Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Say you love me ......

Đầu ngón tay của Patrick lướt qua phím đàn , cậu ở trước mặt hắn luôn đàn bài này , những lời nói mà cậu khao khát nhưng không thể nghe đến nên cậu chỉ có thể gửi gắm vào trong tiếng đàn .

Chỉ là , đến cuối cùng cậu vẫn đợi không được những lời này . Cậu cười cười chua xót , đã hơn ba tháng không nhìn thấy hắn , nghe Prim nói , nhà hắn ở Bắc Kinh cũng đã bán , hắn chính là muốn cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ với cậu ?

Nhà bán đi rồi , thật sự sẽ không có cơ hội chạm mặt nhau , cậu cùng hắn sẽ không lại gặp nhau ...... Cũng tốt , cậu cũng không phải không có người theo đuổi , không phải không có ai để kết hôn , có rất nhiều công tử nhà giàu hẹn cậu dùng bữa , cùng nhau đi xem ca nhạc , xem vũ kịch , cậu mỗi ngày đều bề bộn nhiều việc , có khi không còn thời gian rãnh để nghĩ lung tung .

Gần đây , cậu có nhiều cuộc hẹn xem mắt , các đối tượng đều có gia cảnh rất tốt, cậu xem ra bọn họ thực thích mình , điều kiện cũng tương xứng , cùng đối phương gặp mặt cậu cũng rất vui vẻ .

Cậu không cần phải nghe những lời châm chọc khiêu khích , không cần lại cùng người khác khẩu chiến , không cần yêu người ta nhưng lại quá bi ai , không cần sợ hãi nếu bị phát hiện chính mình có cảm tình .

Không có Daniel , cậu mỗi ngày đều rất thoải mái , rất vui vẻ . Thật tốt , không có hắn , cậu vẫn là Patrick Nattawat Finkler, hơn nữa rất hạnh phúc , rất thanh thản, hắn không thương cậu , giữa họ thực chất cũng không tồn tại ý nghĩa gì .

Cậu không cần , cậu không cầu có được tình yêu của hắn !

Patrick nhắm mắt lại , hai tay thu về .

" PaiPai con ." Ông Nattawat đứng ở cửa , nhẹ giọng gọi .

" Ba ." Patrick mở mắt ra , tự nhiên khẽ tươi cười nhìn về phía ba mình .

" Ba làm phiền đến con đánh đàn sao ? " Ông Nattawat đi vào phòng , ông đã đứng ở cửa nhìn cậu thật lâu , đem tất cả biểu lộ của con trai thu vào hết trong mắt . Ông biết , con trai ông vẫn là quên không được .

" Không có ." Cậu không đánh đàn , sẽ không bao giờ dùng đến .

" Gần đây chưa thấy con đánh đàn . " ông Nattawat nhìn cậu , giọng điệu ôn hòa . " Có thể đánh đàn cho ba nghe được không ? "

Patrick khẽ giật mình , cậu cười cười , thản nhiên mở to mắt . " Ba , con gần đây không muốn đánh đàn ." Chạm vào đàn , sẽ nghĩ đến hắn , cậu không nghĩ muốn nhớ đến hắn .

" Vì sao ? " ông đặt câu hỏi , mà nguyên nhân thật sự ông cũng là hiểu được . Thằng oắt Daniel kia học đàn , Patrick cũng học đàn , nó học đấu kiếm , Patrick cũng biết đấu kiếm ...... Ông trước kia như thế nào lại không phát hiện ra , Patrick học gì đó tất cả đều có liên quan đến tên oắt Daniel Zhou kia ?

Là do ông rất ít quan tâm đến con trai sao ?

Ngay cả hiện tại , nghĩ đến việc muốn quan tâm con trai nhiều hơn nhưng con trai lại có thái độ giống như xa cách, làm cho ông rất khổ sở . Ông làm cha thật sự quá thất bại ......

" Không có , chính là không có hứng thú ." Patrick thuận miệng nói cho có lệ .

Ông Nattawat trong lòng nhẹ nhàng thở dài , cũng không lại truy vấn , chuyển nhanh đề tài . " Nghe nói gần đây con hay qua lại với con trai nhà họ Rat ? Con đang đợi đi ra ngoài cùng anh ta sao ? "

" Vâng ạ , anh ấy hẹn con dùng bữa tối ." Patrick nhẹ nhàng gật đầu .

" Người nhà họ Rat cũng được , con thích anh ta sao ?"

" Không có ghét ......" Patrick dừng một chút , rồi lại mở miệng " Anh ấy vừa cầu hôn con . "

" Cầu hôn ? " Không nghĩ tới hành động lại nhanh như vậy , ông Nattawat nhíu mày " Con đồng ý rồi sao ? "

Patrick không trả lời , chỉ là cười cười .

" Con cũng đến tuổi kết hôn rồi ! Con cái lớn rồi đều vậy cả ." Nhưng mà con thích người ta sao ? Ông Nattawat rất muốn hỏi mà ông biết rõ con trai mình sẽ lại trả lời cho qua loa .

Không chán ghét , đó cũng không phải là yêu thích ?

Nhìn con trai nhợt nhạt cười , ông chỉ có thể ở trong lòng thở dài " PaiPai , nếu con không muốn lập gia đình cũng không sao, ba cũng không phải không nuôi nổi con ."

" Ba......" Không dự đoán được ba cậu sẽ nói như vậy , Patrick ngẩn ra .

" Con không cần miễn cưỡng chính mình ." Ông Nattawat vỗ vỗ bả vai cậu .

Hành động dịu dàng của ba làm cho cậu hoảng hốt , Patrick cúi hạ mắt , không nói lời nào .

" Ba , anh hai người ở đây nói chuyện gì vậy ! " Prim đột nhiên xuất hiện , nhận thấy được bầu không khí kì quái ở trong phòng , cô oang oang hỏi : " Hai người làm sao vậy ? " ( :)) đang ề mô mà tưởng tượng ra cái mỏ em Prim ẻm la oang oang tôi buồn cười chít )

" Không có gì ." Ông Nattawat nhìn cô con gái nhỏ mỉm cười " Con cùng PaiPai nói chuyện , ba có việc ra ngoài ." Hòa ái xoa đầu con gái , ông đi ra khỏi phòng tập đàn .

Nhìn ba rời đi , Prim đi về phía anh trai mình " Anh hôm nay lại hẹn hò nha? Lại đi cùng anh Rat sao ?"

" Ừ ! " Patrick gật đầu .

" Anh thích anh ta ?" Prim truy hỏi .

Nhìn em gái , Patrick không khỏi cảm thấy buồn cười , như thế nào mỗi người nhà mình đều đối với chuyện riêng của cậu lại vô cùng hứng thú quan tâm ?

" Không chán ghét ." Cậu lặp lại câu trả lời lúc nãy .

" A ? " Prim nhíu mày " Thích là thích , không thích sẽ không thích , cái gì mà không chán ghét ? Đây là đáp án gì ? "

" Vậy cho là thích đi ! " Patrick giả tạo đáp lời .

Prim lại ngạc nhiên " Thích ? Còn cậu ......" Cô che lại miệng chính mình , một đôi mắt to trân trối nhìn vào Patrick .

Nghe nhắc đến hắn , ngực khẽ chấn động , Patrick cúi đầu. " Anh không lâu nữa sẽ kết hôn ! "

" Hả ? Kết hôn ư ? " Prim mày nhướng lên " Kết hôn với cái anh họ Rat kia ư ? Còn , còn cậu phải làm sao bây giờ ? anh không cần cậu nữa sao ? "

" Anh với hắn không có quan hệ gì , thật sự , là hắn không cần anh , không phải anh không cần hắn ." Người kia cho tới bây giờ chưa từng yêu cậu . " Anh với hắn ko liên quan nhau ! "

Trời !

Cô thực sự bị hai người này làm cho tức chết ! Prim theo túi xách lấy ra máy ghi âm . " Vật này đưa cho anh " Cô đem máy ghi âm đặt vào tay Patrick .

" Đây là ......" Patrick nghi hoặc nhìn trên tay máy ghi âm .

Prim lười giải thích " Dù sao anh nghe sẽ biết ." Cô đem tai phone máy ghi âm nhét vào trong tai Patrick , sau đó ấn mở công tắc , xoay người chạy đi mất .

" Prim ......" Patrick muốn mở miệng , lại vừa nghe đến máy ghi âm vang lên thanh âm , cậu lập tức giật mình nhận ra , rốt cuộc nói cũng không nên lời .

Vì sao ......

Cậu kích động che lại miệng mình , nước mắt nhanh chóng trào ra .

====================================================================

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro