó là một trạm dịch, sau lại bởi vì quan đạo cải biến, này trạm dịch bị bỏ hoang  . Trạm dịch tuy rằng bỏ hoang  không cần, nhưng phòng ốc vẩn còn dùng được, cảnh sắc chung quanh cũng không hoang vu , thậm chí có thể nói là  xinh đẹp.

Nguyên nhân hắn tới chỗ này có quan hệ tới Kim Phong Tế Vũ Lâu , hắn đã làm xong chuyện hắn cần phải làm , liền muốn lưu lại nơi nào đó hai ngày , cũng không có mục đích gì , thuần túy chỉ là muốn ở một mình vài ngày. Hắn chưa bao giờ là một người  bốc đồng, nhưng lần đó lại là lần phóng túng hiếm có của hắn .

Ngày cuối cùng lưu lại nơi đó, hắn gặp phải một người , hắn thật không ngờ sẽ ở nơi đó gặp được người kia, người kia hiển nhiên cũng không có dự đoán được  sẽ hội ngộ với hắn.

Lúc bọn họ gặp nhau ,tầm mắt chạm nhau liền thoáng qua một tia xấu hổ , sau đó rất nhanh khôi phục về cảm giác  quen thuộc . Bọn họ không phải bằng hữu, cũng người quen, đã gặp  rồi không thể gặp  lại , không thể chạm mặt càng không muốn chạm mặt . Bọn họ theo  bản năng đều muốn xoay người tránh đi , nhưng mà ánh mắt của nhau lại cố tình phong tỏa đi  đường lui của đối phương .

Thiên địa thật lớn , chính là bọn họ lại vô pháp buông ra .

*****

Thích Thiếu Thương đương  nhiên quyết không chịu  nhận thua, người kia cũng tương tự . Thích Thiếu Thương từng mưu cầu phải chứng minh con  đường hắn đi là đúng , người kia  là sai  .Người kia cũng  như vậy cố chấp muốn  chứng minh con đường hắn đi mới là chân chính , những thứ Thích Thiếu Thương kiên trì giữ mới thật là không đáng. Bọn họ vì  bất đồng lý niệm dẫn đến  giang hồ một mảnh tinh phong huyết vũ, sau này lúc lạc định, được làm vua thua làm giặc, con người nghĩ muốn nhất phi trùng thiên lại thất bại thảm hại lưu vong giang hồ, người còn lại  nguyên lai vốn là đại hiệp giang hồ  lại có thể tiến vào kinh sư lên như diều gặp gió trở  thành thần long đứng đầu.

Nợ máu kia , nói đến cùng bọn họ cả hai người đều có phần , nhưng mà tất cả quang hoàn đều chiếu  về sự thành công ấy, tất cả  tội nghiệt đều ném cho  sự thất bại ấy. Thiện hữu  thiện báo, ác hữu  ác báo, thế gian đạo đức này  hắc bạch phân minh cũng thật tàn nhẫn.

Thích Thiếu Thương khi đó so với bây giờ trẻ hơn rất nhiều , hắn có đủ thông minh, nhưng lại không  có  đủ cơ trí. Hắn  hận người kia, hận không thể sát chi rồi sau đó mau. Nếu không phải hắn từng hứa hẹn với một  bằng hữu sẽ  buông tha người kia, hắn có lẽ đã sớm giết hắn. Người kia hiển nhiên cũng cừu hận hắn,  trong ánh mắt hắn cái loại cảm giác  lạnh như băng lại nóng rực gì đó làm cho Thích Thiếu Thương nhìn thấy  đều kinh hãi.

Bọn họ không nói bất cứ lời vô nghĩa nào , trực tiếp  dùng phương thức đơn giản nhất để ganh đua cao thấp. Võ công người kia  so với trí nhớ của Thích Thiếu Thương thì cao hơn  rất nhiều, Thích Thiếu Thương hoàn toàn không  nắm chắc có thể đả bại hắn. Bọn họ đánh suốt một ngày, lẫn nhau ra chiêu sát thủ , nhưng người này cũng vô pháp đánh bại người kia

Trận đấu này , cuối cùng là ai thắng?

Chuyện này đã trở thành một bí mật trong lòng  Thích Thiếu Thương , một bí mật tuyệt không có thể nói ra.

Khi đó không ai nói cho Thích Thiếu Thương, chỉ cần  chút bí mật, chính là phải dùng huyết nhục đến dưỡng .

Thích Thiếu Thương lại một lần đi đến Lam Kiều dịch,thời điểm  hắn đi vào Lam Kiều dịch là mồng ba tháng bày . Hàng năm cứ đến mồng ba tháng bảy , hắn đều đến nơi đây nghỉ ngơi một ngày.

Bí mật của hắn từ  hợp chất giản đơn biến thành hợp chất phức tạp , tạo thành  rất nhiều thói quen, cố định một thời điểm liền đi Lam Kiều dịch, chính là thói quen tạo thành trong rất nhiều thói quen .

Lam Kiều dịch vẫn yên tĩnh như cũ , vẫn xinh đẹp  như cũ .Ở bên ngoải dịch là một mảng lớn hoa lan dại . Hoa lan nơi này  phi thường kỳ quái, ở nơi khác  , hoa lan đều là nở trong hai ba tháng , còn ở nơi này , hoa lan vẫn có thể tồn tại đến bảy tháng.

Dưới ánh trăng mông lung , một tảng lớn hoa lan trầm mặc nở ra .

Thích Thiếu Thương nằm ở giữa  bụi hoa , dần dần đi vào giấc  ngủ .

Hắn có rất nhiều cái mộng, sau đó đều giống nhau quy kết lại thành một cảnh mộng duy nhất .

Hắn mơ thấy  hắn lần đầu tiên đến Lam Kiều dịch, ở trong này gặp một người, cùng hắn đánh một hồi, từ lúc mặt trời còn đến lúc trăng lên .

Trong mộng không thể có bí mật, trong mộng không có gì có thể che dấu, trong mộng, Thích Thiếu Thương thắng.

Hắn dùng một loại phương thức  cực không thể diện để chiến thắng.

Buổi sáng hôm sau , mở mắt ra, người kia đã  không còn thấy . Thích Thiếu Thương không có dũng khí, cũng không có đảm lượng đi tìm hắn. Hắn hoảng sợ  trở về kinh thành, trở về Kim Phong Tế Vũ Lâu, suốt mấy tháng không thể ngủ được bình thường . Mỗi lần một nhắm mắt lại, hắn trong đầu liền hiện ra một viễn cảnh làm cho  hắn không dám hồi tưởng , làm cho hắn giật mình  mồ hôi ướt đẫm.

Cũng may trên đời này có một thứ gọi là thời gian làm cho một một số chuyện  có thể tra ra manh mối , hoặc  cũng làm cho chuyện này nọ hoàn toàn thay đổi. Tới lúc cái giấc mộng nghĩ đến mà kinh của Thích Thiếu Thương  xuất hiện  càng ngày càng tự nhiên,trong lòng  hắn  vẫn tin tưởng không nghi ngờ rằng một số thứ đã bắt đầu hoàn toàn thay đổi, nhưng mặt khác  hắn chưa từng ý thức được một số chuyện  gì đó bắt đầu tra ra manh mối.

Hắn giống như là bị  một loại thần lực  nào đó ở trên trán mở một cái thiên nhãn, buộc hắn dùng một loại  ánh mắt hoàn toàn bất đồng để quay đầu nhìn lại chuyện cũ  của nhiều năm trước . Lúc trước chính mình vì cái gì làm như vậy? Nguyên nhân chân chính  nguyên lai đúng là như thế. Hắn bất đắc dĩ  cuối cùng lại bình tâm tĩnh khí quay đầu mà nhìn lại chuyện cũ, quay đầu nhìn lại một tràng máu tươi đầm đìa của ngàn dậm đuổi giết mà  hắn chưa bao giờ nguyện hồi tưởng kia, hồi tưởng hết thảy  những chuyện lúc đó   cùng người kia  phát sinh . Hắn bị bắt đối mặt , chân chính bản thân cũng vô pháp trốn tránh .

Hai năm sau , vào cái ngày mà hắn gặp được người kia năm đó , hắn lại đi Lam Kiều dịch.

Hắn từ buổi sáng đợi đến hoàng hôn, lại vẫn đợi cho đến đêm khuya, sau đó đợi tới  hừng đông. Hắn nhìn thấy hoa lan dưới đêm nhiễm thượng một mảng trăng sáng, từng giọt sương rơi nhẹ xuống đất , sau đó từng ánh nắng ban mai dần dần lan tỏa.

Người hắn  đợi vẫn không đến .

Hắn kỳ thật biết người kia căn bản không có khả năng đến.

Người kia là một kẻ tâm cao khí ngạo , không thể chịu được một chút ủy khuất, chuyện mà hắn đối người đó làm , người kia căn bản là không có khả năng tha thứ, cũng không có khả năng trở lại  nơi đây gặp hắn.

Năm thứ ba , Thích Thiếu Thương lại tới nữa.

Hắn lại từ buổi sáng vẫn đợi cho đến  hoàng hôn, đợi cho đến  đêm khuya, sau đó đợi cho tới  hừng đông.

Người hắn  đợi vẫn không đến .

Hắn ngóng trông người đó  đến, mặc kệ người đó như thế nào đối xử với hắn , mắng hắn cũng được , đánh hắn cũng được , thậm chí giết hắn cũng được , hắn đều nhận thức . Mặc kệ trong tay hắn cầm cái gì, kiếm cũng tốt , phủ ( búa ) cũng tốt , độc cũng tốt, chỉ cần người đó muốn dùng trên người hắn , hắn ngay cả mày cũng sẽ không chau  một chút.

Hắn cũng phi thường rõ ràng  tình cảm của chính mình , rõ ràng tới không thể hơn được .

Lúc hắn lưu lại Kim Phong Tế Vũ Lâu , có đôi khi hận không thể bỏ xuống hết thảy đi tìm người kia, nhưng hắn không thể, cũng không dám.

Đam cùng đảm, là hai thứ tương phản với nhau . Trọng trách càng nặng, lá gan càng nhỏ. Thời điểm Thích Thiếu Thương có  lá gan lớn nhất, là  năm hắn mười lăm ,  sáu tuổi toàn bộ không hề có gánh nặng, từ đó về sau lá gan của hắn  lại càng lúc càng nhỏ đi . Hắn không dám bỏ xuống hết thảy, hắn chỉ có thể ở hàng năm cố định một ngày nào đó đến một địa phương  cố định để chờ. Hắn tin tưởng, nếu người kia muốn gặp hắn, nhất định sẽ ở  ngày  đó đến cái địa phương  kia đi tìm hắn. Hắn vô cùng tin tưởng chuyện này , tri âm tri âm, chính là dù không có chút  căn cứ cũng tin tưởng không nghi ngờ.

Năm  đi năm lại , Thích Thiếu Thương đã đợi suốt năm năm.

Từ  thất vọng chờ thành tuyệt vọng, chờ đến mức  chính mình cũng đã  hoàn toàn hiểu được sự thống khổ của nó , chờ đến chính mình rốt cuộc cũng không thể kiên trì, chờ đến chính mình không thể không buông hết thảy mà  đi tìm.

Thích Thiếu Thương đang nằm mơ.

Giấc mơ quen thuộc mang cùng một nhịp điệu .

Khởi điểm làm cho hắn giật mình thảng thốt  mồ hôi ướt đẫm, sau lại làm cho hắn tâm tinh lay động mất hồn đãng phách .

Cảnh trong mơ chân thật như thế , bởi vì kia vốn không là một giấc mộng.

Thích Thiếu Thương mở to mắt, nhìn thấy người vẫn luôn xuất hiện  trong giấc  mộng của hắn .

Người kia ở trong mộng đã  xuất hiện quá trăm ngàn lần, khi đột nhiên xuất hiện bên người hắn  , hắn thiếu chút nữa nghĩ chính mình vẫn còn  nằm mơ.

“Ngươi đã đến rồi?”

“Ta nghe nói ngươi bị người của  Kim Phong Tế Vũ Lâu đuổi ra ngoài, cho nên đến xem ngươi.”

“Ngươi có thể thu lưu ta không ?”

“Thu lưu ngươi, ta có cái gì ưu đãi?”

“Ta cái gì cũng có thể  làm, ngươi muốn cái gì ta đều có thể cho ngươi.”

“Ta muốn có  gì đó thực quý giá.”

“Trên đời bộ có thứ gì so với ta càng quý giá hơn sao ?”

“Ngươi thật nghĩ chính mình là sao trên trời sao ?”

“Sao ở trên trời, nhưng ta ở trong này, ngay tại nơi này.”

Thích Thiếu Thương bắt lấy tay người kia .

“Thật sự, không tin ngươi sờ thử xem.”

Cố Tích Triều ở nhiều năm trước ngẫu nhiên gặp một người.

Trong lòng hắn  vẫn xem  người kia như  bằng hữu, nhưng  người này liền xem  hắn như cừu nhân.

Chuyện này vốn không có biện pháp , bởi vì hắn đem bẳng hữu của người kia tất cả đều giết sạch sẽ , hắn cùng người kia trong lúc đó chính là  nợ máu ngập trời.

Thời điểm hắn gặp lại  người kia , vốn nghĩ muốn xoay người tránh đi, nhưng nhìn đến ánh mắt người đó lại quyết định lưu lại.

Hắn cũng đã thật lâu không ở trong mắt người khác nhìn thấy cảm tình mãnh liệt như vậy , cho dù là cừu hận, cũng làm cho tâm hắn động.

Hắn trời sinh liền thích cảm tình mãnh liệt , bởi vì hắn vốn chính là một kẻ   cố chấp lại điên cuồng , thích loại đối thủ cường hãn vô cùng .

Hắn cùng người kia thống thống khoái khoái đánh một hồi.

Võ công hắn từ lúc vạn dặm  truy sát đã tiến bộ nhiều , nhưng vẫn như cũ không thể thoải mái mà đả bại người kia, cũng giống như vô số lần đánh nhau trước kia .

Đánh tới lúc sau , càng là tình trạng kiệt sức, càng là vết thương khắp người , bọn họ càng là cuồng nhiệt  muốn chinh phục đối phương.

Cố Tích Triều đánh đến bất tình , Thích Thiếu Thương cũng đánh đến bất tỉnh .

Thích Thiếu Thương hôn mê tỉnh lại , lúc sau lại  dùng thượng  phương pháp tối nguyên thủy của nam nhân dùng để chinh phục người khác—— nếu trừ bỏ hận thù , hắn đối với  người kia còn có  một loại cảm tình khác càng bí ẩn càng phức tạp.

Cố Tích Triều về võ công miễn cưỡng có thể vượt qua Thích Thiếu Thương , nhưng ở phương diện  khác lại vĩnh viễn cản không nổi, khiếm khuyết thiên phú, cũng không hề kinh nghiệm. Thậm chí ở  tình hình rõ ràng đang  phát sinh phía trước, hắn còn không biết Thích Thiếu Thương là muốn làm gì.Thời điểm  hắn rốt cục hiểu được ý đồ của  Thích Thiếu Thương , một cỗ cảm giác khiếp sợ cùng hổ thẹn chợt dâng lên .

Hắn liều mạng  phản kháng, lại nghe đến chính mình  thanh âm có  một chút biến điệu. Hắn đã muốn không thể ngăn lại hành vi của  Thích Thiếu Thương , trừ phi giết hắn. Đáng tiếc hắn cho tới bây giờ cũng không thể chân chính giết Thích Thiếu Thương, cũng giống như Thích Thiếu Thương chưa bao giờ có thể chân chính giết hắn.

Đoạn thời gian ngắn ngủi lúc Cố Tích Triều sợ hãi cùng mờ mịt , so với hắn suốt cả đời còn muốn dài lê thê .

Thẳng đến lúc cảm giác đau đớn đến tê tâm liệt phế đích  truyền đến , Cố Tích Triều rốt cục nhịn không được mơ hồ  hai mắt. Hắn nhìn lên  không trung nghĩ đến năm đó nghiệt mà hắn gây ra , báo ứng có phải  rốt cục cũng đã đến đây.

Buổi sáng hôm sau , Cố Tích Triều mở to mắt bỏ chạy đi , chưa kịp liếc mắt xem người vẫn còn đang ngủ kia .

Cuộc đời hắn  lần đầu tiên  trải qua hỗn loạn như thế , khiếp đảm như vậy . Hắn hẳn là nên một đao giết người kia, cũng  không cần phải chạy trốn.

Hắn ở một khoảng thời gian dài trong cuộc sống , kỳ thật căn bản cũng  không nghĩ tới  vấn đề   tha thứ  cho Thích Thiếu Thương . Bọn họ từ lúc đó cho tới bây giờ chưa bao giờ tồn tại cách nói  tha thứ hay không tha thứ .

Hắn dùng một đoạn thời gian  rất dài mới suy nghĩ cẩn thận chính mình  cảm tình. Tuy rằng suy nghĩ cẩn thận , hắn lại cũng  không nghĩ cùng Thích Thiếu Thương ở cùng một chỗ. Thích Thiếu Thương là một người thực phức tạp , chính hắn cũng vậy , bọn họ hai người chỉ thích hợp nhìn từ xa , không thích hợp thân cận.

Tuy rằng hiểu được hết thảy, nhưng sau khi nghe nói Thích Thiếu Thương rời đi Kim Phong Tế Vũ Lâu , Cố Tích Triều vẫn là không nhịn được  đi tìm  hắn.

Thời điểm Thích Thiếu Thương bắt lấy tay hắn , hắn không có phản kháng, bởi vì hắn căn bản là không tin bọn họ có khả năng ở cùng nhau quá một tháng .

Sau đó bọn họ ở cùng một chỗ đợi một tháng, sau đó là một năm, một năm lại một năm nữa.

Cố Tích Triều vẫn không có nói cho Thích Thiếu Thương biết , năm năm đó , kỳ thật  hàng năm  hắn đều đến Lam Kiều dịch, hắn tháng bảy mùng một  giờ tý  liền đến, cho đến tháng bảy mùng hai  giờ tý thì rời đi.

Cố Tích Triều cũng không kêu ngạo như chính mình tưởng , nhưng nói đến cùng , Cố Tích Triều cuối cùng vẫn là Cố Tích Triều .

Hết

******

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro