Không Tên Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 97: Không có thuốc chữaDựa theo suy đoán của đám người Triêu Minh Viễn và Ung BáNam, một khi Trịnh Du Hổ không có cái cốt phiến kia trong tay, hắn chẳng khácnào hổ bị nhổ răng, chẳng còn uy hiếp gì nữa.Chỉ là hình như mỗi một chuyện quan trọng đều sẽ không diễnra tự nhiên như người ta vẫn muốn. Cần phải ép buộc vài lần, mới có thể lộ ra tầmquan trọng và tính khôn lường của nó.Bây giờ tình huống của Trịnh Du Hổ chính là như vậy, rõràng đã mất đi cốt phiến màu đen, thậm chí ngay cả tay phải của hắn cũng hóathành tro bụi, nhưng Trịnh Du Hổ lại không hề có ý nghĩ muốn lùi bước dù chỉ mộtchút, đừng nói chi là cụp đuôi chạy trốn hay cúi đầu nhận lỗi.Mục Viêm Khiếu nhìn luồng ma khí màu đen bỗng dưng bao trùmtoàn bộ tòa lâu đài cổ, trong lúc nhất thời đôi mắt bị kích thích khẽ đau, nhìncái dạng này của Trịnh Du Hổ hẳn là định đánh cược một lần cuối cùng. Nhưng MụcViêm Khiếu có chuyện nghĩ mãi vẫn không rõ, Trịnh Du Hổ dựa vào cái gì mà saukhi cốt phiến của mình bị người đoạt mất còn kiêu ngạo như vậy, không ai bì nổinữa chứ?Tỉ mỉ suy nghĩ một chút, này có thể là Trịnh Du Hổ còn cóthứ khác để dựa vào.Tuy rằng Mục Viêm Khiếu muốn suy nghĩ thêm về tình huống vàchỗ dựa của Trịnh Du Hổ, chẳng qua thời gian không cho phép hắn nghĩ nhiều nhưvậy. Ma khí từ trên người Trịnh Du Hổ tản mát ra càng ngày càng nhiều, theo sựtăng nhanh của ma khí, mọi vật xung quanh hình như cũng biến thành không bìnhthường."A! A a a –! Cứu mạng! Tôi không muốn chết!Mau cứu tôi!""Á, cái gì vậy?! Mau thả tôi ra, tôi cho anh tiền còn có cơthể của tôi nữa! ! !"Theo từng tiếng kêu hoảng sợ của các cô gái, tòa lâu đài cổtrong khoảnh khắc trở thành địa ngục chân chính, dù là người như Lâm U tiểu giathấy tình cảnh này, lúc nhìn đám xác thối từ trong đất chui ra, bắt đầu cắnngười giết người, trong nháy mắt cũng có chút giật mình.Đây cũng không phải là vấn đề phong cách không đúng, vấn đềlà bây giờ còn là ban ngày, Trịnh Du Hổ làm sao dám giữa ban ngày ban mặt dùngma khí sai khiến người chết?! Hắn không sợ đạo trời sau một khắc đã đem sétđánh chết hắn sao?!Nhưng rõ ràng là, Trịnh Du Hổ một chút cũng không sợ. Mà điềukhiến hắn vui vẻ chính là, hắn khống chế đám người chết này thật sự mang đếnphiền toái lớn cho đám Mục Viêm Khiếu. Khiến cả đám bọn họ đều luống cuống taychân.Trịnh Du Hổ hận không thể ngửa mặt lên trời cười to, lúctrước dù hắn dùng hết cách cũng không đấu lại Mục Viêm Khiếu, bây giờ mình lạicó thể nhìn hắn mệt mỏi, thật không phải là một chữ thích thì còn gì nữa. Tronglúc hắn cao hứng như vậy, đã có người xuất hiện dẹp bỏ cao hứng của hắn."Chủ nhân, nhân lúc này chúng ta mau rời khỏi đây đi! Nhữngngười đó một khi liên hợp lại, sẽ thành bất lợi cho chủ nhân. Hơn nữa chủ nhânngười hôm nay đã hao tổn nhiều ma khí lắm rồi, chúng ta nên lánh đi tìm chỗ nàođó bổ sung lại mới được."Nhãn thần Trịnh Du Hổ trầm xuống, đứng bên cạnh hắn chínhlà Linh Hữu vệ sĩ bậc nhất của hắn, cũng là đứa bạn chơi đùa từ nhỏ cho đến lớntrở thành thủ hạ theo hắn mà liều mạng, hắn trước đây chỉ muốn có một người cóthể nghe hắn tâm sự, bây giờ Linh Hữu đã hoàn toàn nghe theo lời của hắn, nhưngy lại học được cách tự quyết định _ lấy danh nghĩa quan tâm hắn.Trịnh Du Hổ giấu sự chế nhạo trong mắt, hắn tuyệt đối khôngtin Linh Hữu thật sự đang quan tâm hắn, y có thể làm ra tình trạng này chỉ vì đểlấy được cách liên lạc trực tiếp với chủ nhân ở chỗ hắn mà thôi. Rõ ràng khi ấymình là người đầu tiên đầu phục chủ nhân, nhưng chủ nhân lại cho hai người bọnhọ cùng nhau cải tạo, mà điều khiến hắn không có khả năng tiếp nhận nhất là,Linh Hữu rõ ràng hấp thu tinh huyết ít hơn mình, nhưng hình như thực lực lạitrên cả mình. Nếu không phải mình có thể câu thông trực tiếp với chủ nhân, hắncòn lo rằng, Linh Hữu sẽ trực tiếp giết hắn rồi trở mặt."Chờ tôi giải quyết xong bọn họ đã, anh lo lắng cái gì? Dùtôi không giải quyết được bọn họ, không phải còn có anh nữa hay sao? Anh ở bêncạnh tôi không phải vì bảo vệ tôi thay tôi làm việc à? Lúc này lại cứ đứng đókhông làm gì, là anh nghĩ mình lợi hại hơn tôi chăng, muốn coi thường tôi đúngkhông?"Linh Hữu nghe nói thế trong mắt mặt lên nỗi khổ riêng, hắnkhông biết bắt đầu từ khi nào, chủ nhân trong lòng mình tuy có chút tâm tư sâunặng lại đối đãi ôn hòa với người khác, dần dà biến thành tình cảnh như hômnay. Có thể ngay từ lúc bắt đầu, lúc bọn họ tranh đoạt di sản thất bại khôngnên trở về, chí ít khi đó, chủ nhân đúng là có buồn phiền một chút, nhưng tư tưởngvẫn ngay thẳng.Song những ngày ấy ở thành phố A, hắn tận mắt nhìn chủnhân từng chút trở nên điên cuồng, quả thật giống như nhập ma. Đúng, nhập ma.Nhãn thần Linh Hữu bỗng trở nên sắc bén, con người đều có dục vọng, đến cuốicùng là do bạn áp chế dục vọng biến nó thành động lực mà tiến về phía trước, hoặclà dục vọng sẽ khống chế bạn cho đến khi bạn biến thành con rối của nó, đây rõràng là hai kết quả khác nhau. Linh Hữu không tin Trịnh Du Hổ là người khôngcách nào khống chế được dụng vọng, trừ phi, có một thứ gì đó, đang từng bước mởrộng dục vọng và tâm lý u tối của con người, cuối cùng thành sa đọa ma đạo.". . . Chủ nhân, ngài làm thế nào tiếp xúc với chủ thượng? Làở nơi nào? Ngài còn có ấn tượng không?" Linh Hữu nhìn Trịnh Du Hổ càng ngàycàng điên cuồng không giống hình người, nhịn không được mở miệng hỏi, nếu nhưbiết mấy cái này rồi, hắn có thể tra ra gì nữa? Thật sự không được, coi như khiếnbọn họ trở thành hai bàn tay trắng, nhưng chỉ cần họ vẫn còn là người bình thường,hắn cũng có thể bảo vệ Trịnh Du Hổ và cuộc sống của mình.Chỉ là Linh Hữu không biết, mấy vấn đề này của mình lại khiếnnghi ngờ của Trịnh Du Hổ trực tiếp bạo phát. Mặt của hắn gần như cùng lúc nghethấy vấn đề này phút chốc đã vặn vẹo tới cực điểm, sau đó lạnh lùng liếc mắtnhìn Linh Hữu, "Tôi không nhớ rõ. Nhưng ngược lại anh, thật sự không nghe lời củatôi?"Linh Hữu nghe vậy ngừng lại, sau lại nhìn về phía Mục ViêmKhiếu ánh mắt bỗng trở nên lạnh lùng nghiêm nghị, "Ngài yên tâm, nếu như khôngcó hắn ta, tất cả mọi thứ sẽ không xảy ra. Tôi tất nhiên sẽ vì ngài giết hắn rồi."Nếu như không có Mục Viêm Khiếu, chủ nhân nhà hắn cũng không tranh đoạt di sảnthất bại, càng sẽ không vì sau này kế hoạch lần lượt thất bại mà trở nên tốităm, đến nỗi cuối cùng bán rẻ linh hồn mình, biến thành ma quỷ.Nếu như lúc này Lâm U biết được suy nghĩ hiện tại của LinhHữu, nhất định sẽ nhịn không được hung hăng trợn mắt! Đây là thứ logic chó mágì! Nếu như ngay từ đầu không có dã tâm cùng mấy thủ đoạn thấp kém không ra ngườikia, Trịnh Du Hổ bây giờ cũng không thành cái dạng này. Mình làm chuyện xấu cònđem nguyên nhân đổ lên đầu người khác, thành công thì lợi hại, không thành cônglại là lỗi người khác, nếu thật là người tốt, mỗi ngày sẽ không dùng phươngpháp giết người sống cúng tế tu luyện cho mình!Não liệt là trọng bệnh, không có thuốc chữa!Linh Hữu rất nhanh đã đem lời của mình hóa thành hành động,lúc Mục Viêm Khiếu bị người chết và ma khí công kích hành hạ chật vật không chịunổi, thậm chí còn bị thương không nhẹ, bỗng nhiên hắn cảm thấy một trận ghê rợn,gần như theo bản năng nhích thân thể qua bên trái một chút, tiếp đó hắn liền thấychỗ trước kia hắn đứng không hiểu sao nhiều thêm một người.Đồng tử Mục Viêm Khiếu mãnh liệt co lại, vừa rồi nếu như hắnchậm một bước, vậy thì cho dù trên người hắn có huyết mạch thần thú thượng cổ,hiện tại cũng xác định chết luôn rồi."Đại thiếu, đã lâu không gặp. Tôi tới lấy mạng của anhđây." Linh Hữu mở miệng. "Nếu như anh không phản kháng, tôi còn có thể cho anhmột lần thống khoái."Mục Viêm Khiếu trước khi nghe thấy trong lòng chỉ kinh sợ,mà sau khi nghe nói xong, luồng không khí mạnh mẽ không bị khống chế trong thânthể trước kia càng trở nên sôi sục, trong chốc lát hai mắt hắn đã phát ra kimquang: "Anh muốn mạng của tôi, còn sớm. Cái mạng này, là để cho Lâm Lâm nhàtôi, không có phần của anh đâu!"Trong một thoáng đó kim quang đại thịnh, lúc Linh Hữu khôngthể tin vào mắt mình, trong tay trống không của Mục Viêm Khiếu xuất hiện một mồilửa như kiếm, cùng với kim quang trong mắt hắn, đột nhiên vung kiếm bổ tới. DùLinh Hữu dùng tốc độ nhanh nhất tránh né, cũng như cũ bị chém rớt toàn bộ cánhtay phải hợp với vai.Lúc này cách đó không xa Lâm U chăm chú nhìn Mục Viêm Khiếucũng trừng lớn hai mắt khi thấy thanh hỏa kiếm thuộc loại trâu bò kia, lòng mơhồ nghĩ, có thể không tốt lắm."Anh?! Đây là thứ lửa gì?!" Linh Hữu nhìn vai và cánh tayphải của mình bị lửa thiêu hóa thành ma khí, trong lòng chợt kinh hãi vô cùng,từ lúc bọn họ thành ma, đừng nói là lửa, coi như dùng laser, muốn xuyên thấuthân thể họ còn cần một khoảng thời gian nhất định. Nhưng bây giờ, Mục Viêm Khiếuvậy mà chỉ cần một kiếm, đã bổ rớt nửa người hắn?Mục Viêm Khiếu nhìn bộ dạng Linh Hữu, cũng không nói chuyện,lẳng lặng dùng kiếm trong tay chém tới người chết bên cạnh, mà mục tiêu của hắn,không cần phải nói, vẫn là Trịnh Du Hổ ở giữa.Triêu Minh Viễn lúc này thấy thanh viêm kiếm trong tay MụcViêm Khiếu, trong mắt hiện lên vẻ không ngờ tới và kinh diễm, sau bỗng nhíumày, tiếp đó cũng không nhiều lời từ phía sau nhấc Mục Viêm Khiếu lên bay vềphía Trịnh Du Hổ, "Anh dùng thanh kiếm này đâm vào tim và đầu hắn, dù là ma tu,hai chỗ này cũng là điểm trí mạng, tôi cố gắng, anh tận lực."Mục Viêm Khiếu gật đầu, hắn không phải khôngmuốn nói, chỉ là hắn biết rõ, chỉ cần mở miệng nói nhiều một câu, thời gian hắncó thể khống chế thanh kiếm này lại càng ngắn. Vì thế, nhất định trước lúc hắnkiệt sức, phải tiêu diệt Trịnh Du Hổ!kittyd3nxi96.wordpress.comLinh Hữu cơ hồ là người đầu tiên ý thức được dự định của MụcViêm Khiếu, nhưng dù thế nào hắn cũng chậm một bước. Nên hắn chỉ có thể trở mắtnhìn Mục Viêm Khiếu đem thanh kiếm kia cắm vào trước ngực Trịnh Du Hổ, trực tiếpđốt lồng ngực của người kia thành một cái động lớn, trong nháy mắt đó Linh Hữucảm thấy dây thần kinh trong đầu mình đứt đoạn, lao thẳng tới trước, miễn cưỡngdùng tay kia tụ tập ma khí chặn viêm kiếm, đồng thời mạnh mẽ đẩy Trịnh Du Hổra, "Chủ nhân! Đi mau!"Trịnh Du Hổ không nghĩ tới mình suýt chút nữa đã chết rồi,nhìn cái động lớn trên ngực mình, vẻ mặt hắn lại có chút quỷ dị, ngẩng đầu nhìnLinh Hữu giúp hắn ngăn cản Mục Viêm Khiếu, Trịnh Du Hổ nhướng mày. Sau đó mớihài lòng cười một cái, đây mới là việc mà vệ sĩ như Linh Hữu đang làm. Lập tứchắn xoay người không chút do dự bỏ chạy, thậm chí không để lại cho Linh Hữu tựbạo phía sau một câu nói nào."Mục Viêm Khiếu, lần sau gặp mặt, tao sẽ cho mày chết khôngnhắm mắt!"Chờ bọn Mục Viêm Khiếu đối phó xong Linh Hữu, Trịnh Du Hổđã hoàn toàn không thấy bóng dáng, mà bộ dạng Linh Hữu cũng biến hóa vô cùng lợihại, lúc này hắn hầu như đã hoàn toàn thay đổi ——— Thân thể khô quắt như xươngkhô, chỉ còn một hơi thở."Giúp, giúp tôi tìm người nọ, cứu, cứu chủ nhân về."Linh Hữu gắt gao nắm lấy ống quần Mục Viêm Khiếu, hai mắtnhìn thẳng vào người ấy.Mục Viêm Khiếu nhíu mày, "Người kia là ai vậy?""Lý, Lý tiên sinh. . . A, thành phố A!"Lúc nói xong mấy chữ cuối, Linh Hữu triệt để nhắm hai mắt lạisau đó hóa thành một đống bụi đen.Không đợi Ung Bá Nam và Triêu Minh Viễn buông lỏng, MụcViêm Khiếu vừa rồi còn ra vẻ vô cùng anh dũng không ai bằng, thở hắt một hơi trựctiếp nằm ngay đơ."A! Cậu ta kiệt sức?!" Ung Bá Nam lúc này mới phản ứng kịp,trong lúc hắn nói chuyện, từ phía sau hắn một người mạnh mẽ lao đến đẩy hắnsang một bên."Chậc, tôi biết anh ta là chúa ngu xuẩn, ngu xuẩn muốn chết,tránh ra tránh ra, tôi có chuẩn bị cho hắn đại hoàn đan đây!" Lâm U trực tiếpđem một viên đan cỡ trứng chim nhét vào miệng Mục Viêm Khiếu. Người bên cạnhnhìn mà thấy nghẹn họng hoảng sợ."Được rồi! Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau giúp tôi đem ngườitới bệnh viện, thân thể anh ta rất yếu, ít nhất phải ở bệnh viện năm sáu ngày!"Dưới sai sử của Lâm U, người An Định Đường mơ mơ hồ hồkhiêng Mục Viêm Khiếu, ngây ngẩn đi từ tòa lâu đài cổ đến bệnh viện La Mã thoạtnhìn rất đắt tiền nào đó, mãi đến khi lấy linh thạch nộp tiền chữa trị xong, mớiđược Lâm U thả đi.Lúc ra khỏi bệnh viện, Ung Bá Nam lau mặt một cái, nói vớiTriêu Minh Viễn: "Tôi nói này, tiểu gia tài hoa tuyệt thế này vẫn luôn như vậysao? Ừm, nói như thế nào đây, cảm giác. . . nói không nên lời." Triêu Minh Viễnnghe vậy kéo ra khóe miệng: "Nói không nên lời là được rồi, trong những ngườitôi quen không ai có thể nói rõ tính nết tiểu gia. Cho nên mới gọi là tài hoatuyệt thế được chứ."Ung Bá Nam thụ giáo gật đầu: "Nghe nói Lâm gia còn có mấyngười rất kỳ lạ?"Triêu Minh Viễn nghe vậy biến sắc, thoáng cái đã bưng kínmiệng Ung Bá Nam, nhìn khắp trái phải một hồi xong mới căm tức nói: "Nói nhỏ làđược rồi, nói lớn anh không sợ chết hả? Anh không biết vị kia đã từng suýt tí nữatàn sát người thành ma rồi sao?!"Ung Bá Nam run lên, cũng cẩn cẩn thận thận nhìn hai bên mộtchút mới cùng Triêu Minh Viễn rời khỏi, chuyện lâu đài cổ còn cần bọn họ đi giảiquyết hậu quả nữa nè!Chờ họ rời khỏi, trong bóng râm chỗ bệnh viện có một ngườithong thả đi ra. Người nọ mày kiếm mắt sáng, đường nét rõ ràng, lưng thẳng tắp,nhìn bóng lưng đơn độc liền mang theo một cổ khí thế kinh người, nhưng trong thầnthái của hắn, lại cứ mang theo vài phần tà khí."Lý tiên sinh thành phố A?" Tiểu thúc Lâm gia cười lạnh mộttiếng, xem ra lúc kết giới ma giới rung chuyển, đã có không ít người ẩn núp ngồikhông yên. Nhưng mà, họ thật sự nghĩ Ma giới khai thông rồi, thì bọn họ có thểtạo phản sao?"Ngài khỏe chứ, tiên sinh, ngài ở đây có gì muốn giúp đỡsao?" Một nhân viên bảo vệ tiến lên hỏi, tiểu thúc Lâm gia liếc mắt nhìn y,xoay người rời đi. Hắn có thể nói mình là bị ông nội cưỡng chế kêu đến hộ giásao?! Nhìn hai phe nắm véo chân nhau, hắn thật sự hận không thể một tát chụpchết hết, hộ cmn giá! Còn không bằng nhìn cương thi vui vẻ hôm nay lại dùngphương pháp quỷ dị gì kiếm cơm!Ha ha, đến tận bây giờ vẫn chưa dùng tiền, thật sự là. . .còn ngu xuẩn hơn tình nhân của đứa cháu nhỏ nhà hắn nữa!Trong phòng bệnh của bệnh viện, Mục Viêm Khiếu bỗng hắt hơimộ cái, làm Lâm U nhìn mà nhíu mày: "Anh bị cảm rồi?"Mục Viêm Khiếu nghiêm mặt lắc đầu: "Làm sao có thể, anh cònbiết phun lửa sao lại cảm mạo được!"Lâm U: ". . ." Anh có thể đùa vui hơn nữa không?"Mục tiên sinh, xin ngài nghỉ ngơi thật tốt, chúng tôi kiểmtra thấy cơ thể ngài bây giờ rất yếu, còn nữa, ngài bị cảm."Chương 98: Câu chuyện hạnh phúcDù cho Mục Viêm Khiếu nói đi nói lại thân thể mình không cóchuyện gì như thế nào đi nữa, nhưng lại không chịu nổi mấy loại bức bách củaLâm U tiểu gia không cho là đúng ở bên cạnh cùng một đám bác sĩ nước ngoài, chỉcó thể miễn cưỡng nằm trên giường bệnh năm ngày. Chờ đến khi hắn rốt cuộc khôiphục không sai biệt lắm, Lâm U đã dùng thời gian mỗi buổi chiều lượn một vòngquanh La Mã."Ngày hôm nay trở về nước à? Không ở thêm mấy ngày nữa?"Lâm U nhìn Mục Viêm Khiếu cho Mục Nhất, Mục Nhị thu dọn đồ đạc, lời này hỏi racó hơi chột dạ, khụ, cậu chỉ tranh thủ thời gian đi dạo mà thôi, cũng không phảikhông quan tâm người ta.Mục Viêm Khiếu thật ra không có để ý cùng suy nghĩ nhiềunhư vậy, gật gật đầu nói: "Anh đi nhiều này như vậy, dù đã nói với ông nội làra ngoài giải sầu, thời gian cũng khá lâu rồi. Vì không để ông nội lo lắng, vẫnnhanh về thôi. Dù sao thì, quay về nghỉ ngơi vài ngày sau anh lại muốn đi đếnchỗ sư phụ học tập nữa, chỉ sợ tới đó anh phải học chừng một năm rưỡi không về,ông nội và Viêm Minh lại lo lắng không yên."Nghe thấy Mục Viêm Khiếu nói như thế, Lâm U hiểu đây cũnglà một vấn đề, mặc dù nói Mục Viêm Khiếu giờ cuối cùng cũng bước nửa chân vào địabàn giới Tu Chân, nhưng căn cơ của anh ấy vẫn là người thường bên này. Bây giờđối với anh ấy mà nói, quan trọng nhất không phải là có thể khống chế lực lượngkhông rõ hình dạng trong cơ thể mình hay không, mà là làm thế nào nói rõ tìnhhuống với Mục lão gia và em trai đáng lo kia."Anh định nói cho Mục lão gia chuyện của anh không? Còn nữa,anh đã nghĩ nên nói thế nào với họ cho tốt chưa?" Lâm U trực tiếp mở miệng hỏi.Mục Viêm Khiếu nghe câu hỏi này trên mặt cũng khẽ lộ ra thầnsắc gay go, có chút cụt hứng nằm chết dí trên giường bệnh, lắc đầu nói: "Anhcũng không biết. Anh vốn nghĩ, nếu anh có thể kích phát huyết mạch, Viêm Minhcùng anh là cùng một bụng mẹ sinh ra, nó hẳn cũng có thể giống như anh, nhưng lạisợ khi nó kích phát huyết mạch không may mắn như anh, vạn nhất trình tự nào đóbị sai, có lẽ nó sẽ cố gắng không nổi, đó chính là cái được không bù được cái mất.Huống chi anh cũng không thể khẳng định coi như cuối cùng có thành công đi nữa,Viêm Minh nhất định có thể kích phát năng lực huyết mạch."Lâm U thẳng thắng liếc mắt khinh thường, "Xem ra đầu óc anhcòn chưa tới nỗi hết thuốc chữa, may là anh không làm vậy. Bằng không thì emtrai kia của anh nhất định sẽ bị anh hành hạ chết. Bản thân hắn không có cơduyên không nói, chính hắn cũng chưa từng chịu khó khăn độ kiếp có được sự kiêntrì và sức mạnh, trước ông cố tôi đã nói, giống như anh vậy trong bất hạnh maymắn lắm mới có phúc, hơn nữa anh cũng không ngẫm lại, sau cùng anh đã suýtthành một người sống đời sống thực vật đó thôi, nếu không có tiểu gia tôi, anhbây giờ nói không chừng còn đang phí tiền nằm trên giường bệnh ở bệnh viện ĐệNhất kia kìa!""Tuy rằng chúng ta không chấp nhận số mệnh, thế nhưng mệnhsố và cơ duyên đều là cố định, không phải không đổi thành công, mà số người đạtđược đó cực nhỏ, còn trong mắt tôi, Mục Viêm Minh không có cơ duyên kia." Lâm Unói xong lời cuối cùng, sắc mặt đã trở nên nghiêm túc: "Nếu một người tùy tùytiện tiện có thể tu chân, thế giới này còn phân ra cái gì mà minh giới cùng ámgiới chứ? Muốn từ minh giới đi tới ám giới, điều thứ nhất là phải có mệnh sốkia, nếu như không có mệnh số, có cơ duyên, có lẽ kiếp nạn cũng qua. Nếu mộtngười bình thường tùy tùy tiện tiện đã có thể tìm một người tu chân bái sư sauđó trở thành tu giả, này đừng nói tu giả, coi như là ám giới, từ lâu đã không tồntại nữa.""Đây là lẽ trời. Tùy ý vi phạm không được."Lâm U trầm giọng tổng kết. Mục Viêm Khiếu nghe Lâm U nóixong nhịn không được cười khổ một cái, hắn đúng là có dự định để ông nội vàViêm Minh cùng nhau tu đạo, chí ít có thể làm cho ông nội sống lâu thêm vài chụcnăm, mà Viêm Minh nói không chừng có thể trường sinh. Chỉ là bây giờ bị Lâm Unói như thế, hắn bỗng nhiên cảm thấy vô hình chung có một áp lực đè nặng trên đầuhắn, khiến hắn không có cách nào khác cải biến mệnh số ông nội mình và ViêmMinh.Trầm mặc hồi lâu, Mục Viêm Khiếu cuối cùng cũng mở miệng:"Vậy em có thể nhìn ra mệnh số ông nội anh và Viêm Minh không?" Nếu như khôngthể tùy ý cải mệnh, vậy hắn cũng muốn nhìn thân nhân sống khỏe mạnh.Lâm U nghe nói như thế lòng thở dài một hơi, phải biết rằngcái giá phải trả của nghịch thiên cải mệnh thật sự là quá lớn, hơn nữa thườngthường bất luận người cải mệnh hay người bị cải mệnh cũng không thể chết già, MụcViêm Khiếu có thể dập tắt tâm tư này là hay nhất."Anh còn lo lắng hai người họ sống không tốt? Những thứkhác tôi không nói, thân thể Mục lão gia khỏe mạnh lòng dạ còn rộng rãi, ngoạitrừ ngẫu nhiên đi vào ngõ cụt, điểm khác đều tốt. Nhìn tướng mạo ông ấy, làtrăm tuổi chết già." Lâm U tiểu gia tuy rằng dọn ra khỏi nhà, nhưng mưa dầm thấmđất gia đình có tiếng xa vài chục năm, nhìn tướng mạo cũng tạm ổn.Mục Viêm Khiếu nghe thế mặt nở nụ cười: "Ông nội khỏe lắm,cuối cùng có thể yên lòng là tốt rồi. Nhưng mà, Viêm Minh thì sao?"Lâm U nghe thấy hai chữ này kéo ra khóe miệng, Mục Viêm Khiếunhìn biểu tình của Lâm U, cũng biết đứa em này của mình làm người ta phiềnlòng, còn muốn nói gì, chợt nghe Lâm U mở miệng: "Hắn ta còn có thể thế nào? Dùbất kể như thế nào, anh đều sống lâu hơn hắn, mai sau hắn có chuyện gì anh giúpđỡ là được, tên kia nhìn tướng mạo cũng không phải loại người cùng khổ thê thảm,hay bị dằn vặt, không có gì đáng ngại."Mục Viêm Khiếu nghe vậy suy nghĩ một chút, cũng thấy thế,chỉ cần hắn có thể trông nom Viêm Minh an ổn một đời, coi như là có chịu tráchnhiệm. Những lúc nghĩ đến điểm này, Mục Viêm Khiếu bỗng nhiên nhìn lên, trên mặtmang niềm kinh hỉ khôn cùng nhìn về phía Lâm U:"Lâm Lâm! Nhớ ra rồi sao? Em nhớ ra rồi đúng không?! Khôngthì làm sao em biết? Viêm Minh rất đáng lo. Anh thậm chí chưa kể về nó!"Lâm U nghe vậy ngừng lại, nhướng mày, chậc, nghĩ đến tên nhịthiếu đáng lo kia đã kiềm không được. Nhìn biểu tình 'Chỉ cần em gật đầu anh lậptức nhào lên liếm điên cuồng' của Mục Viêm Khiếu, Lâm U tiểu gia run lên, trựctiếp bày ra một biểu tình cao ngạo lạnh lùng, đi tới cửa phòng bệnh mới nói:"Anh đoán?"Tiếp đó xoay người rời đi. Chậc, vừa nghĩ đến người nào đómuốn nhào qua làm các loại chuyện không đứng đắn đáng ghét cậu đã thấy run, nóithật thì cậu không nhớ được toàn bộ, nhưng phần lớn chuyện quan trọng cậu đềunhớ lại rồi. Đoán chừng là lực lượng huyết mạch của Mục Viêm Khiếu giúp cậu chặn,nếu không thì ký ức cậu đã bị lẽ trời nghiêm phạt, còn phải dằn vặt lâu mới cóthể hồi tưởng lại.Lâm U tiểu gia tuy rằng ngay từ đầu lẩn trốn rất nhanh,nhưng cậu đã đánh giá thấp phản ứng mừng như điên của đại thiếu, chỉ nghe thấyphía sau truyền đến âm thanh chạy bộ rầm rầm rầm, còn cả một tràng hô to gọi nhỏ,thân thể Lâm U run lên, gần như không cần quay đầu, cũng biết là người nào đóđuổi tới. Nhịn không được đỡ trán, Mục Viêm Khiếu Mục đã đem Lâm U gắt gao ômvào lòng, cúi đầu thì thào, giọng run run."Lâm Lâm. . . Lâm Lâm. . . Em đã trở về, thật sự nhớ rađúng không? Tuyệt đối sẽ không quên anh nữa có phải không?! Tuy rằng anh trướccó nói có thể cùng em chiến đấu lâu dài, dù cho em không muốn tiếp nhận anh,anh cũng muốn chơi xấu ở bên cạnh mãi đến khi em tiếp nhận anh, nhưng em khôngbiết, lúc đó lòng anh có bao nhiêu khó chịu, bao nhiêu sợ hãi."Tay Mục Viêm Khiếu chậm rãi siết chặt, rất sợ mất đi lần thứhai: "Anh sợ em lãnh lãnh đạm đạm với anh, sợ em không thích anh, sợ chúng talà người không cùng thế giới, sợ vạn nhất trong lúc này em thích người khác,anh nên làm thế nào cho phải?"Mục Viêm Khiếu cúi đầu nói: "Lâm Lâm, em không biết, nếu quảthật biến thành như vậy. Anh sẽ không chịu nổi, thật sự không chịu nổi."Lòng Lâm U lúc này cũng bị Mục Viêm Khiếu nói đến vừa chuaxót vừa yếu lòng, cậu từ nhỏ đã quen quạnh quẽ, không thích để ý người khác, đốivới chuyện của người bên cạnh cũng không đặt sự quan tâm nhiều lắm. Trước cáingày đầu tiên Mục Viêm Khiếu xuất hiện trước mặt cậu, theo như lời Mục Viêm Khiếumình là dạng gì, cậu một chút cũng không tin. Nhưng những ngày ở chung, ngay cảchính cậu cũng không thể phủ nhận, cậu động tâm.Cậu hầu như không có cảm xúc chập chờn gì, lại vì biểu hiệncủa người đang đứng đây, mà trở nên phập phồng bất định.
Lâm U nghĩ đây không phải là chuyện tốt gì, nhưng, thấy cũng không phải chuyệnxấu gì là được. Cho đến bây giờ, cảm thụ được cánh tay kiên cố của người ômmình, nồng đậm tình cảm, Lâm U đột nhiên cảm thấy, kỳ thực có một người như thế,có thể toàn tâm toàn ý vì mình, bồi mình qua một đời, cũng là một chuyện hạnhphúc.Lập tức đem cơ thể dựa vào lòng Mục Viêm Khiếu một chút,Lâm U tiểu gia cũng không cao ngạo lạnh lùng, trực tiếp bày ra ngữ khí đanh đánói: "Tôi chỉ nhớ ra phần lớn, bây giờ chẳng qua chỉ giống như thích anh màthôi."Mục Viêm Khiếu nghe nói nhẹ giọng cười, giống như thích thìcũng là thích, chỉ cần hắn đặc biệt thích là tốt rồi."Còn nữa, tính ra anh phỏng chừng thiếu tôi bốn năm cái mạng,nên sau này tôi nói cái gì anh phải nghe cái đó. Tiền anh kiếm được cũng phảichia phân nửa cho tôi."Mục Viêm Khiếu gật đầu: "Bây giờ anh đem tài sản mình sở hữugiao cho em cũng được, chỉ cần em cam tâm tình nguyện."Lâm U liếc mắt, thật không có tiết tháo. Cuối cùng nhíumày, nói ra điều quan trọng nhất: "Chuyện hai chúng ta, tôi mặc kệ anh nói vớiông nội bên kia của anh như thế nào, nhưng Lâm gia chúng tôi bên này, phải làanh gả!"Mục Viêm Khiếu vốn dĩ còn chuẩn bị tiếp tục gật đầu, nghenói thế cái cổ sững sờ cứng ngắc lại không gật xuống nữa, nghe xung quanh liêntiếp vang lên tiếng hút khí, Mục đại thiếu kéo ra khóe miệng, tuy rằng đây lànước ngoài nhưng hắn cũng không muốn đem chuyện của mình và Lâm Lâm cho ngườita chê cười, khiến mọi người đều biết. Chủ yếu là, bây giờ Lâm Lâm nói hắnkhông thể nhận!Vì vậy Mục đại thiếu ngẩng đầu tàn bạo trừng mắt với đoàn vệsĩ đang xem kịch vui: "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Máy bay chuẩn bị xong chưa?Chúng ta lập tức trở về nước!"Bị Mục Viêm Khiếu gián đoạn như thế, Lâm U cũng nhìn thấyxung quanh vây một vòng người tóc vàng, tóc đỏ, đang rất kích động nhìn hai bọnhọ, nhíu nhíu mày, những chuyện khác về rồi hãy nói đi, dù sao cậu nói chính làMục Viêm Khiếu gả, Mục Viêm Khiếu tuyệt đối chống không nổi nhóm người kia. "Hắchắc hắc. Chậc."Mãi đến khi ngồi lên máy bay, biểu tình của Lâm U vẫn cònchốc chốc vui vẻ cười âm hiểm, khi thì phiền não, đổi tới đổi lui, Mục Viêm Khiếuthấy mà lòng ngứa ngáy, thò tay đem người kéo vào lòng mình, nhỏ giọng nói:"Lâm Lâm, em nghĩ gì thế?"Lâm U lại cười hắc hắc một tiếng: "Tôi cưới vợ còn sớm hơntiểu thúc của tôi nữa đó, không biết cái người kỳ lạ kia sau khi biết rồi sẽđau đớn thế nào? Bất quá, tôi là đứa con trai đầu tiên trong nhà cưới đàn ông,cha mẹ tôi phỏng chừng không thể nào cam tâm tình nguyện."Nghe câu này, Mục đại thiếu thấy đau răng. Mình gả đến nhàhọ Lâm cha mẹ Lâm đều không vui, nếu hắn bây giờ nói với Lâm Lâm, anh dự định đểem gả, có thể trực tiếp bị đuổi khỏi phi cơ không? Mình còn chưa tu luyện racánh đâu, không biết bay a. . .Ngay lúc Mục đại thiếu nhìn bầu trời cao màthấy ê răng, điện thoại di động bỗng nhiên vang lên, Mục Viêm Khiếu thấy số làMục Viêm Minh, nhịn không được nhíu mày nhận cuộc gọi. (_"_) trên máy bay mà mở điện thoại!!!Mới vừa kết nối, trong điện thoại đã truyềnra tiếng hô to gọi nhỏ của Mục Viêm Minh, giọng nói, thoáng mang theo chút hảhê: kittyd3nxi96.wordpress.com【Anh hai! Anhhai! Nghe nói anh ở bệnh viện St. Paul ở La Mã trực tiếp ôm một người đàn ôngthổ lộ?! Còn đồng ý muốn đem tiền kiếm được chia cho anh ta một nửa, thậm chí gảcho anh ta? 】Khóe miệng Mục Viêm Khiếu co rút.【Ha ha ha ha!Anh hai! Anh thật giỏi! Tuy rằng vị kia có thể là mèo đại tiên chuyển thế,nhưng em muốn nói, anh chết chắc rồi! Ông nội đang nghe báo cáo mà vẫy roi kìa!Trở về anh chờ bị đánh đi! 】Lâm U: "Phốc!"Mục Viêm Khiếu: ". . ." Cười rộ dữ tợn, anh thấy sau khi vềtrước khi anh bị đánh cũng đánh mi trước!Chương 99: Tiểu gia uy vũTừ La Mã đến thành phố A, cần ngồi máy bay hơn mười tiếng đồnghồ.Nên đợi đến khi Mục đại thiếu mang theo vợ nhà mình trở lạinhà họ Mục, đã là tám chín giờ sáng ngày hôm sau. Khi đó, dù St. Paul là một bệnhviện quý tộc tương đối tư mật, nhưng lúc đó người vây xem nhiều lắm, xảy ra sựkiện lại khá 'phấn khởi lòng người', vì lẽ đó, mấy đại thế gia và người ở giớithượng lưu tại thành phố A, hầu như ai cũng biết đại thiếu gia nhà họ Mục phơibày sự kiện kinh thiên địa, khiếp quỷ thần.Trong thời điểm này có người nhìn mà hả hê, có kẻ thật tìnhchúc phúc, có rất nhiều người ôm thái độ việc không liên quan đến mình, chờ xemphản ứng của Mục gia. Nhưng thái độ đối với chuyện này, đại bộ phận những ngườitrẻ tuổi đều nghĩ, Mục đại thiếu quả không hổ là Mục đại thiếu, thủ đoạn kinhdoanh là hạng nhất, khống chế thế lực nâng đỡ mình cũng là hạng nhất. Mà ngay cảthông báo tìm người yêu, cũng thuộc loại trâu bò như vậy. Tuy rằng đối tượngtương lai là một người đàn ông, nhưng mà đại thiếu dám lý trực khí tráng như thế,cũng rất đáng bội phục.Trái lại trưởng bối lớn tuổi một chút lại nghĩ, Mục ViêmKhiếu nếu không phải bị 'nam hồ ly tinh' từ đâu đến mê hoặc con mắt, thì chínhma chướng của bản thân. Tìm một người vợ đàn ông, không nói ông lão nhà hắn cóthể tiếp thu hay không, tương lai chính là phải tuyệt hậu! Là ai có thể chịu đượcchuyện này chứ!Lại không quan tâm người bên ngoài nói như thế nào, bây giờđang ở trong nhà họ Mục, Mục Viêm Khiếu một tay lôi kéo Lâm U, đoan đoan chínhchính ngồi trên sô pha nghiêm túc giằng co cùng Mục lão gia. Lúc này Mục lãogia và Mục Viêm Minh đối diện họ cũng ngồi thẳng tắp, hình như chỉ muốn so xemhai bên người nào ngồi thẳng hơn, thì người đó càng có lý.Bầu không khí nghiêm túc như vậy, khiến cho lão quản giagià nhất Mục gia Mục Nghiêm cũng nhịn không được giật giật khóe miệng tự giác đứngmột xó bên cạnh làm đèn tường. Từ xưa diêm vương cãi nhau tiểu quỷ gặp họa, bâygiờ ba chủ tử nhà mình còn kèm thêm một thiếu phu nhân tương lai muốn cãi nhau,ông vẫn nên dẫn đám tiểu nhân ở bên cạnh chờ xem, cũng may lúc lão chủ nhân đậpcái chén, ném gối đệm đã dọn dẹp gọn gàng."Viêm Khiếu, người bên cạnh con này, bất kể như thế nàocũng nên giới thiệu cho ông nội một chút chứ?" Cuối cùng vẫn là Mục lão gia mởmiệng trước, nhưng mà biểu tình trên mặt ông lại không nhìn ra hỉ nộ, chính làvẫn thường thường liếc mắt sang Lâm U, ánh mắt kia xa thẳm, sinh sôi làm Lâm tiểugia cao ngạo lạnh lùng run lên trong lòng ba lượt.Cậu đã nói phải đợi sóng gió qua đi, Mục Viêm Khiếu lại cứsống chết khăng khăng lôi kéo cậu cùng đi, kết quả bây giờ bị nhìn chằm chằm rồiđó? Ừm, thời gian cậu cao ngạo lạnh lùng hơi lâu, đã không biết rõ nịnh ngườita thế nào cho tốt. Đây thật đúng là một bi kịch.Mục Viêm Khiếu nghe ông nội nhà mình hỏi, dùng vẻ mặt vôcùng trịnh trọng nói một câu với Mục lão gia thiếu chút nữa đã làm ông cụ hộcmáu: "Ông nội, ông còn nhớ nửa tháng trước trước khi con làm giải phẫu đã nóigì với ông không? Em ấy chính là người trong lòng con. Con định cùngem ấy trải qua một đời."Mục lão gia giật giật khóe miệng, trong lúc nhất thời khôngbiết nên nói cái gì cho phải. Nửa tháng trước đứa cháu lớn này của ông nói vớiông chuyện rằng nó muốn cùng một người đàn ông sống chung đến hết đời, chỉ làkhi đó không biết cuối cùng Mục Viêm Khiếu có thể khỏe lên hay không, ông cũngkhông suy nghĩ nhiều, nghĩ miễn là cháu trai đồng ý, vậy thì tùy nó cũng được.Chẳng qua là qua một tháng sau Mục Viêm Khiếu triệt triệt đểđể khôi phục khỏe mạnh, Mục lão gia bỗng nhiên lại nghe nói cháu lớn cùng mộtngười đàn ông yêu nhau, chuyện này không thể tiếp nhận dễ dàng rồi, rõ ràngcháu trai đã khỏe mạnh, chỉ cần cưới một người phụ nữ là có thể sinh cháu chắt,nó sao đột nhiên lại muốn tìm một người đàn ông chứ? Hơi khó tiếp thu rồi nha!Lúc này Mục lão gia dĩ nhiên đã nhầm, ông nghĩ, cháu trainhà mình muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn năng lực có năng lực, muốn tiền tàicó tiền tài, không trăng hoa qua lại bừa bãi, quả thực chính là đàn ông tốt thếkỉ mới, cháu lớn tốt như vậy, tuyệt đối là người kia dính lấy đây mà. Vì thế,chỉ cần đem cái cậu dính người này đuổi đi, cháu lớn của ông sẽ lại tốt đẹp nhưxưa.Vì lẽ đó, trước tiên phải hiểu rõ tình hình quân địch.Nhưng mà, Mục lão gia muốn biết là tình huống quân địch,không phải muốn cháu lớn nhà mình đến trực tiếp xin chấp thuận!Quăng cho Mục Viêm Khiếu một cái liếc xem thường thật to, Mụclão gia quay đầu nhìn về phía Lâm U. Vẻ mặt hòa ái mà hỏi thăm: "Nhóc con tên gọilà gì? Đừng lo lắng, ông không phải là cái loại người ngoan cố không thay đổikia, chỉ cần hai con thật tâm có suy nghĩ muốn sống cùng nhau, ông sẽkhông làm gì cả."Bên này Mục lão gia nói, bên cạnh Mục nhị thiếu ngồi nghiêmchỉnh lại nháy mắt ra hiệu phá hỏng chuyện, trước ông nội còn nói với hắn tuyệtđối không đồng ý, nhất định phải giết chết tên tiểu hồ ly tinh kia mà, bây giờcòn giả bộ nữa.Lâm U nhìn một già một trẻ đối diện, mặt nở nụ cười, yên lặngmột chốc, mở miệng thanh thanh đạm đạm nói: "Ông khỏe chứ, con là Lâm U, nguyênquán là nhà họ Lâm Tần Lĩnh. Năm nay hai mươi lăm, nhỏ hơn Viêm Khiếu năm tuổi."Mục lão gia nghe Lâm U giới thiệu như thế, mắt già tinhranh tỏa sáng híp lại, thằng nhóc này sao không giống kiểu mà ông tưởng tượngnhỉ? Dựa theo sách võ thuật mà nói, thằng nhóc này lẽ nào không phải là phảibày ra vẻ mặt lấy lòng với mình, sau đó nói rằng nó thích cháu lớn mình nhiềunhư thế nào hay sao? Nhưng cái bộ dạng sau khi tự giới thiệu xong đã có biểutình 'tùy ông' này là sao chứ? Thế nào lại như là cháu lớn nhà ông mới là cáiloại dính người kia? Mục lão gia hơi nghi ngờ.Nhưng mà ông vẫn nhịn nỗi nghi hoặc xuống, trên mặt lạitươi cười hỏi một câu về vấn đề rất mẫn cảm:"À, nhà con quê ở Tần Lĩnh sao? Nhà con làm gì? Con cũng đừngtrách ông lại hỏi vấn đề này, đàn ông mà, có tâm huyết có cốt khí đều nên có sựnghiệp của mình để mà làm, con gái lập gia thì xong thì giúp chồng dạy con thìkhông nói, đàn ông nói thế nào cũng không thể là dạng ăn cơm chùa đúng không?"Lâm U nghe nói như thế thật sự cũng không nghĩ ông cụ đanglàm khó dễ, dù gì đi nữa, cậu vốn là muốn cưới người ta, thế nào thì cũng phảicó tài sản mới đúng. Bởi thế Lâm U mang theo biểu tình tán thành trên mặt, lạicứ cao ngạo lạnh lùng gật đầu: "Ngài nói không sai, chung quy thì có sự nghiệptốt mới thành gia. Người trong nhà con không đông lắm, cha mẹ vẻn vẹn chỉ cócon là con, trên có một bác cả và tiểu thúc, con là chi chính, nên nhà tổ bênkia con có một phần ba sản nghiệp. À, đại khái có ba ngọn núi đi!"Phốc! Khụ, khụ khụ! ! !Nguyên bản Mục lão gia đang uống trà chợt ho vài tiếng, ánhmắt nhìn về phía Lâm U trong nháy mắt đã trở nên không tốt. Không chỉ mở đầukhông đúng, ngay cả hướng đi cũng không đúng lắm à! Dưới tình huống này ngườibình thường không nên nói là mình bình thường không có nhiều tiền hay sao?! Bangọn núi là là chuyện gì hả?! Đầu năm nay gia tộc ở Tần Lĩnh có thể có ba ngọnnúi như vậy, dù không phải là đại gia tộc như Mục gia ông, chí ít cũng khôngkém chỗ nào hết! Chỉ là thứ gì đó trên núi hằng năm đã đủ để nó nuôi một đámngười đi?!Chẳng qua Mục lão gia còn đang ngạc nhiên nghi ngờ, Lâm tiểugia vẫn tiếp tục mở miệng: "Nhưng đó là sản nghiệp ông bà, chung quy không thểbỏ qua cha mẹ được, hiện tại ở phố cổ thành phố A con có mở một tiệm thuốc, gọilà tiệm thuốc Lâm thị, tuy rằng không kiếm được nhiều, nhưng mỗi tháng cũng cóhơn mười vạn ba, trên cơ bản đủ chi tiêu."Lúc này trong lòn Mục lão gia đã không phải là kinh nghi màlà kinh hãi.Kỳ thực trong mắt ông kinh doanh một tiệm thuốc thật sựkhông có gì ngạc nhiên, cùng lắm cũng là một công việc không tệ lắm. Tiền kiếmđược càng không đáng nhắc tới, ông đây một ngày đêm là có thể có hơn mười vạn,cháu ông một ngày vài chục vạn cũng có.Nhưng vấn đề là tiệm thuốc kia tên 'Hiệu thuốc Lâm thị',còn có tên riêng là tiệm thuốc U Minh. Đối với hiệu thuốc này Mục lão gia tuyệtđối là nghe đến từ lâu vả lại còn cực kỳ quen thuộc, ông biết nhiều bạn già, mỗingày ngóng trông lão quản gia hay là vệ sĩ của mình cầm đầu đi đến chỗ tiệm thuốcđó cắm cọc, chờ ông chủ nọ tâm tình tốt đến lượn một vòng nhỏ đấy.Khóe miệng Mục lão gia lúc này càng không ngừng rút đến rútđi, ông cảm thấy có gì đó vô cùng không thích hợp mà. Bây giờ ông nhìn thế nàocũng thấy rằng Lâm U là một đóa hoa cao ngạo lạnh lùng, người này nếu là Lâm tiểulão bản trong truyền thuyết, tính tình sao có thể bám dính thằng cháu lớn nhàmình chứ? Không chừng là cháu lớn của mình sống chết bám dính vào người ta kiakìa, vừa nghĩ như thế, Mục lão gia cảm thấy răng mình đều đau.Nhưng mà, không hỏi ra thì không thể mất hết hết hy vọng. Mụclão gia khụ một tiếng, hỏi: "Này Tiểu Lâm Tử, con cùng Viêm Khiếu của ông làmsao quen nhau? Là nó chủ động tìm con hay là . . ."Lâm U nghe thấy vấn đề này không nhịn được nhíu nhíu mày, vấnđề này hơi khó trả lời, lẽ nào muốn cậu nói cho ông cụ, ban đầu là cháu lớn củaông đụng chết con, con mới không thể không quan biết cháu lớn của ông? Như vậycó dọa chết ông cụ không đây? Vẫn nên cố gắng không nói thật thì hơn.Mục Viêm Khiếu thấy Lâm U rối rắm, lòng lộp bộp, khẩntrương nắm chặt tay Lâm U thay cậu trả lời: "Ông nội, trước đó con không phải bịngười ta hãm hại xảy ra tai nận xe cộ đó sao? Sau đó có một lần bị thương, vừavặn bị Lâm Lâm thấy được, em ấy tiện thể đưa con đi cấp cứu. Khi đó ông cũng biếtcon mù rồi, tâm tình không tốt, đều là Lâm Lâm ở bên cạnh khuyên răn con, con mớigắng gượng trở lại. Nếu không có em ấy, chỉ sợ mấy ngày bị mù kia, con đã chịukhông nổi."Mục lão gia nghe nói thế trong lòng cũng đau xót, bốn thángtrước cháu lớn nhà ông trải qua thật sự làm người ta đau lòng mà. Khi đó có mộtngười ở cùng nó, khuyên bảo nó, nghĩ đến bất kể đổi lại là ai, cháu lớn nhà ôngđều coi trọng vô cùng. Nhưng mà, tại sao ông không nhận được chút tin tức nào?Ôi, không biết chừng cháu lớn nhà mình đã sớm tính toán định bụng quấn người, nếukhông thì làm sao một chút tin tức cũng không lộ ra chứ? Đây là sợ người khác tổnthương Tiểu Lâm Tử mà!Vừa nghĩ thế lòng Mục lão gia vừa chua xót vừa thương yêu.Còn có một chút đố kị của kẻ tiểu nhân. Thằng nhóc này con nói xem, phòng ngườita bị nghiện sao? Ngay cả ông nội nhà mình còn không chịu cho hay! Quả nhiên cóvợ liền quên ông nội!Nhưng mặc dù là vậy, rốt cuộc Mục lão gia cũng hiểu đượcông có thể lý giải phần nào quyết định của cháu lớn nhà mình. Suy cho cùng loạichuyện tình cảm này, đâu phải chuyện người ta có thể khống chế được? Hơn nữa, Mụclão gia ngẩng đầu, nhìn cháu lớn nhà ông vẻ mặt khẩn trương nhìn mình, rồi lạikiên định cầm lấy tay Lâm U không động, thậm chí dù không hiểu cháu nhỏ cháu lớncủa mình, ông cũng biết Mục Viêm Khiếu rất nghiêm túc.Vào lúc này, trong đầu Mục lão gia không hiểu sao lại nghĩtới lời mà vị đại ca đạo trưởng nói, lặng yên thật sâu thở dài một tiếng, "Thôiđi thôi đi, con cháu tự có phúc của con cháu, các con nếu quyết định muốn sốngcùng nhau, vậy là tốt rồi, cuộc sống tốt, thì cái gì cũng tốt. Cùng lắm thì,mai sau để Viêm Minh sinh thêm một đứa cho các con làm con thừa tự là được."Mục nhị thiếu vẫn còn chờ ông nội nhà mình rít gào đến tuyếtlở đất rung, kết quả chỉ chớp mắt đã nói đến chuyện mình sinh con luôn rồi,phút chốc trừng lớn mắt, vẻ mặt không thể tin nhìn ông nội nhà mình, con nói a!Ông nội ông đây là gặp ma chướng sao?!Trái lại Mục Viêm Khiếu và Lâm U nhất tề thở dài một hơi, MụcViêm Khiếu lần đầu tiên cười khúc khích, nhìn vợ và ông nội nhà mình, vui vẻquá chừng.Mục lão gia nhìn bộ dáng tươi cười của cháu lớn nhịn khôngđược chua xót một trận, thật sự là, nhìn mà thấy vui, ông đã mấy chục năm chưathấy thằng nhóc này cao hứng như vậy. Tuy nhiên một vài lời khuyên và châm biếmthì không thể thiếu: "Nhưng ông cảnh cáo trước, nếu như tụi con không thể sốngtốt, vậy sau này dù xảy ra chuyện gì cũng đừng tới tìm ông, lại càng không được oángiận. Đường là do các con chọn, đi như thế nào, là do tụi con."Mục Viêm Khiếu và Lâm U cùng nhau gật đầu. Sau đó Lâm U tiểugia nhíu mày suy nghĩ một chút, lại nói ra một câu, thiếu chút nữa đã khiến Mụclão gia thở gấp một hơi."Ông nội, nếu ngài đã đồng ý chuyện hai đứa tụi con, chúngta có nên nói đến chuyện đồ cưới và sính lễ? Nhà của con bên kia tương đối phiềnphức, có thể phải theo nhiều nghi lễ từ xưa, chúng ta nên thương lượng chuyệnnày trước cho tốt, đến lúc đó Viêm Khiếu gả tới, cũng bớt phiền phức."Mục lão gia nháy mắt ho khan một trận long trời lở đất,ngón tay chỉ cháu lớn nhà mình run a run, mẹ nó! Ông rốt cuộc đã biết vì sao vừarồi cảm thấy không đúng lắm mà, ngữ khí và thấy độ của Tiểu Lâm Tử này, khôngnhư con dâu muốn gả tới nhà bọn họ a! Rõ ràng là loại thái độ đòi cưới vợ mà! !!"Mục, Mục Viêm Khiếu!" Ông cụ kêu to tên này nghiến răngnghiến lợi, ngoài ra một câu cũng không thốt lên được, trong đầu xoay vòng câunói kia của Lâm U.Đến lúc đó Viêm Khiếu gả đến, cũng bớt phiền phức! ! !Bớt cmn phiền phức! Thẳng tay bớt chuyện này đi luôn đi! !!Mục đại thiếu bây giờ đang mặt than ngồi trên sô pha, tronglòng cũng vạn phần xoắn xuýt, hắn đến cùng làm sao nói với Lâm Lâm nhà mình, cóthể đem hai bên cưới gả này đổi ngược lại không? Hắn sợ hắn vừa nói, đã bị thưởngmột nắm dược phấn ma túy rồi. Còn nữa, hắn làm sao chứng tỏ với ông nội nhàmình, hắn nhất định sẽ là cái người ở mặt trên đây? Nhìn ông nội lúc này, mặtxanh cả rồi.Chương 100: Lời mời quỷ dịMục lão gia quay mặt đối diện với khuôn mặt bình tĩnh củaLâm U, cảm nhận được ác ý từ vũ trụ.Ông thật vất vả mới làm cho mình tiếp thu sự thật tàn khốccháu trai lớn nhà mình muốn cưới một người đàn ông, kết quả lòng còn chưakịp khôi phục lại, chợt nghe đến tin tức cháu nhà mình phải gả cho người ta. Quảthật là sét đánh giữa trời quang.Cho nên cuối cùng Mục lão gia thập phần nghĩa chánh ngôn từcự tuyệt đề nghị Lâm U tiểu gia. Hơn nữa, còn dùng vẻ mặt vạn phần nghiêm túcnói với Lâm U: "Cháu trai lớn của tôi tuyệt đối sẽ không gả, hai người các cậumuốn ở chung, vậy cũng là cháu của tôi cưới! Điểm này tuyệt đối không thể thươnglượng!"Lâm U nghe vậy kéo ra khóe miệng, quay đầu nhìn về phía MụcViêm Khiếu, Mục đại thiếu tuy rằng rất muốn gật đầu, nhưng sau cùng vẫn nỗ lựcduy trì khuôn mặt không chút thay đổi.Lâm U tiểu gia liền liếc mắt khinh bỉ. Sau đó trước mặt Mụclão gia trực tiếp đem một chân gác chéo trên đùi nói: "Kỳ thực nếu như mọi ngườikiên trì thì cũng không sao cả, chỉ cần mọi người có thể thuyết phục người nhàcủa con là được."Người trước mắt bỗng nhiên từ cao ngạo lạnh lùng biến thànhbộ dạng đanh đá làm Mục lão gia nhất thời không tiếp thu được, nhưng ông nghethấy câu này xong trái lại còn nghĩ có khả năng thay đổi, cười híp mắt hỏi,"Này Tiểu Lâm Tử, lúc nào đó kêu người nhà con tới đây một lần đi?"Lâm U sâu kín nhìn Mục lão gia một hồi, mãi đến khi thấy Mụclão gia có phần bực bội, mới nói: "Con thấy ngài hẳn có biết người nhà củacon."Mục lão gia sửng sốt, lập tức phản bác: "Làm sao được? Ôngkhông biết Lâm gia Tần Lĩnh. . .?! Con nói là Lâm gia kia sao?!"Hiển nhiên ông cụ đã nghĩ tới người nào đó, chỉ là nghĩ đếnngười kia là ai thôi, tâm tình ông cụ cũng không trở nên tốt hơn được, trái lạicòn có xu thế càng ngày càng xoắn xuýt."Vị kia hẳn là ông cố của con. Ông ấy còn định phong thủycho nhà của ông."Mục lão gia giật giật khóe miệng.Quay đầu nhìn về phía thằng cháu lớn nhà mình ánh mắt đềukhông bình thường, bây giờ ông nghĩ trọng điểm đã không còn là rốt cuộc cháumình gả hay cưới, mà là nếu người nhà kia biết thằng cháu lớn nhà mình đem contrai độc nhất của người ta bẻ cong, có thể trực tiếp dán một phù giết chết ôngkhông?Mục lão gia trừng Mục Viêm Khiếu nửa ngày, cuối cùng cũngquăng một câu: "Thằng nhóc mày khá lắm!"Mục Viêm Khiếu đặc biệt tâm hữu linh tê hiểu hết ý tứ tronglời nói ông nội nhà mình, ngừng một chút nói: "Con còn đang cố gắng.""Được rồi, đừng quản bên ông, chờ con gặp qua người bên kiarồi về nói với ông sau. Dù gì các con là sống cuộc sống của mình, sau cùng cótính không cử hành nghi thức thì cũng có thể làm giấy chứng nhận, tự xem rồilàm đi."Mục Viêm Khiếu nghe thấy câu này của ông nội nhà mình, làbiết ông cụ đã không còn ôm hy vọng hắn cưới Lâm Lâm, nghĩ đến lúc trước ở TầnLĩnh gặp người Lâm gia, Mục đại thiếu cũng nghĩ hy vọng nhỏ hơn một chút. Haylà trước cứ đặt chuyện sang một bên, chờ hắn tu luyện thành công rồi nói sau.Tuy nói lần gặp mặt này không đạt được hiệu quả tốt nhất,nhưng vấn đề lớn nhất đã xử lý tốt. Vì vậy dưới con mắt muôn phần không hiểu nổicủa Mục Viêm Minh, một nhà Mục gia bốn miệng ăn một bữa trưa tương đối hài hòa.Sau bữa trưa, Mục Viêm Minh bị anh hai nhà mình lôi kéo hỏichuyện của công ty, mà Lâm U thì cùng Mục lão gia mắt to trừng mắt nhỏ hơn mườiphút, rốt cuộc chủ động mở miệng: "Con lần đầu tiên tới cũng không đem theo lễvật chào hỏi gì, vừa may con biết chút y thuật, nếu không thì con xem bệnh choông nhé? Chung quy cũng có thể kê một ít thuốc bổ kiện thân hay là chế độ ăn gìđó."Mục lão gia ngồi đoan chính nửa ngày cuối cùng cũng chờ đếnlúc đáp lại, nghe thấy Lâm U nói xong lòng cảm thấy an ủi, đứa nhỏ này tuy rằng.. . có điểm bất thường, chẳng qua tâm tư rất tốt.Thế là có một đoạn mở đầu như vậy, đợi đến khi Mục Viêm Khiếumặt lạnh mang theo em trai mặt đầy vẻ cầu xin xuống lầu, nhìn qua là hình ảnhLâm U và ông cụ vui vẻ hòa thuận."Anh hai. . . Người này thật không hổ danh là mèo đại tiênchuyển thế, ngay cả ông nội cũng nhanh như vậy đã đối phó xong! Nhưng mà, anhkhông cảm thấy áp lực sao? Người ta không phải là người đâu." Mục Viêm Minhnhìn hình ảnh dưới lầu nhịn không được nói thầm cùng anh hai nhà mình, kết quảđổi được tiếng hừ lạnh của Mục Viêm Khiếu. "Em mới không phải người."Mục Viêm Minh: ". . ." Anh hai của tôi bị yêu quái mê hồn,ông nội cũng bị yêu quái mê hoặc, xin hỏi phá thế nào?!"Ha ha, hai đứa nhóc các con xuống rồi à? Đợi chút tối ôngnội muốn ra ngoài cùng mấy ông bạn già câu cá, Tiểu Lâm đây giao cho các conchiêu đãi thật tốt đó nha. Tuy rằng sau này đều là người một nhà, nhưng hôm nayTiểu Lâm Tử lần đầu tiên tới, các con vẫn phải khoản đãi thật tốt."Mục lão gia hạ lệnh cho cháu lớn và cháu nhỏ của mình,nhưng ánh mắt chủ yếu nhìn Mục Viêm Minh. Ông biết rõ thằng cháu nhỏ nhà mình đốivới thằng cháu lớn là cái loại tình cảm vừa yêu vừa kính, nãy giờ vẫn chưa thấycháu nhỏ mở miệng, sợ Mục Viêm Minh không thể tiếp thu Lâm U, sẽ khiến anh em họnảy sinh vấn đề, nên lợi dụng khi ông rời khỏi, để cho bọn trẻ hảo hảo trò chuyện,tăng thêm chút tình cảm.Mục Viêm Minh thấy ánh mắt ông nội có thâm ý khác, trái lạirất nhanh đón được tín hiệu. Lập tức chạy nhanh xuống cầu thang, đặt mông ngồicạnh Lâm U, vỗ bờ vai cậu cam đoan: "Ông nội ông yên tâm! Con nhất định sẽchiêu đãi chị dâu thật tốt! Đảm bảo đem hết mấy thứ chơi vui nhất, ăn ngon nhấtcủa thành phố A đến trước mặt anh ấy! Ông cùng nhóm bạn mình đi chơi đi! Tụicon ở đây không vấn đề chi!"Mục lão gia tử giật giật khóe miệng nhìn thằng cháu nhỏphía đối diện vỗ ngực kêu bành bạch, trong lòng đủ thứ không nói nên lời. Mệtông còn lo lắng Mục Viêm Minh không thể tự mình tiếp thu Lâm U nữa chứ, kết quảbây giờ không chỉ tiếp nhận thôi, còn vô cùng nhiệt tình tiếp nhận a! Thằng nhỏnày đầu óc làm sao mà lớn lên vậy?!Dù nói thế nào thì vấn đề mà Mục lão gia lo lắng đều khôngcó, buổi chiều lúc rời đi tâm trạng coi như khá tốt. Mà chờ Mục lão gia rời đixong, Mục Viêm Minh bỗng thu tay lại, chủ động lùi ra ngoài vài bước, dè dặt cẩnthận hỏi: "Cái kia, tôi thấy bây giờ hỏi ra có thể không đúng lúc lắm, nhưngkhông hỏi thì trong lòng tôi không yên được, nên tôi cảm thấy mình vẫn cần hỏimột câu, anh có phải, có đúng là cái kia. . ."Vẻ mặt Lâm U lúc này hoàn toàn là cao ngạo lạnh lùng kiểu mẫu,dưới biểu tình hết sức mong chờ của Mục Viêm Minh cười ha ha hai tiếng: "Cậu nợtôi một mạng, cậu chuẩn bị trả thế nào?"Mục nhị thiếu trong nháy mắt cảm thấy trứng đau cúc sít chặt,người trước mặt quả nhiên là mèo đại tiên trước kia a! Mẹ nó bây giờ chỉ cần vừanghĩ tới mèo đại tiên chỉnh người như thế nào, hắn vừa nghĩ đã run run. "Cáikia, ngài xem, chúng ta đều là người một nhà, ngài đại nhân đại lượng không nêntính toán nhiều như vậy ha?"Lâm U cười khúc khích, nhưng không nói gì.Mục Viêm Minh buồn bực, quay đầu nhìn về phía anh hai nhàmình, người sau không hề yêu thương anh em mà mở miệng: "Anh cảm thấy em chỉ cầnđem 10% cổ phần công ty của em phân một nửa cho chị dâu mình, thì liền vô sự."Mục Viêm Minh: "! ! !" Kia chính là con át chủ bài cuốicùng để ông đây ngồi ăn chờ chết đó! ". . .Có thể rẻ hơn chút không?"Mục Viêm Khiếu thay vợ mình lắc đầu: "Đây là giá người thânrồi."Vì vậy nhị thiếu khổ đại thù sâu nghĩ, loại sinh vậtchị dâu này, thật sự là kẻ địch của tất cả đám con cháu thế gia.Thời gian rất nhanh đã qua năm giờ xế chiều, Mục Viêm Minhnhìn nhìn đồng hồ quyết định muốn đem chị dâu đến quán bar lành mạnh lớn nhấtthành phố A dạo một vòng, Lâm U suy nghĩ một chút cũng cảm thấy có thể đi thưgiãn một chốc, vì lẽ đó Mục đại thiếu vỗ tay quyết định hành trình buổi tối củaba người.Quán bar lớn nhất thành phố A, tên rất mạnh mẽ, gọi làNumber One.Chỗ này sẽ thường xuyên có đủ loại hình hoạt động cùng cácminh tinh, người trong giới thượng lưu thường lui tới. Ba người Mục Viêm Khiếucùng đám Mục Tam, Mục Ngũ theo vào trong quán rượu, tiếp đó liền đi đến tầng mộtcủa quán bar.Cái quán bar lành mạnh này, kỳ thực chính là 'Không nên chủđộng đặt chân đến chỗ không khỏe mạnh này' là được. Dù sao, bên trong nơi này,luôn luôn lặp đi lặp lại lệnh cấm không lành mạnh không thôi.Tầng 1 quán bar là uống rượu, nghe nhạc,và chỗ khiêu vũ,bên còn lại là một sân khấu tiêu khiển nhỏ, bên trong có mấy loại trò đánh bạcnhỏ, nhưng chỉ là trò chơi, không đánh bác thật sự.Lâm U được Mục Viêm Minh dẫn lại sân tiêu khiển lúc ẩn lúchiện đó, bên này chơi một tí bên kia chơi một lần góp vui, nhưng thật ra cũng rấtvui đó, Mục Viêm Khiếu ngồi trên sô pha nhìn em trai nhà mình và Lâm Lâm mộtngười hô to gọi nhỏ một người nỗ lực giả bộ cao ngạo lạnh lùng nhưng ánh mắt lạilóe tinh quang, kiềm không đặng nhếch khóe miệng, cảm thấy, cảm thấy tâm trạngkhá tốt. Chỉ là chung quy sẽ có một số người ngay lúc bạn đang vui vẻ đi đến cướpniềm vui, Mục Viêm Khiếu đang cao hứng xem, sô pha bên cạnh lõm xuống, một ngườiđã ngồi xuống cạnh hắn."Ơ ~ đây không phải là Mục đại thiếu của chúng ta hay sao?Sáng hôm nay mới nghe nói anh thổ lộ với một người đàn ông, thế nào buổi tối lạichạy đến quán bar đi săn rồi? Chậc chậc, tốc độ này thay đổi cũng quá nhanh rồi,nếu để cho mấy thiên kim mê đắm Mục đại thiếu biết, các cô ấy chỉ sợ sẽ thươngtâm lắm đây?"Mục Viêm Khiếu nghe cái giọng này đã thấy phiền, ánh mắtkhông rời khỏi hai người chơi đùa cách đó không xa, bưng ly rượu lên nói: "Cóchuyện gì nói mau, không có việc thì đi xa chút, tôi không có rãnh."Chu Thắng nhìn thái độ Mục Viêm Khiếu không thèm quan tâmtrong lòng tức giận, người này vĩnh viễn đều là có bộ cao cao tại thượng như thế,rõ ràng so ra chỉ mạnh hơn mình một chút, nhưng lại đoạt hết ca ngợi và yêuthích của mọi người. Hít sâu một hơi, Chu Thắng đè sự không phục trong lòng xuống,không dài dòng móc ra thư mời ánh vàng đặt lên bàn trước mặt Mục Viêm Khiếu."Không ngờ ở chỗ này lại gặp Mục đại thiếu anh, tôi cũngkhông cần đi thêm một chuyến nữa. Mười lăm tháng sau là sinh nhật anh hai tôi,anh hai định ngày đó sẽ tuyên bố một việc, hy vọng Mục đại thiếu có thể mangtheo em trai anh cùng vị chị dâu kia? Ha ha, cùng tham gia."Mục Viêm Khiếu nghe vậy khẽ nhăn mày, mười lăm tháng saunói không chừng hắn cũng chưa bắt đầu tu luyện, tham gia không? Chỉ là không đểMục Viêm Khiếu mở miệng cự tuyệt, Chu Thắng đã tăng thêm một câu: "Ngày đóchúng tôi mời toàn bộ nhân vật nổi tiếng ở thành phố A, ông nội tôi đã lo liệuriêng bên phía ông nội ngài rồi, tôi nghĩ ngài trở về có thể nghe ông ấy nóichuyện này, ngài hẳn là không nên để ông nội mình thất tín chứ?"Sự không vui trong lòng bị phóng đại, sắc mặt Mục Viêm Khiếulạnh lùng, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu: "Tôi sẽ đi." Nhưng mà rốt cuộc có mangtheo Viêm Minh và Lâm Lâm hay không, khi khác nói.Chu Thắng lấy được câu trả lời khẳng định của Mục Viêm Khiếuxong sắc mặt trở nên vui vẻ, trong lòng nhịn không được nhảy cẫng lên. Con cá lớnnhất Mục Viêm Khiếu đã đáp ứng rồi, mọi chuyện chỉ chờ ngày đó đến! Tin rằng kểtừ mười sáu tháng sau, Chu gia bọn họ sẽ là gia tộc giàu có nhất, thế lực lớnnhất cả Trung Quốc! ! !Chu Thắng đang kích động trong lòng, bỗng nghe thấy một giọngnói thoáng lạnh vang lên bên tai, rõ ràng là quán bar náo nhiệt vô cùng, nhưnglúc cái giọng này vang lên, hắn lại cảm thấy tất cả âm thanh xung quanh đềuphai nhạt, chỉ có giọng nói này lọt vào tai."Viêm Minh thua sạch chip trò chơi rồi, chúng ta trở về đi?Trên đường còn có thể đi dạo chợ đêm, ăn cánh gà chiên, thế nào?"Ánh mắt Mục Viêm Khiếu theo Lâm U mà chuyển động, nghe thấyba chữ 'cánh gà chiên' đã lâu, nhịn không được cười lên một tiếng, sủng nịch gậtđầu: "Lần này anh có thể cùng em chen chúc rồi, không cần nhờ Mục Ngũ đi tranhgiành."Lâm U nghe vậy cũng nở nụ cười, cặp mắt hoa đào kia trongquán rượu lờ mờ này, cũng câu hồn nhiếp phách.Chu Thắng quay đầu nhìn thấy chính là một đôi mắt như vậy,cùng cái người tỏa ra hơi thở cấm dục cao ngạo lạnh lùng tiêu chuẩn lại mê ngườidị thường. Trong lúc nhất thời cả người như mơ hồ, thậm chí ngay cả thân thểcũng nổi lên phản ứng cực nhanh."Anh tên gì?"Chu Thắng chìa tay định nắm tay Lâm U, kết quả giữa đường bịMục Viêm Khiếu bắt được siết chặt. Cổ tay truyền đến đau đớn khiến hắn hậnkhông thể thét chói tai, Chu Thắng nỗ lực giãy dụa nhưng chỉ hơi nhích một chútcũng không được. Giương mắt, chống lại một đôi mắt lạnh có thể giết người của MụcViêm Khiếu."Cậu ấu là của tôi. Không ai được chạm vào."Chu Thắng nghĩ trong lòng mà phát lạnh, lập tức không có cốtkhí gật đầu nói: "Ngại quá, thì ra là chị dâu. Ha ha, nếu không có việc gì tôiđi trước, tháng sau mời đại thiếu gia ngài và chị dâu còn nhị thiếu nữa vuilòng đến dự."Nhìn Chu Thắng chật vật mà chạy, sắc mặt MụcViêm Khiếu mới khá lên một tí. Còn Mục Viêm Minh ở bên cạnh nhịn không được cuồnghô trong lòng, anh hai biểu tình vừa rồi của anh quả thực là muốn giết cả nhàngười ta nha! Đẹp trai ngây người!* (Nguyên văn là Điểu tạc thiên. Bình thường sử dụng trong cảcâu cuồng túm huyễn khốc điểu tạcthiên để hình dung một người ở phương diện nào đó rất lợi hại hay việc khiếnngười khác kinh ngạc)Mà Lâm U thì lại ngồi xuống bên cạnh Mục Viêm Khiếu, caumày nói: "Người nọ là ai vậy?"Mục Viêm Khiếu không muốn Lâm Lâm nhà mình nhớ tên ngườikhác, không lên tiếng. Nhưng mà Lâm U lại nói một câu làm hắn phải cảnh giáctrong lòng."Không biết có phải cảm giác của tôi bị sai hay không, tôicảm thấy người nọ hình như. . . không bình thường lắm."Mục nhị thiếu không hiểu mấy lời này: "A? Chị dâu, ặc đượcrồi, đại tiên anh còn có thể nhìn ra đầu óc một người có phải bị bệnh hay khônghả? Quả nhiên là thần y đó nha!"Mục Viêm Khiếu kéo ra khóe miệng, "Anh cũng không nhìn racái gì, nhưng hắn đặc biệt mời chúng ta tháng sau tham gia tiệc sinh nhật củaanh hai hắn, có thể xảy ra chuyện gì hay không?"Lâm U suy nghĩ một chút, gật gật đầu nói: "Dù sao tôi cảmthấy không tốt lắm, anh tháng này để bọn Mục Nhất tra đầu mối về cái tên 'Lýtiên sinh kia một chút đi, ngày mai tôi quay về nhà một chuyến thuận tiện ghénúi Thái Bạch, gần đây có nhiều chuyện quá, chúng ta không cách nào tĩnh tu được,vẫn là tự học thôi.""Cái kia cũng có thể tự học?" Đại thiếu hơi câm nín.Lâm U bĩu môi: "Đầu năm nay có cái gì không thể tự học? Nhớlúc sơ khai, cái gì cũng do con người tự học mà thành đó thôi."Mục Viêm Minh nhìn hai người anh một câu em một câu, cuốicùng không thể nhịn được nữa đem đầu nhét vào giữa hai người, hỏi: "Hai ngườinói cái gì mà tự học vậy?! Ôi chao tôi hiểu rồi! Có phải là chuyện kia không?"Nhị thiếu lộ ra nụ cười hèn mọn, "Hắc hắc hắc, anh hai, chuyện này chỉ cần anhtự giác là được rồi, không cần để chị dâu cũng học ~ Anh ấy chỉ cần nằm hưởngthụ là được rồi! Ha ha ha, a! ! !"Lâm U một cước đạp Mục Viêm Minh nằm trên đất. Ánh mắt nhẹnhàng liếc Mục đại thiếu nói: "Tôi cảm thấy em trai anh thời gian tới có khảnăng không tìm được vợ, chỉ có thể tìm được một ông chồng siêu S thôi. Anhthấy sao?"Mục đại thiếu: ". . ." Này không tốt lắm đâu?! Đừng quanbáo tư thù a!Chương 101: Con học gì thếSau khi trở về từ quán bar, Lâm U triệu hoán một con báolông vàng suốt đêm chạy về nhà tổ Mục gia.Tiếp đó, dưới vẻ mặt không bằng lòng của Mục Viêm Khiếu, cưỡicon báo về Tần Lĩnh. Mục đại thiếu vốn nghĩ tốc độ của con báo thế nào cũng phảichạy một ngày một đêm, kết quả Lâm U tiểu gia lại quăng cho đại thiếu một câu:"Trưa mai là có thể trở về rồi, đến lúc đó anh đang ở nhà tổ bên này hay sao?"Mục đại thiếu nghe thấy lời này xong lòng vui mừng Lâm Lâmnhà mình không cần đi thời gian dài như vậy, nói thẳng: "Anh mua hai căn nhàbên cạnh cửa hàng của em ở phố phong cách Hán rồi, phía sau tiểu viện biệt thựcũng mua lại, anh ở đó chờ em đi."Lâm U nghe vậy nở nụ cười, chủ nhân mắt mù nhà mình quảnhiên hành động rất nhanh, tức thì nhướng mày: "Viện của tôi phải viết tên củachính tôi."Mục Viêm Khiếu nỗ lực giữ nguyên nét mặt nghiêm túc gật đầu:"Đương nhiên là của em rồi, của anh vẫn là của em, không cần lo lắng, đi nhanhvề nhanh nha!"Lâm U lúc này mới cười hắc hắc hai tiếng, thế mới nhìnkhông ra một chút cao ngạo lạnh lùng nào, trái lại còn vênh váo vô cùng.Mãi đến khi Lâm U đi rồi, không nói không cười xoay ngườiliếc mắt nhìn bụi cây bên cạnh một cái, âm trầm mở miệng: "Định tối nay ngủluôn ở đây đúng không? Anh sẽ kêu quản gia đóng cửa cho em."Mục Viêm Minh nghe thấy anh hai nhà mình nói vậy nháy mắt từtrong bụi cỏ nhảy ra ngoài, trên mặt lộ ra bộ dáng tươi cười hì hì lấy lòng:"Chuyện đó, em rốt cuộc đã thấy chị dâu anh ấy lợi hại bao nhiêu rồi, thì raanh ấy ngay cả kim báo cũng có thể gọi ra được! Ôi chao thật sự lợi hại quá đi!Em sau này dù không nghe lời anh hai cũng nhất định phải nghe lời chị dâu nói!"Mục Viêm Khiếu hoàn toàn không bị mấy câu nói của em traimình cảm động, vẫn một bộ mặt lạnh băng, cho Mục Viêm Minh một cái khịt mũi chếnhạo.Mục Viêm Minh: ". . ." Cứu mạng, anh hai là ma vương, chịdâu là yêu quái, bảo hắn sau này lăn lộn thế nào đây?!Nhưng cũng may ngày thứ hai Mục Viêm Khiếu đã đóng gói đồ đạcmang theo đoàn vệ sĩ Mục gia rời đi đến phố phong cách Hán. Tuy rằng trước khiđi Mục Viêm Khiếu đã bàn giao cho Mục Viêm Minh nhiều nhiệm vụ khó hoàn thành,nhưng Mục nhị thiếu nghĩ, chỉ cần là anh hai không ở bên cạnh nhìn hắn, vậy thìkiểu gì cũng được hết!Bên kia Lâm U cưỡi kim báo chỉ dùng mười lăm phút thì đếnnhà, vốn cậu nghĩ là lén lén lút lút đi tàng thư khố tìm mấy quyển công pháp rồiđi. Kết quả thời gian bất lợi, bị ông cố, ông nội, bác cả vừa vặn bắt được.Lâm U nhìn cha mẹ nhà mình đang nhanh chóng chạy về phíanày, miệng giật giật, cảm thấy mình có thể phải đối mặt với tam đường hội thẩmmột phen."Hừ! Đã biết thằng nhóc mày không muốn tu luyện đàng hoàng!! !" Lâm cha chạy tới động một cái đã vỗ lên đầu đứa con nhà mình một tát thậtđộc. "Muốn trộm mấy cuốn sách bỏ chạy? Cửa nhỏ cũng không có! Ông nói cho màybiết, từ hôm nay trở đi mày phải ở trong nhà bế quan tu luyện, mãi đến khi luyệnra cương lôi tầng thứ nhất mới thôi!"Lâm U mặt không thay đổi giật khóe miệng, đối diện ngườinhà mình, cậu luôn luôn không có cách nào thả lỏng và đanh đá như khi ở cùng chủnhân mắt mù. Tuy nhiên, mặt than đôi khi cũng có thể giải quyết tất cả. "Conkhông học giống cha đâu."Lâm Huyền Địa nghe vậy sửng sốt một hồi, sau đó tức giận đếntóc cũng dựng cả dậy: "Mày nói gì?! Cái thằng làm con như mày không học thuậtpháp giống như cha mày, lẽ nào muốn học mẹ mày sao!"Lâm U còn chưa kịp nói, mẹ Lâm Hoa Ngọc đã thẳng tay rútsong kiếm của mình ra, khoa tay múa chân vài cái với chồng mình, cười nhạt vàitiếng: "Tiểu Lâm Tử dù theo tôi học đi nữa, thì thế nào?"Lâm Huyền Địa nghẹn họng, mí mắt giật dữ dội, cuối cùng mặtđưa đám nói: "Đúng vậy học em cũng không có gì không tốt. Anh đều đánh không lạiem đó thôi." Không đáng mặt chồng mà!Ai ngờ Lâm U mặt than ở bên cạnh xem diễn tuồng xong, nhưtrước mặt lạnh cự tuyệt: "Con nói rõ, con cũng không học song kiếm."Mẹ Lâm thẳng tay đâm xuyên qua cây cột lớn ở tàng thư các.Nhưng lúc này Lâm Huyền Thiên bác cả Lâm gia lại cười rấtvui vẻ, gật đầu nói: "Bác đã nói tính tình Tiểu Lâm Tử tương đối lãnh đạm,không thích mấy chuyện đánh đánh giết giết kia đâu, vẫn là học bói toán với báccả thì tốt hơn. Vậy thì không ra khỏi phòng cũng có thể biết chuyện thiên hạ,giống như bác tùy tiện bói một chút, là biết ngay khuya hôm nay con muốn tới trộmsách rồi."Lâm U nghe vậy đen mặt nhìn bác cả nhà mình, chả trách cậuhành động bất lợi, thì ra đều vì vị này dày vò. Thế là kiên định lắc đầu: "Concũng không phải thần côn, con mới không học bói toán đâu."Nụ cười của bác cả Lâm gia nứt ra. Ai là thần côn?! Đầu nămnay dám ở trước mặt ông nói thần côn, không chết cũng tàn phế có được không!Thế là tránh tới tránh lui, chỉ còn lại ông nộivà ông cố Lâm gia.kittyd3nxi96.wordpress.comÔng nội Lâm gia tính tình tương đối ôn hòa, lúc này cũngkhông tranh giành với cha mình, thế nhưng đừng tưởng rằng ông sẽ thành thật,trước khi ông cố Lâm mở miệng, ông nội Lâm trực tiếp hỏi một câu: "Này Tiểu LâmTử à! Con và ông nội nói chuyện một chút, con rốt cuộc muốn học cái gì? Khôngquan tâm con muốn học cái gì, chỉ cần là thứ trong ám giới có, ông nội và ông cốcủa con đều có thể chuẩn bị đủ!"Lâm U chờ mấy lời này đã nửa ngày, rất sợ Lâm lão thái giabắt cậu theo học kiếm thuật Thái Ất, trực tiếp đến một câu: "Học hai cái đi! Mộtcái là luyện đan, một cái ừm, tạp nham một chút, có ý tứ là được."Lời này vừa ra, mọi người Lâm gia đang nghe đồngloạt giật giật khóe miệng. Cái chuyện luyện đan kia tuy rằng không phải thứ nhàhọ Lâm am hiểu, nhưng tốt xấu gì cũng coi là chính đạo, nhưng cái còn lại làsao chứ? Tạp nham một chút, có ý tứ?! Đạo thuật từ lúc nào có ý tứ?! Muốn họcthứ vừa có ý tứ lại tạp nham, con dứt khoát đi học xiếc được rồi! ! !kittyd3nxi96.wordpress.comNgười nhà họ Lâm nhất tề dùng ánh mắt chỉ trích Lâm U.
Bất quá Lâm U tiểu gia bất vi sở động, nhất định không học những thứ khác!Rốt cuộc giằng co hơn nửa giờ, có lẽ Lâm lão thái gia thấyLâm U không có bộ dạng muốn đổi chủ ý, kéo ra khóe miệng, vẫn gật đầu."Quên đi, con đã muốn học cái kia, liền đi vào tìm một quyểnmình cảm thấy hứng thú đi. Năm đó ông cũng đồng ý Tiểu Huyền Tử học Thiên Nhấtkiếm thuật, nhưng cuối cùng thế sự vô thường, bây giờ lại trở thành Lục Ma kiếm.Tóm lại mỗi người có duyên pháp của mỗi người, bằng lòng học so với trái lươngtâm cậy mạnh thì tốt hơn nhiều. Tương lai cũng có thể bớt chút ma chướng."Lâm cha Lâm mẹ nguyên bản còn có chút không vừa ý lại ngheLâm lão thái gia nói thế, lòng cũng hồi hộp. Ngẫm lại đứa con nhà mình từ khisinh ra đến bây giờ hơn hai mươi năm ở trong ám giới cự tuyệt không tu tập thuậtpháp, tính tình bướng bỉnh vô cùng, dù có là Ngọc Linh thể trăm năm khó gặp,cũng không thể khẳng định tương lai sẽ ra sao mà. Nghĩ như vậy, hãy để cho nótu tập thuật pháp mình muốn tu tập nhất. Thuận thế mà làm chung quy không cósai.Vì vậy giằng co nửa ngày, từ chuyện ban đầu Lâm U định lénlút trộm ra mấy quyển sách tu luyện đã chọn, trở thành trước mặt người lớn đitheo quang minh chính đại tìm mấy cuốn sách. Chỉ thế thôi.Đẩy hai cánh cửa ngọc thạch tàng thư các ra, Lâm U nhìn mộtphòng ngọc giản bay tới bay lui im lặng không nói gì. Cậu đây là lần đầubước vào tàng thư các Lâm gia, cảnh tượng trước mắt dù không vượt qua tưởng tượngcủa cậu, cũng loạn xạ khiến cậu bất ngờ."Không có người đến sửa sang một chút cho mấy. . . bảo bốinày sao?" Lâm U nhịn không được mở miệng hỏi, kết quả cha của cậu ôi một tiếng:"Mấy thứ này đều có linh khí riêng của nó, phẩm chất gần giống không cái nào phụccái nào, mày bảo tụi nó xếp chồng lên ngay ngắn? Toàn bộ không nhảy dựng lên đậpmặt của mày mới là lạ đó!"Lâm U liếc mắt khinh bỉ, nhìn đám ngọc giản bay loạn, cuốicùng chuyển chân đi vào một chỗ tận sâu bên trong nhìn thế nào cũng giống mộtgiá sách cổ. Đám ngọc giản cùng ngân diện tử thư bên kia thành thật chiếm địabàn cho mình, tuy rằng cũng hơi hơi tỏa ra quang mang, nhưng làm sao cũng giốngnhư sắp chết.Có thể Lâm U tiểu gia cảm thấy rằng, càng là công pháp nhưvậy, phỏng chừng càng không có chút tai hại nào. Không sôi nổi sao, chậm rãidùng dần là được, không cầu cái khác.Nhưng mà nhìn Lâm U chọn như vậy, so với sắc mặt mang chúttiếc nuối của cha mẹ và bác cả Lâm U, ông nội Lâm lại run rẩy kéo tay áo ông cốLâm, trực tiếp dùng thần thức truyền âm.【Cha à! TiểuLâm Tử đi tới bên đó rồi kìa! 】【Gấp cái rắm,tử thư nhiều như vậy, làm sao Tiểu Lâm Tử vừa nhìn đã thích quyển kia! 】【Thế nhưngcha à! Lòng con sợ lắm. 】【. . . Sợ nữacũng vô dụng, dù nó lấy được, đó cũng là mệnh. Hơn nữa, công pháp đó thuộc loạitrâu bò nha, Tiểu Lâm Tử nếu như luyện thành, thành tiên nói ra cũng không phảilà việc khó. 】【Nhưng cho đếnnay không phải viết có một người luyện thành thôi sao? Mấy người khác có ngườinói đều chết cả rồi. 】【Ngu xuẩn!Con không nói cha không nói, Tiểu Lâm Tử làm sao biết! 】Lúc ông nội Lâm và ông cố Lâm dùng thần thức một hỏi mộtđáp được một hồi, Lâm U đã cầm một tập ngọc giản màu ngà cùng một quyển « Vạnlinh sinh nguyên lục » khác quay lại.Lâm cha một tay đoạt cái ngọc giản cùng cuốn sách màu vànglật qua lật lại nhìn nhiều lần, xác định hai cái đều là công pháp thượng phẩmxong, mới coi như thỏa mãn gật đầu.Bác cả Lâm tiện tay tính toán một quẻ, cho ra kết luận 'Thượngcát', cũng hài lòng gật đầu.Chờ đến khi Lâm U cùng cha mẹ còn cả bác cả đồng loạt quayđầu nhìn ông cố và ông nội, thì thấy vẻ mặt từ trước đến nay luôn ôn hòa củaông nội chẳng hiểu sao lại có vẻ xoắn xuýt, nhưng xoắn xuýt này chỉ chợt lóe rồibiến mất, ông nội Lâm vỗ vỗ vai đứa cháu vàng của mình, "Hai cái này đều làcông pháp thượng phẩm, con phải tu cho thật tốt đó. Có thắc mắc gì cứ tới đây hỏiông hoặc ông cố, chí ít một số vấn đề giai đoạn đầu vẫn có thể chỉ điểm chocon. Nhưng con đường tu chân vốn dĩ không có cách gì chắc chắn hết có lẽ phảixem ngộ tính và tâm tính của con thế nào thôi. Nhớ kỹ bằng lòng mà làm không thểcưỡng cầu."Lâm U nghiêm túc gật đầu: "Ông nội, ông yên tâm đi.""Ông cố, ông thấy sao?"Lâm lão thái gia trái lại thần sắc vẫn như thường, nở nụ cườinói: "Ông đương nhiên cho rằng Tiểu Lâm Tử của ông có thể thuận buồm xuôi gió,cuối cùng tu thành đắc đạo."Lâm U nghe vậy nở nụ cười, vươn tay trực tiếp nhét ngọc giảnvà kim thư vào tay áo, hành đại lễ với ông cố, đoan chính vô cùng phong lưu lạitự tin: "Nhất định không phụ kỳ vọng của trưởng bối."Thấy Lâm U như vậy, Lâm lão thái gia rốt cục cười ha ha haitiếng, Lâm gia gia cũng nở nụ cười. Dù nói thế nào đi nữa, đây là con đường màcon cháu họ chọn, họ chỉ cần tín nhiệm, ủng hộ, ngồi xem kết quả là được.Lâm U ở lại Lâm gia nghỉ ngơi một đêm, buổi sáng ngày thứhai vốn định đi núi Thái Bạch thăm hỏi chưởng môn Thái Bạch, kết quả người tasáng sớm đã kêu nhị đồ đệ đóng gói một bao đồ đưa đến.Lâm U còn chưa kịp hỏi trong bao kia có cái gì, vị nhị đồ đệchưởng môn Thái Bạch này, cũng chính là nhị sư huynh của Mục Viêm Khiếu đã tươicười hớn hở nói: "Đây là mấy thứ sư phụ ông ấy chuẩn bị hết một đêm, để thờigian tiểu sư đệ tự học cần đến. Bên trong có một miếng ngọc truyền âm, nếu nhưtiểu sư đệ có gì đặc biệt không hiểu thì dùng cái đó hỏi là được. Sư phụ ổngcòn nói, sư phụ nhận vào cửa, tu hành phải xem mỗi người, tiểu sư đệ vốn là huyếtmạch linh thú, sau kim đan là có thể tiếp thu truyền thừa huyết mạch, nên trướcđó chỉ cần tự học là tốt rồi, chỉ là phải lựa chọn một thuật pháp tu luyệnthích hợp với hỏa hệ, những điều khác không có gì đáng nói!"Nhìn thân ảnh vị nhị sư huynh kia tiêu tiêu sái sái đến lạihùng hùng hổ hổ đi, Lâm U kéo ra khóe miệng, cảm thấy phương pháp dạy đồ đệ củaông lão Thái Bạch, so với cậu còn tùy tiện hơn! Thẳng tay ném cho công pháp chorồi xong luôn!"Quá giảo hoạt."Lâm U căm giận, lúc đầu tranh giành lợi hại thế còn tưởng sẽphụ trách nhiều lắm chứ! Còn đám đồ đệ Lâm gia bên cạnh mắt thấy toàn bộ sự việc,ngẩng đầu nhìn trời các loại, kỳ thực là, lúc nhà họ Lâm dạy đồ đệ, phần lớncũng đều như vậy. . . một dạng giảo hoạt lười biếng làm tới.Chương 102: Ra tay quá nhanhBởi vì nhị đồ đệ của ông lão Thái Bạch đưa đến một bao lớnngọc giản liên quan đến tu luyện, Lâm U vốn còn định đi núi Thái Bạch một chuyếncũng tỉnh lược luôn.Ở nhà ăn một bữa thịt chim muông thú rừng dân dã cũngkhông tệ xong, Lâm U tiểu gia đóng gói một bao tải đầy thổ sản, rồi trở về hangổ của mình tại thành phố A.Kỳ thực dưới tình huống bình thường người nhà họ Lâm vô luậnthế nào cũng không đồng ý để cục cưng nhà mình mang theo đồ đạc cho cái tên MụcViêm Khiếu mà hễ là giống đực từ trên xuống dưới trong nhà không ai nhìn vừa mắtkia, nhưng mà khiến cả nhà họ Lâm vui vẻ là, đêm qua Lâm U khó khăn lắm mớitu tập một chút cơ bản « Vạn linh sinh nguyên lục » , sáng hôm nay lúc thức dậy,Lâm lão thái gia liền phát hiện cháu chắt nhà mình đã là tầng một luyện khí.Phát hiện này khiến người nhà họ Lâm vui mừng mặt mày rạngrỡ, tuy nói mấy người có thiên phú ở Lâm gia chỉ đọc một lần khẩu quyết tĩnh tọamột canh giờ là có thể lên tới tầng một luyện khí, nhưng ít người có thiên phúlắm đó! Đếm tới đếm lui cũng chỉ có ba, Lâm U lớn như vậy chưa từng chính thứctu hành lần nào, vậy mà vừa ngủ một giấc tỉnh lại đã là luyện khí tầng một,không nói chuyện khác, chí ít ông nội Lâm và ông cố Lâm trong lòng đều an ổnkhông ít — còn tưởng rằng Tiểu Lâm Tử chọn ra cái công pháp kia sẽ không tốt chứ,bây giờ nhìn lại, nói không chừng còn hợp ngoài ý muốn nữa là?Vì vậy tập thể nhà họ Lâm vui vẻ, cam chịu để Lâm tiểu giađóng gói một đống lớn đặc sản miền núi món ăn thôn quê trở lại làm việc phá sản.Đương nhiên, toàn thể người nhà họ Lâm không để mắt đến chuyện ba ngày mùng một,mười lăm và ba mươi mỗi tháng, dưới trấn ở chân núi sẽ có người nhà họ Mục đếntặng mấy thứ đồ, tuy nói có nhiều thứ họ không xài được, nhưng phần tâm ý này,người nhà họ Lâm. . . Ừm, quyết định nếu như một năm tới đều như vậy, bọn họ cóthể miễn cưỡng cho Tiểu Lâm Tử nhà mình cưới người con dâu nam đó về.Nhưng mà, đối với chuyện này, chị họ lớn của Lâm U trực tiếpliếc mắt khinh bỉ: "Ai cưới ai còn chưa biết đâu! Trước đây Mục Viêm Khiếu là mộtngười thường,lúc ở trên địa bàn chúng ta ăn mệt nhiều là phải, còn bây giờ ngườita có thêm huyết mạch hậu duệ thần thú, tu luyện tiến triển cực nhanh, không chừngđến lúc đó Tiểu Lâm Tử còn cần hắn trấn cuộc, hắn làm sao gả đây?""Vậy chị nói làm sao bây giờ?" Hai người anh họ của Lâm Ucùng mở miệng hỏi."Xía, không phải chỉ là một nghi thức thôi sao? Trực tiếp gặpmặt ông cố, ông nội và chú hai thím hai là được, tiếp đó công bố ra ngoài họ kếtlàm đạo lữ, chẳng phân biệt cưới gả không phải được rồi sao? Về phía người thườngbên kia, quan hệ gì đến chúng ta?"Chị họ Lâm U nói lời này trái lại được không ít người tánthành, trong đó bao gồm cả ông cố cùng ông nội của Lâm U, thậm chí mẹ Lâm HoaNgọc nghĩ sâu tính kỹ một phen cũng gật đầu. Dù sao đều là đàn ông con trai, cuộcsống mai sau đôi bên cùng giúp đỡ nhau mà sống, cứng nhắc bàn gả hay cưới cũngkhông có ý nghĩa gì.Chẳng qua Lâm cha lại cười gằn huơ huơ đại hoàn đao củaông, dùng một giọng nói vô cùng giận dữ nghiến răng nghiến lợi nói: "Thằng nhóckia nghĩ cũng đừng nghĩ! Trừ phi là gả bằng không ông đây tuyệt đối không chấpnhận nó! ! !"Tập thể nhà họ Lâm lặng yên, nghĩ thầm mỗi lần đưa đồ tớiông đều vui mừng lắm mà, kết quả bây giờ phản đối ông cũng là người kiên địnhnhất, Mục đại thiếu không phải chỉ cướp người ông muốn giết trước mặt ông một lầnthôi sao? Còn mang thù đến tận bây giờ lận à?Song, kỳ thực nói trắng ra là, đàn ông nhà họ Lâm vẫn có thểlý giải phần nào tâm tình của Lâm Huyền Địa — tuy nói dù gả hay cưới đi nữa, bấtkể là so phương diện nào cũng thấy, Tiểu Lâm Tử nhà bọn họ. . . giống như cáingười nằm dưới. Chậc, loại tâm trạng gả con gái này, thật sự là hận không thểkéo con rể hung hăng đánh một trận mới phải.Đàn ông nhà họ Lâm: May là mình không có con gái/ con gáinhư đàn ông/ con trai không tìm về một người đàn ông so với nó còn cường tránghơn.Mặc kệ Lâm gia bên này nghĩ và xoắn xuýt như thế nào, Lâm Udùng một viên thú nguyên đan làm thù lao, lần thứ hai để kim báo ẩn mình trongrừng cây nhỏ đưa cậu trở về thành phố A. Dù sao cũng là ban ngày, cậu không thểgiống như buổi tối mà bay tới bay lui.Từ trong rừng cây nhỏ đi ra gọi một chiếc xe ba bánh chạy bằngđiện đi về căn nhà tiệm thuốc Lâm thị ở phố phong cách Hán nay đã chuyển sangtên cậu, tâm trạng Lâm tiểu gia tương đối tốt.Nhưng mà đợi đến khi Lâm U ngồi xe ba bánh về đến hiệu thuốcnhà cậu, lại phát hiện cửa hàng này nhìn thế nào cũng không giống cái tiệm banđầu của mình. Lúc này mới qua một ngày một đêm, rốt cuộc là chỗ nào không đúngchứ?Lâm U nhíu mày nhìn, hết nửa ngày mới vỗ mạnh tay một cái,không phải cửa hàng cửa cậu sai. Mà là hai bên trái phải của cửa hàng khôngđúng! Ban đầu chỗ bên cạnh một người bán Hán phục, một người bán trang sứcbạc, cùng cửa hàng của cậu coi như cũng cân xứng, ngay cả lúc chủ nhân hai cănphòng cho thuê này thấy sinh ý nhà mình quá tốt sẽ đỏ mắt, tới cửa nói cậu nấuthuốc bốc khói, tỏa mùi gì gì đó, làm Lâm U chịu không nổi trợn mắt khinh thường.Cậu nấu thuốc không có bốc mùi được chứ?Tuy nói vì vậy mà Lâm U tiểu gia sẽ thường thường nghĩtrong lòng, nếu một ngày kia bọn họ có thể biến mất thì tốt rồi, nhưng bây giờkhi hai căn phòng cho thuê bên cạnh thật sự biến mất, cậu vẫn có chút thích ứngkhông kịp.À, nên mừng vì tiệm mới bên cạnh cửa hàng một cái là quántrà bổ dưỡng một cái là tiệm dược thiện sao? Hình như đều có liên hệ tốt với tiệmcủa cậu thì phải.Lâm U đang nghĩ vậy, bỗng thấy Mục Ngũ mang khuôn mặt rắn rỏitừ tiệm dược thiện đi ra, trong tay còn cầm một phần thức ăn mang về được đónggói lại, giật giật khóe miệng lại chẳng mở lời, tiếp đó lại nhìn thoáng qua MụcTam một bộ dạng đại gia cầm một bình trà bạch ngọc nhỏ, rạng rỡ từ trong quántrà bổ dưỡng bước ra.Lâm U: Hàng xóm của mình tất cả đều là chủ nhân ngu xuẩnnào đó. Loại cảm giác không nói nên lời lại vui vẻ này là sao đây?Lâm U đương yên lặng không nói gì, Mục Ngũ và Mục Tam từ tiệmcơm và quán trà đi ra mắt sắc đã thấy được cậu. Lập tức trà không uống, cơmmang về trong tay chẳng ăn, hai người đồng loạt chạy đến trước mặt Lâm U, mộtcâu không nói đã bắt đầu đoạt bao lớn trong tay Lâm U. Làm như đang đoạt là mộtbao vàng vậy.Tùy ý hai người đem bao trong tay cậu vác lên, Lâm U hỏi mộtcâu: "Hai phòng thuê bên cạnh đều là Mục Viêm Khiếu mua lại?"Mục Tam cuối cùng vì vấn đề vũ lực không tranh với Mục Ngũ,nghe Lâm U mở miệng hỏi câu đó, dùng tốc độc nhanh nhất gật đầu nói: "Đúng vậyđó, đúng vậy đó, ông chủ tra xét một chút cảm thấy nhân phẩm của chủ hai cửahàng trước kia không tốt, vì muốn cho tiểu Lục cậu có một hoàn cảnh làm việc tốtđẹp, ông chủ đã mua hai cửa hàng tiếp đó cho đổi thành quán trà và tiệm dượcthiện."Lâm U khụ một cái: "Tốc độ nhanh quá nha.""Phải vậy chứ! Đây là ông chủ ngày đầu tiên tới nơi này đãhạ lệnh. Nửa tháng đã lắp đặt hoàn tất các thiết bị còn buôn bán nữa, Mụcgia của chúng ta quả nhiên hiệu suất rất cao!"Không để ý tới Mục Tam tự biên tự diễn, Lâm U rất nhanh đãđi vào cửa hàng của mình, bài biện phòng khách trong cửa hàng hầu như không cóbiến động, chính là trong góc phòng nhiều hơn một cái bàn làm việc xa hoa khônglớn không nhỏ. Nội thất cũng không có nhiều biến hóa, giường đơn của mình đã biếnthành giường hai người.Nhìn biến hóa như thế Lâm U có chút không biết nói gì, ngườinọ quá tự giác đã tiến dần từng bước. Hơn nữa còn vào đây như lẽ đương nhiên, tỉmỉ, chu đáo, chặt chẽ."Lâm Lâm? Em đã về rồi?" Lâm U đang nghĩ ngợi Mục Viêm Khiếuđã từ cửa sau đi vào phòng. Trong tay còn cầm một cặp ly tình nhân giống nhaunhư đúc."Anh thật lợi hại." Lâm U nhìn ly tình nhân kia, cuối cùngnghẹn ra một câu đó. Thần sắc trên mặt Mục Viêm Khiếu không thay đổi, "Cũngbình thường thôi. Em trở về không gặp chuyện gì chứ?" Đối với Mục đại thiếu mànói, nhà họ Lâm ở Tần Lĩnh tính nguy hiểm đã lên tới cấp song S.Lâm U tiếp nhận cái ly kia rồi một ly nước nữa, xía một tiếng:"Đó là nhà của tôi, tôi có thể gặp chuyện gì chứ? Chuyện công pháp tôi đã bắt đầutiến hành tu tập rồi, của anh thì ở trong cái bọc nhỏ được gói trong bọc lớn ởkia kìa, Thái Bạch lão đầu đặc biệt không chịu trách nhiệm, cho dù nóingay lúc đầu chúng ta định sẽ tự học, nhưng không ngờ ông ta lại ném cho anhcái bao kia, cũng thật sự quá có lệ rồi."Mục Viêm Khiếu nghe ra sự bất mãn trong giọng nói của LâmU, khóe miệng khẽ nhướng lên, Lâm Lâm đây là đang bênh vực cho hắn ư, "Khôngsao đâu mà, tự mình học cũng có thể học giỏi. Cùng lắm thì tốn nhiều thời gianhơn, dù sao anh cũng không trông cậy có thể hủy thiên diệt địa."Lâm U nói lầm bầm hai tiếng, ngồi trên sô pha quay qua nóivới Mục Ngũ, Mục Tam đang bới cái bọc ra: "Các anh nhìn xem trong bọc nhỏ cócái gì? Trình lên cho ông chủ các anh. Chậc chậc, Thái Bạch lão đầu nói saocũng phải cho anh mấy pháp bảo hộ thân, tốt xấu gì cũng là sư phụ mà. Hi vọnglà đồ tốt."Mục Viêm Khiếu nghe vậy đi tới bên cạnh cái bao lớn nhìn mộtcái, cái bao nhỏ màu trắng tinh xảo không biết làm từ vải gì giữa một đống đặcsản miền núi trông bắt mắt vô cùng, Mục Tam và Mục Ngũ đã sớm lấy được cái bọckia, nhưng kì lạ là hai người bọn họ làm sao cũng không mở rộng miệng bao ra đượcmột tí kẽ hở nào."Được rồi, hai người các anh đem mấy đặc sản này đặt bên tiệmdược thiện đi, để buổi tối cho họ làm ít món dân dã bưng qua. Thuận tiện chờ bọnMục Nhất làm xong việc trở về là có thể ăn, không gọi các anh thì đừng có quađây."Mục Tam, Mục Ngũ nhìn một bọn to đầy món dân dã rất cao hứng,hì hục hì hục vác bao đi, tiếp đó Mục Viêm Khiếu mới cầm cái bọc trắng nhỏ đặtmông ngồi cạnh Lâm U, cùng Lâm tiểu gia đang dùng ánh mắt xem xét nhìn sang bênnày xem xem sự phụ tùy nghi cho hắn bảo bối gì."Là anh cho tôi xem, tôi mới không phải muốn xem lắm đâu ~"Lúc chỉ còn hai người cậu và Mục Viêm Khiếu, tiểu gia luôn luôn cao lãnh khôngnổi.Mục Viêm Khiếu sủng nịch cười cười, "Ừ, là anh cần em giúpanh giám định một chút, đương nhiên là anh mời xem rồi."Kết quả bao nhỏ mở ra, Mục Viêm Khiếu thật đúng là phải cầnLâm U giảng giải một chút về mấy đồ vật bên trong.Trong cái bọc nọ chỉ có bốn thứ. Hai cái ngọc giản, một cáigương đồng đen tuyền nhìn không ra hình dạng ban đầu, còn có một cái quạt lôngvũ màu lửa hồng.Mục Viêm Khiếu hung hăng co giật khóe miệng, đây là gây cườisao?! Cái mặt băng sơn của hắn sắp không kiềm được! ! ! Gương đồng, quạt lôngvũ màu đỏ! Đây là cho hắn để tặng con gái nhà ai chứ?!Lâm U nhìn khóe miệng Mục Viêm Khiếu co quắp đến co rút đi,ánh mắt xoắn xuýt, không nhịn được té cười vào lòng Mục Viêm Khiếu. Môt bên cườimột bên nỗ lực nói: "Anh đừng có để ý! Kỳ thực Thái Bạch lão đầu cũng không tệlắm! Hai cái ngọc giản này vừa nhìn là biết công pháp thượng đẳng, một cho anhtu linh lực, một cho anh luyện thể, rốt cuộc hai phương diện anh có thiên phú đềuđoán được. Về phần gương đồng và quạt lông, khụ khụ! Tin tôi đi, hai thứ này ởbên kia của chúng tôi thật không phải vật nữ tu dùng đâu! Hai thứ này thật sựlà đồ tốt!"Mục Viêm Khiếu nhìn Lâm U cười nghiêng đến ngã đi, một tayđè vai của cậu cúi đầu hôn tới, môi răng đụng nhau trong nháy mắt, hai người đềurung động. Lâm U cũng trực tiếp cứng người mãi không nhúc nhích.Sau đó Mục Viêm Khiếu chậm rãi ngẩng đầu, mỉm cười nói vớikhuôn mặt đỏ hồng của Lâm U tiểu gia: "Ừ, anh cũng hiểu là đồ tốt."Lâm U: ". . ." Quên đi, mình không so đo với người ta! Đểanh ta thấy cắn mình một cái lại không được cắn trả mà ghen tị."Gương đồng để phòng thân, anh phải mang theo bên người. Quạtlông chỉ dùng để công kích, anh nghĩ một người đàn ông cao to khỏe mạnh cầm quạtlông vũ màu đỏ không đẹp, để ở nhà cũng không sao dù gì cũng không còn người cóthể cho anh công kích. . .À, nhưng mà đây là quạt hỏa chúc, anh dùng sẽ có uy lựcrất tốt. Nếu có chuyện gì cảm thấy không an toàn, mang theo nó có chỗ cầndùng.""Tỷ như tụ hội tháng sau ở Chu gia kia?"Lâm U gật đầu: "Đúng. Hôm đó mấy thứ này đem theo hết đi.Hơn nữa trước lúc đó, chúng ra còn phải tạo nền móng thật tốt nữa."Chương 103: Trẻ trâu đừng nháoMấy ngày gần đây, Mục Viêm Khiếu và Lâm U không có chuyệngì làm ở trong hang ổ chỗ cửa hàng nghiên cứu một chút pháp quyết tu hành, vả lạithường thường còn thử nghiệm một hai lần.Dựa theo nhận xét của đại đa số, tu đạo là một chuyện cầnkhá chăm chỉ, nghiêm túc mà còn khó hết sức. Nếu không có một sư phụ chăm chỉphụ trách dạy ở ngay bên cạnh, rất có thể tẩu hỏa nhập ma hoặc là cái gì cũngkhông học được.Nhưng trên thực tế, một ngày nào đó thật sự tu tiên đạo thuật,bạn sẽ phát hiện, kỳ thực thứ này hoàn toàn có thể tự học, chỉ cần bạn có một tấmngọc giản công pháp thích hợp với mình, ngọc giản này có thể ghi rõ hết nhữnggì bạn phải làm ra, dù là người vụng về ngu ngốc đi nữa, làm theo từng bước quathời gian dài cũng có thể tu tập ra một ra hai.Đương nhiên, sư phụ chỉ điểm vẫn phải có, dù gì trong quátrình tu tập luôn luôn có vấn đề không thể lý giải, khi đó, có người để chỉ điểmsai lầm, đấy là điều tốt nhất. Nhưng mà, không có sư phụ chỉ điểm đi nữa, luyệnthời gian dài, cuối cùng cũng có ngày tỉnh ngộ thôi.Mấy lời này là Lâm U tiểu gia từ ngày tự học đầu tiên đãnói với chủ nhân ngu xuẩn nhà mình.Nguyên nhân là do Mục Viêm Khiếu vậy mà nghĩ chuyện cậu muốnvừa chỉnh lí hiệu thuốc bắc, một bên tu tập thuật pháp cảm thấy không thể hiểuđược, trong suy nghĩ của đại thiếu, không bế quan tu tập thì khẳng định không họcđược cái gì hết. Vì thế đối mặt với cái tư tưởng sai lầm này của hắn, Lâm U tiểugia làm ra tổng kết kể trên.Cuối cùng vẫn không quên lấy ví dụ về một người ở ngay bêncạnh: "Tiểu thúc nhà tôi nhìn lợi hại không! Kỳ thực tôi lén nói anh nghe chuyệnnày, cái chú đó lúc tu luyện chính là đang ngủ đó! Đừng có thấy phần lớn thờigian chú ấy nhắm mắt xung quanh đầy linh khí, nhưng thực tế thì thời gian chú ấytu luyện cũng chỉ có mấy giờ lúc tỉnh ngủ thôi! Chuyện này ông cố tôi cũngkhông biết, chính tôi lén quan sát nhiều đêm mới nhìn ra chân tướng đó!"Mục Viêm Khiếu nghe vậy co rút khóe miệng, có người nói vịtiểu thúc Lâm gia kia hiện nay là người lợi hại nhất? Lén ngủ gì gì đó, thật sựthấy không ổn rồi nha. . ."A, nhưng anh cũng đừng cho là tiểu thúc của tôi chỉ biếtlười biếng. Kiếm thuật của chú ấy chính là mỗi ngày múa kiếm mấy nghìn lần thậmchí hơn vạn lần mà luyện thành, có người nói mỗi lần tiểu thúc luyện kiếm, mấytrăm mét xung quanh đài luyện kiếm của chú ấy không có vật sống nào dám tới gần."Mục Viêm Khiếu gật đầu, như vậy nghe mới bình thường chứ.Nhưng mà, không thể không nói, Lâm U tiết lộ cho hắn mấy chuyện này, thật sựlàm cho hắn bớt đi không ít bất an và lo lắng với việc tu luyện. Dù nói thế nàođi nữa, tâm trạng trái lại bình thản không ít.Lâm U thấy thần sắc trên trán Mục Viêm Khiếu đã trở nên thảnnhiên lại sung sướng, nhướng khóe môi vỗ vỗ bả vai chủ nhân ngu xuẩn nhà mìnhnói: "Được rồi, kế tiếp chúng ta bắt đầu tu luyện đi! Anh tu của anh tôi tu củatôi, gặp vấn đề chúng ta cùng nhau thảo luận, không được nữa thì anh đi hỏiThái Bạch lão đầu, tôi đi hỏi bác cả ông nội của tôi, tóm lại, không cần lo lắng,tốt xấu gì tiểu gia cũng là nhà tu N đời.Mục Viêm Khiếu nghe vậy khuôn mặt than nhịn không được nhếchlên cao, "Không cần lo lắng, nói không chừng anh còn tu nhanh hơn cả em nữa thìsao?"Lâm U ha ha hai tiếng, "Ban ngày, anh đừng có nằm mơ nữa.Phải biết rằng tiểu gia là 'thiên tài' được mong đợi và chú ý nhiều lần, tôiđây nếu so ra không bằng anh, sau này mỗi ngày thấy anh tôi đều hô to chủnhân."Trong mắt Mục Viêm Khiếu chợt lóe tinh quang, lập lại một lần:"Em xác định?"Lâm U khoát tay, "Được rồi! Chờ anh thật sự nhanh bằng tôirồi nói sau! ! !"Vì vậy hơn mười ngày kế tiếp, trên một con đường ở khuphong cách Hán, cứ cách một hai ngày luôn luôn có hai ba chuyện kỳ quái phátsinh. Đầu tiên là xuất hiện chuyện lạ vào một lúc tối trời nào đó, tiệm thuốcLâm thị rõ ràng đã đóng cửa, không hề kinh doanh, trong cửa hàng mơ hồ hiện rabóng ba bốn người đang làm mấy động tác quỷ dị, giống như nhảy gọi thần vậy,làm người qua đường thấy rồi cũng chịu không nổi hét một tiếng bỏ chạy.Nếu chỉ có như vậy, thì cũng chẳng có gì. Suy cho cùng lỡnhư là chủ tiệm người ta ở trong tiệm mình nhảy múa tập thể dục thì sao, nóisao thì người ta cũng chỉ ở trên địa bàn của mình làm như vậy, không thể quảnchuyện người ta được. Thế nhưng, lúc ban tối có người nhìn thấy bên trong tiệmthuốc Lâm thị có người nhảy gọi thần xong, lúc hừng đông một hai giờ, tiệm thuốcLâm thị đã bị một luồng sáng đỏ như lửa bao phủ! Ánh sáng lúc đó tuyệt đối ửnghồng một góc trời, thế cho nên mọi người ở hơn mười cửa hàng xung quanh bị kinhđộng, tưởng đâu cháy rồi chứ? Nhưng đến khi bọn họ đi ra ngoài nhìn, lại chỉ thấytrước hiệu thuốc Lâm thị nhiều thêm hai cái lồng đèn đỏ to to.Lúc đó tất cả mấy người mở cửa ra dòm cảm thấy không xong —coi như là bọn họ cảm thấy thần kinh lại trì độn, cũng không thể nào đem ánh hồngcủa hai cái lồng đèn to biến thành hào quang như hỏa hoạn thật lớn chứ! Cơ mà mởcửa rồi họ xác thực không thấy được gì hết, như vậy thì hoặc là họ cảm thấy chắcmình nhìn sai, không thì chính là. . . Gặp, quỷ, a! ! !Mọi người suy nghĩ trong đầu nửa ngày, cuối cùng không có bấtkì kết luận gì, chẳng qua chỉ xem như bị kinh ngạc một trận. Chú ý thêm tiệmthuốc Lâm thị, chờ đến lúc nó phát sinh chuyện không tầm thường gì đó lập tứctìm lý do chạy trốn, chỉ là khiến người trên phố phong cách Hán còn cả mọi ngườiở khu biệt thự an dưỡng cao cấp cách đó không xa kinh hãi chính là, sự tìnhđúng thật sau hai ngày đã xảy ra, nhưng đây không phải là tiệm thuốc Lâm thị xảyra vấn đề, mà là một cửa hàng đao kiếm trên phố phong cách Hán xảy ra vấn đề!Đêm hôm đó, giống như bị trúng tà vậy, trong cái tiệm trứdanh 'Bảo kiếm Can Tương' trên đường truyền đến tiếng vang đinh đinh đang đang,lạch cạch leng keng, bởi vì khi đó mới hơn chín giờ, coi như là cửa hàng đóng rồicũng còn có hàng khác buôn bán, tiếng vang kia vừa truyền ra, nhất thời làm chongười dạo phố xung quanh cùng chủ mấy cửa tiệm đều không xong.Mẹ nó chứ! Cửa hàng sát vách không phải đóng cửa rồi sao?!Vì cái gì lại có âm thanh kỳ quái như vậy xuất hiện?! Mọi người đang nghĩ ngợirốt cuộc thì chuyện gì xảy ra chứ? Liền thấy từng thanh trường kiếm phong cáchHán trang trí tinh xảo sưu sưu sưu liền phá cửa mà bay ra ngoài, may là mấythanh kiếm này đều mang theo vỏ kiếm, bằng không thì coi như không mở lưỡi,cũng sẽ làm người ta bị thương.Lúc này không làm bị thương người, nhưng xác thực dọa ngườixỉu — một cụ bà thấy kiếm bay loạn thở dốc nửa ngày, cuối cùng một hơi thởkhông ra, trực tiếp ngã xuống.Thế là thành chuyện lớn thứ hai trên phố phong cách Hán.
Việc này vừa ra, lòng người khá hoảng sợ.Nhưng ngày thứ hai chủ cửa hàng ra mặt nói đó là ông ta đùavui một chút, để tuyên truyền đao kiếm nhà mình có linh khí, kỳ thực là ông tadùng nam châm hút kiếm tới. Tuyệt đối không phải là hiện tượng thần quái gì hết!! ! Lời nói ra như thề son sắt, còn lên báo chí và tin tức ngày thứ hai, nên mọingười không tự mình trải qua cũng hiểu ý cười rồi thôi, nhưng đối với những chủtiệm phố cổ liên tiếp trải qua hai sự kiện 'sự kiện hỏa hoạn' và 'sự kiện đaokiếm' mà nói, những lời kia chỉ có thể lừa gạt người bình thường không biếtchuyện, lấy nam châm mà có thể làm cho nhiều thanh kiếm như vậy ở trên khôngtrung bay loạn vòng quanh nửa ngày?! Gạt quỷ đấy hả! ! ! Quỷ còn không tin! ! !Mấy chủ cửa hàng bắt đầu lén lút thì thào thảo luận, "Ai!Lão Trương, ông nói con đường này của chúng ta có phải có cái kia hay không?""Lão Trịnh! Lời này ông có thể nói lung tung hay sao?!Không sợ cái thứ kia tìm tới cửa à? Có điều trong cửa hàng của tôi bán tất cả đềulà tượng phật và tượng quan âm, thế nào cũng không sợ, nhưng mà lão Trịnh ôngnói xem rốt cuộc là nhà ai chiêu cái thứ này tới đây đây?"Lão Lý bên cạnh chậc chậc hai tiếng: "Còn phải hỏi sao? Nhấtđịnh là cái nhà phía đông rồi! Trong nhà ông ta nghe đâu đồ đạc đều dính máu đónha, hắc, ông cứ nhìn xem, mấy ngày nữa khẳng định còn xảy ra chuyện một lần nữa!Nếu chúng ta có thể tìm được chứng cứ, có thể đem ông ta đuổi đi!""Xía, bản thân tôi thì nghĩ không có chuyện gì lớn, nếu thậtlà có cái gì làm ra tại sao lại bình an vô sự như bây giờ? Không phải là vàingười còn kiếm được chỗ tốt hay sao? Chúng ta bây giờ cũng khỏe mạnh, nói khôngchừng là điềm lành nha!""Phi!"Ba chủ tiệm khác đồng loạt xì một tiếng khinh miệt, "Điềmlành có thể như vậy? Chuyện này không thể không nói, điềm lành này quả thật làyếu đến cùng cực luôn."Lúc này, trong khu biệt thự phía sau phố phong cách Hán,Lâm U toét miệng chỉ vào mấy chủ tiệm vẻ mặt khinh bỉ trong chậu nước cười to,mà 'điềm lành' Mục Viêm Khiếu ở đối diện cậu thì lại co rút khóe miệng vô cùngmuốn vung tay một tát đánh bay chậu nước đang chiếu hình ảnh.Từ mười lăm ngày trước hắn cùng Lâm U bắt đầu tu luyệnchung, hai người bởi vì ngầm hiểu tiền đặt cược 'gọi chủ nhân' mà liều mạngdùng sức tu luyện. Có động lực rồi, lại thêm thiên phú hai người đều tương đốikhá, bất luận là thuật linh lực hay thuật pháp đều có tiến triển không nhỏ.Mà trong đó, đã bao gồm lực lượng lần đầu tiên Mục Viêm Khiếudẫn động huyết mạch mà bày ra ảnh hỏa Chu Tước và Trọng MInh điểu, trực tiếpkhí hóa quần áo của chính mình không nói, nếu không phải trong cửa hàng Lâm Ucó kết giới phòng ngừa linh khí tiết ra ngoài, ảnh hỏa kia có thể đốt trụi toànbộ phố phong cách Hán! Cũng may Mục đại thiếu giật mình xong mau chóng thu lực,nói cách khác những người đó nhìn thấy chính là hình ảnh cỡ bự của Chu Tước vàTrọng Minh điểu.Lần này Mục đại thiếu khống chế không được khiến Lâm Ukhinh bỉ một khoảng thời gian thật dài, nói vừa mới bắt đầu tu luyện đều có thểcó lúc không khống chế được, nhưng náo ra động tĩnh lớn như vậy bị người ta biếnthành chuyện ma quái, mỗi khi thấy mấy người đó dùng ánh mắt quỷ dị nhìn cửahàng nhà mình, Lâm U tiểu gia một bên sẽ co giật khóe miệng lại vừa muốn cười.Nhưng không đợi Lâm U tiểu gia cười được bao lâu, Lâm Ucũng chính vì luyện tập 'Ngự kiếm thuật' mà làm ra chuyện ngu xuẩn khiến trườngkiếm trong tiệm Can Tương bảo kiếm bay loạn. Tuy rằng cậu rất nhanh thu lạipháp quyết, nhưng khi Mục Ngũ trở về báo cáo có một bà cụ bị dọa trực tiếp hônmê, Lâm U tiểu gia còn phiền muộn ăn ít một bữa cơm. Nhìn thấy vậy Mục đại thiếuvốn còn muốn kiên quyết cười nhạo một trận trở thành không nỡ, cười nhạo đến miệngbiến thành an ủi, cuối cùng hai người còn len lén đi bệnh viện thăm cụ bà kia mộtchút. Không nói Lâm U tiểu gia còn ném một cái 'Tỉnh thần quyết' nâng cao tinhkhí cho vị cụ bà kia.Hai người trong vòng vài ngày đều tự giày vò ra hai sự kiệnngu xuẩn, khiến cho phố phong cách Hán tuy rằng không đến mức lòng người kinhhoảng, nhưng cũng có chút không ổn, nên Lâm U quyết định dùng thuật kính thủy đểxem phản ứng của mấy chủ cửa hàng trong phố phong cách Hán, tiếp đó mới quyết địnhnên áp dụng phương pháp gì.Kết quả vừa nhìn đã thấy được mấy ông chủ đang thảo luận điềmlành, Lâm U vui vô cùng, ngẩng đầu nói với Mục Viêm Khiếu: "Anh khoan hãy nói,bọn họ trong lúc vô tình đoán chính xác chân tướng rồi đó."Mục Viêm Khiếu trả về một nụ cười lạnh lùng cho Lâm Lâm nhàmình."Khụ, được rồi, hôm nay tôi để Tiểu Ngư đi tìm bác cả lĩnhmột trận kỳ kết giới, về sau còn hơn mười ngày nữa, dù chúng ta có cẩn cẩn thậnthận, không chừng cũng sẽ xảy ra sai lầm nho nhỏ, vẫn là làm một kết giới kháan ổn. Nói thế nào cũng không thể khiến mấy người vô tội bọn họ chịu thiệt đúngkhông? Nhưng tôi có chỗ nghĩ không ra, cửa hàng ở mặt đông phố phong cách Hánkia là gì ấy nhỉ? Nghe qua hình như rất có lịch sử."Mục Viêm Khiếu nhíu mày suy nghĩ một chút, sau đó ánh mắthơi đổi, nói ra bốn chữ: "Ngọc khí Lý thị."Lâm U trong nháy mắt nhướng nhướng mày, "Lý thị?!""Ừ, ngọc khí Lý thị này và Lý tiên sinh trong miệng Linh Hữu,có quan hệ gì đó không." Mục Viêm Khiếu mở miệng. Mà Lâm U thì ở một bên lắc đầu:"Không khéo như vậy chứ? Nói sao thì nếu ở cạnh tôi có một đại ma đầu, thì tôidù không động chạm, cũng nên cảm giác được mới phải, trừ phi. . . chậc, ngàymai chúng ta đi nơi đó xem chút đi? Mua chút ngọc khí cũng tốt."Mục Viêm Khiếu nhìn Lâm U trong mắt chợt lóe lên thần sắclo lắng, vươn tay cầm tay cậu vỗ về, gật đầu: "Coi như bao hết cửa hàng của ôngta cũng không thành vấn đề. Có anh đây."Khóe miệng Lâm U ra sức nhếch lên cao, "Anh là điềm lành cựcyếu đó! Không kéo tôi thụt lùi là tốt lắm rồi!"Chương 104: Đi thong thả khôngtiễnNếu hạ quyết tâm, sáng sớm hôm sau kỳ thực cũng không tínhlà sớm, đại khái lúc chín giờ, hai người Mục Viêm Khiếu và Lâm U ăn xong cháo thịtnạc trứng muối và bánh bao trứng cua xong liền đi về hướng cửa hàng 'Ngọc khíLý thị' ở phía đông phố phong cách Hán.Bởi vì bản thân phố phong cách Hán chính là một thắng cảnhdu lịch 'Phong cách Hán', sau chín giờ sáng đã khá náo nhiệt. Các du khách hănghái bừng bừng từ cửa hàng này dạo đến cửa hàng kia, vật lưu niệm đặc sắc mua mộtđống to, còn các chủ cửa hàng bán được một đống hàng hóa đồng dạng cao hứngbừng bừng tính xem ngày hôm nay bọn họ lại vào sổ nhiều ít.Dọc theo đường, Lâm U nhìn cảnh tượng này không chịu được lắcđầu nói: "Thấy hình ảnh như vậy càng nghĩ con đường này không có khả năng tồn tạithứ gì dơ bẩn lợi hại, dù sao chỗ nhân khí càng vượng dương khí càng đủ, âm hốigì đó rất khó trường tồn ở chỗ này. Huống hồ người nơi này đều tỏa ra là ngườivui vẻ tư duy tích cực, ma tộc đầu óc có bệnh mới có thể đem nơi đây làm sàohuyệt?"Mục Viêm Khiếu nghe vậy đầu tiên là tán thành gật đầu, sauđó mới nói một câu phá đám: "Nhưng mà, không phải có cái loại thuyết pháp 'Chỗnguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất' sao? Nói không chừng cái tên kiachính là nghĩ như vậy đó!"Lâm U ném cho chủ nhân nhà mình một ánh nhìn rất khinh bỉ.Lại ngẩng đầu, bọn họ đã có thể thấy bảng hiệu cửa hàng 'Ngọc khí Lý thị'."Chậc, cửa hàng thật lớn nha! Vì sao tôi không có ấn tượngsâu sắc chứ?" Lâm U nhìn cửa tiệm ngọc khí Lý thị trước mắt, nhịn không đượcthì thào một mình. Cửa hàng này nhìn bề ngoài đã thấy hoa lệ quý khí, rất cóphong cách, đứng trước cửa hàng sẽ có một loại suy nghĩ muốn đi vào, cửa hàngthoạt nhìn 'thuận mắt' như vậy, cậu làm sao có thể không nhớ được?Lâm U tiểu gia nhíu mày lại, còn Mục đại thiếu bên cạnh lầnthứ hai phá đám: "Lần đầu tiên anh nhìn thấy cái cửa hàng này đã nhớ kỹ nó.Trang trí và phong cách đều rất tốt, hơn nữa lúc đó không biết nghe người nàonói, nghe đâu phong thủy ở đây cũng đặc biệt trải qua bài trí."Nên ngụ ý là, em trừ mấy thứ mình coi trọng ra, những thứkhác không phải đều là nhất quyết không nhìn sao?Lâm U lần thứ hai quăng cho chủ nhân phá đám nhà mình mộtcái cười lạnh."Vào đi thôi, nếu bên ngoài cửa hàng nhìn tốt như vậy, tinrằng bên trong nhất định sẽ không khiến chúng ta thất vọng. Có người nói ngọc tốtcó linh khí nha, tôi vừa ý cái nào anh mua cái đó thì sao?"Mục Viêm Khiếu bị Lâm Lâm nhà mình trừng hai lần, lúc nàynghe thấy Lâm Lâm có yêu cầu, tự nhiên không hề từ chối, lập tức khá nghiêm túcgật đầu: "Ngay cả em vừa ý toàn bộ cửa hàng này, anh cũng không chớp mắt mua tặngem luôn! Cả con đường cũng được. . . Dù sao những số tiền kia phóng túng cũnghoàn phóng túng."Lâm U nghe nói như thế tuy rằng nghĩ kẻ giàu thật lỗ mãng,nhưng không thể ức chế trong lòng còn nổi lên cảm giác thầm thích nào đó,chả trách tất cả mọi người đều muốn gần người giàu có, tìm đại gia làm bằng hữunữa chứ, dù gì làm như vậy thật sự là khiến người ta rất vui vẻ không phảisao?Lâm U tiểu gia bên này đang cao hứng, bỗng đâu bên cạnhvang lên giọng nói một phụ nữ có hơi chút chói tai: "Ơ hay này, nghe xem nghexem, lời vừa rồi là nói như thế nào? Coi như là vừa ý toàn bộ cửa hàng, cả conđường đều mua lại tặng người, dù sao tiền ngoài phóng túng vẫn hoàn phóng túng!Chậc chậc! Tôi lớn như vậy lần đầu tiên nghe thấy thật sự có nhà giàu mới nổinói như vậy đấy! Thật đúng là mở rộng tầm mắt của tôi! ! !"Lâm U nhướng mày, quay đầu nhìn sang chỉ thấy một phụ nữ mặcváy tơ tằm, trên tai, cổ, còn cả trên tay mang vàng thoạt nhìn nặng khủng khiếp.Người phụ nữ này trông khoảng chừng ba mươi tuổi, bảo dưỡng khá công phu,bất quá bên cạnh ả là một lão già mang tiêu chuẩn 'béo tròn quê', mà người đànông này trái lại không giàu có rõ ràng gì, chỉ là trên tay người này dĩ nhiênmang theo một chiếc nhẫn kim cương thật to, thật tình có thể chọt mù mắt người.Lâm U: ". . ." Đối với cái loại nhà giàu mới nổi rõ ràngnày, cậu cũng không biết làm như thế nào nôn trả mới tốt.Ngược lại Mục Viêm Khiếu thấy người như thế cũng nhiều rồi,tức thời cũng không nói chuyện, thẳng thừng lôi kéo Lâm U vào tiệm ngọc khí.Cái loại biểu tình 'Các người đẳng cấp quá thấp hoàn toàn không đáng để tôi liếcmắt nhìn, thứ bỏ đi', đối với loại nhà giàu mới nổi này mà nói, mới thật là mộtkích trúng tâm.Kích thích một nam một nữ xanh cả mặt, rồi sau đó phụ nữkia quay sang nói với người đàn ông bên cạnh: "Tiền gia ~ anh xem đó! Thái độ bọnhọ kìa?! Làm như chúng ta mới giống nhà giàu mới nổi vậy! Còn nữa, bọn họvậy mà dám coi thường Tiền gia anh nha! Anh ở thành phố A chính là ông chủ lớnsố một số hai mà! Sao có thể để mấy thứ nhắt con này coi thường chứ!"Ông chủ Tiền này là một người hoàn toàn không thể chịu kíchthích, vừa nghe người phụ nữ kia nói, sắc mặt lập tức trầm xuống, sờ sờ tay ngườiphụ nữ bên cạnh, lại ung dung thản nhiên véo mông ả, ông chủ Tiền hừ lạnh mộttiếng: "Chúng ta cũng đi vào, Mỹ Mỹ à, em chỉ cần chịu trách nhiệm đoạt thứ bọnhọ muốn mua là được, bất kể bọn họ ra bao nhiêu tiền em xem rồi Tiền giara gấp đôi tiền mua ngọc khí đó về, coi như là tặng quà cho em."Người phụ nữ được kêu là Mỹ Mỹ nghe vậy ánh mắt sáng lên, lậptức cười khanh khách khanh khách một trận, tiếp đó yếu đuối nằm trong lòng ôngchủ Tiền vuốt lồng ngực lão nói: "Mỹ Mỹ chỉ biết Tiền gia anh mới là lợi hại nhất!"Lúc này Lâm U và Mục Viêm Khiếu tuy rằng đã vào tiệm, nhưngvì quan hệ tới tu luyện, tai thính mắt tinh so với người thường mạnh hơn khôngít, nên hai người kia nói về bọn họ xem như là nghe được rõ ràng, sau khi nghexong hai người liếc mắt nhìn nhau, đầu tiên là thấy trong mắt đối phương khôngbiết nên khóc hay nên cười, tiếp đó liền phát hiện trong mắt đối phương lộ ra nụcười vài phần xấu xa.Đương nhiên, Mục đại thiếu tuyệt đối sẽ không thừa nhậnmình có cười xấu xa, hắn chẳng bao giờ cười xấu xa, cùng lắm thì cười nhạt, cườiâm hiểm, cười nhạo mà thôi. Bây giờ hắn chính là vẻ mặt không chút thay đổinhìn Lâm Lâm nhà mình đang cười xấu xa.Vì sau khi đi vào nhìn một vòng đại thể mà cũng không pháthiện ra tình huống dị thường gì, nên Lâm U đợi sau khi đôi nam nữ kia bước vàoxong, thẳng tiến đến quầy ngọc khí, bộ dạng hứng thú dào dạt giả bộ quá giống,thậm chí Lâm U còn làm người phục vụ bày ra ba kiện ngọc khí đặt trên quầyhàng, tựa hồ rất vừa ý ba bộ ngọc khí này, có vẻ định mua."Chậc chậc, phỉ thúy bạch thái này công phu điêu khắcthật tinh tế nha! Nhìn qua như nước trong veo, mùa hè bày ở nhà chắc sẽ đẹp mắtlắm." Lâm U vuốt miếng phỉ thúy bạch thái mở miệng, nhưng mà lý do thíchthật sự khiến cho nhân viên bán hàng không biết làm sao nịnh hót cho tốt, đơngiản nói theo lời cậu: "Phỉ thúy này độ tinh khiết rất tốt, thượng phẩm trongcác loại pha lê cổ. Mắt nhìn của quý khách thật tốt."Lâm U cười híp mắt dùng dư quang nhìn một nam một nữ đi tớibên cạnh cậu, ngẩng đầu hỏi: "Thứ này bao nhiêu tiền? Anh cứ việc nói, dù gì đạica tôi cũng có tiền!"Người bán hàng: ". . ." Tuy rằng đụng phải đại gia y rấtcao hứng, thế nhưng vì cái lông gì y lại nghĩ người này cười đặc biệt rợn ngườivậy hả? "Ha ha, ngài thật là làm cho chúng tôi ước ao đó nha. Ngọc khí này giániêm yết là hai trăm vạn, ngài xem ngài có muốn mua không? Hay là ngài muốn thìchúng tôi lấy một bộ ngọc như ý cùng ngọc phật, hai bộ này cũng được lắm."Lâm U nghe vậy nhìn nhân viên này một cái, thầm nghĩ ngườinày không tệ, chí ít chưa nói mời cậu mua ba bộ một lượt, vì thế làm bộ khá xoắnxuýt nói: "Cần hai trăm vạn hả? Cái bộ như ý này bao nhiêu tiền?""Ha ha, giá như ý là ba trăm vạn."Nhân viên bán hàng mặt mỉm cười nói xong, Lâm U đã co rútkhóe miệng liếc mắt khinh bỉ y, té ra người này không phải muốn cậu có nhiều sựlựa chọn, mà là muốn cậu mua thứ đắt hơn? "Thế ngọc phật này?""Đây là ngọc phật tiệm chúng tôi đặc biệt thỉnh Vũ Đương đạotrưởng khai quang, năm trăm vạn là giá đã chiết khấu." Người bán hàng chống lạiánh mắt của Lâm U, vẻ mặt thành khẩn: "Đồ đạc trong cửa tiệm chúng tôi kỳ thậtkhông mắc đâu, chỉ là quý khách xem ba vật trang trí này đều là bảo vật trấn tiệmcủa chúng tôi, mắc tiền một chút là phải rồi. Muốn trách chỉ có thể trách mắtquý khách thật sự quá tốt."Lâm U phục luôn, chọc chọc Mục Viêm Khiếu bên cạnh cũng đồngdạng không biết nói gì, nói: "Tôi cảm thấy công ty các anh có thể khai thác yđược đó, tài hùng biện và da mặt đều rất tốt."Mục đại thiếu suy nghĩ một chút gật đầu: "Cũng không tệ lắm."Nhưng không có lợi hại như Mục Nhị và Mục Tứ.Người bán hàng nghe vậy hơi ngượng ngùng cúi đầu: "Quá khenquá khen, vậy quý khách ngài đến cùng có muốn ba kiện ngọc khí này hay không ạ?"Lâm U cười cười, nhìn tới nhìn lui cuối cùng vẫn vươn tayhướng về ngọc như ý. Nhưng lúc tay vươn được nửa chừng, bàn tay khác từ phíabên cạnh đã nhanh hơn đưa sang bên này, trực tiếp đem ngọc như ý cầm trên tay,nói với người bán hàng đang trừng mắt há mồm: "Cái kia, và cái ngọc như ý này bọclại luôn cho tôi, tôi muốn."Lâm U: ". . . Này, đây là cái chúng tôi nhắm trúng trướcmà?"Mỹ Mỹ che miệng nở nụ cười: "Thế nhưng các người cũng chưabỏ tiền mua mà ~ Tới trước là được, ai bảo cậu ra tay chậm làm chi?"Lâm U nhìn một nam một nữ cười đắc ý, sau đó yên lặng vươntay đến phỉ thúy bạch thái nọ.Kết quả Mỹ Mỹ hơn ba mươi tuổi lần thứ hai vươn tay đoạt bạchthái vào tay, nói với người bán hàng đang im lặng: "Anh bán hàng, cái này tôicũng thích, bọc lại cho tôi ~"Lâm U nhướng mày, đưa tay nắm chặt tay Mục Viêm Khiếu,"Này, cô đừng quá đáng nha!"Mỹ Mỹ lại cười: "Ôi chao, cậu kích động cái gì? Bạch tháinày cậu không phải cũng chưa mua sao? Vẫn câu nói kia, ai bảo cậu chậm làm chi?Nếu không thì, cậu kêu vị đại ca của cậu ra nhiều tiền hơn đi? Nhưng mà thật xấuhổ ~ mặc kệ cậu ra bao nhiêu tiền, chúng tôi đều ra giá gấp đôi mua về."Lâm U mặt không thay đổi gật đầu: "Vậy ngọc phật này cô cómuốn mua luôn hay không? Cô không phải có tiền sao?"Mỹ Mỹ nghe vậy còn chưa kịp nói gì, ông chủ Tiền béo trònquê mùa bên cạnh đã bật cười ha ha: "Ngọc phật này tôi thấy thích, tôi mua! Thậtxấu hổ em trai này, chúng tôi cũng không phải cố ý đoạt của cậu đâu, chỉ là thấythứ tốt ra tay phải nhanh chứ! Nói cách khác, dù là có tiền, cũng không dùng đượcđâu.""Ha ha." Lâm U nhìn vẻ mặt vênh váo của hai người nở nụ cười.Sau đó lôi kéo Mục Viêm Khiếu ở một bên nhìn người bán hàng không nói gì mà đemba thứ đó đóng gói giao vào tay bọn họ."Hai vị đi thong thả, ngọc khí này chúng tôi làm đóng góisơ bộ tránh va chạm. Nhưng lúc hai vị đi phải cẩn thận một chút, rớt xuốngđất, vẫn sẽ vỡ."Mỹ Mỹ nọ cười một tiếng: "Yên tâm đi, chúng tôi làm sao cóthể không cẩn thận như vậy chứ? Ba thứ đó đều là thứ chúng tôi thích! Có đúnghay không? Vị đại gia này?"Lâm U nhìn hai người họ quay lưng đi tới cửa lớn, tiếp đóchậm rãi nói ra bốn chữ: "Đi thong thả không tiễn."Rồi sau đó người bán hàng khiếp sợ nhìn một nam một nữ lúcđi tới bậc thang, người phụ nữ không đứng vững, trực tiếp nhào lên người gã béoquê mùa, tiếp đó ngọc khí trang trí trong tay bọn họ, cũng theo đó mạnh mẽ rớtxuống đất.! ! !Nương theo tiếng thét tiếng chửi rủa tức giận của một nam mộtnữ, người bán hàng bỗng quay đầu nhìn về phía Lâm U, biểu tình là như vầy = 皿 =! Ngài vừalàm cái gì?!Lâm U ha ha hai tiếng, chỉ vào một cái ngọc bồ đề trên kệnói: "Lấy cái ngọc bồ đề kia xuống, chúng tôi mua rồi."". . ." Người bán hàng yên lặng không nói gì xoay người lấyngọc bồ đề rõ nhỏ, nhịn nửa ngày cuối cùng không chịu nổi nói: "Quý khách, ba bộnọ ngài rốt cuộc không có vừa ý?!"Lâm U tiểu gia nhún nhún vai: "Ai biết được ~ ái chà, tiệmcác anh lớn như vậy? Không có nội thất? Hay là phòng khách vip sao?"Người bán hàng lắc đầu: "Nào có, chúng tôi chỉ có hai gianphòng, không có nhiều hơn."Lâm U nghe vậy gật đầu, cầm ngọc bồ đề cùng Mục Viêm Khiếurời đi, lúc ra ngoài còn thấy đôi nam nữ nhà giàu mới nổi bị chỉ trích, chậc chậc,đáng đời.Mục Viêm Khiếu nhìn Lâm U phì cười: "Được rồi, dù sao cũngchỉnh bọn họ rồi. Ngọc cũng đã mua, cửa hàng này hẳn không thành vấn đề hửm?"Lâm U trước gật đầu, sau có chút nghi hoặc lắc đầu: "Tôi âmthầm thử ba lần cũng không thấy xảy ra vấn đề, trong cửa hàng ngọc khí cũngkhông có vấn đề, thế nhưng không biết vì sao, tôi vẫn thấy kỳ quái."Mục Viêm Khiếu lắc đầu: "Có lẽ là em nghĩ nhiều chăng? Nếukhông chúng ta về nghiên cứu ngọc bồ đề này một chút, em cũng không vô duyên vôcớ mà mua nó chứ?"Lâm U cười hắc hắc hai tiếng: "Đó là đương nhiên, nếu nhưbây giờ tôi có cách nào khác xác định có chuyện, lâu dần quan sát một thờigian, không được sao? Sau này mỗi lúc trời tối tôi đều để ngọc bồ đề này ở đầugiường, xem có thể thấy ác mộng hay không."Mục Viêm Khiếu liếc mắt, còn không bằng mỗi ngày em để anhlên giường, sau đó chúng ta có thể cùng nhau mơ mộng xuân.Lâm U bỗng run lên: "?!""Thế nào?""Không, chỉ là vừa rồi cả người phát lạnh."Chương 105: Ngọc khí quỷ dịLâm U cùng Mục Viêm Khiếu từ tiệm đồ ngọc dạo quanh mộtvòng, không phát hiện chỗ nào cần đặc biệt chú ý nên không quan tâm cửa hàngnày nữa. Lâm U dựa theo lời mình nói, đem bạch ngọc bồ đề trang trí để đầu giường,sau đó mỗi ngày tự tu luyện như cũ.Vì có kết giới trận kỳ được bác cả Lâm gửi tới, dù rằng vềsau Mục Viêm Khiếu không cẩn thận lần thứ hai đốt nhà bọn họ, Lâm U luyện tậpphù chỉ thuật khiến cho trang giấy giống như dao nhỏ bay loạn, cuối cùng chịuthiệt chỉ có hai người bọn họ, không ảnh hưởng đến những người khác trong phốphong cách Hán nữa.Mười ngày thoáng cái trôi qua, cách ngày Chu gia mời chỉcòn lại năm hôm. Lâm U cùng Mục Viêm Khiếu tự mình tiến hành tu luyện coi nhưtrôi chảy, nhưng đến ngày thứ mười một, Lâm U bỗng nhiên ngủ trong lúc tu luyện.Mục Viêm Khiếu thấy Lâm Lâm nhà mình chậm rãi từ ngồi trêngiường biến thành nằm trên giường, bất đắc dĩ giật giật khóe miệng cho rằng cậugiống như tiểu thúc mình dùng ngủ làm tu luyện, trong lòng nghĩ đến mấy ngàynày Lâm Lâm hầu như không ngừng tu luyện, nhìn cậu như vậy cũng không nhẫn tâmkêu cậu dậy.Ngủ thì ngủ đi! Dù sao từ đây trở đi còn rất nhiều ngày,cũng không thiếu mấy giờ này.Chỉ là khiến Mục Viêm Khiếu không ngờ tới, vốn cho rằng LâmU ngủ một hay hai giờ sẽ tự mình tỉnh lại, dù gì bây giờ cũng mới mười giờsáng. Nhưng Lâm U ngủ một giấc lại ngủ tròn mười hai giờ, mãi đến mười giờ tối,Mục Viêm Khiếu nhịn không được muốn đánh thức Lâm U dậy, Lâm U mới đột ngột tựgiật mình tỉnh lại.Trong nháy mắt cậu tỉnh lại đó, Mục Viêm Khiếu cảm giáchình như mình thấy mi tâm cậu xuất hiện một tia hắc khí."Lâm Lâm? Em làm sao vậy? Khó chịu ở đâu? Hay là mơ thấy ácmộng?"Mục Viêm Khiếu lo lắng hỏi, Lâm U nhìn mặt Mục Viêm Khiếu,thần trí hình như chưa thanh tỉnh, hai mắt mông mông lung lung, nhíu mày, "Anh,anh là ai?"Mục Viêm Khiếu nghe câu nói kia thiếu chút nữa kinh sợ lôngtơ đều dựng cả dậy, trời biết hắn sau khi trải qua sự kiện trước kia, sợ nhấtchính là mấy câu có ý như 'Anh là ai' này được nói từ miệng Lâm U. Giữa lúc MụcViêm Khiếu chuẩn bị liều lĩnh mang theo Lâm U quay về quê nhà Tần Lĩnh xem sao,Lâm U ngồi trên giường, rốt cuộc có phản ứng."A! Trước đó hình như tôi đang ngủ?"Mục Viêm Khiếu nhanh chóng tiến lên nắm tay Lâm U, sắc mặtkhá xấu, lạnh giọng nói: "Em, em còn nhớ anh?"Lâm U nghe xong lời này như nghe chuyện cười ha một tiếng,thẳng thừng trả lời một câu: "Đầu óc anh thật sự bị lửa của mình đốt ngu luôn rồisao? Tôi làm sao có thể không nhớ rõ anh?"Lâm U vốn tưởng rằng mình nói xong câu đó Mục Viêm Khiếu sẽcho cậu một cái liếc mắt hoặc là hừ bỏ đi, lại không ngờ rằng người này trực tiếpđem mình ôm vào lòng, liều mạng giữ chặt, mạnh như là rất sợ cậu chạy mất.Mãi đến lúc này, Lâm U mới cảm thấy bầu không khí không thích hợp. Ngẩng đầunhìn ra ngoài cửa sổ, vừa nhìn, cậu nhất thời kinh hãi, rõ ràng trước lúc cậungủ chính là ban ngày.Chậm rãi vươn tay ôm lấy chủ nhân ngu xuẩn nhà mình, Lâm Umới nhẹ nhàng mở miệng hỏi: "Vừa rồi xảy ra chuyện gì đúng không? Có phải tôiđã nói gì đó, hay làm chuyện gì khiến anh lo lắng?"Mục Viêm Khiếu nghe nói như thế thân thể nhẹ run. Tiếp đóchậm rãi buông tay mình, dùng trán mình kề lên trán Lâm U, thanh âm trầm thấpmang theo chút ủy khuất, "Em vừa hỏi, anh là ai."Lâm U nghe vậy chấn động. Sau đó cười khổ một tiếng.Cho đến hôm nay, cậu vẫn không nhớ lại tất cả mọi chuyện vềbốn tháng trước đó sinh hoạt cùng một chỗ với Mục Viêm Khiếu. Nhưng cậu nhớ đượcmột phần nội dung bao hàm cả tình cảm, cũng đủ khiến cậu không dứt bỏ người nàyđược, đủ để cậu yên tâm dựa vào người này. Còn Mục Viêm Khiếu lại càng biểu hiệnnhư rất sợ cậu rời đi cẩn cẩn thận thận cùng sủng nịch quá phận, khiến cậu nhịnkhông được thấy uất ức, cũng có chút thụ sủng nhược kinh.Họ dù đã tiếp nhận đối phương rồi, nhưng thời gian ở chunglại có vài phần thăm dò và cẩn thận. Vốn loại thăm dò và cẩn thận này theo thờigian trôi qua dần dần biến thành bao dung và săn sóc, nhưng vào lúc này đây, nólại tồn tại một lỗ hổng.Lâm U mạnh mẽ chuyển thân thể Mục Viêm Khiếu thẳng lại đốidiện cùng mình, tiếp đó giống như đang suy tư gì đó vài giây, cuối cùng mở miệngnói: "Trước kia tôi cảm thấy cuộc sống sau này của chúng ta còn dài, theo thờigian trôi đi mặc kệ là gì đi nữa đều dần dần trở thành quá khứ. Thế nhưng tôisai rồi, chuyện muốn nói nhất định phải sớm nói cho rõ ràng, không thì, ai biếtrằng thời gian có thể cho chúng ta chờ đợi nhau hay không?Mục Viêm Khiếu nghe vậy nhíu mày, muốn nói gì đó lại bị LâmU ngăn lại."Haizz, tôi đã từng nói với anh điều này chưa, rằng tôi còncó một phần ký ức không nhớ lại được, nhưng mà đã rất thích anh rồi?"Những lời này tựa như một cấm thuật lợi hại, trực tiếp khiếnMục Viêm Khiếu cứng còng cả người, cái gì cũng không nói nên lời.Lâm U nhìn bộ dạng Mục Viêm Khiếu khẽ cười cười: "Tôi chưatừng nói với anh, tôi thật sự thích anh, vốn định cùng anh trải qua mười năm,vài chục năm, rồi một trăm năm, hay là mấy trăm năm. Tuy rằng chúng ta chưa cócông chứng, nhưng đã gặp người lớn trong nhà, lên báo chí, anh thật sự không cầnlo rằng tôi sẽ bỏ đi.""Tính tình của tôi cũng không tốt, thiếu nhiệt tình trái lạicòn tệ hơn anh người lạnh tâm nóng, tôi đây tâm càng lạnh hơn. Ngoại trừ thờigian tôi đối mặt với anh thấy rằng mình sẽ nảy sinh ra các biểu tình khôngthích hợp với tính cách của chính mình, thì lúc đối mặt với những người kháctôi cũng không có thời gian vui vẻ, an tâm như ở với anh."Lâm U cười nói: "Anh xem, anh đã làm hư tôi rồi, còn lo lắnggì chứ? Tôi sẽ không rời khỏi anh, càng sẽ không quên mất anh."Nói xong mấy lời này, Lâm U lần nữa được Mục Viêm Khiếu ômvào lòng thật chặt. Chẳng qua lần này cái ôm không còn trói buộc và bất an nhưtrước nữa, hơn thế là cái ôm an tâm cùng vững chãi."Thật tốt quá." Giọng Mục Viêm Khiếu vẫn run run gần nhưkhông phát hiện được, sau đó hắn cúi đầu nở nụ cười: "Không phải anh làmhư em, mà là trong bốn tháng trước đó, em đã sớm chiều hư anh."Lâm U cười hắc hắc, hồi đáp Mục Viêm Khiếu, nhỏ giọng nói:"Chúng ta cùng trao nhau yêu thương, ngẫm lại thấy ngọt mà ngấy luôn."Mục Viêm Khiếu nghe thế, cũng cười theo. "Người khác muốnngọt ngấy cũng không ngọt ngấy được vậy đâu.""Đúng đúng, bọn họ chính là ước ao ghen tị hận." Lâm U ngừngmột chút mới nói tiếp một câu: "Chậc chậc, chúng ta là chân tình mà."Khụ! Khụ khụ! ! !Mục đại thiếu thở hắt một hơi, ho nửa ngày trời. Hắn khôngnên nói cho Lâm Lâm nhà mình biết, hai chữ chân tình này đã sắp bị người ta cholà lỗi thời rồi."Không nói chuyện này, buổi sáng mười giờ em đã ngủ, anhnghĩ em mệt mỏi muốn ngủ một chốc thôi, ai ngờ đâu em ngủ suốt mười hai tiếng,ngủ tới giờ luôn." Mục Viêm Khiếu thu hồi vẻ mặt tươi cười, bắt đầu đen mặt kểlại một màn khiến hắn khá là khó chịu kia với Lâm U: "Sau đó anh hỏi em làm saothế, em liền trực tiếp bày ra vẻ mờ mịt hỏi anh là ai."Mục Viêm Khiếu dừng một lát, nói tiếp: "Điều này nhất địnhcó chuyện, em có cảm thấy chỗ nào khó chịu không?"Lâm U nghe Mục Viêm Khiếu nói cũng hiểu chuyện có gì đókhông đúng lắm, theo lý thuyết cậu xem như là đã bắt đầu tu tiên, vô luận làyêu cầu về thức ăn hay giấc ngủ đều dần dần giảm thiểu không ít. Giấc ngủ đếnsau cùng sẽ thay thế bằng tĩnh tọa, vì thế mới nói, sau khi cậu ngủ hết một đêmhôm qua, mười giờ sáng nay cậu vẫn còn ngủ đến tối mịt, thể nào cũng không bìnhthường."Cơ mà tôi không cảm thấy có chỗ nào không thích hợp hết,hình như ngủ rất say, ừm, để tôi suy nghĩ, hình như tôi mơ thấy một giấc mộng,nhưng lại không nhớ ra." Lâm U nhíu mày."Là ác mộng hay mộng đẹp?" Mục Viêm Khiếu hỏi.Lâm U suy nghĩ một chốc: "Chắc là một giấc mộng không tệ! Bằngkhông thì chẳng lẽ nào tôi lại ngủ lâu như vậy. . . A?"Mục Viêm Khiếu đột nhiên khẩn trương, "Em nghĩ tới điều gì?Hay là phát hiện ra cái gì rồi?"Biểu tình Lâm U lúc này khá thận trọng, bởi vì cậu phát hiệnviên ngọc đeo trên cổ mình xuất hiện một vết rạn, lập tức sắc mặt trở nên khócoi: "Tôi bị ma khí công kích.""Cái gì?" Thần sắc Mục Viêm Khiếu thoáng cái trở nên sắcbén, nhiệt độ xung quanh cũng tăng lên không ít."Anh đừng thấy phiến ngọc này không bắt mắt mà lầm, thứ nàyxem như là bảo bối quý giá nhất trên người tôi đó. Là tiểu thúc và cha tôi cùngnhau tìm được ở chỗ phụ cận một linh huyệt sâu trong Tần Lĩnh, lúc đó có ngườinói linh quang của nó có thể rọi sáng hơn phân nửa núi, mà khi ấy cha cùng mẹtôi vừa kết làm đạo lữ, liền nghĩ dùng cái này để phòng bị cho tôi." Lâm U hồitưởng: "Sau này miếng linh thạch đó bị chia làm ba phần, tôi cùng hai người anhhọ con của bác cả mỗi người một phần. Nhưng phần này của tôi là lớn nhất, hơn nữatôi là Ngọc Linh thể trời sinh, tôi cùng ngọc thạch này bồi dưỡng lẫn nhau, ôngcố nói, ngọc thạch này có thể giúp tôi chống lại tâm ma xâm nhập, phàm là nhiễmphải một tí hắc khí hay là vết rạn, đó chính là nói tâm tôi bất ổn, dù đạo tâmkhông có việc gì, cũng đã bị tâm ma xâm nhập."Lâm U nói xong mấy câu này, liền nhịn không được cùng MụcViêm Khiếu mặt đối mặt. Hai người nhìn nhau mất vài giây, bỗng cùng đứng lên đồngloạt nhìn về hướng đầu giường, nơi đặt ngọc bồ đề tinh xảo long lanh.Trong lòng Lâm U sinh ra một cỗ hàn ý: "Lẽ nào thứ này thậtsự có vấn đề?! Tôi đặt nó ở đó hết mười ngày, nó có thể làm cho tôi bị bóng đèhoặc để tâm ma công kích tôi, không thì chu hỏa của anh cương khí nặng nề, maythay tôi đây lại có linh ngọc hộ thân, không thì chỉ sợ bây giờ tôi bị tâm maxâm nhập còn không tự ý thức được rồi!"Mục Viêm Khiếu phát hiện tay Lâm U có hơi run, tiến lại nắmchặt trong tay mình, sau an ủi: "Em cũng đừng suy nghĩ quá mức, có thể cũngkhông phải do ngọc này có vấn đề, lỡ là cái khác thì sao? Nói chung may làchúng ta phát hiện sớm, trước tiên chuyển ngọc khí này đi chỗ khác, hay là đậpvỡ?"Lâm U lắc đầu: "Tuyệt đối không thể đập nát, nếu quả thậtngọc bồ đề này có vấn đề, tán ma kia muốn thông qua nó tuyệt đối có cảm ứng, nónát rồi nhất định sẽ khiến người nọ cảnh giác. Vậy chi bằng để bọn Mục Nhất, MụcTam đi dò tra xem trong tiệm ngọc đó bình thường có những người nào ghé thăm?Tôi cảm thấy rằng, không chừng chúng ta có thể tra ra được chuyện gì đó rất giậtgân."Mục Viêm Khiếu gật đầu: "Yên tâm, dù người nọ là ma, nămngười bọn Mục Nhất liên hợp lại làm thì không có chuyện nào không thành. À, ngọcnày đem đặt trong căn biệt thự kia của anh hai ngày thì sao? Thả hai con thỏhay chuột gì đó bên cạnh, xem bọn chúng có phản ứng gì hay không?"Lâm U suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Này, không thì trựctiếp để bọn chuột lão đại thí nghiệm một chút đi, tự mình đăng ký, thí nghiệmhai ngày, động vật không thể so với người, có thể hiệu quả sẽ càng rõ ràng."Mục Viêm Khiếu nghe vậy cười khẽ, Lâm Lâm còn nhớ rõ bầychuột kia sao."Yên tâm đi! Cho mỗi đứa chúng nó một cái đùi gà, chúng nósẽ tranh nhau báo danh."Vì thế vào lúc tối, năm người bọn Mục Nhất bắt đầu xoa tayhừng hực ý chí chiến đấu hòa vào dòng người và hàng hóa đi về tiệm ngọc khí Lýthị, Mục Cửu bên cạnh Mục Viêm Minh được gọi qua, thái độ như ôm theo một quảbom, cầm ngọc bồ đề về hoa viên nhà nông vui mừng của Mục Viêm Khiếu.Còn Lâm U và Mục Viêm Khiếu thì xem ảnh chụp hơn mười conchuột vây quanh ngọc bồ đề mà ngủ được Mục Cửu gửi tới xong, kéo ra khóe miệng,tiếp tục tu luyện tĩnh tọa.Họ có dự cảm, xế chiều ngày mai, sẽ có kết quả cuối cùng.Chương 106: Bộ đồ ăn thật lớn

(Bộ đồ ăn như ở chương này là cái bát tiếng Trung đồng âm với thảm kịch, nghĩa chương này là Thảm kịch thật lớn=]] )

Không biết có phải do nguyên nhân tâm lý hay không, cólẽ ngọc bồ đề kia thật sự có vấn đề, nói chung từ khi không đặt ngọc bồ đề ở đầugiường nữa, Lâm U tu luyện tĩnh tọa cả đêm tiến hành thuận lợi.Ngày thứ hai Lâm U cùng Mục Viêm Khiếu gần như đồng thời mởmắt, ngoài phòng tia nắng ban mai mờ nhạt, một mảnh sức sống nhu hòa.Mục Viêm Khiếu nhìn Lâm Lâm nhà mình chung quy không hề cóloại biểu tình không quen mình, cũng chẳng hề có vẻ hốt hoảng, lòng thở phào mộthơi. Hắn vừa muốn mở miệng nói, chợt nghe người mà mình yêu chiều trong lòngdùng loại ngữ khí khổ đại cừu thâm tru lên: "A oa oa! Giờ tôi mới nhớ, tôi đâytừ sáng hôm qua đến sớm nay thậm chí ba bữa cơm cũng không ăn! ! ! Đói chết tôirồi! ! ! Dạ dày của tôi héo rút luôn rồi!"Mục Viêm Khiếu muốn nói lời chào buổi sáng lại bị nghẹn ở cổ.Dừng một lát có chút sủng nịch bất đắc dĩ nói: "Đi tây nam phố phong cách Hánăn điểm tâm không? Nghe nói bên đó mới mở một quán Hà Nam nhỏ, có loại súp tiêucay mọi người đều thích ăn bán vô cùng đắt."Lâm U nghe vậy hai mắt sáng ngời, liên tục gật đầu không ngừng:"Tốt, tốt! Bây giờ tôi đói đến nỗi có thể một mình húp năm bát! ! ! Lại tiếp bacái bánh quẩy, năm cái bánh bao gạch cua, bốn cái sủi cảo thủy tinh nhân tôm chắclà đủ rồi."Lúc này Mục đại thiếu đang xoay người cầm ví tiền của mình,nghe thấy cậu nói xong tay khựng lại, xoay người mang thêm mười tờ hồng hồng mệnhgiá lớn. Hắn rất sợ mang thiếu không cách nào trả đủ tiền ăn uống cho người ănhàng thân yêu nhà mình, lỡ như ông chủ quán dùng tiền đơn vị hàng triệu mà thiếu,vậy mất mặt quá.Chẳng qua nếu như Lâm U biết chủ nhân ngu xuẩnnhà mình mang người ít nhất ba nghìn 'tiền lẻ' chuẩn bị trả tiền ăn sáng chomình, cậu nhất định sẽ trợn mắt dữ tợn khinh bỉ, quả nhiên Mục Viêm Khiếu chínhlà loại kẻ có tiền đại gian đại ác, ngay cả vật giá cơ bản nhất cũng không biết.Cậu dù là một người ăn hàng siêu cấp đi nữa, cũng không thể một bữa sáng ăn mấtba ngàn. (khoảng 10 triệu=]])Nhưng mà Lâm U tiểu gia lo lắng đến cuối cùng người trả tiềnvẫn là chủ nhân ngu xuẩn, nên không nói lời đả kích, dù gì có tiền chính là đạigia mà.Đi tới một con phố ăn vặt phía tây nam phố phong cách Hán,cửa hàng điểm tâm sáng đã mở rộng cửa vô cùng náo náo nhiệt nhiệt. Buổi sángmùa hè còn chưa nóng bức lắm, nơi đây lại là phố ăn vặt đặc sắc, nên mới khôngít người.May mắn Mục Viêm Khiếu đang mặc quần áo thể thao, không thìhắn cũng không biết làm sao mới bình tĩnh ngồi xuống ăn được. Còn Lâm U lúc nàyđối mặt với năm bát 'súp tiêu cay' lớn nhỏ bằng nhau, yên lặng vì sự dốt đặc củamình thắp chút nến.Dù cậu đói bụng một ngày thành một tên ham ăn, đối mặt vớibát súp tiêu cay thật sự lớn như vậy, Lâm U tiểu gia cũng cảm thấu mình có chútchịu không nổi, lúc này may là cậu chỉ tự mình gọi ba cái bánh quẩy, không thẳngtay mua luôn năm cái bánh bao gạch cua cùng bốn cái sủi cảo thủy tinh nhân tôm.Mục Viêm Khiếu nhìn Lâm U trừng mắt nhìn súp tiêu cay trướcmặt đờ ra không ăn, có chút lo lắng người nọ không phải là đói quá. . ., nhịnkhông được mở miệng nói: "Lâm Lâm? Sao em không ăn? Có phải không đủ ăn? Muốnanh gọi thêm mấy cái sủi cảo thủy tinh không?"Cơ thể Lâm U bỗng nhiên run lên thật mạnh, vô cùng câm nínnói: "Thật tình không cần. Cái kia, anh giúp tôi ăn hai bát? Tôi thấy súp tiêucay thật sự quá Hà Nam."Mục Viêm Khiếu nghe vậy sửng sốt, sau đó nhịn không được bậtcười. Cùng lúc đó bên cạnh vang lên một tiếng cười to chẳng nể nang gì, Lâm Utrợn mắt nhìn, liền thấy ông chủ Hà Nam kia lắc lư thân thể tròn vo cười ha hanói:"Thằng nhóc biết lợi hại chưa! Tao còn tưởng chú mày bụngvua chứ, một mình muốn ăn năm bát súp, thì ra là không biết bát ăn của HàNam tụi tao rất lớn hả? Hắc hắc, cậu còn chưa thấy bát ăn phở của chúng tôiđâu! Một bát phở thật lớn! Có thể lớn như cái chậu vậy! Ha ha!"Lâm U yên lặng không nói, ha ha, các người thế nào cònkhông chôn mặt trong bát luôn đi?!Nhưng mà ông chủ kia cũng là người phúc hậu, biết Lâm Uđánh giá sai kích thước của bát xong, trực tiếp bưng đi hai bát không động đến,một bên nói với Mục Viêm Khiếu: "Anh xem, tuy rằng người thường luôn có nhiềutham lam và dục vọng phiền chán, thế nhưng tôi vẫn thích bọn họ như cũ, ở trongthế giới người thường, mới có thể cảm thụ được các phẩm chất và tình cảm tốt đẹpkhông dễ đổi thay."Mục Viêm Khiếu nghe vậy cười cười, gật đầu: "Cảm nhận thếgiới muôn màu, thiện ác buồn vui, như lời những người tu đạo tu phật từng vào đời?Sau đó thông suốt hiểu ra và vân vân."Lâm U cười hắc hắc gian xảo: "Làm sao anh biết không phảido mấy người đó mượn cớ trầm mê ở phàm thế?"Thỏa mãn ăn xong bữa sáng, Lâm U gọi ông chủ đóng gói haibát mang về, tiện thể mua ba bát súp tiêu cay cùng hai mươi cái bánh quẩy, ôngchủ vui mừng cuối cùng còn tặng miễn phí cho cậu một chén đậu hoa trộn súp tiêucay, nói là để cậu nếm thử, sau này lại đến.Lâm U tiểu gia cứ như vậy cùng chủ nhân ngu xuẩn nhà mìnhmang theo tâm trạng vui vẻ về tới tiệm thuốc Lâm thị, mà lúc này năm người bọnMục Nhất quả nhiên đã ở trong tiệm, nhìn sắc mặt Mục Nhất hình như có chuyện gìcần báo cáo, trước khi bọn hắn mở miệng, Lâm U đem bịch đồ đóng gói bữa sángphân cho năm người, tiếp đó mới ngồi xuống."Thấy biểu tình này của các anh hình như có kết quả?" Chờnăm người từng ngụm từng ngụm ăn xong, Mục Viêm Khiếu mới một bên nhìn Lâm U chỉnhlý dược liệu, vừa mở miệng hỏi.Mục Tam nhất thời giấu không được, thẳng thắng gật đầu, vẻmặt xoắn xuýt và hưng phấn nói: "Ông chủ! Mấy con chuột vây quanh ngọc khí màngủ tất cả đều xảy ra vấn đề rồi!"Mục Viêm Khiếu nghe vậy thần sắc khựng lại, mà động táctrên tay Lâm U cũng đình chỉ xoay người nhìn về phía bọn Mục Tam."Chuyện gì xảy ra?""Hơn mười con chuột vây quanh ngọc bồ đề ngủ cả đêm, ngàytiếp theo thức dậy độ nóng nảy và hưng phấn bất đồng, cụ thể thì chúng tôikhông biết tụi nó làm sao lại vậy, vốn chúng tôi còn đang sốt ruột, nhưng bỗngđâu xuất hiện một con chồn, nó trực tiếp nhảy lên vai Mục Ngũ, đòi theo về mãi,nên chúng tôi mới đem nó về đây rồi nè!"Lâm U ha một tiếng: "Chồn?! Có quan hệ gì với chuột,"Chi chi kẹt kẹt! ! !Bỗng nhiên Lâm U cúi đầu thấy ống quần mình bị một con chồnlông vàng óng ánh, tỏa sắc bóng loáng kéo đi kéo lại, con chồn vàng lắc mãi, chờđến khi thấy cậu cúi đầu, dĩ nhiên dùng chân sau đứng thẳng người dậy, hai móngnhỏ phía trước chắp lại cùng một chỗ, hướng cậu mà lạy.Lâm U: ". . ." Vì sao gần đây mấy tên thành tinh ở bên ngườithường này nhiều như vậy? Phía này linh khí vô cùng loãng, hẳn là khó để động vậtkhai trí thành tinh mới đúng chứ?Chồn vàng thấy Lâm U không nói gì nhìn nó, hai vuốt nhỏ lạycàng nhanh, đến cuối cùng nó vậy mà ôm cái đuôi vàng thật dài của mình về phíatrước, cắn một nhúm lông đuôi màu vàng, thả dưới chân Lâm U.Mấy người Mục Nhất, Mục Nhị nhìn hình ảnh như vậy đều cóchút sững sờ, cái này để làm chi? Còn nữa, từ lúc nào mà chỉ số thông minh củachồn cao như vậy?! Tôi nói này, đây không phải lại là yêu tinh đó chứ?!Lâm U nhìn lông đuôi vàng kim chân mày cau lại, suy nghĩ mộtchút tự mình cúi người nhặt nhúm lông đuôi nọ, tiếp đó lại từ trên kệ thuốc củamình cầm mấy cây cỏ màu tím nhạt cho chồn vàng, nó vui vẻ chít chít vài tiếng,ăn trước một gốc dược thảo, sau đó đem mớ thừa lại nuốt vào bụng, liền trước mặtMục boss và đám vệ sĩ Mục gia mở miệng nói tiếng người."Đa tạ ân công! Một đám chuột nhắt kia là vãn bối mà lão hủchăm nom, lão hủ thấy bọn nó có thể quan hệ với ân công, lòng có chút an ủi. Chỉlà lần này cả đám chúng nó đều không có đạo hạnh, không thể chịu tà vật xâm hại,nên lão hủ chủ động tới. Ân công hẳn muốn biết đồ ngọc nọ là vật gì phải không?Lão hủ sống lâu như vậy, coi như là có chút nhãn lực, ngọc bồ đề đó vốn là dùngthanh ngọc tốt mà chế thành, theo lý thuyết có thể giúp con người tĩnh tâm dưỡngtính, nhưng lúc này lại bị người ta truyền tà ma sát khí, vì bị thanh ngọc baobọc, nên ma khí không hiện ra, nhưng lại có thể chậm rãi xâm nhập ý thức ngườiđang ngủ, cuối cùng, nhẹ thì mất đi bản tính, làm nô lệ cho dục vọng, nặng thìbị ma khí khống chế, biến thành chó săn cho ma vật."Chồn lông vàng nói, lắc lắc cái đầu nhỏ, lời nói thành khẩnthan: "Thứ này thật sự không phải là đồ gì tốt. Ân công phải cẩn thận."Lâm U nghe đến đó có thể xác định ngọc khí Lý thị chắc chắncó vấn đề, gật đầu với con chồn lông vàng, nghĩ một hồi lại cho nó một viên thuốcmàu trắng, "Tao thấy mày thành tinh không dễ dàng gì, nếu mày muốn tới ám giớitu luyện, nuốt đan dược này đi Tần Lĩnh là được. Nhưng mà sau khi vào ám giới rồiđạo hạnh của mày sẽ không lộ ra, rất nhiều chuyện không nhẹ nhàng như bây giờ.Tự mày xem rồi làm đi."Chồn lông vàng nghe vậy liền ngay tại chỗ nuốt đan dược vàobụng, cung kính vái Lâm U ba lạy, mới từ cửa sau chạy ra ngoài.Mãi đến khi Lâm U ho khan một tiếng, đoàn vệ sĩ Mục giatrong phòng mới phản ứng kịp, còn Mục đại thiếu thì hai mắt cứ nhìn chằm chằmLâm U mãi, thấy ánh sáng trong đôi mắt người nào đó Lâm U quả thực muốnlui về sau."Nhìn cái lông gì mà nhìn?"Mục Viêm Khiếu cười khẽ: "Lâm Lâm của anh thật đẹp. Không dờimắt được."Lâm U che miệng dời mắt sắc mặt đỏ hồng lên, mấy người MụcNhất đồng loạt run rẩy, ông chủ, lời này của ngài buồn nôn đến mức khiến ngườita muốn nôn luôn đó! ! !Cũng may điện thoại của Mục Tứ vang lên vào thời khắc xấu hổnày, Mục Tứ nghe điện thoại xong, vẻ mặt hưng phấn, kêu Mục Tam mở máy tính nhậnvăn kiện."Ông chủ, bên kia đã điều tra ra, cái tiệm ngọc khí Lý thịkia quả nhiên có vấn đề lớn! Chúng tôi tra được hầu như tất cả những thế gia,phú hào, chính khách, vài người có địa vị ở thành phố A, đều đến tiệm ngọc nàymua đồ! ! !" Mục Tứ nói, Mục Tam bật những tư liệu điều tra được cho mọi ngườixem."Thật không thể tưởng tượng nổi! Tiệm ngọc Lý thị này khôngphải cửa hàng bán ngọc cao cấp ở thành phố A, chẳng có bao nhiêu danh tiếng, thỉnhthoảng có một hai thế gia tới mua đồ cũng là trùng hợp rất lớn rồi, thế màkhách hàng của nó lại có thể trải rộng toàn bộ thế lực tầng lớp trên của thànhphố A! Đây khẳng định có vấn đề!"Mục Nhị ở bên cạnh đẩy mắt kính bổ sung: "Hơn nữa hãy nhìnxem tên khách hàng có lượng tiêu thụ nhiều nhất, là Chu gia."Lâm U nghe vậy nhíu mày: "Chính là Chu gia mấy ngày nữa mờichúng ta tham gia tiệc sinh nhật kia sao?"Mục Nhất gật đầu, nhìn về phía Mục Viêm Khiếu nói: "Ông chủ,bữa tiệc có vấn đề. Cần cử người bố trí không?"Đã nghe chuyện của chồn lông vàng và xem tư liệu giao dịchcủa cửa hàng này rồi, chỉ cần đầu óc không có vấn đề, đều có thể đoán được tiệcsinh nhật ba ngày sau phỏng chừng sẽ là một bữa Hồng Môn yến. Nhưng khi trước MụcViêm Khiếu đã mở miệng đáp ứng nhị thiếu Chu gia sẽ tham dự bữa tiệc, bây giờ tạmthời không thể từ chối.Huống chi nếu đã tra được tiệm ngọc Lý thị nọ có chuyện, khảnăng còn liên quan đến 'Lý tiên sinh' ban đầu nghe được ở châu Âu, đừng nóichuyện đã đồng ý rồi thì phải đi, coi như Mục Viêm Khiếu từ đầu không đáp ứngtham dự bữa tiệc, dưới tình huống có thể truy xét hành tung 'ma tộc' nọ, bọn họcũng sẽ sáng tạo điều kiện để tham gia bữa tiệc."Nếu như chuyện này thật sự gần giống như những gì chúng tasuy đoán, phương diện dính dáng đến nó khá rộng. Một khi toàn bộ tầng lớp thượnglưu ở thành phố A đều bị khống chế, vậy thì chuyện mà ma tộc nọ có thể làm quảthực không thể tưởng tượng." Sắc mặt Lâm U nghiêm túc hẳn: "Ba ngày sau hai ngườichúng ta cùng đi nhà họ Chu xem thử, trước tiên tôi sẽ truyền một tin về nhà, đểtrong nhà cùng tam đại môn phái tìm người giám thị nơi ấy. Về sau nếu quả thậtcó phát sinh chuyện gì, chúng ta tự bảo vệ mình là tốt rồi, để bọn họ bắt cái tênkia đi.""Cái khác tôi không dám khẳng định, nhưng chỉ cần lão ma đầukia ở chỗ đó, hắn nhất định trốn không thoát!"—————-Lúc này, trong mật thất bên dưới biệt thự nhà họ Chu.Một người toàn thân được bao bọc bởi hắc khí, trước mặt làđại thiếu gia nhà họ Chu một mực cung kính, nhị thiếu cười khằng khặc."Hai người cứ yên tâm! Chỉ cần thằng nhóc Ngọc Linh thể kiatới, các người cứ để lão tổ ta giải quyết là được rồi, đến lúc đó toàn bộ thànhphố A đều là vật nằm trong tay các người! Hắc hắc hắc, về phần cái con chim lửanhỏ bé vừa thức tỉnh kia, không thể ăn, thế nhưng đem luyện thành đan dược, vẫnkhông tệ! Ha ha ha ha! Chỉ cần có hai người bọn họ, nhóm người ám giới kia làmgì khó dễ được ta?!"Chương 107: Trai tài trai sắcBa ngày trôi qua rất nhanh, tiệc sinh nhật của Chu đại thiếugia cũng không có bất kỳ sóng to gió lớn nào, đúng hẹn cử hành.Cùng ngày Mục Viêm Khiếu cho Mục Cửu và Mục Thập nhốt MụcViêm Minh thật chặt trong nhà, nhân tiện nói cho em trai ngu xuẩn nhà mình, trướcmắt một ngày này cho dù là ngủ lấy ngủ để từ sáng đến tối, hoặc ăn cái gì ăn được,bằng không thì tìm phụ nữ chơi đùa cho hết ngày, bất kể thế nào cũng được, chỉcần không ra khỏi cửa nhà.Mục Viêm Minh đối mặt với chuyện anh hai nhà mình đột nhiênđộng kinh biểu thị vô cùng không thể tiếp nhận nổi, nhưng dù cho trong lòng hắntrăm lần không muốn, khi đối mắt với anh hai hung tàn nhà mình, cuối cùng chỉcó thể ủ rũ, phiền muộn gật gật đầu, chuẩn bị dành một ngày để mà vui chơi. Hắnbây giờ không còn chơi đùa bừa bãi, hơn nữa gần đây ông nội nghiêm túc nói vớihắn rằng nhất định phải tìm một cô gái tốt mà cưới, hắn nghe đến nỗi lỗ taiđóng kén luôn, tuy vậy cũng bắt đầu thật tâm lo lắng chuyện này.Anh hai bọn họ không có con, không thể sau này không có aiphụng dưỡng chứ? Vì lý do đó hắn phải sinh nhiều thêm mấy đứa, tiếp đó nóivào tai bọn nhỏ nhà mình cho chúng nó biết, nhất định phải hầu hạ bác cả thật tốt,vậy cũng xem như là một cách cảm ơn khác với anh hai của hắn. Mục nhị thiếu trảiqua thời kì động kinh kia, nhìn chung đã thành thục ổn trọng một chút rồi. Bấtquá, trong điện thoại di động của hắn bây giờ có hơn mười hai mươi tên các côgái, Lâm U nghĩ, người này sau này chắc chắn sẽ không thiếu con cái, nhưng còndịu dàng tốt đẹp gì đó. . . Ha ha.Hai người mặc âu phục thiết kế riêng, kiểu của Mục Viêm Khiếulấy màu đen làm chủ đạo, còn Lâm U thì lại là một thân xám bạc thư thái làm nền.Mặc dù là hai loại kiểu dáng và phong cách bất đồng hoàn toàn rõ ràng,nhưng lúc hai người bọn họ đứng chung một chỗ, thế mà có vẻ khá hài hòa, phảngphất như là lẽ đương nhiên phải thế.Mục Viêm Khiếu nhìn người thương trong nhà được tây trangxám bạc bao quanh vòng eo tinh tế lại săn chắc, đôi chân thon dài thẳng tắp, cộngthêm bộ dạng tùy ý dửng dưng cùng mắt hoa đào đang nhìn mình, trong lòng nhấtthời nóng lên, sau đó chính là một trận tức giận.Rõ ràng hắn định một mình tham gia bữa tiệc của nhà họ Chu,nhưng sau đó Chu gia kia dĩ nhiên đặc biệt gọi điện thoại tới, mời Lâm Lâm nhàhắn cùng tham gia. Nói gần nói xa còn ý tứ nói có thể trong bữa tiệc giới thiệuLâm Lâm một chút, đây là một cơ hội công khai, làm Mục Viêm Khiếu muốn cự tuyệtrồi lại do dự.Chẳng qua kỳ thực Mục Viêm Khiếu do dự hay không do dự đềuvô ích, mấu chốt là Lâm U sống chết nhất định phải đi.Tuy nói lý do của cậu là 'lo lắng cho mình' nhưng chỉ cần vừanghĩ tới Lâm Lâm nhà mình sẽ bị người khác dòm ngó, tiếp đó bị người ta thăm hỏi,nói không chừng còn có thể bị người khác để ý, Mục đại thiếu cảm thấy cơn tức củamình không cách nào áp chế được.Lâm U lên xe trước, Mục đại thiếu chưa từ bỏ ý định hỏi mộtcâu: "Lâm Lâm, hay là em đi đón anh cả với anh hai của mình đi ha? Các người ởbên ngoài xem, anh dù có chuyện gì thì có hộ tâm kính che chở rồi, nhất định cóthể trốn đi được."Lâm U quay sang liếc mắt nhìn chủ nhân ngu xuẩn nhà mình:"Lời này của anh nói suốt một ngày, anh không phiền tôi cũng phiền, tôi đi mộtchút cũng không phải bị người ta bắt rồi ăn thịt, anh rốt cuộc lo lắng cái gìchứ? Nếu như nói đến tuấn nam mỹ nữ, tôi nghĩ người Chu gia mời khẳng định cũngkhông phải hàng lớn lên xấu xí đâu, mà dù có lớn lên không đẹp đi nữa cũng cótiền tài địa vị bổ sung cho khuyết điểm này rồi, anh rốt cuộc nghĩ cái gì thế?"Mục Viêm Khiếu bĩu môi sau cùng chẳng nói gì. Hắn rất muốnnói cho người thương nhà mình, tuấn nam mỹ nữ này coi như đẹp đi nữa, làm saocó thể so sánh với cái tên toàn thân đều lộ ra một cỗ linh khí, rành rành mộtđôi mắt hoa đào câu nhân, rồi lại lạnh nhạt làm cho người ta không dám tới gầnnày?Nhưng Mục đại thiếu lo lắng Lâm U tiểu gia trước mặt hắn mộtbộ không kiêng nể gì, cuối cùng vẫn không nói ra mấy lời này. Miễn cho Lâm Lâmnhà mình vểnh đuôi tận trời, một mạch vênh váo.Bữa tiệc của Chu gia cử hành tại biệt thự dựa vào núi củanhà họ Chu.Biệt thự này chiếm diện tích hơn mười nghìn thước vuông,sân golf, bể bơi, suối nước nóng, các trang thiết bị cần gì có nấy, còn thì kiếntrúc mô phỏng theo hoàng cung Trung Quốc, từ trên xuống dưới đều mang hơi thởcao cấp.Nhưng mà Lâm U tiểu gia lúc xuống xe lần đầu tiên thấy biệtthự này liền phốc một tiếng.Mục Viêm Khiếu co rút khóe miệng, không biết Lâm Lâm nhàmình lại nổi cơn gì. Từ khi hai người bọn họ mở rộng tấm lòng yêu nhau, Lâm Lâmtrước mặt hắn càng ngày càng có xu thế điên khùng."Làm sao vậy?" Nhưng mà, xem như là vậy đi nữa, Mục đại thiếuvẫn vui vẻ chịu đựng, hạnh phúc tột cùng."Tôi thấy cái kiến trúc này liền nghĩ tới sản phẩm hoàngcung bày trí thất bại mà đại đệ tử Luyện khí tông bán." Lâm U nhịn không đượccười, "Biệt thự này thoạt nhìn rất to lớn, nhưng mặt chi tiết thì không thể đemra nhìn kỹ. Hơn nữa theo bố cục màu sắc và sắp xếp. . . Thật sự là, chậc.""Thật sự cái gì? Cho chúng tôi cùng nghe với?"Lâm U nói được nửa chừng, kết quả bên cạnh bỗng có mộtthanh âm đầy hứng thú vang lên. Mục Viêm Khiếu nghe thấy giọng nói này bĩu môikhông muốn phản ứng. Nhưng hiếm thấy Lâm U lại sợ run cả người, nghĩ nghĩ cáigiọng này sao mà quen tai thế, còn khiến cậu vô cùng không thoải mái.Nghiêng đầu nhìn sang, Lâm U cười ha ha trong lòng hai tiếng.Thì ra là người này, gặp anh ta cậu có thể vui mới là lạ! Lúc trước ngườinày không biết đã chích cậu bao nhiêu kim, vặt rụng bao nhiêu lông của cậukia kìa."Ơ ~ Chả trách sao Mục đại thiếu gia cũng đổ, thật là một mỹnhân anh tuấn a!" Nhị thiếu gia nhà họ Vương bên cạnh nhìn nghiêng Lâm U xong kiềmkhông được huýt sáo.Nhưng hắn vừa mới dứt lời đã bị đại ca mình mạnh mẽ tát chomột cái. Vương nhị thiếu vuốt ót mình nhìn đại ca lên án, còn đại thiếu gia nhàhọ Vương Vương Tiêu lại cười ha ha hai tiếng với đứa em đáng lo nhà mình. "Anhnên nhốt em trong nhà một ngày một đêm không cho em ra ngoài mới đúng, em nếucòn muốn tham gia bữa tiệc ngày hôm nay, thì câm cái miệng của em lại cho anh."Vương Diêu phiền muộn nghiêng đầu đi. Ngay sau đó VươngTiêu quay sang Lâm U chìa tay mình ra, trưng ra nụ cười hoàn mỹ: "Vị này chínhlà Lâm dược sư phố phong cách Hán sao? Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, tiếc là cậuđã sánh đôi cùng Mục lão đại rồi."Mục Viêm Khiếu nghe thấy câu này mặt co giật, sao lại nóinhư vậy? Hắn cùng Lâm Lâm nhà mình rõ ràng là môn đăng hộ đối, trai tài trai sắc,hắn làm sao mà không xứng chứ?!Lâm U nghe xong lời này lại nhịn không được nở nụ cười,không thể không nói, nếu như bỏ qua cái chuyện lúc trước bác sĩ thú y này giàyvò cậu, thì Vương Tiêu là người rất dễ để người ta nảy sinh thiện cảm.Vì thế Lâm U nhàn nhạt cười, cùng Vương Tiêu bắt tay, nói mộtcâu khiến Vương đại thiếu suýt nữa hộc máu. "Sau này nếu nhà anh có ai khôngmay xảy ra chuyện gì, đến phố phong cách Hán tìm tôi, tôi nhất định không chốitừ."Vương Tiêu nghe vậy thật sự là một hơi nghẹn ở cổ, lời lấylòng như thế có phần đâm tim chọt phổi quá. Nhưng hắn lại biết đây là ý tốt củaLâm U, dù sao vị Lâm dược vương này ở phố phong cách Hán nổi danh khó mời,cứng mềm không ăn không nói tới, đi xem bệnh cho ai còn phải xem khí trời ngàyhôm đó đẹp hay không? Sau đó lại xem tâm tình của cậu ta có tốt hay khôngmới được. Nói chung, có mấy lời này của Lâm U, nhà họ Vương hắn liền có thêm mộtcơ hội cứu mạng.Bất quá, câu nói kia khiến hắn phải canh cánh trong lòng.Vương Tiêu nhịn không được nói một câu: "Có phải em traitôi vừa rồi nói lời mạo phạm đến ông chủ Lâm?" Nên cậu mới nói chuyện công kíchnhư thế?Lâm U bí hiểm nhìn Vương Tiêu một cái, lắc đầu: "Tôi chỉ làkhông thích bác sĩ thú y mà thôi."Vương Tiêu: ". . ." Tôi nói này! Bác sĩ thúy cũng không tranh mối làm ăn với hiệu thuốc bắc của cậu! Cậu dựa vàocái gì mà ghét bác sĩ thú y! ! !Mục đại thiếu nhân cơ hội lúc này bổ cho một đao: "Trướckia mấy con Lâm Lâm nọ của tôi anh còn nhớ không! Chúng nó đều là Lâm U tặngcho tôi, nghe nói anh khi chích ra tay vô cùng độc ác?"Đại thiếu gia nhà họ Vương vào lúc này triệt triệt để đểlĩnh hội cái gì gọi là 'Đánh chó phải nhìn mặt chủ', con bà nó, chích cũng phảinhìn chủ hả! ! !Bốn người gặp gỡ, liền kết bạn tiến vào biệt thự. Lúc bọn họđi vào, trong sân bữa tiệc ngoài trời đã có rất nhiều người đến. Những ngườinày đều là các ông lớn có uy tín danh dự, hoặc giàu có một phương trong thànhphố A, đương nhiên bên cạnh các ông lớn còn đi theo không ít thế hệ trẻ tuổikhác, trong đó các cô gái tuổi xuân chiếm đa số. Có lẽ, là muốn tạo quan hệthông gia trong đầu.Dù gì đi nữa, ngoại trừ những nhà như Mục gia và Vương giatrong nước được xếp vào mấy đại gia tộc lông phương sừng lân, Chu gia trên cảnước chỉ có thể coi là trung thượng, nhưng ở thành phố A , cũng là nhà nổi bậtrồi. Đại bộ phận người tới nơi này, xuất thân đều không bằng Chu gia.Mục Viêm Khiếu và Vương Tiêu cùng nhau vào cửa, ngay tức khắcđã thu hút một tràng chú ý từ đông đảo mọi người. Cái mặt lạnh khí thế hung tàncủa Mục Viêm Khiếu quá quen thuộc, mà Vương Tiêu cũng bởi vì đoạn thời gian trướcđẩy cha ruột của mình xuống thấp, dưới sự bảo trợ của ông nội hắn một tay chủtrì nhà họ Vương khiến toàn bộ thành phố A thậm chí trong cả nước cũng một phennáo động, thoạt nhìn khuôn mặt ôn hòa nhã nhặn cũng có chút bắt mắt.Vì thế mà khi hai người này đến, nguyên bản mọi người còn tụmột chỗ nói chuyện đều ngừng động tác. Về phần chủ nhân bữa tiệc Chu Hải Chu đạithiếu gia cũng cùng em trai gã Chu Thắng tiến lại, trên mặt là vẻ mừng rỡ, bướcnhanh tới trước mặt bốn người Mục Viêm Khiếu và Vương Tiêu, vừa gặp đã ôm chầmlấy."Mục lão đệ, Vương lão đệ! Các cậu tới rồi! Địa phương nhỏbé này của tôi phút chốc rực rỡ hẳn ra ha ha!" Thân hình Chu Hải cao to cườngtráng, mặt đầy vẻ tươi cười sảng khoái, thoạt nhìn giống như một người anh cảchính trực có nghĩa khí.Theo lý thuyết, một người như vậy hẳn rất khó làm người tanảy sinh ác cảm mới đúng. Nhưng Lâm U trong nháy mắt Chu Hải tiến lên ôm MụcViêm Khiếu đó, cảm giác không tốt như là da lông toàn thân dựng hết cả dậy.Sắc mặt không kiềm được trắng nhợt, trực tiếp kéo Mục Viêm Khiếu lui về sau mộtbước, để Chu Hải chỉ ôm lấy hai người Vương Tiêu và Vương Diêu.Động tác này của Lâm U không thể nói là không đột ngột, thếnên phần lớn ánh mắt người trong cuộc đều ném về phía cậu, nhịn không được đoánrằng tên này từ đâu tới mà không biết điều, đột ngột đánh vào mặt nhà họ Chunhư vậy.Chu Hải lúc này đã thu về thế đứng bình thường, trong phútchốc gã nhìn thấy Lâm U, trong mắt hiện lên một đạo tinh quang, chẳng nhữngkhông tức giận, trái lại còn cười tiến lên muốn vỗ vai Lâm U, lại bị Lâm Ukhông chút dấu tích trốn ra sau một chút, nói với Mục Viêm Khiếu: "Mục lão đệ,vị này là người trong lòng của cậu sao? Tôi gọi cậu ấy em dâu không hợp cho lắm,chi bằng thẳng thắng theo cậu, như cũ gọi một tiếng Lâm lão đệ? Tôi có nghenói, hai người các cậu đã có một cuộc tình lãng mạn sâu sắc ở Rome, trở về rồiđã trực tiếp nói chuyện với ông cụ bên nhà đúng không? Nhìn tình hình này, ôngcụ đồng ý? Tôi phải nói điều này, hiếm khi những người có tình trở thành ngườinhà, phải chúc mừng các cậu mới phải nha."Lời này Chu Hải vừa nói ra, xung quanh bỗng chốc vang lên mấytiếng kinh hô nho nhỏ, lúc này tiếng hô còn chưa lớn, Mục Viêm Khiếu nhìn mộtvòng nhíu mày, vẫn mặt lạnh như cũ nhưng lại vươn tay ôm lấy eo Lâm U,dùng ngữ khí đế vương tuyên truyền mệnh lệnh nói với người chung quanh: "LâmLâm là người sẽ ở cùng tôi suốt đời. Vì thế, trước khi các người muốn làm gì,nói gì, thận trọng từ lời nói đến việc làm đi."Lâm U được Mục Viêm Khiếu ôm như thế cũng thả lỏng tinh thần,cười một tiếng đối diện với mấy lão đại kia nói: "Chớ có xem tôi là tiểu bạchkiểm à nha, nếu ai muốn gây bất lợi cho Viêm Khiếu, nói không chừng một nắm thuốcbột của tôi liền độc chết người đó. Tuy nhiên, nể mặt tất cả mọi người đều là bạnbè, về sau lúc tôi chữa bệnh cho các vị cảm thấy vui vẻ, tôi sẽ giảm chocác vị 99%."Mục Viêm Khiếu và Lâm U nói hết lời, toàn sân vang lên nhữngtiếng hít khí và kinh hô còn lớn hơn vừa rồi, các lão đại trước là kiêng kị thếlực Mục gia, sau lại nhìn chằm chằm Lâm U hồi lâu, hít một hơi lạnh liền nhớra, cái người thanh niên trông giống tiểu bạch kiểm này, không phải chủ tiệmthuốc Lâm thị mà mỗi ngày họ đều tìm quản gia vệ sĩ đi tạo thiện cảm đó sao?!Vì thế vốn đại bộ phận mọi người không quen nhìn đều yên lặng,dưới tình huống vũ lực và kinh tế không sánh bằng, thời gian tới còn có thể cầutình người ta, nói ra thì, còn có tư cách gì cười nhạo khinh thường chứ? Đànông với đàn ông thì sao, không ngăn cản người khác nữa,dù sao ở trình độ của họ,còn thứ gì chưa thấy qua chứ?Trái lại quang minh chính đại bậc này, hành vi lẽ thẳng khíhùng, còn có thể làm cho lòng người nhỏ nhen bội phục. Chung quy thì đầu nămnay đàn ông biết đảm đương, càng ngày càng ít.Chỉ có điều, bề ngoài đây là tiệc nhà họ Chu mà? Thế nào bỗngnhiên lại có cảm giác đang ở buổi ra mắt và giới thiệu đương gia chủ mẫu nhà họMục vậy?! Đại thiếu Chu gia, cậu nhanh nói gì đó đi chứ?Chu Hải vào lúc này như nghe được tiếng nói mọi người, lậptức cười ha ha: "Hai vị quả nhiên sảng khoái. Người đã đến đông đủ, mau mau ngồivào chỗ đi! Tôi có chuẩn bị không ít tiết mục hay và bất ngờ cho mọi người xemđấy."Chu Hải nói, rồi dẫn bọn họ đi đến chính giữa sân, làm choLâm U nhịn không được âm thầm nhíu mày chính là, mỗi khi đi một bước hướng vềtrung tâm, cậu cảm thấy, như là bước thêm một bước vào lồng giam. Hết lần này tớilần khác, ở trước mắt bao người, cậu không hề có lý do cự tuyệt.Chậc, có chút phiền toái.Chương 108: Bí mật Ngọc LinhTrước mặt hơn một trăm con người, mặc cho Lâm U cảm thấynguy hiểm, lông tơ đều dựng ngược, cậu cũng chỉ có thể đi theo hai người Chu Hải,Chu Thắng đi đến chính giữa sân.Chẳng qua tuy Lâm U hiểu nơi này không an toàn, nhưng trênđường đến đây đã nhận được bùa của hai người anh họ nhà cậu, đoán rằng họ giờđây đã tra xét giám thị chung quanh biệt thự này rồi, có lẽ cùng lắm cũng chịuchút khổ mà thôi, làm sao cũng không xảy ra tình huống xấu nhất được.Vừa nghĩ như thế, trong nháy mắt Lâm U liền bình tĩnh lại.Theo bọn Chu Hải đi tới bàn ở giữa sân ngồi xuống, thấy đồ ăn bình dân đủ loạitrên bàn, biểu tình Lâm U rốt cuộc cũng tốt lên một chút.Lúc này Chu Hải thấy sắc mặt Lâm U đã khôi phục bình thường,tuy rằng còn chút biểu cảm những người khác không liên quan gì tới tôi, nhưngmiễn cưỡng không gây trở ngại gì."Ha ha, nếu người đã đến đông đủ, bây giờ chúng ta bắt đầuđi." Chu Hải đứng lên, cất cao giọng với người xung quanh: "Đầu tiên, hoannghênh các vị có thể trong lúc bận rộn rút ra chút thời gian tham gia tiệc sinhnhật của kẻ hèn này. Sinh nhật ba mươi lăm tuổi cũng không phải ngày đại thọgì, nhưng mà, vì tôi thật sự có tin vui muốn nói cho mọi người, nghĩ đến mộtngười vui không bằng mọi người cùng vui, liền tùy hứng mời các vị đến đây.""Xin các vị đừng trách tội."Chu Hải vừa mới nói xong, bên cạnh liền có mộttên Khúc Ý* nịnh hót dùng giọng điệu lấy lòng nói: "Chuyện này có gì mà phảitrách móc chứ? Chu đại thiếu gia vì tốt cho mọi người chúng tôi cả mà! Chuyệnnày sau cùng còn có thể bày tỏ lòng cảm kích không sao nói hết của chúng tôi vớiđại thiếu cơ mà, tóm lại là chuyện tốt, phải cảm ơn nhiều hơn để bụng đại thiếunữa là!" (Hoạn quan Khúc Ý chuyên nịnh nọt người khác)Vì người nói là một lão già, nên Lâm U dù thấy lời này nghera thật sự là siểm nịnh muốn nôn luôn, cũng nhẫn nhịn vươn tay bỏ cái đùi gà vừalấy được xuống.Thấy động tác này của Lâm U, nguyên bản Chu Thắng còn lộ vẻmặt vui mừng, co giật khóe miệng, muốn mở miệng hỏi Lâm U vì sao tự nhiên bỏ thứcăn xuống, lại bị Mục đại thiếu cách không trừng mắt liếc một cái, động tác cứngđờ, thế là an phận ngồi nguyên tại chỗ bất động."Ha ha, Lý lão quá khen, kẻ hèn này nào có tấm lòng vĩ đạinhư ngài nói, bất quá chút thông minh theo kịp mọi người, Chu mỗ vẫn có thể làmđược. Nhưng mà nói chuyện này trước, bí mật đầu tiên Chu mỗ tạm không nói đến,trước hết mời mọi người thưởng thức một điệu múa, cùng ăn bánh sinh nhật tôi cốý đặt làm rồi tôi mới nói những gì cần nói cho mọi người nghe." Chu Hải mặt mỉmcười nói: "Chung quy, đây là một chuyện trăm lợi mà không hại, các vị không cầnlo lắng cứ thoải mái chè chén, tận hứng vui chơi là được rồi!"Bốp bốp hai tiếng, Chu Hải vỗ vỗ tay,thế là mọi người liềnthấy phía trước đối diện bàn tiệc trung tâm năm thước, một đài bạch ngọc dần dầnnâng lên. Theo đài ngọc chậm rãi dâng lên đó, còn có tám cô gái xinh đẹp mặc áolụa mỏng dài, tư thái yểu điệu lả lướt. Tám người trên đài tay ôm một loại nhạccụ, trong tay người đẹp mặc lụa trắng ở chính giữa ôm một cây đàn tỳ bà, dángmúa uyển chuyển, thanh nhạc mê người, trong nháy mắt khiến cho trên tám phầnđàn ông trong cuộc nhìn đến mê cả mắt.Lâm U ở phía sau lại ít một ngụm khí lạnh. Cùng lúc đó MụcViêm Khiếu ở bên cạnh bỗng nhiên bắt lấy tay cậu, Lâm U quay đầu nhìn sang, sắcmặt Mục Viêm Khiếu đã trở nên khá xấu.Đúng rồi, dù là Mục Viêm Khiếu không có không có Ngọc Linhthể như cậu giảm các loại ảnh hưởng lớn từ mê hoặc tà ma, nhưng mà một đôi mắtTrọng Minh điểu cũng không phải hàng dễ lừa. Trọng Minh điểu là thụy thú thượngcổ, hai con ngươi có thể xem thấu dối trá ma thuật, không cần phải nói tám vị hồngnhan tuyệt sắc trên đài phía trước trong mắt hắn lúc này chỉ là những bộ xươngma quỷ.Lâm U nhìn Mục Viêm Khiếu vừa định nói chuyện, Chu Hải liềntự mình đi tới bên người bọn họ, bây giờ trên mặt gã này còn mang theodáng tươi cười sang sảng, nhưng nụ cười kia trong mắt hai người Mục Viêm Khiếuvà Lâm U, thật sự là ác ý tràn đầy."Thế nào? Hai cậu em sao lại có biểu tình này? Tám bị mỹnhân tôi trăm cay nghìn đắng mới tìm được, nghĩ rằng nếu hai vị có nhìn trúngthì cứ mang về nhà hưởng dụng, nhưng nhìn vẻ mặt của hai người, hình như khôngmuốn hưởng thụ hả?"Hai mắt Mục Viêm Khiếu phiếm lãnh ý và kim quang nhàn nhạt,giương mắt nhìn về phía Chu Hải, chỉ hỏi một câu: "Anh là người hay là ma?"Chu Hải nghe vậy thì phá lên cười ha ha, "Tôi là người thìthế nào, là ma thì sao? Mục đại thiếu, nếu hai vị đã đi đến nước này, không cầnsuy nghĩ nhiều như vậy đâu, cứ hưởng thụ cho tốt mới là lẽ thường, bằng khôngchờ một lát điệu múa này kết thúc, bánh gato cũng ăn xong, hai vị dù muốn hưởngthụ cũng không hưởng thụ được đâu."Mục Viêm Khiếu nhíu mày thật chặt, còn Lâm U lúc này nhìn cảnhtượng xung quanh hít một hơi.Giờ đây hơn trăm quan lớn quyền quý, phú hào nổi danh bị mờitới nào còn phong thái hình dạng như mới rồi? Một đám bọn họ gắt gao nhìn chằmchằm tám vũ nữ trên đài, tựa như sói đói thấy sơn dương nhỏ dãi thèm thuồngkhông ngớt. Lâm U thậm chí thấy một người đàn ông trung niên chảy nước bọt vươntay vỗ về chỗ đó của mình, không hề cố kỵ mà làm chuyện vô sỉ như vậy, nhưng hiệntại không ai có thể ngăn ông ta lại, bởi vì những người đàn ông khác dù có tựchủ tốt hơn, lực chú ý bây giờ toàn bộ đều tập trung hết lên người tám cô gái."Tình huống không tốt lắm, coi như là cái tên 'Lý tiênsinh' kia không ở chỗ này, nhưng có ma quỷ xuất hiện gây hại thì có thể khẳng định,hai người chúng ta lập tức rời khỏi còn lại để cho anh họ tôi cùng mấy người AnĐịnh Đường tới xử lý đi! Tôi cảm thấy, cảm thấy lòng không yên, sớm rời khỏicho xong."Xem qua một vòng tình huống, Lâm U trực tiếp kéo tay MụcViêm Khiếu nói ra những lời trên, bọn họ nhất định phải đi nhanh hơn, không thìkhông xong chuyện.Chỉ là dù cho Lâm U cùng Mục Viêm Khiếu dùng tốc độ nhanhnhất đứng lên đi ra ngoài, lại xấu mặt phát hiện ra, cánh cửa rời khỏi chỉ cáchhọ có 1m, hai người bất kể làm sao cũng không đi ra được.Sắc mặt Mục Viêm Khiếu trầm xuống, Lâm U bên cạnh nặng nềthở ra một hơi: "Quả nhiên là trận pháp.""Chính là tương tự với cái loại ảo trận gì đó ngày trướcchúng ta đi Tần Lĩnh sao?"Lâm U gật đầu, "Cái này hẳn là khốn trận, so với ảo trận mànói an toàn hơn nhiều, không có giết chóc nghiêm trọng gì. Nhưng khốn trậnchính là khốn trận, tên như nghĩa, là đem chúng ta vây khốn tại chỗ này, trướcđó lúc đi vào tôi đã cảm thấy không tốt lắm, hiện tại thì biết tại sao rồi. Khốntrận trình độ như bây giờ, chỉ bằng vào hai người chúng ta tuyệt đối không cócách nào phá trận mà ra."Mục Viêm Khiếu nghe vậy trầm ngâm một hồi, "Nếu như cộngthêm bọn anh họ của em ở ngoài trận thì sao?"Lâm U ngẫm lại rối rắm một phen: "Không biết được, tuy nóianh cả của tôi cùng bác cả học Hà Lạc dịch sổ, nhưng không biết trình độ anh ấyra sao? Khoảng thời gian trước tôi từng thấy bác cả táo bạo cho anh cả vào mộtsát trận tự sinh tự diệt nữa đó, còn ra vẻ nói không thể phá sát trận thì địnhchết ở trong luôn, không đủ khả năng gì gì đó. . . Chung quy tôi thấy rằng anhcả có chút không đáng tin."Mục đại thiếu giật giật khóe miệng gật đầu, nghe qua đã thấykhông đáng tin rồi. Nhưng nếu là vậy, bọn họ làm sao ra ngoài được đây? Cũngkhông thể cứ dây dưa ở đây, dù là kẻ ngu si cũng có thể nhìn ra được tình huốngtrong này không bình thường, thậm chí có thể nói là quái dị, ở trong đây ngâyngẩn càng lâu, cũng có thể vô tình gặp chuyện nguy hiểm."Này, thử xem phi phù có thể đưa tin không, không thì khôngbiết lúc này bọn họ mới sang đây nữa!" Lâm U đen mặt đào a đào tay áo mình, cuốicùng móc ra một lá bùa màu vàng, đang muốn gấp bùa truyền ra, lại bị Mục ViêmKhiếu đột nhiên ôm thắt lưng mạnh mẽ chuyển sang chỗ bên cạnh."Chuyện gì vậy?!" Lâm U một bên hỏi một bên quay đầu, tiếpđó hai mắt trừng thật to, mọi người vừa rồi còn nhìn tám cô xương khô chảy nướcmiếng, bây giờ lại nhìn cậu giống như thấy thịt Đường Tăng, hai tay thẳng tắpvươn ra bổ nhào về phía cậu bên này, nếu không phải quần áo mấy người này cònxem như bình thường, trên mặt đầy đủ không thiếu thứ gì, Lâm U tiểu gia khôngchừng còn cho rằng đây là một đàn cương thi ăn thịt người! ! !"Mấy người này hình như bị khống chế, anh thấy hắc khí trêntrán họ rất đậm!" Mục Viêm Khiếu một bên lôi kéo Lâm U chạy vòng quanh, một bênlớn tiếng nói: "Hôm trước em đột nhiên ngủ hơn mười tiếng, lúc tỉnh lại mi tâmcủa em đã có một tia hắc khí, nhưng rất nhanh đã tiêu tán, anh còn tưởng làmình cảm giác sai rồi! Bây giờ anh có thể khẳng định bọn họ chắc chắn là bị đồngọc chiếu một thời gian dài, nên cả đám đều bị ma khí xâm nhập! Chỉ là khôngbiết bọn họ bây giờ đã đến giai đoạn nào, còn có thể cứu được hay không."Lâm U hung hăng đá văng một gã ôm chân cậu, cắn răng nhìn vềphía hai anh em nhà họ Chu phía bên kia đài ngọc đang thanh nhàn nhìn bọn cậu,vẻ mặt hai tên đó bây giờ là quyết tâm giành thắng lợi, vô cùng chướng mắt vàvô sỉ.Kéo mạnh Mục Viêm Khiếu, Lâm U hít sâu một hơi. Nếu hai ngườikia đều không hề cố kỵ, vậy cậu còn lo lắng cái rắm gì chứ! Hơn một trăm ngườithì sao? Còn không bằng một nắm thuốc bột! ! !Chỉ thấy tay trái Lâm U khẽ lật, trong lòng bàn tay thoắtcái xuất hiện một nắm thuốc bột màu xám nhạt, phất tay thải ra ngoài, bột nàygiống như có mắt, không chỉ không đi theo hướng gió, trái lại còn tự động chuivào trong miệng, mũi hơn một trăm người.Trong chốc lát, người hít thuốc bột vào như bài domino, mộtngười lại một người ngã xuống, nhìn kỹ lại, thế mà ngủ mất.Mục Viêm Khiếu nhìn cảnh tượng này thấy vô cùng kiêu hãnh,Lâm Lâm nhà mình quả nhiên lợi hại, đây là tiêu chuẩn lấy một địch trăm đó! Cònhai người Chu Hải, Chu Thắng cách đó không xa bỗng dưng trừng mắt thật to, dườngnhư lần đầu tiên trông thấy một dược sư có thể lợi hại chừng này.Nhưng biểu tình kinh ngạc trên mặt họ biến mất rất nhanh,thay vào đó là một loại tham lam cùng dục vọng. Mà vẻ mặt Lâm U và Mục Viêm Khiếulúc này cũng nghiêm túc hẳn, vì dù rằng trước mặt họ không có một bóng người,nhưng bọn họ vẫn nghe thấy một giọng nói tà tứ lại khàn khàn, vang lên giữakhông gian.【Khà khà! Quảnhiên không hổ là cơ thể Ngọc Linh, một thân thanh nhuận khí lại có thể hợp vớilinh dược như vậy! Người của nhà họ Lâm vậy mà tùy ý cho ngươi không tu tập đạothuật, quả thật là tàn phá của trời! Chậc chậc, nhưng mà bây giờ có thể tiệnnghi cho lão tổ ta, một thân linh khí này, chỉ cần lão tổ ta bắt tới ăn sống,là có thể tiêu trừ ác sát của lão tổ ta, đến lúc đó lão tổ sẽ không sợ thiên đạo,muốn làm gì làm làm! Ha ha! ! ! 】Sắc mặt Lâm U và Mục Viêm Khiếu nghe những lời này xong đềuđại biến.Hai mắt Mục Viêm Khiếu bỗng đỏ ngầu, quanh thân mơ hồ tỏara khí nóng, hắn không thể tha thứ cho kẻ đặt chủ ý lên người Lâm Lâm của hắn,tên này thế mà muốn ăn sống bảo bối của hắn, nộ khí chạy điên cuồng trong lồngngực nháy mắt đạt đến đỉnh điểm.Còn Lâm U thì lại nhỏ một giọt mồ hôi lạnh, sắc mặt có chúttrắng bệch. Chuyện cậu là Ngọc Linh thể cả ám giới đều biết, không có gì totát, mọi người đều cho rằng thân thể như vậy đối với song tu cùng tự tu có lợirất lớn, nhưng cần cậu tự nguyện không nói, còn cần phải tiến hành theo tuần tựmới thấy hiệu quả, nên cậu không có chuyện gì.Nhưng linh thể của cậu còn có một bí mật hiếm ai biết, đóchính là 'Ngọc Linh hóa sát'. Ông cố từng lén cho cậu biết, đời này thấy ma tulà phải đi đường vòng, không thì một khi bị cắn, để ma quỷ đó phát hiện máu thịtcủa cậu có thể tiêu trừ ác sát khí, cậu đừng mong yên ổn.Chuyện này dù trong Ma tộc cũng không rõ, toàn bộ ám giớichưa từng có người nào biết chuyện, bởi vì giới thiệu về Ngọc Linh thể chưa từngnói rõ điểm này. Ông cố chính là vì khi cậu còn một tuổi bị tiểu thúc tâm trạngkhông tốt cắn một cái liền tiêu trừ hơn nửa sát khí mới giật mình kinh sợ, chuyệnnày đến nay vẫn là bí mật giữa ba người ông cố, tiểu thúc và cậu, ngay cả cha mẹcủa cậu cũng chưa từng kể.Nhưng vấn đề bây giờ là, vì sao chuyện mà lão tổ này nói, lạibiết được tác dụng của Ngọc Linh thể?!Chương 109: Kế trong kếSắc mặt Lâm U thay đổi, rất nhanh bị Mục Viêm Khiếu phát hiện,nhưng hắn chỉ cho rằng Lâm Lâm nhà mình vì nghe thấy 'bản thân bị mơ ướcăn sống' nên kinh sợ. Chẳng qua vẻn vẹn nhiêu đó thôi, Mục Viêm Khiếu đã nổicơn thịnh nộ.Ngay lúc Mục Viêm Khiếu định móc cái quạt lông hồng từtrong lồng ngực ra thẳng thắng quạt một mồi lửa đốt cái chỗ này, Lâm U bỗng lớntiếng hô lên: "Lâm Thiên Lương! Lâm Thiên Đồng! ! ! Hai tên khốn nạn các anhcòn muốn xem tới khi nào? Còn không mau chạy ra bắt lão ma quỷ kia! Lỗ tai điếckhông nghe thấy ông ta đang ồn ào làm bậy sao?!"Hành động Mục Viêm Khiếu khựng lại.Sau đó kể cả Mục Viêm Khiếu cùng Chu Hải, Chu Thắng cũngnghe được một thanh âm từ trên trời truyền xuống, chất giọng kia nghe rất là ổntrọng, nhưng ý tứ trong lời nói lại không đủ ổn trọng."Ơ ơ ơ! Đây không phải là em trai nhỏ dù ai nói ngả nóinghiêng, lòng ta vẫn vững như kiềng ba chân nhà mình hay sao? Thế nào mà bây giờmặt trắng bệch cả rồi? Đừng lo, đừng lo ~ có anh họ ở đây, không cần biết nó làcái lão tổ gì, chỉ cần em kêu hai tiếng anh họ tốt, tụi anh lập tức sẽ phá trận,tiếp đó bắt lão ma quỷ kia cho em làm đồ chơi nha ~"Lâm U nghe nói như thế khóe miệng khẽ giật, đây là giọngLâm Thiên Lương, nhưng cậu có thể khẳng định mấy nội dung này đều do cái tênLâm Thiên Đồng chết cũng không biết xấu hổ nói. Không phải năm đó hai người nàybảo cậu kêu một tiếng anh họ, cậu lại hừ một tiếng quay đầu bước đi đó sao, cầnghi nhớ nhiều năm như vậy hả? Thật keo kiệt.Nhưng Lâm U cũng xem như thở phào một hơi, nghe khẩu khíanh họ cậu thì cái khốn trận này họ có thể phá vỡ, hơn nữa lão ma quỷ kia hẳncũng không thành vấn đề, nói như vậy, cậu không cần lo lắng nhiều nữa."Cha không nói cho các anh biết phải bảo vệ em nhỏ sao? Nếunhư tôi chết ở chỗ này hai người các anh cứ đến giữ linh cho tôi cả đời đi. Haha."Hai anh em nhà họ Lâm cưỡi bạch hạc trên trời nghe đứa em họnhà mình uy hiếp như vậy, phiền muộn vô cùng, thằng nhóc bảo thủ này sao khôngchịu gọi họ một tiếng chứ? Nhớ năm đó hai người họ không biết lấy bao nhiêu đồchơi hay ra lấy lòng, kết quả hết lần này tới lần khác thằng nhỏ không cảmkích. Vì vậy để Lâm U 'mềm mềm cưng cưng gọi một tiếng anh họ' liền trở thànhoán niệm mãi không tiêu tan của hai người này.Nhưng bây giờ không phải lúc tính toán chuyện đó, dù sao bọnhọ không biết lão tổ nọ rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh, chẳng may sơ sót thật sựđể Lâm U bị thương hay ra làm sao đó, bọn họ trở về đoán chừng ngay cả cha mẹcũng không che chở cho đâu.Vì vậy hai người liếc nhau, rồi nói với Triêu Minh Viễn,Ung Bá Nam bên cạnh: "Chờ hai người chúng tôi phá vỡ khốn trận này, các ngườicó thể trực tiếp tìm được chỗ lão ma quỷ kia không? Tốt nhất là một kích giếtchết, hoặc là vây khốn ông ta trong vòng ba chiêu, tuyệt đối không thể để choông ta tổn thương tới Tiểu Lâm Tử nhà chúng tôi."Triêu Minh Viễn là đại đệ tử của bác cả Lâm, xem như làcùng Lâm Thiên Lương, Lâm Thiên Đồng lớn lên từ nhỏ, tự nhiên biết trong suynghĩ của người nhà họ Lâm, chí ít Lâm U tuyệt đối là cấp bậc tròng mắt, đầutim, lập tức gật đầu: "Tôi bây giờ đã cảm ứng được vị trí của lão ma quỷ kia,chỉ cần các cậu phá vỡ khốn trận, tôi cùng Bá Nam có thể giao thủ với ông tatrong vòng ba chiêu, về phần có bắt được lão hay không, còn phải xem ông ta cóbao nhiêu bản lĩnh."Lâm Thiên Đồng cười lạnh một tiếng nói: "Mặc kệ ông ta cóbao nhiêu bản lĩnh, trên địa bàn phàm giới, ông ta rất khó bổ sung thêm ma khí,chỉ cần đánh với ông ta thời gian dài thì chung quy ông ta cũng bó tay chịutrói thôi."Những người khác rất tán thành lời nói của Lâm Thiên Đồng,dù sao ma chính là các loại ma khí tối tăm tụ họp lại như ác niệm, tà khí, ô uếthành lực lượng, tuy nói người thường đều có thất tình lục dục, hơn nữa ác niệmkhởi phát bất thình lình, nhưng những thứ này chỉ tạo ra chút khí vẩn đục, cáchma khí còn xa lắm. Chỉ có ma quỷ cấp bậc ma vương, mới có thể dựa vào ác niệm conngười biến nó thành lực lượng.Bọn Lâm Thiên Lương có thể khẳng định, cái tên lão tổ ma quỷnày, không phải ma quỷ cấp bậc ma vương, vì thế, không đủ gây sợ hãi.Chỉ là lúc này ở trong khốn trận Lâm U lại không an tâm nhưbọn Lâm Thiên Lương, tuy nói viện quân đã đến, nhưng Lâm U vẫn thấy cái ông lãotổ kia khiến cậu khó chịu, bản thân Lâm U cũng biết rõ nơi phát ra lực lượng maquái, theo lý thuyết tên lão tổ này hẳn không đến mức kiêu ngạo như vậy. Nhưngsuy đi nghĩ lại, nếu như lão nhân này thật sự là 'Lý tiên sinh' làm Trịnh Du Hổbiến thành ma, thế thì những sự tình kỳ lạ mà tên ma quỷ này biết, thật sự nhiềulắm.Đến ngày hôm nay, chưa từng nghe ai có thể làm một ngườibình thường trong thời gian ngắn biến thành Ma tộc có thể sử dụng thuật pháp cấpkim đan; giống như, vừa nãy lão tổ này nói ra bí mật mà họ phát hiện trong lúcvô tình, mà bí mật này trong ám giới hầu như không ai hay.Như vậy, có thể cái ông lão tổ này còn có con át chủ bài bíẩn như 'Dù không tới cấp ma vương, nhưng có thể hấp thu ma lực duy trì ma côngcủa ông ta'? Nói cách khác làm trò trước mặt nhiều tu giả như vậy, ông ta đã bịbao vây, sao mà không cảm thụ được một chút khẩn trương nào của lão vậy?Lúc Lâm U nghĩ như vậy, lão tổ nọ cũng mở miệng cười ha ha:"Chỉ bằng hai tên nhóc lông vàng không tới trăm tuổi, còn chưa ngưng kết đượckim đan, còn muốn bắt lão tổ ta?! Không biết tự lượng sức mình! ! ! Quả nhiênTu Chân giới bây giờ thật sự ngày càng sa sút, lão tổ thấy căn cốt các ngườicoi như cũng được, không bằng hãy theo lão tổ ta tu ma đi! Ha ha, nói cáchkhác, đem tất cả kim đan của các người cống hiến cho lão tổ ta làm đồ ăn vặtcho xong! Ha ha!"Bọn Lâm Thiên Lương nghe vậy sắc mặt biến hóa, dưới tình huốngnhư vậy lão tổ này còn dám nói ẩu nói tả như thế, phỏng chừng khó đối phó rồiđây. Huống chi em họ còn ở trong khốn trận, thế là Lâm Thiên Đồng và Lâm ThiênLương không cười nói nữa, hai người song song lẩm bẩm đồng loạt kết ra mười támđạo thủ ấn phá trận, gần như trong vòng mười giây đã giáng cho khốn trận mộtkích mạnh mẽ.Trong khốn trận nhất thời đất rung núi chuyển một trận,nhưng chung quy vẫn là một nơi trống trải, không có nguy hiểm gì lớn. Lâm U đượcMục Viêm Khiếu ôm chặt trong lòng, nhíu chặt mày, bàn tay lần thứ hai khẽ lật,bất động thanh sắc thả ra bột phấn màu vàng xung quanh Mục Viêm Khiếu và cậu.Bột phấn màu vàng này ngay sau đó đã thâm nhập vào đất,nhưng nhìn bề ngoài, lại như chẳng phát sinh chuyện gì cả.
Cùng lúc đó, hai người Chu Thắng và Chu Hải cũng biết sự tình không tốt, nguyênbản bọn họ còn cho rằng dựa vào năng lực của lão tổ thì bắt hai người thườngcũng dễ thôi. Nhưng ai có thể ngờ rằng hai người thường này nhìn sao cũng khôngphải dạng bình thường? Trong lúc nguy hiểm, rõ ràng bẫy rập yến hội này họ ẩngiấu sâu vô cùng, thế mà vì cái gì hai người kia lại như sớm biết trước thậmchí còn mời viện binh nữa?! Nhất thời, trong lòng Chu Hải, Chu Thắng đều cóchút bồn chồn.Bất quá sau một khắc lòng họ bình tĩnh lại. Trong tay haingười xuất hiện một viên dược màu đỏ, nhân lúc bọn Lâm Thiên Lương vội vàng phátrận một hơi nuốt vào viên dược màu đỏ này, sau đó giống như thủy thủ Popeye nuốtrau chân vịt, bắp thịt trên cánh tay hai người, mặt, trên đùi dĩ nhiên phồnglên đến nỗi mắt thường có thể thấy được, thoạt nhìn tựa sắp nổ tung, nhưng mạnhmẽ tột cùng.Mục Viêm Khiếu phát hiện vấn đề của hai người đối diện trướctiên, mà khi hắn thấy hình người như vậy vẻ mặt bỗng nhiên đại biến, trong lòngcảm thấy không ổn, không chút do dự lấy ra quạt lông đỏ thắm, đồng thời rótlinh lực vào hộ tâm kính, kích phát năng lực bảo hộ.Nói chậm mà xảy ra thì nhanh, hai người Chu Hải và Chu Thắngdùng một loại tốc độ quỷ dị đánh về phía Lâm U và Mục Viêm Khiếu, trên mặt mangtheo vẻ tươi cười dữ tợn, Chu Thắng thậm chí cười ha ha nói: "Lão tổ nói, chỉ cầncó thể bắt được hai người các người dâng lên, hai tụi tôi có thể cónăng lực hô mưa gọi gió! Hơn nữa còn trường sinh bất lão! Tuy rằng tiểu mỹ nhâncậu làm tôi rung động khôn cùng, nhưng so sánh ra thì, tôi thích cái trước hơn!Ngoan ngoãn bó tay chịu trói đi! Bây giờ tôi cảm thấy mình tràn đầy năng lượng!! !"Lâm U kéo ra khóe miệng, anh cho mình là nhân vật hoạt hìnhsao? Còn tràn đầy năng lượng nữa? Ăn ma đan đến nỗi như vậy sao? Đan dược như vậytôi luyện một đêm ra 88 viên cũng được! Hơn nữa. . ."Tôi khuyên các anh không nên hành động thiếu suy nghĩ thìhơn, đan dược này tuy rằng khi kích phát sẽ tạm thời cho các anh tiềm lực ma lựcMa tộc cấp thấp, nhưng chỉ cần chờ đến lúc thuốc hết hiệu lực sẽ tiêu hao sinhmệnh và lực lượng bị phản phệ, đến khi đó đừng nói sống lâu trăm tuổi, coi nhưsống thêm một năm cũng là hy vọng xa vời!"Hai anh em nhà họ Chu nghe lời Lâm U nói nhịn không được dừnglại một lát, bọn họ cũng không phải đồ ngu, biết mình chả phải người tốt gì. Huốnghồ bản thân Lâm U còn là một dược sư rất lợi hại, lời cậu nói làm hai người lộvẻ do dự.Lâm U và Mục Viêm Khiếu nhân cơ hội này lui mấy bước sátbiên giới khốn trận, hai người chẳng e ngại anh em nhà họ Chu, nhưng mấy ngườingất xỉu đều là người thường, tuy rằng đây là kiếp số bọn họ nên có, nhưng giúpđược thì cứ giúp một chút, dù sao trong đó có không ít người Mục Viêm Khiếuquen biết.Bất quá hai anh em Chu gia do dự một chút lại tiếp tục điêncuồng đánh tới, nhìn họ tựa hồ muốn đánh tới cùng với Lâm U, làm Lâm U nhịnkhông được cau mày.Lúc này khốn trận còn chưa bị phá, trên bầu trời mặt haianh em nhà họ Lâm có chút lo lắng, bọn họ rõ ràng đã công kích mắt trận này mấylần, lại không có cách phá trận nào khác. Dưới tình huống bình thường,công kíchlần thứ ba thì trận nên bị phá rồi.Triêu Minh Viễn nhìn tình huống bây giờ ở phía dưới caumày: "Hai anh em phía dưới ma hóa rồi, tốc độ của chúng ta phải nhanh hơn nữa,tuy nói hai người kia một người là huyết mạch thần thú một người là Ngọc Linhthể, nhưng luyện khí chưa tới Trúc Cơ khó có thể chịu nổi, mặc dù tôi cảm thấyhọ không yếu, nhưng vẫn nên phá trận sớm mới tốt."Trong trận lúc này, Mục Viêm Khiếu đối Chu Hải, Lâm U đối đốiChu Thắng đánh nhau, Mục Viêm Khiếu với Chu Hải xem như lực lượng tương đươnganh tới tôi đi, dù gì Mục đại thiếu với tư cách một người thường đã có giá trịvũ lực cực cao, hiện tại có tu luyện huyết mạch, thuật pháp cùng mấy thứ kháckhông nói, sức khỏe bản thân cũng có thể so với thể tu giả 'Thối cốt' tầng ba,nên bây giờ đánh nhau dù đối phương có thân thể dũng mãnh xứng danh thực lực Matộc hạ đẳng, Mục đại thiếu cũng không rơi vào thế hạ phong.Còn Lâm U đấu với Chu Thắng thì khá hứng thú, Lâm U tiểugia học là công pháp cơ bản gia truyền, vốn xem như là công pháp luyện tập cườngthân kiện thể, trong thời gian ngắn linh lực trong cơ thể tự động lưu chuyển, tốchất cơ thể Lâm tiểu gia khá tốt. Thêm cái bước đi không yếu. Nhưng bây giờso với Chu Thắng lại hơi kém, tức thì không đánh bừa, một bên tung thuốc bột mộtbên cùng gã đùa giỡn chạy tới tới lui lui, Chu Thắng bị thuốc bột làm cho cảngười tê ngứa không chịu nổi, dù là năng lực thừa nhận Ma thể mạnh đi nữa, cũngkhông có cách nào tập trung lực chú ý, trái lại không có biện pháp giải quyếtLâm U.Trong lúc bốn người giằng co, chợt nghe ông một tiếng, khốntrận bốn phía vây quanh bọn họ cuối cùng đã bị Lâm Thiên Lương và Lâm Thiên Đồngphá! Nét mặt Lâm U vui vẻ, lại tung thêm một nắm dược phấn làm ngã Chu Thắng,thấy trong nháy mắt trận bị phá, dưới nền đất tuôn ra vô số khí huyết sát, đồngtử co rụt! ! !"Không ổn! ! ! Chúng ta trúng kế! ! !" Sắc mặt Lâm U phútchốc xấu xí vô cùng! Cái khốn trận này vốn không phải dùng để vây khốn cậu cùngMục Viêm Khiếu! Mà là rất lâu về trước có một đại năng giả dùng để vây khốn lãotổ kia! ! !Lão tổ này không cách nào tự phá khốn trận, thế nên mớinghĩ cách dẫn người tu đạo tới phá trận! ! ! Nghĩ tới mấy thủ đoạn quỷ dị củalão già ma quỷ này, trong lúc nhất thời da dầu Lâm U tê dại, không biết bọn họrốt cuộc đã thả cái thứ gì ra."Ha ha! Ha ha ha ha! ! ! Lão tổ ta bị nhốt nghìn năm! ! !Hôm nay cuối cùng cũng được thả! ! ! Ngọc Hư Tử Côn Lôn! ! ! Ông muốn vây chếtlão tổ ta, lại không nghĩ rằng lão tổ ta sẽ có ngày hôm nay! ! ! Hai tên tiểu tửphá trận kia, quả nhiên người nhà họ Lâm thiên phú không tồi ha ha! Trăm nămqua ta tính kế bao nhiêu tu giả, yêu tu nhưng chưa từng có ai phá vỡ khốn trậnnày, hôm nay các người rốt cuộc thành công! Ha ha ha ha! Lão tổ nhất định ănhai người cuối cùng! ! !"Ma khí ùn ùn kéo đến trong phút chốc đã ăn mòn phạm vi toànbộ biệt thự dựa vào núi, dù bọn người Triêu Minh Viễn và Ung Bá Nam công kíchlão tổ nọ trước tiên, nhưng đối với một lão ma quỷ tồn tại mấy nghìn năm mànói, đạo hạnh bọn họ vẫn quá non. Cực chẳng đã hai anh em nhà họ Lâm bị TriêuMinh Viễn Triêu Minh Viễn Ung Bá Nam cưỡng chế mang đi làm viện binh, lão tổ nọđã nói đúng một câu, suy cho cùng là Tu Chân giới bọn họ càng ngày càng tự chomình là đúng, nên mới không coi trọng nguyên nhân mà tạo thành kết cục như bâygiờ.Dù gì chuyện của lão già ma quỷ này, bất kể tam đại môn pháihay tam đại gia tộc đều rất rõ ràng.Còn hai người Lâm U và Mục Viêm Khiếu vì vị trí tiếp xúcquá gần lão ma quỷ nọ, căn bản không có biện pháp giải thoát họ, chỉ có thể trơmắt nhìn hai người bị ma khí thôn phệ, cuối cùng chẳng còn tung tích. Lâm ThiênLương và Lâm Thiên Đồng trên lưng bạch hạc đồng thời đỏ con mắt, hàm răng nghiếnken két, lòng thề phải báo thù này!Hồi lâu sau, ma khí ùn ùn kéo tới dần dần trở nên vô hình.Để lại những thiệt hại lưu đầy trên mặt đất. Tiếp đó một thân ảnh màu đen cùngvới kiếm khí màu trắng lạnh thấu xương hạ xuống từ giữa không trung, Lâm Huyềnmặt không cảm xúc, từ từ đi đến một chỗ, nhìn vòng tròn màu vàng kim nhạt,trong mắt hiện lên khí thế sắc bén.Dám ra tay với người của nhà họ Lâm, nên có lá gan chịu lửagiận của họ! Năm đó tàn sát ma tộc vẫn còn giết thiếu, giờ giết sạch tà ma mớilà kết quả tốt nhất. Còn nữa, kẻ vô dụng ở Tu Chân giới thật sự là càng ngàycàng nhiều.Cũng may cháu trai ngu xuẩn còn chưa ngu đến nơi đến chốn,biết lưu lại đầu mối. Cơ mà. . . chuyện dưới đất này, chỉ sợ hắn phải tìm ngườikia giúp đỡ chút.Chậc, lại nợ ân huệ cương thi kia rồi. Thiệt bực mình.

Có gian tình =]]] cơ mà sao không thấy nhắc anh em Vương Tiêu ta.

Chương 110: Ông nghĩ hay quáGần đây thành phố A rất loạn.Không phải có chiến tranh bùng nổ, dịch chuộthoành hành, hay là nhân dân bạo động gì gì đó, cái chữ 'loạn' này, là chỉ kết cấuthượng tầng thành phố A, với người dân bình thường mà nói, sinh hoạt hầu như nhấtthành bất biến*. (Đã hình thành thì không thay đổi.)Từ trung tuần tháng chín*, Chu đại thiếu giamở tiệc chiêu đãi đa số những kẻ thượng tầng tham sự tiệc sinh nhật của gãxong, ngay hôm đó trong biệt thự dựa núi nhà họ Chu, có người trong lúc vô tìnhphát hiện một đống người nằm cứng đơ ở đó, trong lúc hoảng loạn báo cảnhsát mới phát hiện người nằm ngay đơ vậy mà không phải nhà công ty thương nghiệptiếng tăm lừng lẫy, thì là nhân vật thực quyền thành phố A cùng nhân vậtđiện ảnh truyền hình nổi tiếng. Trung tuần (từ ngày 11 đến ngày 20 hàng tháng)Nói chung phát hiện ngày đó trực tiếp kinh động thị trưởngvà cục trưởng cục cảnh sát thành phố A, dù sao thì nếu như một người nằm ngayđơ nơi đó còn có thể nói là thời vận không tốt bị kẻ thù hại gì đó, nhưng cả mộtđoàn người đều nằm đó không nhúc nhích, còn cùng một nơi thật tình đáng để mọingười suy nghĩ sâu xa.Càng làm cho thị trưởng và cục trưởng cục cảnh sát sứt đầumẻ trán chính là, dù là mặc kệ bọn họ làm gì trước tiên cứ phái tinh anh đithăm dò chân tướng chuyện này, thế nhưng đến cuối cùng, tra được chỉ là hai anhem nhà họ Chu mất tích một cách ly kỳ, người của nhà họ Chu toàn bộ chết hết làdấu vết manh mối. Khiến thị trưởng và cục trưởng cục cảnh sát cảm thấy áp lựcnhư núi lớn đè nặng chính là, đại thiếu nhà họ Mục hình như cũng biến mất trongbữa tiệc này, vì thế, Mục lão gia thiếu chút nữa đã trực tiếp dùng gậy đâm mộtlỗ lên vai hai nhân vật thực quyền, đồng thời bày tỏ nếu như trong vòng ba ngàycháu lớn và cháu dâu ông không trở lại, hai vị này có thể xin nghỉ hưu sớm đượcrồi.Thế nên, bầu không khí trên toàn bộ thành phố A vô tình trởnên khẩn trương.Nhưng một ngày qua đi, bọn họ không tra được bất cứ tin tứcgì.Thật ra Mục lão gia lòng như lửa đốt đã nhận được một con bồcâu đưa thư tự bay đến, trên thư là năm chữ to: Tạm thời chờ! Vô sự! Mục lãogia nghĩ rằng rất có thể là bút tích nhà họ Lâm, lại nghĩ đến năng lực Lâm gia,trái tim treo cao cuối cùng cũng hạ xuống phần nào, nén lòng chờ đợi.Trong lúc mọi người lo lắng không ngớt, hai người Lâm U vàMục Viêm Khiếu nắm tay ngồi trong một nhà tù bằng đá cực kỳ rắn chắc, đối diệnlà anh em nhà họ Chu sớm đánh mất thần trí, chỉ chiến đấu theo bản năng, cùng vớiđối thủ một mất một còn, từng chặt đứt một cánh tay, Trịnh Du Hổ đào tẩu từchâu Âu.Lâm U nhìn Trịnh Du Hổ càng ngày càng dữ tợn, càng ngàycàng hưng phấn, nhịn không được hung hăng co rút khóe miệng, người này thật sựlà âm hồn bất tán, mỗi lần thấy hắn đúng là không có chuyện tốt, ngay cả đàn emsố một cũng đã nói anh không bình thường, cũng vì đường về não của anh khôngbình thường, nói làm sao anh cũng nên đau đớn rồi suy nghĩ thông suốt tiếp đóăn năn hối cải chứ! Sao mà càng ngày càng có phong phạm không phải người vậy hả?Bất quá lúc này Trịnh Du Hổ không có thời gian nhìn vẻ mặtcủa Lâm U, hay nên nói gã ta hoàn toàn không đặt lực chú ý lên người LâmU. Hai mắt Trịnh Du Hổ gắt gao nhìn chằm chằm Mục Viêm Khiếu, thấy hắn biếnthành tù nhân, cuối cùng cười lên ha ha."Mục Viêm Khiếu! Mục Viêm Khiếu à! ! ! Mày thế mà cũng cóngày hôm nay! ! ! Tao đợi cái ngày này thật sự quá lâu! ! ! Nhưng bất kể thếnào đi nữa, bây giờ tao cũng đợi được rồi, sau cùng mày thắng không nổi tao,tao lợi hại hơn mày! Có tư cách kế thừa di sản tổ phụ hơn mày! ! !"Mục Viêm Khiếu nghe thấy Trịnh Du Hổ nói nhịn không đượchung hăng liếc mắt khinh thường, nếu như hắn sớm biết rằng cứ quang minh chínhđại dựa theo di chúc mà tranh đoạt tài sản thừa kế lại tranh ra một tên địch thủda mặt dày, tự cho là đúng, chỉ cần mình thua thì mãi mãi không cho người thắngsống yên ổn, Mục Viêm Khiếu thề trong lòng, hắn tuyệt đối sẽ đem tài sản để lạicủa ông đóng gói đưa cho Trịnh Du Hổ, đổi lấy một cuộc sống yên bình tươi đẹp.Nhìn Trịnh Du Hổ bây giờ đi, trong đầu anh ta ngoại trừ 'Thắngmình' 'Kế thừa di sản' ra thì không còn thứ gì khác, mặc dù anh ta không hề giốnghai anh em họ Chu triệt để đánh mất thần trí biến thành Ma tộc cấp thấp, nhưngcái bộ dạng điên cuồng cố chấp này tuyệt đối chẳng phải người bình thường.Mục Viêm Khiếu nhìn Trịnh Du Hổ, trong lòng càng thêm kiêngkị lão ma quỷ đã bắt hắn và Lâm Lâm đến nơi này. Thế nhưng có điều Mục Viêm Khiếukhông hiểu, bọn họ bị giam ở đây sắp một ngày rồi, cái lão ma quỷ kia lại khônghiện thân lấy một lần. Không nói chuyện gì khác, trước đây lão ma quỷ đó cònnói muốn nuốt sống Lâm Lâm nhà mình hóa giải sát khí, sao mà người bắt được rồi,người muốn ăn thịt như ông ta, lại biến mất tiêu hả?Trịnh Du Hổ cười xong rồi mới thấy Mục Viêm Khiếu vốn nên'Gào khóc, biết vậy không làm đâu, quỳ sấp nhận sai, mặc cảm' thế mà nửa phầnchú ý mình cũng không có, chịu không được tối sầm mặt, tâm tình vui vẻ đượcphát tiết khi nãy bỗng đâu bị phá hỏng, một tát đánh lên cửa nhà tù đá, kinh độnglàm Mục Viêm Khiếu và Lâm U đồng loạt hồi thần, mới bày ra sắc mặt dữ tợn nói:"Hai tụi mày hôm nay đã là cá nằm trên thớt, sẽ chết ngay lập tức, mà vẫn cònsuy nghĩ viễn vông, không sợ chết à?!"Lần này không đợi Mục Viêm Khiếu mở miệng, Lâm U nói thẳng:"Lúc bị bắt tới biết phải chết rồi, vấn đề là cái người muốn giết tôi sao mà tớigiờ còn chưa tới nữa? Anh đứng nói trước mặt chúng tôi một ngày một đêm, đếnlúc này rồi còn chưa hết vui vẻ, giữa đường chẳng cho chúng tôi mở cửa xe mộtchút sao? Lại nói, muốn người ta chết cũng phải thoải mái chút đi chứ, không cócảm giác khủng hoảng, thì tôi không có cách nào phối hợp kêu gào khóc lóc được."Trịnh Du Hổ bị mấy câu của Lâm U đâm chọt thiếu chút tức nổphổi! Lần đầu tiên đem ánh mắt chuyển hướng sang cái người hắn không quen biếtnhưng bản năng đã thấy chán ghét này. Chỉ nhìn thoáng qua, Trịnh Du Hổ cười lạnhmột tiếng: "Chẳng qua chỉ là một tiểu bạch kiểm được người bao nuôi thôi, MụcViêm Khiếu cưng chiều mày đến độ không biết trời cao đất rộng là gì hay sao?Mày có biết một đầu ngón tay của tao là đủ bóp chết mày rồi không? Thức thờithì câm cái miệng của mày lại, đừng có tìm chết."Lâm U nghe vậy giật khóe miệng. Sắc mặt Mục Viêm Khiếu trởnên xấu xí y chang Trịnh Du Hổ.Ngay lúc Mục Viêm Khiếu muốn mở miệng nói gì đó, lại bị LâmU kéo lại, ngẩng cao đầu nhìn về phía Trịnh Du Hổ, Lâm U nói: "Tôi bây giờ muốnchết vô cùng, anh tới dùng đầu ngón tay bóp chết tôi đi."Hai mắt Trịnh Du Hổ bỗng nhiên đỏ lên, quanh thân phát ra từngđợt từng đợt ma khí, mắt thấy hắn sắp ra tay với Lâm U, một giọng nói khàn khànlại chói tai chợt vang lên. "Cái thằng nhóc này nếu muốn hiến thân cho lão tổta khẩn cấp như thế, lão tổ ta đây cũng không cần khách khí với ngươi, người đến!! !"Đột nhiên, Lâm U cảm thấy một luồng sức mạnh to lớn kéo cậuvề phía trước, sau một khắc cậu phát hiện mình đã rời khỏi nhà tù bằng đá tốităm kia, bị một người nắm áo, giống như xách con mèo con chó của họ.". . ." Nhìn lão già xấu xa trước mặt vừa phúc hậu lại nguyhiểm này, mặt Lâm U mở ra hình thức mặt than vô địch, ngẩng khuôn mặt không đổisắc, nói một câu vô cùng mất mặt: "Vừa rồi tôi nói giỡn với tên thiếu não kiathôi, chỉ cần có đầu óc sẽ không tin là thật. Ông chắc không tin là thật đâuha?"Lão tổ thật sự tin là vậy: ". . . Coi như là ngươi đang nóigiỡn, ta lại không nói giỡn, chính là muốn ăn ngươi."Lâm U cảm thấy bắp thịt toàn thân mình bắt đầu đau, nhưngbiểu tình vẫn trấn định như cũ: "Tôi cảm thấy trước khi chúng ta chưathương lượng tốt, ông không được ăn tôi."Chân mày lão tổ cau lại, bỗng nghe Lâm U nói tiếp: "Từ khinăng lực Ngọc Linh thể bị phát hiện, ông cố tôi đã rút ra một công pháp từtrong sách cổ có thể tự mình làm tiêu tan thân thể để tôi ghi nhớ. Vì thế nếucó một ngày xuất hiện tình huống như bây giờ, tôi có thể không cần bị người tanuốt sống, mà lựa chọn tự sát.""Nếu như tôi tự sát rồi, đừng nói chuyện ông muốn nuốt sốngtôi, dù là đầu lông của tôi, ông cũng đừng hòng bắt được."Lão ma quỷ nghe nói thế cuối cùng cũng thay đổi sắc mặt,cái tay túm cổ Lâm U càng ngày càng dùng sức, mãi đến khi sắc mặt Lâm U đã biếnthành xanh tím, Lý lão ma mới chậm rãi thả lỏng tay."Thằng nhóc như ngươi mà muốn bàn điều kiện với ta? Hừ, lãotổ ta sống lâu như vậy, kẻ dối trá nào mà chưa thấy qua chứ? Ngươi muốn cho rằngchỉ dựa vào việc này là có thể uy hiếp lão tổ ta sao, quả thật là si tâm vọngtưởng. Đừng quên người yêu của ngươi, sống chết còn nằm trên tay ta kia kìa, nếunhư không muốn hắn chết thì ngươi cứ ngoan ngoãn để lão tổ ta nuốt sống đi, lãotổ thật ra có thể nể mặt ngươi mà thả hắn, không thì, hắn ta phải chịu không ítđau khổ đâu."Nhãn thần Lâm U lóe lên. Điểm biến hóa này cũng bị Lý lãoma thấy được, ngay lúc ông ta cho rằng Lâm U sẽ vui vẻ vì tình yêu buông bỏ mạngsống của mình, Lâm U lại vô cùng thẳng thắng nói một câu: "Nghĩ thật hay, dựavào cái gì là tôi phải chết mà anh ta còn sống chứ?"Những lời này khiến lão ma quỷ nghẹn họng, nhưng lão takhông hổ là người thành thạo đùa giỡn người khác, con ngươi nhẹ nhàng xoay chuyển,tay kia quơ một cái, sau một khắc Mục Viêm Khiếu từ đâu xuất hiện trên tay ôngta. Tuy rằng bộ dạng có hơi chật vật nhưng nét mặt không có gì không ổn."Lâm Lâm!" Mục Viêm Khiếu vừa đến đã trông thấy Lâm U, "Emkhông sao chứ? Sắc mặt em trông không tốt lắm, ông ta làm em bị thương sao?"Lâm U đầu tiên cũng nhìn toàn thân Mục Viêm Khiếu một lượt,phát hiện không có vết thương gì lớn mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, lúc nàynghe thấy lời của Mục Viêm Khiếu, không đợi lão ma quỷ gây xích mích, trực tiếpnói: "Ông già này muốn tôi dùng mạng đổi cho anh an toàn rời khỏi, nhưng tôi cựtuyệt rồi."Lão ma quỷ nghe Lâm U nói thế hừ một tiếng, quay đầu nói vớiMục Viêm Khiếu: "Hãy xem đi đây là người mà ngươi yêu thương sâu đậm, lúc tínhmạng bị uy hiếp lại chẳng màng tới ngươi, người như vậy mà người còn quan tâmlàm gì, vạn vật vô tình, theo lão tổ ta tu ma, tùy ý làm chả thoải mái sao! !!"Kết quả lời nói của Mục Viêm Khiếu lại làm cho lão ma quỷ thiếuchút nữa tức điên lên.Mục Viêm Khiếu gật gật đầu nói: "May là em ấy không đáp ứng,trước tôi đã thiếu em ấy vài cái mạng, nếu để tôi nợ nữa, tôi chẳng còn mặt mũinào sống cùng em ấy. Nhưng mà Lâm Lâm, nể tình anh yêu em, chúng ta ai cũngkhông cần giữ mạng nữa, cùng xuống địa phủ thì sao? Anh đảm bảo, dù kiếp sauthì anh cũng nhất định yêu em vô cùng còn đồng sinh cộng tử cùng em nữa."Lâm U nghe vậy khụ một tiếng, "Tôi vốn nghĩ hai chúng ta muốnchết cũng phải cùng chết mới đúng, anh nhạy cảm gì chứ? Nhưng mà này, ông già,hay là chúng ta bàn điều kiện đi."Vẻ mặt Lý lão ma lúc này khá xấu: "Hai người các ngươi khổmệnh uyên ương cùng bị lão tổ ta huyết tế, còn bàn điều kiện gì?"Nhãn thần Lâm U chợt lóe, "Ông có thể nuôi nhốt chúng tôi.Bất kể là máu tôi hay máu Viêm Khiếu, đều là thứ khó có được, huống hồ, máu củatôi là thức ăn sống, lại có thể hóa giải một phần khí huyết sát không phải sao.Lâu ngày rồi, ông dù sao vẫn đạt được mục đích."Lão ma quỷ nghe vậy vẻ mặt ngưng lại, trầm tư nửa ngày, bậtcười."Phương pháp này rất tốt. Nhưng mà, trước lúc đó, ta phải hạmấy cấm chế trong đan điền thức hải của các ngươi, tránh cho các ngươi lại gâysự với lão tổ ta."Mặc dù trong lòng Lâm U và Mục Viêm Khiếu đều biết một khibị hạ cấm chế thì sẽ không ít phiền toái, nhưng bây giờ địch mạnh ta yếu, để bảomệnh, hai người cũng chỉ có thể đáp ứng. Trái lại lúc Mục Viêm Khiếu bị lão maquỷ hạ cấm chế, đầu khẽ đau nhức, tiếp đó một cổ khí nóng rực từ trong huyết mạchhắn tản ra khắp nơi, chờ đến lúc hạ xong cấm chế, khí tức nọ thế mà mạnh mẽtràn về chỗ cấm chế.Trong lòng Mục Viêm Khiếu ngạc nhiên nghi ngờ, nét mặt vẫnkhông có gì thay đổi.Mà lúc này, ở một chỗ rộng lớn, tối tăm ngột ngạt, tiểuthúc nhà họ Lâm diện vô biểu tình đối mặt với binh mã quân đội cương thi, vươntay lộ ra bột phấn vàng kim trong lòng bàn tay nói: "Giúp tôi tìm cháu trai nguxuẩn, xem như tôi thiếu anh một ân huệ."Hồi lâu sau binh mã cương thi phía đối diện tản ra, một ngườithanh niên mặc quần áo dài kiểu cổ, tóc dài thắt dây đính ngọc, quý khí bức người,chỉ thấy y cười ha ha, vươn ba ngón tay: "Ba."Lâm Huyền co rút khóe miệng, đang do dự, người đối diệnxoay người muốn đi, phiền muộn cắn răng: "Ba thì ba!""Cát vàng tìm người, chậc chậc, hiếm thấy cát vàng thuầnkhiết như thế." Thanh niên kia thuận tay nâng lên, "Ồ, Tây Bắc đồi Hắc Long? Tatheo ngươi xem thử, chỗ đó có thứ tộc ta đánh rơi."Trong lòng Lâm Huyền nhẹ nhõm, gật đầu. Mặt lạnh xoay ngườimuốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, tiếp đó chợt nghe thấy tiếng rút roi bùmbùm, cùng một hồi gầm hừ hừ uy vũ. Bước chân khựng lại, lần thứ hai đẩy nhanh tốcđộ."Ha ha, chị hai và đại ca lại nổi giận, ta cảm thấy tâmtình mình bây giờ ừm, dùng từ của thế hệ trẻ ngày nay mà nói, gọi là, khổ bức?"Lâm Huyền ở trong lòng ha ha một tiếng, nếu anh khổ bức, vậyông đây là cái gì? Khổ bức đế sao?! Chờ lát nữa nhất định phải ra sức quất chếtlão ma kia cùng cháu trai ngu xuẩn.Chương 111: Kết thúc chính vănTiểu thúc nhà họ Lâm không có tọa kỵ uy mãnh hay đẹp đẽ nhưđại bạch hạc hoặc báo gấm, thế nhưng trong toàn tu chân giới, 'Tọa kỵ' của tiểuthúc Lâm gia là người người ước ao, thậm chí có thể nói là tồn tại mà người ngườiđều mơ ước.Đó là một thanh kiếm đen không một tia sáng. Theo lý mà nóiảm đạm vô quang gì đó chung quy không hấp dẫn ánh mắt người ta, nhưng thanh kiếmnày của Lâm Huyền, lại như một lỗ đen, có thể cắn nuốt sạch sẽ những hào quangchung quanh nó.Cổ kiếm Thiên Phệ.Lúc thấy nó bên cạnh Lâm Huyền, hoàn toàn không giốngnhư cương thi nghìn năm, chẳng một ai có thể nói ra lai lịch thanh kiếm củahắn. Nhưng Lâm Huyền hiểu rõ, tên cương thi bên cạnh này chắc chắn biết. Hơn nữanói không chừng y cùng thanh kiếm này của mình có chút quan hệ.Nhưng hai người họ cho tới tận bây giờ vẫn không nhìn đốiphương vừa mắt, lần này nếu không phải lo lắng cháu trai ngu xuẩn nhà mình lạitrụ không được mà chết, khiến ông nội nhà mình nổi bão, dù để hắn đi giết mộtnghìn ác quỷ hay giúp người thường trừ một trăm hung thần, hắn cũng không chủ độngtìm tên cương thi này đâu. Một nhà này quá nguy hiểm, tuy rằng hiện nay chúngnó còn chưa bị tu giả nào khác trong Tu Chân giới phát hiện, nhưng Lâm Huyền cóthể khẳng định, một ngày chúng nó bại lộ, không chừng Tu Chân giới sẽ nhiềuthêm một gia tộc.Đứng trên cổ kiếm Thiên Phệ, Lâm Huyền cùng cương thi kia đềumột bộ phiêu phiêu như tiên, nhưng khác nhau ở chỗ Lâm Huyền một thân đen thoạtnhìn như ác tiên đòi nợ, còn cái tên tà ác chân chính, lại một bộ ngọc đái hoaphục, đoan chính như thượng tiên.Bất quá, mặc kệ là tiểu thúc nhà họ Lâm, hay cương thi kia,đều không thèm để ý chuyện này.Tốc độ cổ kiếm Thiên Phệ cực nhanh, sau năm phút họ đã tớichỗ đồi Hắc Long theo lời cương thi. Tiểu thúc Lâm gia từ lúc biết chỗ này đãphát phù truyền âm cho nhà mình và tam đại môn phái, giờ hai người họ tới trước,Lâm tiểu thúc mặt lạnh tự hỏi, phải chờ đại bộ phận tới hay tự mình động thủtrước đây.Không đợi hắn nghĩ kỹ, cương thi bên cạnh đã nhấc chân đòiđi, Lâm tiểu thúc không hề nghĩ ngợi kéo y lại, người nọ kẽ nhíu mày quay đầu:"Nhữ làm gì vậy?"Khóe mắt Lâm tiểu thúc giật một cái, lúc cương thi này nóicổ thoại, hình như lúc nào cũng là đánh nhau với hắn."Anh muốn đi làm gì?"Cương thi gạt tay tiểu thúc, "Ngươi quản bản vương." Cứ thếthản nhiên bước đi.Vì vậy, đợi đến khi phó lãnh đạo thậm chí là lãnh đạo tam đạimôn phái và tam đại gia tộc mang theo đàn em đồng loạt đến nơi này, liền chứngkiến đệ nhất tài hoa tuyệt thế Tu Chân giới, được xưng là so với ma còn lãnhhuyết, tàn nhẫn vô tình, cố tình gây sự hơn, tiểu thúc nhà họ Lâm, đang ôm kiếmcủa mình thẳng tắp đứng trên một tảng đá lớn, sát khí quanh thân và biểu tình hờngiận lạnh lùng trên mặt làm đám tiểu bối liên can đến mở mang kiến thức sợ đếnsắc mặt trắng bệch, nơm nớp lo sợ trốn ra sau sư huynh, sư phụ, sư tôn nhàmình.Nhưng rất nhanh trạng thái người lạ chớ gần của tiểu thúcLâm gia đã bị một người vóc dáng cao lớn phá vỡ. Lâm cha một tát đánh lên vaiem trai nhà mình, đánh đến nỗi Lâm đại băng sơn mặt than đều có chút co quắp,nói: "Em trai được lắm! Anh biết em là người đáng tin nhất! ! ! Nếu như chỉ dựavào cái tên anh cả chỉ biết giả mạo thần côn nửa điểm tung tích cũng không trađược kia đến làm, chờ anh ta tìm được vị trí chính xác của con trai anh, cỏtrên mộ phần Tiểu Lâm Tử nhà anh cũng mọc cao rồi! ! !"Lời này thật sự là thoáng cái kích thích hơn phân nửa ngườiở đây, ngoại trừ một số ít tự nhận không bằng tiểu thúc nhà họ Lâm, một nửakhác cảm thấy mình dù thế nào vẫn có chỗ hơn người, vào giờ khắc này mặt đềuđen, bọn họ không nói chuyện khác, chỉ việc tìm người, hiệu suất đã kém khôngbiết bao nhiêu rồi.Trong lòng Lâm tiểu thúc cũng cười nhạt, hắn vì cái đứacháu trai ngu xuẩn nhà mình đã nợ không dưới năm 'Ân huệ', tuy rằng mấy cái trướclà do mình xằng bậy, nhưng bây giờ gì thì cũng ba lần, nếu như có thể, hắn tìnhnguyện để cái đứa cháu trai ngu ngốc kia mau mau nhảy xuống biển hoặc cắt cổ tựsát hơn.Nhưng ngoài mặt, Lâm tiểu thúc mở miệng nói: "Cứu ngườiđi."Lâm cha cảm thụ được phía sau mình có vài ánh nhìn như daonhỏ bắn tới, bĩu môi, xoay người rồi rống lên, thiếu chút nữa kích thích chếtđám người đi theo cùng."Lão ma quỷ giả rùa đang trốn tránh kia! Mau ra đây nhận chếtcho ông."Mẹ nó! Có người nào như ông chưa cứu được con tin đã kêu gọiđầu hàng chưa hả?! Cái người phải cứu kia chính là con ông đó! Con ruột có đượckhông?! Ông không sợ tiếng rống của ông truyền ra, kích thích cái lão ma quỷkia thẳng tay đem con ông ăn sống nuốt tươi luôn sao?!Người chung quanh ho khan một trận, nhìn lại một đám ngườinhà họ Lâm bình thản vẻ mặt không có gì lạ, đồng loạt cười ha ha một trậntrong lòng, quả nhiên Lâm gia đều không bình thường."Tên nào không biết sống chết từ đâu đến?! Cũng dám ở đâyquấy rối lão tổ?" Vào lúc này, âm thanh khàn khàn chói tai của Lý lão ma vanglên. Nhưng rất nhanh sau đó trong thanh âm kia bỗng nhiễm thêm chút cuồng loạn:"Ta ngửi thấy mùi của đám chó Côn Lôn! Đạo sĩ thúi Côn Lôn tới đây muốn chếthay sao?! Ha ha! Vốn lão tổ ta còn định trực tiếp đuổi giết lên Côn Lôn, khôngnghĩ tới bây giờ có đạo sĩ Côn Lôn tự tìm tới cửa! Các người đều làm chất dinhdưỡng cho lão tổ ta đi! Linh lực cộng lại cũng không kém thằng nhóc kia lắm!"Trong nháy mắt giọng nói này xuất hiện, bốn phía nơi mọingười đang đứng cũng tuôn ra ma khí màu đen, mà trong luồng ma khí này dườngnhư còn có thứ gì đó rất nhỏ, tóm lại nó bỗng nhiên xuất hiện, khá nhiều ngườitrẻ tuổi tiếp xúc phải, cả đám hét lên sợ hãi.Bất quá, trong bốn mươi năm mươi người tới đây, vẫn còn hơnphân nửa thần sắc bình tĩnh tránh được lần công kích này, Lâm tiểu thúc vẻ mặtvô cảm tùy ý vung thanh kiếm Thiên Phệ trong tay lên, ma khí màu đen kia hầunhư biến mất chẳng còn lại gì!Xung quanh nhất thời vang lên một trận tiếng hút khí, dù rằngbọn họ biết lão tam nhà họ Lâm tà khí lợi hại, lợi hại tà khí, nhưng chung quynhững thứ đó chỉ là tin vỉa hè, lúc này tận mắt nhìn thấy một kích của hắn đãphá được đại chiêu của đối phương, phối với đôi mắt hầu như không có cảm tình củahắn, các tu chân giả ở đây nhất trí quyết định, sau này cách xa người này mộtchút, thôi, xa thêm chút nữa đi!Mà hiệu quả kinh sợ vừa rồi của lão tam nhà họ Lâm còn chưatan, lão đại Lâm gia, cái người bất luận là lúc nào cũng ôn ôn hòa hòa bìnhtĩnh đến cực điểm xoay người cười cười với mấy người tới đây: "Lão ma quỷ này bắtlà người của Lâm gia tôi, đương nhiên phải để người nhà họ Lâm tôi tự mình giảiquyết lão. Chư vị nếu đã tới không ngại làm chứng, về sau lão ma phân cho tam đạimôn phái nhất trí định đoạt, Lâm gia chúng ta không tham. Tuy nhiên, trong quátrình chúng tôi giải quyết lão ma quỷ này, xin chư vị đừng nên nhúng tay."Biểu tình bác cả Lâm ôn hòa vô cùng, nhưng lời nói ra có phầnngang ngược. Người ở đây có chút không vui đang muốn mở miệng, thì thấy bác cảLâm vung ống tay áo lên, vài miếng ngọc thạch màu lam nhạt từ ống tay áo ôngbay ra, tiếp đó tự động rơi xuống xung quanh chỗ họ đang đứng, sau một cơn chấnđộng linh khí, xung quanh mọi người liền có một đại trận màu lam nhạt."Lâm Huyền Thiên! Ông có ý gì?! Ông muốn dùng trận này vâychết chúng tôi sao?!"Lập tức có người sắc mặt không tốt kêu lên, còn vẻ mặt báccả Lâm gia vẫn không đổi sắc, như cũ mỉm cười thản nhiên nói: "Đạo hữu lo lắngquá rồi, trận pháp này của tôi chỉ hạn chế công kích của các vị mà thôi, khôngcó ác ý, chư vị nếu muốn ra ngoài bây giờ cũng có thể ra, chỉ là tại hạ vẫn hyvọng chư vị đạo hữu có thể cho Lâm gia chút tình mọn."Có người không tin thử bước chân ra ngoài vòng sáng lam nhạtthăm dò, kết quả thật sự không gặp phải trở ngại gì, liền cân nhắc tính cách củatài hoa tuyệt thế nhà họ Lâm, còn có ba người Lâm gia tính tình không hề tốtlành, bày tỏ nán lại trong vòng sáng xanh cũng chẳng hề chi.Lâm đại bá làm việc này xong, Lâm cha đã hùng hổ ước lượngđại hoàn đao của ông, hai tay nắm chuôi đao dồn khí xuống đan điền quát một tiếngthật dài, đại hoàn đao nọ vừa bổ xuống hư không, một trận kim quang chói mắt hiệnlên, cái cửa động không xa trước mặt mọi người trong nháy mắt đã bị bổ làm hainửa, lộ ra không gian bên trong.Đợi đến khi bụi bặm tán đi, mọi người nhìn chằm chằm chỗkia, thấy trong một mảng ma khí nồng đậm lộ ra nửa thân trên một lão giả, mà mộtbên ma khí kia, chính là cái thằng nhóc tiểu tài hoa nhà họ Lâm cùng tên huyếtmạch thần thú bị bắt kia, đều ở chỗ ấy."Các người muốn chết! ! !" Lý lão ma bị chọc tức không hềnhẹ, lão không ngờ mấy người này thế mà tìm được chỗ ẩn thân của lão nhanh nhưvậy. Vốn định là đầu tiên nuốt cái Ngọc Linh thể Lâm U này hóa giải sát khí củamình, sau đó lại lén lẻn vào Côn Lôn ăn dần dần đám đạo sĩ Côn Lôn từng người từngngười một, như vậy đến cuối cùng lão chẳng những có thể báo thù bị giam cầm nghìnnăm, cũng có thể để thực lực mình khôi phục đến đỉnh cao.Thế mà bây giờ, kế hoạch thứ nhất của lão còn chưa thựchiện được không nói, mấy người này lại chủ động tìm được vị trí của lão. Vì thế, tuyrằng khẩu khí Lý lão ma khá điên cuồng, nhưng trong lòng lão giờ đây, đã tínhtoán xem làm sao mới lén mang theo Lâm U chạy trốn được. Nếu sức mạnh của lão ởthời kì đỉnh cao, bằng những người này gộp lại lão cũng không thèm để vào mắt,tuy nhiên lão đã bị trấn áp lâu như vậy, ngày hôm nay thực lực giảm đi rấtnhiều, chỉ cái tên cầm hoàn đao lên mặt kia lão cũng không đảm bảo có thể ăn đượctên đó, chưa kể đến còn có đám người ở phía sau. Nhất là, cái người đàn ông cầmcổ kiếm màu đen kia, làm lão cảm thấy khá nguy hiểm.Cũng may lão vừa nghe người kia nói, bây giờ chỉ có người cầmđại hoàn đao xuất thủ, lão chỉ cần thoáng sử dụng một thủ thuật che mắt là khẳngđịnh có thể nhanh chóng rời khỏi, nghĩ tới đây Lý lão ma trực tiếp triệu rahàng loạt ma quỷ 'Liệt đẳng' mà lão chế tạo nên thông qua bí thuật, bản thâncũng bày ra một bộ đã tính trước kỹ càng."Nếm thử chút lợi hại từ khôi lỗi của ta đi!"Lâm cha nhìn 'người' bốc hắc khí nói ít thì cũng có mấytrăm tên đang giương nanh múa vuốt chạy tới, vùng lông mày nhíu lại, những ngườinày qua tay phái Cửu Hoa, Nghiêu Sơn chữa trị nói không chừng còn có thể khôiphục. Ông trái lại không thể một đao giết hết tất cả.Đang lúc do dự, Lý lão ma dùng ma khí quấn lấy eo Lâm U,trong miệng bắt đầu lẩm nhẩm.Lúc bị ma khí quấn lấy thắt lưng Lâm U trong nháy mắt đã nổilên cảnh giác, gần như là một giây trước khi bị túm cậu đã hô lên: "Cha! Lão tamuốn chạy!"Lúc này Lâm cha lại cố kỵ đám ma nhân này, mắt thấy contrai nhà mình sắp bị mang đi lần thứ hai, một trận khí nóng rực phô thiên cái địabừng lên, mọi người nhất thời kinh sợ nhìn sang, liền thấy Mục Viêm Khiếu mộtthân bao trùm bởi lửa, quạt lông đỏ rực trong tay tựa như lửa bị hắn quạtmấy cái liên tiếp ra mấy đạo hỏa long!Còn lão ma thì khiếp sợ quát: "Chuyện này không có khả năngxảy ra! Ma thể của ta lại bị ngươi áp chế! ! ! Ngươi,!"Lúc này trong mắt Mục Viêm Khiếu toàn là lửa giận: "Muốnmang em ấy đi?! Ông nằm mơ! ! !"Thế là, vốn những người tu chân vây xem còn cho rằng sẽnhìn thấy cha Lâm đại sát tứ phương lại chứng kiến cái thằng nhóc họ Mục, cóngười đồn là huyết mạch Chu Tước và Trọng Minh điểu chỉ dựa vào bản năng và mộtcái quạt lông mồi lửa, tựa như Angry Bird, mạnh mẽ đốt lão ma quỷ thành tro. ..Ài, cơ mà thằng nhóc này cuối cùng cũng không khác AngryBird là bao, nằm thẳng đơ như chết trên mặt đất thế nào cũng không động đậy mộttí.Bên này Lâm U lo lắng nhanh chóng chạy đến nhét vào miệngchủ nhân ngu xuẩn nhà mình một viên dược như đậu đường, còn Lâm cha gõ bất tỉnhhết một đám ma nhân xong, đứng ở một nơi không xa con trai mình và Mục Viêm Khiếu,dùng một loại biểu tình âm trầm đáng sợ không gì sánh được, nghiến răng nghiếnlợi nhìn chằm chằm Mục đại thiếu nằm ngay đơ.Chết mẹ nó đi! Chả bảo để bố mày đại hiển thần uy sao?! Cuốicùng tại sao lại bị thằng nhãi ranh này đoạt mất danh tiếng vậy hả?! Còn muốn gảvào nhà họ Lâm chúng tôi à?! Mày cút đi! Đời, này, đừng, mơ, đến, con, ông! ! !Mục Viêm Khiếu đang nằm cứng đơ ở đó cơ thể nhịn không đượcrun lên, rõ ràng hắn bốc cháy rồi mà, vì cái lông gì tự nhiên cảm thấy lạnh vậyhả?!Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ôi, đến đây, câu chuyệnchính văn về tiểu gia và đại thiếu coi như kết thúc. Tôi cảm thấy thu hoạch rấttốt ~ khà khà. Tuy rằng trong lòng vẫn không bỏ được tiểu gia và đại thiếu. . .Cơ mà, thật sự không có chuyện gì, đã có cuộc sống hạnh phúc tốt đẹp rồi. Cười.Về sau sẽ có mấy phiên ngoại về cuộc sống sau này, với kếtcục của mấy người chưa nói rõ trong bài này, cùng chút dự báo nho nhỏ gì đó.Còn phần thịt kết thúc gì gì đó – Orz, cua đồng quá lợi hại, nên chẳng có gì. Đợivề sau ổn rồi, sẽ chuẩn bị một tập, cho mọi người xem.Chương 112: Phiên ngoại 1Lúc đám người chính đạo nhìn sơn động bị bổ làm hai nửa,cùng các loại sự vật xung quanh sơn động bị đốt thành tro. Một loạt tâm tình mạcdanh nào đó nổi lên, nhìn về bầu không khí có hơi quỷ dị bên phía người nhà họLâm.Cảm phiền nói cho họ biết đến nơi này để vây xem cái gì đi?Rõ ràng lão đầu kia hình như thuộc loại rất trâu bò mà, thế nào lại một mồi lửalà có thể đốt ông ta thành tro rồi?Mọi người lắc đầu, bây giờ không phải lúc nghĩ những chuyệnnày, nhanh vào trong động xem lão ma quỷ kia còn trữ bảo bối gì không mới phải,nếu không phải vì mấy thứ đồ này để họ dốc lòng một phen, dù họ có rãnh rỗi nhứctrứng cũng không chạy tới nơi này xem náo nhiệt đâu. Trước người nhà họ Lâm cónói Lão ma quỷ này là chuyện nhà bọn họ, nhưng người ta đã nói rõ từng câu, mộtmai cái lão ma quỷ này chết, thứ đồ gì đó vẫn là mọi người chia đều!Cho nên, sau một hồi sửng sốt, mấy tu giả chính đạo vốn cònđang đứng đần ra đấy, một người lại một người dùng tốc độ nhanh hơn chạy vàotrong sơn động. Mà trong khi bọn họ vào sơn động, nơi mật thất sâu nhất sơn động,mỗ cương thi đã chuồn đi lúc trước có chút hoài nghi nhíu nhíu mày, rõ ràng khitrước cảm ứng được vật kia ở đây, thế nào bây giờ, lại chẳng có gì?Hay là bị người nào lén lấy đi rồi? Mỗ cươngthi cau mày, rất không có khả năng à, toàn bộ sơn động còn dư lại đúng cái tênma nhân nửa sống nửa chết kia. Đừng nói gã ta bây giờ đã ngất, coi như không ngấtđi nữa, chỉ cần vật kia còn trên người gã thì mình nên cảm giác được chứ, thếmà cứ không có gì xảy ra. kittyd3nxi96.wordpress.comCộc cộc cộc, tiếng động rất nhỏ vang lên, cước bộ cương thikhựng lại tiếp đó nhanh chóng nhào tới chỗ thạch bích, sau một khắc cái tên vốnlẽ ra nên bị đụng đến máu đầy mặt, thế mà vô thanh vô thức đi vào trong tường,ngay cả một cái bóng cũng không lưu lại.Mà trên đỉnh thâm sơn nơi phương xa nào đó, một người vốncòn đang ngồi lại chậm rãi mở mắt, nhàn nhạt phủi mắt khôi lỗi vỡ vụn đi,cười nhạt một tiếng, khôi lỗi bằng gỗ trong khoảnh khắc đó hóa tro tàn. Trong đốngtro tàn đó vậy mà có một viên ngọc châu lòe lòe phát quang, nhưng, trên ngọcchâu lúc này hẳn nên mượt mà không tỳ vết, lại hiện đầy vết nứt như tơ nhện."Thôi đi, dù sao Ngọc Linh thể và huyết mạch thần thú vẫn chưathành thục, tạm chờ một thời gian vậy. Chỉ tiếc bạch ngọc linh châu của mình. .." Người nọ vốn liếc mắt nhìn ngọc châu một cái đã thu hồi ánh mắt, nhưng sau mộtlát bỗng dưng nheo mắt lại, ngọc châu bay lơ lửng, dứt khoát bay vào lòng bàntay người kia, qua một lúc lâu quang mang mới hoàn toàn biến mất.". . . A . . . Cuối cùng cũng có chút đầu mối." Người nọ trầmmặc một lát, đột nhiên bật cười. Rõ ràng là bộ dạng tươi cười hiền lành hòa ái,nhưng linh khí chung quanh rõ ràng đã bị kiềm hãm, một cổ hắc khí dâng lên. Mãiđến khi người này khôi phục vẻ mặt nhàn nhạt, tất cả mới trở về như cũ, xungquanh lại là một bầu không khí trong sạch.———"Chậc, lão ma quỷ này có toàn thứ gì đâu không! ! ! Để mậtthất bảo bối nhỏ như vậy không nói, đồ trong mật thất thế nào mà cả cái mặt bàncũng chả có?! Còn tưởng ông ta có của cải hùng hậu lắm chứ! Thật sự là! Triệugia chúng tôi không chọn lựa gì đâu, đem thanh kiếm coi như còn đủ linh khí kiacho chúng tôi là được." Một người đàn ông trung niên mở miệng bới lông tìm vết,bất quá gã vừa mới dứt lời đã bị người bên ngoài hứ cho một tiếng."Tôi nhổ vào! Chỉ cần thanh kiếm kia ông sẽ không chọn nữa?!Trong mật thất này thứ tốt vốn không nhiều lắm, thanh kiếm kia xem như có thể xếphàng thứ ba! Chỉ bằng tên tiểu tử Triệu gia không lên bàn tiệc được như ông,còn không biết xấu hổ đòi thanh kiếm kia?! Quay lại xếp hàng đi! Nói sao thì kiếmkia cũng nên cho Lý gia tôi!""Ôi chao anh này lớn mặt nhỉ! Triệu gia chúng tôi nếu khônglên được bàn tiệc, anh nghĩ đám Lý gia các anh khá hơn chúng tôi bao nhiêu?Không phải là có một đứa con trai là đệ tử nội môn ở Côn Lôn thôi sao?! Vậy cócái rắm chứ ích gì! Tôi còn có hai người con rể Thái Bạch, Cửu Hoa đây này! Anhmà muốn giành với tôi hử?!""Ông có thể so con trai sao? Đồ ăn cơm chùa!""Xía! Anh bất tài không biết xấu hổ nói tôi ăn cơm chùa!"Mắt thấy hai người sẽ đánh nhau, tam trưởng lão Cửu Hoa đira từ trong đám người kia, phất trần thật dài vỗ nhẹ lên hai người, hai người nọgiống như ăn phải định thân hoàn, trực tiếp câm miệng nghiêm mặt bất động."Hai vị không nên cãi nhau, chúng ta trực tiếp thống kê mấythứ trong mật thất này một chút, sau đó mỗi người ở đây đều được chia phần là ổnrồi. Nếu người nào muốn chỉ định cái gì đó, xem xem thứ gì phân cho ai? Có thểtrao đổi hoặc buôn bán bằng thứ khác. Nhưng mà, thứ tốt có lẽ sẽ chia làm ba phần,nếu có người muốn vật đó, cần bồi thường linh thạch tương đương cho hai nhàkhác. Cứ như vậy đi, một căn phòng nhỏ không cần gấp gáp nổi nóng như thế."Nếu trưởng lão tam đại môn phái Cửu Hoa đã mở miệng, trưởnglão Côn Lôn và Thái Bạch bên cạnh gật đầu tỏ vẻ tán thành, vốn những người đangtranh giành như gà ác cũng đàng hoàng lại. Thế nhưng vẫn có mấy người trong giatộc thầm bĩu môi, đối với mấy vật cỏn con này tam đại môn phái các người nhìnkhông thuận mắt, nhưng đối với mấy người của cải không nhiều như chúng tôi mànói, đúng là rất đáng để tranh giành một trận có được không?Nhớ năm đó vật kia xuất thế, toàn bộ ám giới kể cả tam đạimôn phái và tam đại gia tộc, không phải cũng tranh giành đỏ mắt, huyên náo gàbay chó hay sao? Dù gì thì thứ bảo bối năm đó chẳng hiểu sao tiêu thất không thấytăm hơi bóng dáng, không thì bố cục mấy nghìn năm chưa từng biến đổi ở ám giới,đều sẽ vì bảo bối mà nảy sinh một hồi biến động!Chẳng qua, những người này chỉ dám nói thầm trong lòng mấycâu mà thôi, chuyện năm đó đã trở thành cấm kị, tuy thời gian phát sinh khôngdài, nhưng phàm là người biết đến thì đều giữ miệng kín như bưng. Chung quy, bởivì bảo bối, đối với toàn thể ám giới, vẫn có ảnh hưởng nhất định.Xem đi, cái vẻ mặt lạnh lùng, một biểu cảm đầy sát khí, ngườilạ chớ gần của lão tam Lâm gia, là một di chứng của chuyện năm đó đó! Nghe đồnvị này rất tốt, khi ấy có người nói mười mấy nhân vật cấp bậc thiên tài đều vìchuyện này mà chết hay thành ma quỷ điên cuồng, cái người này tốt xấu gì cũngcòn sống, không điên lại chẳng nhập ma, sát khí nặng chút, hung tàn chút màthôi.Tốc độ của tam đại môn phái rất là nhanh, không dùng baonhiêu thời gian đã đem mấy thứ trong phòng phân xong. Cơ mà đến phiên Lâm gia,bác cả nhà họ Lâm chẳng lấy đồ đạc gì, chỉ nói: "Lão tam vừa nói trong động manày còn có một ma nhân còn thở, ma nhân kia là anh họ của thằng nhóc họ Mụccũng là kẻ thù, lăn qua lăn lại lâu như vậy, dẫu sao cũng kết thúc rồi, đồ gìđó chúng tôi không cần, ma nhân kia cho chúng tôi mang đi là được."Theo lý thuyết yêu cầu này cũng không quá phận, hơn nữa còncó lý có cứ. Nhưng mà hết lần này tới lần khác cứ có những kẻ tâm tư đen tối, lậptức nói một câu mơ hồ: "Ơ, gì cũng không muốn lại muốn ma nhân kia? Phải chăngma nhân này có gì kỳ lạ ư? Dầu sao, quật toàn động lên chỉ có hắn còn thở, nhữngtên khác đều chết hết, có thể thấy sự khác biệt. Còn nữa, dựa vào cái gì mà cácngười lấy tên đó? Thằng nhóc họ Mục có quan hệ với hắn, không có liên quan gì tớiLâm gia các người!"Bác cả Lâm gia nghe vậy nở nụ cười vân đạm phong khinh tạichỗ, nhẹ nhàng nhìn thoáng qua tên âm dương quái khí kia, nói: "Tôi có thể thỉnhtrưởng lão tam đại môn phái ra tay lấy kim đan ma hóa trong cơ thể hắn ra, sau đósung công. Có lẽ nói như vậy, các vị sẽ không nghĩ nhiều nữa chứ? Một người thườngnửa sống nửa chết, nếu như lại có người cho rằng hắn lợi hại, đến lúc đó tôi muốnthỉnh người nọ thử một phen, chẳng may không thử ra được cái gì còn giết chếtngười, vậy đừng trách sao Lâm gia tôi ra tay.""Về phần dựa vào cái gì Lâm gia tôi mang đi. . . Chỉ bằngvào thằng nhóc họ Mục không bao lâu nữa sẽ kết làm đạo lữ với cháu nhỏ của tôi.Ha ha, tới khi đó các vị đừng quên đến dự lễ nha."Những lời này thật sự ngăn được mấy kẻ có tâm tư khiến họnói không nên lời. Yêu sách thình lình của bác cả Lâm thật sự quá lợi hại, làmngười ở đây không xem có Trịnh Du Hổ tồn tại, tập thể 'Mẹ kiếp!' ở trong lòng,gặp qua vô sỉ, chưa thấy ai vô sỉ như vậy! ! ! Hai người đàn ông kết làm bạn lữmà ông còn không biết xấu hổ mở tiệc lớn! ! ! Được rồi, tuy rằng cũng không phảichưa có người làm qua, nhưng ông nói dự lễ cái gì hả! Nói thẳng kêu chúng tôiđem linh thạch đến cho các người thêm tiền không phải tốt hay sao! ! !Mẹ nó! Bạch kiểm nhặt được một hạt giống có huyết mạch thầnthú đã đủ xấu hổ, đủ cho người ta đỏ mắt, đủ cho người oán trách rồi! ! ! Mợ nóông còn dám quang minh chính đại lên mặt như thế! ! ! Còn dám quang minh chínhđại lấy máu của chúng tôi như thế! ! ! Tên lão đại nhà họ Lâm này, quá âmhiểm! ! !Vì thế đến cuối cùng, mỗi người mang theo phần thuộc vềmình, nghiến răng nghiến lợi cực độ với bác cả nhà họ Lâm, người Lâm gia thìmang theo Trịnh Du Hổ mất đi kim đan, hình dáng tiều tụy rời khỏi, ngoại trừLâm cha vẻ mặt sát khí trừng mắt nhìn Mục Viêm Khiếu ra, biểu tình người nhà họLâm đều rất vui sướng.Ôi chao, tiểu tài hoa nhà mình có người muốn, có thể thuậnlợi giải quyết chuyện chung thân đại sự chuyển ra ngoài như vậy sao?! Người nhàhọ Lâm nhịn không được len lén liếc nhìn Lâm tiểu thúc. Ánh mắt tiểu thúc nhưdao nhỏ nhẹ nhàng lướt qua, khuôn mặt anh tuấn tà khí dù không có xíu xiu biểutình nào, thế mà sát khí xung quanh quá nặng.Vài người không chịu nổi che mắt mình lại, mau chấm dứt cáivọng tưởng này đi! Thằng nhóc Lâm U kia tuy rằng bình thường ở nhà là cái loạikhông tim không phổi đến nỗi bạn có bổ nhào lại chết trước mặt nó nó cũng khôngnhíu mày tính tình lãnh đạm, nhưng tốt xấu gì chu vi mười thước xung quanh thằngnhóc này vẫn có thể có người, mọi người cũng có thể nói chuyện bình thường vớinó. Nhưng cái người bên cạnh này chỉ cần vừa đứng đó, ngay cả đại lang yêu hungác nhất đều cụp đuôi không dám động, thật sự không có hy vọng cưới vợ!Mẹ nó! Đừng nói người thường, ngay cả Tu Chân giới cũng chẳngcó một ai lạ mặt dám đứng bên cạnh hắn nói vài câu! ! !Yêu tộc thấy hắn đã cụpđuôi chạy, quỷ tộc luôn luôn không dám tới gần vì sợ bị chém một kiếm thành trobay! Mà ngay cả Ma tộc! Người này năm mươi năm trước tàn sát một thành ma luôn!Nhìn tới nhìn lui các loại chủng tộc, không có loại nào khả thi cả.Không bằng kiếm một cương thi bay nghìn năm cho hắn?Bác cả Lâm gia cùng những người khác bị ý nghĩ của chínhmình giáng cho một đòn sấm sét, ha ha, thật sự có một cương thi bay nghìn năm,còn không bóp chết nhau, liều mình anh chết tôi sống sao!Vì lẽ đó, đại tài hoa muốn kết đạo lữ gì gì đó, lúc còn sốngvẫn là đừng nghĩ tới. Cái tình cảnh kia ngẫm lại mà thấy kinh hãi!Chờ đến khi mọi người nhanh chóng quay về Tần Lĩnh, Mục đạithiếu được đại bá mẫu dùng đạo thuật chữa khỏi, đợi đến khi hắn có thể động độngmí mắt biểu đạt ý nghĩ của mình, lại bị Lâm cha đã nín nhịn từ lâu ném ra ngoàikhông chút lưu tình.Lâm tiểu gia đứng bên cạnh chủ nhân không thểdi chuyển, khóe miệng co giật mãnh liệt, cuối cùng nhịn nửa này không chịu nổinữa nói với cha cậu: "Cha lại ném anh ấy nữa có tin con cho cha một nắm Hàm tiếubán bộ điệt không?" ( mỉm cười nửa bước ngã =]])Lâm cha nghe vậy nghẹn một trận, nhìn thằngnhóc họ Mục nằm ngay đơ cũng cảm thấy mình có chút không phúc hậu, nhưng trongnháy mắt đã xù lông lợi hại hơn: "Thằng ranh con chết tiệt! Mày đây là có vợquên cha sao?! Đừng cho là cha không biết mày lén cho nó ăn nhiều thuốc tốt! Nóchỉ là nhìn thảm xíu thôi, cha ném nó một chút thì làm sao?! Mày lại muốn némthuốc vào cha mày! Ông đây phải về mài đao!" (Thực ra Lâm cha là một người cha tốt, dù ngườikhác nghĩ sao ông vẫn luôn nghĩ con mình là công =]])Nhìn cha mình nổi giận đùng đùng chạy đi, Lâm U không nóigì, tiếp đó Hoa Ngọc tiến lên cười cười: "Được rồi được rồi, con vẫn nên mangtheo nhóc Mục cùng người kia về đi! Hai người các con gặp chuyện dù gì cũng kháầm ĩ, thân phận lão ma chúng ta còn chưa rõ lắm, phải điều tra rất nhiều chuyện,không chừng phải làm phiền đến các con, nên các con trở về vẫn an toàn hơn. Chờlúc nào đó nhóc Mục khỏe rồi, con lại cùng nó đến nhà. Lần này nhóc Mục lại đoạtdanh tiếng Huyền Địa, rõ là, thời gian tới phải dỗ cho tốt. Lén nói cho các conbiết, lão lớn xác kia dù nói là muốn mài đao, trên thực tế là đúc đao đó, tínhtình đó mà, có hơi nóng."Lâm U vừa nghe mẹ nói vậy, mặt mày rạng rỡ nhanh chóng. Mụcđại thiếu sửng sốt một hồi, sau đó cũng nhếch khóe miệng. Lần sau có tới, nhấtđịnh phải mang thật nhiều thật nhiều bàn ăn kiểu Mãn Hán.Thế là, đến khi trở lại thành phố A, đại thiếu gia nhà họ Mụclại vào ở bệnh viện Đệ Nhất.Cùng hắn vào bệnh viện Đệ Nhất còn có Trịnh Du Hổ.Chẳng qua, Trịnh Du Hổ lúc này đã trở thành cái dạng ngay cảmẹ anh ta cũng không nhận ra. Thời gian anh ta trở thành ma nhân quá dài, lạigiết người lấy máu hấp thu lực lượng, hiện tại kim đan ma hóa không còn, anh tatriệt để bị đánh về nguyên hình. Mà lực lượng từng tiêu hao cũng phản phệ lạitheo các mặt, anh ta bây giờ thở ra nhiều hít vào ít, tóc xám khô xơ, so với cụông trăm tuổi còn già yếu hơn.Thế này thì Trịnh Du Hổ đã không còn làm gì được Mục ViêmKhiếu, anh ta giờ đây sống còn khổ hơn chết. Mục Viêm Khiếu chỉ phân phó kêu MụcNhị đem người ném vào một phòng bệnh, mà trông chừng dùm cái phòng bệnh kia làmột dãy cảnh sát —— Bọn họ đã tra được vài vụ án giết người ở thành phố A vàchâu Âu có liên quan đến người này, tuy rằng không thể tin người sắp chết nàychính là Trịnh Du Hổ, nhưng kiểm tra ADN cho kết quả phù hợp, vì thế, bọn họ chỉcó thể ở đây trông chừng, chờ người này chết nhanh một chút.Còn trong phòng vip số một, Âu Dương Minh đen mặt, một câucũng không muốn trò chuyện cùng cái tên không nghe lời dặn của bác sĩ, nhưng lolắng người này một mình nắm giữ cổ phần công ty, chẳng may ông sơ suất biết đâuchừng thật sự làm người ta nghĩ không thoáng đem bệnh viện dỡ bỏ xây thành côngviên nước giải trí thì toi, Âu Dương Minh âm dương quái khí hừ vài tiếng, cuốicùng lưu lại một câu:"Ba tháng tới, cấm uống rượu, cấm ăn thịt, cấm vận động kịchliệt, còn nữa. . . cấm, chuyện, phòng, the! ! !"Mục đại thiếu vẻ mặt vốn còn đang thích ý mạnh mẽ biến đổi,ánh mắt như đao bay bắn ra: "Ông nói cái gì?"Âu Dương Minh ha ha hai tiếng, hận không thể ngửa mặt lêntrời cười một tràng, "Cấm chuyện phòng the! Cấm XXOO! Cấm yêu yêu! Hiểu không?!Tôi sẽ đi nói chuyện với lão gia! Ha ha ha ha! ! !"Nhìn bác sĩ Âu Dương nghênh ngang rời đi, mặt Mục đại thiếuâm trầm, lát sau phun ra một câu: "Đem hai bên bệnh viện phá hủy cho tôi, xâythành hồ bơi!"Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Khụ khụ, cười, phiên ngoạitiểu gia định sẽ có kết đạo lữ, mèo yêu Gia Phỉ, cùng các cựu đồng bọn —- Lốm đốmđi.Ngày 4 đến 12 tháng 8 phải đi học Orz, giữa chừng chắckhông có thay đổi.14 hoặc 15 tháng 8 bắt đầu đào hố mới 'Cương thi nhà nôngvui mừng', câu chuyện về tiểu thúc và–cương thi nghìn năm. Kính mong đón chờ.Hai ngày này viết viết phiên ngoại, nhân sâm và tham ăn ítnhất sẽ có một chương. Hun hun mọi người cái nào.
Ngoài ra, đêm thất tịch tới rồi, chúc vui vẻ ~Chương 113: Phiên ngoại 2Tuy rằng Mục đại thiếu có tỏ ý hung dữ với bác sĩ ÂuDương, rằng hắn muốn đem hai bên bệnh viện cải biến thành hồ bơi, nhưng cho tớibây giờ kế hoạch này vẫn chưa được thực thi — vì mặc dù trên danh nghĩa Mục đạithiếu là cổ đông lớn nhất của bệnh viện Đệ Nhất này, hay chính là lão đại, tuynhiên một khi lão đại nằm bệnh viện, địa vị của hắn sẽ từ lão đại biếnthành lão nhị xui xẻo dù có thế nào đi chăng nữa cũng không có quyền định đoạt.Trên hắn, có viện trưởng Âu Dương cầm lệnh bài của Mục lãogia, mạnh mẽ đàn áp đại thiếu.Mục lão gia bày tỏ cháu trai lớn nhà mình mấy tháng gần đâythật sự quá khổ, cũng quá nhiều tai nạn, nên hạ lệnh tuyệt đối nhất định phảikhiến cho Mục Viêm Khiếu ở bệnh viện tĩnh dưỡng khỏe rồi mới có thể xuất viện,với chuyện này đại thiếu vô cùng muốn khịt mũi khinh bỉ, nhưng bất đắc dĩ chỉdám làm vậy ở trong lòng.Cho đến bây giờ đại thiếu đã ngây người trong bệnh viện hếtmột tháng, hắn bày tỏ mỗi ngày đều phải nằm trên giường làm việc, đối với ngườithương mình tâm tâm niệm niệm chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, còn phải thườngthường bị đối thủ hàng đầu châm kim, bôi thuốc và vân vân, mẹ nó so với thờigian hắn mù còn dễ điên hơn! ! !Vì lẽ đó, đại thiếu qua một tháng này, tính tình đã từng vữngnhư núi thái sơn nay đã điên cuồng chuyển đổi thành tính nết như Tarzan, cònkém gào khóc vài tiếng biểu thị bất mãn nữa thôi.Cùng lúc ấy, cũng muốn bày tỏ nỗi lo ngại, một nửa kia củaMục Viêm Khiếu, dù rằng không có quang minh chính đại xử lí chuyện này, nhưngtoàn bộ giai cấp thượng tầng thành phố A đều biết đến, Lâm tiểu gia trải gần mộttháng này khá vô vị.Mỗi ngày ngoại trừ chế dược thì chính là chế dược, nếukhông thì có một đám người nhân cơ hội viện cớ tới đây thăm chủ nhân ngu xuẩn củacậu, chạy đến trước mặt cậu gầy dựng quan hệ, muốn nhờ cậu làm thuốc cho họ.Lâm tiểu gia phiền không chịu nổi, nhân lúc trời tối nóichuyện bày tỏ cùng Mục đại thiếu, "Những người này có dây thần kinh về não thậtchả bình thường tí nào, rõ ràng không có bệnh lại cứ khăng khăng muốn uống thuốc!Có bệnh như vậy người ta làm sao chịu nổi đây! ! !"Mục lớn nhỏ đáp lại hai tiếng ha ha: "Bọn họ kỳ thực đều bịđiên, em phải thông cảm một chút."Lâm U: "Ha ha."Ngay lúc Lâm tiểu gia cho rằng cuộc sống như vậy còn phảikhổ sở cam chịu thêm hai tháng, loại sinh hoạt không thú vị này rốt cuộc xảy rabiến đổi.Ngày đầu tiên của tháng thứ hai đại thiếu bị ép nằm trêngiường.Lâm tiểu gia lặng yên chế tạo một ít thuốc trị liệu chuyệnphương diện kia không được, đây là việc mấy đám con cháu thượng tầng thànhphố A sau mấy lượt đến thăm Mục Viêm Khiếu, mặt dày mày dạn van xin Lâm tiểugia. Lâm U vốn không vui, nhưng không làm thì không có nhiều tiền, sau này thuđược bộn tiền, Lâm tiểu gia nghĩ, kỳ thực cậu có thể tạo phúc một chút cho đámtiểu tử thân thể thiếu hụt này, đương nhiên, nguyên nhân thật ra là ở chỗ,nguyên liệu để làm rất tốt —— thần thú nguyên dịch.Về phần nguyên dịch làm thế nào kiếm được, cái này, ừm,không thể nói.Lâm tiểu gia đang tập trung tinh thần chế dược, bỗng nhiênphía cửa truyền đến tiếng mèo kêu chói tai, Lâm U nghe thấy tiếng mèo kêu nàytrong nháy mắt tay run lên, tiếp đó lặng yên nhìn thuốc của mình đổ sông đổ biển."Chậc, Lục này, ngoài cửa có một con mèo Garfield mập sốngchết muốn vào, con mèo này hình như là thú cưng của ngài Ngả Bá Đặc." Mục Ngũđem đầu thò vào trong cửa, nói, "Có để nó vào không!?"Lâm U thoáng cái nghĩ đến một vài tình cảnh của con mèo mậpnọ, xoa xoa đầu: "Cho nó vào đi! Không thì Ngả Bá Đặc lại tìm chúng ta khóclóc."Vì thế Gia Phỉ vênh váo tự đắc vào phòng, đây không phải làvấn đề, vấn đề ở chỗ phía sau nó thế mà kéo theo một dãy thú vật! ! !Lâm U nhìn một con chuột bự, mấy con mèo, còn có một conchó xếp hàng vào phòng, giật giật khóe miệng, vô cùng muốn vẩy một nắm thuốc bột.Cơ mà, lại càng thêm không biết nói gì với Mục Ngũ."Tôi chỉ nói để mèo vào, chưa nói để chó vàchuột cũng vào! ! !" kittyd3nxi96.wordpress.comMục Ngũ ngoài cửa ho khan mấy tiếng: "Chuyện này, bọn nó chạynhanh quá, tôi không kịp ngăn!"Lâm U liếc mắt ha ha hai tiếng.Meo meo ngao! ! !Gia Phỉ thấy cựu đồng bọn dùng thân thể con người nhìn xuốngmình, làm một con mèo cao ngạo, nó cho rằng chuyện này tuyệt đối không thể nhẫn!Cho nên nhảy vài cái đã phóng lên trên bàn trà, cố gắng thu hẹp chênh lệch chiềucao với cơ thể Lâm U."Meo meo!" 【Chớ coi thường bản đại gia! Mèo ông tới tìm mi là để mắt tớimi rồi! 】Lâm U kéo ra khóe miệng: "Vậy tao còn phải cảm ơn mày đã đểmắt tới tao hử?""Meo meo ngao~" 【Chính thế! Chúng tôi không chê cậu dùng thânthể con người, tôi còn thuyết phục mấy đứa đồng bọn qua đây thăm cậu, nói nhưthế nào thì cậu cũng nên cảm ơn tôi mới đúng! 】"Cảm ơn nha." Lâm tiểu gia cười nhưng trong không cười mởmiệng.Mèo mập Gia Phỉ nghe tiếng cám ơn này cảm thấy lông trênngười đều sảng khoái, tên này khi còn là vẹt vẫn khi dễ nó cùng chủ nhân nó,lúc này nghe cậu ta nói cảm ơn cảm giác rất tốt ~ Cơ mà, vì sao thấy cóchút khó chịu không được tự nhiên lại không nói nên lời vậy hả?Thứ cho một con mèo không thành tinh không hiểu nói ngượcvà nói móc đi."Meo meo~" 【Khụ khụ, vô lễ rồi! Nói cho cùng chúng ta cũng từng là đồngbọn. Nhưng hôm nay tới tìm cậu chính là có chút chuyện cần cậu giúp đỡ, nếu tôicho cậu thành công trở về trong ấm áp của đồng bọn, cậu đương nhiên phải chocác đồng bọn cậy nhờ đấy nhé! 】Lâm U lúc này đang uống trà, nghe vậy một miệng trà phun thẳngra ngoài, đưa tới ánh mắt mang theo ý cười của Mục đại thiếu. Lâm U tốn hơi thừalời, cậu đã quên chủ nhân ngu ngốc nhà mình sau khi thức tỉnh huyết mạch có thểnghe hiểu ngôn ngữ động vật. Chỉ cần anh ấy muốn nghe sẽ hiểu hết."Meo ngao ngao! ! !" 【Này! Cậu cũng không cần kích động như vậy chứ!Thiếu chút nữa bắn nước lên người tôi rồi! Một thân da lông sáng óng bóng mượtcủa tôi đây hôm qua mới tắm rửa đó, cậu đừng làm rộn nữa! 】Gia Phỉ quay sang meo meo nói thẳng với Lâm U.Lâm tiểu gia bình tĩnh lấy khăn tay lau miệng. "Nói đi, rốtcuộc là chuyện gì? Tôi nếu có rãnh rỗi sẽ đi xem xem."Cậu nhìn thoáng qua đám động vật theo tới, ba chủng tộcmèo, chó, chuột vốn không thể phối cùng nhau thế mà yên lành chạy đến bệnh việntìm cậu, đoán chừng có chuyện gì khá quan trọng rồi đây.Quả nhiên Gia Phỉ nghe vậy liền mang theo âm thanh tức giậnkêu lên, phối với tiếng chuột chi chi và giọng chó gâu gâu, thiếu chút nữa đãđem chỗ này biến thành vườn bách thú." Meo meo meo meo meo meo meo meo! ! !"【Là như vầy!Chủ nhân của bọn đại cẩu bị bắt, vốn không có chuyện gì chỉ là nhà ở không cóngười, tụi nó tự do có thể tự mình kiếm ăn, ở lại chỗ ban đầu, tuy rằng điều kiệnso với trước đây có chút khó khăn, nhưng không ảnh hưởng gì. 】"Chi chi chi!" 【Nhưng gần đây biệt thự có người mới chuyển đến!Một nhà nọ không thích chó! 】"Gâu. . . Ô ô. . ." 【Hắc Tử bị bọn họ đánh bị thương nhốt lại, tôichạy thoát, A Hoa. . . Bọn họ vậy mà nói thịt chó rất thơm, muốn ăn A Hoa, ô ô,tuy rằng trước đây chúng tôi đánh với cậu một trận, nhưng lão đại Gia Phỉ nói,gặp mặt chính là có duyên! Chỉ cần ba chúng tôi lăn lộn với ảnh, cậu sẽ giúptôi cứu A Hoa và Hắc Tử! Tôi theo các cậu lăn lộn! Cứu A Hoa và Hắc Tử đi!Chúng tôi có thể không ở đó. . . về sau lại tìm chỗ khác ngụ lại cũng được. . .Tóm lại, tóm lại là ba người chúng tôi ở cùng một chỗ! 】Đại cẩu cúi đầu nghẹn ngào vài tiếng, Lâm U nghe được tráilại có chút không nỡ. Nhắm mắt suy nghĩ một hồi, cậu cũng chỉ nhớ đến mấyhình ảnh mèo bay chó sủa, quay đầu nhìn về phía chủ nhân ngu xuẩn nhà mình, sắcmặt Mục Viêm Khiếu có chút phức tạp.Con chó này hắn gặp qua, là một trong số ba con chó lớn màTrần Du Hạc nuôi, thằng nhóc Trần Du Hạc kia không làm việc đàng hoàng, ăn uốngchơi đùa tưng bừng, mại dâm, cờ bạc, thuốc phiện đều dính, nói từ phía nào thìcũng là một đứa nhà giàu không nên thân, nhưng có một điểm, Mục Viêm Khiếu thấynó còn chưa đến nỗi hết thuốc trị —— Đó chính là nó đối xử với chó mình nuôikhá tốt, đổi một cách nói khác, chính là thằng nhóc này rất bao che người củamình.Đây cũng chính là nguyên nhân mà cuối cùng Trần Du Hạc đãnguyện ý để bản thân bị bắt đổi lấy chút tốt lành cho cha mẹ nó khi ởtrong nhà giam.Lúc đầu bọn Trần Du Hạc là trừng phạt đúng tội vào tù,nhưng mà cả nhà họ bị bắt, chó họ nuôi dĩ nhiên không ai quản, bây giờ ba concó bị người đánh còn muốn bắt ăn, dù là Mục Viêm Khiếu cũng thấy rằng, tronglòng có điểm khó chịu.Vì thế đại thiếu liền đề cập đến chuyện có liên quan tới bacon chó cho Lâm tiểu gia, Lâm tiểu gia sau khi nghe xong, nhất thời nghĩ, làmtiên hoàng của động vật, cậu cần phải chiếu cố một chút đến sinh hoạt của đànem nhà mình.Lập tức liền đặt thuốc trong tay xuống, vung tay lên nói:"Việc này tao quản! Tụi mày theo tao đi! Nhưng mà, mấy con mèo cùng mấy con chuộtnày là có chuyện gì? Cũng bị người ta đuổi ra khỏi hang sao?"Thế là chuột bự cùng mèo trắng, mèo bông kêu lên.Chi chi meo meo.【Lão đại, vìanh nên chúng tôi ít nhiều cũng có chút tiếp xúc, hơn nữa vì ai cũng có sở trườngriêng, nếu hợp tác phân công có thể tìm được nhiều thứ tốt, nên chúng tôi thànhlập liên minh Mục gia công thủ 'Meo meo gâu gâu chi chi'! Chúng tôi bây giờ làliên minh xếp thứ hai thành phố A rồi, tin rằng không bao lâu nữa chúng ta cóthể trở mình làm lão đại! 】Đã từng là lão đại Lâm U: ". . ." Tao cũng không biết taothế mà làm ra cống hiến lớn cho động vật hòa đồng như thế.Nhịn không được liếc mắt, Lâm U nói: "Được rồi, chúng ta đinhanh một chút, thời gian quý giá, không thể để A Hoa bị người ta ăn mất, kêu đồngbọn của tụi bây đi, chúng ta đi biệt thự xem ~"Lâm tiểu gia nói xong đã thấy hưng phấn trở lại, mẹ nó chứ,cậu cuối cùng cũng có cơ hội có thể rời khỏi cái chỗ khắp nơi toàn nước khửtrùng này rồi. Đối với chuyện này, Mục đại thiếu vẫn như cũ không thể rời khỏibiểu thị tâm tình của hắn rất không tốt. Chẳng những phải bị nhốt trong này,người thương duy nhất giúp hắn giải tỏa cũng muốn đi chơi, hắn vô cùng muốn kiện!Vì vậy, Mục nhị thiếu vừa đẩy cửa vào trực tiếp gặp họa."Anh nghe nói gần đây hình như em có quen mấy bạn gái, cóhai người thậm chí ầm ĩ tới chỗ ông nội, đối với chuyện này, em có gì muốn nóicho anh biết hay không?"Mục nhị thiếu đến tị nạn: "QAQ! ! !" Anh hai anh đừng như vậy,đáng sợ lắm đó nha! ! !Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Phụt. Chào các đồng bọn ~Chương 114: Phiên ngoại 3Không nói Mục đại thiếu dày vò em trai của mình trong phòngbệnh ra sao, bên này Lâm tiểu gia đã mang theo đàn em của cậu gấp rút đi về hướngbiệt thự Trần gia. Biệt thự Trần gia ở thành phố A cũng là một địa phương tấc đấttấc vàng, dù lúc trước Trần gia gặp chuyện không may, nhưng Trần gia cũng là mộttrong mười đại gia tộc ở thành phố A.Bất quá khoảng cách giữa bệnh viện Đệ Nhất và vị trí biệtthự nhà họ Trần có hơi xa, Lâm tiểu gia không chút khách khí sử dụng tài xế củaMục đại thiếu và xe thuộc về Mục đại thiếu.Mục Tam ngồi ở chỗ tài xế, liếc mắt về một thùng xe ngồi đầychó, mèo và chuột 'ngồi nghiêm chỉnh', tâm trạng vốn đã xoắn xuýt lại càng thêmloạn — Mụ nội nó chứ! Đám phi nhân loại tụi bây có biết ông đây cải tạo chiếcxe này dùng hết bao nhiêu tiền không?! Nói ra hù chết tụi bây luôn đó! Xe củaông biết bao con nhà giàu kêu cha gọi mẹ muốn vào ngồi một tí, kết quả thì sao!Bây giờ cảm giác nó thành xe chở động vật lang thang giữ trật tự đô thị là saođây hả! Tốt xấu gì ông cũng là người cao to, đẹp trai, giàu có, một tháng thunhập hơn mười vạn mà QAQ, cảm giác này thật quá ngược.Chẳng qua, dù ngược thế nào, Mục Tam cũng không dám đem nhữngbức xúc trong lòng nói ra, đừng nói trước đây hắn có thể đánh thắng Tiểu Lụccũng không dám đánh, hiện tại Tiểu Lục động một chút là một nắm độc dược, phikiếm vút lên trời và vân vân, mình đi đường không bình thường cũng khó đánh thắngcậu ấy.Bạn nói đường bình thường hả? Ha ha, cho tới giờ Lâm U chưatừng đi đường này!Khoảng chừng một giờ sau, Lâm tiểu gia và mèo mèo, chó chócộng thêm chuột bự ngồi trên xe Hummer cao cấp cải tiến đến được điểm đích củahọ, bây giờ khoảng chừng mười giờ trưa, Lâm U nghĩ, cứ cho rằng đám người mới tớinhà kia muốn ăn thịt chó đi nữa, mười giờ chắc là chưa giết A Hoa đâu."Được rồi, chúng ta xuống xe nhanh lên! Ở đây chỉ cách biệtthự Trần gia 100m. Nếu đi gần quá, chúng ta sẽ bị bảo vệ nhà kia phát hiện."Nghe lời Lâm U nói, mèo, chó còn cả chuột bên trong xe ý thứcnhảy xuống, trừ một ngoại lệ, mèo trắng không quen xe có chút choáng, động tácmọi người vẫn rất lưu loát.Mục Tam ở trong xe nhìn bọn nó hành động chỉnh tề, co giậtkhóe miệng không biết nên nói gì cho phải, là bội phục hay xoắn xuýt, tóm lạitâm tình có chút khó nói."Mục Tam anh ở chỗ này theo dõi, tôi nhớ trong xe có thiếtbị giám sát phải không? Anh giúp chúng tôi xem lộ tuyến làm việc của bảo vệ, chớđể chúng tôi vừa vào đã đụng phải bọn họ."Mục Tam trầm mặc một hồi, sau đó biết điều gật đầu đáp ứng— Biết rõ thời thế mới là người tài giỏi nha, hắn luôn luôn thức thời.Còn nữa, chó mèo đại chiến nhân loại gì gì đó, tiếp nhậnchuyện này rồi, tỉ mỉ ngẫm lại cũng rất rung động nha! Hắn mới không thừa nhậnhắn là cái loại người e sợ thiên hạ không loạn đâu!Thế là, Lâm U mang theo tiểu đội chó, mèo, chuột, từ phíasau lén đột nhập biệt thự Trần gia. Đương nhiên phương thức bọn họ lẻn vào chẳnghề đồng nhất, mèo thì nhảy tường chạy vào, mấy con chuột men theo hang chuột màvào, về phần con chó đen, tuy rằng nó chân thành mời Lâm U cùng nó chui qua lỗchó bí ẩn nọ, nhưng Lâm U cứ kiên định cự tuyệt nó.Khụ, cuối cùng Lâm tiểu gia leo tường vào. Tuy rằng tườngkia hơi cao một chút, nhưng với tiểu gia mà nói hoàn toàn không thành vấn đề.Đội ngũ đi tới nơi bí ẩn chỗ góc tường tập hợp, Lâm tiểugia đang muốn hạ chỉ thị hành động, bỗng nhiên nghe thấy trong sân vang lên tiếngchó tru thê lương, chỉ một thoáng Lâm U cùng đám động vật đều thẳng người và lỗtai mình lên, Đại Hắc càng có vẻ luống cuống bất an, nếu không có Lâm U ở bênnày nhìn, chỉ sợ bây giờ nó đã chạy đến chỗ kia rồi."Nói ngắn gọn! Gia Phỉ mày đem theo bọn nó đi hấp dẫn lựcchú ý của mấy người kia, chuột lão đại mày mang theo đàn em của mày cắn đứt sợidây buộc A Hoa, tiếp đó nói cho nó biết chạy nhanh một chút. Đại Hắc đi cùng vớitao tìm Vượng Tài, cứu Vượng Tài xong tụi mày tới tìm tao, chuyện khác không cầnhỏi han, sợ hãi gì hết."Bọn họ bây giờ không sợ cái gì hết, chỉ sợ đúng chuyện có AHoa làm 'cẩu tin', miễn là giải cứu cho A Hoa và Vượng Tài, dù là bảo vệ nhànày chĩa súng vào cậu, cậu cũng có biện pháp giải quyết.Nghe Lâm U nói xong, tụi mèo chó tốc độ khánhanh chạy về phía A Hoa*, còn Đại Hắc lại dẫn theo Lâm U chạy về chuồng nhốtchó Vượng Tài. Thời gian này có hai đợt bảo vệ đi ngang qua, nhưng đợt đầu tiênđược Mục Tam nhắc nhở tránh khỏi, còn đợt thứ hai chưa đi tới trước mặt bọn LâmU, đã bị động tĩnh bên A Hoa kinh động đến. (Chỗ này bản raw để là chạy tới chỗ Vượng Tàinhưng mình sửa lại cho nó logic.)Nhà họ Trần chuẩn bị cho ba đứa bọn Vượng Tài một chuồngchó rất lớn, mới nhìn thôi đã thấy rất lộng lẫy thoải mái, nhưng mà khu nhà caocấp khi ấy đã biến thành chốn tù ngục, cửa chính, cửa sổ chuồng chó đều bị đóngkín, bên trong còn có thể nghe thấy tiếng rên yếu ớt và không cam lòng của VượngTài."Chậc, cửa này thế mà cũng phòng trộm nữa." Lâm U nhìn cánhcửa rắn chắc câm nín, phá cửa vào so với phá tường vào còn không hợp lý hơn. Cơmà Lâm tiểu gia có phương pháp phá cửa đặc biệt!Ra hiệu Đại Hắc đứng sang bên cạnh, tiếp đó thò vào tay áođào a đào, nhanh chóng móc ra một nắm bột phấn màu đỏ chót, trong ánh mắt cảnhgiác của Đại Hắc vung nắm thuốc nọ về phía cửa chống trộm.Chỉ nghe thấy tiếng tách tách rất nhỏ, cánh cửa chống trộmdường như không có tình huống khác thường gì xảy ra, bất quá, sau một khắc Lâmtiểu gia nhấc chân phải lên, mạnh mẽ đạp về trước một cái. Một tiếng ầm vang,cái cửa chống trộm dù là chuyên gia mở khóa cũng cần nửa giờ đồng hồ mới có thểmở cửa, tựa như một phiến gỗ mỏng bị Lâm U một đạp nát tan tành."Ô ô. . ." Đại Hắc chịu không nổi cụp đuôi, tên nhân loạinày bộ dạng quá hung tàn.Còn Vượng Tài bên trong cánh cửa lúc này chỉ biết trợn mắtchó đờ người ra, wow . . . Anh hùng phía sau có ánh mặt trời tỏa sáng là tới cứunó đó sao? Đẹp trai quá à!"Chậc, chó ngu, nằm bò ra đấy làm gì? Mau đứng lên đi theotụi tao nào! Không thì đến lúc đem mày hầm thành lẩu thịt chó, mày chỉ có thểhét mà thôi!"Cuối cùng Vượng Tài bị Đại Hắc cắn một cái mới sụt sùi đitheo Lâm U, nó hoàn toàn không tin vào chính mình, thế mà có thể sống sót nhìnánh mặt trời! Thật là làm nó hạnh phúc đến nỗi muốn rống lên trời vài tiếng.Thế nhưng bọn họ chạy chưa được bao xa, Vượng Tài trông thấymấy con mèo đã từng quấy rối nhà bọn nó cùng mấy con chuột to mọng chạy tới. Nếukhông phải phía sau tụi nó còn mang theo A Hoa, Vượng Tài liền theo phản xạ cóđiều kiện cắn thẳng con mèo mập kia một ngụm!"Đứng lại! Đứng lại! Mấy con súc sinh chết tiệt này! Còn muốnchạy hả! Chờ tụi tao bắt được bọn mày thì tất cả vô nồi hầm nghe chưa! Khôngthèm nhìn xem đây là nhà ai, bọn mày còn dám xằng bậy! ! !"Đuổi theo sau Gia Phỉ đại khái chừng bảy tám bảo vệ, trongtay mấy người này đều cầm gậy cảnh sát, thậm chí còn có ba khẩu súng lục. Nếukhông phải ở đây không cho phép tùy tiện nổ súng, không chừng bọn Gia Phỉ đã bịthương nặng.Ngay lúc tám bảo vệ sắp đuổi kịp mấy con thú, đột nhiêntrông thấy trong sân lòi ra thêm một người. Tức khắc đề cao cảnh giác. Đừng nóitới mấy con vật này, chúng nó luôn dùng đủ loại cách lẻn vào sân, nhưng tại saomột con người, cũng có thể bất tri bất giác chạy đến biệt thự an ninh nghiêm ngặtnày?!Nếu như người khác đều giống như cậu ta có thể im hơi lặngtiếng lẻn vào như vậy, thế những bảo vệ bọn họ không cần đi làm nữa, tuyệt đốisẽ bị chủ nhà dùng thời gian ngắn nhất đuổi khỏi nhà!"Đứng lại! Cậu là ai?! Tại sao lại ở chỗ này?! Cậu vào bằngcách nào?!" Mấy người bảo vệ giơ gậy cảnh sát và súng trong tay lên, vẻ mặtnhìn Lâm U như muốn nuốt sống cậu.Chỉ là cảnh tượng quen thuộc này đối với Lâm tiểu gia mànói, một chút áp lực cũng không có: "Các người chiếm biệt thự người ta khôngnói còn chiếm luôn chó nhà người ta không đúng đâu à? Tốt xấu gì đây cũng là bacon chó chủ nhà trước bỏ công chăm sóc, các người vừa đến đã đánh bị thương mộtcon, chuẩn bị ăn một con, không sợ chủ nhân biệt thự trở về liều mạng với cácngười à?"Nghe Lâm U nói, mấy bảo vệ kia đều nở nụ cười kiêu ngạo:"Theo chúng tôi liều mạng đó hả? Thôi đi! ! ! Cả nhà này đều bị tống vào tù,không đến mười hai mươi năm tuyệt đối không ra được! Họ làm sao tới tìm tụi tôiliều mạng chứ? Còn về phần ba con chó này, chẳng phải địa bàn chúng nó mà chúngnó còn ở đây sủa loạn, hừ, đừng nói đánh tụi nó, ăn tụi nó, dù tụi tôi thẳngtay đánh chết cả đám nó, tụi tôi cũng không cần chịu nửa phần trách nhiệm! ! !""Cậu vì mấy con chó này mà tới? Chậc chậc, khuyên cậu đừngcó xen vào việc người khác nữa! Cậu không biết lão đại của tụi tôi là một trongnhững quý nhân mới của thành phố A hay sao? Ông ấy chính là người tai to mặt lớnăn sạch hắc bạch lưỡng đạo, cái loại người nuôi chó như cậu, dùng một ngón tayút là ông ấy có thể bóp chết cậu trong vòng một phút rồi!"Lâm U nghe vậy trên mặt chẳng hề có biểu cảm gì, mà ba conchó nhà họ Trần đều bày ra bộ dạng công kích hung ác tàn độc với mấy người bảovệ kia."Lão đại nhà các anh có phải quý nhân mới hay không tôikhông biết, nhưng tôi biết đầu óc ông ta khẳng định dùng không được, nên mớitìm đến những bảo vệ luôn tìm chết như các anh. Quên đi, trước tôi dẫn chó điđã, các anh trở về nói với lão đại của các anh một tiếng, ông ta bỏ bao nhiêutiền mua biệt thự này, tôi đây ra giá gấp đôi mua lại. Nếu đồng ý thì tới tiệmthuốc Lâm thị phố phong cách Hán tìm tôi."Lâm U nói xong xoay người bỏ đi, trong nháy mắt cậu xoayngười, bất kể là mèo, chó hay chuột tất cả đều tìm đường chạy, chờ đến khi támbảo vệ kia kịp phản ứng, sớm chỉ còn lại một thân ảnh tiêu sái của Lâm tiểugia."Phi! Tiệm thuốc phố phong cách Hán gì chứ! Một tên nuôichó còn muốn nói chuyện với lão đại của chúng ta! Mơ mộng xuân thu của mày đi!"Thủ lĩnh đám bảo vệ chửi thề một tiếng, quay đầu nói với một tên bảo vệ đứngbên cạnh: "Đi! Dùng thời gian ngắn nhất mua một con chó về, trưa này lão đại muốnăn thịt chó đó, chuyện vừa rồi không ai được nói với người ngoài! Nói ra chínhlà các người không tròn bổn phận! Ai muốn bị đuổi thì nói thẳng ra đi!""Lão đại này, người kia thì sao? Bắt cậu ta lại không?"Thủ lĩnh bảo vệ hừ một tiếng: "Vừa nhìn mày cũng biết làchưa từng gặp mặt, người này có thể im hơi lặng tiếng lẻn vào biệt thự củachúng ta, dù cậu ta là một tên nuôi chó, thì cũng là một tên nuôi chó biết võ!Chúng ta đánh chính diện với cậu ta, chỉ phí sức thôi! Nên chúng ta đại nhânkhông chấp tiểu nhân là được."Thế là lời nói của thủ lĩnh bảo vệ chiếm đượcsự tán thành và a dua nịnh hót của tập thể. Mà lúc này đây, Mục Tam ở trong xeHummer xem máy theo dõi biệt thự nhà họ Trần nhìn cảnh này cười lăn lộn trongxe, bọn bảo vệ này tuyệt đối là khỉ mời tới diễn hài*! Ha ha ha! (Bắt nguồn từ câu nói "Ngươi là cứu binh con khỉ kia mời tớisao?" của Hồng Hài Nhi nói với Quan thế âm Bồ tát trong Tây Du Kí)Đợi đến lúc Lâm U mang theo mèo, chó và chuột trở lại xe, MụcTam vô cùng chân chó hỏi một câu: "Lục tử này, cậu thật sự định dùng giá gấpđôi mua căn biệt thự kia sao?" Này có thể quá mắc rồi không? Lòng dạ còn quá tốtnữa?Kết quả Lâm tiểu gia nghe vậy cười nhạo một tiếng: "Làm saocó thể? Tôi muốn cho bọn họ vứt bỏ nơi này, ở cũng không dám ở! ! !"Dùng thuật pháp ma quỷ lộng hành gì gì đó, không nhẹ tay mớivui nha!Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: = = chương kế tiếp về đámcựu đồng bọn kết thúc. Tiếp đó là chuyện mèo yêu Gia Phỉ. – – sau khi hết mèoyêu chính là phần nam nam đạo lữ Tu Chân giới thành thân – – ha ha. Phiên ngoạisau đó thì không có. tiếp đó chính là phiên ngoại Nhân Sâm – – sau đó nữa chínhlà phiên ngoại hồ bơi mê hoặc. . . Orz còn phiên ngoại nữa hay không? Không cóđâu T_T

Tui nói ra suy nghĩ của mình, tác giác nói cái chi chi đó tui không hiểu, dịch không đúng đừng trách tui Orz.

Chương 115: Phiên ngoại 4Lúc trời tối, A Hoa và Vượng Tài còn có Đại Hắc sau khi đượcgiải cứu trở về ba đứa tụi nó tạm thời ở lại trong bãi cỏ bệnh viện. Lâm U kêuMục Ngũ mua một cái lều trẻ em về, đặt trên mặt cỏ, từ xa nhìn lại, thật sự rấtdễ thương.Nhưng mà khi bọn họ ráp lều, lại có mấy bảo vệ của bệnh việnđi tới ngỏ lời không thể tùy tiện ráp lều trên mặt cỏ trong bệnh viện, chỉ là lờicòn chưa nói hết đã bị Mục Ngũ lấy ra một thẻ vip màu bạc dọa sợ, lập tức mấynhân viên an ninh này co rút khóe miệng, gì cũng không nói xoay người bỏ đi.Tuy nhiên lúc đi trong lòng họ đều nghĩ rằng, bọn có tiền này thật sự là ăn norãnh rỗi, rõ ràng có nhà cao cấp không ở, hết lần này tới lần khác muốn ráp lềuchơi trên mặt cỏ của bệnh viện!Nói thế nào thì thế giới người giàu họ mãi chẳng bao giờ hiểuđược đâu!Lâm U trở về rồi kể lại cho Mục Viêm Khiếu nghe chuyện ở Trầngia, đương nhiên trọng điểm câu chuyện là nói mấy tên bảo vệ ở nhà họ Trần kiađích xác không có mắt nhìn người, chả thèm suy nghĩ xem muốn quang minh chính đạidẫn theo một đám động vật đi Trần gia cứu chó, sao có thể chỉ là hạng nuôi chócho được."Mà này, nhà nào mua biệt thự Trần gia đó vậy? Nghe giọngđiệu bảo vệ nhà họ, hình như là một gã trâu bò hắc bạch đều ăn thì phải?" Lâm Umột bên lật sách cổ Thiên Môn đạo thuật một bên hỏi chủ nhân ngu ngốc nhà mình.Kết quả thì thấy Mục Viêm Khiếu không biết nên nói gì liếc mắt mà nói: "Đó là mộthộ giàu mới nổi, cho rằng biệt thự thành danh mới trân quý, giành mua lại.Không thèm nghĩ xem nếu như thế gia vọng tộc muốn, còn đến lượt bọn họ sao? Mấyngười đó chủ yếu vì việc lần này Trần gia làm ra khá xui xẻo không muốndính tới mà thôi."Lâm tiểu gia có chút câm nín, thì ra lại là một câu chuyệnnhư thế. Suy nghĩ một chút lại gật đầu một cái nói: "Đúng là có xui một chút,khuya nay sẽ có chuyện ma quái rồi đó."Mục Viêm Khiếu ngẩng đầu, liền thấy khuôn mặt ý cười xấu xacủa người thương trong lòng, bắt tay làm theo một trang trong cuốn sách cổánh vàng, nhìn y chang sắp làm chuyện xấu vậy."Em kiềm chế một chút, đùa ra tai nạn chết người không tốtđâu."Lâm U bĩu môi, "Tôi không có cái lòng dạ thảnh thơi đó đâu.Chuyện ma quỷ ầm ĩ thêm mấy bữa nữa bọn họ sẽ tìm người đến mời tôi mua nhà."Nói như vậy, hai tay Lâm U nhanh chóng làm vài thủ thế phápquyết kì quái, tiếp đó hai tay đưa ra ngoài, Mục Viêm Khiếu lập tức cảm thấy mộttrận gió lạnh thổi qua trong phòng, có lẽ thứ gì đó kỳ quái thoát ra rồi."Hắc hắc, hy vọng khuya hôm nay bọn họ có thể mơ mộng đẹp."Mục Viêm Khiếu nhìn bộ dạng có chút hả hê của Lâm U, giậtkhóe miệng, hy vọng cả nhà nọ không có bệnh gì, không thì làm không tốt còn dọara bệnh.Buổi tối, chủ nhân mới của biệt thự Trần gia sau khi ăn uốngxong xuôi về tới nhà, nhân tiện gọi thủ lĩnh bảo vệ thân thích nhà mình tới,say mèm mà hỏi thăm: "Hôm nay sao không nghe thấy tiếng chó sủa nữa rồi?"Thủ lĩnh bảo vệ hoảng sợ trong lòng, nhanh chóng điều chỉnhsắc mặt của mình, mang theo giọng lấy lòng nói: "Ngài không phải nói trưa naymuốn ăn thịt chó hay sao? Chúng tôi đã giết hai con chó kia, bây giờ đã cho vàonồi để lửa nhỏ hâm nhừ, không bằng ngài ăn một miếng đi?"Tôn lão đại nghe vậy thỏa mãn gật đầu: "May là cậu nói trước!Đi, đem cái lẩu thịt chó kia ra, tôi ăn một miếng còn lại thưởng cho các cậu!"Thủ lĩnh bảo vệ nghe vậy vui vẻ trong lòng, biết chuyện hômnay đã qua, nếu không có gì ngoài ý muốn mà nói, về sau sẽ chẳng còn chuyện gìnữa.Chỉ là lý tưởng tốt đẹp nhưng hiện thực luôn rất tàn khốc,sau khi ăn lẩu thịt chó xong, mọi người đi ngủ, lúc hơn một giờ đêm, một tiếnghét thảm thiết chói tai phát ra từ trong phòng ngủ chính."Quỷ! Quỷ, người đâu rồi, mau tới đây!"Thủ lĩnh bảo vệ nghe động tĩnh cả kinh lật đật bò dậy từtrên giường, dẫn người vọt tới phòng ngủ chính, liền thấy lão đại cùng em gáiông ấy vẻ mặt kinh hoàng, chỉ vào một búp bê em bé nho nhỏ ở đầu giường nói:"Nó, con búp bê giữa đêm vừa mới cười! Vật chết sao lại cười! Cậu mau nhìn xemlà chuyện gì xảy ra thế! Mau ném thứ kia đi cho tôi! ! !"Thủ lĩnh bảo vệ bị bộ dạng kinh hoàng của hai người họ làmbộc phát từng cơn sợ hãi trong lòng, nhưng mà vẫn kiên trì tiến lên cầm con búpbê kia, cẩn cẩn thận thận lật qua lật lại nhìn nhưng không phát hiện ra chỗ nàokhông ổn cả, lại để cho mấy bảo vệ khác nhìn thử cũng y như vậy không phát hiệngì, thủ lĩnh bảo vệ nói với Tôn lão đại Tôn lão đại: "Lão đại thứ này có vẻkhông có vấn đề gì, có phải anh và Tiểu Ngọc thấy ác mộng không?"Tôn lão đại nghe vậy lại bán tín bán nghi nhìn con búp bêkia, thấy thế nào cũng cảm thấy khó chịu, nên khoát tay nói: "Được rồi, gì thìcũng ném nó đi đi, làm người ta ngủ cũng không yên."Thủ lĩnh bảo vệ đành vậy, tiếp đó chỉ có thể cầm búp bê rangoài. Nhưng hắn cũng không định ném con búp bê này đi, nói làm sao thì đâycũng là một mặt hàng cao cấp, em gái hắn nói, người ta bảo trị giá một vạn lận,ném rồi tiếc lắm để về cho con gái hắn chơi.Đem búp bê ra ngoài, thủ lĩnh bảo tiêu vốn tưởng rằng đêmnay không còn chuyện gì nữa, kết quả họ vừa nằm xuống ngủ không tới một giờ lạinghe phòng ngủ chính truyền đến tiếng kêu sợ hãi. Lần thứ hai rầm rầm chạy tới,Tôn lão đại cùng em gái gã đã ôm nhau thành một đoàn trên giường, vẻ mặt sợ hãirun rẩy nói với hắn: "Có quỷ! Thật sự có quỷ đó! Chúng tôi vừa mới nghe cảphòng đầy tiếng cười! Không được! Chúng tôi không ngủ ở đây, chúng tôi muốn điphòng khác ngủ!"Nghe nói thế, thủ lĩnh bảo vệ nghĩ trong lòng đêm nay Tônlão đại cùng em gái ông ấy khẳng định bị gì rồi, rõ ràng bầu không khí trongphòng rất tốt, nói có quỷ không đúng lắm. Nhưng bộ dạng bọn họ cũng biết làkhông khuyên nổi, ngẫm nghĩ một hồi, vẫn bước lên giúp đỡ, để Tôn lão đạivà em gái mình chuyển sang phòng khác.Trở lại phòng mình, thủ lĩnh bảo vệ nghĩ thầm, lúc này rồichung quy chắc không còn việc gì đâu nhỉ? Kết quả không đến một giờ sau, lần thứhai bị tiếng kêu sợ hãi đánh thức, chỉ là lần này tà ma đến nỗi làm thủ lĩnh bảotiêu cảm thấy kinh hồn táng đảm, lần này kêu réo không chỉ mình phía lão đại,hình như bên này của họ có mấy bảo vệ cũng hét?Cau mày đi ra, liền thấy mấy bảo vệ sắc mặt trắng bệch đangnói gì đó, còn bên kia, Tôn lão đại cả đêm đều bị kinh sợ giận dữ cau mày đứngmột bên, nghe bảo tiêu nói chuyện."Làm sao vậy?" Thủ lĩnh bảo vệ cẩn thận châm chước hỏi."Thủ lĩnh! Chúng tôi mơ thấy chó chết đó! Chó chết đòi mạng!Có phải, có phải chúng ta giết chó nên bị trả thù không?!" Một gã bảo vệ cẩn thậntừng chút mở miệng, mấy người bên cạnh đồng loạt gật đầu."Nói cái gì đó! Nếu ăn cái gì đều bị cái đó đòi mạng, vậy mấythứ gà, vịt, cá sớm tới cả rồi sao?"Tôn lão đại ở bên cạnh hừ một tiếng: "Mặc kệ thế nào, tòanhà này không thể ở nữa, trước tiên chúng ta đi khách sạn đã, các người ở đâytrông chừng, nói không chừng có người nào đó đang giả thần giả quỷ!"Vì thế thủ lĩnh bảo vệ trơ mắt nhìn Tôn lão đại cùng em gáimình rời khỏi biệt thự, quay đầu nhìn biệt thự ban đêm có vẻ phá lệ âm trầm,không hiểu sao cũng sợ.Sáng sớm hôm sau Tôn lão đại trở về, chứng kiến vành mắtanh vợ mình trở thành màu xanh đen, tinh thần uể oải đến cực điểm. Hỏi thămtình hình một lượt, lòng Tôn lão đại đã cảm thấy không ổn, sao tự nhiên khu nhàcao cấp lại biến thành chỗ quỷ ở rồi?!Nhìn căn nhà to mình trả nhiều tiền mua được, Tôn lão đạikhông nỡ bán rẻ, nghiến răng một cái, phải đi tìm pháp sư đạo sĩ đến xem phongthuỷ mới được, nói không chừng sẽ ổn.Kết quả Tôn lão đại tìm tới tam hòa thượng bốn đạo sĩ, đềuchưa vào cửa đã ầm ĩ âm phong quá lớn gì gì đó rồi chạy, làm Tôn lão đại tức đếnnghiến răng nghiến lợi.Coi như là vậy, Tôn lão đại vẫn không tin quỷ quái, địnhdán bùa lên ngủ tiếp đêm nữa, cuối cùng buổi tối thiếu chút đã bị dọathành kẻ điên —— người dính đến thiện ác , trên tay cũng hại mấy mạng người, mấytên kia đều tìm đến gã đòi mạng.Qua một trận giày vò, Tôn lão đại thật sự không còn cáchnào khác, quyết định bán biệt thự Trần gia đi. Nhưng mà Tôn lão đại còn muốnbán giá cao, để người môi giới nói chuyện trên trời dưới đất, nhất định khôngnhắc tới chuyện ma quái.Chỉ là khiến Tôn lão đại phiền muộn chính là, dù gã chưanói, chuyện nhà hắn có ma quỷ cũng tuồng ra ngoài, gần như không đến một ngày,toàn bộ giới thượng lưu thành phố A hay tin, thế này đừng nói gã bán nhà giácao, dù bán giá thấp nhất, rất có khả năng không ai thèm mua!Nhưng chẳng bao lâu Tôn lão đại bùng phát lửa giận, thủlĩnh bảo vệ thấy thế liền nghĩ đến chuyện tên nuôi chó muốn mua nhà, tự cảm thấycó thể san sẻ cùng Tôn lão đại, sửa lại câu chuyện nói ra bằng cách khác. LàmTôn lão đại tưởng rằng người ta vì thích nên mới muốn mua biệt thự.Thế là Tôn lão đại vô cùng cao hứng mang theo cô vợ bé xinhđẹp đi tiệm thuốc Lâm thị. Sau đó, chờ đến khi gã trở lại, thủ lĩnh bảo vệ chânchó tiến lên hỏi, lại bị Tôn lão đại tát cho một cái."Lão đại?" Thủ lĩnh bảo tiêu sửng sốt."Phi! Tao không phải lão đại của mày! Mày mới là lão đại củatao đó! ! ! Chuyện lớn như vậy mày không nói mà còn gạt tao, mày con mẹ nó muốnchỉnh chết tao à! ! !" Tôn lão đại đi tiệm thuốc Lâm thị, bị đoàn vệ sĩ Mục giatrêu đùa một phen không nói, cuối cùng còn biết ngọn nguồn. Mục Tứ âm trầm nóicho gã biết chính vì chọc vào người không nên chọc, nên mới gặp xui xẻo! Tônlão đại yên lành gặp xui xẻo như vậy, không nổi giận với Mục gia được, còn anhcủa bồ nhí sợ cái rắm gì chứ?Thế là, thủ lĩnh bảo vệ bị quất một trận, cô bồ vì chuyệnnày mà bị Tôn lão đại đá, Tôn lão đại vốn có dự định tặng nhà cho đại thiếu gianhà họ Mục, kết quả đến cuối cùng lại quyên góp, làm thành nhà cho một đám chó,mèo, chuyện mới xem như dừng lại.Cơ mà, chuyện hạ màn, nghiệt Tôn lão đại tự mình tạo, cònchưa xong. Lúc khánh thành nhà chó mèo, Lâm tiểu gia thấy rõ, nhiều quỷ chếtoan đi theo sau Tôn lão đại, chậc chậc, này kêu là một người đầy mối tử thù nè!"Meo meo ngao?" 【Cậu nhìn cái gì thế? Có nhiều đồng bọn thamgia liên minh ghê! 】Gia Phỉ ở bên cạnh nghi hoặc.Lâm U mỉm cười: "Tao nhìn thiên đạo tuần hoàn.""Meo meo?""Chậc chậc, không nói chuyện gì khác, vẫn là làm ngườitốt hay hơn, người tốt mới có kết thúc tốt." Lâm U vừa nói, một bên vươn tay cướpmột miếng tôm chiên Gia Phỉ ngắm trúng."Meo meo! ! !" 【Mẹ nó! Cướp tôm của mèo! Cậu không có kết quảtốt đâu! ! ! 】

________TOÀN VĂN HOÀN++++++

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro