Chương 33, 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 33: Gia bạo

Phủ của Tướng quân và Vương gia hôm nay lại sấm rền chớp giật, Cô tướng quân phải chịu gia bạo, mà vị vương gia nào đó dường như đã hiểu ra cuộc đời chỉ là hư ảo, phu phu hai người đều ở trong tình trạng vô cùng thê thảm.

Theo lời những người đã chứng kiến, chuyện xảy ra lúc xẩm tối, khi ánh mặt trời cuối cùng còn chưa biến mất, thì có một tiếng hét lớn truyền ra từ tẩm cung của Vương gia, thành công làm cho tia sáng cuối cùng tắt hẳn, màn đêm dần dần buông xuống.

Khi mọi người vội vã ùa vào thì thấy Cô tướng quân bị Vương gia trong giận dữ cầm bản tử đuổi ra ngoài tẩm cung, bộ dáng vô cùng chật vật, đống đồ đạc trong phòng của tướng quân cũng bị ném ra ngoài. Vương gia hét lớn: “Tiện dân, ngươi vứt hết vốn liếng của ta, từ nay về sau, bản Vương và ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt, còn có, còn có… thế bất lưỡng lập, ngươi chết ta sống!”

Cô Thần lưu loát tránh né cây đại thiết bản của cậu, bất đắc dĩ nói: “Hạo Hạo, anh chỉ muốn tốt cho em thôi, thuốc nổ quá nguy hiểm.”

“Hừ! Tiện dân, chớ có hoa ngôn xảo ngữ!” Vương gia vẫn lửa giận phừng phừng như trước, phẫn nộ vung vung thiết bản mãi cho đến khi đánh Cô Thần bước ra khỏi phòng mới thôi, hùng hổ nói: “Tiện dân, từ giờ về sau chớ có bước vào tẩm cung bản Vương nửa bước!”

“Này, Hạo Hạo…”

Vị vương gia không thèm để ý tới anh, nói xong liền quay đầu vào phòng, đóng cửa cái rầm. Mọi người lúc ấy quay mặt nhìn nhau, có người đưa ra câu hỏi: “Gần đây Vương gia xem phim kiếm hiệp hả? Đóng giả quá giống luôn…”

Những người khác đều cùng lắc đầu: “Không biết…”

Lúc này, cánh cửa đang đóng chặt bỗng mở toang, Vương gia thò đầu ra nhẹ nhàng nói: “Tứ đại danh tác.”

“…”

Đúng lúc này, y tá phụ trách bưng cơm nước đi tới, cung kính hành lễ, điềm đạm nói: “Vương gia, tới giờ dùng bữa tối rồi ạ.”

Long Tuấn Hạo cắn móng tay nhìn bữa tối, lại nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi của Cô Thần, hừ lạnh một tiếng, quyết đoán đóng cửa đi vào. “Hôm nay bản Vương tâm tình không tốt, không ăn.”

Y tá kinh ngạc, vội vàng gõ cửa, nhỏ nhẹ khuyên nhủ: “Vương gia, người bớt giận, đừng tự tổn hại thân thể chính mình, người còn…”

“Bản Vương nói không ăn là không ăn!” Vương gia rống lên ngắt lời, làm cho mọi người đều rụt hết cổ lại.

Cô Thần chỉ đành thờ dài.

Một người nói: “Vương gia nếu không ăn…”

Những người khác yêu ớt tiếp nối: “Chúng ta sẽ chết rất thảm, rất thảm đó…”

Mọi người đều nhìn Cô Thần, trong ánh tràn ngập ủy khuất và khẩn cầu. Cô Thần lại thở dài. “Không được, dù thế nào tôi cũng không thể để em ấy làm chuyện nguy hiểm như vậy.”

Mọi người khóc ròng. “Vậy chúng tôi phải làm sao bây giờ?”

Cô Thần nhìn trời. “Cố gắng khuyên giải đi.”

“…”

“Mấy người đừng có nhìn tôi như thế, đâu phải chỉ có mấy người thảm, tôi cũng rất thảm đây này, từ giờ buổi tối tôi không thể ngủ cùng em ấy nữa…”

“…” Mọi người im lặng trong nháy mắt, rồi rầm rầm chạy ra trước cửa bắt đầu khuyên.

Cho nên, đến khi đồng chí La Dịch nghe răn dạy ở cảnh cục xong vui sướng trở về thì bị tiếng kêu khóc ở đây hấp dẫn lực chú ý, anh bước tới thì thấy lúc này trên hành lang đã có một đám người khóc la thảm thiết, có người thể lực yếu ớt chịu đựng không nổi đã hôn mê bất tỉnh, được người khiêng đi, còn Cô Thần thì đứng sau những người này nhìn nhìn, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ.

Anh đi qua hỏi: “Vương gia làm sao vậy?”

Cô Thần liếc La Dịch một cái, thấy anh đang cầm một cái túi đầy ắp cờ thưởng, nhướn mày hỏi: “Cái gì đây?”

“Phần thưởng tôi đạt được và cờ thưởng do cư dân tặng.”

Trán Cô Thần rớt xuống ba sợi hắc tuyến, hỏi, “… Cho Sở Kiên xem sao?”

“Đúng vậy.” La Dịch cười ha hả. “Lỡ như nửa đêm em ấy tỉnh lại không phải là thiên sư mà là đặc công tôi nhất định sẽ chết, cho nên tôi mang mấy thứ này cho em ấy xem, chứng minh thái độ vì dân phục vụ của tôi a.”

“… Anh thật thông minh.”

“A, đâu có, đâu có.” La Dịch tiếp tục cười ha hả. “Mà Vương gia lại bị làm sao rồi?”

Cô Thần bất đắc dĩ thở dài, mọi người vẫn tiếp tục khổ sở khuyên. “Vương gia a, thân thể là tiền vốn cách mạng, người phải dưỡng thân thể khỏe mạnh rồi mới có sức đấu tranh với ác bá Cô Thần chứ a!”

“Đúng vậy Vương gia, nếu như người muốn đã đảo Cô Thần nhất định phải duy trì thân thể khỏe mạnh a.”

“Đúng, hãy cùng chúng tôi vì đả đảo Cô Thần cùng nhau hành động đi, vương gia!”

Cô Thần: “…”

“Các ngươi cút hết cho ta!” Long Tuấn Hạo ngồi trên thảm quay đầu rống về phía cửa. “Nói không ăn là không ăn, vốn liếng của bản Vương mất sạch cả rồi còn ăn cái gì nữa?! Nói cho các ngươi biết, cuộc đời này bản Vương tuyệt không nói chuyện yêu đương, một lòng tìm hiểu nhân tình thế thái…” Dứt lời liền lấy một miếng khoai tây bỏ vài miệng, rồi lại hầm hừ nói: “Cút nhanh lên một chút, đừng quấy nhiễu sự yên tĩnh của cao nhân.” Nói xong lại ăn tiếp một miếng.

Mọi người ngoài cửa tất nhiên không biết chuyện bên trong, tiếp tục ỉ ôi khuyên bảo. La Dịch đứng nghe một hồi, rốt cuộc cũng hiểu tình huống lúc này, đi tới cạnh cửa khuyên răn. “Vương gia, tuyệt thực là không đúng đâu vương gia.”

Tiêng nói thê lương vô hạn của Vương gia truyền ra từ trong phòng: “Nay ta tuyệt thực, người cười ta ngốc, ngày sau chẳng biết là ai béo phì? Haizz, biết là ai a…”

“…” La Dịch ngậm miệng quay đầu hỏi Cô Thần, “Rốt cuộc anh đã làm gì cậu ta?”

Cô Thần thở dài trả lời. “Tôi đổ đi vài thứ của em ấy.”

“Cái gì?”

“Nguyên liệu chế tạo thuốc nổ.”

La Dịch gật đầu đồng ý, “Đổ là đúng! Nếu là tôi, tôi cũng đổ, lỡ như lão bà không cẩn thận nổ chết chính mình thì làm sao? Tôi biết đi đâu mua thuốc hối hận bây giờ.”

Cô Thần bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn anh, cảm thấy như vừa tìm được người tri âm, nhất thời xúc động dâng trào.

La Dịch lại nói, “Nhưng mà cũng may lão bà của tôi không có làm như vậy, haha, thực may mắn.” Anh cười ha hả vỗ vỗ vai Cô Thần. “Anh cẩn thận nhé, chúc anh may mắn, tôi đi đây.” La Dịch nói đi là đi, đầu không quay lại lấy một cái.

“…”

La Dịch nhanh chóng về tới sân của Sở Kiên, anh nhìn thoáng qua phòng ngủ, quyết định trước tiên phải tìm hiểu rõ tình huống, liền tùy tiện bắt lấy một người hỏi. “Em ấy chưa tỉnh?”

“Chưa.” Người nọ trả lời. “Viện trưởng có đến xem qua, nói chủ tử là vì gặp phải cú sốc tinh thần quá lớn, tinh thần lại đã từng tan vỡ, cho nên có lẽ sẽ ngủ thẳng tới nửa đêm mới tỉnh, còn không cho chúng tôi chuẩn bị cơm tối.”

“…” La Dịch nói. “Tôi nghĩ câu cuối mới là mục đích đến đây của cậu ta.” Rồi lại hỏi. “Thực sự sẽ ngủ tới nửa đêm?”

Người nọ gật đầu.

“Vậy được.” La Dịch nhìn lướt qua phòng bếp ở góc sân. “Anh đưa tôi chìa khóa phòng bếp, nếu em ấy có đói thì tôi còn đi làm.”

“Được, tôi đi lấy cho, anh cứ vào trước đi.”

La Dịch liền buông anh ta ra, đi vào phòng. Bên trong tối như mực, anh đi tới bên giường ngồi xuống, Sở Kiên ngủ rất say, mi mắt hạ xuống che hết tất cả mọi sắc bén trong mắt, nhìn qua trông rất nhu thuận.

Anh lẳng lặng nhìn cậu trong đêm tối, nhịn không được đưa tay sờ sờ mặt cậu, sờ một lúc lại nhịn không được, cúi xuống hôn.

Cảm giác ấm áp mềm mại truyền tới, anh nhắm mắt lại, còn chưa làm động tác tiếp theo thì nghe tiếng mở cửa răng rắc vang lên. Anh đứng dậy quay đầu, ánh sáng ngoài hành lang hắt vào phòng, thấy người hồi nãy bị anh túm đang một tay che mặt, một tay cầm chìa khóa, cả người run run tiến tới, rồi quăng chiếc chìa tới ngăn tủ từ một khoảng cách rất xa, quăng xong thì lập tức hai tay che mặt chạy ra ngoài, còn không quên đóng cửa.

“…” La Dịch yên lặng quay đầu lại, trong lòng hiếu kỳ rốt cuộc Lê Hiên tuyển người như thế nào vậy?

Anh nhìn nhìn tình hình, đứng dậy, vào phòng tắm tắm sơ qua, sau đó kéo khăn tắm, xoay người lên giường, ôm lão bà vào lòng, ngẩng đầu nhìn trần nhà tối đen, bắt đầu đếm cừu.

“Một con cừu, hai con cừu, ba… aizz.” Anh vuốt ve bộ quần áo lão bà đang mặc, cảm thấy thật khó chịu, liền đứng dậy cời hết y phục của cậu, rồi lại kéo cậu ôm vào lòng, cảm giác tiếp xúc giữa hai là da làm anh sung sướng run rẩy, sau đó… anh bắt đầu một bên hít sâu, một bên tự nói với chính mình. “Bình tĩnh a, xúc động là ma quỷ, chữ sắc trên đầu có một cây đao…” cuối cùng thì thào nói. “Tự làm bậy quả nhiên không thể sống a…”

Sở Kiên đúng là giống như lời Lê Hiên nói, nửa đêm tỉnh giấc, cậu vừa có động tĩnh thì La Dịch cũng tỉnh theo, sau đó rất sáng suốt lựa chọn tiếp tục ngủ, thầm nghĩ, súng đã đem trả về trong kho vũ khí rồi, trong căn phòng này giờ đã không còn hung khí, lão bà nhà anh có muốn làm gì thì cũng không biết làm thế nào. Có muốn siết cổ thì cũng phải có sợi dây để thắt chứ có phải không?

A, cũng được… Anh từ từ nhắm mắt miên man suy nghĩ, đêm trời tối không gió tĩnh lặng này đúng là điều kiện tốt nhất để thắt cổ rồi, bọn họ sống ngủ chung giường, chết ngủ cùng huyệt, vậy là tốt rồi.

Sở Kiên mở mắt thì bị căn phòng tối đen làm cho ngẩn người, sau đó mới nhận thấy mình đang bị người ôm lấy, cậu liền nổi giận. “Yêu nghiệt lớn mật, dám bò lên giường bản thiên sư, bản thiên sư sẽ thu ngươi!”

La Dịch thở phào nhẹ nhõm, Sở Kiên mở đèn trên đầu giường. “Ủa? Đồ đệ?”

La Dịch lập tức mở mắt, cười ha hả nói. “Sư phụ.”

Sở Thiên sư nằm lại xuống giường. “Nga, đúng rồi, vi sư nhớ là ngươi bị nhiễm yêu khí, cần phải ôm bản thiên sư ba ngày ba đêm.”

La Dịch gật đầu phụ họa. “Vâng vâng vâng…”

Sở Thiên sư lại nói: “Vậy cuối cùng yêu nghiệt đó cuối cùng thế nào?”

“Nga, bẩm sư phụ, họ bị người Thục Sơn thu rồi.”

“Thục Sơn?” Sở thiên sư nhíu mày, ánh mắt mê man. La Dịch cắn ngón tay, trái tim run rẩy nhìn cậu, nhẹ hỏi: “… Sư phụ?”

“Aizz, vi sư tại.” Sở thiên sư đáp. “Quên đi, nếu lê dân bách tính không gặp tao tương thì bản thiên sư yên tâm rồi.” Nói xong, cậu quay người nhìn anh, bắt đầu răn dạy. “Đồ đệ, lần sau ngươi làm việc phải chú ý hơn, không thể giống lần này, để phí mất ba ngày như vậy.”

La Dịch nhìn khuôn mặt gần ngay trước mặt, bỗng nhiên lá gan to hơn, nghĩ nghĩ một chút rồi hồn nhiên mở miệng: “Sư phụ, kỳ thực còn có một biện pháp có thể làm lui yêu khi trong thời gian ngắn…”

“Nga? Là gì?”

La Dịch liên cười ha hả xoay người áp qua, liếm liếm môi. “Sư phụ, người đã nghe qua song tu thuật chưa?”

Sở Kiên nhìn người trên đầu mình, cảm thụ được cảm giác ấm áp qua làn da, bỗng nhiên thấy tình cảnh này dường như đã từng xảy ra, ánh mắt lại mê man trong chốc lát, sau đó rống to. “La Thành Hiên, chết tiệt, anh muốn làm cái gì?!”

La Dịch cứng đờ, nhất thời dở khóc dở cười, khóc không ra nước mắt, yếu ớt khều tay. “Dịch, em phải nghe anh giải thích…”

Sở Khiên trán nổi gân xanh. “Còn cần phải giải thích sao? Lão tử có mắt, tự biết nhìn! Anh cương rồi phải không? Ân?” Cậu giật giật chân, La Dịch lập tức trợn mắt hít sâu. “Đừng, em yêu… đừng…” Dứt lời liền nhanh như chớp lăn xuống nằm bên cạnh cậu, chống tay nhìn cậu, nói: “Nếu như anh không có phản ứng với em thì làm sao có thể bất chấp nguy hiểm tới đây được?”

“Phản ứng cái con khỉ!” Sở Kiên quay đầu trừng anh, thoáng bắt gặp vết thương trong lồng ngực của anh, tâm run lên lập tức quay mặt qua chỗ khác. “Cút cho tôi!”

La Dịch không nói gì , đưa tay lấy đồ đã chuẩn bị từ trước để ở đầu giường, cười ha hả ôm cậu từ phía sau, đem đồ tới trước mắt cậu. “Nhìn xem, anh thực sự đã sửa đổi rồi.”

Sở Kiên ngẩn ra. “…Bây giờ anh là cảnh sát?”

“Ban ngày anh mặc đồ cảnh sát không phải sao?”

Sở Kiên nghĩ lại một chút, gật đầu. “Nga, nhớ rồi, lúc đó tôi lo giết anh nên không chú ý.”

“…” La Dịch khóc không ra nước mắt. “Dịch…”

“Kêu cái gì, dù sao cũng không thay đổi được việc anh đã phạm tội đâu!”

“Đúng vậy, nhưng bây giờ anh đã sửa tên, án tội lúc trước cũng lau sạch sẽ rồi, giờ anh là cảnh sát, em muốn bắt anh bây giờ cũng phải đi sưu tập chứng cứ lại lần nữa như lúc trước đúng không.” La Dịch thả mấy thứ ấy xuống, ôm cậu giảng giải. “Em giết anh như vậy là oan uổng người tốt, những nhân dân thích anh sẽ đến tìm em tính sổ đấy, trong đó có cả mẹ chúng ta.”

“…” Sở Kiên nói. “Anh chỉ đang ngụy biện mà thôi, còn có đó là mẹ của tôi, anh đừng gọi thân thiết như vậy!”

“Mẹ nuôi cũng là mẹ.” La Dịch tiếp tục nói. “Còn có, anh không có ngụy biện gì cả, em có chứng cứ gì sao?”

Sở Kiên không nói. La Dịch ôm cậu thoải mái than thở, “Ngoan, dừng giận, chờ đến lúc em khỏe hơn, lại ra ngoài sưu tập chứng cứ giết anh cũng không muộn mà.”

Sở Kiên vẫn không nói tiếng nào, lát sau quay đầu nhìn anh. “Anh thực sự là cảnh sát?”

La Dịch cười ha hả nghiêm túc gật đầu khẳng định.

Sở Kiên lại yên lặng. “… Vì sao?”

La Dịch thở dài. “Bởi vì anh muốn biết cảm giác khi làm cảnh sát, vì sao có thể làm cho em lúc ấy nhẫn tâm bắn anh…”

Sở Kiên chấn động.

La Dịch giữ lấy cằm cậu, hôn xuống. “Ngoan, đều đã là quá khứ, anh chưa bao giờ hận em cả.” Anh ôm cậu thật chặt, rồi nói. “Làm cảnh sát, việc thật nhiều, đủ thứ chuyện tầm phào, ông Vương sống cùng khu với anh, con trai ông ấy bị tai nạn xe cộ, giờ trong nhà chỉ còn mình ông, anh có thời gian lại đi thăm, khiến ông ấy bây giờ cứ gặp người khác lại nói anh là con ông ấy, còn có một lần, gần đó có một đứa trẻ bị rơi xuống nước, người chung quanh chạy đi báo cảnh sát, anh lúc đó ở gần đấy nhảy xuống cứu, mẹ đứa bé ấy liền quỳ xuống, làm anh giật cả mình; còn có thím Trương, thấy anh liền muốn giới thiệu đối tượng cho, nói là cảnh sát đáng tin, làm cho anh giờ nhìn thấy thím là phát run; còn có một cặp vợ chồng cãi nhau cũng báo cảnh sát, bảo là giết người rồi, lúc bọn anh tới đó thật đúng là dở khóc dở cười… nhưng tên chồng kia cũng thật đáng chết, đánh vợ. ” Anh thở dài. “Khi đó anh nghĩ, nếu như em còn ở bên cạnh anh, nhất định mỗi ngày anh đều cưng chiều, sao nỡ đánh được.”

Sở Kiên lẳng lặng nghe không nói.

“Có lẽ đây mới là cuộc sống bình thường, giờ nghĩ lại lúc trước động cái liền giết người nhắc chân liền quyết định sinh tử một người, làm gì cũng tưởng mình thật giỏi, xác thực đáng chết…” Anh lại thở dài, rồi bỗng nhiên nở nụ cười. “Nhưng mà anh lúc đó như vậy em cũng thích, chứng tỏ vẫn còn có điểm tốt nha, đúng không?”

Sở Kiên khóe miệng rút gân. “Câu cuối cùng không cần nói đâu.”

“Được rồi.” La Dịch nghiêng qua hôn lên má cậu. “Em đói bụng không? Anh nấu?”

Sở Kiên nhướn mi. “Anh có thể nấu ăn?” Cái tên được nuông chiều từ bé, mặc có ngươi lo ăn có người bưng tới miệng, đường đường đương gia hắc đạo mà lại biết nấu ăn?

“Biết a, giờ anh đang sống một mình, không biết thì chết đói à? Cũng không thể ngày nào cũng ra ngoài ăn.”

Sở Kiên nhìn anh thật lâu. “Anh thay đổi rất nhiều.”

La Dịch thở dài. “Ai bảo người anh yêu là cảnh sát chi, không đổi cũng chẳng được.”

Sở Kiên im lặng. La Dịch lại hỏi. “Em yêu à, rốt cuộc em có đói bụng không?”

“Không đói.”

La Dịch nghĩ chắc do ngủ nhiều quá giờ cũng không muốn ăn nữa, nên cũng không nhắc lại, lần thứ hai ghé sát người vào, cười ha hả nhìn cậu. Sở Kiên bị anh nhìn chăm chăm, cả người không được tự nhiên, chịu không được tránh ra xa xa. “… Làm gì?”

“Em yêu…” La Dịch liếm liếm môi, vòng tay ôm cậu chợt chặt hơn, ấn cậu vào lồng ngực, chờ mong nói, “Chúng ta làm đi.”

Chương 34: Đại mộng sơ tỉnh

Sở Kiên nhìn chằm chằm La Dịch, không nói lời nào. Hai người họ gần như kề sát vào nhau, đèn ngủ nơi đầu giường tỏa ra ánh sáng ấm áp, khiến bọn họ có thể nhìn thấy đối phương rõ ràng hơn. Đã từng, bọn họ nhiều lần liều chết triền miên dưới ánh sáng mờ nhạt này, mặc dù sẽ có cảm giác thời gian ấy đã cách xa lắm rồi, thế nhưng đến nay, cậu vẫn còn có thể nhớ được hơi ấm mà người nọ mang lại.

Thế nhưng, tất cả đều là giả dối, cậu nghĩ. Lúc bắt đầu là vậy, về sau, cho dù đã yêu cũng vì thân phận và lập trường hai bên mà tình sự giữa hai người còn mang thêm hương vị quyết tuyệt, càng kịch liệt thì càng thấy tuyệt vọng, tựa như bị hãm trong vũng bùn, càng lún càng sâu.

Cậu đã từng nghĩ rất nhiều lần, rằng nếu thân phận của hai người không trớ trêu như vậy, bọn họ có thể đến với nhau, yêu nhau, cùng nhau tạo ra một gia đình, bình thản cả đời như những người bình thường khác cũng không tệ.

Chỉ tiếc, điều đó chỉ là ảo tưởng mà thôi.

La Dịch nhìn cậu, siết chặt vòng tay để cả hai càng gần thêm. Anh nhìn thẳng vào mắt cậu, khuôn mặt cậu sáng lên dưới ánh đèn, anh không khỏi cảm thấy nóng lên, “Em yêu…”

Sở Kiên thở dài, chậm rãi buông lỏng tay.

Ám chỉ quá rõ ràng, khiến cho hơi thở của La Dịch lập tức trở nên nặng nề. Anh đứng dậy, vừa định tiến về phía trước, Sở Kiên bỗng nhiên lại lui về sau một chút, nhấc chân đạp anh một phát xuống giường, “Anh cứ nằm mơ đi!”

“Ngao!” Đồng chí La Dịch ôm đầu lăn lộn trên mặt đất, ai oán kêu lên, “Em yêu, nghẹn quá sẽ chết đấy!”

“Chết đi cho đời sạch sẽ!” Sở Kiên từ từ ngồi dậy, từ trên cao nhìn xuống La Dịch, nói. Hành động này của cậu khiến cái chăn trên người trượt từ bả vai xuống, lộ hết nửa phần thân trên.

La Dịch rõ ràng nuốt nước miếng cái ực, thân thể đã cảm nhận hơi ấm khi da thịt cận kề, khiến anh càng thêm khát vọng. Cảm giác nôn nóng do cầu mà không được đang không ngừng rít gào, hơi thở cũng càng trở nên trầm trọng, món ngon trước mặt như vậy, có lẽ nào lại không ăn sao?

Đáp án dĩ nhiên là không, bởi vì vợ anh đã lên tiếng, “La Thành Hiên, anh dám cường bạo thử xem?”

Đồng chí La Dịch sức chiến đấu hai bên một chốc, yên lặng đứng dậy, lăn vào phòng tắm rửa mặt. Sở Kiên nhìn lều trại cao cao của La Dịch ở dưới thắt lưng, quay đầu sang hướng khác, mắng một tiếng “lưu manh”.

La Dịch nhanh chóng rời khỏi phòng tắm, nhìn món ngon trên giường, con ngươi anh lập tức trở nên thâm thúy, thậm chí còn mang theo chút u oán. Sở Kiên lười biếng chỉ chỉ tấm thảm bên giường, đồng chí La Dịch liền thức thời, chậm rãi đến gần, ngồi xổm xuống, lấy giấy khen ra, ngẩng đầu nhìn cậu, “Em yêu…”

Sở Kiên nhìn thẳng vào anh, nói, “Anh đừng nghĩ tôi không biết, anh lấy mấy thứ này đến đây cơ bản chỉ để dỗ ta.”

“Đúng vậy,” Đồng chí La Dịch thừa nhận, “Thế nhưng, em yêu à, những thứ này đều là thật a, cũng không phải anh tìm người làm giả. Anh thật sự đã thay đổi rồi.”

“Vậy cũng đúng,” Sở Kiên nghĩ nghĩ, lại nhìn anh nói, “Nhưng điều đó cũng không xóa bỏ được quá khứ của anh!”

La Dịch ủy khuất, “Em không cho người khác hối cải làm con người mới sao? Vậy nhà tù xây ra để làm gì a, trực tiếp phán tử hình tất cả tội phạm luôn là được. Y như em nói, chết cho đời sạch sẽ.”

“…” Sở Kiên nói, “Thế nhưng anh còn chưa vào tù. Anh hẳn là nên ở trong tù vài năm rồi mới ra ngoài làm con người mới.”

“Thế nhưng, em yêu à, ” La Dịch kiên nhẫn lý luận, “Anh bây giờ đang tạo phúc cho nhân dân a, đây so với việc anh vào tù còn có lợi hơn nhiều.”

“…” Sở Kiên nói, “Anh già mồm át lẽ phải.”

“Cái này sao gọi là già mồm át lẽ phải được?” La Dịch đưa tay đặt lên tay của Sở Kiên, cẩn thận quan sát, thấy cậu không phản kháng liền vội vàng nắm lấy, tiếp tục nói, “Anh chỉ là nói sự thật thôi. Nếu bị nhốt vào tù, anh quả thật không làm được chút gì cống hiến cho xã hội a.”

Sở Kiên nhìn chằm chằm La Dịch, La Dịch trưng bộ mặt vô tội nhìn lại cậu. Ngay lúc anh cho rằng anh có thể ôm người vào lòng, Sở Kiên lại hỏi, “Tại sao anh còn chưa chết? Rồi như thế nào lại thành cảnh sát?”

“Chuyện này nói ra rất dài dòng ,” La Dịch nói, rồi ngồi lên giường, “Em còn nhớ lúc bom nổ không? Chỗ đó là địa bàn của anh, cho nên thuộc hạ của anh đã cứu anh ra ngoài bằng đường khác. Về phần tại sao thành cảnh sát, đương nhiên là anh đi cửa sau rồi. Em biết mà, hắc đạo thế gia như bọn anh, ít nhiều gì đều sẽ có quan hệ với chính phủ, cho nên muốn trở thành cảnh sát cũng thực dễ dàng” Nhìn thấy thần sắc của Sở Kiên thay đổi, anh vội vàng kéo cậu vào lòng an ủi, “Đừng tức giận a, anh nói cho em nghe, loại thế gia như vậy, không phải một sớm một chiều là có thể hủy được. Kỳ thật, lúc ấy anh hoàn toàn có thể để em bắt anh về, thảm nhất cũng bị phán chung thân thôi, nhưng anh rất hiểu em, biết ngươi nhất định không muốn, cho nên…” La Dịch thở dài, “Liền thuận theo em…”

Sở Kiên trầm mặc.

La Dịch nghĩ nghĩ, cẩn thận vén chăn lên, chậm rãi cọ bên cạnh Sở Kiên.

“Tôi hỏi anh,” Sở Kiên quay đầu nhìn La Dịch, “Anh giải tán bang phái chưa?”

La Dịch do do dự dự nhìn cậu.

Sở Kiên nhíu mày, “Nói thật!”

“Chưa…” La Dịch vội vàng nói, “Anh tẩy trắng rồi! Tẩy trắng rồi! Không tin em có thể đi tìm bằng chứng phạm tội của anh, đến lúc đó anh tuyệt đối cam tâm tình nguyện đi ngồi tù. Anh không thể cứ vậy mà giải tán được, dù sao một đống người kia cũng cần anh nuôi, bọn họ ai cũng đều có gia đình mình mà.”

Sở Kiên trầm mặc một lúc mới hỏi, “Anh thật sự tẩy trắng rồi?”

“Thật sự,” La Dịch giơ tay cam đoan, “Thật đến không thể thật hơn được nữa.”

Sở Kiên lại trầm mặc.

La Dịch cắn ngón tay, nhìn vợ mình trong ánh đèn ngủ mờ nhạt, nhất thời sắc tâm dâng lên, run rẩy đưa tay đặt lên vai Sở Kiên.

Sở Kiên hoàn hồn, giương mắt nhìn anh. Lông mi của cậu rất dài, từ góc nhìn của La Dịch, thậm chí còn có thể nhìn thấy đường cong do lông mi run nhẹ trong không trung tạo thành, thật sự quá quyến rũ, khiến hơi thở của anh càng thêm trầm trọng.

Sở Kiên nói, “La Thành Hiên, anh… Ngô…”

Cậu chưa nói xong đã bị La Dịch đè lại gáy, kéo vào trong lòng hôn. Nụ hôn này vừa vội vàng vừa nhiệt liệt, không chừa lại cho cậu chút cơ hội phản kháng nào, thậm chí còn có thể nghe được tiếng ma sát giữa bốn phiến môi và tiếng nước dâm mỹ.

La Dịch siết chặt lấy Sở Kiên, trượt đầu lưỡi của mình vào càng lúc càng sâu, hiển nhiên đã không còn định nhịn nữa. Tay kia của La Dịch nhanh chóng trượt vào trong quần của Sở Kiên, cầm lấy vật còn đang ngủ say của cậu, bắt đầu vuốt ve.

Sở Kiên thở gấp một tiếng, hơi hơi nghiêng đầu né tránh nụ hôn của La Dịch. Anh lập tức đè cả nửa thân trên xuống người Sở Kiên, giữ cậu sát vào đầu giường, liếm liếm lên môi cậu rồi mới bắt đầu trượt xuống, chậm rãi hôn lên cổ.

Hô hấp của Sở Kiên dần dần trở nên dồn dập. Cậu hổn hển nói, “La Thành Hiên, anh…”

La Dịch tăng thêm lực đạo trên cánh tay đang giữ lấy gáy của Sở Kiên, khiến cậu ngẩng đầu lên để anh mút hôn nơi cổ, sau đó cắn vành tai của cậu, trầm giọng cười, “Anh thế nào? Em yêu, em có phản ứng rồi này, có muốn anh giúp đỡ không?”

Sở Kiên nhíu mày, đẩy La Dịch ra. La Dịch lùi về sau một chút, nhanh tay kéo quần Sở Kiên xuống, thuận tiện nắm cổ chân cậu kéo một cái, khiến cậu nằm ngửa trên giường, sau đó lập tức đè lên.

Nơi bị ma sát lập tức nóng lên, Sở Kiên nhịn không được, rên rỉ một tiếng, lập tức bị La Dịch giữ lấy cằm, để hai người đối diện với nhau.

La Dịch thở hổn hển, đôi con ngươi bị tình dục thiêu đốt đến đỏ bừng, hơi thở nóng rực phả lên mặt Sở Kiên. Anh lại đề nghị, “Em yêu, chúng ta làm đi.”

Vừa nói anh vừa xoa nắn thứ đã thức tỉnh của cậu, tiếp tục kích thích, Sở Kiên thở gấp nói, “…Anh có chắc là đang hỏi ý kiến tôi không?”

La Dịch khàn giọng cười, “Anh nghĩ vậy, em yêu à.” Dứt lời, cũng không cho cậu cơ hội mở miệng phản bác, cúi đầu liền hôn, đầu lưỡi tỉ mỉ liếm qua từng khu vực một trong khoang miệng cậu, cực kỳ thân thiết.

Sở Kiên cảm thấy thân thể nóng đến bức bối, hiển nhiên không chịu nổi sự khiêu khích của người kia. Cậu có chút hỗn loạn, thậm chí không rõ bản thân mình đang ở đâu, cũng không biết đến tột cùng thời gian đã trôi qua bao lâu. Trong ký ức của cậu, dường như cậu chỉ vừa cùng người trước mắt quyết tuyệt chia lìa, ngay sau đó bọn họ lại đến nơi này. Cậu cảm thấy bản thân giờ đây như đang nằm mơ.

Nhưng La Dịch cũng không để cho cậu có thời gian tự hỏi, môi anh chậm rãi từ cổ trượt xuống ngực, qua bụng, rồi hướng xuống dưới nữa.

Sở Kiên cả kinh. Nhận thấy ý đồ của La Dịch, cậu vừa định mở miệng ngăn cản liền bị khoái cảm ngập đầu bao phủ. Cậu không khỏi rên rỉ một tiếng, tay vô thức bấu vào vai La Dịch, không biết là muốn đẩy anh ra hay muốn khiến anh cứ tiếp tục.

La Thành Hiên trước kia tuy rằng rất yêu cậu, nhưng tuyệt đối sẽ không làm được chuyện này. Cho dù bây giờ đã che giấu bớt ngạo khí vốn có, nhưng về bản chất, anh ta vẫn là vị thái tử cao cao tại thượng không ai sánh bằng của hắc đạo thế gia kia. Loại khí chất bẩm sinh này không phải nói là có thể đổi được, mà người như vậy cư nhiên lại có ngày tình nguyện dùng miệng hầu hạ người khác? Nói cho mười người phải đến chín người không tin, kẻ còn lại chính là kẻ điếc!

La Dịch quả thật không nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay, nhưng anh cũng không thấy ghê tởm, ngược lại, còn cảm giác không tệ lắm. Dù chưa từng có kinh nghiệm, anh vẫn nhanh chóng tìm ra bí quyết, không ngừng dùng đầu lưỡi kích thích Sở Kiên, từ đó có thể nghe được tiếng rên rỉ của cậu càng thêm khó nhịn.

Sở Kiên ngửa đầu ra sau, không khỏi mở lớn miệng để hô hấp. Cảm giác này quá mức kích thích, không ngừng trùng kích từng dây thần kinh trong đại não, khoái cảm như sóng triều lan tràn khắp cơ thể, che mờ lý trí của cậu.

La Dịch nhanh chóng nhận thấy cánh tay bấu trên vai mình lại tăng thêm lực đạo, biết Sở Kiên sắp đến cực hạn, anh càng thêm cố gắng lấy lòng cậu.

Sở Kiên cảm thấy trước mắt tựa hồ hiện lên một đạo bạch quang, ngay sau đó, thân thể liền trở nên mềm nhũn vô lực. Cậu thở dồn, cảm thấy đầu óc mình trống rỗng.
Loading...

La Dịch hôn hôn môi cậu, nhẹ nở nụ cười, “Ngô, mùi vị không tệ.”

Sở Kiên kinh ngạc nhìn anh, thật lâu sau mới mở miệng, “Nếu không phải anh điên rồi, thì chính là tôi đang nằm mơ… Ừm…” Còn chưa nói xong, đau đớn đã dâng lên từ phía sau khiến cậu nhíu mày.

La Dịch tiếp tục cười, hơi thở phả ra nóng đến kinh người, “Nhìn xem, em yêu à, em vẫn thấy đau, chứng tỏ em hoàn toàn không phải đang mơ.”

Sở Kiên mở to đôi mắt phủ đầy hơi nước, trừng La Dịch, “Vậy chính là anh điên rồi!”

La Dịch gật đầu, “Em nói rất đúng…” Vừa dứt lời, anh liền rút ngón tay ra, dùng sức đâm dục vọng của mình thẳng vào, khoái cảm cực lớn khiến anh rên rỉ một tiếng rồi mới nói tiếp, “Nếu không phải anh yêu em đến điên rồi, thì làm thế nào mà ngay cả mạng cũng không cần được…”

Sở Kiên thét lớn một tiếng, ngẩng đầu lên, đã không còn nghe được La Dịch nói gì nữa. Cậu hít sâu một hơi, nói, “Con mẹ anh… Nhẹ thôi…”

La Dịch hôn lên môi Sở Kiên, nói anh sẽ tận lực, sau đó lập tức bắt đầu chuyển động. Anh cực kỳ hiểu rõ cơ thể cậu, cho nên nhanh chóng khiến cậu cũng có cảm giác.

Sở Kiên thở càng lúc càng dồn dập, đứt quãng nói, “Tôi… Tôi thật sự là… Ưm… Kiếp trước thiếu nợ anh…”

La Dịch hôn lên mi tâm của Sở Kiên, khàn giọng cười, “Thật không biết là ai thiếu ai… Bất quá, cũng đều như nhau, đời này chúng ta nhất định bị buộc lại cùng một chỗ, cũng chẳng có gì là không tốt.”

“Tốt cái đầu anh… Tôi…” Sở Kiên còn chưa nói hết, những lời còn lại liền đã bị nghẹn trong cổ họng, bởi vì La Dịch đã thô bạo đâm thẳng vào nơi sâu nhất, khiến cậu không khỏi rên rỉ ra tiếng, “Nhẹ một chút…”

“Ai bảo em luôn nói những thứ anh không muốn nghe…” La Dịch hổn hển trả lời. Kỳ thật, anh đã không còn khống chế được lực đạo của mình nữa rồi, chỉ có thể cúi người hôn lên môi Sở Kiên, sau đó để mặc cho bản thân bị tình dục nuốt chửng.

Nụ hôn an ủi thần kinh căng thẳng của Sở Kiên, thân thể lại cảm thấy càng lúc càng nóng, cậu liền đưa tay ôm lấy cổ anh, nhiệt liệt đáp lại. Nhất thời, trong phòng ngủ liên tục vang lên những tiếng động mập mờ. Bọn họ nồng nhiệt như chưa từng trải qua thống khổ và tuyệt vọng, chưa từng phải đối mặt với sinh ly tử biệt, tựa như bọn họ bất quá chỉ là một cặp tình nhân trong số nhiều cặp tình nhân bình thường khác, chỉ là tình cảm giữa họ lại càng nồng nàn, mãnh liệt hơn mà thôi.

La Dịch phát tiết ngay trong cơ thể Sở Kiên, đồng thời siết chặt lấy cậu không buông. Sở Kiên hít sâu vài hơi, sau đó đưa tay đẩy anh ra. Đột nhiên, cậu cảm thấy mình chạm phải vết thương do đạn bắn, nhất thời cứng còng cả người.

La Dịch hiển nhiên cũng cảm thấy được phản ứng của cậu. Anh ngồi dậy, kéo tay cậu đặt lên môi mà hôn, sau đó vuốt ve tóc cậu, gọi, “Dịch…”

Sở Kiên hoàn hồn, khàn giọng rống, “Cút… Lão tử tên là Sở Kiên.”

“Được được, Tiểu Kiên.” La Dịch vội vàng thuận mao.

Sở Kiên tiếp tục rống, “Ai cho phép anh gọi tôi như vậy?”

“Mẹ anh a.”

“…”

La Dịch cười, cúi người ôm lấy cậu, siết chặt trong vòng tay, “Sở Kiên…” Anh hôn hôn vành tai cậu, khẽ nói, “Chào em, Sở Kiên. Anh tên là La Dịch, rất hân hạnh được quen biết em.”

Sở Kiên giật mình, chỉ nghe La Dịch tiếp tục nói, ngữ khí có chút run rẩy, “Sở Kiên, anh yêu em, chúng ta cùng một chỗ đi…”

Sở Kiên cảm thấy đầu mình phát đau, lập tức đưa tay che kín mặt. Lần trước nổ súng, ngay khoảnh khắc nhìn thấy La Dịch ngã xuống đất, cậu cảm thấy mình dường như cũng đã chết theo. Thời gian sau đó, cậu cứ như đang mơ một giấc mộng dài mà thống khổ, giống như linh hồn thoát ly khỏi thân thể, bước vào luân hồi. Đến nay đại mộng sơ tỉnh, bọn họ liền gặp lại nhau.

Cậu tên là Sở Kiên mà không phải Dịch, cậu không còn là đặc công nữa.

Anh tên là La Dịch mà không phải La Thành Hiên, anh không còn là bang chủ hắc bang nữa.

Bọn họ tựa như những người bình thường nhất trên thế giới, quen biết, yêu nhau, có được nhau, cùng nhau đến trọn đời.

“Được,” Cậu run rẩy nói, “Chúng ta cùng một chỗ…”

La Dịch vùi đầu vào cổ cậu, nghẹn ngào nói, “Cám ơn em, Sở Kiên, cám ơn em…”

Sở Kiên run run vòng tay ôm lại La Dịch.

.

Cô Thần đáng thương ngủ ở phòng khác một đêm, sáng sớm hôm sau, anh liền đi tìm Long Tuấn Hạo. Từ xa, anh đã nhìn thấy cậu đang chỉ huy một đám người, không biết là đang làm gì. Anh đến gần, chỉ thấy cửa phòng ngủ của vị Vương gia nào đó đang được dán một tờ giấy, phía trên viết một dòng chữ rất to: “Cô Thần và Lê Hiên không được đi vào”.

Trên mặt anh lập tức xuất hiện ba đường hắc tuyến. Một y tá vừa đi qua, dừng lại nhìn nhìn, yếu ớt đ hỏi, “…Không phải là chó sao?”

Long Tuấn Hạo liếc nhìn cô một cái, cũng không trả lời, khoanh tay đứng chờ. Sau đó, chỉ thấy một người đang ôm một con chó nhỏ chạy tới gần. Long Tuấn Hạo thỏa mãn nhận lấy con chó, đặt trên mặt đất, rồi cầm lấy khúc xương trong tay người nọ, ném vào trong phòng. Lập tức, con chó nhỏ nọ liền nhanh chóng chạy vào phòng.

Cô Thần, “…”

Xong xuôi, Long Tuấn Hạo quay đầu nhìn cô y tá kia, ôn nhu cổ vũ nói, “Ngoan, nói cho ta biết, điều này đại biểu cho cái gì?”

Y tá run rẩy nhìn con chó con đang vui vẻ gặm gặm khúc xương trong phòng, yếu ớt nói, “Ơ… Đây là nói, bọn họ… A, đến cả chó cũng không bằng?”

Long Tuấn Hạo mỉm cười vỗ vỗ vai cô, “Hảo cô nương, có tiền đồ.” Dứt lời liền mỉm cười mà đi.

Y tá kia cả kinh, “Thật sao?”

Cô Thần chậm rãi nói, “Nằm mơ.”

“…”

Long Tuấn Hạo khựng lại, quay đầu, bình tĩnh nhìn Cô Thần, nụ cười trên mặt cực kỳ ôn hòa.

“…” Cô Thần nói, “Anh chỉ là đang đùa.”

Long Tuấn Hạo hài lòng, quay đầu tiếp tục đi, Cô Thần vội vàng đuổi kịp. Bọn họ một trước một sau đi đến sân giữa, từ xa đã nhìn thấy hai người ngồi uống trà trong tiểu đình, dường như còn trò chuyện rất vui.

Long Tuấn Hạo dụi dụi mắt, rồi lại dụi dụi mắt, “Ta cảm thấy ta chưa tỉnh ngủ”

“…”

Lúc này, hai người trong đình đang chuẩn bị rời đi, dắt tay nhau bước ra. Nhìn thấy Cô Thần và Long Tuấn Hạo, bọn họ li ền đi tới, liền nghe Hà Thiên Phàm nói, “Ơ, Vương gia.”

Long Tuấn Hạo nhìn nhìn Vu Ngạo bên cạnh, rồi lại nhìn nhìn Hà Thiên Phàm, thoáng nhíu mày. Hà Thiên Phàm gật gật đầu, lại nói vài câu rồi mới rời đi.

Long Tuấn Hạo há hốc miệng, cứng ngắc nhìn bóng lưng của hai người nọ, thật lâu sau mới tìm lại được tiếng nói của mình, “Nghiệp chướng a… Tên cầm thú kia cư nhiên lại thôi miên thật…” Hắn nhịn không được, đưa tay kéo lấy ống tay áo của Cô Thần, “Ngươi nói, mọi chuyện rồi sẽ thế nào…”

“Anh làm sao biết được,” Cô Thần kéo Long Tuấn Hạo vào tiểu đình giữa sân, “So với lo lắng cho bọn họ, không bằng em tự lo thân em trước đi. Hôm qua anh chỉ lo đem đổ đống đồ kia của em, quên mất chuyện quan trọng cần nói nên nhất thời không ngăn cản em. Giờ Lôi Nham không liên lạc được với Vu Ngạo, ắt hẳn sẽ dùng biện pháp khác.”

Long Tuấn Hạo nghe Cô Thần nhắc, mới cảm thấy run sợ, “Lôi Nham liệu có đích thân lại đây không?”

Cô Thần vừa định nói tiếp, đột nhiên lại hỏi, “Không phải em muốn cắt bào đoạn nghĩa, cái gì cả đời không qua lại với nhau sao?”

Long Tuấn Hạo giương mắt nhìn Cô Thần, ra vẻ vô cùng đau thương mà nói, “Người khác nói gì ngươi đều tin, tương lai làm sao có thể ra đường lăn lộn được?”

“…”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro