Chương 4: Đổi lại người?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm phụ thân nói với hắn chuyện quan hệ thông gia, hắn không cự tuyệt, chỉ là giữ im lặng. Dù sao đối với hai gia tộc mà nói đây cũng là việc đôi bên có lợi, với tư cách là người thuận vị thừa kế gia tộc đệ nhất, Phổ Tu Tư cũng không ngại cùng họ quan hệ thông gia.

Chỉ là không thích người khác đối với chuyện của hắn khoa chân múa tay, lão ba vẫn còn giữ chừng mực, như vậy bánh chưng qua, bánh chocolate lại (nguyên văn đó =)), cùng đối tượng quan hệ thông gia tương lai gặp mặt không phải không thể.

"Hôm nay có một buổi yến hội, nhớ rõ trở về" Trong thư phòng, Alder nhàn nhạt nói

"Đã biết! Ta đi trước!"

Yến hội hẳn là vì mình cùng vị giống cái Ngạo gia kia mà tổ chức, điểm ấy ha ha! Hy vọng đáng giá chờ mong! Phổ Tu Tư thầm nghĩ. Quay người đi tới phòng huấn luyện số 15, huyết dịch lại rục rịch rồi, gần đây huyết sắc trong mắt cũng càng ngày càng đậm, khó có thể khống chế. Ai, vẫn là gấp rút huấn luyện thôi, đề cao thực lực mới là chọn lựa đầu tiên a!

Tối đó, đúng giờ có mặt ở hội trường, người đến người đi vô cùng náo nhiệt. Cầm lấy một ly rượu băng đỏ, tùy ý đi tới nơi hẻo lánh trong đại sảnh, cảm giác huyết tế bào trong cơ thể lại bắt đầu bốc lên rồi, nhờ ly rượu băng mới có thể hơi chút bảo trì tỉnh táo.

Ân? Có người tới! Hẳn chính là vị giống cái Ngạo gia kia. Lớn lên có chút xinh đẹp đấy, trách không được lại tự tin như thế, chỉ là ...

Khẽ ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, quả nhiên, lập tực bị hù đến rồi, hốc mắt trợn to, gương mặt tái nhợt, quay người chạy thật xa. Lại là một giống cái quý tộc bị sủng hư mất, như vậy cái gọi là quan hệ thông gia này cũng đã xong...

Từ sau lần yến hội đó, Ngạo Sương nghiêm mặt tái nhợt, vội vã hồi thần, lập tức về nhà. Về sau sống chết không chịu gặp Phổ Tu Tư • Augustan. Không phải trước đó cũng không bài xích đấy sao? Ngạo Cung gõ gõ bàn, đối với quản gia đứng một bên phân phó nói:

"Quản gia, giúp ta kêu Sương nhi lên đây"

"Vâng, lão gia"

"Phổ Tu Tư hôm nay tham gia cuộc thi cơ giáp, ngươi còn không mau mau tới xem!"

Nghe được câu đó, con mắt Ngạo Sương lập tức hồng lên.

"Phụ thân! Ta không đi! Ta không bao giờ... muốn gặp lại người kia nữa. Hắn... Hắn... Hắn thật là đáng sợ!"

"Vậy ngươi nói một chút, hắn đáng sợ như thế nào? Thú nhân hung mãnh, điểm ấy thật bình thường, huống chi là tối cường giả như gia tộc Augustan!"

"Không đồng dạng, ánh mắt của hắn là màu đỏ như máu vậy, chỉ nhìn thôi cũng cảm giác nó nhắm vào ngươi mà giết! Thật đáng sợ!" Nói xong nước mắt liền đảo quanh hốc mắt, bị gắt gao ngăn chặn.

"Ah! Cái kia có thể là Phổ Tu Tư vừa từ trên chiến trường trở về, còn không có thu liễm lệ khí của bản thân. Về sau quen rồi sẽ không giống lúc trước. Nghe lời! Đi xem cuộc thi cơ giáp cũng không tệ đấy!"

"Cái kia căn bản không giống, ca ca lúc trở lại cũng không đáng sợ như vậy! Dù sao ta nhất định không muốn gả cho hắn!"

Ngạo Cung sinh khí trực tiếp đứng lên, "Ngươi..."

"Thùng thùng..." Một hồi tiếng đập cửa vang lên, lúc sau liền thấy một vị giống cái xinh đẹp, đoan trang bưng một ít điểm tâm cùng nước trà tiến vào thư phòng, đi tới bên người Ngạo Cung, buông chén đĩa, lại ôn nhu hướng Ngạo Sương xoa đầu rồi buông tay.

"Sao ngươi lại tới đây?" Chứng kiến người tới, Ngạo Cung dò hỏi, tiện tay bắt đầu nhấm nháp điểm tâm cùng nước trà trước mặt.

"Ta như thế nào không thể tới rồi hả?" Lữ Nhạc cười hỏi ngược lại, "Chuyện chung thân đại sự của Sương nhi, ta cũng có quyền hỏi tới"

Nói xong, Lữ Nhạc không liếc nhìn Ngạo Cung, tại chỗ của mình ngồi xuống, nói tiếp,

"Sương nhi đều đem sự tình nói cho ta, đêm hôm đó hắn còn gặp ác mộng, làm ta giật cả mình! Là chính ngươi không có cân nhắc chu toàn, cứ như vậy mà hò hét cùng người ta đi thảo luận hôn sự."

Nhìn tâm tình Nhạo Cung đã bình phục lại rồi, Lữ Nhạc trì hoãn khẩu khí, thuận thế dâng nước trà cho Ngạo Cung.

"Nói sau, Sương nhi dù sao cũng là hài tử giống cái duy nhất của ta và ngươi, không cần nhanh như vậy gả cho người ta. Hắn còn là công tử tôn quý nhất Ngạo gia, sao có thể đối với người kia ăn nói khép nép! Hắn cũng không phải giống những kẻ... kia bình dân!"

Lúc này Ngạo Cung cũng hết giận, ngẫm lại phu nhân nhà mình nói có khả năng, xác thực nhìn kỹ lại tư liệu, Phổ Tu Tư bình thường hành vi có chút kỳ quái, có lẽ không phải Sương nhi nhìn nhầm, chỉ là tình thế hôm nay đã đâm lao thì phải theo lao, giải quyết như thế nào, Ngạo Cung so với trước càng là thêm sầu.

"Vậy ngươi nói việc này làm sao bây giờ?"

"Sương nhi không phải nói đằng sau có rất nhiều thú nhân hướng hắn tỏ tình sao? Không thiếu một ít môn đăng hộ đối đấy, ta mới hảo hảo nhìn xem. Sương nhi nói không lấy Phổ Tu Tư làm chồng, vậy trước tiên cứ để đấy, luôn luôn hợp tâm ý hắn trước. Hắn từ nhỏ được chúng ta sủng ái, chưa bao giờ thụ qua cái ủy khuất này.

Về phần quan hệ thông gia, nếu nhất định phải làm..., ta nhớ nhị thúc không phải còn có một giống cái bảo bảo sao? Hắn cũng là một phần tử của Ngạo gia a! Thân phận như vậy cũng đủ rồi, Augustan gia không tìm được lý, đều là Ngạo gia cùng Augustan gia quan hệ thông gia."

Chỉ là, trong nội tâm Lữ Nhạc lại trào phúng, một cái hài tử do bình dân sinh ra, trèo lên được một phần hôn sự như vậy, cũng không tính là hắn lừa người, nếu như không phải theo lời Sương nhi thấy có vấn đề, vô luận là thân phận, bối cảnh, thực lực, Phổ Tu Tư xác thực là tương xứng.

"Ngạo Vũ a. . ." Ngạo Cung do dự một chút, nghĩ đến tư liệu của Ngạo Vũ, "Quá nhỏ ah, năm nay mới 18 tuổi . . ." Hắn cũng không hoàn toàn nghe lời khuyên của Lữ Nhạc. . .hắn biết rõ Lữ Nhạc đối với Ôn Ngọc có một ít khúc mắc đấy!

" 18 tuổi cũng không coi là nhỏ a, cũng có trước đính hôn, sau kết hôn đấy, giờ bồi dưỡng cảm tình cũng không muộn a! Không phải nói hắn báo ngành văn tự cổ đại chuyên nghiệp sao? Cái kia cũng cần không ít tiền đấy! Augustan gia tộc cũng có thể ủng hộ hắn làm chút ít nghiên cứu, cũng không tính là bạc đãi hắn!"

Ngạo Cung dùng sức vuốt vuốt lông chân mày, "Ta nghĩ kỹ, các ngươi ra ngoài trước đi a"

"Ân, đã biết! Lão gia!" Nhìn bộ dáng này của Ngạo Cung, Lữ Nhạc cũng không tốt lại nói thêm cái gì.

Lúc này, Ngạo Vũ đang cùng ca ca, ba ba cùng phụ thân đi thăm trường học mới đây này!

Chỗ ngành văn tự cổ đại tương đối vắng vẻ, nhưng cùng nhau đi tới, hoàn cảnh đẹp và tĩnh mịch, hai bên đường gieo trồng một tí cây lá to, dưới mặt đất là những cọng cỏ non lắc lư theo gió, cổ thụ khó khăn chắn ánh mặt trời bắn thẳng vào, làm cho người vui vẻ thoải mái.

Nhìn hoàn cảnh xung quanh phòng học, Ngạo Thương cùng Ôn Ngọc đều âm thầm gật đầu. Hơn nữa, đánh giá một cái rất đúng, ngành văn tự cổ đại về sau chính là trưởng nhóm học viện: đám bọn họ đặt chân tới nơi này, vần đề an toàn không cần hỏi.

Sau đó bọn hắn lại đi xem xem ký túc xá của Ngạo Vũ, Doremon sửa sang hành lý tốt rồi. Đến tận khi thái dương đều rơi xuống núi, Ngạo Vân bọn hắn mới thật lưu luyến không rời mà rời đi học viện tổng hợp Aure Địch. (Một đám đệ(nhi) khống ╮(╯▽╰)╭) _N_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro